Vấn Quan

Chương 88

Chờ đợi khiến đêm tối trở nên đằng đẵng, cũng khiến bầu trời sản sinh rất nhiều khả năng.

Lý Thập Nhất khoác chiếc mã quái màu đen, chưa lên tầng, chỉ ngồi khắc đồ chơi nương theo ánh trong phòng khách đèn. Khúc gỗ trong tay dài nhỏ, kĩ thuật khắc gỗ tinh xảo khắc ra phần vảy ngay ngắn, đầu ngón tay phủ lên chiếc sừng giống như sừng nai, gạt đi vụn gỗ bên trên.

Chỉ khắc được một nửa, Lý Thập Nhất liền dừng lại. Rồng có dáng vẻ gì, cô chưa từng tận mắt nhìn thấy. Trong tranh Tết, trong sách vở, rồng đều hung tợn mạnh mẽ, vô cùng oai phong như chuông đồng, nhưng cô đè đầu dao trên mặt gỗ, cứ cảm thấy nên có mí mắt mềm mại, đuôi mày nhướng cao, lông mi mảnh mai rậm rạp cùng đồng tử long lanh.

Nếu cười vui vẻ, mặt còn híp lại như hình trăng khuyết, có con tằm rơi vào hũ mật.

Lý Thập Nhất đặt khúc gỗ khắc xuống, bắt đầu nhớ nhung Tống Thập Cửu.

Nói đi nói lại, cái tên Tống Thập Cửu là do cô đặt, ban đầu không nghĩ ngợi, chỉ gọi một cách tùy tiện lại qua loa. Cũng không biết rốt cuộc là thích nghe một tiếng "Thập Cửu" lạnh nhạt của cô, hay là một tiếng "Cửu đại nhân" nghiêng mình kính cẩn của người khác.

Bạn cũ của Tống Thập Cửu, Chu Yếm, Vũ Sư Thiếp, thường ngày gọi Tống Thập Cửu là gì? Là A Chúc, hay là A Cửu?

A Cửu, A Cửu, Lý Thập Nhất cảm thấy có chút êm tai.

Cũng không tiếp tục để tâm tới việc rốt cuộc "Cửu" và "Thập Nhất" ai to hơn.

Lý Thập Nhất kéo mã quái, đứng dậy vào trong bếp rót một chén nước sôi, vừa thổi vừa dựa vào bên bàn uống từng ngụm nhỏ, ngẩng đầu nhìn thấy quả lắc đồng hồ tây lắc lư đôi cái, sau đó đứng thẳng người, mở cửa muốn ra ngoài sân đi dạo.

Cửa gỗ kiểu cũ phát ra âm thanh rất lớn, giống như mỗi lần đóng mở cửa sẽ cắt một miếng thịt. Lý Thập Nhất nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thấy Tống Thập Cửu đứng trong sân.

Trên đời có rất nhiều khoảnh khắc khiến người ta rung động, đều là vì "vừa hay" và "may mắn", ví dụ như người vừa nhớ nhung ban nãy vừa hay xuất hiện trước mắt, mà sự xuất hiện của Tống Thập Cửu, cũng gọi bằng một câu may mắn.

Lý Thập Nhất chăm chú ngắm nhìn Tống Thập Cửu, vẫn là bộ xường xám màu xanh nhạt hôm trước, trên áo khoác lông chồn dính hai chiếc lá, vạt áo có hai vết bẩn không quá rõ ràng. Mái tóc xoăn của Tống Thập Cửu bị vò tới hỗn loạn, một nhúm phất phơ tùy ý quấn lấy khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thập Cửu, nhiều thêm chút sinh động so với dáng vẻ chỉn chu.

Sinh động hơn hết là biểu cảm của Tống Thập Cửu, con ngươi nhanh nhẹn lại hoạt bát, nhưng mí mắt lười biếng, khóe miệng khẽ cong lên, cũng không biết đang cười hay không cười.

Lý Thập Nhất lưu tâm nhìn sương đêm bên tóc Tống Thập Cửu, dường như đã đứng một lúc lâu.

Lý Thập Nhất có chút phiền muộn, có lẽ ban nãy khắc gỗ quá chăm chú, nên mới không nghe thấy tiếng bước chân của Tống Thập Cửu.

"Đi đâu thế?" Lý Thập Nhất hỏi, âm thanh giống như tiếng gió luồn trong cơn mơ.

Mà câu trả lời của Tống Thập Cửu càng quấy rầy giấc mộng ấy, Tống Thập Cửu nói: "Chị biết mà."

Ánh mắt của Tống Thập Cửu thư thái lại rõ ràng, bản thân ở đâu, người đối diện vẫn biết rõ.

Ánh mắt của Lý Thập Nhất động đậy, nhớ lại khi bản thân nằm trong thùng tắm rửa, nghe thấy tiếng hít thở trên nóc nhà.

Tống Thập Cửu trên nóc nhà nằm nghiêng bên xà nhà cao cao trên ngói, gối mặt lên cánh tay, đường cong cơ thể trập trùng, đẹp như dãy núi được thánh thủ thanh đan phác lên. Giống như khi ở Chung Sơn, Tống Thập Cửu hít vào lại thở ra, mở mắt lại nhắm mắt, yên lặng suy nghĩ, cũng yên lặng cảm nhận nhiệt độ của ngôi nhà này.

Quạ gáy xám dừng trong lúm đồng tiền của Tống Thập Cửu, lá cây rơi trên mái tóc của Tống Thập Cửu, Tống Thập Cửu tới từ thiên nhiên, lại quay về thiên nhiên.

Nhưng rốt cuộc vẫn khác biệt, trong tiếng oanh hót chim ca không có tiếng loạt xoạt khi A Âm ném mạt chược, nhật nguyệt tinh tú cũng không thắng nổi hơi thở khẽ động đậy khi Lý Thập Nhất mỉm cười.

Tống Thập Cửu nhắm mắt, trong mắt toàn là Lý Thập Nhất.

Cô vẫn thích Lý Thập Nhất như thế, cảm giác yêu thích này không bị đè nén trong trí nhớ tuôn trào, ngược lại còn như chạc cây sinh ra sự không cam tâm giữa những khe hở, mềm mại gãi vào trái tim cô.

Lý Thập Nhất nghe xong tiếng hít thở trập trùng của Tống Thập Cửu, đợi khi hoàn hồn, mới phát hiện hơi lạnh trong thùng nước luồn vào xương cốt, cô đứng dậy, đi xuống dưới nhà, tìm tới nơi phát ra âm thanh đánh bài, mà chốn giải trí Tống Thập Cửu yêu thích nhất thường ngày cũng không thu hút được Tống Thập Cửu.

Đồ ăn vặt yêu thích nhất cũng không thu hút được Tống Thập Cửu.

Khi vào đêm, vẫn sẽ nghe thấy hơi thở của Tống Thập Cửu, Lý Thập Nhất liền nằm trên giường chờ đợi, đợi tới khi hô hấp của Tống Thập Cửu kéo dài có quy luật, đợi Tống Thập Cửu bước vào một giấc mơ ngọt ngào.

Lý Thập Nhất thường xuyên kiềm chế suy nghĩ lo lắng liệu Tống Thập Cửu có bị lạnh hay không, thường xuyên muốn khoác lên chiếc áo cho Tống Thập Cửu đang say giấc.

Cho dù trời sinh Tống Thập Cửu có xương cốt của thần, nhiệt độ cõi trần không làm khó được Tống Thập Cửu, chỉ càng làm vẻ lo lắng của Lý Thập Nhất trở nên tốn công vô ích.

Nhưng nơi mmềm mại nhất của tim người, gọi là tốn công vô ích.

Tống Thập Cửu nhìn Lý Thập Nhất, nói: "Chị biết rõ còn cố hỏi."

Lại thêm lần nữa Lý Thập Nhất biết rõ còn cố hỏi, mà Tống Thập Cửu không hỏi cô thêm một câu có thích không phía sau.

Trái tim Lý Thập Nhất vô tri vô giác căng thẳng, căng thẳng ăn mòn lục phủ ngũ tạng của cô giống như mối trắng đục gỗ, không phải cô tính toán thiệt hơn với Tống Thập Cửu, mà ngược lại, cô không tự tin.

Tống Thập Cửu trưởng thành trong hũ mật, ngọt ngào lại hiền lành, đây là lần đầu tiên sinh ra cảm giác thù ghét Lý Thập Nhất, cuối cùng sẽ có một ngày Tống Thập Cửu phát hiện, tình yêu không phải hũ mật, nếu Tống Thập Cửu tình cờ nếm được một chút chua chát cùng đắng cay, liệu có sinh ra cảm giác hối hận và dao động hay không?

Ngón áp út nắm lấy chén của Lý Thập Nhất động đậy, lúc này mới phát hiện nước trong chén vốn dĩ nóng bỏng.

Tống Thập Cửu thu hết toàn bộ động tác nhỏ của Lý Thập Nhất vào mắt, Tống Thập Cửu cong khóe môi với biên độ cực nhỏ, nhấc chân đi về phía Lý Thập Nhất, cất tiếng muốn nói chuyện.

Đầu lưỡi bật lên giữa đôi môi, mỉm cười cất lên nửa chữ, không biết là "Lệnh" hay "Lý", cuối cùng Tống Thập Cửu nói: "Lý Thập Nhất, chị cũng có ngày hôm nay."

Rất lâu về trước Tống Thập Cửu từng muốn nói câu này, giả thiết khi Lệnh Hoành đòi sống đòi chết tình cảm đậm sâu với bản thân, cô sẽ khinh bỉ lại không thèm để mắt tới thốt lên.

Rốt cuộc cô cũng nói được câu này, nhưng chỉ nói dịu dàng như thế, ngọt ngào như thế, không nỡ như thế.

Cô nhìn Lý Thập Nhất, đột nhiên có một loại cảm giác định mệnh trăm sông đổ về một mối.

"Mấy ngày nay, em đã nghĩ rất nhiều, em có chút không phục."

"Không phục em khi đó hạ mình nói thích chị, nhưng chị vẫn từ chối em."

Cửu đại nhân tiêu sái tự do không ràng buộc, được nuôi dưỡng thành dáng vẻ ngoan hiền, người kia còn thừa nước đục thả câu, lừa gạt trái tim cô, thậm chí một mực từ chối làm giá, cuối cùng miễn cưỡng thu lại.

Trong ánh mắt nhìn Lý Thập Nhất của cô mang theo chút ngạo mạn mà Tống Thập Cửu chưa từng có, vẻ ngạo mạn này khiến thần thái của cô xán lạn, nhưng không lộ ra vẻ sắc sảo như trước đó, được phủ lên một lớp áo khoác mềm mại.

Thứ dịu dàng hơn cả ánh mắt là lời nói của Tống Thập Cửu, Tống Thập Cửu nói: "Nhưng cuối cùng chị vẫn để em bước vào."

Cô gái đang tuổi xuân thì, đứng trong sân nhà ngập tràn ánh trăng, giống như đứng trước trái tim từng đóng cửa tiễn khách của Lý Thập Nhất.

"Ban nãy em ở bên dưới, nhìn vào trong cửa sổ phòng chị, em nghĩ, nếu chị mở cửa nhìn thấy em, em sẽ không tính toán với chị nữa."

"Chị không mở cửa sổ, nhưng chị đã xuất hiện trước mắt em. Em nên làm thế nào đây? Em chưa từng dự tính, nhưng dường như nó còn tốt hơn dự tính của em."

"Em muốn trách tội quỹ đạo không tuân theo lẽ thường này, nhưng lại không biết bắt đầu trách móc từ đâu."

Lời nói của Tống Thập Cửu chân thành lại dịu dàng, được phóng to vô hạn trong lồng ngực của Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất chưa từng rung động như thế, nước nóng sùng sục trong lòng bàn tay mất đi tri giác, dường như ngay cả thính giác cũng trở nên dư thừa, cô chỉ muốn chìm trong ánh mắt của Tống Thập Cửu, chìm trong đôi môi đóng vào mở ra của Tống Thập Cửu.

Cô nhìn thấy Tống Thập Cửu nghiêng đầu nói: "Nhưng chị không nên đề phòng em, chuyện này chị có lỗi."

Lý Thập Nhất mím môi, khàn giọng nói: "Phải."

Nhưng Tống Thập Cửu lại cười, chắp tay sau lưng: "Nhưng chị đề phòng em, cũng chỉ là vì em quá lợi hại, đúng không?"

Nụ cười của Lý Thập Nhất lan tràn bên môi, gật đầu: "Đúng."

Lợi hại tới đòi mạng. Đi đứng nằm ngồi, ngôn ngữ thần thái, tất cả đều khiến Lý Thập Nhất không nỡ bỏ qua một điểm nào, Tống Thập Cửu là tinh quái lợi hại nhất mà Lý Thập Nhất từng đối phó, cũng là ngôi mộ cổ khó dò nhất mà Lý Thập Nhất từng vào.

Tống Thập Cửu vui vẻ, nhấc gót chân lên, đưa tay kéo lấy Lý Thập Nhất.

Nắm lấy tay Lý Thập Nhất, đột nhiên Tống Thập Cửu thở dài một tiếng. Tống Thập Cửu không cách nào kể cho bất kì một ai về cảm nhận trí nhớ thức tỉnh, như thể bản thân là người mắc bệnh đã tê liệt rất lâu, cơ thể bắt đầu có lại cảm giác từ đầu ngón chân, tê dại từng tấc từng tấc, lại bắt đầu động đậy từng tấc từng tấc, tê dại tới nỗi khiến cô vô cùng khó chịu, ước gì có thể nằm về giường bệnh, nhưng cô lại cần tới đôi chân này, mới có thể hoàn hảo bước tới bên Lý Thập Nhất.

A Cửu cũng được, Thập Cửu cũng chẳng sao, cuối cùng cô cũng là một cô gái hoàn chỉnh, nằm mơ một giấc mộng Hoàng Lương nặng trình trịch, người trong lòng đã ở bên cạnh một cách chân thực.
Bình Luận (0)
Comment