Vấn Quan

Chương 89

Lý Thập Nhất dẫn Tống Thập Cửu về phòng, xách bình nước ấm bên trên bếp lò nhỏ, rót đầy một chén trà Lục An cho Tống Thập Cửu, sau đó chuẩn bị nước rửa mặt với nhiệt độ thích hợp.

Tống Thập Cửu nhận lấy khăn tay Lý Thập Nhất đã vắt ráo nước, vùi mặt vào trong hơi nước nóng ẩm, hít sâu một hơi, nghe thấy âm thanh thu dọn sách vở của Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất thu dọn giấy viết thư hỗn loạn lại, xếp ngay ngắn từng tờ, kẹp vào trong sách, tiếng giấy như thể mang theo hương mực, có thể an ủi người về sau hành trình mệt mỏi.

Lúc này cuối cùng Lý Thập Nhất cũng có cảm giác "trở về", nó chân thực cụ thể trong động tác của Lý Thập Nhất, làm tiêu tan cảm giác phiêu bạt trong ngày dài tháng rộng của Tống Thập Cửu.

Lại lật thêm một trang giấy, Tống Thập Cửu nghe thấy Lý Thập Nhất hỏi: "Dù sao em cũng nhớ lại rồi, Chu Yếm thì thế nào?"

Tống Thập Cửu vắt khăn lên giá gỗ, quay người dựa sang bên, hai tay chống hai bên, chớp mắt nói: "Cẩn thận suy nghĩ thì làm lợn cũng không tệ."

"Hiện tại thời thế hỗn loạn, lương thực thịt thà tăng giá vùn vụt, không hời à."

Tống Thập Cửu nói rất nghiêm túc, nhưng ý cười trong mắt lại vô cùng giảo hoạt, thậm chí còn thong thả nhướng đuôi mày, nhìn vào trong mắt Lý Thập Nhất.

Đôi môi đang mím lại của Lý Thập Nhất thả lỏng, lắc đầu cười thành tiếng.

Cuối cùng Lý Thập Nhất cũng cười, nụ cười thản nhiên lại trong vắt, còn giống mây tụ mây tan lãng mạn nhất trong lòng Tống Thập Cửu. Tống Thập Cửu sâu xa nhìn Lý Thập Nhất, đi tới trước bàn, ngồi đối diện với Lý Thập Nhất, ở giữa là chén trà nóng hổi, Tống Thập Cửu chống tay nhìn Lý Thập Nhất cách làn hương trà, nói: "Ban nãy trước khi em lên tiếng, chị đã sợ."

Tống Thập Cửu sử dụng câu trần thuật, không cần Lý Thập Nhất trả lời.

Tiếp sau đó mới là câu hỏi: "Sợ điều gì thế?"

Hương trà nhuộm lên một lớp ẩm trên khuôn mặt Lý Thập Nhất, giống như trái cây được ngậm một cánh dịu dàng, Tống Thập Cửu liếmm môi dưới, không ý thức được động tác của bản thân gợi cảm nhường nào.

Tống Thập Cửu chỉ cúi mắt, chậm rãi nói: "Chẳng qua là em có lại kí ức. Chẳng lẽ ngày mai chị có lại kí ức rồi, sẽ không cần em nữa à?"

Âm thanh của Tống Thập Cửu vẫn mềm mại, như rượu trái cây ngọt lành thanh khiết vào cổ họng, vừa nghe là vị ngọt, nghe tiếp sẽ thấy say.

Lý Thập Nhất bắt đầu cảm thấy, có một sự quyến rũ tới muộn, đang từ từ vén màn che.

Nhưng người đối diện nói chuyện nghiêm túc tới đòi mạng, Tống Thập Cửu nhỏ tiếng nói: "Lo lắng của chị đã qua, nên tới lượt em rồi."

Cũng không biết Lệnh Hoành trước kia không lọt mắt cô, lúc nói chuyện liệu có sự dịu dàng ít ỏi như Lý Thập Nhất hay không.

Tống Thập Cửu cúi đầu, ngón cái vẽ vòng tròn theo miệng chén trà: "Em đã tính toán rồi."

"Hiện tại ở bên chị em không hề có khúc mắc, sau này chỉ cần chị có chút chần chừ, chị sẽ có lỗi với em, sẽ hổ thẹn trong lòng."

"Đây là toan tính chị chưa từng dạy em, em chỉ dùng nó để đối phó với chị."

Tống Thập Cửu cắn môi, ánh mắt lóe sáng, nửa là ngây thơ nửa là dè dặt, nửa là cô gái nhỏ Lý Thập Nhất yêu thương, nửa là kẻ cướp bóc quay về muốn tiếp tục nổi dậy sau khi đã thất bại.

Thứ Tống Thập Cửu muốn cướp bóc chính là tình yêu không hề giữ lại của Lý Thập Nhất, hiện tại là tiếng trống trận đầu tiên dưới ngọn cờ tươi sáng.

Trống trận gõ vào tim Lý Thập Nhất, ầm ầm ầm ầm, lại giống như khúc dạo đầu của cơn mưa xuân, tiếng sấm hãi hùng vang bên đường chân trời, sau đó liền có tiếng mưa rả rích rơi xuống.

Nó muốn rơi rợp kín đất trời, nuôi dưỡng tất cả khát vọng của sinh linh.

Lý Thập Nhất nói: "Phải, tôi sợ."

Khi Tống Thập Cửu mở mắt, cô sợ, sợ Tống Thập Cửu trước mặt không còn là Tống Thập Cửu trước kia. Khi Hoành Công Ngư nói tới nước sinh tinh, cô sợ, sợ tình cảm không biết bắt đầu từ đâu này có nguyên nhân hoang đường. Khi A La nói tới canh Mạnh Bà, cô sợ, sợ kiếp trước mà Tống Thập Cửu đã quên sạch có thứ gì đó khắc cốt ghi tâm không nên bị lãng quên.

Cô đã nghĩ ra vô số khả năng có thể giày vò bản thân, nhưng không có.

Từ nhỏ cô đã không phải một người may mắn, khi mẹ bán cô cho thầy, nói là học tài nghệ, cô mất một tháng mới hiểu ra, cha mẹ nói sẽ tới thăm cô là giả dối.

Cùng thầy nương tựa vào nhau, đọc sách luyện quyết, lần đầu tiên mở quan tài móc được chuỗi vàng, cô sợ hãi tới nỗi bắp chân run rẩy, lúc này mới biết thường ngày bản thân ăn cơm gì. Là cơm của người chết, là thứ cơm thất đức bị trời phạt.

Rồi sau này, mỗi lần thập tử nhất sinh, cô đều tính tới trường hợp xấu nhất, nếu có thể giữ lại mạng sống, cô liền cảm thấy có thể gọi là may mắn.

Mà Tống Thập Cửu nói với cô, hai chữ "may mắn" không chỉ là "mạng sống" nhỏ bé này, nó có thể lớn hơn rộng hơn, có thể nhiều hơn xa hơn.

Cô dùng ánh mắt mỗi lần bò ra khỏi đống người chết như thể thấy được ngày mai nhìn Tống Thập Cửu, đó là ánh mắt yếu ớt nhất, cũng là ánh mắt cứng chắc nhất.

Tống Thập Cửu bị ánh mắt của Lý Thập Nhất quấy nhiễu tới nỗi tâm trí lay động, Tống Thập Cửu đè nhỏ giọng, khẽ nói: "Kí ức trước kia là kí ức, kí ức chúng ta quen biết thì không phải kí ức sao? Ai nói nhất định phải đặt trên cân đo nặng nhẹ? Em thì không."

"Thế sự biến đổi, suy nghĩ muôn hình vạn trạng. Nếu em trước kia không phải là em của lúc này, em của ngày mai liệu có phải là em của hôm nay? Em của thời khắc này, liệu có phải là em của thời khắc tiếp theo?"

"Trong trái tim em, lại là em của thời điểm nào?"

"Trước kia chị nói, tạc nhật chủng chủng thí như tạc nhật tử, kim nhật chủng chủng thí như kim nhật sinh. Chị thấu hiểu nhất, thông minh nhất, tại sao hiện tại lại nhìn trước ngó sau, sợ bóng sợ gió thế?"

Tống Thập Cửu quăng ra mấy câu hỏi, khiến ấn đường của Lý Thập Nhất khẽ nhíu lại, thêm lần nữa cô nghẹn họng, lờ mờ nhớ được dường như đây là lần thứ ba. Lần đầu tiên là Tống Thập Cửu chất vấn cô dựa vào cái gì không thể thích cô, lần thứ hai, dường như là trên đường phố phồn hoa những trống vắng, có một chàng trai tức tối xông tới, ngửa cằm tranh luận với cô chuyện cô trừng phạt Chu Yếm.

Lúc này Tống Thập Cửu mới dịu dàng khép môi, một lúc lâu sau mới nói: "Chị nhìn xem."

"Kiếp trước kiếp này, chị đều không nói lại em."

"Kiếp này kiếp trước, em cũng không đánh lại chị."

"Bởi thế cho nên có một vài chuyện đại khái đã là định mệnh. Mà những chuyện có thể tùy tiện sửa đổi, có lẽ cũng không quá quan trọng."

Nước trà đã nguội, hơi nóng cũng tan đi, khuôn mặt của Tống Thập Cửu trở nên rõ ràng lại trong suốt, lắc lư phát sáng trong ánh nến.

Tống Thập Cửu nói: "Có một chuyện không quan trọng, em muốn sửa lại lúc này."

Trong lòng Lý Thập Nhất "cạch" một tiếng, có linh cảm chẳng lành, như thể có người kéo lấy trái tim bản thân khẽ lắc lư, giây tiếp theo lại dịu dàng vuốt một cái.

Tống Thập Cửu đưa tay về phía Lý Thập Nhất, mím môi lại: "Chị lại đây."

Lý Thập Nhất chần chừ một khoảnh khắc, đi tới trước mặt Tống Thập Cửu, sau đó bị Tống Thập Cửu kéo lấy cổ tay, ngồi trên hai chân Tống Thập Cửu.

Tống Thập Cửu vòng lấy Lý Thập Nhất, nhìn Lý Thập Nhất nghi hoặc nhướng đuôi mày xong, mới dính đôi môi hôn gần nốt ruồi đỏ trên cổ Lý Thập Nhất.

Tống Thập Cửu dùng đầu mũi cọ qua cọ lại, âm thanh khẽ như tiếng thì thầm: "Muốn chị."

Muốn Lý Thập Nhất, muốn Lệnh Hoành.

Tống Thập Cửu giãn ra chút khoảng cách, con ngươi cũng nhuộm lên sắc hồng, cứ dùng ánh mắt như say như không như thế nhìn Lý Thập Nhất, hỏi Lý Thập Nhất: "Được không?"

Hơi thở của Lý Thập Nhất thoáng hỗn loạn trong một khoảnh khắc, sau đó che giấu đi ráng hồng dè dặt sau tai, mặt mày vẫn lạnh lẽo, cô chăm chú nhìn Tống Thập Cửu từ trên xuống dưới, tay phải vịn lấy vai Tống Thập Cửu.

Cô hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, em sẽ nhận lỗi với chị." Tống Thập Cửu nắm lấy tay của Lý Thập Nhất.

"Nhận lỗi thế nào?" Ánh mắt của Lý Thập Nhất sắp tan chảy.

"Mặc người thu thập."

Lời ân ái rung động nhất, gọi là dmục vọng, hai chữ cất thành lời, là muốn chị.

Muốn chị lúc chị viết chữ, muốn chị lúc chị vẽ tranh, muốn chị lúc tỉnh giấc, muốn chị trước khi ngủ, muốn chiếm đoạt toàn bộ cơ thể và thời gian của chị, muốn làm người nắm quyền trong tình cảm của chị, muốn làm kẻ tôn thờ trong tư tưởng.

Cô muốn dùng tất cả tư thế xấu hổ nhất từng tưởng tượng cũng như không dám tưởng tượng muốn Lý Thập Nhất một lượt.

Còn muốn dùng phương pháp khác khắc con dấu trước kia chưa từng tặng lên nơi ẩm ướt ấm áp nhất.

Cô muốn cùng Lý Thập Nhất đắm chìm trong tình yêu vui sướng tràn trề, sau đó cùng mơ một giấc mơ lâu dài mà đẹp đẽ.
Bình Luận (0)
Comment