Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 132

Wyndur vào thành không lâu thì gặp được người dẫn đường của quân đoàn mình, đưa cậu tới chỗ tập trung gần nhất của quân đoàn.

– Tình hình thế nào? – Wyndur hỏi.

– Vẫn ổn. – người dẫn đường đáp – Chi tiết cùng kế hoạch thì tôi không rõ lắm.

Wyndur nhăn mày nhìn người dẫn đường một chút. Tên này rõ ràng biết được tin tức gì đó, nhưng lại không có ý định chia sẻ cho cậu. Có vẻ như thân phận phó đoàn trưởng của Wyndur trong mắt hắn ta cũng không là thứ gì cần xem trọng cho lắm.

“Là người của tên Quaroz à…” Wyndur nghĩ, cười thầm. Cậu cũng không phải là kiểu người hẹp hòi gì mà đi gây khó dễ cho người dẫn đường này. Dù sao thì cũng là người cùng một quân đoàn với nhau, chỉ cần hắn ta không làm ra hành động hay thái độ quá đáng là được.

– Thế, quân đoàn trưởng đâu rồi? – Wyndur cất tiếng.

– Ngài ấy đã đưa người tới cổng phía đông rồi. Quân đoàn trưởng có bảo rằng khi nào phó đoàn trưởng tới thì làm theo chỉ thị này là được.

Người dẫn đường nói rồi lấy ra một cuộn giấy đưa cho Wyndur.

“Giờ mới đưa cho mình?” Wyndur thốt thầm, cố nén cơn giận của mình xuống. Tên dẫn đường này rõ ràng là không thể làm ngơ cho qua được rồi. Nếu vừa nãy Wyndur không hỏi tới thì có khi đến chỗ tập trung rồi hắn ta mới chịu mở lời về chỉ thị.

Wyndur tháo niêm phong, mở cuộn giấy ra, xem một lúc thì cũng hiểu được chi tiết tình hình hiện tại cùng nội dung kế hoạch cần thực thi. Quân đoàn trưởng có vẻ đã nắm rõ hết mọi việc rồi, và nếu không có gì ngoài dự đoán xảy ra thì cuộc bạo loạn sẽ sớm bị dập tắt thôi.

– Được rồi. Ngươi đi đi. – Wyndur bảo.

– Xin lỗi, tôi có nhiệm vụ đảm bảo ngài phó đoàn trưởng tìm được nơi tập trung. – người dẫn đường đáp.

– Nhiệm vụ của ngươi là ai giao phó?

Wyndur hỏi, trừng mắt nhìn tên dẫn đường cho mình. Hắn ta trước dáng vẻ của Wyndur thì không khỏi rùng mình một cái, giọng hơi run đáp:

– Là… là phó đoàn trưởng Quaroz.

– Thế thì cứ bảo do ta yêu cầu là được. – Wyndur bảo ngay.

– Nhưng mà-

– Hửm? Ngươi là đang có gì không vừa ý sao?

– Tôi không có, thưa phó đoàn trưởng! Giờ tôi sẽ quay về ngay.

Tên dẫn đường hốt hoảng thốt rồi quay người bỏ đi luôn. Hắn ta biết rõ nếu cố nán lại thêm sẽ chỉ tổ chọc giận Wyndur mà thôi, và hậu quả cho việc đó chắc chắn là bản thân không gánh nổi.

Wyndur sau khi đuổi được tên dẫn đường đi thì đổi hướng di chuyển của mình luôn. Cornel bước ngay theo sau cậu, thấy được mọi chuyện cho đến giờ thì cũng không dám lên tiếng thắc mắc gì, chỉ có thể cầu nguyện bản thân không bị đem ra làm vật trút giận là tốt lắm rồi.

– Ấy? Đây chẳng phải là vị phó đoàn trưởng nổi tiếng của quân đoàn Ungreilt sao?

Một giọng nữ vang lên bất chợt nhưng lại không khiến Wyndur ngạc nhiên chút nào. Cậu đã đoán trước sự xuất hiện của người này rồi, hay chính xác hơn thì cậu đang tìm cô ta.

– Hửm? Tôi đây là hoa mắt mất rồi phải không? Sao lại có thể tìm thấy cô Heisouh ở đây được?

Wyndur thốt, làm vẻ mặt bất ngờ hướng vào trong con hẻm tối. Dáng người hiện lên nơi đó không rõ ràng, nhưng cậu biết chắc đó là ai.

– Cậu nhóc giờ cũng mồm mép phết đấy.

Giọng nữ từ trong hẻm vang lên rất điềm đạm, nhưng Wyndur biết cô ta đang tức lắm rồi, chỉ là cố giữ hình tượng mà không ra tay thôi.

– Kinh nghiệm cả thôi. – Wyndur cười nói – Mà tính ra thì đều là học từ bà cô đây cả đấy.

– Ngươi!

Heisouh không còn giữ được nữa, giận dữ thật sự. Cô ta đưa tay lên, kéo theo một vật gì đó trông như một nhành cây chỉ thẳng về phía Wyndur, rồi khẽ vẫy một cái. Từ đầu nhành cây vậy mà bắn ra một tia sáng màu tím bay thật nhanh đến chỗ cậu.

Wyndur theo phản xạ lách người né tránh. Thế nhưng tia sáng kia không hề đơn giản, bay đến gần thì đột ngột chia ra thành nhiều tia khác nhỏ hơn phân tán khắp nơi.

Trước đòn tấn công khó phòng bị đó, Wyndur không nghĩ được gì nhiều, chỉ có thể kích hoạt liền một tấm bùa tạo ra một lớp màn che chắn cho chính mình.

Những tia sáng nhỏ đụng lên lớp màn chắn không mất đi mà lan khắp ra, phủ lên lớp màn chắn một màu tím nhạt. Chốc, tấm màn tự nhiên vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ mà tan biến mất.

Wyndur có hơi ngạc nhiên. Cậu không ngờ là Heisouh lại sử dụng tới đòn tấn công mạnh như vậy để đối phó với mình. Nếu vừa nãy cậu tiếc mà dùng tấm bùa phòng thủ yếu hơn thì có lẽ kết cục đã giống Cornel rồi: ngã vật ra đất, giãy đành đạch và phát ra những âm thanh ghê rợn như thể bị ma nhập vậy.

“Hi vọng là cậu ta qua khỏi…” Wyndur lẩm bẩm. Cậu quả thật không nên kéo Cornel vào chuyện này. Ban đầu vốn chỉ định chào hỏi Heisouh một tiếng, sau đó thì kiếm chút thông tin, nhưng không ngờ lại theo “phản xạ” mà chọc cô ta, khiến Cornel phải chịu trận.

– Cô xem, cô làm bạn của tôi thành thế nào rồi này. – Wyndur thốt – Đừng nghĩ tôi sẽ dễ dàng bỏ qua nhé!

– Hả!? – Heisouh gắt lên – Ngươi còn dám bảo như thế. Có tin ta xé xác ngươi tại đây không!?

– Cô hại bạn của tôi, giờ còn không định tha cho tôi. Là ác nhân… Đồ đàn bà độc ác!

– Bà cho mày chết!

Heisouh hô lớn, lao tới với nhành cây trên tay phải mình. Cô ta vẽ vời gì đó với tay trái, rồi gõ nhẹ nhành cây lên đó, kích phát bắn ra bốn tia sáng màu tím xông thẳng về phía Wyndur.

“Chọc hơi quá rồi…” Wyndur thốt thầm, nhanh tay lấy ra bốn tấm bùa kích hoạt tạo ra bốn lớp màn chắn trước mặt mình. Cậu sau đó lấy thêm hai tấm bùa nữa, đặt một cái lên người, một cái trước mặt rồi kích hoạt cả hai.

Bốn tia sáng màu tím hoàn toàn nằm ở một đẳng cấp khác với đòn tấn công lúc trước, xông đến đụng vỡ cả bốn lớp màn chắn của Wyndur luôn. Tuy nhiên, tấm bùa thứ năm của cậu lúc này cũng được kích hoạt xong, làm tuôn ra một đám khói màu xám phủ lấy mọi thứ. Bốn tia sáng xông vào đám khói vậy mà từ từ tan rã, rồi biến mất tăm.

– Mày trốn đi đâu!

Heisouh rống lên, vẫy nhành cây trong tay mình lên xuống liên tục làm bắn ra từng luồng sáng bén nhọn màu xanh lục bay thẳng vào trong đám khói.

– Cô lại giận quá mất khôn rồi.

Wyndur bảo, cười gằn, lao thẳng từ trên xuống. Cậu từ đầu đã chẳng định trốn trong đám khói kia, vì vốn chẳng thể nào chống lại những đòn tấn công mạnh mẽ của Heisouh.

Chỉ tiếc cho Cornel, hẳn không thể sống sót được rồi.

– Mày-

Heisouh thốt, nhưng không kịp nói thêm lời nào khi bàn tay Wyndur đã đập thẳng xuống, tạo ra một sức ép khủng khiếp đè sụp cả người cô ta cùng với mặt đất xung quanh. Đòn tấn công đầy uy lực này vốn rất khó thực hiện, nhất là đối với người đã biết mình sở hữu đòn tấn công này.

Nhưng có lẽ Heisouh đã chẳng thèm quan tâm tới chuyện đó nữa rồi.

Wyndur ngồi chồm hổm, cầm lấy nhành cây của Heisouh khều khều mặt của cô ta. Bộ dạng của vị quân đoàn trưởng này giờ cũng thảm quá rồi, quần áo thì xốc xếch, hàm thì vẹo hẳn sang một, còn tư thế nằm thì ưỡn ẹo như một loài bò sát vậy.

Nhưng Wyndur biết Heisouh vẫn chưa mất đi ý thức của mình. Cô ta rất mạnh, chỉ với đòn tấn công vừa nãy thì không đủ để hạ gục cô ta.

– Ngươi lại… ăn hiếp ta.

Heisouh mếu máo nói, giọng ấm ức cực kỳ.

Wyndur nghe vậy thì bật cười bảo:

– Ăn hiếp gì chứ. Cô đừng quên người có Thần cấp cao hơn là cô đấy.

Heisouh mím môi, vẻ không cam chịu. Rồi cô ta gắt:

– A! Tại sao vậy? Tại sao Thần cấp cao hơn mà ta lại có thể thua ngươi chứ?!

– Ha! Còn không phải là do cô quá yếu sao!

Wyndur đáp, rồi cất tiếng cười giòn tan. Đối với cậu, chọc giận cùng đánh bại Heisouh luôn là trò giải trí thú vị nhất, hoài cũng không thấy chán được.

Heisouh kêu gào, mắng chửi một lúc rồi cũng bình tĩnh lại mà ngồi dậy. Cô ta chải chuốc mái tóc đen tuyền dài chấm lưng của mình, cột gọn, chỉnh đốn trang phục thêm hồi lâu nữa mới quay sang Wyndur, hỏi:

– Nói đi, ngươi đánh ta ra nông nổi là muốn gì?

– Nguyên nhân thật sự dẫn đến cuộc bạo loạn này. – Wyndur đáp – Cùng danh tính kẻ đứng sau.

Heisouh tặc lưỡi. Cô ta vốn cũng biết thứ mà Wyndur muốn hỏi rồi, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút thất vọng.

– Như cũ. – Heisouh bảo.

Wyndur hiểu ý Heisouh, lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho cô ta. Cô ta nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem một chút rồi đóng lại.

– Là một đội thương nhân từ vương quốc Danlion. – Heisouh cất tiếng – Chúng đã thành lập được một đường dây với hệ thống buôn nô lệ nơi đây, lợi dụng đưa thuốc kích thích vào, một mặt gây khó dễ cho nô lệ, mặt khác thì thúc đẩy bọn họ nổi dậy. Một lên mười, rồi mười lên trăm. Dù vậy, năng lực của chúng cũng không quá lớn để có thể thay đổi cả hệ thống, chỉ có thể dùng kiếm chút lợi, cụ thể là cuộc bạo loạn lần này.

Wyndur gật nhẹ đầu vẻ đã hiểu. Những điều mà Heisouh vừa nói cũng không khác với dự đoán của cậu là bao nhiêu. Vốn trước đây quân đoàn Ungreilt đã có điều tra về hệ thống nô lệ nơi đây và đánh hơi được chút điểm bất ổn rồi, nhưng cụ thể là gì thì không dám chắc.

“Thật không ngờ phía bên kia đã bước chân vào bên này sâu đến vậy.” Wyndur nghĩ thầm. Trên thực tế, các con buôn nô lệ không thể không quan tâm đến mối quan hệ giữa các nước với nhau, vì đơn giản mà nói thì mâu thuẫn sẽ dẫn tới chiến tranh, còn chiến tranh sẽ sinh ra nô lệ. Ngược lại, chính quyền các nước cũng không thể để mặc các con buôn tự do làm việc, mà cưỡng ép thành lập hệ thống, phần nào kiểm soát họ.

Thế nên trong một vương quốc, rất khó để con buôn nô lệ từ nước khác có thể phát triển lớn mạnh lên, và càng khó hơn nữa nếu muốn tạo được đường dây cho riêng mình. Hơn nữa, theo lời Heisouh thì rõ ràng đám đó chỉ là một đội thương nhân mà thôi, thật khó mà tưởng tượng được chúng đã bỏ ra bao nhiêu công sức và tiền của để có thể gây ra được cuộc bạo loạn này.

– Kẻ đứng sau thì cả ta cũng không dám chắc. – Heisouh nói tiếp – Nhưng nếu ngươi muốn cắt dứt mọi đường dây từ phía bên kia thì câu trả lời là không thể nào. Người trẻ như ngươi có thể không ưa thích lịch sử, nhưng vương quốc Enria và Danlion đã tồn tại hơn ngàn năm rồi, và đây không phải lần đầu tiên hai bên khai chiến với nhau. Một tên nhóc vừa có chút thành tựu như ngươi thì không nên chen chân vào đâu.

– Ha! Chuyện này thì không cần cô phải lo. – Wyndur cười bảo – Chỉ cần nói cho tôi chút đầu mối là được rồi.

Heisouh nhìn Wyndur vẻ đầy nghi hoặc. Cô ta thật sự không nắm biết được ý định của cậu là gì cả.

– Hừ. Sau này có chuyện thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước. – Heisouh giọng bực tức bảo – Có ba cái tên ngươi cần để ý: Zoarhit, Foilery và Tainarmess.

Khuôn mặt cười đùa của Wyndur cứng lại một lúc. Cậu dù đã đoán trước rằng kẻ đứng sau không tầm thường, nhưng đến mức như ba cái tên vừa được nghe thì không khỏi bất ngờ. Quả thật, với khả năng cùng thế lực hiện giờ mà cậu đang sở hữu, việc đối đầu với bất kỳ ai trong số họ đều là bất khả thi.

“Turan. Tôi trông cả vào sự phát triển của cậu đấy.”

– Câu hỏi cuối, tôi có thể tìm bọn thương nhân kia ở đâu? – Wyndur cất tiếng.

Heisouh cười khẩy một tiếng, bảo:

– Như cũ.

Wyndur nhăn mặt, bực lắm nhưng vẫn phải lấy ra một chiếc hộp nhỏ khác đưa cho bà cô khó chiều này.

– Ha ha! Tốt. Ngươi đi theo nó là được.

Heisoul nói rồi lấy ra một bó rơm được cột thành hình người, cẩn thận thổi vào nó một luồng khí màu tím đen rồi đặt đứng trên mặt đất. Bó rơm sau đó vậy mà bắt đầu cử động, xoay ba vòng rồi hướng thẳng ra khỏi hẻm mà đi.

Wyndur thấy thế cũng không chần chừ thêm làm gì, đứng dậy bước theo con rối bằng rơm kia. Cậu đi ngang qua Cornel nằm trên đất thì sút một cú thật mạnh vào mạn sườn làm cậu ta rú lên đau đớn.

Tên Cornel này cũng không biết may mắn đến mức nào lại có thể sống sót vượt qua được những đòn tấn công của Heisouh, nhưng chỉ bằng việc cậu ta giả chết nằm nghe nãy giờ thì đã đủ để Wyndur hành hạ một trận đến chết lên chết xuống rồi.
Bình Luận (0)
Comment