Con rối bằng rơm ban đầu thì chậm, nhưng sau vài phút thì tốc độ của nó đã ngang bằng với tốc độ chạy của một người, nên Wyndur không mất quá nhiều thời gian để có thể tìm được nơi bọn thương nhân gây ra cuộc bạo loạn lần này đang lẩn trốn.
Đó là một căn nhà hai tầng nằm ở gần cổng phía bắc của thành Kyrult. Trông căn nhà khá bình thường nên Wyndur lúc vừa tới còn tưởng mình nhầm, nhưng khi con rối bằng rơm đột ngột quay người lại, nhảy bổ đến cậu rồi phát nổ thì liền biết đã tới đúng chỗ rồi.
Cuộc bạo loạn bùng phát ở khá gần cổng phía đông nên khó mà đoán được bọn thương nhân lại trốn ở nơi này. Nhiệm vụ mà quân đoàn trưởng Jingurl giao cho Wyndur cũng quá khó rồi, nếu không phải nhờ có Heisouh thì thật không biết nên thực hiện như thế nào luôn.
Cả đám người ở chỗ tập trung, Wyndur biết chắc đều không giúp ích được gì cả. Jingurl có lẽ cũng không mong cậu có thể hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng chính vì vậy cậu càng phải hoàn thành cho bằng được. Có vậy mới khiến ông ta không thể phản đối được những yêu sách mà cậu đưa ra để phát triển quân đoàn.
Nghĩ hồi lâu, Wyndur quay sang Cornel, bảo:
– Cậu đến chỗ tập trung, mang theo hai tiểu đội đến đây.
– Vâng, thưa phó đoàn trưởng.
Cornel hô lớn, xong thì quay người chạy đi luôn. Cậu ta trông mừng ra mặt vì được lệnh trở về, dù gì thì đi theo Wyndur cho đến giờ cũng đã chịu quá nhiều khốn khổ rồi.
Wyndur đợi đến khi bóng lưng của Cornel biến mất hẳn thì mới cất bước tiến lại trước cửa ngôi nhà. Cậu sau đó lấy bốn tấm bùa, lần lượt kích hoạt chúng làm bay đi vây lấy các phía của ngôi nhà, tạo ra từng tấm màn chắn vững chắc.
– Để xem đội thương nhân này lợi hại đến mức nào.
Wyndur nói nhỏ, đưa tay gõ cửa ba cái.
Không có tiếng đáp lại. Tuy nhiên, Wyndur có thể nghe được tiếng động vội vã phát ra từ bên trong. Cậu tặc lưỡi, gõ cửa thêm mấy cái nữa.
Lần này thì chỉ sau vài giây đã có người đến mở cửa ra, là một tên đầu hói gần nửa, cao chỉ tới vai Wyndur. Hắn ta trông thấy cậu thì giọng bực tức gắt:
– Cậu là ai? Không biết là bây giờ thành phố cấm ra đường sao?!
Wyndur không đáp mà nhăn mày nhìn tên đầu hói. Tên này chỉ đang cố đánh lạc hướng của cậu mà thôi. Đồng bọn của hắn ta giờ đã lần ra lối cửa sau chuẩn bị trốn thoát khi thấy không ổn rồi. Dù có ai đi chăng nữa, trong tình hình hiện tại của thành Kyrult thì đều vô cùng cảnh giác với người lạ, nhưng hành động như chúng thì rõ ràng là có tật giật mình.
Mà, về cơ bản thì Wyndur không nghi ngờ thông tin của Heisouh một chút nào, vậy nên cậu không cần phải dò hỏi thêm về bọn người này nữa, cứ thế mà ra tay thôi.
– Ngủ ngon.
Wyndur cười bảo, lấy tay đập thẳng vào mặt tên đầu hói một tấm bùa làm hắn ta ngã vật ra đất, bất tỉnh luôn. Tấm bùa trên mặt hắn ta sau đó vài giây thì mới bắt đầu tuôn ra những đốm sáng màu hồng tím.
Wyndur giải quyết xong thì không vội vàng gì, từng bước một tìm tới chỗ bọn thương nhân còn lại. Những tên này quá yếu rồi, e là chúng cố hết sức ba ngày ba đêm mới may ra có thể khiến tấm màn chắn của cậu có tổn hại đôi chút.
– Con mẹ nó ngươi là ai?
Một tên quát lên khi thấy Wyndur xuất hiện, trông hoảng loạn cực kỳ. Hắn ta sau khi thử sức với tấm màn chắn thì cũng biết mình đang đối đầu với một du hành giả Thần cấp cao rồi, không có chút phần thắng nào cả.
– Ta nói, các ngươi giờ đi ngủ, hay là để ta “ru” các ngươi ngủ?
– Chết đi!
Một tên khác hô lớn, ném về phía Wyndur một quả lựu đạn.
Wyndur trước hành động đó không tránh khỏi nhướn mày khó hiểu mà sải chân sút quả lựu đạn bay ngược về bọn chúng.
– Ngươi thật ngu-
Tiếng của tên còn lại bị át đi bởi vụ nổ ngay sau đó, hay đúng hơn là hắn ta đã bị vụ nổ làm cho câm miệng rồi.
Mặt của Wyndur có hơi rát, nhưng cũng không có gì đáng ngại. Một quả lựu đạn được ném ra bởi bọn có Thần cấp thấp thế này, dù chất lượng có cao đến thế nào đi nữa cũng không thể gây sát thương cho cậu được.
– Mong là chúng còn sống.
Wyndur lẩm bẩm, bước lại kiểm tra ba tên nằm vật ra trên đất, máu me be bét. Chúng không động đậy nữa, nhưng vẫn chưa tan biến đi, hẳn chỉ mới bất tỉnh mà thôi. Tuy nhiên, Wyndur lại không mong chúng tỉnh dậy trước khi Cornel quay trở lại, vung tay kích hoạt ba tấm bùa bắn liền mấy luồng khí hồng tím lên chúng.
Wyndur sau khi xử lý xong đội thương nhân bốn người thì dạo một vòng quanh ngôi nhà để tìm xem có manh mối hay kẻ nào khác ở quanh đây không. Tiếc là cậu không tìm thêm được gì cả.
Thông tin mà Heisouh biết có thể nhiều hơn, nhưng Wyndur lại không thể bỏ ra cái giá quá lớn để tiêu diệt dứt điểm đường dây ở thành Kyrult này. Cậu cơ bản không có lý do để làm việc đó, chỉ tổ khiến những kẻ tầng lớp cao phía bên kia biên giới thù hằn mình thôi. Dù gì thì đối với cậu lúc này, hoàn thành nhiệm vụ vốn là bất khả thi từ quân đoàn trưởng là đã tốt lắm rồi.
Cornel mất thêm vài phút nữa mới mang người từ quân đoàn Ungreilt đến. Wyndur giao bốn tên thương nhân lại cho họ xong thì tự mình rời đi. Cậu giờ vẫn còn một chuyện nữa cần phải làm, và tốt nhất là nên hoàn thành trước khi quân đoàn trưởng hay tên Quaroz kia để ý tới.
Wyndur bước vội trên con đường tối mờ mịt. Cậu cố tình chọn con đường vắng vẻ ít người lui tới, đồng thời cách xa nơi cuộc bạo loạn đang diễn ra để tránh bị gặp mặt. Dù sao thì việc cậu đang làm lúc này, càng ít có người biết tới càng tốt.
Chợt, một dáng hình lao ra từ một góc khuất phía trước, xông thẳng tới chỗ Wyndur với một con dao cầm chặt trong tay. Tuy nhiên, tốc độ cùng sức lực của tên này quá chậm rồi, dễ dàng bị Wyndur lách người, tóm lấy tay, bẻ ra sau mà khống chế.
“Là người thú?” Wyndur thốt thầm. Cậu không ngờ là mình lại bị tập kích ở đây, bởi một tên người thú yếu nhớt.
– Ngươi- chết tiệt! Mọi người! Chạy đi!
Tên bị khống chế vùng vẫy, hô lên cho đồng bọn của mình. Wyndur đưa mắt nhìn thì thấy nơi góc khuất có thêm bốn bóng người lấp ló nữa. Bọn chúng do dự hồi lâu rồi bước ra ngoài, tay lăm lăm dao và gậy, trông dáng vẻ run rẩy kia thì rõ ràng đã sợ hãi lắm rồi, nhưng vì người bạn bị bắt của mình mà vẫn quyết định tiến lên.
– Không rảnh đùa với các ngươi.
Wyndur bảo, lấy ra một tấm bùa, kích hoạt bắn ra một luồng xung chấn mạnh mẽ xông thẳng về phía bốn tên đang lao đến, đập văng chúng đi mấy mét.
– Không!
Tên người thú bị khống chế đau khổ thốt lên. Nhưng hắn ta không thương xót cho đồng bọn của mình được bao lâu thì đã bị Wyndur kéo xốc lại, gằn giọng hỏi:
– Nếu không muốn các bạn ngươi chết thì khai ra, các ngươi hành động theo lệnh của ai?
Tên người thú vẻ hốt hoảng, mất một lúc mới cất tiếng đáp lại:
– Bọn ta… bọn ta chỉ muốn trốn khỏi đây thôi. Cầu xin ngươi tha cho bọn ta.
– Trốn? – Wyndur thắc mắc – Tại sao lại trốn? Các ngươi là ai?
– Bọn ta…
Tên người thú không trả lời mà tỏ vẻ do dự một lúc lâu. Chúng rõ ràng đang cố giấu đi thân phận của mình, mà Wyndur thì không có thời gian để dây dưa như vậy. Cậu liền dứt khoát nắm lấy cổ hắn ta rồi đập xuống nền đất một cú, bảo:
– Có nói không?
Tên người thú ho sặc sụa, ra cả máu, hẳn là đã bị thương nặng. Dù vậy, trước nguy cơ nhận thêm một đòn đau điếng nửa, hắn ta giọng khản đặc thốt:
– N-nô… lệ… Cuộc bạo… loạn. Bọn ta trốn… khỏi đó.
“Ra là nô lệ.” Wyndur lẩm bẩm, đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn về nơi cuộc bạo loạn đang diễn ra. Con đường cậu đã chọn này cách đó khá xa nên đã không nghĩ có thể đụng độ phải nô lệ bỏ trốn. Bọn họ lúc này vốn nên đấu tranh cùng đồng bạn của mình, không phải là chạy tới đây.
– Một lũ chết nhát.
Wyndur cất giọng khinh thường, quay người bước đi luôn. Đám nô lệ yếu nhớt này thì không cần cậu phải quan tâm đến. Dù sao thì chúng cũng không thoát khỏi tòa thành đã bị phong tỏa này, và hẳn trước khi trời sáng sẽ bị tóm lại hết mà thôi.
Wyndur không ra tay giết chúng, những kẻ đã tấn công cậu, đã là tốt bụng lắm rồi.
“Gượm đã.” Wyndur thốt thầm, quay người lại, tìm tới một tên nô lệ còn tỉnh táo nhất, cất tiếng hỏi:
– Tại sao các ngươi lại chạy tới đây?
– Là-là Khans bảo chúng tôi. Anh ấy nói ở đây có lối thoát.
Tên người thú vội vàng đáp, vẻ mặt sợ hãi thấy rõ.
– Ngoài các ngươi ra thì còn ai nữa không?
Tên người thú do dự, chỉ một hai giây nhưng đã đủ để Wyndur lấy tay bóp cổ hắn ta, lên tiếng dọa nạt:
– Chậm thêm một giây nữa thì ngươi chết.
– Còn Khans! Anh ấy bảo sẽ tới đây sau.
– Ngươi Ramfo thằng chó chết!
Một tên nô lệ nằm bên cạnh hô lên đầy tức giận. Wyndur mặc kệ, lại hỏi:
– Ngươi dám chắc Khans sẽ tới chứ?
– Chắc chắn. Khans rất tốt, anh ấy sẽ không bỏ rơi chúng tôi.
– Được. Vậy nếu nửa giờ nữa mà Khans không đến, ta sẽ lần lượt hưởng thụ cảm giác hành hạ từng người các ngươi.
Wyndur nói, cười nhếch mép. Cậu không có chút nào để tâm tới an nguy của đám nô lệ này hay tình hình cuộc bạo loạn, nhưng chuyện tên Khans kia biết đường rời khỏi thành Kyrult này khi đang bị phong tỏa thì lại không thể làm ngơ được. Nên biết, ngay cả đám thương nhân bị Wyndur giải quyết cách đây không lâu cũng không có được thông tin này, nếu không thì chúng đã sớm rời đi rồi.
“Xem ra, cuộc bạo loạn này còn hơn cả bất thường nữa…”