Tổ đội ba người di chuyển khỏi nơi ẩn náu của đội nhóm Sarnoir được chừng hơn cây số thì đến chỗ Turan để xe. Mèo Jorz đã chờ sẵn bên trong từ trước, thấy Kull tới thì hốt hoảng nhảy trốn vào một góc, nhưng cậu ta lại chẳng thèm đoái hoài gì tới ông ta.
Đóng cửa xe lại, kích hoạt luôn một tấm bùa chống nghe lén, Turan mới lên tiếng:
– Mọi chuyện dường như đã sẵn sàng hết cả. Cái chúng ta cần bây giờ là tín hiệu của đồng minh. Ngay sau đó sẽ tìm đường lẻn vào rừng Cultiven.
– Thế bây giờ chúng ta làm gì? – Darmil thắc mắc.
– Chờ ở bìa rừng. – Turan đáp ngay – Trong thời gian chờ đợi, chúng ta có thể săn vài con quái, cũng là để ngụy trang.
Dứt lời thì chiếc xe cũng được khởi động rồi bắt đầu chạy bon bon về trước.
Trên đường đi, thỉnh thoảng tổ đội ba người của Turan sẽ xuống xe tiêu diệt vài bãi quái cấp 6, và tần suất của việc đó càng lúc càng tăng thêm khi đến gần rừng Cultiven hơn. Điều tốt đẹp là Thần cấp hiện giờ của Turan là 8, thế nên mấy con quái không tạo nên chút áp lực nào cho cả đội, cũng là giúp Darmil và Kull thu thập thêm không ít Thần tinh.
Chẳng mấy chốc, đã là gần trưa. Turan bắt đầu cảm thấy bồi hồi, lo lắng không kiềm được. Nó vẫn nhớ rõ lời của Natalie, rằng Tiffia sẽ bị mang đi hiến tế vào giữa trưa, mà thời điểm đó thì chỉ cách bây giờ chừng nửa tiếng nữa mà thôi. Kể cả Turan bây giờ có chạy hết tốc lực đến chỗ Tiffia thì cũng chưa chắc là kịp trước lúc đấy.
“Tại sao lại thế?” Turan nói thầm. Cảm giác mọi chuyện vuột khỏi tầm kiểm soát và hiểu biết của bản thân luôn luôn là cực kì khó chịu. Đó chẳng khác gì là thể hiện cho sự bất lực của Turan, như thế những suy tính là sai, hoặc đều là vô nghĩa.
Hơn hết là, nó thất bại.
– Không. Vẫn chưa.
Turan nói nhỏ, tự trấn an mình. Bây giờ, nó càng không thể hoảng loạn. Có khả năng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, và việc nó cần làm bây giờ là tìm cách nắm bắt tình hình rồi lập kế hoạch phù hợp giải quyết khó khăn.
Cầm chặt viên đá truyền âm trên tay, Turan kiên nhẫn chờ đợi tiếp. Nó đoán thời cơ hẳn là chưa tới nên Cornel mới còn chưa liên lạc. Một kẻ có Thần cấp 15 như cậu ta không thể nào gặp sự cố tệ đến mức chẳng thể gọi báo được một tiếng. Ít nhất, như lời đã bàn vào đêm qua, trước giờ trưa, mọi chuyện vẫn là nằm trong kế hoạch.
– Turan.
Có tiếng gọi. Turan mải chìm trong suy nghĩ và lo lắng, mất một lúc mới nhận ra, quay người lại thì thấy đó là Kull.
– Có chuyện gì? – Turan hỏi.
Kull lộ vẻ do dự, đáp:
– Trước khi cuộc giải cứu bắt đầu, tôi cần cho cậu biết một chuyện.
Turan nhăn mày. Nó hiện tại muốn tập trung tuyệt đối vào chuyện giải cứu Tiffia, chẳng muốn bị phân tâm dù chỉ một chút. Mặt khác, nó lại tò mò không biết chuyện mà người đồng đội của mình lại làm vẻ nghiêm trọng như thế.
– Nếu là vấn đề về đội nhóm Sarnoir thì tôi không trách cậu. – Turan bảo – Chỉ là sau này làm việc cần thận trọng hơn. Và nhớ nghe lời đội trưởng của mình một cách nghiêm chỉnh.
– Chuyện đó… – Kull thốt – Không phải. Ý tôi là, tôi nhận phần lỗi của mình. Nhưng chuyện tôi cần nói là chuyện khác.
Turan hơi nhướn mày. Bộ dạng lúc này của Kull cho thấy rằng cậu ta nhất định phải nói ra bằng được, nếu không sẽ chẳng có tâm trí gì mà tham gia cuộc giải cứu.
– Cậu nói đi. – Turan đáp.
Hít sâu một hơi, Kull mới nói:
– Tôi không phải là con người.
Mặt Turan đơ ra hẳn một lúc. Nó không tránh khỏi sự ngạc nhiên, và sau đó là lòng nôn nao muốn biết thân phận của Kull.
Vốn dĩ, Turan đã luôn thắc mắc vì lý do mà Kull hành động và có thái độ bất thường kể từ khi biết Tiffia là yêu tinh. Đỉnh điểm là đêm qua, cậu ta thậm chí còn cãi to tiếng với nó chỉ vì bị phản đối việc trả thù những kẻ đã ra tay với cô ấy, trong khi nó đã nói rõ rằng sẽ làm việc đó sau cuộc giải cứu.
“Cậu ta cũng là yêu tinh?” Turan nghĩ thầm. Và với ý nghĩ đó, nó không khỏi cảm thấy tổ đội của mình thật là kì khôi khi có tới hai yêu tinh ẩn mình bên trong mà bản thân người đội trưởng như lại chẳng hề biết gì cho tới khi họ tự lên tiếng tiết lộ.
Như đoán được suy nghĩ của Turan, Kull vội bảo:
– Không phải yêu tinh đâu. Đúng hơn thì, một nửa. Tôi là nửa người nửa yêu tinh.
Turan ồ lên một tiếng. Nó quả thật đã bỏ qua khả năng này, vì quá khó xảy ra, còn khó hơn cả việc bản thân hoàn thành nhiệm vụ đạt đến Thần cấp 15 trong vòng ba tháng nữa.
Nửa người nửa yêu tinh chỉ sinh ra khi có cha hoặc mẹ là con người, và người còn lại yêu tinh, mà khả năng sinh sản đấy thành công tạo ra sự sống mới hoàn chỉnh là cực kì thấp. Hơn nữa, người với yêu tinh là có khoảng cách với nhau. Cho dù giữa hai cá nhân có nảy sinh lòng yêu, người trong tộc của hai bên cũng rất khó chấp nhận sự tồn tại của mối quan hệ ấy.
Turan đã nghe qua không ít câu chuyện về tình yêu giữa hai chủng tộc khác nhau, và cái kết của tất cả chúng trong thực tế đều là bi thảm. Điều đáng nói là với hầu hết trường hợp, kẻ bị ruồng bỏ thường chỉ có đứa con được sinh ra, sau khi cha và mẹ trở về với tộc của mình. Không chết, đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng rồi, nhìn Kull, Turan chợt nghĩ tới một chuyện: nô lệ. Con người bắt yêu tinh về làm nô lệ cho đủ trò tiêu khiến của mình là chuyện thường xảy ra, và đặc biệt phổ biến trong giới quý tộc. Tỉ lệ đậu thai thấp đến gần như không thể, hai bên lại không có tình cảm với nhau khiến bọn quý tộc có thể không thèm suy nghĩ gì mà thoải mái chà đạp đối phương.
Sau cùng, tỉ lệ thấp vẫn không có nghĩa là không thể xảy ra. Sức khỏe của một nô lệ lại thường ít được chú ý tới, nên chuyện chẳng có gì lạ khi đứa con thành hình thì mới có thể phát hiện. Lúc này, phần lớn sự lựa chọn là nằm ở chủ nô, và hầu hết trường hợp thì đứa con ấy không có kết thúc đẹp.
Đại Thánh Thế để cho mọi người đều có khả năng tái sinh. Điều đó hẳn bao gồm cả những đứa bé đã có hình dạng nhất định, bất kể đã được sinh ra hay chưa. Tuy nhiên, điều kì lạ là khác với những đối tượng chưa từng lập điểm cầu khấn khi chết đi sẽ tái sinh ở đền thờ gần nhất với khi Đại Thánh Thế vừa xảy ra, những đứa bé chết yểu không được tìm thấy xuất hiện trở lại. Vậy nên, đây vẫn còn là một bí ẩn.
Đối với Kull, lại là câu chuyện khác. Nếu cậu ta thật sự được sinh ra bởi một nô lệ là yêu tinh, thì đó cũng là chuyện của mười mấy năm về trước rồi, cũng tức là Đại Thánh Thế vẫn chưa giáng lâm.
“Nhưng nửa người nửa yêu tinh thì có liên quan gì tới Tiffia?” Turan thắc mắc. Nó khó mà hiểu được nỗi lòng người đồng đội của mình, cũng không quá ngạo mạn để đi làm điều ấy. Chuyện thế này, cứ để cậu ta tự kể ra là tốt nhất.
– Vậy nên, cuộc giải cứu này, nhất định phải thành công.
Kull nhấn giọng, vẻ mặt chưa bao giờ được nghiêm túc như vậy.
– Tôi không hiểu. – Turan cất tiếng – Cậu muốn gì ở Tiffia?
– Cô ấy là đồng đội của chúng ta, không phải sao?
– Không sai. – Turan đáp ngay – Nhưng…
Turan nghĩ lại thôi. Kì thực nó cũng chẳng cần gì hơn lời vừa rồi của Kull, rằng Tiffia là một người đồng đội.
– Cậu chỉ muốn nói có thế thôi? – Turan hỏi.
– Thì… – Kull thốt, bậm môi vẻ lưỡng lự, bảo – Yêu tinh rừng Cultiven, tôi muốn tìm lại dòng máu của mình ở họ. Mẹ của tôi hẳn cũng đến từ đó. Dù không biết bây giờ bà còn sống trên đời hay không, nhưng… yêu tinh vẫn là một phần của tôi, chẳng phải sao?
Turan nhếch mép, chẳng biết nên nói gì cho phải. Ai cũng đều có thứ bản thân truy cầu, đôi khi sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống. Turan đâu phải nửa người nửa yêu tinh, muốn đồng cảm với Kull là rất khó. Có lẽ cũng chính vì vậy mà cậu ta lại đặt niềm tin của mình ở yêu tinh thay vì là con người như Turan.
– Tôi hiểu rồi. – Turan cất tiếng.
Kull nhìn Turan, ánh mắt không có chút sự nghi ngờ nào, cũng chẳng phải tin tưởng. Cậu ta bây giờ, chỉ cần sự thừa nhận; và trên tất cả, người đội trưởng không tỏ ra thất vọng hay đuổi mình đi.
– Darmil thì sao? – Turan chợt hỏi – Cậu có định cho cậu ta biết không?
Kull nhếch mép, lộ vẻ nghĩ ngợi hồi lâu mới đáp:
– Giờ chưa phải lúc. Tôi muốn bản thân trước tiên phải chấp nhận được dòng máu đang chảy trong người mình đã.
– Vậy sao cậu lại nói với tôi?
– Vì cậu là người đã đưa cánh tay cứu vớt tôi khỏi vực sâu tuyệt vọng, cho tôi cơ hội sống mới với tương lai xán lạn. – Kull đáp ngay như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ lâu – Lừa dối người có ơn lớn với mình như vậy, lương tâm sẽ cắn rứt chết mất.
Turan định bảo rằng đó chẳng phải lừa dối mà đúng hơn là giấu giếm, nhưng nghĩ lại thôi. Nó hiểu ý cậu ta là đủ rồi. Nhiều lời chỉ khiến phá hỏng bầu không khí.