Mười hai giờ kém năm, khi Turan đã sắp không chịu được nữa mà kéo cả đội xông thẳng vào rừng Cultiven thì viên đá truyền âm trong tay nó cũng rung lên. Lập tức bắt tín hiệu, nó bảo:
– Thế nào rồi?
– Đến rồi. – giọng Cornel vang lên nghe có vẻ gấp còn hơn Turan, không rõ vì hoảng hốt hay phấn khích – Một đội ngũ yêu tinh tộc lớn chưa từng thấy. Đây sẽ là một trận kì công của tôi dành cho phó đoàn trưởng.
Turan nhíu mày. Một đội ngũ lớn đến mức mà Cornel phải ngạc nhiên, là hoàn toàn ngoài dự đoán của nó. Tổ đội yêu tinh tộc mà cậu ta tập kích chỉ có sáu người, không nên gây ra động tĩnh lớn như vậy mới đúng.
Nhưng giờ không phải là lúc nên thắc mắc về những thứ như thế. Turan nghĩ rồi nói:
– Được. Nhiệm vụ của đội ngũ của cậu là giữ chân quân của yêu tinh tộc càng lâu càng tốt. Và nhớ là không được để chiến tranh xảy ra quá quyết liệt hay đánh sâu vào rừng Cultiven. Cậu nên hiểu rõ hậu quả của việc đó.
– Tôi biết. – Cornel đáp – Nhưng e là khó tránh khỏi rồi.
– Hả?
– Tôi nghĩ là mình trông thấy vua yêu tinh.
– Hả?! – Turan thốt – Vua yêu tinh Valder Lhamat, người lãnh đạo tộc yêu tinh rừng Cultiven? Cậu chắc mình không nhìn nhầm chứ? Mà cậu đã gặp ông ta rồi ư?
– Chưa từng. – Cornel trầm giọng – Nhưng với khí thế này, và cả đội ngũ khổng lồ kia, không thể sai được. Chẳng lẽ cơ thể của tôi lại có thể run sợ trước vài tên yêu tinh ất ơ nào đấy sao?
Turan xoa nhẹ trán của mình. Thông tin mà Cornel đang cung cấp cho nó quả thật khó mà tiếp nhận được. “Vua yêu tinh đâu có lý do gì đích thân ra trận chứ, trừ phi…”
Turan chợt nghĩ tới điều gì đó. Đêm qua, nó đã yêu cầu Natalie giúp mình ba việc, và việc cuối cùng trong số đó là gây ra một trận hỗn loạn nhằm câu kéo thời gian cũng như giúp thâm nhập dễ dàng hơn. Có vẻ như cô ta đã thành công trong việc kết hợp yêu cầu thứ nhất và thứ ba lại với nhau, bằng cách chỉ điểm cho Turan một tổ đội yêu tinh vô cùng quan trọng đối với tộc yêu tinh, thậm chí khiến cho cả đức vua đáng kính cũng không thể làm ngơ được.
– Tôi hiểu rồi. – Turan đáp – Cậu cứ làm theo ý của mình. Tình hình xảy ra đến hiện tại, nếu đội ngũ rút lui thì đã không ảnh hưởng tới chung cuộc nữa.
– Không thể nào. – Cornel thốt – Đội ngũ của tôi sẽ chiến đấu. Cậu cứ làm việc mà cậu muốn. Trừ phi cậu nhất định yêu cầu rút lui…
– Tôi đã bảo là cậu cứ làm theo ý của mình. Tôi tôn trọng điều đó.
Trao đổi với Cornel xong, Turan liền cầm lên một viên đá truyền âm khác. Chẳng phải khiến nó phải chờ quá lâu, chưa đầy năm phút thì đã có tín hiệu gọi tới.
– Tôi nghe. – Turan cất tiếng.
– Thế nào? Bất ngờ chứ?
Giọng nói vẻ đùa cợt không lẫn vào đâu được của Natalie lập tức phát huy hiệu quả trong việc khiến Turan phát bực. Nó phải cố hít thật sâu một hơi mới làm bản thân bình tĩnh được, nói:
– Cô đúng là đủ điên rồ.
– Nào. Tôi chỉ làm điều mang lại hiệu quả cao nhất mà thôi. Không hợp ý cậu sao?
– Không thể nói là không hợp…
– Vậy thì tốt rồi. – Natalie cười bảo.
Tặc lưỡi một cái, Turan hỏi:
– Đó là ai?
– Hả?
– Tổ đội yêu tinh đó, nhất định có đối tượng đặc biệt. – Turan nhấn giọng – Hơn nữa, khả năng rất lớn là có quan hệ với vua yêu tinh.
Tiếng cười khúc khích vang lên. Natalie có vẻ rất thích thú với lời Turan vừa nói, đáp:
– Không sai. Để cậu đoán được rồi. Như vầy thì tiết kiệm được cho tôi rất nhiều thời gian giải thích đó. Xem ra cậu cũng không quá ngốc nhỉ?
Turan thở hắt một hơi. Nó vẫn chưa có được câu trả lời mình mong muốn.
– Thế thì đó là ai?
– Trước khi giải đáp thắc mắc đó thì, cậu có định cứu Tiffia không vậy? – giọng Natalie chợt đổi sang nghiêm nghị – Cậu trông có vẻ hứng thú hơn với vua yêu tinh?
Turan giật mình. Nó quả thật vừa bị phân tâm. Nhưng rõ ràng không thể phủ định sức hấp dẫn của vua yêu tinh trong chuyện này.
– Tôi có thể gặp cô ở đâu? – Turan hỏi.
– Từ chỗ cũ sang hướng đông chừng bốn cây số. – Natalie đáp.
– Được.
Dứt lời thì tín hiệu cũng được ngắt. Giờ Turan đang cần di chuyển thật nhanh. Những chuyện cần nói, để khi gặp mặt rồi tính.
Sau hơn mười phút lái xe với gần nửa giờ đi bộ, tổ đội Turan mới tìm tới được điểm hẹn với Natalie. Cô nàng có vẻ chờ sẵn từ rất lâu, thấy bọn nó đến thì nhảy bổ từ trên cây xuống một cách bất ngờ rồi đột ngột lao thẳng tới trước mặt Turan, lên tiếng:
– Giờ thế nào đây, cậu đội trưởng?
– Theo y kế hoạch đã bàn. – Turan đáp – Đưa tay ra.
– Đây.
Natalie thốt rồi chìa hai bàn tay của mình về trước. Turan thì lấy ra một chiếc còng tay màu xám bạc phát ra những đốm sáng nhỏ li ti màu xanh lam, rồi nó vừa dùng chiếc còng khóa tay cô nàng yêu tinh lại, vừa bảo:
– Do Thần cấp chênh lệch nên hiệu quả của chiếc còng không lớn, và đây chính là lợi thế của chúng ta, để cô có thể tùy thời sử dụng sức mạnh của mình. Điều quan trọng là, đừng để lộ màn kịch này.
– Nếu muốn diễn cho giống thì tôi có thể tự còng tay mình mà. – Natalie đề nghị.
– Tôi không phản đối. Nhưng liệu cô có đủ sự tin tưởng dành cho tôi hay không?
Natalie cười nhếch mép, dĩ nhiên nắm được điểm mấu chốt của vấn đề. Một khi cô nàng bị khống chế, Turan là có thể làm bất kì điều gì với cô ta.
– Lắm lời.
Natalie gắt rồi giật lấy phần còn lại của chiếc còng tay, cứ thế dứt khoát khóa lấy tay còn lại của mình. Ngay lập tức, chiếc vòng phát huy hiệu quả, sáng lóe lên trong giây lát rồi tối đi, màu xám đen thì chuyển dần sang đen. Còn bản thân Natalie, như thể mất đi toàn bộ sức lực, đến mức đứng cũng không vững nữa, đổ sập người về trước, được Turan nhanh tay đỡ lấy.
– Đúng là đủ điên rồ.
Turan mắng một câu, xong thì ra hiệu cho Kull tiến đến, thay mình giữ vai trò áp giải Natalie.
– Kh-không.
Natalie lên tiếng, giọng như thều thào.
– Tôi… không tin kẻ khác ngoài cậu.
“Thật hết cách.” Turan nói thầm, thở hắt một hơi. Nó sau đó cũng không còn cách nào khác, đành phải tự mình siết chặt tay cô nàng giải đi.
– Thế, đó là ai?
Turan cất tiếng khi giải Natalie đi được một đoạn. Nó vẫn còn rất tò mò về chuyện đã diễn ra mà khiến cho cả vua yêu tinh cũng phải xuất trận.
– Là con trai cưng của vua yêu tinh. Cautrius Lhamat.
Turan nghe, liền hít sâu một hơi vì ngạc nhiên, bước chân theo đó cũng trật một nhịp.
– Đúng là…
– Đủ điên rồ, nhỉ?
Natalie cười nói, nhưng nụ cười của cô ta lúc này trông lại hơi miễn cưỡng, chẳng rõ có phải do bị chiếc còng rút hết sức lực hay không.
Mất một lúc để hoàn toàn chấp nhận thông tin mình vừa nhận được, Turan mới hỏi:
– Cô làm đến thế này, sự tình khi bại lộ, không sợ gánh chịu hậu quả sao?
Natalie lắc đầu, đáp:
– Ý chí của tôi, cậu đã rõ.
– Cô đang làm khó tôi.
– Tôi thích thế.
Turan nghĩ lại thôi, không thèm cãi với cô yêu tinh này. Có lẽ cô ta có nhiều hơn một lý do để phản bội tộc của mình, không chỉ riêng gì chuyện giải cứu Tiffia.
Nhưng nếu tình huống là như vậy, cố gắng của Turan để Natalie thoát khỏi việc phản bội sẽ thành vô ích. Suy cho cùng, đây chẳng phải thứ mà một tên ngoại tộc như nó có thể làm chủ, chỉ đành mong rằng cô nàng không làm nó bị liên lụy, càng không được gây tác động xấu tới Tiffia.
– Cô chắc chắn về việc phản bội chứ?
Một giọng nói bất ngờ vang lên. Turan rùng mình một đợt, quay sang thì thấy mèo Jorz đang bay lơ lửng bên cạnh, không có chút ý định che giấu nào trước Natalie.
– L-linh thú?
Natalie thốt, mắt mở tròn đầy ngạc nhiên. Tay cô ta thậm chí vô thức cử động, muốn giằng khỏi sự khống chế của Turan mà lao đến gần hơn quan sát cho kỹ con mèo đang bay.
– Lại còn biết nói chuyện!
Mèo Jorz không mảy may để tâm tới bộ dáng của Natalie, bảo:
– Yêu tinh tộc, phản bội chính tộc của mình, sẽ bị đày đọa ngàn đời. Từ đó muốn chết không được, muốn sống không xong. Sự tồn tại bị biến thành biểu tượng sống để răn đe kẻ khác. Cho tới khi sức cùng lực kiệt, cơ thể thối rữa, linh hồn tàn phai, hình hài của tinh thần không còn nguyên vẹn mới trao cho sứ đồ của tử thần mà siêu thoát. Ở rừng Cultiven này, hẳn không khác biệt bao nhiêu đâu nhỉ?
Khuôn mặt háo hức săm soi của Natalie cứng lại, dần trở nên trắng bệch. Đây vốn không phải là bí mật gì của tộc yêu tinh, nhưng cô thật sự đã định giấu Turan.
– Là thật ư, Natalie?
Turan dò hỏi, không ngạc nhiên lắm với điều mình vừa nghe được. Nó trên thực tế đã đoán được rằng hậu quả vô cùng khủng khiếp, nếu không đã chẳng mấy lần có ý ngăn cản Natalie.
Natalie không đáp, cúi gằm mặt xuống, bước chân theo đó trở nên nặng nề.
Turan nhắm hờ mắt, thở hắt một hơi, bảo:
– Tôi tôn trọng quyết định của cô.
Nói rồi, nó xốc tay của Natalie, kéo đi nhanh hơn. Theo suy nghĩ của Turan, vấn đề của Natalie, vẫn cứ nên để cô nàng tự giải quyết thì hơn. Cô ta không yêu cầu giúp đỡ, cũng chẳng phải thành viên tổ đội của nó, xen vào thành làm phiền. Hơn hết là, nó không phải tốt bụng gì mà rảnh rỗi đi cứu vớt kẻ khác. Đó là ngạo mạn, cũng là ngu ngốc.
– Khoan- đã.
Turan nghe, nhưng nó không dừng lại. Nó giờ đang cảm thấy khá là bức bối, thật muốn phát tiết hết ra cho thoải mái.
– Tu-ran. Khoan đã!
Natalie thốt lên, và vì lời nói không có hiệu quả, cô ta cúi người, gồng chống lại sức kéo của một du hành giả Thần cấp 8 trông đáng thương vô cùng.
Trước phản ứng đó của Natalie, Turan không kiềm được nữa. Nó dừng chân, siết chặt tay cô ta giật kéo sát lại người mình, trừng mắt hỏi:
– Cô muốn gì?
– Tháo còng tay cho tôi. – Natalie nghiêm giọng bảo.
– Cô muốn rút lui? – Turan thốt – Tôi không cho phép.
– Không phải. – Natalie vội nói – Mọi chuyện đã rồi. Tôi sẽ dùng sức mạnh và quyền uy hiện có của mình trực tiếp giúp cứu thoát Tiffia.
Turan nhướn mày, nhìn chằm chằm cô nàng một lúc mới gằn giọng:
– Nếu cô dám đổi ý, tôi chắc chắn sẽ khiến cô chịu đau khổ còn hơn hình phạt của tộc yêu tinh gấp trăm nghìn lần.
Nói rồi, nó liền lấy ra một chiếc chìa khóa có hình thù đặc trưng, nhanh chóng mở khóa còng tay cho Natalie.
Thoát khỏi chiếc còng, sức mạnh của cô nàng bắt đầu hồi phục, nhưng hẳn trong thời gian ngắn khó thể được như bình thường.
– Thoải mái.
Natalie thốt, vươn vai mấy cái vẻ thỏa mãn cực kì. Rồi cô ta sải bước tới, đưa tay tóm lấy mèo Jorz, bảo:
– Mi đi cùng ta.
Ngắn gọn như thế, và chẳng chờ cho con mèo tam thể có cơ hội phản đối, Natalie ôm ghì ông ta ở bên vai mình. Cứ vậy, cô nàng dẫn đường đưa cả đội Turan tiến về trước.