Khuôn mặt thần Syrathr cứng lại một lúc khi nghe thấy câu hỏi từ Turan. Cô ta rõ ràng không chuẩn bị tinh thần để nghe câu hỏi như thế, chứ đừng nói đến là trả lời. Và vì vậy, thần Syrathr đứng lên, tiến lại gần sát Turan, nhìn chằm chằm vào sâu trong mắt nó. Khoảng cách giữa hai người bây giờ ngắn đến nỗi Turan thậm chí mơ hồ nghe được tiếng tim đập dồn dập của thần Syrathr.
“Cô ta đang hồi hộp ư?” Turan chợt nghĩ.
– Vì sao ngươi lại có suy nghĩ như vậy?
Thần Syrathr cất tiếng hỏi. Hơi thở từ cô ta thổi vào mặt khiến Turan có chút mơ màng, cảm giác lâng lâng muốn trả lời ngay. Nhưng Turan biết đó là uy, vội định thần trở lại, bảo:
– Nếu người muốn biết thì nên đối xử với tôi đàng hoàng một chút. Chính tôi đang rất tôn trọng người.
Thần Syrathr nghe vậy đầu tiên thì mỉm cười, kế đó thì bật cười khúc khích vẻ thích thú lắm.
– Được. Ta nghe người lần này.
Thần Syrathr nói rồi bước lùi lại, phẩy nhẹ cánh tay. Ngay sau đó thì những sợi dây leo đang siết chặt khắp người Turan liền biến thành những đốm sáng ti li mà tan đi mất.
Turan được giải thoát thì khuỵu người xuống vì đôi chân không đủ sức để nâng cả cơ thể nó. Thần Syrathr thấy vậy liền vung tay phủ lên Turan một lớp khí màu hồng nhạt khiến nó nhanh chóng cảm thấy khỏe khoắn lên.
– Tạ ơn đức thần.
Turan vội nói rồi đứng thẳng dậy. Thần Syrathr đã ngồi lại lên ghế, đợi chờ câu trả lời của nó. Turan thấy thế thì cũng không kéo dài thời gian làm gì nữa. Bản thân nó bây giờ cũng đang cần sự giúp đỡ từ thần Syrathr, để trốn khỏi bàn tay của các Chính thần khác và hơn cả là người đàn ông với những bánh răng kia.
– Đêm hôm qua, tôi đã có một giấc mơ. – Turan cất tiếng.
Thần Syrathr hơi chau mày lại. Cô ta rõ ràng không có ý định nghe Turan kể về giấc mơ của mình. Một giấc mơ không thể khiến một người lại đi nghi ngờ về thế giới mình đang sống cả, đó là chuyện lố bịch. Dù vậy, thần Syrathr vẫn không hề lên tiếng thắc mắc gì, tiếp tục lắng tai nghe.
– Trong giấc mơ đó, tôi thấy một người đàn ông với dây nhợ nối vào mình, cùng với những chiếc bánh răng lớn nhỏ đang vận chuyển phía sau ông ta.
Turan nói tiếp, chú ý quan sát biểu trên khuôn mặt của thần Syrathr. Nó muốn xem cô ta có nhận biết gì người đàn ông đó hay không. Nếu không may mắn, thần Syrathr lại là cùng một phe với ông ta thì khốn.
– Giấc mơ đó lại làm ngươi nghĩ rằng thế giới này là giả? – thần Syrathr cất tiếng hỏi khi thấy Turan đã ngừng lại – Hay ngươi muốn dò hỏi ta về người đàn ông kia?
Turan đã không quá trông mong rằng mình có thể qua mặt được thần Syrathr và quả thật cô ta nhận ra ngay ý đồ của nó. Dù sao thì nó cũng không định cứ giấu diếm suốt. Nếu quả thật thần Syrathr và người đàn ông kia đều muốn nó chết thì hẳn nó không thể sống được rồi, có cố thế nào cũng vậy mà thôi.
– Ta đoán là cả hai đều đúng nhỉ.
Thần Syrathr thấy Turan im lặng thì nói tiếp, cười nhếch mép vẻ xem thường. Turan chịu phép, không định lên tiếng phủ nhận hay đính chính gì cả. Nếu giờ nó cố cãi thì cô ta dám sẽ tẩn nó thêm một trận nữa.
– Mô tả của ngươi làm ta nghĩ tới một người. Nhưng ta không thể cho ngươi biết về người đó được.
Tim của Turan như trật một nhịp vì hoảng hốt. Ý nghĩ rằng thần Syrathr có quen biết người đàn ông kia làm nó không khỏi lo lắng, vội hỏi:
– Tại sao?
– Vì ngươi bây giờ quá yếu. Không xứng đáng biết tới ông ta.
Câu trả lời của thần Syrathr không phải là điều mà Turan mong muốn. Bảo rằng nó yếu hay không xứng đáng không hề giúp gì cho nó trong việc trốn khỏi bị truy lùng cả. Nuốt khan một ngụm, Turan lại hỏi:
– Làm thế nào thì tôi mới có quyền biết ông ta?
– Tất nhiên là mạnh lên. Mạnh đến mức ngươi có thể tự mình rời khỏi thế giới này.
Turan nhăn mày. Nó hoàn toàn không hình dung được mức độ mạnh mà thần Syrathr đáng nói đến là như thế nào, nhưng chắc chắn là cô ta vừa nhắc đến việc rời khỏi thế giới này, cũng tức là gián tiếp xác nhận câu hỏi ban đầu của nó.
Trông thấy vẻ mặt của Turan, thần Syrathr biết là nó có điều thắc mắc. Cô ta cũng không định giấu thêm nữa khi nó đã biết về người đàn ông kia, dù không rõ là bằng cách nào.
– Turan. – thần Syrathr nghiêm giọng – Những điều ta sắp nói cho ngươi chính là bí mật quan trọng của thế giới này. Ngươi sau khi nghe thì chỉ được phép giữ cho riêng mình. Ngươi không biết sự hỗn loạn của một thế giới có thể đáng sợ tới mức nào đâu.
Turan nghe được rõ ràng tính nghiêm trọng của vấn đề, gật nhẹ đầu xác nhận. Bản thân nó vốn cũng không định tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai. Nó không phải là kẻ ngốc mà chơi đùa với tính mạng của chính mình.
Thần Syrathr trông phản ứng có phần hời hợt của Turan thì không tin tưởng lắm. Turan thấy ánh mắt nghi ngờ đó của cô ta thì vội lên tiếng dõng dạc:
– Tôi hiểu, thưa đức thần!
– Được rồi. – thần Syrathr đáp – Ta cũng không tin ngươi có thể ngu ngốc đến mức đó. Dù gì thì bản thân ngươi cũng đã đặt một chân vào địa ngục rồi.
Turan không hiểu lắm ý của thần Syrathr nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe.
– Turan. Thế giới này không phải là giả, nhưng cũng không hẳn là thật. Nó được tạo ra từ sức mạnh của các Chính thần. Là một thế giới nhỏ.
– Tức là… các Chính thần có thể sáng tạo thế giới? – Turan thắc mắc.
– Đúng vậy. – thần Syrathr xác nhận – Ngươi còn nhớ cánh đồng hoa của ta chứ?
Turan hiển nhiên nhớ. Đó là một cánh đồng bạt ngàn những hoa trải dài như tới vô tận. Và nếu theo lời thần Syrathr thì ý của cô ta hẳn là cánh đồng hoa kia cũng là một thế giới, và là do cô ta tạo ra. Như xác nhận cho suy nghĩ của Turan, thần Syrathr nói tiếp:
– Đó là thế giới mà ta tạo ra, do ta làm chủ và kiểm soát. Đó cũng chính là lực lượng hiện tại của ta, gọi là Giới.
– Giới? Như thế nào là Giới?
Thần Syrathr nghe được câu hỏi của Turan thì cười khẩy nhẹ một tiếng, bảo:
– Ngươi chưa cần biết. Muốn biết cũng không biết được.
– Tại vì tôi không đủ mạnh?
– Phải. – thần Syrathr xác nhận ngay – Trên thế giới này, dù là thế giới nhỏ hay thế giới chủ đạo, mạnh mẽ là tiền đề để có được mọi thứ. Muốn làm gì thì ngươi đầu tiên cần phải mạnh.
Turan không phủ định điều thần Syrathr vừa nói. Thế nhưng bản thân nó có cố cũng không thể chấp nhận được rằng mình không thể biết được một điều gì đó chỉ vì yếu đuối. Bản năng đang thúc đẩy chính nó phải tìm hiểu mọi điều mình tò mò hay thắc mắc.
– Người từng nói rằng tôi cần mạnh đủ để tự mình khỏi thế giới này. – Turan cất tiếng – Điều đó có nghĩa là gì?
Thần Syrathr không trả lời Turan ngay mà ra vẻ đăm chiêu lắm. Hồi lâu, cô ta bảo:
– Ngươi biết như thế nào gọi là Thần ư?
Turan không hiểu câu hỏi của thần Syrathr. Càng không hiểu câu hỏi đó thì có liên quan gì tới điều nó đang thắc mắc. Và trước khi Turan có thể đáp lời, thần Syrathr đã nói tiếp:
– Ngươi không biết. Vì nếu biết thì ngươi đã không hỏi ta những câu hỏi kia. Thần không phải là những kẻ mang Thần cấp suốt ngày chạy theo những chuyến du hành cỏn con. Du hành đối với một vị thần là cả một đời. Là đi đến đỉnh phong.
Thần Syrathr trông như đang nói về điều gì đó cao thâm và quan trọng lắm. Thế nhưng Turan không nắm được phần nhiều ý của cô ta. Điều nó có thể biết bây giờ chỉ là nó cần trở nên mạnh hơn.
Dường như sực nhận ra chính mình vừa phiêu diêu một lúc, thần Syrathr vội chỉnh lại dáng vẻ của mình, bảo:
– Nói xa không bằng nói gần, chỉ cần ngươi vượt qua được giới hạn Thần cấp 45, ngươi sẽ có thể tự mình đột phá khỏi thế giới nhỏ này mà tiến tới tầng thứ cao hơn.
Turan không khỏi ngạc nhiên khi nghe thấy mục tiêu mà thần Syrathr vừa gián tiếp đặt ra cho nó. Thần cấp 45, đây không phải là chuyện đơn giản, hay bảo rằng đó là ảo tưởng cũng không hề nói quá.
Turan biết rằng những người mạnh nhất vương quốc Enria này cũng chỉ mới đạt tới Thần cấp trong khoảng ba mươi đến ba mươi lăm mà thôi, và họ đều là những người sở hữu sức mạnh vượt trội từ trước cả Đại Thánh Thế. Nếu Turan muốn đạt tới Thần cấp 45 thì có khi nó phải mất cả đời, thậm chí khả năng đó cũng cực kỳ thấp, đến mức muốn tưởng tượng cũng không tưởng tượng ra được.
– Lo ngại, sợ hãi, hoảng hốt. Ngươi cứ giữ tâm thế đó thì mãi mãi không thể làm nên trò trống gì.
Là tiếng của thần Syrathr. Cô ta lúc này đang cầm lấy một bông hoa với từng cánh hoa có màu khác nhau, và dường như chúng lại đang đổi màu từ từ.
Một ý nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu Turan. Không kiềm được sự tò mò, nó hỏi:
– Thần Syrathr, người cũng có Thần cấp đúng không? Là bao nhiêu?
Thần Syrathr ngừng lại một lúc rồi bật cười trước câu hỏi của Turan. Tiếng cười bất chợt làm Turan hoảng hốt, lo rằng mình đã nói gì đó không đúng đắn.
– Phận con dân thì không nên đặt câu hỏi như thế với một Chính thần. Điều đó là cấm kỵ, ngươi hẳn cũng tự biết đi. Đã thế, ta cũng không nên giấu giếm làm gì.
Turan cảm giác được chút gì đó không ổn lắm trong câu nói của thần Syrathr. Và khi Turan vừa mới nhận ra được thần Syrathr sắp làm gì đó thì cô ta đã lên tiếng nói tiếp:
– Là 140.
Ngay sau đó thì cảnh tượng xung quanh Turan đột ngột nhòe đi, không còn thấy rõ được nữa, chỉ có riêng thần Syrathr cùng với chiếc ghế của mình là hiện rõ. Cô ta ngồi đó, chăm chú nhìn Turan với vẻ mặt thích thú.
Turan biết lúc này mình đang gặp nguy hiểm cực kỳ, dù rằng không biết rõ điều nguy hiểm đó là gì. Chốc, nó thấy cả cơ thể mình nhẹ tênh, như thể trọng lực đột nhiên biến mất.
Một cánh hoa hiện dần lên trước mặt Turan, sau đó là cánh thứ hai, thứ ba và cuối cùng là cả bông hoa màu tím. Bông hoa vừa hiện lên một lúc thì bất chợt hóa lớn, đồng thời nở bung, để lộ ra những cái răng nhọn hoắc rồi lao đến Turan.
Turan hoàn toàn không kịp phản ứng, bị bông hoa nuốt trọn một ngụm. Nó tưởng rằng mình đã bị cắn xé hoặc đè ép tới chết nhưng không, bông hoa không còn nữa và cảnh tượng xung quanh nó cũng đã thay đổi.
Giờ thì Turan thấy mình đang lơ lửng trên một bầu trời trong xanh. Nó đưa mắt trông một chút thì phát ở rất xa phía dưới mình chính là cánh đồng hoa. Một giây ngay đó, cả cơ thể Turan cảm nhận lại được trọng lực, và nó bắt rơi thẳng xuống. Độ cao này chí ít cũng hai đến ba nghìn mét, chạm đất chỉ có duy nhất một kết quả là tan xương nát thịt.
Vận tốc rơi của Turan càng ngày càng tăng cao khiến cho việc thở đối với nó bây giờ cũng cực kỳ khó khăn. Dù vậy, tâm trí Turan lúc này chỉ đang cố tìm cách cứu lấy chính mình mà thôi. Nó thật không hiểu vì sao thần Syrathr lại làm vậy với mình, cũng không muốn hiểu.
Độ cao nhanh chóng bị hạ thấp. Một nghìn mét, tám trăm mét, sáu trăm mét, chẳng mấy chốc thì Turan đã có thể thấy mặt đất đập thẳng vào mặt mình.
Nhưng không có sự va chạm nào xảy ra cả. Turan giật bắn người khi tưởng rằng mình đã đi đời nhà ma, và rồi thấy lại khung cảnh căn phòng quanh mình. Thần Syrathr đang ngồi ở trước mặt nó, mỉm cười thích thú.
Turan không biết nên phản ứng gì vào lúc này. Nó vừa suýt chết, nó có thể nói hay làm gì được đây.
– Chuyện là vậy. – thần Syrathr cất tiếng – Cho tới khi ngươi có thể đột phá thế giới này, đừng bao giờ hỏi những câu như thế nữa.
Turan nghe vậy thì như một phản xạ, đáp ngay:
– Tôi- tôi hiểu rồi.
– Không. Ngươi chưa hiểu.
Thần Syrathr mỉm cười nham hiểm, nháy mắt một cái với Turan. Ngay sau đó, nó lại lần nữa thấy khung cảnh quanh mình nhòe đi.