Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 57

Sáng. Turan uể oải thức dậy trên một chiếc giường xa lạ.

Đầu thì đau nhức, cả người mệt mỏi và tâm trạng thì chán chường một cách khó hiểu. Turan cố nhớ lại hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cũng như rằng mình đang ở đâu nhưng không hiểu sao bản thân lại có cảm giác không nên nhớ lại thì tốt hơn. Dù vậy, nó có thể xác định được là thần Syrathr đêm qua đã ở đây, và cô ta đã nghe nó trải lòng theo một cách nào đó.

Ít nhất thì bây giờ, tạm thời Turan không cần phải lo nghĩ về việc bị người đàn ông với những bánh răng tìm thấy nữa. Thần Syrathr đã đảm bảo rằng cho đến khi nó rời khỏi thế giới nhỏ này, người đàn ông kia có muốn tra cũng tra không ra được.

Turan cũng biết là bản thân không thể làm được gì nhiều trong chuyện này. Dù gì thì giờ nó chỉ là một kẻ yếu đuối mới đạt được Thần cấp 1 mà thôi. Muốn có được nhiều lựa chọn hơn và làm chủ cuộc sống của mình thì nó phải trở nên. Vì vậy, mục tiêu hiện tại là phải đạt được Thần cấp 45 như lời của thần Syrathr.

Turan vẫn chưa có kế hoạch cụ thể nào cho việc đạt được điều trông như bất khả thi đó. Nếu ai đó khác mà nghe nó nói về mục tiêu của mình thì hẳn sẽ trở thành trò cười cho tất cả. Nó đoán là trước mắt, nó cần nhắm tới Thần cấp 5, cũng chính là giới hạn Thần cấp đầu tiên mà một du hành giả bình thường cần vượt qua.

Mỗi khi thăng Thần cấp năm lần, ở các mốc 5, 10, 15,… và cứ tiếp như thế, một du hành giả sẽ nhận được một nhiệm vụ tấn thăng. Tùy theo từng người mà nhiệm vụ này sẽ thay đổi, và độ khó của chúng cũng không cố định. Nếu may mắn, một người chỉ cần tiêu diệt một trăm đến hai trăm con quái đồng cấp là được. Nhưng nếu là ngược lại, con số đó có thể lên đến hàng nghìn, hàng vạn hoặc thậm chí là phải tiêu diệt những con quái vượt cấp hay càn quét những phó bản khó một mình.

Mặt khác, nhiệm vụ tấn thăng cũng có muôn hình vạn trạng, diệt quái hay càn quét phó bản không phải là hai loại nhiệm vụ duy nhất, nhưng là phổ biến nhất. Đối với các chức nghiệp hoặc phương pháp nâng Thần cấp không thông qua du hành, như nấu rượu của bà Lylat hay rèn đúc của ông Reinar, thì nhiệm vụ tấn thăng lại thường là nấu ra một loại rượu ngon đòi hỏi kỹ năng cao hay rèn ra một món vũ khí phẩm chất tốt.

Nhưng nhìn chung thì các nhiệm vụ tấn thăng đều có liên quan mật thiết với kỹ năng chủ đạo của du hành giả. Chính vì vậy mà Turan cũng rất tò mò về nhiệm vụ tấn thăng của mình. Dù gì thì kỹ năng chủ đạo của nó không thiên về chiến đấu mà là chức năng. “Có khi lại cần mình đọc một trăm cuốn sách chăng?”

Turan xốc lại tinh thần, đứng dậy tập mấy bài thể dục khởi động nhẹ rồi tắm rửa. Xong xuôi thì nó xuống tầng trệt trả phòng. Ông chủ nhà nghỉ trông thấy Turan thì lại ném đi ánh mắt hâm mộ cùng ghen tỵ.

Turan mặc. Nó chẳng thèm quan tâm chuyện này nữa. Dù nhìn theo góc độ nào thì mọi chuyện đã xảy ra đối với nó chỉ toàn là nước mắt và thương đau mà thôi. Nó cũng không phải một kẻ khổ dâm, càng không muốn trở thành như thế.

Chiều nay, tổ đội ba người của Turan sẽ khởi hành tiến đến thành Kyrult. Đoạn đường đi sẽ không thể tránh được đánh nhau với lũ quái nên Turan sẽ cần chuẩn bị không ít.

Vốn dĩ Turan định sáng nay sẽ cùng Darmil đến khu phố Heimoar để mua nhu yếu phẩm và trang bị cần thiết nhưng có vẻ bây giờ trở về tìm cậu thì không thích hợp lắm. Nó đoán là chính mình phải mua luôn cho phần của cậu ta rồi.

Khu phố Heimoar lúc tám giờ sáng có phần đông đúc. Các du hành giả giờ tấp nập tới lui tìm mua cho mình những vật phẩm mong muốn phục vụ chuyến du hành sắp tới.

Có mấy tiếng mời chào Turan ghé xem hàng nhưng nó chẳng quan tâm. Việc đầu tiên nó cần làm khi đến đây là lấy hàng đã đặt từ Yeatra, dù rằng nó không trông mong lắm là những món hàng đó có thể dùng tới được.

Turan mở cánh cửa có để biển “Đóng cửa”, bước vào trong. Tiếng chuông nhỏ quen thuộc vang lên và ngay sau đó là giọng nói mừng rơn:

– Turan. Cậu đến rồi!

Là Yeatra, không thể là ai khác. Turan bước tới quầy, đặt lên bàn một tờ giấy được dằn lên bằng một túi tiền nhỏ. Yeatra thấy vậy thì chộp lấy ngay, cũng chẳng thèm trông xem trên tờ giấy ghi cái gì.

– Tớ còn tưởng cậu quên tớ mất rồi chứ.

Yeatra nói, cười hì hì. Turan chỉ nhếch mép vẻ không xem trọng rồi bảo:

– Trễ một hai ngày thì cũng không thay đổi gì. Đơn hàng tôi yêu cầu đâu?

– Ngay đây!

Yeatra đáp rồi lấy từ dưới bàn ra một chiếc hộp gỗ như lần trước. Turan nhận lấy, mở ra rồi không do dự mà dùng kỹ năng ‘Thông hiểu’ của mình lên từng tấm bùa.

Một lượng thông tin lớn đổ dồn vào đầu Turan. Nó đã quen dần với chuyện này, cơ thể dù có khó chịu nhưng không còn phản ứng như trước nữa. Ít nhất thì đã có thể giấu để kẻ khác không biết nó đang làm gì. Mặt khác thì tốc độ sắp xếp những thông tin lộn xộn kia cũng đã được cải thiện đáng kể.

Sau không ít lần thử nghiệm, Turan có phát hiện rằng không hẳn các thông tin kia là vô nghĩa mà dường như là do nó không có khả năng đọc hiểu được. Nó bạo dạn đoán rằng mình phải mạnh lên, và nâng cao cấp độ của kỹ năng ‘Thông hiểu’ thì mới có cơ hội hiểu được chúng.

“Bùa ‘Thổi lửa’.

Lớp: Bùa chú.

Loại: Kích hoạt.

Cấp: 1.

Phẩm chất: Kém.

Độ hiếm: Thông thường.

Độ bền: Còn lại 99%.

Mô tả: Tấm bùa được chế tác bởi Yeatra Meiya, chứa đựng phép ‘Thổi lửa’.

Chi tiết:

+ Sử dụng sẽ kích hoạt kỹ năng ‘Thổi lửa’.”

“Phép: Thổi lửa.

Loại: Kích hoạt.

Phẩm chất: Kém.

Độ hiếm: Thông thường.

Cấp: 1.

Mô tả: Thổi bùng ra một ngọn lửa về phía trước.

Chi tiết:

+ Lửa duy trì gây đến 8 612 sát thương lửa.

+ Lửa thổi xa đến 5 mét.

Thông tin thêm: Phép lửa cơ bản và là nền tảng của các loại phép thuật lửa.”

Phẩm chất ‘Kém’, Turan đã không nghĩ rằng bùa do Yeatra tạo ra lại có chất lượng tệ đến vậy. Một tấm bùa như ‘Thổi lửa’ thường có phẩm chất là ‘Thường’ để có thể hoạt động ổn định, và nếu bị đánh giá là ‘Kém’ thì cũng có nghĩa là tấm bùa này lúc hoạt động có thể giở chứng, thậm chí không thể kích hoạt. Đó cũng là lý do chính mà người sử dụng bùa không bao giờ dám tin dùng một tấm bùa có phẩm chất ‘Kém’.

Turan xem tiếp các tấm bùa còn lại nhưng trong tất cả chúng đều không có một tấm bùa nào đạt phẩm chất ‘Thường’ cả. Turan có chút thất vọng. Nó đã khá mong chờ rằng đợt hàng này của Yeatra có thể dùng được một hoặc hai tấm, nhưng xem ra nó đã đánh giá cao khả năng của một Nihr rồi.

Thất vọng là vậy nhưng Turan không hề đánh mất niềm tin vào Yeatra. Cho đến giờ, Turan vẫn luôn có cảm giác rằng Yeatra là một phần không thể thiếu cho cuộc đời du hành giả của mình. Nó không rõ ràng lắm lý do vì sao nhưng lại chắc chắn mình sẽ hối hận nếu bỏ qua cô ta, sau cùng thì quyết định dùng thời hạn ba mươi ngày để định đoạt sự mâu thuẫn giữa lý trí và cảm giác của mình.

– Sao? Thế nào?

Yeatra cất tiếng hỏi, đưa ánh mắt vẻ chờ mong nhìn Turan. Turan trông dáng vẻ đó của cô ta thì hơi chạnh lòng. Lần trước cô ta đã bị Tiffia phũ phàng một trận, giờ mà bị nó phán cả đống bùa đều vô dụng thì chắc sẽ khóc rần một trận mất.

– Ờm… Nói thế nào nhỉ… Không tệ.

Sự lưỡng lự trong lời nói của Turan vậy mà không khiến Yeatra nghi ngờ chút nào. Đôi mắt cô ta sáng lên, thể hiện rõ sự mừng rỡ. Rồi cô ta thốt:

– Thật- thật ư, Turan! Tớ qua cửa lần này rồi hả? Một phần, một nửa hay… tất cả?!

Sự ngây thơ dễ tin người của Yeatra làm Turan thấy mình thật tội lỗi. Nó vậy mà đi lừa dối một cô gái không hiểu sự đời như thế này. Nhưng nó còn có cách nào khác đâu.

– Một nửa. Số còn lại tôi cũng sẽ giữ lấy.

– Tuyệt! Tùy cậu xử lý chúng! Cuối cùng thì tớ cũng có thể trở thành một người vẽ bùa rồi!

Yeatra vẻ hân hoan nói liên tục. Cô ta sau đó còn lôi ra thêm một đống bùa bị vẽ hỏng cho Turan xem thử có tấm bùa nào tốt mà lỡ bị vứt nhầm không. Lần này thì Turan đành phải phán chúng vô dụng. Dù gì thì bản thân cô ta cũng đã tự xác định được chuyện đó rồi.

– Không sao cả. – Yeatra cười nói – Lần này đã rất tiến bộ rồi. Hừm. Mình đúng là thiên tài mà. Ha ha ha.

Tiếng cười giòn của Yeatra làm Turan như chết trong lòng một ít. “Cô lại vui đến vậy sao Yeatra…”

– Yeatra này.

Turan lên tiếng gọi. Nó nghĩ cũng đã đến lúc làm việc chính của lần đến thăm này.

– Gì cơ? Cậu có yêu cầu đặc biệt gì à?

Yeatra hào hứng đáp lại, miệng cười toe toét, vui như mở hội. Turan có chút chần chừ, nhưng vẫn đáp:

– Không hẳn là đặc biệt, nhưng đúng là một yêu cầu.

– Cậu cứ nói đi. Còn ngại cái gì nữa chứ!

Turan không ngại. Nó chỉ bị cảm giác tội lỗi đè nặng lấy mà thôi. Nó tự nhiên cảm thấy việc mình xem rồi đánh giá mấy tấm bùa như một trò đùa ác ý vậy. Nó tự hứa sau này sẽ không làm mấy trò như thế này với Yeatra nữa.

– Cô đứng yên ở đấy một lúc. Dù tôi có phản ứng gì thì cũng không được động đậy.

– Yêu cầu gì mà kì quặc!?

Yeatra chau mày lại nhìn Turan. Thế nhưng chỉ chốc, cô ta lại bảo:

– Được. Chỉ thế thôi chứ gì.

Rồi Yeatra vênh cái mặt lên như thể mình đang làm gì đó đáng tự hào lắm. Turan chẳng quan tâm. Giờ là lúc nó thực hiện điều mà mình đã băn khoăn rất lâu mà không có cơ hội: dùng ‘Thông hiểu’ tra thuộc tính và kỹ năng của người khác, cụ thể hơn là của một Nihr.
Bình Luận (0)
Comment