Turan được đưa đến một phòng giao dịch khác với căn phòng lúc nó mới đến. Nó cũng không có thắc mắc gì về sự thay đổi này. Dù sao thì nơi này cũng rất lớn, việc chọn một căn phòng để nói chuyện làm ăn cũng không phải khó.
– Ngài xem thử, cần tôi đưa ai lên thì cứ bảo.
Tom cất tiếng, đưa cho Turan một quyển sổ dày cộm. Nó lật quyển sổ ra thì thấy một danh sách các nô lệ cùng chủng tộc và Thần cấp của họ.
“Hầu hết đều là Nihr.” Turan lẩm bẩm. Nó cũng không bất ngờ với chuyện này. Nihr vốn luôn bị đối xử tệ và bị xem là tầng lớp dưới đáy xã hội, cũng là những kẻ dễ bị bắt làm nô lệ nhất. Lý do đơn giản là Nihr quá yếu. Mặt khác thì Nihr cũng khó có một nguồn thu nhập ổn định để nuôi sống bản thân nên việc họ tự bán mình để tìm thức ăn và chỗ ngủ là rất dễ hiểu.
“Không có con người.” Turan nghĩ thầm. Nó lật xem hơn hai mươi trang liền nhưng không tìm thấy một nô lệ nào là con người cả. Turan đã nghi rằng một nơi buôn nô lệ lớn thế này rất có thể sẽ có nô lệ là con người, nhưng có vẻ nó đã quá đa nghi rồi.
Turan lật xem thêm một lúc nữa thì hết toàn bộ quyển sổ và quả nhiên là không tìm thấy nô lệ nào là con người. Phần đông nô lệ tra được là người thú, một số rất ít là yêu tinh cùng người lùn; các chủng tộc khác cũng có tìm được một vài nhưng không đáng kể, vì vốn dĩ tìm được một người bọn họ cũng đã là rất hiếm, là nô lệ lại càng hiếm hơn.
– Không có thứ ngài muốn tìm sao?
Tom đứng đối diện, thấy Turan xem hết cả quyển sổ mà không cất lời nào thì thắc mắc.
– Không thấy được họ nên tôi có chút không rõ ràng lắm. – Turan đáp – Người như nữ người sói ở buổi đấu giá có không?
Tom ra vẻ suy nghĩ một lúc, bảo:
– Có thì có, nhưng vì chủng tộc này rất hiếm nên giá cả không hề thấp…
Turan biết Tom đang dò hỏi về khả năng tài chính của mình. Nó quả thật không có nhiều tiền, nhưng tất nhiên là sẽ không để ông ta nhận ra điều đó.
– Có là được. – Turan nói gọn – Cho tôi xem.
– Được. Được.
Tom cười đáp rồi rời đi. Ông ta mất vài phút mới quay trở lại, bảo:
– Ngài ngồi chờ ở đây. Người sẽ được đưa lên sau ít phút.
Turan gật đầu vẻ đã hiểu, sau đó nhìn về phía cửa sổ chắn song sắt trước mặt mình. Những nô lệ hẳn là sẽ được mang đến căn phòng đối diện để người mua quan sát và nếu muốn thì có thể yêu cầu vào kiểm tra tận mặt. Nhưng Turan thì không cần kiểm tra kỹ càng như thế. Dù gì thì nó cũng chẳng định mua.
Chốc, một nữ người sói trông có chút giống với người được đưa lên sàn đấu giá hôm nay xuất hiện phía sau ô cửa sổ. Turan đứng hẳn dậy, đưa mắt quan sát hồi lâu.
Nữ người sói này không cúi gằm mặt như người trên sàn đấu giá mà chỉ nhìn mông lung về hướng nào đó, để lộ đối mắt màu xám nhạt của mình. Đôi mắt cô ta to tròn rất đẹp nhưng lại không có sức sống, trông như thể đã từ bỏ đi mọi thứ rồi, mặc cho cuộc đời đẩy đưa tới đâu thì tới.
Nhưng trông cô ta có thế nào đi chăng nữa thì Turan cũng không tìm được thứ nó đã thấy ở nữ người sói đã lên sàn đấu giá hôm nay. Chỉnh thể linh hồn lúc đó rõ ràng là thật, giờ khi ngẫm nghĩ lại thì Turan càng tin chắc rằng mình không gặp ảo giác.
Sự tò mò dấy lên trong lòng Turan, nhưng nó không thể làm được gì với nữ người sói trước mặt mình. Nếu nó muốn tìm hiểu thì cũng nên tìm hiểu từ trên người của nô lệ đã bị mua bởi người đàn ông mang số 4 kia.
Nghĩ một hồi, Turan tặc lưỡi, bảo:
– Không được rồi. Không tạo cảm giác cho tôi như nữ người sói kia.
– Tiếc thật. – Tom nói vội – Đây là người duy nhất có cùng chủng tộc với nô lệ kia rồi. Ngài có muốn xem thử món hàng nào khác không?
Turan ra vẻ ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu từ chối. Giờ đã xem xong thì nó cũng có đủ lý do để Tom không nghi ngờ mình. Nếu muốn thì ông ta nên đi nghi ngờ vì sao mình lại không có nhiều người sói vùng Kennhel hơn.
Turan sau đó được hướng dẫn rời đi theo một lối hoàn toàn khác lối đã dùng đến đây. Điểm đến của nó là ở một trại nuôi ngựa, cũng là một nơi buôn nô lệ nhưng với quy mô nhỏ hơn.
Sau khi ra ngoài thì Turan mất một lúc lâu mới xác định được bản thân đang ở đâu, cùng với con đường để trở về nhà của ông Gin.
Trời vẫn còn khá sớm, thế nên Turan quyết định sẽ tìm mua một thứ phù hợp với mình hơn lúc này: là sách kỹ năng.
Đến bây giờ, sau khi thấy sự xuất hiện của chinh thể linh hồn kia thì Turan đã có thể xác định rõ là sách kỹ năng có thể học được bằng kỹ năng ‘Thông hiểu’ của nó, dù rằng sẽ rất khó khăn và hiệu quả cũng không đạt đến mức như học thông qua ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn.
Mặc dù Turan không định cùng lúc học nhiều thứ khác nhau nhưng chuẩn bị trước vẫn là nên làm. Mà nếu như nó có thể tìm được một quyển sách kỹ năng phù hợp với mình, hoặc đơn giản là dễ học thì rất đáng để thử. Một sách kỹ năng được học thành công sẽ giúp Turan có thể tiết kiệm được một lượng chi phí không hề nhỏ thông qua việc mua, học xong rồi bán lại. “Và hơn cả là việc không bị giới hạn Thần cấp ảnh hưởng…”
Sách kỹ năng có thể mua được từ hai nguồn chính: từ ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn hoặc từ các du hành giả. Tại ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn luôn cung cấp rất nhiều món hàng hóa khác nhau và thường là cao hơn giá thị trường một chút, nhưng trong trường hợp không có nhiều thời gian thì ủy ban là lựa chọn phù hợp hơn cả. Tuy nhiên, theo Turan biết thì tại ủy ban chỉ có những sách kỹ năng cơ bản dành cho tân binh, hoặc là giá cao như thách mà thôi.
Thế nên Turan giờ đang đi tìm đến chợ trung tâm của thành Kyrult. Tại tòa thành nơi các du hành giả tụ tập về này thì khu chợ trung tâm là nơi bọn họ buôn bán những thứ mình kiếm được trong các chuyến đi, từ quái, hoặc thu thập.
Có rất nhiều thứ có thể tìm thấy ở đây, đủ các phẩm chất từ ‘Kém’ cho tới ‘Anh hùng’, nhưng để mua được một vật phẩm phẩm chất ‘Anh hùng’ thì rất khó vì luôn bị mọi người tranh nhau, hoặc đơn giản là giá quá cao chẳng ai dám nghĩ muốn. Về vấn đề này thì Turan không cần phải lo khi mà thứ nó nhắm tới chỉ là sách kỹ năng có phẩm chất ‘Ưu’. Sách kỹ năng phẩm chất ‘Tinh anh’ cũng không khó kiếm, nhưng đối với túi tiền của nó thì lại có chút quá sức.
Turan đi dạo một vòng khu chợ, để ý những sạp cùng quầy hàng có trưng bày sách kỹ năng. Nó chưa vội kiểm tra ngay một sách kỹ năng nào vì không muốn phí thời gian để rồi lỡ mất một sách có phẩm chất cao.
Sau một hồi kiểm tra thì Turan thấy rằng có tổng cộng chín quyển sách kỹ năng được bày bán, một trong số đó có phẩm chất ‘Tinh anh’, ba có phẩm chất ‘Ưu’ và bốn là ‘Thường’, cùng với một quyển không được đề hay thấy rõ phẩm chất. Turan theo dự tính ban đầu tìm đến quyển có phẩm chất ‘Tinh anh’ trước tiên.
Người bán quyển sách kỹ năng là một người đàn ông trông đã có tuổi, mặc áo khoác trùm kín đầu, chỉ để lộ khuôn mặt có một vết sẹo ngang mũi mình. Ông ta hẳn là một du hành giả kỳ cựu, Thần cấp thì Turan đoán không dưới 5. Thế nhưng ông ta có vẻ vẫn chưa bán được món hàng nào dù có không ít người ghé hỏi thăm.
– Đây là gì?
Turan cất tiếng hỏi, chỉ tay vào quyển sách kỹ năng có đề dòng mô tả ngắn gọn: “Sách kỹ năng phẩm chất ‘Tinh anh’”.
Người đàn ông không đáp mà nheo mày nhìn Turan. Ông ta rõ ràng là không có ý trả lời, và điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của nó. Ở những khu chợ du hành giả như thế này thì người mua sẽ tự giám định các vật phẩm mình có hứng thú vì bản thân người bán cũng không có kỹ năng hay là chi phí phục vụ cho chuyện đó. Dù gì thì phẩm chất của vật phẩm càng cao thì việc giám định càng hao tốn, và chẳng ai lại muốn tốn tiền để làm một việc không chắc sẽ mang lại kết quả.
Mặt khác thì ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn ngoài bán các loại hàng hóa thì cũng thực hiện thu mua, dù với cái giá thường chỉ bằng phân nửa giá bán, thậm chí có khi chỉ có một phần mười. Nếu các du hành giả không bán được vật phẩm chưa được giám định thì họ sẽ chọn bán lại cho ủy ban, giá tiền hẳn sẽ không chênh lệch nhiều khi tính cả phí giám định vào.
Nghề giám định trên thực tế là một nghề có thể kiếm lợi rất lớn. Bản thân Turan cũng có nghĩ thoáng qua chuyện này nhưng lại không định mạo hiểm để lộ manh mối về kỹ năng chủ đạo của mình. Đối với người khác, họ có thể thoải mái thể hiện vì chúng chỉ là những kỹ năng hoặc phép thông thường.
Turan trông người đàn ông cũng không có ý mời chào mình mua bùa giám định của ông ta thì cũng không còn cách nào khác ngoài cầm quyển sách kỹ năng lên. Nó sau đó giả vờ làm vài động tác với nguyên khí được lan ra từ các đầu ngón tay trong khi kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’ của mình.
Những thông tin hỗn loạn từ một vật phẩm ở phẩm chất và cấp độ này tràn vào tâm trí Turan không còn làm nó buồn nôn hay tái mặt nữa. Chốc, nó đã có thể nhìn ra được thông tin mình cần biết.
“Sách kỹ năng ‘Hóa cứng’
Lớp: Sách kỹ năng.
Loại: Tiêu hao.
Số lần dùng: 1.
Còn lại: 1.
Cấp độ: 10.
Phẩm chất: Tinh anh.
Độ hiếm: Hiếm.
Độ bền: Còn lại 74%.
Mô tả: Quyển sách chứa đựng tri thức về kỹ năng ‘Hóa cứng’.
Chi tiết:
+ Sử dụng sẽ đạt được kỹ năng ‘Hóa cứng’.”
Turan lần nữa kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’. Lần này là để lấy thông tin về kỹ năng ‘Hóa cứng’.
“Kỹ năng: Hóa cứng.
Loại: Kích hoạt.
Phẩm chất: Tinh anh.
Độ hiếm: Hiếm.
Cấp: 1 (0%).
Mô tả: Hóa cứng một bộ phận hoặc toàn bộ thân thể.
Yêu cầu:
+ Tiêu hao đến 10 000 bậc nguyên khí.
Chi tiết:
+ Hóa cứng một bộ phận hoặc toàn bộ thân thể tới độ cứng nhất định.
+ Cơ thể hoặc bộ phận khi bị hóa cứng sẽ bị giảm khả năng hoạt động cũng như chức năng.”
Kỹ năng này không tệ, Turan đánh giá như vậy. Các loại kỹ năng cường hóa bản thân luôn rất được ưa chuộng vì dùng được vào rất nhiều việc khác nhau, kể cả trong đời sống thông thường lẫn các cuộc du hành. Kỹ năng ‘Hóa cứng’ không chỉ có thể tăng sức phòng thủ mà còn tăng cả về phương diện tấn công.
Nhưng ngoài điểm mạnh dễ thấy được đó thì kỹ năng này cũng có một điểm yếu, cũng là thứ khiến Turan đang phân vân không biết có nên học hay không. Cơ thể hoặc bộ phận bị hóa cứng bị giảm chức năng, cũng tức là nếu bàn tay hóa cứng thì sẽ khó cử động hơn, và cứng tới mức độ nhất định thì sẽ như một tảng đá, thậm chí không thể lưu thông máu được.
Mà chắc không ai lại mạo hiểm đến mức hóa cứng cả phần máu thịt bên trong mình, chỉ lớp da hẳn là đã đủ rồi.
– Giá thế nào? – Turan cất tiếng hỏi.
– Một trăm nghìn xen.
Người đàn ông nói gọn, và lời của ông ta làm Turan nhăn mặt. Nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe một giá tiền cực cao rồi nhưng vẫn bị bất ngờ bởi cái giá mà ông ta đưa ra. Đây thậm chí còn không thể xem là nói thách nữa, mà trông như thể ông ta chỉ đang muốn khoe rằng mình có một quyển sách kỹ năng mạnh vậy.
– Không mua nổi thì đừng động vào nữa.
Người đàn ông gằn giọng, toan đưa tay giật lấy quyển sách từ tay Turan nhưng nó đã tránh đi, vội nói:
– Đừng gấp. Tôi rất có hứng thú với kỹ năng của quyển sách này. Chỉ là giá tiền có hơi cao rồi.
Turan không muốn chỉ vì một lời báo giá mà bỏ qua quyển sách kỹ năng này. Giá tiền đối với nó có thể cao một tí cũng không thành vấn đề, vì dù sao thì sau khi học xong nó cũng có thể bán kiếm chút tiền bù lại. Nhưng mà nếu cao như giá ông ta vừa báo thì nó thật không kham nổi.
Người đàn ông cười khẩy, bảo:
– Không mua nổi thì là không mua nổi. Cao với thấp cái gì… Chín mươi chín nghìn xen, có mua được không?
Nụ cười nhếch mép cùng giá-được-giảm từ người đàn ông làm Turan phát bực. Ông ta chắc chắn không có ý muốn bán, nó đã có ý muốn nghĩ khác đi thì giờ cũng không nghĩ được. “Chẳng trách ông ta lại không bán được món nào. Căn bản là không cần.”
– Thế thì tiếc thật.
Turan cất tiếng, trả quyển sách lại rồi đứng dậy rời đi luôn. Người đàn ông cũng không phản ứng gì nhiều, nhưng tiếng cười khẩy đầy ý xem thường của ông ta thì Turan có thể nghe rất rõ.
“Chậc. Cứ tưởng xong việc sớm rồi…” Turan lẩm bẩm.