Edit: Yunchan
Không Thiền phái băng giá quanh năm, tuyết phủ trắng xóa tầm mắt, chỉ có một nơi được giăng trong pháp trận là giữ mãi tiết trời vào hạ.
Đó chính là hồ Tinh Sương.
Mặt hồ bập bềnh sóng nước khua vỡ hàng vạn ánh sao in lên nó thành những đốm bạc lấp lánh, lóe sáng bên trong kẽ hở giữa những chiếc lá sen. Hồ Tinh Sương rộng vô cùng, trong hồ có một cây cầu dài bắt thẳng tới giữa hồ, giữa hồ có xây một lương đình, trên mái đình treo hai chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng ấm áp, chúng đang nhẹ nhàng đong đưa theo gió.
Vân Khâm lầm lũi bám theo sau lưng Mộ Sơ Lương, vừa giẫm lên từng dấu chân của hắn vừa nghe hắn nhỏ giọng nói: “Tòa lương đình giữa hồ đó là nơi năm xưa sư phụ hay lui tới, người rất thích tới đó uống rượu, uống một lần là thâu đêm.”
“Nơi này đúng là chẳng thay đổi bao nhiêu.” Mộ Sơ Lương nói câu được câu chăng, rồi quay lại nói với Vân Khâm sau lưng: “Chúng ta không tới giữa hồ, muội theo ta.”
Vân Khâm nhẹ gật đầu, cùng Mộ Sơ Lương đi men theo bờ hồ, giẫm lên lớp cỏ non mềm mượt, ngửi mùi cỏ xanh mát rượi phảng phất trong không khí mà cảm thấy lòng mình cũng lắng lại.
Mộ Sơ Lương nhìn cảnh sắc trong hồ, khi ánh mắt chạm tới một nơi thì bỗng bật cười: “Xem ra có vài tiểu quỷ to gan dám tới đây quậy phá.”
Vân Khâm nhìn theo tầm mắt của Mộ Sơ Lương thì thấy hoa sen trong cái ao bên cạnh đã bị ai đó bứt trụi, chỉ để lại mấy cái cành trống trơn, chẳng cần nghĩ cũng biết dám chắc là có đệ tử nào đó nhân lúc đêm khuya vắng vẻ để hành sự.
Bên dưới lá sen bị hái trụi là mặt nước trong vắt phản chiếu ánh sao, dưới mặt nước có vài chú cá bạc đang quẫy đuôi bơi lội.
Vân Khâm phì cười, rồi lẩm bẩm: “Để muội biết là nhóc con nào làm thì tụi nó xác định rồi.”
Mộ Sơ Lương cũng gật đầu đầy nghiêm túc, sau đó nhìn chằm chằm vào con cá đang bơi tung tăng dưới làn nước, giơ tay lên nói: “Chúng ta nướng cá ăn đi.”
Vân Khâm: “…”
Thế là vào đêm đầu tiên Vân Khâm hội ngộ với Mộ Sơ Lương, cả hai ngồi lại với nhau bắt đầu nổi lửa nướng cá.
Đêm đã về khuya, tiếng động bên hồ cũng không thu hút sự chú ý của ai khác, hai người ngồi trước đống lửa, mỗi người cầm một xiêng cá nướng trong tay, bên cạnh đống lửa còn đặt đầy cá đã nướng chín, số cá này đều do Vân Khâm dùng kiếm khí xiêng được tất. Mùi cá nướng thơm phức bay đi rất xa, Vân Khâm gặm cá trong miệng mà chẳng biết mùi vị là gì, mắt chỉ lo nhìn đăm đăm Mộ Sơ Lương bên cạnh, trong phút chốc không phân biệt nổi chuyện đang diễn ra trước mắt là thật hay mơ.
Lúc này Mộ Sơ Lương tình cờ quay đầu lại, khi nhìn thấy cái mặt ngốc của Vân Khâm thì bỗng dịu giọng hỏi: “Có phải muội có gì muốn nói với ta không?”
Vân Khâm khựng lại, cụp mắt nhìn xuống ánh lửa nổ lép bép trước mặt mình.
Nàng thấy tim mình cũng bắt đầu đập lên siêu tốc hòa tấu với tiếng nổ này.
Tuy nàng biết tương lai còn dài, biết từ giờ trở đi có thể nhìn thấy Mộ Sơ Lương lâu hơn, biết có thể chờ được hắn trở lại đã là một chuyện vô cùng may mắn. Nhưng chẳng hiểu sao, chỉ cần Mộ Sơ Lương ở trong tầm mắt thì nàng cứ tự động nhớ lại câu nói của Phượng Tuyên, sau đó đầu óc ngày một bay cao bay xa, bay về hướng mà nàng khó lòng kiềm chế nổi.
Chính xác là nàng rất muốn hỏi, nhưng mà lời cứ tới bên mép là cố thế nào cũng không thốt ra được, mãi tới bây giờ, khi Mộ Sơ Lương bới nó lên.
Vân Khâm tiện tay cời đống lửa trước mắt, lặng thinh chốc lát, cuối cùng cũng xốc được can đảm của nửa đời mình để mở miệng: “Sư huynh, hơn năm mươi năm trước…”
Lúc mấy chữ này vừa phát ra thì bên bờ hồ đột nhiên vụt qua vài bóng đen, Vân Khâm lập tức ngậm miệng lại, sắc mặt thay đổi, bật người dậy đi tới bụi cây bên hồ. Chỉ chốc lát sau, nàng đã tha thêm vài tên đệ tử trở lại.
Mấy nhóc đệ tử này vẫn còn là thiếu niên, lớn thì chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhỏ thì tầm mười một mười hai tuổi, trên người còn lỉnh kỉnh dụng cụ bắt cá, tên nào tên nấy đều cụp đầu lủi thủi theo sau Vân Khâm.
Nhìn phát là biết ngay đống sen kia nhất định là bị bọn nhóc này bứt trụi, nửa đêm nửa hôm còn mò tới đây chắn chắn không phải làm chuyện tốt lành gì rồi, Mộ Sơ Lương nhìn đám đệ tử vị thành niên này mà mỉm cười hỏi thăm: “Cá trong hồ này vị cũng được chứ?”
“Tươi hơn mua dưới núi nhiều.” Một thiếu niên trong số đó lên tiếng trả lời.
Nhưng vừa nói xong cậu đã hối hận ngay, rụt cổ lại cười đau khổ với Vân Khâm: “Sư phụ, con… con chỉ tới đây bắt cá có hai lần thôi.”
Vân Khâm xị mặt định lên lớp dạy trẻ, nhưng tiếc thay mấy tên nhóc con này chưa gì đã đặt hết bụng dạ lên mấy con cá nướng bên đống lửa rồi.
Vân Khâm cứng họng, sực nhận ra mình gây ra chuyện này hình như cũng không có tư cách để lên lớp đệ tử.
Mấy nhóc đệ tử này hình như cũng không ngờ tông chủ Lăng Quang Tông đường đường như Vân Khâm cũng lén mò tới hồ Tinh Sương nửa đêm để bắt cá như mình, tới khi chúng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, thông suốt rồi thì mới nhìn về phía Vân Khâm với bản mặt như gặp quỷ.
Tiện thể còn ngó luôn Mộ Sơ Lương đang ngồi tỉnh bơ như không ngay bên cạnh.
Vân Khâm đột nhiên có cảm tưởng uy nghiêm mình gầy dựng mấy chục năm đã sụp đổ cái rầm.
Nàng lặng thinh chốc lát, sau đó mới cất giọng thỏa hiệp: “Ta sẽ không nói chuyện này với Mai trưởng lão, còn các con cũng không được nói với ai chuyện thấy ta ở đây tối nay nghe chưa.”
Tuy Vân Khâm bình thường khá ôn hòa, nhưng khi đối xử với đệ tử thì cũng được tính là nghiêm nghị, thế nên mọi người cứ tưởng sẽ bị răn cho một trận ra trò, nào ngờ Vân Khâm lại thả cho chúng đi dễ thế này. Chúng có hơi ngạc nhiên, nhìn Vân Khâm rồi lại ngó sang Mộ Sơ Lương bên cạnh, cứ như còn chưa hết bàng hoàng.
“Sư phụ?” Một thiếu niên rụt rè gọi thử một tiếng.
Vân Khâm hỏi lại: “Chuyện gì?”
“Là sư phụ thật ạ?” Thiếu niên nọ dọ lời như đang khiếp sợ, ngoái đầu nhỏ to với người bên cạnh: “Các đệ có thấy sư phụ hôm nay có gì đó kỳ kỳ không?”
Mấy thiếu niên còn lại nghiêm túc gật đầu.
Vân Khâm lập tức thưởng cho mỗi tên một cái cốc vào đầu.
Trong lúc mấy nhóc con ôm đầu xuýt xoa thì giọng cười cười của Mộ Sơ Lương bỗng vẳng tới: “Mấy tên nhóc này đều là đệ tử của muội sao?”
Vân Khâm câm nín, trớ trêu sao mấy tên nhóc đi trộm cá vào ban đêm ban hôm này chính xác đều là đệ tử của Lăng Quang Tông.
Năm mươi năm đã qua, giờ đây Vân Khâm đã không còn là cô gái nhỏ chuyện gì cũng phụ thuộc vào Mộ Sơ Lương trên đảo Thập Châu năm đó nữa, nàng bây giờ đã trưởng thành, đã trở thành một trong những người nổi danh nhất ở Trung Nguyên, là truyền kỳ trong những câu chuyện truyền miệng ở đầu đường cuối ngõ, cũng là sư tôn và tông chủ đầy danh vọng của Không Thiền phái. Vân Khâm đã thử tưởng tượng vô số lần, tới khi Mộ Sơ Lương tỉnh lại thấy mình thế này nhất định sẽ vui lắm. Nhưng trời xui đất khiến thế nào nàng còn chưa kịp khoe cho Mộ Sơ Lương thấy mặt tốt của mình, thì mấy tên đệ tử này đã đá bay thể diện của nàng đi mất rồi.
Vân Khâm cảm thấy đời mình như đưa tang.
Càng đáng chết hơn là sau khi biết mấy nhóc đệ tử này tới từ Lăng Quang Tông, Mộ Sơ Lương lại mở lời bảo Vân Khâm giữ chúng lại. Thế là từ hai người bình yên thưởng thức cảnh núi sắc hồ, bây giờ đã biến thành cả đám người bâu lại ăn cá nướng.
Tính tình của thiếu niên vốn bay nhảy, còn Mộ Sơ Lương thì đã cao tuổi rồi, nhưng khéo thay hắn lại có một tâm hồn hiếu kỳ chẳng thua gì trẻ con, thế nên chỉ loáng cái hắn đã trò chuyện hợp cạ với bọn nhóc. Qua lời giới thiệu của Vân Khâm, mấy nhóc con đã biết người trước mặt mình là đại sư bá, nhưng chúng còn ít kinh nghiệm nên cũng không biết vị sư bá này là thần thánh phương nào, chỉ cảm thấy vị đại sư bá này rất thân thiện dễ nói chuyện.
Vân Khâm ngồi im lặng một bên, nhìn Mộ Sơ Lương nói cười rôm rả với một đám nhóc mà cũng bật cười theo.
Trong lúc tán gẫu, Mộ Sơ Lương bất tri bất giác chuyển hướng câu chuyện về phía Vân Khâm, lân la hỏi thăm tình hình nàng những năm qua. Vân Khâm ngồi bên nghe mà lòng khẩn trương vô cùng, cũng may tuy mấy nhóc đệ tử này không nghe lời nhưng vẫn còn tôn kính vị sư phụ Vân Khâm này, nên kể với Mộ Sơ Lương toàn là chuyện Vân Khâm đối chọi với Thập Châu, hỗ trợ các đại môn phái, rồi chuyện chiến đấu các loại mà thôi. Lúc chúng kể những chuyện này Mộ Sơ Lương lắng nghe rất nghiêm túc, nét mặt vô cùng chuyên chú, trong khi ánh mắt thì rất đỗi dịu dàng, có đôi lúc nghe các đệ tử ngưỡng mộ hay tán dương Vân Khâm, hắn còn bật cười vui vẻ. Đó là kiểu thần thái hết sức thõa mãn, cứ như bảo bối của mình được mọi người coi trọng yêu quý ấy.
Nhưng Vân Khâm lại không nhìn nổi cái mặt này của hắn, vào lần đầu tiên nghe người ta khen mình tới nổ trời, nàng vẫn có thể giữ nguyên bản mặt vô cảm trước mặt họ, nhưng bây giờ người trước mặt nàng chính là Mộ Sơ Lương.
Vân Khâm bắt đầu muốn bịt miệng đám nhóc con này rồi.
Nhưng ngay lúc này, Mộ Sơ Lương lại hỏi sang những việc Vân Khâm thường làm hằng ngày, mấy nhóc con lắm lời lại bắt đầu nhao nhao lên giành nói, tên nào cũng khai báo hết cho Mộ Sơ Lương thói quen luyện công viết chữ mỗi ngày của Vân Khâm, một thiếu niên ngồi trong góc thấy ai cũng nói hết rồi, đành phải lớn giọng chen vào: “Con biết! Sư phụ còn có một bảo vật, lúc hết chuyện để làm sư phụ toàn đi ngắm bảo vật đó thôi!”
Vân Khâm nghe mà thộn mặt ra, chưa kịp nghĩ ra nhóc đệ tử này đang ám chỉ thứ gì.
Ngay sau đó thiếu niên đã kề bản mặt thần bí tới nhỏ giọng rù rì: “Bảo vật của sư phụ cất ở trong tòa tiểu lâu đằng sau Không Thiền phái, chính là cái tiểu lâu không lớn không nhỏ, trên mái hiên còn treo chuông đó đó, các huynh đệ có biết không?”
Vân Khâm: “…”
Lúc này mấy nhóc con khác cũng hùa theo, gật đầu lia lịa: “Ta biết! Mỗi lần đi xa về sư phụ đều tới tòa tiểu lâu đó trước hết!”
“Có khi còn ở bên trong lâu ơi là lâu!”
“Mấy đệ đoán coi sư phụ làm gì bên trong?”
“Phải đó phải đó, ta luôn muốn biết trong đó cất thứ gì, nhưng sư phụ trông chặt lắm, không cho phép bọn mình vào.”
Vân Khâm nghe chúng thi nhau nói mà bụng dạ xoắn hết cả lại, cuống cuồng chặn họng chúng lại.
Mấy nhóc con cứng còng tại chỗ, câm bặt, chẳng biết mình vừa nói ra câu gì không nên nói.
“Sư phụ, có phải người khó ở trong người không ạ?” Một nhóc con rụt rè hỏi.
Vân Khâm trợn mắt lườm cậu một cái.
Nhóc con lập tức co thành một cục.
Vân Khâm không phải không muốn nói chuyện này ra mà là không nói ra lời, nàng lườm mấy tên nhóc vừa làm xong chuyện hay ho mà chột dạ ra mặt, liếc sang Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn nàng chăm chú.
Rồi đột nhiên hắn đứng lên bước tới gần Vân Khâm.
Vân Khâm nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn đang từ từ tới gần mình, mang theo ánh sao và ánh lửa lồng vào tay áo.
Mộ Sơ Lương bước tới trước mặt Vân Khâm rồi lại không nói năng gì, chỉ thở dài một tiếng bất đắc dĩ, rồi quay lại nói với mấy nhóc con đang trợn mắt rướn cổ xem trò hay: “Chẳng hay các vị có thể giúp ta một chuyện chăng?”
Mấy nhóc đệ tử gật đầu hết sức nhiệt tình.
Mộ Sơ Lương nói: “Xoay người.”
Đám nhóc không hiểu mô tê gì chỉ nghe lời quay người lại.
Mộ Sơ Lương chớp chớp mắt, sau đó ngay khoảnh khắc lũ nhóc quay người đi, hắn lập tức nghiêng người tới hôn lên môi Vân Khâm, cánh môi mềm phả ra hơi thở ấm áp nhưng thiếu chân thật tới khó tin, như một chiếc lông vũ phớt qua chẳng để lại bất cứ dấu vết gì, nhưng lại khơi lên một cơn rung động khẽ khàng.