Văn Thuyết

Chương 70

Edit: Yunchan

Vào lúc ấy trên đảo Thập Châu.

Trận chiến đã kết thúc, nhưng những thứ mà trận chiến này để lại vẫn còn ngổn ngang chất đống, cần được giải quyết cho xong.

Ví như lúc Hoa Tình dẫn người đi lùng kiếm những kẻ chạy trốn, khi tới Tổ Châu thì phát hiện một đám đông đang bu đen bu đỏ trong một cái hố sâu, nói với nhau chuyện gì đó mà nàng không rõ.

Hoa Tình tò mò tới gần, dạt đám đông để vào trong thì mới phát hiện bên trong vòng người là một cái lồng sắt cũ kỹ to tướng.

Mà trong lồng sắt ấy đang nhốt một người.

Người nọ mặc một chiếc áo bào bẩn thỉu, bề ngoài trông vô cùng lôi thôi, dung mạo cũng bị khuất dưới lớp áo nhăn nheo nên khó lòng thấy rõ, y đang nhìn mọi người với vẻ mặt đầy hờ hững, lên giọng mất kiên nhẫn: “Lương Ung đâu rồi? Mấy người là ai?”

Chẳng có ai trả lời y cả, vì mọi người còn đang bàn xem nên xử lý người này thế nào.

Nghe giọng y có lẽ là của một nam tử trẻ tuổi, y cau mày nhìn đám đông tụ tập bên ngoài lồng mà hết sức không vui, lẩm bẩm hỏi lại: “Lương Ung đâu rồi hả?!”

Bấy giờ Hoa Tình đã chen được tới đầu hàng, nàng nhìn qua kẽ hở song sắt thì bất ngờ phát hiện cái người bẩn thỉu nhếch nhác này lại có một đôi mắt cực đẹp.

Phát hiện này khiến lòng nàng thoáng rung động, chẳng hiểu sao nàng lại bước tới trước mặt người nọ, nhỏ nhẹ trả lời y: “Lương Ung chết rồi.”

Người trong lồng nghe thấy tiếng trả lời thì quay phắt đầu nhìn sang Hoa Tình, y kinh ngạc nhìn Hoa Tình hồi lâu cứ như không hiểu được ý của đối phương.

Hoa Tình nhủ bụng có lẽ y bị giam lâu ngày nên phản ứng có hơi chậm lụt, lòng thương cảm trỗi dậy, nàng chỉ nghĩ người này bị Lương Ung bắt giữ rồi bị hành hạ tra tấn trong chiếc lồng này thôi, thế nên dịu giọng lại, cười khẽ nói: “Lương Ung chết rồi, huynh không sao nữa đâu, đừng sợ nhé.”

Người nọ nhìn nàng đăm đăm, im lặng chốc lát, rồi bỗng nhắm mắt dựa lên song sắt: “Haizz.”

Lời hồi đáp này chứa đầy mệt mỏi.

Hoa Tình thấy y phản ứng thế này thì không khỏi lo âu, nhanh chóng bàn bạc với những người chung quanh, tỏ ý muốn cứu y về Không Thiền phái, tuy ở đây chẳng ai biết thân phận của y nhưng thấy y bị Thập Châu bắt giữ còn bị nhốt tới tàn tạ ở nơi này, thì lập tức nhận định rằng y bị Thập Châu bắt cóc, do đó cũng đồng ý ngay mà không dài dòng thêm, mọi người bèn tản ra sục sạo, rốt cuộc cũng tìm được chìa khóa mở chiếc lồng sắt này ra.

Cửa lồng bị khóa kín lâu ngày rốt cuộc cũng được mở ra khiến rèm mi của người trong lồng run lên khe khẽ, mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cô gái đứng trước cửa lồng mà không chớp mắt lấy một lần.

Lúc này những người còn lại đều đã tản đi hết cả, họ giao người cho Hoa Tình xong thì đi nơi khác tìm kiếm, thế nên nơi này lại quay về với sự yên tĩnh ban đầu.

Hoa Tình nhìn người trong lồng mà cố gắng nở ra một nụ cười thân thiện hết mức, nhẹ giọng trấn an y: “Huynh có thể cử động được không, ra đây đi, ta sẽ đưa huynh rời khỏi đây.”

Người trong lồng vẫn nhìn chòng chọc Hoa Tình với nét mặt vô cùng quái đản, ngồi im ru không động đậy.

Hoa Tình cho là y không có sức để đứng dậy, nghĩ ngợi giây lát rồi quyết định vén vạt áo lên, bước vào trong lồng.

Người trong lồng tái mét ngay tức thì, như sực nhớ lại một kinh nghiệm đáng quên nào đó, lật đật rụt nhanh ra sau: “Nữ… nữ nhân, đừng có tới đây.”

Hoa Tình thấy tình hình này thì càng lo hơn: “Chẳng biết Lương Ung đã làm gì mà khiến y ra nông nỗi này nữa.” Nàng lầm bầm độc thoại xong thì lại giở ra gương mặt thân thiện hiền lành, bước tới gần người trong lồng: “Đừng lo, ta tới đây để cứu huynh mà, ta sẽ không làm hại huynh đâu.”

Khốn thay người trong lồng chẳng có vẻ gì là không lo cả, Hoa Tình thở dài bất lực, nàng ngó cái dáng khúm núm sợ sệt của người nọ thì quyết định xáp tới thêm mấy bước, cầm phắt lấy cổ tay của người nọ mà không hề sợ bẩn.

Người nọ lập tức cứng ngắc như đá.

Tuy chiếc lồng này khá lớn, nhưng hai người chen vào thì cũng khó tránh khỏi chật chội, do đó Hoa Tình bèn khom lưng xuống, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của người nọ, cười hiền: “Ta tên là Hoa Tình, còn tên huynh là gì?”

Mắt của người nọ hơi lảng đi, ho nhẹ một tiếng rồi mới đáp: “Ngụy Chước.”

“Ngụy Chước.” Hoa Tình lẩm nhẩm đọc lại cái tên này, rồi nói tiếp: “Huynh về Không Thiền phái với ta nhé? Tới đó rồi sẽ không ai bắt nạt huynh nữa đâu.”

Vẻ mặt Ngụy Chước càng quái hơn nữa, mãi tới khi nghe thấy ba chữ “Không Thiền phái” thì nét mặt của y mới thoáng thay đổi, sau đó gật đầu nói: “Được.”

*

Ở một nơi khác, dưới táng hòe trên đỉnh Sinh Châu, một cô gái thương tích đầy mình đang dựa vào bên thân cây, hai tay nàng bị trói gô trông thảm hại vô cùng, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng không đổi, chỉ nhìn người trông giữ mình với vẻ hờ hững thờ ơ.

Người canh giữ nàng khá nhiều, chưa kể vài đệ tử Thiên Cương Minh bước ra từ tòa lâu cách đó không xa, còn mang theo vài bức thư giao vào tay của người bên cạnh: “Soát được bên trong.”

Mọi người đọc những bức thư kia, bẵng qua một lúc lâu mới có người lên tiếng: “Ả nữ nhân này quả nhiên là Hoa Chi, không ngờ Hoa đại tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh năm xưa giờ đây lại thành tay sai của Thập Châu.”

Hoa Chi chỉ cau mày im lặng.

Họ bắt đầu thương lượng với nhau, có người muốn giải Hoa Chi về Thiên Cương Minh trước rồi hãy quyết định, có người thì sợ cô ả quỷ kế đa đoan, đề nghị hãy phế bỏ tu vi của cô ả trước, hoặc đánh trọng thương rồi mới giải về. Mọi người bắt đầu rơi vào màn tranh chấp gay gắt, Hoa Tình ở bên nghe màn tranh chấp này một cách hờ hững, tựa như đang nghe chuyện nào đó chẳng hề liên quan tới mình.

Trong lúc mọi người đang tranh luận thì một đoàn người bỗng đi lên từ dưới chân núi, sau đó dừng lại cách mọi người không xa.

“Hay là cứ giao nàng ấy cho ta xử lý vậy, chư vị thấy sao?” Người chen vào là nam tử dẫn đầu đội ngũ, trên mặt hắn ẩn chứa ý cười nhã nhặn, khoác lên mình bộ thanh sam, tay cầm quạt xếp, trông như một đại thiếu gia thế gia chẳng hề liên quan tới tranh đấu.

Thật ra hắn đích thị là một thiếu gia thế gia, hơn nữa còn là thiếu gia Phong gia trong bát đại thế gia đại danh đỉnh đỉnh ở Trung Nguyên.

Tên của hắn là Phong Diêu Sở.

Nhiều năm về trước, ai nấy đều cho rằng vị đại thiếu gia Phong gia này đã chết, nhưng chẳng ai ngờ nhiều năm sau hắn lại quay về Phong gia như một kỳ tích, sống sờ sờ trước mặt mọi người. Song chẳng có ai để ý tới từ đó trở đi, trong tứ đại hộ pháp của Quỷ môn đã thiếu đi một tên Hắc Y.

Đại thiếu gia Phong gia đột nhiên xuất hiện ở đây và đưa ra lời yêu cầu thế này dĩ nhiên mọi người không thể xem thường, sau một hồi do dự mọi người vẫn đồng ý lời yêu cầu của Phong Diêu Sở, giao Hoa Chi vào tay hắn.

Phong Diêu Sở gật đầu tạ ơn, rồi nhanh chóng tiễn mọi người đi.

Và mãi tới khi tất cả đều đi cả rồi hắn mới quay lại với cô gái dưới táng cây hòe, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng.

“Chi Chi, lâu rồi không gặp.” Phong Diêu Sở thở dài chẳng biết làm sao.

*

Không Thiền phái.

Tới khi thoát khỏi lũ nhóc con thì đêm đã khuya lắm rồi, Vân Khâm lo Mộ Sơ Lương mới tỉnh dậy sức khỏe chưa hồi phục nên cũng không vội nhắc hắn tới gặp Mai Sương Mộng còn ở lại Không Thiền phái, chỉ đưa hắn tới nơi ở.

Trước đây Mộ Sơ Lương là đệ tử trẻ tuổi của Không Thiên Phái nên dĩ nhiên ở trong nơi ở của đệ tử, nhưng sau đó Không Thiền phái bắt đầu thu nhận lớp đệ tử đầu tiên, bối phận của Mộ Sơ Lương tất nhiên cũng được nâng lên theo, không thể ở nơi đó nữa. Vì vậy mọi người đã thu dọn nơi ở cũ của hắn rồi chuyển tất cả đồ đạc tới một sân viện đằng sau rừng mai.

Mộ Sơ Lương theo Vân Khâm vào viện, khi mở cửa ra mới phát hiện căn phòng này vô cùng sạch sẽ, đồ đạc cũ của hắn đều được đặt bên trong, như có người tới đây dọn dẹp thường xuyên.

Chỉ liếc thoáng qua là hắn biết ngay chuyện gì đã xảy ra.

Lúc nãy ở bên hồ vì có tụi nhóc phá rối nên cả hai chỉ liếc mắt đưa tình rồi không nói thêm gì nữa, giờ đây trong sân chỉ còn lại hai người, Vân Khâm đứng dưới tàng mai trắng trong sân viện nhỏ giọng kể lại mình đã dọn đồ đạc của Mộ Sơ Lương tới đây ra sao, còn chưa nói xong thì giọng đã dần nhỏ lại.

Nàng nhìn vào mắt đối phương, đột nhiên có dũng khí để mở lời: “Sư huynh, năm mươi năm trước huynh nhờ Phượng gia nhắn lời lại cho muội, muội đã biết rồi.”

Ánh sao trong đêm tô điểm cho cánh mai trắng muốt, rồi rơi lên mái tóc và váy áo của Vân Khâm, Mộ Sơ Lương nhìn cảnh này mà ngẩn ngơ, cảm thấy nó đẹp tới khó tả. Hắn im lặng chốc lát, còn chưa lên tiếng thì đã nghe Vân Khâm nói tiếp: “Gồm cả câu trước đó nữa.”

Kiến vu thần hi, mộ vu nguyệt hạ.

Tiếc thay đêm nay không trăng, chỉ có ánh sao lấp lánh.

Mộ Sơ Lương nhìn Vân Khâm chăm chú, rốt cuộc cũng thu lại nụ cười luôn treo trên môi từ khi tỉnh lại tới giờ.

Giọng của hắn đã mất đi sự dịu dàng thường khi, trở nên khàn khàn: “Năm mươi năm trước… ta nghĩ rằng ta không thể tỉnh lại được nữa.”

“Cho nên ta không tài nào để lại bất cứ lời hứa nào, cũng không thể thực hiện bất cứ lời hứa nào.” Ánh mắt của Mộ Sơ Lương lấp lánh, nhìn Vân Khâm buông ra một tiếng thở dài thật khẽ: “Cho nên ta không dám bảo muội chờ ta.”

Dưới ánh mắt của mọi người hắn là thiếu chủ Mộ gia chẳng việc gì là không thể, còn ở trong mắt Vân Khâm hắn là Mộ Sơ Lương có thể trò chuyện vui vẻ bất cứ lúc nào, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thốt ra hai chữ “Không dám” trước mặt nàng.

Vân Khâm im lặng, mãi tới bây giờ nàng mới sáng tỏ.

Hiểu được Mộ Sơ Lương năm đó phải chia ly nàng trong tâm trạng gì.

Mộ Sơ Lương nói tiếp: “Cho nên khi tỉnh lại ta có chút bận tâm.”

Hắn đang lo lắng chuyện gì, điều này hắn không nói, Vân Khâm nhìn vào thần sắc của Mộ Sơ Lương, cảm thấy nét mặt hắn còn dịu dàng hơn bất cứ lúc nào, những lời mà nàng muốn biết có lẽ mai sau hắn cũng không nói ra.

Mộ Sơ Lương nhìn thì nhu hòa nhưng lòng dạ lại kín như bưng, không bao giờ để lộ chút gì với người ngoài cả.

Nhưng hôm nay, có lẽ vì ánh sao quá mơ màng, hương thơm của mai trắng quá say lòng, khiến hắn nhẹ nhàng ôm cô gái dưới tàng mai vào lòng mình, cất giọng trầm ấm mà dịu dàng: “Ta rất mừng khi thấy muội vẫn đang chờ ta.”
Bình Luận (0)
Comment