Văn Thuyết

Chương 71

Edit: Yunchan

Mộ Sơ Lương đột nhiên chết đi sống lại là một chuyện khó lòng giải thích, nhưng đối với Vân Khâm thì người tỉnh dậy đã là may mắn rồi, nguyên nhân bên trong nàng không muốn truy cứu nữa, nàng tin nếu tới lúc muốn nói thì Mộ Sơ Lương nhất định sẽ nói với mình.

Vào hôm sau, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương cùng nhau tới kiếm trì, gặp Mai Sương Mộng nay đã là trưởng lão của Không Thiền phái.

Khi trông thấy Mộ Sơ Lương, Mai Sương Mộng không dám tin, Mộ Sơ Lương đã liệu trước mọi người sẽ phản ứng thế này nên chỉ cười nhạt mặc cho Mai Sương Mộng săm soi mình từ trên xuống dưới, nhìn kỹ rồi Mai Sương Mộng mới dám tin trước mặt mình là một Mộ Sơ Lương đang sống sờ sờ.

Thế nên mấy ngày sau, khi những người tham dự trận đánh ở Thập Châu trở lại, Mộ Sơ Lương bèn theo Vân Khâm và Mai Sương Mộng tới sơn môn để nghênh đón.

Vừa nhác thấy Mộ Sơ Lương từ xa, tất cả tông chủ của Không Thiền phái đều bàng hoàng tới trợn tròn mắt, cuống cuồng bỏ hết đệ tử lại sau lưng chạy ào tới. Cận Sương cứ nhìn Mộ Sơ Lương chằm chằm mà không cầm được khóe mắt rưng rưng, Văn Tư và Lý Bách sau lưng dầu gì cũng là nam tử nên không kích động quá đáng như Cận Sương, nhưng cũng mừng rỡ không thôi, sau khi hàn huyên với các sư đệ và sư muội xong, Mộ Sơ Lương mới nhìn sang Mai Nhiễm Y đang đi cuối với ánh mắt đong đầy ý cười.

“Tiểu sư thúc.” Mộ Sơ Lương nhẹ gật đầu, ánh mắt bùi ngùi.

Mai Nhiễm Y chỉ trầm mặc gật đầu, vỗ nhè nhẹ lên vai hắn.

Mộ Sơ Lương thấy mọi người nấn ná ở đây cũng lâu rồi, bèn cười khẽ tránh qua bên: “Mọi người vào trong trước đi, những chuyện khác để sau này nói cũng không muộn.”

Tuy nói thế nhưng mọi người vẫn vừa đi vừa trò chuyện, đám đệ tử phía sau cũng tò mò nhìn người tên Mộ Sơ Lương đột nhiên xuất hiện ở Không Thiền phái này, người có thể khiến cho các tông chủ thường ít nói ít cười lộ ra vẻ mặt kích động cỡ này thì nhất định không phải là nhân vật tầm thường gì rồi. Thế là mọi người bắt đầu suy đoán xem thân phận của Mộ Sơ Lương là gì.

Mà lúc này, Hoa Tình đứng ở sau đội ngũ cũng nhìn thấy cảnh này, dĩ nhiên nàng đã từng nhìn thấy Mộ Sơ Lương, hình ảnh Vân Khâm cõng Mộ Sơ Lương đã tắt thở trên lưng trở về từ Thập Châu rồi òa khóc nức nở  vào năm mươi năm trước, tới giờ nàng vẫn nhớ như in.

Nàng biết người ấy chính là đại sư huynh Không Thiền phái.

Trong lúc Hoa Tình bận nhìn Mộ Sơ Lương bị bao vây trong đám đông, thì Ngụy Chước đứng bên cạnh nàng nãy giờ cũng cau mày, hậm hực thả ra một câu: “Tên quỷ bài bạc.”

Hoa Tình ngẩn ra một thoáng, không hiểu ý của Ngụy Chước nên phải thấp giọng hỏi lại: “Huynh nói gì?”

Ngụy Chước liếc qua Hoa Tình, thấy đối phương càng lúc càng dựa sát vào mình thì đột nhiên lui lại một bước dài, lắc đầu đáp: “Không có gì.”

Hoa Tình nhìn Ngụy Chước ngờ vực, mấy ngày qua vì mải lên đường nên mọi người không thể nghỉ ngơi cho ra trò, thậm chí chỗ tắm cho Ngụy Chước cũng không có nốt, thế nên tới tận giờ này mà Ngụy Chước vẫn còn mặc nguyên bộ đồ dơ, mặt mày lấm bẩn, bây giờ hắn còn giở ra cái mặt này làm Hoa Tình phải phì cười thành tiếng, kéo tay đối phương lại: “Bây giờ đã tới Không Thiền phái rồi, huynh theo ta đi tìm nơi tắm cho huynh sạch sẽ nào.”

Ngụy Chước cũng không chịu nổi bộ dạng dơ bẩn này của mình nên không hề phản đối, hắn nhìn Mộ Sơ Lương và Vân Khâm đang mất hút trong đám đông lần cuối rồi cũng mỉm cười thì thầm: “Đều còn sống cả, mạng cũng bền thật đấy.”

Hoa Tình không nghe rõ câu lẩm bẩm này của y, sau khi nói vài câu với mấy đệ tử bên cạnh thì nhanh chóng lôi Ngụy Chước theo mình.

*

Trận đánh với Thập Châu là một việc trọng đại, mọi người cũng đã từ chiến trường trở về, đây là một việc đáng chúc mừng, thế nên khắp Không Thiền phái tối nay đều chìm trong bầu không khí nô nức nhộn nhịp vô cùng.

Bên ngoài đang ăn mừng linh đình, chỉ riêng Hoa Tình là không thể tham gia được, vì bây giờ nàng đang bận bới tung đồ trong phòng, tìm mãi mới lôi ra được một bộ y phục dúi vào tay Ngụy Chước.

Ngụy Chước đứng trong phòng, đằng sau là cái thùng gỗ to tướng, nước trong thùng còn đang bốc hơi hầm hập, y liếc nhìn bộ y phục trong tay với vẻ lưỡng lự, đứng lặng hồi lâu mà không nói năng gì, trong khi Hoa Tình đã bắt đầu giao nhiệm vụ cho y: “Đây là trang phục của đệ tử Không Thiền phái, đồ cũ của vài đệ tử thôi, huynh mặc đỡ trước đi nhé, chờ thêm mấy hôm nữa ta sẽ may riêng cho huynh một bộ.”

Ngụy Chước kêu “A” lên kinh ngạc nhưng vẫn không động đậy gì, chỉ nhìn chằm chằm Hoa Tình với vẻ mặt đầy cảnh giác: “Cô muốn tắm cho ta sao?”

Hoa Tình ngẩn người, tưởng đối phương bị nhốt quá lâu nên quên luôn cả cách tắm rửa, do đó nàng ngập ngừng một lát, gò má hơi đỏ lên, ấp úng nói: “Thế thì để ta tắm giúp huynh vậy?”

Ngụy Chước lập tức tròn xoe mắt.

Hoa Tình không hiểu Ngụy Chước đang nghĩ gì trong đầu, nàng còn chưa kịp nói thêm tiếng nào thì đã nghe Ngụy Chước hét toáng lên: “Đừng có chạm vào ta!”

Tâm lý của y còn bị nữ nhân Trung Nguyên ám ảnh, nên gần như ngay lập tức đã nhanh tay đẩy Hoa Tình ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại, Hoa Tình đứng chết trân tại chỗ một lát, sau đó mới tốt bụng bước tới gõ cửa: “Huynh không muốn ta giúp một tay thật sao!”

“Đi ra!” Giọng vừa giận vừa thẹn của Ngụy Chước lập tức vọng ra.

Khi nghe thấy tiếng hét này bàn tay đang giơ lên gõ cửa của Hoa Tình bỗng khựng lại rồi hạ xuống, nàng nhớ tới vẻ mặt của Ngụy Chước lúc nãy thì sực vỡ lẽ, không khỏi phì cười.

Nàng chưa thấy ai dễ ăn hiếp thế đâu.

Tiếng nước chảy trong phòng cứ vẳng ra róc rách, bên ngoài quảng trường vẫn đang vang lừng tiếng nói cười rôm rả và tiếng pháo hoa nổ đì đùng, Hoa Tình ngồi xuống bậc tam cấp trước cửa phòng, ôm đầu gối lắng nghe âm thanh sau lưng và trước mặt hòa lẫn vào nhau, thấy thích cái cảm giác huyên náo này từ trong tâm khảm.

Thời gian cứ trôi qua một cách nhàn tản, cuối cùng cánh cửa sau lưng cũng mở ra, chỉ có người trong phòng là không bước ra ngay lập tức. Hoa Tình quay lưng về phía cửa phòng, ngửa đầu ngắm tàn lửa của pháo hoa đang nổ tung ra trên không trung, lẩm bẩm: “Huynh biết không, ta vốn sinh ra ở một thế gia rất có tiếng tăm, nhưng sau đó gia đình ta bị phá tan, ta bị người ta truy sát, rơi vào đường cùng ta đành nghe lời cha mẹ chạy trốn tới núi Không Thiền này, nhờ sư phụ tốt bụng chứa chấp ta.”

Sau lưng vẫn im phăng phắc, Hoa Tình cũng không mong y sẽ đáp lại mình, nàng mang trên môi nụ cười xa xăm, cất giọng nhẹ nhàng: “Lúc ta mới tới Không Thiền phái, sư môn chỉ có tổng cộng tám người thôi, ta tới một nơi hoang vắng như nơi này, trừ gió và tuyết ra thì chẳng còn gì cả, phòng ở của đệ tử rất nhiều và cũng luôn để trống, vì thấy sợ nên ta đã cố tình dời sang phòng đối diện với sư muội.”

Giọng Hoa Tình ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Nhưng giờ thì khác rồi, trong Không Thiền phái bây giờ có rất đông người, mai trong rừng đã có người ngắm, khoảng sân để không lâu ngày đã có người luyện kiếm, cũng chẳng còn phải lo mỗi lúc đêm xuống phải đi đường tối nữa, không cần phải xuống núi để quét tuyết một mình lúc trời tối, có khi sáng dậy đi rửa mặt còn bị đám nhóc con kia giành hết nước nóng. Tận mắt nhìn thấy Không Thiền phái thay đổi từng ngày thế này, ta thật lòng rất vui.”

Nói đoạn nàng giơ ngón tay chỉ vào pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời, ngoái đầu cười nói: “Huynh nhìn kìa, bên đó náo nhiệt biết bao nhiêu!”

Rồi đột nhiên giọng tắt ngấm, nụ cười cứng đờ trên môi Hoa Tình, đôi mắt đứng tròng.

Ngụy Chước đã rửa trôi hết bùn bẩn dính dáp khắp người, bây giờ trông y cứ như một người hoàn toàn khác. Cũng hệt như lần đầu Hoa Tình trông thấy y vậy, y có một đôi mắt tuyệt đẹp, có lẽ vì bị nhốt trong lồng lâu năm nên da dẻ của y đã hơi tái đi, Hoa Tình không tài nào đoán được độ tuổi của y, nhưng nhìn y rất trẻ, trẻ hệt như một thiếu niên chưa biết tới sự đời, mái tóc dài vừa mới gội vẫn còn tỏa hơi ẩm, lúc này y đang rũ thấp rèm mi nhìn Hoa Tình ngồi ở bậc tam cấp.

Đúng lúc này pháo hoa bỗng dưng nổ tung, ánh sáng của nó phá tan màn đêm chiếu lên mái hiên, hắt lên đôi mắt của Ngụy Chước.

Hoa Tình nhìn Ngụy Chước tới ngẩn ngơ dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa.

Ngụy Chước không chú ý tới ánh mắt của Hoa Tình, vì toàn bộ tâm trí của y dường như đã bị câu chuyện của Hoa Tình dẫn dắt, y cau mày, nghĩ ngợi hồi lâu mới nói: “Đó không phải là chuyện tốt sao?”

Hoa Tình lại nghệt ra, sau đó nghe Ngụy Chước bồi thêm: “Thế thì tại sao cô lại khóc?”

Tới đây nàng mới hiểu, thì ra Ngụy Chước đang nghĩ cách an ủi mình.

Nàng dụi dụi mắt, cười nghẹn ngào: “Ta vui tới phát khóc thôi.”

Ngụy Chước không tới quá gần nàng nhưng cũng không cách quá xa, chỉ kéo kéo y phục trên người mình như không quen lắm.

Hoa Tình bèn bắt lấy cổ tay Ngụy Chước, cười nói: “Nếu đã ra đây rồi thì chúng ta đi ngắm một chút nhé, huynh còn chưa thấy toàn cảnh Không Thiền phái mà đúng không, để ta dẫn huynh đi xem.”

Ngụy Chước bị nàng bắt lấy cổ tay thì sắc mặt vụt thay đổi, vừa muốn tránh vừa không nỡ tránh, nội tâm đấu tranh hồi lâu rồi cuối cũng vẫn bị Hoa Tình kéo đi.

*

Ở đình viện phía sau Lăng Quang Tông, lúc này Vân Khâm đã quay về phòng.

Mộ Sơ Lương vừa mới sống lại nên mọi người có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, tuy Vân Khâm cũng muốn ở cạnh hắn mỗi giờ mỗi khắc, nhưng nàng còn nhiều chuyện khác phải làm, do đó uống với mọi người vài chung xong nàng bèn về phòng trước, để mọi người ở lại hàn huyên tiếp với Mộ Sơ Lương.

Vân Khâm vừa quay về phòng đã nhìn thấy một phong thư trên bàn, bức thư này là do Thiên Cương Minh đưa tới, năm mươi năm qua Vân Khâm luôn làm việc giúp Thiên Cương Minh, cũng rất thân quen với Túc Thất, hai người còn thường thư từ qua lại, nên khi trông thấy thư của Túc Thất, Vân Khâm chẳng hề lấy làm lạ.

Nàng mở phong thư ra rồi nhìn sơ qua, trong thư nói rằng Túc Thất có chuyện muốn gặp nàng, bảo nàng hãy tới Thiên Cương Minh một chuyến.

Vân Khâm đọc xong thì gập bức thư lại đặt lên giá sách, nhìn lời lẽ trong thư thì quả là Túc Thất có chuyện cần nói thật, Vân Khâm đăm chiêu một thoáng, nhủ thầm nên mau chóng ghé qua xem thử thì hơn, nhưng đúng lúc này cửa sổ bỗng vang lên tiếng gõ khẽ.

Vân Khâm đang ở trên lầu hai của Lăng Quang tông, thường ngày dù có ai tới gõ cửa thì cũng chẳng đời nào gõ cửa sổ, nên vừa nghe thấy âm thanh này nét mặt Vân Khâm đã đanh lại, nàng dè dặt bước tới trước cửa sổ, rồi mở ra từ bên trong.

Ngoài nhà vờn quanh gió rét, cửa sổ vừa hé mở đã đưa theo cánh hoa mai trắng bay táp vào phòng, Vân Khâm khép vạt áo lại, bây giờ mới phát hiện có một người đang ngồi chênh vênh ngoài cửa sổ.

Sau lưng Mộ Sơ Lương là hoa mai bay phấp phới, nhưng trong tay hắn lại xách một bầu rượu, hắn dựa lưng lên thành cửa, ngoảnh đầu sang nhìn nàng.

Vân Khâm ngẩn ra, có thế nào cũng không ngờ được Mộ Sơ Lương lại tới nhanh như vậy.

Mộ Sơ Lương cười nói: “Uống rượu chán quá, ta nhân lúc họ đi gọi người để lén chạy ra đây hóng mát một lát.”

Vân Khâm nghe lời này thì bật cười: “Lát nữa họ quay lại không thấy huynh thể nào cũng lo cho coi.”

Mộ Sơ Lương ngồi bên cửa sổ hứng gió lạnh chốc lát, rồi đành bất đắc dĩ nói: “Vậy ta về trước đây.”

“Ừ.” Tuy nói thế nhưng Vân Khâm vẫn nhìn chằm chằm Mộ Sơ Lương.

Mộ Sơ Lương khẽ dịch người, chưa vội đi mà lại nói tiếp như sực nhớ tới chuyện gì: “Ngày mai muội theo ta xuống núi nhé, ta muốn đi gặp một người.”

“Được.” Vân Khâm đáp ngay mà không do dự, khéo sao nàng cũng đang muốn xuống núi để gặp Túc Thất.

Mộ Sơ Lương giơ tay lên vuốt tóc Vân Khâm, sau đó khẽ dịch người, chẳng mấy chốc đã mất hút trong màn đêm.

Vân Khâm đứng bên cửa sổ nhìn theo bóng hắn khuất dạng, qua hồi lâu mới cất bước về lại bàn, tính dọn dẹp đồ đạc rồi nghỉ ngơi.

Nhưng tới khi tầm mắt lướt qua chiếc gương đồng trên bàn, nàng bỗng nhiên sững lại.

Trên tóc mai của nàng đang đậu một đóa hoa mai, cánh hoa nở rộ, trắng muốt như tuyết, sáng trong như ngọc.
Bình Luận (0)
Comment