Edit: Yunchan
Vân Khâm và Mộ Sơ Lương lên đường vào sáng sớm, tuy chưa ai nói với ai lời nào nhưng cả hai cứ như đã bàn bạc với nhau rồi, vào sớm tinh mơ khi Vân Khâm dọn dẹp đồ đạc xong rồi mang theo thư của Túc Thất mở cửa phòng ra, thì đã thấy Mộ Sơ Lương chờ bên ngoài từ đời nào rồi.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, sau đó lặng lẽ chuồn êm khỏi Không Thiền phái.
Vừa ra khỏi sơn môn Vân Khâm đã lập tức gọi bạch long ra, hai người cưỡi rồng lên đường dĩ nhiên nhanh hơn cuốc bộ rất nhiều, Vân Khâm ngồi trước còn Mộ Sơ Lương thì ở sau, ngắm nhìn mây trôi vụt qua mà tâm trạng có vẻ rất phấn chấn.
Nhưng Vân Khâm nhìn cảnh tượng này vẫn không khỏi nhớ lại cảnh nàng và Mộ Sơ Lương vượt qua chặng đường cuối cùng vào năm mươi năm trước.
Khi đó họ cũng ngồi trên lưng bạch long bay ròng rã một ngày một đêm, mãi tới khi Vân Khâm kiệt sức, bạch long biến mất, còn hai người thì rơi xuống rừng tuyết.
Nghĩ tới đây vẻ mặt Vân Khâm hơi thay đổi, ánh mắt nhìn Mộ Sơ Lương cũng nghiêm túc hẳn ra.
Sao Mộ Sơ Lương không hiểu Vân Khâm đang nghĩ gì cho được, hắn đành phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Muội xuống núi cũng có chuyện muốn làm sao?”
Vân Khâm gật đầu.
“Muội muốn đi đâu?”
“Thiên Cương Minh, Minh chủ có chuyện muốn muội tới đó, hình như gấp lắm nên muội phải ghé qua coi sao.” Vân Khâm dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Còn huynh thì sao?”
Đêm qua Mộ Sơ Lương cũng nói mình muốn tới một nơi, nhưng chuyện nào cũng luôn có trước sau nặng nhẹ, Vân Khâm vừa hỏi Mộ Sơ Lương đã đáp ngay: “Ta muốn tới Phong gia một chuyến.”
“Phong gia?” Vân Khâm lẩm bẩm nhắc lại hai chữ này rồi sực ngộ ra: “Phong Diêu Sở?”
“Ừ, ta có vài việc nhất định phải đi xác nhận.” Mộ Sơ Lương gật đầu đáp, sau đó lại lẩm bẩm: “Thật ra ta cũng nên tới Thiên Cương Minh trước, nhưng phía Phong Diêu Sở ta cũng không yên tâm lắm, nếu muội sắp đi gặp Túc Thất thì chuyển vài lời cho Túc Thất hộ ta nhé.”
Vân Khâm nghe Mộ Sơ Lương giải thích thì nghiêm túc lắng nghe, nàng biết nếu Mộ Sơ Lương đã mở lời thì đây nhất định là chuyện cực kỳ quan trọng.
Mộ Sơ Lương nói: “Trước khi Lương Ung chết đã nói với ta một chuyện, hắn hỏi ta tam giới có từ khi nào.”
Vân Khâm trả lời chẳng chút đắn đo: “Từ ngàn xưa.”
“Ta cũng trả lời hắn như thế, nhưng hắn lại hỏi ta rằng Tứ Phương thành từ đâu tới.”
Tứ Phương thành, tòa thành vượt ra ngoài tam giới, không thuộc về bất cứ nơi nào, cả thành trì có thể dịch chuyển tức thời qua vạn dặm, xuất hiện ở bất cứ ngóc ngách nào trên thế gian.
Tứ Phương thành từ đâu tới?
Vân Khâm chưa nghĩ về nó bao giờ.
Mộ Sơ Lương nói: “Liệu muội có từng nghĩ có khi nào trong tam giới này còn những nơi tương tự như Tứ Phương thành hay chưa, có lẽ chúng còn lớn hơn, nhiều người hơn cả Tứ Phương thành, hoặc thậm chí là đáng sợ hơn, chúng ta không biết bây giờ họ đang ở đâu, cũng không biết họ sẽ xuất hiện lúc nào, và càng không biết họ sắp làm gì tiếp theo.”
Sắc mặt Vân Khâm đột nhiên chùng xuống, hiểu ý Mộ Sơ Lương.
“Lương Ung biết gì đó sao?” Vân Khâm hỏi vội.
Mộ Sơ Lương đáp rất nghiêm túc: “Hắn nói rằng hắn đã từng gặp.”
Có lẽ ngoài tam giới còn tồn tại những người và vật chưa ai biết tới, đó là địch hay bạn họ thậm chí còn không đoán được.
“Chuyện này phải nhờ muội nói với Túc Thất rồi.”
Vân Khâm gật đầu, biết chuyện này quan trọng tới mức nào.
Nhưng tới khi Mộ Sơ Lương nói xong mọi chuyện rồi Vân Khâm mới ngập ngừng hỏi: “Ánh sao trên đài ngắm sao ở Doanh Châu hôm đó, là huynh sao?”
Mộ Sơ Lương đã biết trước một khi mình nói ra chuyện này thì Vân Khâm sẽ đoán ra, thế nên chỉ nhẹ gật đầu thừa nhận: “Là ta.”
“Rốt cuộc thì huynh là ai?” Vân Khâm rụt rè hỏi.
Mộ Sơ Lương thấy chuyện này hơi khó giải thích, hắn chống cằm suy nghĩ lâu thật lâu, cuối cùng vẫn chọn nói thật với Vân Khâm.
“Cái gì?! Ngươi chính là Tử Vi lão nhi đó hả?!” Một tiếng gầm lớn đột nhiên nổ ra giữa không trung.
Vân Khâm không biết nét mặt mình bây giờ đã biến hóa đặc sắc tới mức nào, chỉ ngồi cứng đơ tại chỗ, nhìn Mộ Sơ Lương bàng hoàng.
Mộ Sơ Lương bị tiếng gầm vang như sấm này làm thôi cười, nhẹ giọng nói với Vân Khâm: “Sư muội, muội chưa bao giờ nói cho ta biết cái con rồng trắng này biết phát biểu ý kiến.”
Hắn chỉ chỉ vào con bạch long vừa phát ra tiếng gầm động trời bên dưới mà không khỏi bật cười.
Vân Khâm vẫn còn trong trạng thái ngây đơ, lắc đầu nói như máy: “Muội chưa nghe nó nói chuyện bao giờ.”
“Ông đây biết nói chuyện trước giờ rồi, chỉ không muốn đếm xỉa tới các ngươi thôi.” Giọng vang vọng và đầy nội lực của bạch long lại lọt vào tai của cả hai lần nữa.
Mộ Sơ Lương giở giọng hiếu kỳ: “Vậy ngươi có nghe sư muội nói những gì không?”
“Tử Vi lão nhi mà cũng cầu cạnh ta cơ á?” Bạch long khịt mũi.
“Ta già vậy à?” Mộ Sơ Lương sờ sờ mặt mình, sau đó đã cười được ngay: “Xem ra Long quân nghe được khá nhiều bí mật của sư muội rồi nhỉ?”
Vân Khâm đơ mặt nhìn một rồng một người hàn huyên, bắt đầu hoang mang không biết mình nên kinh ngạc vì thân phận của Mộ Sơ Lương hay kinh ngạc vì con rồng theo mình mấy chục năm qua lại đột nhiên biết nói nữa.
Bạch long vẫn đang nói rất ư là tự nhiên, hơn nữa bụng dạ của vị long quân này cũng rất đơn thuần, nên chẳng mấy chốc đã bị Mộ Sơ Lương lừa phỉnh, thổi râu xì một tiếng: “Tiểu nha đầu này thì có bí mật hay ho gì chứ, lúc rỗi việc thì lại ngồi trên lưng ta tán dóc về sư huynh nhà mình thôi…”
Vân Khâm nghe tới đây thì quýnh lên, lật đật nhào qua bịt mắt rồng lại, nhỏ giọng nói: “Không được nói chuyện này.”
Bạch long lập tức gầm thét: “Buông ra! Buông cái tay của mi ra mau! Ông đây sắp đâm vào cây!”
Vân Khâm vội vàng thả tay ra, nhưng sắc mặt vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, bây giờ đem hai chuyện ra so thì nàng thấy bạch long biết nói còn đáng kinh ngạc hơn nhiều ấy. Dù sao đối với Vân Khâm mà nói, Mộ Sơ Lương là ai đi nữa thì cũng là Mộ Sơ Lương mà nàng biết, do đó bất kể hắn có thận phận gì cũng chẳng có gì thay đổi cả.
Mộ Sơ Lương ở bên nghe thấy câu này thì nụ cười trên môi dần tắt, mây trắng trời xanh tô điểm sau lưng, hắn nhìn Vân Khâm, dịu giọng gọi: “Sư muội.”
“Sư huynh.” Vân Khâm đáp lại ngay sau đó.
Mộ Sơ Lương gật đầu thật nhẹ, rồi không nói thêm gì nữa.
Mấy ngày qua biết được càng nhiều thì Mộ Sơ Lương càng hiểu Vân Khâm đã làm bao nhiêu chuyện vì mình, đã từng đánh đổi bao nhiêu vì mình.
Tình nặng tợ núi cao, nỡ lòng nào cô phụ?
*
Hai người ngồi trên lưng bạch long trò chuyện suốt đường đi, bay được chừng nửa ngày đường thì rốt cuộc cũng tới lúc phải tách ra.
Vân Khâm cho bạch long đáp xuống một mảnh đất trống trải hoang vắng, đang định lên tiếng thì đã thấy Mộ Sơ Lương lấy ở đâu ra một thanh kiếm, trao vào tay mình.
Vân Khâm nhận lấy rồi lại nghe Mộ Sơ Lương nói: “Thanh kiếm này là ta lấy được từ Mai sư bá, tuy nó không phải là thanh kiếm tuyệt thế gì, nhưng còn tốt hơn những thanh kiếm bình thường bên ngoài nhiều, kiếm của muội đã gãy nên cứ dùng tạm thanh này trước đi, chờ mấy hôm nữa về rồi ta sẽ đúc cho muội một thanh mới.”
Bị bất ngờ vì Mộ Sơ Lương đã chuẩn bị sẵn cả chuyện này, Vân Khâm cầm kiếm trong tay mà nghiêm túc gật đầu.
Thế mà Mộ Sơ Lương vẫn chưa đi vội, còn nấn ná ở lại dặn thêm đôi câu: “Túc Thất gọi muội tới đột ngột thế này chưa biết chừng chẳng phải chuyện gì hay ho đâu, muội nhớ phải cẩn thận hơn biết chưa.”
Nghe giọng dặn dò của Mộ Sơ Lương khiến Vân Khâm sực nhớ tới một chuyện: “Minh chủ với huynh là bạn bè đúng không?”
“Phải, bọn ta biết nhau từ nhỏ.” Mộ Sơ Lương gật đầu.
Vân Khâm hỏi nhỏ: “Từ nhỏ lận sao?”
“Ừ.” Mộ Sơ Lương mỉm cười: “Chuyện này cũng dài lắm, hồi đó Túc Thất còn chưa được gọi là Túc Thất mà chỉ là một nhãi con lơ ngơ thôi, suốt ngày cứ thích tò tò bám theo sau mông người khác, bây giờ hễ ta nhắc lại chuyện này thì hắn thể nào cũng trở mặt cho xem.”
Khi Túc Thất còn chưa được gọi là Túc Thất, đoạn thời gian ấy có màu sắc gì nhỉ?
Vân Khâm im lặng suy tư về nó, nhưng nàng không hỏi tới mà chỉ gật đầu nói: “Muội biết rồi, huynh cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt vào đó.”
Mộ Sơ Lương nhẹ gật đầu rồi cúi người xuống hôn lên trán Vân Khâm, dặn dò lần cuối: “Gặp phải chuyện gì thì cũng không được liều mạng, phải chờ ta tới, biết không?”
Vân Khâm gật đầu đồng ý ngay lập tức, hai người nói thêm với nhau mấy câu rồi mới bịn rịn tách nhau ra dưới ánh mắt khinh thường lộ liễu của bạch long, đi về hai hướng khác nhau.
*
Bát đại thế gia vẫn luôn là truyền kỳ trong Trung Nguyên chính đạo.
Bát đại thế gia ấy bao gồm Mộ gia, Sở gia, Phong gia, Bạch gia, Lâu gia, Minh gia, Cận gia và Hồng gia. Tương truyền rằng tám đại gia tộc ấy chính là anh hùng trong trận đại chiến diệt ma nhiều năm về trước, và cũng là sự tồn tại hùng mạnh nhất về tu hành ở nhân giới. Bát đại thế gia tự tu luyện công pháp truyền thừa của gia tộc mình, riêng biệt với ngoại giới, âu cũng vì thế mà truyền nhân của bát đại thế gia luôn mạnh hơn những bạn bè đồng trang lứa. Bát đại thế gia có địa vị cực cao ở Trung Nguyên, vượt qua cả tam môn thất phái, mà gia tộc dẫn đầu trong bát đại thế gia năm xưa chính là Mộ gia, tiếc thay Mộ gia hôm nay đã suy tàn, không còn đủ tư cách để so vai với những thế gia còn lại, thế nên kẻ đứng đầu trong hàng thế gia ngày nay đã chuyển ngôi cho Bạch gia.
Có người đồn rằng bát đại thế gia âm thầm đấu đá, tranh quyền đoạt lợi, song Mộ Sơ Lương lại chẳng màng để tâm tới lời đồn ấy, vì hắn hiểu rõ đệ tử của những thế gia khác hơn ai hết, họ toàn là những tên nhóc từng cùng hắn trốn học đi bắt chim chơi ở Mộ Thâm viện năm xưa cả thôi.
Mộ Sơ Lương tới trước cổng Phong gia, sau khi xưng danh thì lập tức được hạ nhân Phong gia nhìn như gặp quỷ, Mộ Sơ Lương lại chẳng quan tâm lắm, vì hắn thật sự đã làm cô hồn dã quỷ một thời gian rất dài.
Hạ nhân quay vào thông báo, rồi chẳng bao lâu cổng chính mở ra.
Mộ Sơ Lương nhìn người đứng sau cửa, cười chào: “Lâu rồi không gặp.”
Người đứng sau cửa là Phong Diêu Sở, cũng chính là Hắc Y của Quỷ môn năm xưa, có điều sau cái lần giúp sức cho Mộ Sơ Lương ở Thập Châu thì hắn không còn khoác vỏ bọc Hắc Y nữa mà đã ngoan ngoãn trở lại Phong gia làm đại thiếu gia. Lúc này khí sắc của hắn khá xấu, nhưng hắn lại chẳng buồn để tâm tới nó, chỉ trợn mắt nhìn người đối diện lâu thật lâu, sau đó mới nện một cú lên vai của đối phương: “Ngươi chịu tỉnh rồi đó à!”
Cú đấm của Phong Diêu Sở không dồn quá nhiều sức, Mộ Sơ Lương chỉ cần giơ tay lên là bắt được ngay, rồi nhanh chóng trở tay khóa lấy mạch môn của hắn.
Nụ cười trên mặt Mộ Sơ Lương hơi thu lại, ngước mắt nhìn đối phương, cau mày nói: “Độc của ngươi phát tác rồi.”
“À, phát tác cũng lâu rồi, cố kéo thêm mấy chục năm chẳng phải để đợi ngươi sống lại cứu ta à?” Phong Diêu Sở cười nói tỉnh bơ, vẻ mặt vẫn lơ tơ mơ chẳng buồn để tâm, nói đoạn hắn rút cổ tay mình ra khỏi tay Mộ Sơ Lương, phẩy phẩy ống tay áo rồi quay người nói: “Theo ta vào nào.”
Nhiều năm trước đây Phong Diêu Sở từng trúng độc rơi vào đường cùng, may được Mộ Sơ Lương cứu giúp, khi ấy Mộ Sơ Lương đã hứa sẽ tìm hết mọi cách để cứu hắn, còn hắn cũng đồng ý trở thành Hắc Y của Quỷ môn, mai phục trong Quỷ môn để thám thính tin tức các phe cho Trung Nguyên.
Thứ độc kia luôn ẩn náu trong cơ thể hắn chưa từng phát tác, Phong Diêu Sở khi mang thân phận của Hắc Y cũng chẳng màng để tâm tới sống chết của mình, thế là cũng dần quên đi thứ độc ấy.
Rồi mãi tới năm mươi năm trước khi Hắc Y đánh một trận với Hoa Chi, bị đối phương đâm một nhát vào ngực, kích thích độc tính phát tác.
Sau lần đó Phong Diêu Sở không thể không khôi phục thân phận rồi trở lại Phong gia làm một đại thiếu gia an phận, cũng chưa từng động tới ngón tay, nhờ nghỉ ngơi dưỡng sức nên cũng cầm cự được qua ngày.
Cho tới trận đại chiến Thập Châu mới đây không lâu, hắn đoán rằng Túc Thất sẽ lợi dụng đại hội Huyền Thiên thí để tấn công Thập Châu, thế là bất chấp hết chạy tới, khiến độc tính phát tác càng nhanh hơn. Nhưng nhờ đó hắn đã cứu Hoa Chi khỏi tay người khác, mang về đây bình an.