Mộ Dung Uyển Như vốn đã hoảng sợ, lại lập tức cố ý cường điệu, khiến người nhìn xem càng thật, bộ dáng ốm yếu hoảng sợ làm ai nhìn thấy cũng đều sinh lòng muốn bảo hộ.
Nàng ta vội vàng đi đến bên cạnh Nghi thái phi, hai mắt đẫm lệ, "Mẫu phi, ta không nghĩ tới bà ta thật sự... làm càn quá mức, khiến ta sợ muốn chết!"
Nói xong, nàng ta lập tức cúi thấp đầu bắt đầu nức nở, Nghi thái phi nắm lấy cánh tay nàng ta xem kỹ, thấy chỉ là vết xước, không có vết thương nghiêm trọng, lúc này mới yên tâm, ôm nàng ta vào trong lòng ngồi ở bên cạnh mình, "Không có việc gì, không có việc gì, không sợ!"
Lúc này, Hàn Vân Tịch không rảnh lo nhìn xem Mộ Dung Uyển Như diễn trò, nàng nhíu mày nhìn về phía Từ phu nhân, chỉ thấy hai tròng mắt Từ phu nhân vô hồn, vẻ mặt tuyệt vọng.
Có chuyện gì đã xảy ra?Từ phu nhân vừa rồi rõ ràng muốn phát nổ, vì sao trong nháy mắt đột nhiên đã khô héo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhất định là Mộ Dung Uyển Như đã động tay động chân gì đó, nếu không với tính tình của Từ phu nhân, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hàn Vân Tịch đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Uyển Như, chỉ thấy Mộ Dung Uyển Như giống như một hài tử sợ hãi, đáng thương nép mình trong vòng tay của Nghi thái phi.
Hiển nhiên, Mộ Dung Uyển Như đã không để Từ phu nhân ở trong lòng, nàng ta dựa vào trên vai Nghi thái phi và hơi nhắm mắt lại.
Hàn Vân Tịch nhìn thấy đột ngột dâng lên lửa giận, nắm chặt nắm tay thành hai nắm đấm. Nàng không rõ lắm Mộ Dung Uyển Như vừa rồi đã làm gì, nhưng từ phản ứng của Từ phu nhân, chắc chắn đã bị Mộ Dung Uyển Như tóm chặt.
Đáng giận... Từ phu nhân đã không hành động.Lần này lại để Mộ Dung Uyển Như tránh được một kiếp.
Hàn Vân Tịch thật sự không cam lòng, nhưng không có bằng chứng, Từ phu nhân không chỉ ra và xác nhận, nàng sẽ không có biện pháp vạch trần Mộ Dung Uyển Như.
Thật là ngột ngạt!.Đoá bạch liên hoa ghê tởm này, nàng nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách gả nàng ta ra ngoài, nếu không, lưu tại quý phủ tất sẽ đêm dài lắm mộng.
Hành vi của Từ phu nhân không thể nghi ngờ càng thêm chọc giận Nghi thái phi, nàng tức giận, "Người tới, áp tiện phụ này xuống, năm sau xử trảm"
Khuôn mặt Âu Dương đại nhân đều méo mó đến mức vặn vẹo, tuy nhiên, đối mặt với cơn thịnh nộ của Nghi thái phi, cũng không dám khuyên nhiều, lập tức lệnh người áp xuống.
Từ phu nhân thật ra không hề có phản kháng, cũng không để mắt tới Mộ Dung Uyển Như và Hàn Vân Tịch, ngược lại nhìn về phía Hàn Tòng An ngồi quỳ ở một bên, vẫn luôn giữ im lặng.
Ánh mắt giống như đã tẩm độc, oán hận độc ác.
Đúng vậy, bà ta chân chính nên oán hận, không phải người khác, mà chính là Hàn Tòng An. Đều do lựa chọn của Hàn Tòng An khiến cho hết thảy này xảy ra.
Tuy nhiên, thật đáng buồn chính là, Hàn Tòng An không hề nhìn bà ta, thậm chí cũng không biết lúc này bà ta đang oán hận nhìn mình.
Một ngày làm phu thê bằng trăm năm ân tình. Tâm tình Hàn Tòng An trầm trọng dị thường, tuy nhiên, chung quy hắn không hề hối hận.
Thật ra, mặc dù không có tiểu Dật Nhi và Thất di nương, hắn cũng sẽ lựa chọn Hàn Vân Tịch. Hắn nhìn ra được, Nghi thái phi đối tốt với hắn, không thể nghi ngờ chính là muốn đối phó Hàn Vân Tịch. Một khi diệt trừ xong Hàn Vân Tịch, Hàn gia sẽ không còn giá trị lợi dụng, Nghi thái phi sao còn khả năng coi trọng Hàn gia, sẽ nâng đỡ Hàn gia?.
Trong khi đó, Hàn Vân Tịch mới là người chân chính có thể trọng chấn Hàn gia, ngọc không thể nhiễm bụi trần, y thuật của Hàn Vân Tịch rất tinh vi, tiềm lực kinh người.
Hắn tin tưởng, chỉ cần trong lòng Hàn Vân Tịch có Hàn gia, nguyện ý nâng đỡ gia chủ mới, nhất định có thể khiến Hàn gia một lần bữa chiếm cứ một vị trí nhỏ trong giới y học.
Hơn nữa, mẹ đẻ Hàn Vân Tịch là Thiên Tâm phu nhân, cùng với cha ruột thần bí của Hàn Vân Tịch, vô cùng có khả năng đều là những nhân vật rất có địa vị trong giới y học. Tương lai nếu Hàn gia có thể hình thành quan hệ với Hàn Vân Tịch, triển vọng càn không thể tưởng tượng được.
Vì tương lai Hàn gia, Hàn Tòng An có thể hy sinh hết thảy.
......
Edit & Dịch: Emily Ton.....Sau khi Từ phu nhân rời khỏi, Mộ Dung Uyển Như mới chậm rãi đứng dậy từ trong lòng ngực Nghi thái phi, thấp giọng nói, "Mẫu phi, Uyển Như đã khiến người mất mặt."
"Ngươi đang nói gì vậy? Ngươi có lòng che chở mẫu phi, chính là dũng cảm nhất" Nghi thái phi rất nghiêm túc, nàng không phải người có mắt vụng về, có lẽ bởi vì quá tin tưởng Mộ Dung Uyển Như, mới nhìn không thấu.
Vẻ mặt Mộ Dung Uyển Như khiêm tốn, nói, "Mẫu phi, chân tướng đã sáng tỏ, cũng nên khôi phục lại sự trong sạch của tẩu tử, hơn nữa hẳn là sự trong sạch của mẫu phi, vô duyên vô cớ trêu chọc tới loại bêu danh thế này, thật sự là đen đủi"
Chậc chậc chậcMộ Dung Uyển Như bạch liên hoa, hiện tại cư nhiên còn có thể nói ra được những lời như vậy.
Hàn Vân Tịch thật sự tức giận, mỉa mai châm chọc hỏi, "Như thế nào, Uyển Như muội muội hiện tại không muốn cầu tình giúp Hàn gia sao? Hiện tại đã biết thông cảm với ta cùng với mẫu phi!"
"Tẩu tử, ta vốn đã nghĩ tới mặt mũi ngươi, không nghĩ tới Từ thị lại làm càn như vậy, sao ta còn có thể cầu tình giúp bà ta?" Mộ Dung Uyển Như lập tức hỏi lại, bộ dáng tức giận. Người không biết còn cho rằng nàng ta thật sự rất thất vọng đối Từ phu nhân.
Nghi thái phi lúc trước vẫn luôn nhăn mày, không hề nghiêm túc nghe lời đối thoại giữa Hàn Vân Tịch và Mộ Dung Uyển Như, nhưng lúc này nghiêm túc nghe được vài câu, cũng ít nhiều nghe ra được một số điểm không thích hợp.
Nàng chớp chớp mắt, tựa hồ đang cân nhắc điều gì.
"Uyển Như muội muội đừng kích động như vậy, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút. Ai nha, Từ thị xác thật cũng đủ lớn mật, không biết là người nào đã cho bà ta can đảm như thế, cư nhiên dám đến cửa Vương phủ để làm ầm ĩ. Lúc này, bà ta hẳn là đang thực sự hối hận đi" Hàn Vân Tịch lơ đãng nói.
Tuy rằng biết là vô dụng, tuy nhiên, tốt xấu cũng coi như lời nhắc nhở Nghi thái phi, để nàng trở về cẩn thận cân nhắc mọi thứ và tìm ra sự kỳ quặc ở đây.
Quả nhiên, Nghi thái phi không phải là người ăn chay, lạnh lùng nói, "Ha ha, bổn cung cũng tò mò, lá gan xác thật rất lớn."
Lời này vừa ra, Mộ Dung Uyển Như mím môi, một lần nữa âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không bị lộ, nàng ta vội vàng chuyển đề tài, "Mẫu phi, bên ngoài còn có dân chúng đang chờ. Chúng ta nên giải thích việc này cho bọn họ."
Nghi thái phi vừa rồi đã cân nhắc lâu như vậy, cũng cân nhắc xong, nàng nhìn về phía Hàn Tòng An, lạnh lùng nói, "Hàn Tòng An, chuyện này đều bắt nguồn từ Hàn gia ngươi. Nếu ngươi lựa chọn Tần Vương phi, có phải nên đi ra ngoài giải thích với điêu dân một câu hay không? Nếu không, chìa khoá nhà kho Hàn gia, Tần Vương phi cũng quản không nổi."
Thật ra, không cần Nghi thái phi yêu cầu, Hàn Tòng An cũng muốn làm như vậy.
Hắn sớm đã dự đoán được Hàn Vân Tịch tiếp nhận chìa khoá nhà kho sẽ gây ra không ít hiểu lầm, rước lấy không ít tin đồn. Hắn vốn muốn tìm một cơ hội nhắc nhở Hàn Vân Tịch, hiện tại cũng tốt, thừa dịp cơ hội này, để Hàn Vân Tịch danh chính ngôn thuận chưởng quản chìa khóa nhà kho, miễn cho ngày sau nhúng tay vào sự tình Hàn gia lại gặp thêm phiền toái.
"Vâng, thảo dân tuân mệnh."
Hàn Tòng An đứng dậy, lúc này, Tam di nương Lý thị lôi kéo Hàn Nhược Tuyết đi tới, buồn rầu gọi một tiếng, "Lão gia".
Hàn Vân Tịch nhìn qua, cười thầm trong lòng.
Lý Minh Mị a Lý Minh Mị, ngươi có thể nhẫn nại, chờ tới bây giờ mới lên tiếng. Tuy rằng tính tình điềm đạm không tranh, nhưng, lúc này lên tiếng, mọi thứ đã quá muộn, ngược lại càng có vẻ cố tình. Chờ xem, sắc mặt ngươi rất nhanh sẽ bị vạch trần.Hàn Tòng An xem qua, than nhẹ một tiếng, "Minh Mị, chuyện này..."
Hàn Tòng An còn chưa nói xong, Lý thị đã vội khom người: "Hết thảy đều nghe theo lão gia, chìa khóa nhà kho giao cho Vương Phi nương nương, chúng quy vẫn tốt hơn dừng ở trong tay những
thúc công khác (ý nói những ông chú khác), thiếp thân minh bạch."
Hàn Tòng An năm đó nạp vị Tam di nương này, thứ nhất là bởi vì Tam di nương thích đọc y thư, có thể nói chuyện với hắn về cùng một chủ đề, thứ hai là vì Tam di nương không hề mềm yếu, và cuối cùng là tính tình không tranh không dành.
Mẫu thân thực sự điềm tĩnh, nhưng vẻ mặt Hàn Nhược Tuyết lại trắng bệch, không nguyện ý đi ra cửa.
"Âu Dương đại nhân, bãi giá"
Nghi thái phi uể oải đứng dậy, cũng không liếc mắt nhìn Hàn Tòng An bọn họ một cái, đi qua một bên. Hàn Vân Tịch đi ở cuối cùng, nàng hướng ánh mắt nhìn về phía Hàn Tòng An đầy cảm kích, sau đó mới vội vàng đuổi kịp Nghi thái phi.
Sau một thòi gian dài trôi qua, vẫn rất nhiều người còn vây quanh cửa Đại Lý Tự. Lúc này, bọn họ đều đang nghị luận sôi nổi. Những người có thể chờ lâu như vậy, phần lớn cũng đều là những tín đồ tốt, thích nghị luận sau lưng người khác.
Đương nhiên, Mục Lưu Nguyệt cũng không rời đi, trong lòng nàng ta tràn đầy chờ mong, một khắc kia khi Hàn Vân Tịch sẽ bị trói gô ra ngoài.
Vừa thấy Mộ Dung Uyển Như đỡ Nghi thái phi ra ngoài, toàn trường lập tức an tĩnh lại.
Khi vừa nhìn thấy Hàn Vân Tịch đi ra một mình một người, mọi người liền đều đã chấn kinh. Đôi mắt to sáng ngời của Mục Lưu Nguyệt lập tức nheo lại, tràn ngập hồ nghi.
Hàn Vân Tịch sao có thể vẫn hoang toàn yên ổn?Trong lúc nhất thời, toàn trường nổi lên đủ các loại nghi kỵ. Nhìn xem bộ dáng của Tần Vương phi, tựa hồ không hề phát sinh đại sự gì cả. Rốt cuộc, kết quả như thế nào?
Khi Tam di nương đỡ Hàn Tòng An đi ra ngoài, toàn trường lập tức ồ lên một mảnh. Mục Lưu Nguyệt không khỏi lui về phía sau một bước, trong lòng liền biết việc lớn không tốt.
"Từ phu nhân đâu?"
"Vì sao Hàn thần y lại tự mình ra đây?"
"Thiên a, ta còn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không được nhìn thấy Hàn thần y nữa!"
"Thất di nương đâu? Còn có vị tiểu thiếu gia đâu?"
"Rốt cuộc sao lại thế này? Họ đang muốn làm gì?"
......
Nghe tiếng ồn ào một mảnh, Nghi thái phi không thể nghe rõ ràng lắm, đám điêu dân rốt cuộc đang thảo luận gì. Tuy nhiên, nàng vẫn nghe được những lời nghi ngờ của bọn họ. Tuy rằng Nghi thái phi vẫn duy trì biểu tình đoan trang khéo léo, nhưng, trong lòng cực kỳ phiền chán.
Đây là một đám điêu dân thấp kém không có giáo dưỡng.Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến danh dự của nàng, nàng mới sẽ không đứng ở chỗ này và trở thành đối tượng để đám người này quan sát nghị luận! Nàng sớm đã ra lệnh một tiếng, trị tội hết tất cả đám người này, giam hết thảy vào phòng giam đi.
Phải biết rằng, nàng chính là thái phi tôn quý nhất Thiên Ninh quốc, thái phi duy nhất, càng là mẫu phi tôn quý nhất của Tần Vương, một vị mẫu phi duy nhất của hoàng thúc! Người thường muốn gặp nàng, sao có thể dễ dàng như vậy!
Nghi thái phi quả thực mỗi một khắc đều không muốn ở lại lâu hơn nữa, nàng không vui ra hiệu một ánh mắt cho Âu Dương đại nhân, Âu Dương đại nhân lập tức tiến lên, giơ tay, mọi người lập tức đều an tĩnh lại.
"Chư vị, sau khi thẩm vấn, một án Tần Vương phi mơ ước gia sản Hàn gia, cướp đoạt chìa khóa nhà kho Hàn gia, chỉ là hư cấu. Từ phu nhân đã vu hãm và rải ra lời đồn, có ác ý vu hãm sự trong sạch, tụ tập quần chúng đại náo Vương phủ. Điều này không chỉ đã tổn hại tới thanh danh của Tần Vương phi, cũng tổn hại tới thanh danh của Nghi thái phi. Ấn theo luật của Thiên Ninh quốc, đã bị phán tử hình, đầu năm sau sẽ bị xử trảm...."
Âu Dương đại nhân vừa nói tới đây, toàn trường ngay lập tức yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi mọi người đều có thể nghe được tiếng hít thở rất rõ ràng rành mạch.
Thiên a!Tại sao lại như vậy?Từ phu nhân thật sự đã vu hãm Tần Vương phi, bị phán tử tội!Trong lúc nhất thời, mấy lão phụ nhân do Từ phu nhân mang đến, còn có những người đã từng lên tiếng ủng hộ Từ phu nhân, tất cả đều bắt đầu sợ hãi, sợ tới mức chân đều mềm nhũn, hô hấp đều như đã ngừng lại, sợ mình sẽ bị phát hiện, bị liên lụy vào trong đó.
Đương nhiên, nếu nói mọi người không nghi ngờ là không có khả năng, chỉ là, lúc này ai còn dám công khai đưa ra câu hỏi nghi ngờ?
Nghi thái phi nhìn thấy mọi người an tĩnh, lại ra hiệu một ánh mắt lạnh băng khác, Âu Dương đại nhân vội vàng âm thầm đẩy Hàn Tòng An một phen.
Hàn Tòng An hít sâu một hơi, đứng ra, lớn tiếng nói, "Chư vị, chìa khóa nhà kho Hàn gia là do Hàn mỗ cam tâm tình nguyện, tự mình giao cho Tần Vương phi, khẩn cầu ngài bảo quản giúp. Tương lai hiệp trợ trưởng bối gia tộc, cùng tuyển cử ra gia chủ. Chuyện Tần Vương phi ham gia sản Hàn gia, đều là giả dối hư ảo. Hy vọng từ hôm nay, chư vị không cần tiếp tục khiển trách sự tình của Hàn gia ta, cảnh báo cho những người nào đó có tâm, chớ châm ngòi quan hệ giữa Tần Vương phi và Hàn gia ta"