Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 133

Hàn Tòng An một chữ một chữ, nói rất leng keng hữu lực, khí thế bức người, tuy rằng một thân áo tù, nhưng vẫn không mất đi phong phạm gia chủ.

Những lời hắn nói ra, tất cả nghi ngờ của mọi người đều bị tiêu trừ. Rốt cuộc, thái độ của Hàn Tòng An nhìn như thế nào cũng đều không giống như đã bị bức bách, mà là phi thường nghiêm túc.

Hàn Tòng An nói xong, Âu Dương đại nhân vội vàng bổ sung, "Hôm nay, về chuyện đại náo Tần Vương phủ, Thái phi nương nương nhân từ, chỉ trừng trị một mình Từ thị, răn đe cảnh cáo, sẽ không truy cứu hành vi phạm tội của những người khác, mong rằng chư vị hãy tự giải quyết cho tốt. Nếu còn dám tiếp tục bình luận lung tung, chúng ta quyết không dễ dàng tha thứ!"

Tiếng nói vừa dứt, toàn trường vẫn yên tĩnh như cũ. Điều này đã khiến dân chúng bị dọa đến nỗi choáng váng, trong lúc nhất thời đều trở nên xúc động, nào biết đâu rằng sự tình sẽ biến thành như vậy.

Mộ Dung Uyển Như lập tức đưa mắt ra hiệu ở trong đám người, rất nhanh, vài người lập tức bắt đầu quỳ lạy, "Thái phi nương nương nhân từ, tạ ân Thái phi nương nương không phạt"

Vì thế, mọi người toàn trường đều sôi nổi quỳ xuống hô to tạ ơn. Trước cửa Đại Lý Tự, có thể nói là cảnh tượng tuyệt vời nhất.

Nhưng chỉ một mình Mục Lưu Nguyệt không quỳ xuống, nàng ta nghiêng người đứng ở một góc bên trong, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng liếc mắt nhìn kỹ Hàn Nhược Tuyết một cái. Hàn Nhược Tuyết đương nhiên nhìn thấy nàng ta, chỉ là, chỉ nhìn thoáng qua, đã lập tức cúi đầu.

Nhìn thấy Hàn Nhược Tuyết cúi đầu, Mục Lưu Nguyệt càng thêm phẫn nộ, nàng ta từ trước đến nay đều luôn mắt cao hơn đỉnh, coi thường dưỡng nữ Mộ Dung Uyển Như, càng coi thường Từ phu nhân hạ mình làm thiếp. Chỉ vì muốn kéo dài thời gian tra án của Hàn Vân Tịch, nàng ta không tiếc hợp tác với hai người kia. Không ngờ kết quả lại là công dã tràng giống như giỏ tre múc nước, không những Hàn Vân Tịch vẫn ổn, cư nhiên còn phục hồi thanh danh giúp nàng ấy, để nàng ấy có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản chìa khoá nhà kho Hàn gia.

Nhìn cảnh Hàn Vân Tịch cao cao đứng ở phía trên, nàng ta làm thế nào nuốt xuống được đây?.

Hai tròng mắt Mục Lưu Nguyệt đều nheo lại, tựa hồ đã hạ quyết định nào đó.

Lúc này, thấy điêu dân quỳ đầy đất, Nghi thái phi vẫn luôn không vui lúc này sắc mặt mới tốt lên một chút. Tuy nhiên, nàng vẫn là luôn cao ngạo, khinh thường liếc mắt nhìn chúng bá tánh một cái, không nói câu nào, rời đi phía một bên.

Hàn Vân Tịch cũng vội vã muốn đi xem tình huống của Thất di nương và Tiểu Dật Nhi, nhưng vừa xoay người chuẩn bị đi, ai biết, Mục Lưu Nguyệt đột nhiên đi ra từ phía một bên, cao giọng hô to: "Tần Vương phi, hôm nay cuối cùng cũng gặp được ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi nhát gan sợ thua, đã trốn đi đâu"

Lời này vừa ra, ba người Nghi thái phi, Mộ Dung Uyển Như và Hàn Vân Tịch gần như đồng thời dừng bước, quay đầu nhìn qua. Cùng lúc đó, tất cả dân chúng đang quỳ cũng đều kinh ngạc nhìn về phía bên phải.

Chỉ thấy Mục Lưu Nguyệt tự nhiên hào phóng đứng ở nơi đó. Nàng ta đứng bên trong đám người đang quỳ lạy, có vẻ đặc biệt cao cao tại thượng.

Mục Lưu Nguyệt biết, hôm nay nếu nàng ta cho mọi người biết về vụ đánh cuộc, sẽ ảnh hưởng đến việc truy tra hung phạm của phụ thân và ca ca. Tuy nhiên, để có thể lật đổ Hàn Vân Tịch, nàng ta sẵn sàng hy sinh mọi thứ.

Hôm nay, thừa dịp nhiều người ở đây như vậy, nàng ta muốn cho tất cả mọi người biết rằng nàng ta đã đánh cuộc cùng với Hàn Vân Tịch, hứa hẹn sau ba ngày sẽ phải thực hiện thoát y dạo phố.

Nàng ta chắc chắn rằng Hàn Vân Tịch đến nay vẫn chưa thể tìm ra được hung phạm, nếu như đã tìm ra được, sớm đã diễu võ dương oai đối với nàng ta, sao có thể vẫn chậm chạp không lộ mặt ra?.

Thời gian chỉ còn lại ba ngày, hiện tại nàng ta nói ra sự tình này, nháo cho mọi người đều biết. Sau đó, trong thời gian ba ngày, nàng ta sẽ có rất nhiều biện pháp tiếp tục tìm phiền toái, khiến Hàn Vân Tịch không có thời gian tra án.

Dù sao, trận đánh cuộc này, Hàn Vân Tịch nhất định sẽ thua.

Nghi thái phi liếc mắt nhìn Mộ Dung Uyển Như một cái, bên môi nổi lên một nụ cười lạnh, nàng ưu nhã xoay người dừng chân, không có ý định rời đi, nhìn có vẻ như tuồng Hàn gia vừa mới hạ màn, trò hay của Hàn Vân Tịch vẫn còn chưa kết thúc!.

Một vụ tiếp theo một vụ, nhân duyên của Hàn Vân Tịch thật chẳng ra gì!.

Mộ Dung Uyển Như không nghĩ tới, Mục Lưu Nguyệt sẽ nhảy ra ngay lúc này, điều này thật sự là quá tốt, nàng ta ý vị thâm trường ra hiệu ánh mắt về phía Mục Lưu Nguyệt, ý bảo Mục Lưu Nguyệt cứ việc làm ầm ĩ, ba ngày kế tiếp nàng ta nhất định sẽ cố gắng hiệp trợ, tuyệt đối sẽ không để cho Hàn Vân Tịch có thời gian hay tâm tư tìm ra hung phạm.

Hàn Vân Tịch là người ngạc nhiên nhất, nàng như thế nào cũng không thể ngờ tới, Mục Lưu Nguyệt sẽ công khai sự tình đánh cuộc ở trong trường hợp này.

Sau khi khiếp sợ, nàng tức giận mắng, "Mục Lưu Nguyệt, ngươi hãy nên đúng mực với việc riêng của chúng ta! Ngươi có cần thiết phải nói ra trước công chúng hay sao? Ngươi hẳn là biết sẽ có ảnh hưởng không nhỏ!"

Hàn Vân Tịch đã nói trắng ra thật sự, sự tình đánh cuộc một khi được nói ra, sự tình nàng hỗ trợ thiếu tướng quân điều tra hung phạm hạ độc cũng sẽ bị đâm thủng. Việc này liên quan đến nội gian Bắc Lịch, Long Phi Dạ đều luôn yêu cầu bảo mật đối chuyện này.

Mục Lưu Nguyệt thật sự điên rồi, hay là bị choáng váng?.

Ai ngờ, đối mặt với cảnh cáo thẳng thừng của Hàn Vân Tịch, Mục Lưu Nguyệt không những không thu liễm lại, ngược lại càng trở nên nghiêm túc hơn, "Tần Vương phi, chẳng lẽ ngươi sợ thua, nên mới không dám công bố sự tình với công chúng hay sao? Trong ba ngày tới, sẽ tới kỳ hạn đánh cuộc, nhân dịp hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, Thái phi nương nương cũng ở đây, vẫn nên công khai chuyện này để mọi người đều có thể làm chứng, miễn cho ngươi hối tiếc về sai lầm của mình."

"Ngươi" Hàn Vân Tịch thực sự tức giận, khoé mắt nàng liếc mắt nhìn mẹ con Lý thị một cái, chỉ thấy Hàn Nhược Tuyết mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, trong khi đó Lý thị vẫn luôn bình tĩnh như cũ.

Nếu Lý thị biết được nàng đánh cuộc với Mục Lưu Nguyệt, sẽ có phản ứng gì sao?.

Thấy Hàn Vân Tịch không trả lời được, Mục Lưu Nguyệt tăng cường thế tấn công, ra vẻ tò mò hỏi, "Tần Vương phi, chẳng lẽ ngươi không dám sao? Không phải ngươi đang chuẩn bị quỵt nợ đi?"

Hàn Vân Tịch nheo hai tròng mắt lại, cả người tản ra sát khí người sống chớ tới gần, nếu không phải mọi người đang ở đây, nàng thật sự muốn lao xuống bịt miệng Mục Lưu Nguyệt lại.

Đồ ngốc này!

Người hiềm nghi đang ở tại hiện trường, nàng ta thì thầm gì vậy?.

"Tẩu tử, ngươi rốt cuộc đánh đố gì với tiểu thư Lưu Nguyệt vậy, không phải là sự tình gì đáng xấu hổ chứ? Hãy nói ra cho mọi người cùng nghe một chút đi." Lúc này, sao Mộ Dung Uyển Như có thể không lên tiếng chứ?.

"Đúng vậy, không phải là sự tình gì đáng xấu hổ, Tần Vương phi, ta nói đúng chứ?." Mục Lưu Nguyệt từng bước ép sát.

"Tiểu thư Lưu Nguyệt, rốt cuộc đó là chuyện gì, ngươi cứ việc nói ra, có bổn cung ở đây, nhất định không cho phép bất luận kẻ nào chơi xấu!" Nghi thái phi cũng đã mở miệng.

Dưới sự chú mục của dân chúng, Mục Lưu Nguyệt đặc biệt có cảm giác chiến thắng, nàng ta đi tới, mọi người lập tức tự giác tránh ra một bên.

Lạnh lùng nhìn Mục Lưu Nguyệt, Hàn Vân Tịch đã không cách nào ngăn cản sự tình phát triển, đơn giản, nàng cũng đành mạo hiểm mọi thứ.

Dù sao nơi này là đế đô, là địa bàn của Long Phi Dạ, Lý thị muốn chạy trốn sẽ không dễ dàng như vậy. Trước khi có kết quả kiểm tra lá trà, đành tạm thời dùng cơ hội này để thử mẹ con Lý thị đi.

Hàn Vân Tịch thực sự chờ mong, Lý thị sẽ có phản ứng thế nào.

Mục Lưu Nguyệt đi đến dưới bậc thềm, không nhịn được một khắc, "Bẩm Nghi thái phi, Tần Vương phi cùng ta đánh đố, trong một tháng nàng phải tìm ra được hung phạm hạ độc Thiếu tướng quân, nếu thua..."

Nói tới đây, Mục Lưu Nguyệt cố ý quay đầu nhìn Hàn Vân Tịch với một ánh mắt khiêu khích, sau đó mới tiếp tục nói, "Nếu thua, sẽ phải cởi áo ngoài và chạy một vòng ở trên đường cái Huyền Vũ, ba ngày sau, chính là hạn cuối."

Lời này vừa rơi xuống, toàn trường đầu tiên là một mảnh yên tĩnh, tuy nhiên, rất nhanh lập tức bộc phát ồ lên một trận.

"Thiên a, đánh cuộc.... quá nhiều đi!"

"Ai là người đã đưa ra vụ cá cược này? Thật sự là quá ác độc ác đi!"

"Chậc chậc chậc... thật sự rất mong chờ!"

.......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Không thể không nói, vụ cá cược này thật sự quá chấn động nhân tâm, vì thế rất nhiều người đều xem nhẹ các nàng đã đánh cuộc cái gì. Hàn Vân Tịch đầu tiên là nhìn về phía hai mẹ con Lý thị, nhưng ngạc nhiên phát hiện ra, Hàn Nhược Tuyết vẫn mang bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, trong khi đó Lý thị vẫn luôn thong dong im miệng không nói, cũng không có bất cứ biểu hiện khiếp sợ hay chột dạ gì.

Tại sao các nàng lại như vậy?

Ít nhất cũng phải có chút phản ứng chứ!

Hàn Vân Tịch thực sự không thể tin nổi, không nhịn được có chút hoài nghi phỏng đoán của mình đã có gì sai.

Tuy nhiên, trên thực tế, trong lòng Lý thị lúc này sớm đã sông cuộn biển gầm.

Vốn tưởng rằng Hàn Vân Tịch lần này sẽ gặp phiền toái, không rảnh bận tâm tới sự tình phía bên Mục Thanh Võ, ai biết, nàng vừa xoay người lại mới có thời gian nửa ngày, Hàn Vân Tịch cư nhiên đã có một vụ đánh cuộc như vậy.

Kỳ hạn đánh cuộc còn lại ba ngày, tiền đặt cược đã hạ lớn như vậy, với tính tình của Hàn Vân Tịch, sao có thể sẽ cam tâm tình nguyện thua trận đây?

Nếu không thua, vậy sẽ phải thắng. Điều này có nghĩa rằng ba ngày sau Hàn Vân Tịch có thể bắt được hung phạm hạ độc.

Chỉ là, ba ngày sau, nàng có thể bắt được ai đây?

Nàng còn nhớ một hồi Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ mật thám sân nàng, cũng không dò ra được nguyên cớ vì sao. Tuy rằng bọn họ đã hoài nghi đến trên đầu nàng, nhưng vẫn không có bằng chứng.

Mà trước đó vài ngày, Hàn Vân Tịch vẫn luôn bị bắt cóc, lấy đâu ra thời gian để tra độc.

Chẳng lẽ trên tay nàng ấy sớm đã nắm giữ chứng cứ nào đó, vì thế nên nàng ấy mới dám đánh cược như vậy.

Có thể từ trong vại lá trà kia hay không?

Nghĩ đến điều này, Lý thị càng thêm bất an, nàng làm việc từ trước đến nay đều rất nghiêm cẩn, trừ bỏ vại lá trà kia ra, căn bản không lưu lại chứng cứ gì, cho dù Hàn Vân Tịch hoài nghi đến trên đầu nàng, cũng không thể làm gì nàng cả.

Chính là vại lá trà kia!

Lý thị càng nghĩ, trong lòng càng thêm sốt ruột, chỉ là, nàng đã ẩn núp nhiều năm như vậy, định lực hơn người, trước sau vẫn bất động thanh sắc.

Rất nhanh, nàng tự an ủi chính mình, mặc kệ thế nào, hiện giờ cũng chưa phát sinh sự tình gì, không nên đưa ra kết luận quá nhanh như thế.

Hơn nữa, thủ pháp hạ độc của nàng phi thường xảo quyệt, ngay cả khi vại lá trà có độc dừng ở trên tay Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch cũng chưa chắc có thể tra ra được điều gì.

Phải biết rằng, lá trà có độc do nàng tự mình điều phối ra, ngoại trừ chủ thượng ra, trên thế giới chắc hẳn sẽ không có người thứ hai có thể phá giải được.

Trong thời gian rất ngắn, Lý thị đã chuẩn bị tốt tâm lý, biểu tình trên mặt càng thêm bình tĩnh, không hề có chút sơ hở nào.

Hàn Vân Tịch càng nhìn càng thêm buồn bực, muốn tự mình thừa nhận nàng đã phỏng đoán sai rồi, nhưng nàng làm không được. Tuy nhiên, phản ứng của Lý thị.....

Ài, rốt cuộc Long Phi Dạ lúc này đang làm gì vậy?.

Phải mất bao lâu để tìm độc sư phân tích kiểm tra và cho ra kết quả, phải có chứng cứ mới có thể qua đây bắt người!

"Hàn Vân Tịch, những lời tiểu thư Lưu Nguyệt nói, chính là sự thật?"

Nghi thái phi hỏi một câu, khiến toàn trường đang cãi cọ ồn ào lập tức an tĩnh lại, cũng kéo Hàn Vân Tịch đang thất thần quay lại.

Mộ Dung Uyển Như theo sát sau đó, "Tẩu tử, không phải là sự thật đi! Tẩu tử đã mất tích vài ngày, sẽ không phải vì muốn trốn tránh đánh cuộc đi? Tuy rằng đánh cuộc có hơi quá mức, nhưng... làm người vẫn nên giữ lời hứa của mình!"

Hàn Vân Tịch đang rối rắm phỏng đoán của mình phải chăng có chính xác hay không, trong lúc nhất thời thật sự đã xem nhẹ vụ cá cược, nghe Nghi thái phi cùng với Mộ Dung Uyển Như kẻ xướng người hoạ, mới nhớ tới sự tình không ổn.

Đám người này thật sự quá đáng giận, một đám đều không có lòng tốt, bỏ đá xuống giếng, chờ xem nàng bị chê cười.

Hàn Vân Tịch cảm thấy bực bội, vẫn chưa kịp trả lời Nghi thái phi, ai ngờ, ngay đúng lúc này, một giọng nói đầy bất ngờ vang lên.

"Tỷ, đánh cuộc này ta sớm đã nghe tiểu thư Lưu Nguyệt nói đến, không phải ngươi hiện tại đang muốn chơi xấu, đúng không?" Người nói chuyện không phải ai khác, đúng là Hàn Nhược Tuyết.

Hàn Nhược Tuyết.

Một trong những nghi phạm của Hàn Vân Tịch, kẻ tình nghi đã tự mình đưa lá trà có độc cho Mục Lưu Nguyệt, cư nhiên không có một chút chột dạ nào, cùng hát đệm với Mục Lưu Nguyệt!
Bình Luận (0)
Comment