Biết Ách Bà Bà bị trúng mi độc dược, phương thuốc giải độc chỉ có ba vị thuốc, xà quả, gấu Xuyên còn có di thiên Hồng Liên.
Bây giờ xà quả đã trong tay Long Phi Dạ, di thiên Hồng Liên chắc chắn ở trong kho dược thảo Mộc gia, cũng chỉ có gấu Xuyên không rõ tung tích.
Đáy mắt Mộc Linh Nhi xẹt qua một vệt giảo hoạt, đắc ý mà cười, "Thất ca ca, huynh nói xem trong tương lai ta có thể so với Cố Thất Sát của Dược Quỷ Cốc còn lợi hại hơn hay không?"
"Chắc chắn!" Cố Thất Thiếu rất khẳng định.
"Ha ha, thiên hạ cũng chỉ có gấu Xuyên, Cổ Thất Sát cũng không thể biết tung tích." Mộc Linh Nhi thần thần bí bí.
"Muội còn không nói?" Hiển nhiên, tính nhẫn nại của Cố Thất Thiếu sắp hết.
Mộc Linh Nhi tiến tới bên tai hắn, liền nói bốn chữ, "Bắc Lệ Khang Vương!"
"Quân Diệc Tà!" Phi thường ngoài ý muốn của Cố Thất Thiếu, "Làm sao muội biết?"
Từ hồi trước, Quân Diệc Tà thua cuộc, chạy khỏi Y thành, liền khiêm tốn hơn rất nhiều. Nhưng Cố Thất Thiếu chưa quên người này.
Hắn từ trước đến giờ thù dai, thù của mình phải trả, thù của độc nha đầu cũng phải trả!
Cho dù Quân Diệc Tà trúng độc của độc nha đầu. Đó là độc nha đầu báo thù cho hắn!
Cố Thất Thiếu có thể một mực chờ, giúp độc nha đầu báo thù một lần nữa!
"Gấu Xuyên nuôi trồng ở trong kho Độc Thảo ở Bách Độc môn, muội tốn chút giá cả mới mua được tin tức từ bằng hữu kia."
Không thể so với Cổ Thất Sát, Cổ Thất Sát ở trong giới y dược, hầu hết ai cũng coi hắn là kẻ địch. Mà Mộc Linh Nhi lại có không ít bằng hữu, tin tức tất nhiên linh thông.
"Thất ca ca, chờ chúng ta tìm được di thiên Hồng Liên, liền cùng đi xông vào kho Độc Thảo của Bách Độc môn một lần, như vậy được chưa?" Mộc Linh Nhi rất hưng phấn.
Nàng không nói cho Thất ca ca chuyện này trong thư tín, chính là muốn trực tiếp tìm hắn, yêu cầu hắn đáp ứng!
Vui vẻ nhất, không gì bằng cùng Thất ca ca mạo hiểm, cùng sinh tử, cùng buồn vui.
"Quân Diệc Tà..."
Cố Thất Thiếu vuốt cằm, suy nghĩ hồi lâu, "Không gấp, trước tiên đi tìm di thiên Hồng Liên."
Chỉ cần chắc chắn gấu Xuyên ở chỗ Quân Diệc Tà, hắn sẽ yên tâm.
"Thất ca ca..."
Mộc Linh Nhi còn định nói, lại đột nhiên hắt hơi một cái.
Một thân ướt nhẹp, gió thổi một cái đều lạnh đến tận xương tủy.
"Ngoan ngoãn, trước tiên c.ởi quần áo khảo(1) khô, ta trông coi giúp muội."
(Chú thích:
(1) Khảo: Sưởi, sấy, hơ, hong: 烤乾衣服 Hong quần áo cho khô;
Khoé miệng Cố Thất Thiếu treo nụ cười, không biết có phải do tâm tình tốt hay không. Hai tiếng "Ngoan ngoãn" làm cho Mộc Linh Nhi trong nháy mắt liền thật ngoan.
Tâm tình nàng vui vẻ, đáp, "Được!"
Thời điểm Mộc Linh Nhi sửa sang lại quần áo tốt, đi ra ngoài sơn động, Cố Thất Thiếu đang dứng dựa ở bên vách đá. Một tay hắn chắp gối sau ót, một tay vu.ốt ve cằm sáng bóng, hai tròng mắt hẹp dài híp lại, tựa hồ đang mưu đồ cái gì.
"Thất ca ca, huynh nghĩ gì vậy?" Trực giác của Mộc Linh Nhi biết người này nhất định có chuyện.
"Không có gì."
Cố Thất Thiếu lười đứng dậy, đi đến, "Chúng ta cùng thảo luận, chia nhau hành động đi."
Mộc Linh Nhi là hoan hỉ, nàng có thể ở chung một chỗ với Thất ca ca thật lâu. Hiện tại, thứ nàng có cũng chỉ có thời gian, cứ để thời gian sau này hỏi đi.
Trừ những nơi đã đi tìm, kho dược thảo Mộc gia lớn như vậy còn có hơn một nửa kho dược chưa đi tìm tới. Đây quả thật là một nhiệm vụ khó khăn.
Sau khi hai người thương hiệp tốt liền chia nhau hành động. Ban đêm mới gặp mặt, một lần tìm như vậy, không ngờ đã kéo dài hơn hai tháng.
Hơn hai tháng sau, đã tới cửa ải cuối năm.
Ở ba đại tai khu, lương thực đã dư lại không còn nhiều. Hơn hai tháng qua, tất cả các nơi trên cả nước, không ít lần tổ chức quyên lương thực. Nhưng tất cả vẫn còn như muối bỏ biển.
Do Thiên Huy Hoàng Đế đưa đẩy chất dẫn cháy, dẫn dắt vấn đề. Thiên Ninh cả nước trên dưới, trong ngoài triều đình, ai cũng quan tâm tới vấn đề giúp nạn thiên tai vào năm sau.
Nhưng người chủ trì đại sự giúp nạn thiên tai là Tần Vương điện hạ, không ngờ lại không có ở tai khu.
"Hoàng thượng, mật thám ở Quận Nam đưa tới tin tức, Tần Vương điện hạ đã rời khỏi Quận Nam!" Lạc công công đúng sự thật bẩm báo.
"Tần Vương đi đâu?" Thiên Huy Hoàng Đế hết sức ngoài ý muốn. Là đích thân hắn đưa Tần Vương đi đến tai khu. Nhưng đưa người đi rồi, hắn lại không yên lòng nhất một điểm.
Lạc công công khiếp đảm trả lời, "Bẩm Hoàng Thượng, mật thám vẫn còn đang tìm kiếm tung tích."
Tiếng nói vừa dứt, Thiên Huy Hoàng Đế liền tức giận, vỗ một cái thật mạnh trên bàn, "Phế vật! Một đám rác rưởi! Nhiều người như vậy nhìn chằm chặm một người, lại còn có thể cho hắn chạy trốn!"
Đối với Thiên Huy Hoàng Đế mà nói, đây chính là lần gắng sức cuối cùng, hắn phải phá lệ, vô cùng cẩn trọng.
"Hoàng thượng, Tần Vương điện hạ không phải là bí mật đi tìm lương chứ?" Lạc công công nghi ngờ hỏi.
Hai tháng qua này cũng không có tìm lương! Thiên Huy Hoàng Đế vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Tần Vương cùng Tần Vương Phi ở Quận Nam.
Thật ra thì không chỉ Thiên Huy Hoàng Đế, tất cả mọi người đều chú ý. Ai cũng cho là Tần Vương điện hạ cùng Vương phi nương nương sẽ vội vã tìm lương thực khắp nơi.
Nhưng ai biết, hơn hai tháng qua, Tần Vương điện hạ một viên lương thực cũng không đi tìm. Tần Vương và Vương phi nương nương ở tại Phủ Quận Thủ Quận Nam, thâm cư giản xuất, giống như là nghỉ phép!
"Hai tháng trước không tìm lương, giờ phút quan trọng này hắn đi nơi nào tìm?" Thiên Huy Hoàng Đế không vui hỏi ngược lại.
Năm nay lượng lương thực thu hoạch mọi nơi đều mất mùa, không có lương thực dư thừa. Đến cửa ải cuối năm là mùa đông giá rét, chính là lúc dùng lương thực mà không trồng được lương, nơi nào cũng thiếu lương ăn.
"Nô tài nghĩ không ra. Vậy... Bọn họ sẽ đi nơi nào nhỉ?" Lạc công công có điều suy nghĩ hỏi.
Thiên Huy Hoàng Đế trừng mắt, tức giận đến mức không nói được lời. Lạc công công lại dám hỏi hắn? Lạc công công hỏi hắn, hắn phải đi hỏi ai?
Lạc công công bị con mắt Thượng Thiên Huy Hoàng Đế nhìn trừng trừng, bị dọa sợ, liền vội vàng lui về phía sau, im miệng.
Thiên Huy Hoàng Đế cuồng vỗ bàn, ra lệnh, "Tìm! Đào sâu ba thước cũng phải tìm ra cho Trẫm! Nếu không, kẻ nào cũng đừng mơ tưởng sống được qua giao thừa năm nay!"
Lạc công công bị dọa, hoảng sợ, liền vội vàng đi truyền chỉ.
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch rốt cuộc ở chỗ nào?
Thiên Huy Hoàng Đế chú ý như thế. Nhưng Long Phi Dạ tránh cũng không phải tránh hắn, mà là tránh người của Đường Môn.
Còn mười ngày nữa chính là tới giao thừa, Long Phi Dạ trước thời hạn nhận được tin tức từ Đường Môn. Đường Tử Tấn đã xử lý xong sự tình Đường Ly đào hôn, muốn đích thân đến Phủ Quận Thủ Quận Nam Thiên Ninh mời hắn và Hàn Vân Tịch đi Đường Môn ăn giao thừa hết năm và đón năm mới.
Khoảng cách từ Đường Môn tới Quận Nam, cũng không xa.
Long Phi Dạ nhận được tin tức. Đêm hôm sau, liền mang Hàn Vân Tịch cả đêm rời đi.
Hắn không đi cũng rất dễ kiếm cớ từ chối, nhưng là, hắn lười tìm.
"Điện hạ, rốt cuộc chàng muốn chúng ta đi đâu?" Hàn Vân Tịch đến nay còn mê man, không biết phát sinh chuyện gì.
"Đi đón giao thừa." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.
"Quay về Đế Đô? Cũng không kịp nhỉ?" Hàn Vân Tịch kinh hãi.
Dựa theo quy củ hoàng tộc Thiên Ninh, cho dù Hoàng Tử, Thân Vương, Quận Vương phụng mệnh ra ngoài làm việc, đêm giao thừa đều phải quay về Đế Đô. Huống chi Long Phi Dạ là Thân Vương tôn quý, mà lại là duy nhất?
Chẳng qua Thiên Huy Hoàng Đế khó khăn lắm mới đưa bọn họ thả vào tai khu, làm sao có thể tùy tiện để cho bọn họ trở về đây?
Còn hơn mười ngày nữa là hết năm, cũng không giục giã hắn trở về.
Long Phi Dạ vốn định phải, lại đột nhiên dừng lại, "Nàng ngủ đi, đến nơi nàng cũng biết."
Hai tháng này, hắn luôn luôn truy xét tung tích hậu nhân của Thất quý tộc. Mà Hàn Vân Tịch là cũng đắm chìm trong không gian giải độc. Nàng suy nghĩ về giải dược Bách Độc trong cơ thể Bách Lý Minh Hương.
Hai người thật sự không để tâm tới việc tìm lương. Người ở bên ngoài nhìn vào, bọn họ giống như nghỉ phép. Còn phần có bận rộn hay không, chính bọn hắn rõ ràng nhất.
Bởi vì đắm chìm trong không gian giải độc, tinh thần Hàn Vân Tịch vẫn luôn không hề tốt đẹp gì. Hơn nữa ngoài trời, thời tiết càng ngày càng lạnh, nàng lại càng thích ngủ.
"Điện hạ, chẳng lẽ chàng cho ta một cái kinh hỉ?" Hàn Vân Tịch có chút hăng hái hỏi.
Cho nàng kinh hỉ? Có thể tính như vậy sao?
Cho tới bây giờ, Long Phi Dạ không biết điều gì tốt cho nữ nhân, như thế nào gọi là kinh hỉ.
Có lẽ, cứ cho là vậy đi.
"Đến đó nàng cũng biết." Hắn vẫn nói câu kia.
"Ta liền... Đang mong đợi."
Hàn Vân Tịch len lén mắt liếc hắn, tầm mắt Long Phi Dạ vừa vặn cũng phiêu động đến, thấy nàng đang nhìn hắn, hắn lập tức liền dời tầm mắt đi.
Hàn Vân Tịch mặc áo choàng lông hồ ly cừu trắng, tiếp tục nằm ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Vốn định tiếp tục tiến vào không gian giải độc, đáng tiếc, bị Long Phi Dạ thả mồi nhử. Nàng không thể tập trung tinh thần.
Thế gian, cũng chỉ có thể người đàn ông này làm được. Hắn nói vài ba lời liền khuấy động tâm tình nàng, làm cho nàng mất bình tĩnh, quấy nhiễu nàng thật lâu, không cách nào khôi phục.
Hết năm, có thể tính là một đại sự. Chuyện trong nhà, phải cùng người nhà trải qua.
Quay về Đế Đô là không có khả năng, chẳng lẽ người này phải dẫn nàng đi thấy người nhà hắn?
Đi Đường Môn sao?
Hắn nói qua, cha mẹ của hắn đều là người trong Đường môn.
Mặc dù Hàn Vân Tịch rất không thích nhing thấy khuôn mặt đáng ghét của Như Di. Nhưng nếu như có thể cùng Long Phi Dạ đi tới Đường Môn ăn Tết, nàng vẫn rất vui vẻ.
Dù sao, nếu thật sự đi tới Đường môn thì giống như cùng hắn trở về gặp gia trưởng. Điều này nói lên hắn đã hoàn toàn đem nàng mang vào trong thế giới của hắn.
Mặc dù hắn không nói, nàng cũng không hỏi.
Nhưng nàng đúng là vẫn còn mong mỏi, mong mỏi hắn có thể nói cho nàng biết nhiều hơn một chút bí mật của hắn.
Hắn nói, thân thế là sự tình đã xảy ra từ quá khứ, là dây dưa của người đời trước, phải nhìn nhiều về phía trước.
Nhưng không hiểu một người thì làm như thế nào để thông cảm hắn, thương hắn, bảo vệ hắn, coi hắn là tất cả đây?
Bách Lý Minh Hương từ khi còn nhỏ đã bắt đầu bị nuôi thành mỹ nhân huyết. Như vậy, quá khứ của hắn như thế nào? Năm bao nhiêu tuổi thì nuôi dã tâm thống nhất thiên hạ? Có mệt không?
Long Phi Dạ, ta xuyên qua không gian và thời gian, ở trong thân xác thuộc về linh hồn Hàn Vân Tịch thật sự đã chết. Ta có thể không thèm để ý chuyện lai lịch thân thế. Nhưng chàng, đây là tự bản thân chàng một ngày rồi thêm một ngày, càng gần gũi với ta, làm sao ta không để ý chàng cho được?
Hàn Vân Tịch len lén mở mắt, chỉ thấy Long Phi Dạ Chính cầm cuốn sách, nghiêm túc lật xem.
Hắn mặc một bộ Thắng Tuyết Bạch Y, bên ngoài khoác đại bào xa hoa lông hồ ly cừu, không dính một hạt bụi. Thanh Hoa phiêu dật, tử đắc, tôn quý bất phàm, không giống phàm nhân.
Một màn vốn phải vui vẻ trở thành an tĩnh, một bức tranh hiếu kỳ vĩnh viễn điêu khắc ở trong lòng Hàn Vân Tịch.
Long Phi Dạ, ta đang mong đợi... Đang mong đợi gần chàng nhiều một chút, gần hơn một ít.
Mỗi người một bước, nhất định có thể đi hết con đường dài.
Xe ngựa đi đều là ẩn núp, đi theo đường mòn, tốc độ không nhanh. Khi bọn hắn đến nơi, cách giao thừa chỉ còn lại hai ngày.
Cũng không biết thế nào đã trở thành thói quen. Khi hai người cùng ngồi xe ngựa, hắn sẽ đi xuống trước, sau đó tự mình nâng nàng xuống.
Lần này, nàng nhắm mắt lại, sờ ngưỡng cửa đi ra, suýt nữa té. Thấy vậy, hắn liền vội vàng đỡ lấy, "Nàng làm gì vậy?"
"Là kinh hỉ sao?" Hàn Vân Tịch cười hỏi.
Nàng một mực nhớ, hắn ngược lại quên.
Hàn Vân Tịch chờ, ngược lại muốn nhìn một chút, xem lần này hắn trả lời thế nào. Đáng tiếc, bọn nàng: Nàng chờ, Long Phi Dạ chậm chạp cũng không lên tiếng.
Chờ lâu, Hàn Vân Tịch vốn hăng hái khó tránh khỏi bị đả kích.
Được rồi, nàng uổng công vô ích, người này lạnh như băng sơn gia hỏa. Cũng không biết trêu đùa, làm sao có hứng thú với chuyện này?
Hắn không trả lời, chính nàng trả lời, "Ha ha, mở mắt nhìn một chút cũng biết!"
Hàn Vân Tịch vừa nói liền muốn mở mắt, ai biết Long Phi Dạ lại đột nhiên đưa tay che ánh mắt của nàng, "nàng chờ một chút!"