Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 396

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tính cách Long Phi Dạ so với mùa đông khắc nghiệt còn lạnh hơn. Nhưng lòng bàn tay hắn lại ấm áp nóng bỏng.

Nhiệt độ quen thuộc che trên mắt, ấm áp vô cùng. Hàn Vân Tịch không nghĩ nàng sẽ lại mở mắt xung động.

Nhìn thấy người đàn ông này tồn tại, còn không bằng cảm giác nhiệt độ, hơi thở của hắn tồn tại quanh mình. Tuy nàng biết không thể nào là vĩnh viễn, nhưng nàng vẫn hy vọng, giờ khắc này có thể lâu một chút.

Hàn Vân Tịch nhắm mắt lại, hưởng thụ ấm áp hiếm thấy, giữa bọn nàng: Nàng luôn là người chờ đợi.

Ai biết, Long Phi Dạ đột nhiên bá đạo ôm ngang nàng lên, sải bước đi tới hướng trong cửa, "Nàng đừng mở mắt."

Thật sự có kinh hỉ?

Rõ ràng một đường đi đều mong đợi, nhưng thật sự có lúc vẫn là vô cùng ngoài ý muốn.

Nàng khẩn trương, ngoan ngoãn mặc cho hắn ôm đi, hai mắt nhắm nghiền.

Đi hồi lâu, trừ tiếng bước chân vội vã của hắn, nàng chỉ nghe được tiếng trái tim chính mình đập, từng hồi thình thịch nhảy loạn.

Đi hồi lâu, Long Phi Dạ mới buông Hàn Vân Tịch xuống.

"Điện hạ, có thể mở mắt chưa?" Hàn Vân Tịch khiếp khiếp hỏi.

"Ừm." Long Phi Dạ nhàn nhạt đáp một tiếng, cái gì cũng không nói nhiều.

Hàn Vân Tịch lập tức mở mắt, trong phút chốc liền bị cảnh tượng trước mắt rung động, "Thật là đẹp!"

Nàng phát hiện mình ở bên trong vườn Mai, Tuyết rơi, hoa mai Ánh Tuyết, giống như Tiên Cảnh.

Hàn Vân Tịch hướng mắt nhìn quanh mình, phát hiện này là vườn Mai lớn, nhìn không thấy bờ bến. Thà nói đây là một vườn Mai, còn không bằng nói đây là biển Mai. Bất kể đi về phương hướng nào cũng trông không đến cuối. Trong thế giới này chỉ có tuyết, chỉ có Mai, chỉ có hắn, chỉ có nàng, thuần túy như Thế Ngoại Đào Nguyên(1).

(Chú thích:

(1) Thế Ngoại Đào Nguyên: là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.)



Ngay lúc Hàn Vân Tịch đang thán phục, Long Phi Dạ đứng ở sau lưng nàng nhẹ nhàng ngâm thành thơ.

"Phong vũ tống xuân quy,

Phi Tuyết Nghênh Xuân đến.

Dĩ thị huyền nhai bách trượng băng,

Do hữu hoa chi tiếu.

Tiếu dã bất cạnh tranh xuân,

Chích bà xuân lai báo.

Đãi đáo sơn hoa lạn mạn thì,

Tha tại tùng trung tiếu."



Thơ này, chẳng phải là năm ngoái lúc hoa mai nở rộ. Nàng bị Trường Bình Công Chúa mời đi tham gia yến tiệc hoa mai, nàng bị ép buộc, tạm thời làm được.

Thật ra cũng không thể nói là nàng làm được, bởi vì bài thơ này là nàng lấy trộm Lão Mao.

Chính là bài thơ này, cho đám người Trường Bình Công Chúa một cái bạt tai vang dội. Cũng chính bởi bài thơ này để cho Tài Nữ Đoan Mộc Dao từ nay không thể làm thơ.

Trận chiến ấy, nàng thắng rất đẹp!

Nàng vẫn cho rằng những thứ kia là phiền toái không ngừng, một mình chiến đấu trong cuộc sống. Cho tới bây giờ, hắn cũng sẽ không quan tâm một, hai. Nào biết, hắn lại ghi nhớ bài thơ này.

Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn lại, có cảm giác không nói ra lời. Cả vườn hoa mai nở rộ cũng không phải là kinh hỉ, hắn khẽ rên mới thật sự là kinh hỉ!

"Điện hạ, hoá ra chàng biết bài thơ này!"

Hàn Vân Tịch da dẻ trắng hồng, phủ thêm áo choàng lông hồ ly cừu trắng, không dính một hạt bụi. Nàng đứng ở nơi này, giữa hồng mai Ánh Tuyết, nụ cười sáng chói như chính mình giọi vào câu kia thơ. Nàng trở thành "tùng trung tiếu"!

Đó cũng không phải Long Phi Dạ cho nàng sự kinh hỉ. Chẳng qua, trong tình cảnh này, hắn cứ như vậy nhớ tới kia bài thơ.

Năm ngoái trong yến tiệc hoa mai do  Trường Bình Công Chúa tổ chức, hắn đúng là âm thầm chú ý.

"Ta có nghe qua." Hắn nhàn nhạt trả lời.

Long Phi Dạ liếc nhìn nàng một cái, không nói gì thêm, dời bước. Đi vào sâu trong biển hoa, đi thưởng Mai.

Hàn Vân Tịch đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn không động.

Long Phi Dạ cũng đi xa, thấy Hàn Vân Tịch còn không có đi qua, lúc này mới dừng bước, "Thơ không tệ, ta thuận tiện thuộc."

Nàng muốn chính là những lời này của hắn!

Hàn Vân Tịch hài lòng, vui vẻ đi theo sau, "Điện hạ, nơi này là nơi nào, vườn Mai lớn như vậy thật hiếm thấy."

"Giang Nam Mai hải(2), vườn này ta tặng cho nàng. Coi là lễ ngày Tết, năm nay chúng ta ở đây giao thừa."

(Chú thích:

(2) Hải: biển.)

Long Phi Dạ vừa thưởng thức Mai, một bên thuận miệng trả lời, tựa hồ muốn nói một sự tình không quan trọng.

Nhưng Hàn Vân Tịch lại ngơ ngẩn!

Giang Nam Mai hải!

Đây chính là lâm viên trồng hoa Mai ở Giang Nam, nổi danh nhất một toà trong ba đại lâm viên. Thời điểm mùa Đông, mùa Xuân hàng năm, hoa mai nở tựa như biển. Bởi vậy mà có tên Mai hải.

Chỗ lâm viên này có diện tích lớn bằng ba cái Tần Vương Phủ. Đi toàn bộ sân, ít nhất phải ba ngày ba đêm. Chủ nhân nơi này vẫn luôn rất thần bí. Cuối cùng, không ngờ là Long Phi Dạ!

Hắn vừa mới nói, lâm viên này đưa cho nàng?

Lần đầu tiên tặng quà, hắn đưa nàng một cái vòng tay, giá trị bằng cả Thiên Ninh Quốc. Lần thứ hai tặng quà, hắn trực tiếp đưa nàng một toà lâm viên không cách nào định giá.

Mặc dù bọn họ là vợ chồng hợp pháp. Nhưng người này xuất thủ, có cần phải lúc nào cũng xa hoa như vậy không?

Kinh hỉ của Hàn Vân Tịch đi qua, đổi thành chút kinh sợ. Rốt cuộc, người này của cải dầy bao nhiêu?

Long Phi Dạ cũng đi xa, Hàn Vân Tịch còn đứng tại chỗ.

Hắn quay đầu xem, móc ngoéo, "Nàng tới đây."

"Điện hạ, quá quý trọng." Hàn Vân Tịch thành thật trả lời.

"Nàng không thích?" Long Phi Dạ hỏi.

Hàn Vân Tịch lập tức lắc đầu, một thơ, một vườn, một đôi kinh hỉ, nàng há sẽ không thích?

"Nàng thích là được, đều là tục vật, không có gì quý trọng hay không quý trọng." Long Phi Dạ vừa nói, một bên từ trong tay áo lấy ra hoa mai lệnh đến, nhét vào trong tay Hàn Vân Tịch.

Người có lệnh bài kia, chính là chi Chủ của Mai Hải này. Trong lâm viên, toàn bộ người hầu, hộ vệ phải nghe bất kỳ mệnh lệnh nào.

Lệnh bài cũng nhét vào trong tay, Hàn Vân Tịch biết tính khí hắn, nàng không thể cự tuyệt.

"Điện hạ cho rằng cái gì mới là quý trọng?" Nàng tò mò hỏi.

Long Phi Dạ quay đầu nhìn, "Nàng cho rằng là đây?"

Hàn Vân Tịch nghiêm túc nhìn Long Phi Dạ, không chút do dự trả lời, "Nguyện có được tâm ý một người, chung thuỷ tới đầu bạc răng long."

Long Phi Dạ, chàng cũng biết những thứ kia đều là tục vật!

Nếu thật sự quý trọng, cho dù sính lễ là cả thiên hạ này, cũng không sánh nổi chàng hướng về phía ta đi tới một bước.

Long Phi Dạ, trong mắt chàng, giữa chúng ta còn có bao nhiêu bước?

Nhìn ánh mắt Hàn Vân Tịch thành khẩn thêm quật cường, Long Phi Dạ không nói gì. Hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi đem Hàn Vân Tịch ôm vào trong ngực.

Bông tuyết bắt đầu tung bay, vô thanh vô tức rơi ở trên tóc, trên vai hai người bọn họ.

Tuyết Lâm Mai hải, hai người trầm mặc toàn thế giới.

Nguyện có được tâm một người, chung thuỷ tới đầu bạc răng long.

Long Phi Dạ, nếu như một ngày nào đó đối mặt lựa chọn, cái gì mới là nặng nhất trong lòng chàng?

Ở giữa rừng mai, có một toà nhà thấp lùn, cân đối, phòng ốc xây dựng theo nhà Nhật. Trung gian là Sảnh trà, hai bên trái phải là mái hiên, phía sau chính là một cái một suối nước nóng thiên nhiên.

Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch ở lại nơi này, tận tới đêm khuya, Hàn Vân Tịch phát hiện ý tứ chân chính câu nói của Long Phi Dạ "Chúng ta ở nơi này đón giao thừa".

Chỉ có hai người bọn họ đón giao thừa sang năm mới cùng nhau, cũng không thấy người của Đường Môn.

Như vậy, tựa hồ tốt hơn!

Đêm giao thừa, chuẩn bị rượu ngon món ngon, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch ngồi đối diện nhau, hai người đối ẩm.

Bên ngoài hai, ba người làm trông coi, ngoài cửa bông tuyết bay tán loạn. Phía sau suối nước nóng, hơi nóng hòa hợp. Tất cả giống như bức họa, yên ắng, cũng không vắng lặng.

Long Phi Dạ cũng không phải người nghiện rượu, thưởng thức rượu giống như thưởng thức trà, giơ tay nhấc chân tất cả đều ưu nhã tôn quý.

Hàn Vân Tịch cũng không uống được rượu, hôm nay là lần đầu tiên nghiêm túc phát hiện uống rượu cũng là một loại thú vui.

Xa xa tiếng chuông gõ, giờ Tý đến.

Hàn Vân Tịch đứng dậy, tới hành đại lễ, "Điện hạ, Thần Thiếp chúc tết chàng, nguyện sang năm mới mọi việc thuận lợi, điện hạ an khang, cát tường."

Hắn là Nhất Gia Chi Chủ, là phu quân của nàng, lễ phép như vậy là cần phải có.

"Năm mới"

Long Phi Dạ tự lẩm bẩm, tựa như như có điều suy nghĩ, vừa tựa như có chút trông đợi.

Hắn thưởng Hàn Vân Tịch một cái Hồng Bao lớn, "Miễn lễ, nàng mau đứng lên đi."

Long Phi Dạ cách bàn rượu, ngồi ở cạnh cửa, nhìn cảnh tuyết rơi ngẩn người.

"Điện hạ, có tâm sự?" Hàn Vân Tịch ân cần hỏi

Long Phi Dạ không lên tiếng, ngoắc ngoắc tay tỏ ý nàng đi qua.

Hàn Vân Tịch cùng hắn sóng vai mà ngồi, vốn tưởng rằng Long Phi Dạ nói điều gì, nhưng ai biết, hắn trầm mặc như cũ.

Ngồi hồi lâu, Hàn Vân Tịch cũng mệt mỏi.

Ngày gần đây nàng quá đắm chìm trong hệ thống giải độc. Mặc dù tâm lực không quá mệt mỏi, nhưng cũng có phần uể oải, chịu đựng không nổi.

Hàn Vân Tịch ngồi một bên, chờ, buồn ngủ, bất tri bất giác chậm rãi nghiêng thân tựa vào trên vai Long Phi Dạ.

Long Phi Dạ liếc mắt, để mặc cho nàng dựa vào.

Rất nhanh, Hàn Vân Tịch liền ngủ mất, cả người cũng dựa hoàn toàn về thân thể hắn.

"Mang áo choàng hồ ly cừu của Vương phi tới." Long Phi Dạ thấp giọng mệnh lệnh.

Long Phi Dạ cẩn thận từng li từng tí đem người đang ngủ ôm vào lòng, lại trùm lên hồ ly cừu, để cho nàng ngủ càng an ổn một ít.

"Điện hạ, trời giá rét, người cùng Vương Phi trở về nhà ngủ tốt hơn?" Tỳ Nữ thấp giọng.

Long Phi Dạ chỉ phất tay một cái, tỏ ý các nàng tất cả lui ra. Tỳ Nữ không dám khuyên nhiều, chỉ có thể đều tản đi.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, lại càng vô thanh vô tức.

Long Phi Dạ nhìn tuyết rơi, lâm vào trầm tư.

Đã từng qua bao nhiêu đêm giao thừa, nửa đêm vừa qua, Nghi Thái phi đi nằm ngủ, Mẫu Phi sẽ ở hậu viện trong Càn Ninh Cung, dưới tàng cây Mai chờ hắn, chờ hắn có đại lễ chúc tết.

Mỗi một tết, Mẫu Phi cũng sẽ hỏi hắn một câu, "Dạ nhi, lại qua một năm nữa, con chuẩn bị sắp xong chưa?"

Từ sau khi Mẫu Phi qua đời, hắn cũng không đón giao thừa nữa.

"Lại một năm nữa, nguyện được tâm ý một người, chung thuỷ tới đầu bạc răng long chung thủy"

"Hàn Vân Tịch, nếu một ngày nào đó, nàng đối mặt với sự lựa chọn, cái gì trong lòng nàng là nặng nhất?" Hắn tự lẩm bẩm, từ trong tay áo Hàn Vân Tịch lấy ra Mê Điệp Mộng, vuốt vuốt ở trong tay.

Một đêm này, Hàn Vân Tịch ở trong ngực Long Phi Dạ ngủ một giấc tròn đầy, nàng hoàn toàn không biết trong tin Long Phi Dạ đang thiên nghĩ vạn tự.

Nàng làm một giấc mộng đẹp, mơ thấy đông đi xuân tới, cả vườn hoa mai cánh hoa bay tán loạn. Long Phi Dạ đứng ngay tại Ngự Hoa viên, quay đầu về phía nàng, vẫy tay.

Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, Hàn Vân Tịch phát hiện mình ngủ ở gian phòng của mình trong.

Nàng vừa ra khỏi cửa, liền gặp Ám Vệ ở bẩm sự tình Long Phi Dạ.

Mới không mấy ngày cuộc sống an ổn, lúc này mới mùng một đầu năm, Thiên Huy Hoàng Đế lại bới móc.

"Điện hạ, sáng sớm hôm nay, các huyện lệnh ba Quận lớn đều tới quỳ ở cửa Phủ Quận Thủ. Nói không thấy điện hạ, sẽ không quay trở về." Ám Vệ bẩm báo đúng sự thật.

"Để cho bọn họ quỳ thôi!" Hàn Vân Tịch không vui nói.

Không cần hỏi nhiều, những lệnh huyện nhỏ này dám lớn mật như thế, nhất định là Thiên Huy Hoàng Đế bày mưu đặt kế để cho bọn họ làm như thế, không phải cần lương ăn.

Mặc dù thiếu lương thực, nhưng ít ra mùa xuân này sẽ không để cho nạn dân đói bụng, Thiên Huy Hoàng Đế còn muốn thế nào?

Mặc dù Long Phi Dạ cạnh tranh lòng dân, nhưng cũng ở đây để duy trì ổn định khu vực tai khu Thiên Ninh!

Lần này, nếu không phải Long Phi Dạ lấy được lương thực giúp nạn thiên tai từ trong tay Phủ Quốc Cữu Phủ ra ngoài. Cái Tết này, Thiên Huy Hoàng Đế chưa chắc có thể an ổn!

Ám Vệ khó xử, ba Quận lớn phía dưới có hơn mười huyện lệnh. Mà đầu năm mùng một liền quỳ trước cửa không đứng dậy, quả thực không ổn thỏa.

Ai ngờ, Long Phi Dạ lại theo Hàn Vân Tịch, "Để cho bọn họ quỳ đi, Bản vương qua mười lăm mới có thể quay về."

Mười lăm? Rằm tháng giêng?

Hàn Vân Tịch suýt nữa bật cười, những huyện lệnh đó mà nghe được hai chữ này. Không chừng nửa ngày cũng không chịu quỳ, chen lấn chạy về.

"Điện hạ, ta phải đi tìm lương sao?" Hàn Vân Tịch tò mò hỏi.

Nàng vẫn luôn biết Long Phi Dạ có nắm chắc. Nhưng cụ thể đi đâu tìm lương thực, nàng còn không nghĩ ra!

"Nàng đi chuẩn bị một chút, buổi chiều chúng ta ra ngoài." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Qua Tết, cũng nên để cho Thiên Huy Hoàng Đế yêu cầu bọn họ trở về Đế Đô.
Bình Luận (0)
Comment