Cảnh vật trông xa rất mỹ miều
Vân Tiếu ngẩn ngơ nhìn ngắm mãi
Thấy mình nhỏ bé biết bao nhiêu.
Tự giễu tự cười xưa kém hiểuTrong lòng giếng cạn ngỡ thiên kiêu
Nay trông sông núi muôn ngàn dặm
Mới thấy trước đây ảo mộng nhiều!
Đất trời rộng thế ai mà biếtTài tuấn trên đời mấy kẻ siêu
Tao ngộ lần này âu cũng dịp
Trôi dồi kiến thức học đôi điều.
Thấy Tiếu ngẩn ngơ một góc thuyềnNhìn mây hóng gió chẳng luyên thuyên
Khác xa đồng bạn đang huyên náo
Khuynh Tuyết đến gần, cũng đứng yên...
Cùng hướng thiên không cao diệu vợiMuôn ngàn mây khói hững hờ trôi
Cùng nhìn cánh én nghiêng mình liệng
Đảo ngược khung trời thật lẻ loi.
Sóng vai đứng lặng mặc bao ngườiGóc nhỏ tách ra mọi cuộc chơi
Mấy thước mà thôi, trông khác biệt
Tầng này khí chất một phương trời.
Mộng Nguyệt thướt tha trông cảnh đấyBước liền mấy bước lại chen ngay
Làm thân sẵn tính trời cho ấy
Chẳng mấy câu đâu, bằng hữu này!
Hàn Thực hào hoa cũng đến đâyNhẹ ve quạt giấy vỗ vai gầy
Nhiệt tình giới thiệu lum la chuyện
Như gặp cố tri cách tháng ngày.
Trong mấy tinh anh có lẽ đâyHai người hào sảng nhất nơi này
Đi đâu cũng nói, cười vui vẻ
Chẳng quản hèn sang, lối sống hay.
Vân Tiếu sẵn đây cũng chuyện tròDò la tin tức thấy hay ho
Bao nhiêu tài tuấn bao nhiêu cảnh
Rúng động lòng người chuyện nhỏ to.
Trương, Lệ hai người bàn thế sựThuận lời cũng mắng đủ công tư
Tứ tông ân oán đem ra phán
Sai đúng tùy tâm mặc thực hư...
Dần già náo động một nơi đâyNhiều kẻ nghe qua cũng múa may
Ba họ người ta đều bới cả
Nào so gia thế nào so tay.
Chỉ khổ Phương, Trần hai trưởng lãoĐi theo hộ tống mặt xanh xao
Tỷ như ai đó mà nghe được
Tiểu bối này đây sống được sao?
Đành là nghiêm mặt mắng đôi câuMới để không gian lại lúc đầu
Yên ắng trôi qua mười mấy buổi
Đã vào trăm dặm Nhị Huyền Châu.
Đương khi tất cả thấy vui mừngBỗng ở chân trời cảnh tối bưng
Nồng nặc máu tanh giăng mịt lối
Ngút ngàn yêu khí đất trời rung.