Mặt mũi mất thôi chẳng tiếc gì
Bỏ lại quà mừng đi lối khác
Phương, Trần hai lão rất sầu bi.
Trên thuyền một đám hắc y nhânLồng lộn cười vang, gõ ghế bàn
Khinh thị Băng Tông gan chuột nhắt
Còn chưa kịp chiến đã run chân.
Mọi người ngỡ nhịn thế là quaNào biết lũ kia bội tín mà
Một tiếng hô lên, 'đem giết hết'
Ba quân dị giáo đẩy thuyền va.
Phương, Trần hai lão cũng nhanh tayBinh khí lấy ra, Trụy Ấn bày
Thực lực băng vương gần bát phẩm
Trước quyền sau cước địch nhân bay.
Khổ lòng đệ tử khổ lòng thayLấy một chiến ba tái mặt mày
Bị giết, bị thương dần thảm trọng
E là mấy nữa xác phơi đầy.
Tiếu, Tuyết hai người đứng tựa nhauSong song kiếm ảnh một bên tàu
Cũng dần mệt mỏi như ngày trước
Sát cánh kề vai dưới vực sâu.
Chỉ là nay đứng ở trên thuyềnMây khói vờn quanh, cảnh ngả nghiêng
Phía dưới núi sông trông nhỏ bé
Từ đây rơi xuống chắc thăng thiên!
Cười khổ trong lòng không tiếng nóiQuật cười chém giết kéo theo người
Dù phải tan thây nơi bể sở
Cũng là thảm trọng, mộ chôn đôi...
Mạc Hoa thấy máu bỗng nôn naoÁnh đỏ vằn lên khí dạt dào
Thu Thủy tự hồ thêm cộng hưởng
Hàn quang lấp lánh, kiếm quang giao.
Hai người hai kiếm như long phượngSở học thần thông chấn một phương
Nhiều kẻ nhìn qua mà khiếp đảm
Tuổi này sao lại mạnh phi thường!
Họ làm sao biết hai người nàyĐệ tử quái nhân, tuổi một dây
So với Hoả Tông tông chủ ấy
Ngang hàng mà gọi, ghét xưng mày!
Dị giáo sợ rằng thêm tổn thấtLệnh truyền đánh nát chiếc thuyền bay
Ầm ầm sóng kích, trời nghiêng ngả
Răn rắc con thuyền vỡ vụn ngay....
Mây khói khói mây người hốt hoảngPhút này sinh tử nghĩ buồn thay
Thê lương ánh mắt nhìn đồng bạn
Mấy kẻ hào hùng cười đắng cay!