Nhiệt huyết phôi pha nghĩ cũng kỳ
Vui chính là khi nhìn hậu bối
Tương lai tươi sáng, rộng đường đi...
Phương, Trần hai lão khẽ nhìn nhauChẳng có buồn đau, chẳng thảm sầu
Luyện hoá thân mình thành bão tuyết
Nương con thuyền lạc, ném sông sâu.
Đệ tử mấy người còn sót lạiMắt nhìn lệ đẫm cảnh bi ai
Hai người trưởng lão dần gầy guộc
Nứt vỡ từng phần, gió thổi phai.
Rưng rưng nước mắt lòng ghi oánNợ máu này đây trả gấp ngàn
Thệ huyết lập ra, ghim tận cốt
Thù này không báo, chết không cam!
Phi thuyền rơi xuống sông Vô TươngDị giáo nổi điên đuổi một đường
Tiếu, Tuyết lạc nhau trong biển nước
Sau vào rừng rậm trốn tai ương.
Rừng sâu núi rộng không bờ bếnVân Tiếu giục lòng phải tiến lên
Trăm dặm thâm sơn mờ ánh sáng
Nhẹ nhàng luồng lách, quảng đường chênh.
Chợt nhớ Thú Sơn, chợt nhớ đườngNgày xưa khổ sở chạy ngàn phương
Nào là sói xám, nào là khỉ
Hung ác rượt mình rất thảm thương.
Nghĩ bụng ác nhân cùng ác thúNếu mà chung đụng sướng vô cùng
Liền châm lửa lớn rồi ngâm tụng
Dị giáo ba đời bị bới tung!
Bình minh thoáng đãng, vọng câu gàoNhìn khói sương kia khiêu khích sao
Dị giáo khôn ngoan thầm tính toán
Nhưng rồi cười nhạo, sợ chi nào?
Bên kia trưởng lão đều vong mạngMột đám oắt con đủ chiến sao
Hô hoán gọi người xông đến đó
Đằng xa chỉ một kẻ gầy cao...
"Ta tên Vân Tiếu, nhớ chưa nàoXuống dưới âm ty, ai hỏi sao
Không phải phân vân, mô tả dáng
Nói cùng Diêm Đế, Tiếu ta chào!"
Ánh nắng chan hoà máu đỏ tươiThay sương rơi nhẹ một khung trời
Tưới hồng cây cối, tô hoa lá
Bầy sói xa xa, ngửi thấy rồi...