Máu loang lổ chảy khắp nơi này
Nào hay mưu kế đằng sau đó
Cứ ngỡ ngoại thương chết sao đây?
Cư nhiên đuổi tiếp chẳng buông thaVân Tiếu đường quen nỏ sợ mà
Châm chọc thêm nhiều câu tục tĩu
Làm cho dị giáo nổi chua ngoa.
Đệ nhất sửu vương Trung Lưu TrấnĐầu đường cuối chợ chẳng người thân
Bạn bè thuở nhỏ lưu manh cả
Hắn mắng người ta chắc đội quần!
Chỉ là tâm tánh theo nơi sốngỞ tại Băng Tông rửa sạch lòng
Thô bỉ lâu rồi không nói nữa
Nhưng lời cay nghiệt vẫn còn trong!
Bốn tên đầu lĩnh trên phi thuyềnNghe mắng mà tâm cũng nổi điên
Định bụng xông vào băm nát vụn
Cái tên tiểu tử chết không thiêng!
Bỗng đâu gió lớn sói tru dàiVượn hú ầm lên, hổ dựng oai
Dị giáo lâu la chưa kịp sợ
Trời xanh đã động tiếng bi ai.
Tuyết, Kha, Nguyệt, Thực... bên kia sôngĐảo mắt nhìn nhau thoả mãn lòng
Vốn nghĩ, gã này sao lại ngốc
Thì ra bẫy rập, quá cuồng ngông!
Nổi đoá địch nhân nổi đoá rồiGào to hơn sói giận như sôi
Mặt hồng tai đỏ dầu không phấn
Nhìn thích vô cùng, thích quá thôi.
Kẻ vui người giận Tiếu chẳng hayRiêng hắn giờ đây, khổ bậc này
Lang sói nào phân đâu địch bạn
Lâu la cũng vậy, hướng về đây.
Ba chân bốn cẳng co mình chạyThịt rách da bong đau đớn thay
Giục lòng cố sức nhưng mà lại
Thương thế làm sao khỏi được ngay.
Mạc Hoa thấm đẫm xương cùng máuÁnh lửa tung bay cảnh thảm sầu
Xác sói thi người rơi đoạn đoạn
Chân lìa tay đứt rãi xâu xâu...
Khuynh Tuyết đuổi sang hòng trợ giúpNhưng mà đến chỗ thấy gì đâu
Hoang tàn cảnh vật thây cùng xác
Hỗn độn thịt da đỏ một màu...