Vân Tiếu Tu Tiên

Chương 31 - Tuyệt Lộ

Vân Tiếu toàn thân máu gỉ ra

Áo quần rách nát, xẻ trăm tà

Tóc tai rũ rượi mùi tanh tưởi

Siết chặt trong tay kiếm Mạc Hoa.

Lao nhanh lộn né bầy hung thú

Tránh kiếm đỡ đao lũ ác ma

Rên rỉ tiếng người đâu đó vẳng

Gào tru dị thú tựa hoan ca.

Trăm tên dị giáo dần vong mạng

Một đám rượt theo mặt ngỡ ngàng

Sợ hãi trong lòng dâng ngập lối

Chùng chân tháo chạy loạn rừng hoang.

Phi Thuyền hạ xuống, oang oang quát:

"Vô dụng như này chết chẳng oan"

Chưởng pháp đánh ra, sông núi rạn

Bốn tên đầu lĩnh vẫy tay càn.

Tu vi đạt đến Quang Minh Cảnh

Sánh với Băng Vương thật dễ dàng

Rừng rậm thú hoang không tư cách

Vài ba chưởng pháp đánh tan hoang.

Lại thêm bốn kẻ chẳng phân ra

Dù địch dù ta giết thẳng mà

Vân Tiếu mạng này coi khó giữ

Tùy thời tan nát thịt cùng da!

May thay kích động thú triều rồi

Sói Xám, Tinh Tinh nhập cuộc chơi

Hai thứ này đây là thứ dữ

Một khi nhắm đến, bám không rời.

Bốn tên đầu lĩnh nào hay biết

Vướng phải đám này chết cả đôi

Rời khỏi phi thuyền còn đánh loạn

Cuối cùng cũng bị rượt theo rồi!

Vân Tiếu phụt cười xém ngất đây

Nương thân trốn tạm một bên này

Nhìn xem cảnh đó vui trong dạ

Dù chết nhưng mà nghĩ cũng hay.

Lát sau mắt bỗng thấy cay cay

Thăm thẳm trời cao mặt đất dày

Đơn lẽ nơi này không lối thoát

Chung quanh đàn sói đã giàn vây!

Lau máu trên môi, nén một hơi

Gượng mình đứng dậy mím môi cười

Gào to một tiếng cùng lang sói

Trận chiến cuối rồi, chiến đấu thôi!

Hình ảnh năm nao lại kéo về

Trung Lưu trấn nhỏ cảnh buồn thê

Thiếu niên ngang ngược, đông, tây chiến

Chẳng có cần ai chẳng bạn bè...

Hình ảnh năm nao lại kéo về

Thú Sơn ngày đó kinh hồn ghê

Tâm ma xuất động lòng điên loạn

Cuồng sát tứ phương thảm bốn bề.

Hình ảnh năm nao lại kéo về

Vực Sâu hai kẻ tâm thần mê

Tựa vai tác chiến tìm đường sống

Hai bộ cốt khô, chắn lối về.

Mạc Hoa trường kiếm ngang rồi dọc

Thương thế trên mình dọc lại ngang

Hồng huyết như hoa trong nắng rạng

Rừng già cây lá đỏ tràng giang!

Chẳng sợ hôm nay ngày mất mạng

Chỉ là đơn độc thấy hoang mang

Từ xưa tánh hắn ưa náo nhiệt

Ghét cảnh cô đơn, ghét lụi tàn!

Bình Luận (0)
Comment