Bỗng kiếm Mạc Hoa sáng chói chang
Huyết nhục bốn bề thu hút đến
Trong lòng hắn lại thấy hân hoan.
Mãnh liệt trào dâng như sóng biểnRít gào tựa bão vượt trường giang
Mắt vằn tơ máu hung quang chuyển
Lênh láng trong đầu cảnh huyết quang.
Tu vi vốn dĩ tiêu hao hếtNhưng phút này đây lại ngập tràn
Khao khát điên cuồng nhìn xác thịt
Như là tận hưởng tiệc liên hoan.
Thần trí tồn dư cho hắn biếtTâm ma kiềm nén lại xông ra
Lần này khác hẳn bao lần trước
Có vẻ nguyên do ở Mạc Hoa...
Nhớ lại nhập ma lúc trước màTuy rằng hung sát vẻ yêu tà
Nhưng đâu có chuyện thèm tinh huyết
Hưng phấn tột cùng kiểu quỷ ma.
Vân Tiếu y theo tâm pháp cũTĩnh tâm bấm bụng, tụng kinh văn
Thế nhưng cảm giác kỳ không tưởng
Sau đó mơ hồ, vẻ tối tăm.
Hắn không biết chuyện quả dâu xưaLà lửa tinh hoa, chớ dạng vừa
Nuốt xuống tu vi tăng mấy phẩm
Đồng thời ma hoá hận thù xưa.
Dù cho tâm pháp của Băng TôngMuốn diệt tâm ma cũng khó lòng
Chưa kể trên tay còn hoả kiếm
Mấy lần ba động thế là xong!
Bốn tên đầu lĩnh bị bầm trầyTìm khắp nơi đây, sự chẳng hay
Nghe tiếng tru dài rồi lửa cháy
Qua xem, một kiếm chém ngang mày.
Thiếu niên trong lửa vặn người điXiêu vẹo như thây, chẳng khác gì
Nhìn thấy bốn người cười quái dị
Thợ săn hoá thỏ, chuyện mấy khi?