“Trời ơi!” Hạ Giản nói: “Thế giới sắp tận thế rồi!”
Quay về ký túc xá quen thuộc, mọi người dường như không hề ngạc nhiên trước sự giáng lâm của Mê Hoặc và lời tiên đoán tận thế. Kim vẫn đang đọc sách của mình, còn Trương Tích Đình vẫn đang chơi Dota. Giang Hồng kiệt sức nằm vật ra giường.
“Năm nào mà chẳng báo động trước đúng không?” Trương Tích Đình nói: “Lũ lụt, sóng thần, núi lửa phun trào, cực nóng, cực lạnh, cháy rừng… Tai họa ngày càng nhiều, cùng với những thảm họa tái sinh. Năm nào trong đại hội tân sinh Trần Chân cũng phải nói một lần, lời lẽ nhàm tai.”
Hạ Giản nói: “Tớ mới mười chín tuổi thôi mà, tớ không muốn chết.”
“Em gái cậu nói gì?” Kim hỏi: “Con bé chẳng phải được mệnh danh là truyền nhân có thiên phú tiên đoán nhất nhà cậu sao?”
“Nó bảo, hủy diệt thì nhanh lên, mệt chết đi được.” Hạ Giản bình phẩm: “Từ khi nó theo đuổi Liễu Hằng bị từ chối, sau lại phát hiện Liễu Hằng phản bội, nó ước gì thế giới này hủy diệt luôn đi.”
“Nếu thế giới không hủy diệt, mà Liễu Hằng phản bội lại thành công.” Kim nói: “Con bé đó chẳng phải sẽ thành tiểu đại vương nương nương sao, ngang tầm với Giang Hồng của chúng ta đấy.”
Giang Hồng im lặng sắp xếp hành lý. Tin tức An Kiệt tử vong vẫn chưa lan đến đây, ít nhất là các học sinh vẫn chưa hề hay biết.
“Anh trai cậu sao rồi?” Giang Hồng nhớ đến Hạ Nhung, hỏi: “Cậu lại đánh bại được anh cả mình đấy, lợi hại thật.”
Hạ Giản nói: “Đều nhờ các anh em tốt của tớ cả thôi.”
Giang Hồng mới biết rằng trong trận đối đầu giữa Hạ Giản và Hạ Nhung, cuối cùng là Kim và Trương Tích Đình, sau khi giải quyết xong vấn đề của mình, đã đến hỗ trợ. Cuối cùng, ba người đánh một người, mới miễn cưỡng chế phục được Hạ Nhung.
Mộng Trung Vô Tận Cảnh của Trương Tích Đình quả thực rất mạnh mẽ. Thủ pháp khống chế tinh thần này rất dễ dàng khiến đối thủ chậm chạp, phân tán sự chú ý, từ đó lộ ra sơ hở.
“Có cần tớ giúp cậu cầu tình không?” Giang Hồng nói: “Tớ có thể nhờ Lục Tu đối xử tử tế với anh ấy một chút.”
“Cảm ơn.” Hạ Giản nói: “Giang Hồng, cậu đúng là người cha tốt của tớ. Anh ấy hiện giờ cũng không gặp khó khăn gì, đang lập công chuộc tội. Tớ nghĩ chắc cũng là Lục Tu nể tình giao hảo của hai chúng ta mà nể diện đấy nhỉ?”
“Thế thì tốt rồi ” Giang Hồng cười nói.
Tính cách của Lục Tu xưa nay vẫn vậy, trừ những chuyện đặc biệt ra, đối với những thứ khác thì luôn thờ ơ. Chắc hẳn anh ấy lười can thiệp vào bất cứ chuyện gì liên quan đến việc điều động nhân sự cho Yêu Hiệp, việc xử lý duy nhất anh ấy làm là thăng chức cho gấu trúc Đại Hoàn.
“Lục Tu bây giờ thế nào rồi?” Trương Tích Đình lại hỏi.
“Chắc vẫn đang bận rộn nhỉ?” Giang Hồng nói: “Dù sao Thánh địa cũng phải phối hợp với Khu Ủy để chuẩn bị cho sự giáng lâm tiếp theo của Mê Hoặc.”
Kim nói: “Nếu Mê Hoặc quả thật là một Hoặc Tinh giống như họ nói, thì từ tinh vân Oort (1) bay vào Hệ Mặt Trời, ước chừng có một năm ánh sáng đường phải đi. Biết đâu phải bay cả trăm năm. Dù sao mấy trăm năm thương hải tang điền, trong dòng thời gian của Trái Đất cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi.”
“Cũng phải ha.” Giang Hồng vì thế lại có thêm một chút tin tưởng, nói: “Nếu quãng đường thật sự quá xa, biết đâu chờ tớ chết già tự nhiên cũng chưa bay đến nơi.”
“Nhưng tiên hạc chúng tớ có thể sống một ngàn năm mà!” Hạ Giản bi thương nói.
“Kiểu gì cũng sẽ gặp phải nó thôi!”
Trương Tích Đình nói: “Cứ nghĩ theo hướng tốt đi, con người chúng tớ cũng chỉ sống tám chín mươi tuổi thôi, cậu ít ra cũng sống lâu hơn chúng tớ nhiều.”
Kim buông sách, lại đứng dậy ra ban công ngắm kính thiên văn. Từ khi trường học công bố việc Mê Hoặc giáng lâm, kính thiên văn trong trường đã bán hết sạch, hầu như mỗi ban công đều đặt một cái.
Ban đầu mọi người mỗi tối đều ngắm nhìn, vừa hy vọng thấy điều gì đó hiện tượng thiên văn kỳ lạ, lại không mong tận thế ập đến. Lúc đầu, các học sinh quả thật đã hoảng loạn một trận, nhưng rồi theo thời gian trôi đi, mọi người lại dần dần quên bẵng nó.
Điều quan trọng là mọi người cũng không biết tận thế khi nào sẽ đến, có thể là ngày mai, có thể là mấy trăm năm thậm chí hơn một ngàn năm sau. Điều này khiến mọi thứ trở nên vô cùng kỳ quái.
Ngay cả khi ngày mai thế giới có bị hủy diệt, các khóa học vẫn phải tiếp tục.
Thế nên, tất cả chương trình học của họ vẫn như cũ, nhưng chỉ một tuần sau, trường học thông báo tất cả học sinh sẽ được bổ sung một môn học mới, từ năm nhất đến năm tư. Nội dung môn học là 《Cầu sinh học》, không có giáo trình. Trường học cũng có một giáo viên mới nhậm chức môn này, chính là Phương Nghi Phong.
Các khối lớp dưới do Phương Nghi Phong giảng dạy, các khối lớp trên thì do Khả Đạt giảng dạy.
Khi thấy Phương Nghi Phong, chỉ có Giang Hồng không ngạc nhiên, nhưng ngoài cậu ra, tất cả học sinh đều kinh ngạc, hơn nữa sự nổi tiếng của Phương Nghi Phong dường như cũng rất cao.
“Môn học này chúng ta không thi cử, cũng không có luận văn tốt nghiệp.” Phương Nghi Phong nói: “Học giỏi hay học kém, có trốn học hay không, liên quan đến việc các em có thể sống sót qua tận thế hay không. Mọi người đều biết, Khu Ma Sư có khả năng sinh tồn rộng hơn và sâu hơn so với người thường. Tiếp theo, chúng ta sẽ mô phỏng tình huống thảm họa xảy ra trong giờ học, để các em học cách tự bảo vệ mình khi thế giới xảy ra dị biến cường độ cao và tìm cách cứu những người xung quanh…”
Giang Hồng nghiêm túc ghi chép. Phương Nghi Phong giảng giải thực sự tỉ mỉ, bao gồm cách chạy thoát và cứu người trong các tình huống động đất, phun trào dung nham, mưa axit, sóng thần và cuối cùng còn nói về bức xạ hạt nhân.
Giang Hồng tuy không biết vì sao lại xuất hiện bức xạ hạt nhân, nhưng vẫn suy nghĩ một phen. Hầu hết các kỹ năng đó đều không phù hợp với cậu, vì cậu chỉ có vỏn vẹn ba chiêu: chiêu thứ nhất là dùng Vạn Vật Thư xem thanh máu của đối phương… Cái này trong thảm họa thì hoàn toàn vô dụng. Chiêu thứ hai là dùng nồi nhôm ẩn thân, sóng thần ập đến cũng không cứu được cậu. Cuối cùng chính là triệu hồi Lục Tu.
Triệu hồi Lục Tu lại là kỹ năng hữu dụng duy nhất, nhưng Lục Tu nhất định cũng có việc anh ấy phải làm, Giang Hồng hiện giờ không dám tùy tiện triệu hồi anh ấy, dù cho có nhớ nhung anh ấy đến đâu đi nữa –
– Cậu vẫn yêu Lục Tu, dù bị từ chối, nhưng cậu biết trên thế giới này có trách nhiệm lớn hơn đè nặng trên vai Lục Tu. Khi Mê Hoặc giáng lâm, anh ấy sẽ phải cùng Tào Bân đi quyết chiến với Đại Ma Vương… Giang Hồng ban đầu vô cùng lo lắng, nhưng sự bình tĩnh của Lục Tu đã ảnh hưởng đến cậu, như thể đó chỉ là một trận chiến không quan trọng gì… Thế là lòng Giang Hồng cũng cảm thấy tốt hơn một chút.
Đặc biệt sau khi An Kiệt bị ám sát, Giang Hồng không còn lập trường để ngăn cản Lục Tu nữa, chỉ là nghĩ đến việc anh ấy lại phải đối mặt với một trận chiến gian nan như vậy, Giang Hồng vẫn vô cùng đau khổ. Và nhớ lại mỗi ngày đêm họ bên nhau, Lục Tu đối xử với cậu, cũng giống như lời hứa ban đầu của họ, giống như người nhà, lại giống như người bạn tốt nhất…
… Trừ việc Lục Tu chưa từng nói “Anh yêu em” ra, anh ấy vẫn luôn dùng sự cố gắng lớn nhất của mình, lặng lẽ bảo vệ cậu…
Giang Hồng ăn một viên Đạn Chỉ Thần Công, lập tức tỉnh táo lại.
Phương Nghi Phong đứng trên bục giảng, không tiếng động ném ra một cục tẩy nhỏ bằng ngón tay, trúng vào Giang Hồng đang thất thần. Cả lớp bật cười vang, không khí căng thẳng giảm bớt phần nào.
“… Thiên thạch rơi xuống có quy luật.” Phương Nghi Phong nói tiếp: “Đừng ảo tưởng đi đánh nát thiên thạch, cách làm thích hợp nhất là né tránh. Với thiên thạch đã xác định được kích thước, các em đại khái có thể nhìn ra bán kính vụ nổ của nó…”
Giang Hồng cầm vở tan học, Phương Nghi Phong huýt sáo gọi cậu.
“Anh đã thấy đường rồi sao?” Giang Hồng cười nói.
“Tôi không phải người mù thật.” Phương Nghi Phong nói: “Cặp kính râm này là đồ đặc chế. Cậu tính đi đâu?”
“Tiết học Tổng hợp Trừ Ma.” Giang Hồng đáp: “Tôi muốn đến lớp S. Nếu không thì có thể mời anh uống cà phê.”
“Đi cùng đi.” Phương Nghi Phong nói: “Tôi cũng muốn đến lớp S xem Tào Bân dạy các cậu cái gì.”
“Học kỳ này học về mai phục.” Giang Hồng đáp.
“À, mai phục.” Phương Nghi Phong nói. “Đó là sở trường của Tào Bân, môn này phiền phức nhất, luôn khiến người ta phải lo lắng đề phòng.”
Giang Hồng vì thế đưa Phương Nghi Phong đến Tòa nhà Hành chính, trở lại nơi lớp S thường họp. Tào Bân đang dạy Tiểu Bì pha cà phê, còn Tư Quy thì đang vùi mình vào ghế sofa chơi điện tử.
Phương Nghi Phong ngồi xuống, cầm tay cầm chơi game, bấm P2, bắt đầu cùng Tư Quy phá đảo.
Tào Bân chỉ liếc mắt nhìn Phương Nghi Phong, coi như anh ta không tồn tại, nói: “Bài tập tuần trước đã làm hết chưa?”
“Dạ rồi ạ ” Giang Hồng đáp và đưa cho Tào Bân bài tập chuyên đề “Phân tích và Dự đoán” của tuần trước, có kèm thêm một vài suy nghĩ của riêng cậu.
Tiểu Bì nói: “Cậu không về nhà ở bên bố mẹ à?”
“Tớ cảm thấy trở thành một Khu Ma Sư giỏi đối với tớ quan trọng hơn.” Giang Hồng nói: “Còn cậu thì sao, Tiểu Bì?”
Tiểu Bì nói: “Bố tớ ở ngay trong trường, ông ấy cũng nói y như vậy.”
“Ừm…” Giang Hồng nói: “Nhưng mà, Hiệu trưởng, em có một thỉnh cầu.”
Tào Bân nhướng mày, ra hiệu cho Giang Hồng nói.
Giang Hồng hỏi: “Em nhớ Khu Ủy từng xóa một số ký ức của bố mẹ em, vào lần đầu tiên con xin nghỉ học…”
Phương Nghi Phong quay đầu nhìn Giang Hồng, trên mặt mang ý cười.
Tào Bân nói: “Lần đầu tiên xin nghỉ học? Còn có lần thứ hai sao? Sao ta nhớ chỉ có một lần?”
“À, diễn đạt sai ạ.” Giang Hồng ngượng nghịu cười nói: “Tóm lại, Khu Ma Sư có biện pháp đặc biệt…”
Tiểu Bì nói: “Ừ, đúng vậy, có thể dùng âm nhạc để chỉnh sửa ký ức.”
“Vậy có thể không…” Giang Hồng thấp thỏm nói.
“Không thể.” Tào Bân thậm chí không đợi Giang Hồng nói hết lời thỉnh cầu, nói: “Em tuyệt đối không được làm như vậy, Giang Hồng.”
“Ừm?” Giang Hồng có chút giật mình. Đây thậm chí là lần đầu tiên cậu nghe Tào Bân kiên quyết từ chối mình như vậy. Cách dạy của Tào Bân chưa bao giờ phủ nhận bất cứ ai, bất cứ đề nghị nào, mà là từ việc Giang Hồng không ngừng thử nghiệm.
“À, được rồi.” Giang Hồng cười nói: “Cũng chỉ là một ý tưởng non nớt của em thôi.”
Tào Bân pha xong cà phê, ra hiệu cho Tiểu Bì mang hai ly qua cho Tư Quy và Phương Nghi Phong, rồi lại nói với Giang Hồng: “Em muốn chỉnh sửa ký ức của bố mẹ, để lỡ như một ngày nào đó em hy sinh trong cuộc chiến chống lại Mê Hoặc, họ sẽ không đau buồn, phải không?”
“Đúng vậy.” Giang Hồng gật đầu nói: “Em không muốn họ phải chịu đựng nỗi đau mất đi người thân.”
“Em có nghĩ đến việc họ có tự nguyện hay không?” Tào Bân nói.
Giang Hồng im lặng.
Tào Bân nói tiếp: “Ngoài ra, tôi cần phải nhắc nhở em, Giang Hồng, chúng ta luôn cho rằng hăng hái đơn độc chiến đấu, không có vướng bận, thì có thể dốc hết toàn lực, truyền thuyết về ‘đánh cược tất cả’ để chiến đấu, nhưng loại cô dũng đó không có bất kỳ ý nghĩa nào.”
Giang Hồng gật đầu, nhưng trên thực tế, cậu không thực sự hiểu được lời nói của Tào Bân.
“Em, tôi, Trần Chân.” Tào Bân nói. “Chúng ta, các em, họ, tồn tại trên thế giới này, với những mối liên hệ phức tạp chồng chéo, sợi dây ràng buộc giữa người với người, tình cảm và sự kỳ vọng của chúng ta, tất cả cấu thành nên một sức mạnh mạnh mẽ, cũng là cơ sở để mạch thiên địa lưu chuyển.”
“Em đã hiểu rồi.” Giang Hồng giờ đây đã rõ ràng: “Chỉ khi loại liên hệ này vẫn tồn tại, chúng ta mới có thể… mới có thể…”
“Đúng vậy.” Tào Bân gật đầu, giải thích: “Mới có thể thu được sức mạnh từ mảnh đất của thế giới này, để chiến thắng những kẻ địch mạnh hơn.”
Tư Quy bỗng nhiên nói: “Đừng lo lắng, Giang Hồng, nhân gian sẽ không hủy diệt, chỉ sẽ trọng sinh. Và sự tồn tại của tôi, chính là bằng chứng rõ ràng cho niết bàn trọng sinh của thiên địa.”
“Ơ?” Giang Hồng chợt nghĩ đến, phượng hoàng được mệnh danh là “chốt bảo hiểm của thế giới”, dường như rất nhiều người đều nhắc đến như vậy. Nói cách khác, Tư Quy là nhân tố quan trọng đảm bảo thế giới này có thể trọng sinh sau tai nạn sao?
Cậu lại nhìn Tào Bân, từ ánh mắt thầy ấy cảm nhận được sức mạnh. Cái gọi là “Dự án B” tức là Tào Bân và Lục Tu cùng tiến đến nghênh chiến kẻ mê hoặc, có lẽ thầy ấy đã có biện pháp rồi?
“Được rồi, chúng ta học thôi.” Tào Bân nói: “Việc học sắp tới sẽ vô cùng nặng nề, tôi hy vọng em có thể nắm vững kiến thức cơ bản của mai phục trước khi học kỳ này kết thúc.”
Mấy ngày nay, các lớp học trong trường dường như bị ấn nút tăng tốc, tất cả các môn đều không hẹn mà cùng đẩy nhanh tiến độ. Cầu sinh học từ hai tiết mỗi tuần được tăng thêm thành tiết đầu tiên vào mỗi buổi sáng.
Và khi bước vào tháng 11, trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay cũng đến đúng hẹn.
Giang Hồng vẫn nhận được tin nhắn hỏi thăm của Lục Tu trên điện thoại mỗi ngày. Điều khác biệt duy nhất là trong tháng này, Lục Tu đã nói chuyện nhiều hơn không ít trên WeChat, sẽ hỏi Giang Hồng học môn gì và cũng kể cho cậu một vài điều anh biết.
Giang Hồng cũng quen dần việc không hỏi anh đang làm gì, chắc là đang truy bắt tung tích của tên sát thủ kia. Giữa trưa, khi đang ăn cơm ở nhà ăn, Giang Hồng trả lời tin nhắn buổi sáng của Lục Tu thì Liên Giang bỗng nhiên thần thần bí bí đi tới, chen vào bên cạnh Trương Tích Đình, nói: “Giang Hồng, chiều nay cậu có tiết không?”
“Chiều nay là tiết Thực hành trừ Ma mà.” Giang Hồng nói: “Cậu không phải đến sao?”
Giang Hồng có tiết kín mít mỗi ngày. Liên Giang lại nói: “Suỵt, hôm nay tiết Cầu sinh học và Thực hành của thầy Khả Đạt đổi thành tự luyện tập. Cậu đi đưa đồ với tớ nhé?”
“Thứ gì?” Giang Hồng hiếm khi thấy Liên Giang tìm mình nhờ vả việc tiếp khách. Ý niệm vừa chuyển liền đoán được, nói: “Muốn tặng gì cho Tiểu Bì sao?”
“Không không.” Liên Giang nói: “Là bố cậu ấy, thầy Hiên Hà Chí.”
Giang Hồng: “Cậu… Liên Giang, cậu thích nam giới trưởng thành sao?”
Kim lập tức nhìn Liên Giang bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Cậu điên rồi!” Liên Giang nói: “Tớ là muốn tặng quà cho thầy Hiên Hà Chí!”
“À à.” Giang Hồng chợt hiểu ra, vội nói: “Được, vậy tớ đưa cậu đi.”
Sau bữa trưa, Liên Giang và Giang Hồng cố hết sức giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi đến Tòa nhà Hành chính.
“Đồ vật đâu?” Giang Hồng nói.
Liên Giang: “Tớ ngốc à? Nặng thế này, bê đi sao? Đương nhiên là đặt trong không gian tùy thân. Cậu đi giúp tớ gõ cửa đi, thầy Hiên Hà Chí không đề phòng cậu đâu.”
Giang Hồng thầm nghĩ: Cậu muốn lấy lòng bố Tiểu Bì, tại sao lại bắt tôi xung phong chứ?! Nhưng vì tình bạn với Liên Giang, cậu vẫn căng da đầu mà gõ cửa.
Hiên Hà Chí bên trong nói: “Ai đấy?”
Giang Hồng nói: “Thưa thầy Hiên, là em ạ.”
“Giang Hồng?” Hiên Hà Chí nói: “Vào đi.”
Giang Hồng đẩy cửa bước vào, Liên Giang đi theo sau, có chút căng thẳng. Hiên Hà Chí đang dò một tờ vé số, cười nói: “Tôi trúng năm đồng tiền…” Nhưng khi thấy Liên Giang, mặt thầy ấy đột nhiên xị xuống.
Giang Hồng: “……”
“Khụ!” Hiên Hà Chí bắt đầu ra vẻ công vụ công chính*, hỏi: “Các em có chuyện gì?”
(*Công vụ công chính: thái độ làm việc nghiêm túc, khách quan, theo đúng quy tắc)
Giang Hồng nhanh chóng đẩy Liên Giang một cái. Liên Giang đã căng thẳng đến không nói nên lời, lắp bắp: “Thưa thầy Hiên, cái này… Thật ra cũng không có gì, chỉ là đến thăm thầy thôi ạ…”
Hiên Hà Chí: “???”
Tính cách của Liên Giang xưa nay luôn tùy tiện, Giang Hồng cũng là lần đầu tiên thấy cậu ấy câu thúc như vậy, có lẽ vì đối phương là bố của Tiểu Bì đã vô hình trung tạo gấp đôi áp lực cho Liên Giang.
“… Đúng rồi!” Liên Giang đột nhiên nói: “Mấy hôm trước em đi dạo phố thấy một món đồ, cảm thấy rất thú vị, liền mua tặng cho thầy làm quà, cũng có thể làm vật trang trí.”
Hiên Hà Chí nói: “Cậu có ý gì? Mang về đi! Trường học không cho phép giáo viên nhận quà của học sinh! Cậu đây là muốn hại tôi! Cậu có âm mưu gì?”
Liên Giang: “Thầy cứ xem thử đã! Thật ra cũng không phải món đồ quý giá gì…”
Hiên Hà Chí: “Không cần lấy ra! Cậu đừng ép tôi phải tìm phụ đạo viên của các cậu…”
Giang Hồng nghĩ thầm: Mình cứ đứng không nói gì cũng không hay, có phải nên giúp một tay không? Thế là nói: “Thầy cứ xem thử đi ạ, Liên Giang rất có lòng mua, cũng không phải món quý giá gì… Liên Giang cậu mua cái gì vậy?”
Liên Giang: “Thầy xem rồi sẽ biết…”
Hiên Hà Chí: “Mang về đi, mang về đi, mang…”
Đột nhiên, cả ba người đều im lặng. Trong văn phòng đầu tiên xuất hiện một đạo kim quang, ngay sau đó lại chìm vào một sự im lặng quỷ dị —
— Liên Giang “biến” ra một bức tượng Tỳ Hưu bằng vàng ròng, cao chừng 1 mét 8!!!
Ba giây sau, Giang Hồng là người đầu tiên bùng nổ, hỏa lực toàn bộ khai hỏa, điên cuồng phun trào nói: “Cái này mà chưa tính là vật phẩm quý giá hả?! Định nghĩa vật phẩm quý giá của cậu có phải có vấn đề không hả Liên Giang! Hơn nữa cậu xác định thứ này có thể mua được ở bên ngoài sao?! Cái này rõ ràng là tự đúc mà! Sớm biết cậu muốn tặng cái này tôi có đánh chết cũng không đến! Cậu đây không phải hại tôi sao?! Thầy Hiên! Em trước đến cũng không biết… Thầy Hiên?”
Hiên Hà Chí: “……………………”
Liên Giang khiêm tốn cười cười, ra hiệu cho Giang Hồng: Cậu thấy chưa, có tác dụng.
Từ khoảnh khắc bức tượng vàng xuất hiện, mắt Hiên Hà Chí liền đứng thẳng.
Liên Giang nói: “Cái đó, thầy Hiên, em thật sự không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy… Ờm, rất hợp để tặng thầy.”
“Đây là vàng ròng sao?” Hiên Hà Chí từ sau bàn làm việc bước lên phía trước, nói.
Giang Hồng: “……”
“Đúng vậy đúng vậy!” Liên Giang lập tức nói. “Vàng ròng nghìn đủ*.”
(*Vàng ròng nghìn đủ: vàng nguyên chất, vàng 9999)
Hiên Hà Chí: “Thật lòng?”
Liên Giang: “A? Vâng! Không… Không thể làm thật lòng được ạ? Thật sự quá nặng sẽ làm sập sàn, nhưng cũng có thể coi là cơ bản thật lòng.”
Vẻ mặt của Hiên Hà Chí quả thực đã sợ ngây người, thậm chí không để ý đó là Tiểu Bì. Giang Hồng thầm nghĩ: Giống như một cái điêu khắc vượng tử*, nhưng cũng thật sự quá quỷ dị.
(*Điêu khắc vượng tử: tượng điêu khắc mang ý nghĩa con cháu phát đạt)
Liên Giang nói: “Thầy xem, nếu không em đặt nó ở đây cho thầy nhé? Đặt ở cạnh bồn cây ấy?” Vừa nói vừa định di chuyển bức tượng vàng, Hiên Hà Chí lại đột nhiên như tỉnh cơn mơ, lấy lại tinh thần.
“Tại sao lại là Tỳ Hưu?” Giọng Hiên Hà Chí đột nhiên trở nên nghiêm khắc trở lại: “Cậu đang ám chỉ tôi điều gì sao?”
“Không có không có!” Liên Giang nói: “Chỉ là thấy có ý nghĩa thôi ạ… Ừm, Tiểu Bì chẳng phải là Tỳ Hưu sao?”
Hiên Hà Chí cố gắng xoay người lại, quay lưng về phía bức tượng vàng, vô cùng tức giận, nói: “Cậu coi tôi là người thế nào?!”
Lần này đến lượt Giang Hồng kinh ngạc! Thầy Hiên Hà Chí lại từ chối bức tượng điêu khắc Tỳ Hưu vàng ròng!
Giang Hồng đột nhiên cảm thấy, Tiểu Bì nhất định sẽ vô cùng, vô cùng cảm động.
“Cút ngay cho tôi!” Hiên Hà Chí gần như gào lên trong giận dữ: “Mang theo đồ của cậu cút đi! Tôi biết ý đồ của cậu! Cậu thèm muốn con trai tôi đã lâu rồi! Hai đứa các cậu không thể nào! Không thể nào! Đừng tưởng lấy tiền là có thể nhục nhã tôi! Cậu vừa nhìn đã không phải người đàng hoàng rồi! Tôi mới không bán con trai cho cậu đâu!”
Giang Hồng: “……”
Liên Giang bị đánh đòn cảnh cáo, lời nói cũng có chút không rõ ràng.
“Em thật sự… không có ý này.” Liên Giang nói: “Thầy hiểu lầm rồi, nhưng mà… Được rồi, em đi là được.”
Hiên Hà Chí nhìn bức tượng vàng trong gương lớn, cố gắng hết sức kìm chế bản thân không quay đầu lại. Liên Giang đành phải cất quà đi, nói: “Em xin lỗi thầy ạ.”
Hiên Hà Chí há miệng, cuối cùng lại không nói gì cả, vẫn luôn quay lưng về phía hai người. Giang Hồng lại kéo tay áo Liên Giang, ra hiệu cho cậu ấy nhanh chóng rời đi! Đừng gây rắc rối nữa!
Tại nhà ăn, Liên Giang ủ rũ, tiều tụy.
“Tì Hưu à!” Giang Hồng nói nhỏ: “Cái bức tượng Tì Hưu vàng ròng này phải bao nhiêu tiền chứ?”
Liên Giang nói: “Cũng chỉ khoảng bảy tám vạn (~254.667.441 -> 291.048.504 VNĐ) thôi… Cậu cứ cầm lấy đi.”
Giang Hồng quả thực bị dọa đái ra quần, nào dám nhận? Vội nói: “Cậu quá trực tiếp rồi, tặng quà không thể tặng như thế được.”
Liên Giang vừa nhìn đã biết là thiếu niên phái yên vui*, được gia đình bảo bọc rất kỹ, không biết những quy tắc ứng xử, và cũng chẳng quen những cách thức tặng quà để lấy lòng đối phương.
(*Thiếu niên phái yên vui: chàng trai trẻ được bảo bọc, sống vô lo vô nghĩ, không hiểu sự đời)
“Cậu bảo Tiểu Bì đi giải thích với bố cậu ấy đi.” Giang Hồng nói.
Liên Giang: “Cậu ấy đã lâu không nói chuyện với tớ, bố cậu ấy bảo cậu ấy tuyệt giao với tớ mà, cậu ấy lại quá nghe lời… Thôi, để sau vậy.”
Liên Giang cố gắng vực dậy tinh thần. Bỗng nhiên, học sinh trong nhà ăn đồng loạt xôn xao. Ban đầu tiếng động không lớn, nhưng sau đó tiếng ong ong bàn tán dần trở nên ồn ào náo nhiệt, át cả tiếng hai người họ nói chuyện.
Giang Hồng mờ mịt nhìn quanh, chuyện gì xảy ra vậy?
Có học sinh cầm điều khiển từ xa, chuyển sang vài kênh. Sáu chiếc TV trong nhà ăn đều chuyển sang kênh tin tức.
“… Căn cứ phân tích của các chuyên gia, quy mô vụ phun trào núi Phú Sĩ lần này là hiếm thấy trong lịch sử Nhật Bản, đồng thời đi kèm với động đất mạnh, mảng kiến tạo lục địa xuất hiện khe nứt đáy biển dài hơn một ngàn kilomet…”
Trên kênh tin tức, là hình ảnh truyền hình trực tiếp từ máy bay trực thăng. Biển cả đang không ngừng rung chuyển, ở phía Đông xa xăm, là núi Phú Sĩ phun trào, bụi tro che trời lấp đất.
Tất cả học sinh đồng loạt thốt lên tiếng kêu ngạc nhiên, sau đó nhà ăn chìm vào tĩnh mịch.
“… Xét về ảnh hưởng lâu dài, lượng tro núi lửa phun trào từ núi Phú Sĩ bay cao gần hai vạn mét, sức công phá tương đương với 15.000 quả bom nguyên tử Hiroshima nổ cùng lúc. Phạm vi ảnh hưởng lan đến Tokyo, Shizuoka và tỉnh Yamanashi…”
“15.000 quả cơ à!” Có người kinh ngạc cảm thán.
“Vãii.” Liên Giang đã quên hết chuyện của mình lên chín tầng mây, lẩm bẩm nói: “Lần này đúng là sống lâu mới thấy.”
Giang Hồng ngẩn người nhìn cảnh tượng núi Phú Sĩ phun trào. Rất nhanh, màn hình lại chuyển sang cảnh mặt biển.
“Ngắn hạn mà nói, phạm vi sóng thần sẽ lan đến toàn bộ eo biển Tsushima và cả vùng biển Đông Hải của nước ta*, dự kiến sẽ đến bờ biển Chiết Giang và Giang Tô của nước ta sau ba tiếng nữa…”
(*Là vùng biển phía Đông Trung Quốc tiếp giáp Nhật Bản)
Tiếng bàn tán ngày càng lớn, tiếp đó kênh tin tức chuyển sang hình ảnh vài chuyên gia phân tích.
“Là Mê Hoặc đang đến gần sao?” Giang Hồng nặng nề hỏi.
Liên Giang cũng không rõ, hai người đơn giản trò chuyện xong, đang định từ biệt thì đột nhiên xung quanh lại ngắn ngủi yên tĩnh một lát. Các bàn ăn đồng loạt quay đầu, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bàn của Giang Hồng và Liên Giang.
Giang Hồng: “?”
“Ai?!” Liên Giang là người đầu tiên phát hiện ra. Hiên Hà Chí không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng sau lưng họ, lập tức giật mình, đứng phắt dậy, nói: “Thầy Hiên!”
Biểu cảm của Hiên Hà Chí hơi kỳ lạ, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại rất lâu không thốt nên lời.
“Tôi…” Hiên Hà Chí nói.
“Thầy ngồi đi ạ.” Giang Hồng vội nói: “Ăn chút gì không ạ? Em đi mua ngay!”
Cậu đoán Hiên Hà Chí có lẽ vì buổi chiều quá gay gắt, nên giờ muốn làm hòa, thế nên chủ động muốn xoa dịu một chút.
Hiên Hà Chí nói: “Vậy… Cho một phần lẩu nhỏ một người đi, không không! Tôi đi ngay đây, không ăn nữa, tôi phải đi rồi, ừm, thật sự là vậy.”
Liên Giang: “Thầy đi đâu ạ?”
Hiên Hà Chí nói: “Tôi phải đi Liên Vân Cảng*, chuẩn bị ứng phó sóng thần do động đất Nhật Bản gây ra… Đồng nghiệp bên Vân Đài Sơn đã phát tín hiệu cầu cứu, ừm… Hiệu trưởng Tào cử tôi đi một chuyến, vậy thôi.”
(*Liên Vân Cảng: một thành phố cảng ở Trung Quốc)
Tiếp đó, Hiên Hà Chí dùng ánh mắt phức tạp đánh giá Liên Giang, cuối cùng nói: “Khi tôi không có ở trường, nhờ cậu chăm sóc Tiểu Bì giúp tôi.”
“Được… Được ạ!” Liên Giang lập tức thụ sủng nhược kinh, không thể nào ngờ thái độ của Hiên Hà Chí lại xoay chuyển 180 độ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thầy ấy bị quỷ nhập sao?
“Tôi không cần quà của cậu.” Hiên Hà Chí lại nói: “Thế thôi, tôi đi đây.”
Nói xong câu đó, Hiên Hà Chí liền quay người rời đi, biến mất ở cửa nhà ăn đông đúc. Dáng lưng đó chợt khiến Giang Hồng cảm thấy cảnh tượng có vài phần cô độc.
Trở lại phòng ngủ, Giang Hồng và các bạn cùng phòng thảo luận một lát. Kim bỗng nhiên đưa ra: “Hiện tại, mảng kiến tạo lục địa có phải cũng liên quan đến địa hình lục địa thời viễn cổ không?”
“Đúng vậy.” Giang Hồng nói: “Tôi cảm thấy biết đâu nó cũng liên quan đến điểm hội tụ địa mạch. Nếu có bản đồ Bàn Cổ đại lục, có lẽ có thể dựa vào dòng chảy địa mạch để phân tích. Tích Đình cậu đang làm gì vậy?”
Trương Tích Đình đang lướt các bài đăng trên mạng, nghe vậy liền tắt đi, nói: “Tớ tìm giúp cậu nhé? Tìm một tấm bản đồ thì không khó.”
Giang Hồng chuyên về Phong thủy học, nên khá quen thuộc với địa mạch. Ba người bạn cùng phòng khác thì chỉ biết sơ sơ, dù sao các ngành học trên thế giới thực sự quá nhiều, còn phát sinh đủ loại giao thoa lĩnh vực.
Trương Tích Đình in ra một tấm đại địa đồ Bàn Cổ đại lục, bên cạnh là bản đồ thế giới, có đánh dấu các khu vực dựa trên thuyết trôi dạt lục địa. Giang Hồng thì vẽ đường đi địa mạch lên đó, đối chiếu hai bản đồ, đánh dấu khu vực núi Phú Sĩ và điểm địa mạch bên dưới.
“Cậu muốn dự đoán địa điểm xảy ra tai họa tiếp theo sao?” Kim nói.
“Hiện tại vẫn chưa dự đoán được.” Giang Hồng nói: “Cần phải chờ địa điểm tiếp theo xuất hiện mới có một chút manh mối, nhưng vẫn hy vọng đừng xảy ra chuyện.” Giang Hồng thở dài.
Nhưng ba ngày sau, tất cả học sinh Đại học Thương Khung, không, tất cả cư dân trên hành tinh này, lại lần thứ hai sống lâu mới thấy.
Hôm nay Giang Hồng đang cùng Tiểu Bì học môn Tổng hợp Trừ Ma. Điện thoại của Tào Bân đột nhiên reo, thầy ấy nghe điện thoại xong, liền tạm dừng tiết học, bật TV lên.
Núi lửa Yellowstone (2) cũng bùng phát.
“… Yellowstone là một quần thể siêu núi lửa, lần phun trào trước là 64 vạn năm trước (640.000).” Chuyên gia đang phổ cập kiến thức khoa học trên chương trình: “Gần đây, mảng kiến tạo Trái Đất bước vào giai đoạn thường xuyên chấn động, cũng liên quan đến thời kỳ hoạt động mạnh của vỏ Trái Đất. Nhưng trong vòng 3 ngày, hai lần siêu núi lửa liên tục bùng phát, là tình huống vô cùng hiếm thấy…”
Tào Bân không nói gì, chỉ cùng hai đệ tử truyền nhân thân thiết nhìn cảnh tượng trên TV.
“Theo Mê Hoặc đến gần.” Tào Bân nói: “Địa mạch sẽ chịu cảm ứng, thiên tai sẽ trở nên thường xuyên hơn. Mùa đông năm nay nếu không có gì bất ngờ, sẽ là một mùa đông dài và khốc hàn.”
Thời tiết hiện tại đã rất lạnh, nhiệt độ ở Tần Lĩnh đã giảm xuống dưới 0 độ. Hai siêu núi lửa phun trào, tro núi lửa che kín trời đất, mùa đông năm nay chắc chắn sẽ vô cùng khắc nghiệt.
“Nhiệt độ không khí giảm sẽ khiến sản lượng cây trồng toàn cầu giảm.” Tào Bân nói: “Dẫn đến nạn đói diện rộng. Được rồi, chúng ta tiếp tục học thôi.”
Tiểu Bì không nhịn được hỏi: “Tình hình vùng duyên hải thế nào rồi ạ?”
Tào Bân đáp: “Bố em đang hợp tác với Khu Ủy Giang Tô để xử lý sóng thần, có ba đợt sóng đến, cuối cùng đều đã được hóa giải.”
Giang Hồng nói: “Thầy Hiên Hà Chí sẽ không gặp nguy hiểm chứ ạ?”
Tiểu Bì: “Hôm qua em gọi video call cho ông ấy mà ông ấy không nghe máy.”
Tào Bân đáp: “Thầy ấy sẽ không sao đâu, yên tâm. Thầy ấy là Đặc cấp Khu Ma Sư, là người cứng đầu nhất.”
“Được rồi ạ.” Tiểu Bì không biết đây là lời khen ngợi hay chế nhạo, nhưng nếu Tào Bân đã nói vậy, cậu liền chấp nhận.
Cùng ngày, vào buổi chiều, Giang Hồng lần lượt đánh dấu núi lửa Yellowstone trên bản đồ đại lục Bàn Cổ và bản đồ thế giới hiện tại. Các bạn cùng phòng vây quanh xem xét, lượng thông tin vẫn còn quá ít.
“Các Khu Ma Sư đều đã được triệu tập khẩn cấp.” Hạ Giản nói: “Mọi người bắt đầu trực 24 giờ luân phiên, chuẩn bị ứng phó tình huống đột xuất.”
Mọi người đều căng thẳng tột độ. Ở một số địa điểm quan trọng cả phương Đông lẫn phương Tây như Vesuvius (núi lửa ở Ý), Kilimanjaro (núi lửa ở Tanzania), Thác Karacka và Trường Bạch Sơn*, đều tập trung một lượng lớn Khu Ma Sư địa phương.
(*Trường Bạch Sơn: dãy núi ở biên giới Trung Quốc và Triều Tiên)
“Lốc xoáy thì sao?” Kim lại nói. “Cách khu vực Kashgar* 160 km có một trận lốc xoáy xuất hiện ở khu vực không người, ngay chiều hôm qua.”
(Kashgar: một thành phố ở Trung Quốc nằm ở khu tự trị Tân Cương)
Thiên tai lốc xoáy bùng phát ở khu vực không người, không gây thương vong về người. Giang Hồng không biết điều này có phải do dị biến địa mạch gây ra hay không, nhưng cũng đánh dấu lại.
“Chúng ta thử đoán xem đi.” Trương Tích Đình nói: “Dù sao cũng không có gì làm. Tớ đoán địa điểm tiếp theo là Trường Bạch Sơn. Bố tớ đã đi hỗ trợ sơ tán cư dân gần đó.”
“Tớ đoán là Indonesia hoặc quần đảo Java (3).” Hạ Giản nói.
Kim không đoán ra, nói: “Các cậu chắc chắn như vậy, vẫn là núi lửa sao?”
—---------------------------
(1) Đám mây Oort (/ɔːrt, ʊərt/), đôi khi được gọi là đám mây Öpik – Oort, là một đám mây giả thuyết chủ yếu bao gồm các vi thể hành tinh băng giá được cho là bao quanh Mặt Trời ở khoảng cách từ 2.000 đến 200.000 au (0,03 đến 3,2 năm ánh sáng) và được nhà thiên văn học người Hà Lan Jan Oort mô tả lần đầu tiên vào năm 1950. Nó được chia thành hai vùng: đám mây Oort bên trong có hình đĩa (hay đám mây Hills) và đám mây Oort bên ngoài hình cầu. Cả hai khu vực đều nằm ngoài nhật quyển và nằm trong không gian giữa các vì sao. Hai hồ chứa thiên thể bên ngoài Sao Hải Vương khác là Vành đai Kuiper và đĩa phân tán có khoảng cách so với Mặt Trời lớn chưa đầy một phần nghìn so với đám mây Oort.
(Khoảng cách từ đám mây Oort đến vùng phía trong của Hệ Mặt Trời, và hai ngôi sao gần nhất, được tính theo đơn vị thiên văn. Tỉ lệ được tính theo lôgarit; mỗi khoảng cách được thể hiện xa hơn gấp mười lần so với khoảng cách trước đó. Mũi tên đỏ chỉ vị trí của tàu thăm dò Voyager 1, con tàu này sẽ chạm tới đám mây Oort trong vòng khoảng 300 năm nữa.)
Rìa bên ngoài của đám mây Oort xác định ranh giới vũ trụ của Hệ Mặt Trời và phạm vi của quyển Hill của Mặt Trời. Đám mây Oort bên ngoài chỉ liên kết lỏng lẻo với Hệ Mặt Trời, và do đó dễ dàng bị ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn của cả những ngôi sao đi qua và của chính Dải Ngân Hà. Những lực này đôi khi đánh bật các sao chổi ra khỏi quỹ đạo của chúng trong đám mây và đưa chúng về phía bên trong Hệ Mặt Trời. Dựa trên quỹ đạo của chúng, hầu hết các sao chổi chu kỳ ngắn có thể đến từ đĩa phân tán, nhưng một số khác vẫn có thể có nguồn gốc từ đám mây Oort.
Các nhà thiên văn phỏng đoán rằng vật chất tạo nên đám mây Oort được hình thành gần Mặt Trời hơn và bị phân tán ra xa vào không gian do tác động hấp dẫn của các hành tinh khổng lồ trong quá trình tiến hóa của Hệ Mặt Trời.[4] Mặc dù chưa thực hiện quan sát trực tiếp nào được xác nhận về đám mây Oort, nhưng nó có thể là nguồn gốc của tất cả các sao chổi thời kỳ dài và sao chổi loại Halley đi vào bên trong Hệ Mặt Trời, và cũng của nhiều sao chổi thuộc họ Sao Mộc và centaur.- Theo Wikipedia, tìm hiểu thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/%C4%90%C3%A1m_m%C3%A2y_Oort
(2) Hõm chảo Yellowstone là một hõm chảo núi lửa và siêu núi lửa tại Vườn quốc gia Yellowstone ở miền Tây Hoa Kỳ, đôi khi được đề cập đến như là Siêu núi lửa Yellowstone. Hõm chảo và gần như toàn bộ vườn quốc gia nằm ở góc Tây Bắc của bang Wyoming. Hõm chảo có độ lớn khoảng 34 x 45 dặm (55 x 72 km).
Hõm chảo được hình thành bởi trận siêu phun trào cuối cùng trên ba vụ kéo dài 2.1 triệu năm qua: vụ phun trào Huckleberry Ridge 2.1 triệu năm trước (tạo nên hõm chảo Island Park và núi đá tro núi lửa Huckleberry Ridge); vụ phun trào Mesa Falls 1.3 triệu năm trước (tạo nên hõm chảo Henry's Fork và núi đá tro núi lửa Mesa Falls); và vụ phun trào Lava Creek khoảng 630,000 năm trước (tạo nên hõm chảo Yellowstone và núi đá tro núi lửa Lava Creek)
(Nguồn Wikipedia đọc thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/H%C3%B5m_ch%E1%BA%A3o_Yellowstone
(3) Vị trí quần đảo Java