Cần thêm nhiều thông tin để xác nhận. Giang Hồng chụp ảnh bản đồ gửi cho Lục Tu. Lục Tu sau khi xem xong chỉ trả lời cậu: “Khu Ủy chắc cũng đang làm dự đoán này.”
Giang Hồng nói: “Nếu Thúc Hốt còn ở thì tốt quá.”
Lục Tu: “Thần thời gian chắc sẽ không quản những chuyện này. Dù sao đối với nàng, trừ phần lớn tai họa hủy diệt thế giới ra, thì đều quá nhỏ bé.”
Giang Hồng: “Anh ăn cơm chưa?”
Lục Tu: “Anh vừa phối hợp xong danh sách cứu trợ tiếp theo với Trần Chân. Hiện tại Thánh địa chỉ còn Quỷ Vương và Đại Hoàn ở lại trông coi, các Yêu tộc khác đều đã được phái đi.”
Giang Hồng: “Thật tốt quá.” Đồng thời thầm nghĩ: Lục Tu nếu còn ở Thánh địa, có lẽ có nghĩa là anh ấy vẫn chưa bắt được tên sát thủ kia. Chắc đối phương vẫn chưa lộ diện, Lục Tu cũng không có manh mối.
Giang Hồng nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Khi thảm họa xảy ra, Yêu tộc được phái đi cứu trợ loài người sao? Hay Yêu tộc cứu Yêu tộc, Nhân tộc cứu Nhân tộc?”
Lục Tu: “Không phân biệt chủng tộc, đối xử bình đẳng.”
Giang Hồng: “Họ có đồng ý không?”
Giang Hồng biết rằng tuy hiện tại hai tộc chung sống hòa thuận hơn, nhưng mâu thuẫn nội bộ vẫn còn tồn tại.
Lục Tu: “Không muốn cũng vô ích, đây là mệnh lệnh của anh, ann là Yêu Vương, ann quyết định.”
Giang Hồng nở nụ cười, nằm trên giường trả lời tin nhắn của Lục Tu. Không đợi gửi đi, Lục Tu lại bổ sung câu: “Trước khi Thiên Ma xuất hiện, quả thực anh quyết định, Yêu tộc không thể cãi lời mệnh lệnh của ann.”
Giang Hồng: “Vậy nếu Thiên Ma xuất hiện thì sao ạ?”
Lục Tu: “Chờ anh giết Thiên Ma, vẫn là anh quyết định.”
Giang Hồng thầm nghĩ: Được rồi, vẫn khí phách như cũ.
“Giang Hồng.” Trương Tích Đình nói: “Dậy dậy.”
6 giờ 45, Giang Hồng vẫn còn ngái ngủ, bị Trương Tích Đình đánh thức. Còn mười lăm phút nữa mới đến 7 giờ, giờ dậy.
“Động đất Vân Nam.” Trương Tích Đình nói: “Mới vừa rồi, cấp 8.”
Giang Hồng bỗng nhiên bừng tỉnh, bật dậy ngồi thẳng. Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, trời còn chưa sáng. Hai người đánh dấu lại.
Ba điểm được nối liền. Giang Hồng nhìn tới nhìn lui, Trương Tích Đình lại nói: “Đêm khuya hôm qua, Thần Nông Giá* còn xảy ra cháy rừng.”
(*Thần Nông Giá: một khu vực tự nhiên ở Trung Quốc)
Bản đồ được đánh dấu thêm cả lốc xoáy, tổng cộng có năm điểm.
Giang Hồng không nhìn ra được, Kim và Hạ Giản cũng đã tỉnh, thức dậy rửa mặt. Mọi người nặng trĩu lòng nhìn điện thoại của mình, đều thấy tin tức động đất. Trận động đất này xảy ra ở biên giới Vân Nam và Việt Nam, hiện tại vẫn chưa thống kê tình hình thương vong.
“Cần xem bản đồ đại lục Bàn Cổ.” Trương Tích Đình nói.
“Ừm.” Giang Hồng lần lượt đối chiếu, tìm thấy khu vực Aksu* và các nơi ở Nhật Bản, đánh dấu từng cái một.
(Aksu: một khu vực ở Tân Cương, Trung Quốc)
“Cậu thấy nó có giống một người đang cuộn tròn không?” Giang Hồng nói: “Thầy Hoắc Nhiên cũng nói nó giống một thai nhi, lục địa Á-Âu là nửa thân trên của nó, Bắc Mỹ là vai lưng của nó, Nam Mỹ là lưng, Châu Phi là bụng… Úc* là chi dưới của nó.”
(Hay còn gọi là Australia)
“Rất giống.” Kim nói.
Trương Tích Đình nói: “Vậy nối mấy điểm này lại, chính là mạch luân của thai nhi sao?”
“Ơ.” Giang Hồng lại không nghĩ đến điểm này. Nếu xem dòng chảy địa mạch thì quả thực rất giống!
“Đây chính là mạch luân!” Giang Hồng nói.
Trương Tích Đình nói: “Cậu có thể viết một bài luận văn gì đó, tớ cảm thấy biết đâu có thể giành được học bổng.”
Kim nói: “Cho chúng tớ cùng tham gia đi, điểm cuối kỳ môn Khám phá Thế giới sẽ ổn định.”
Hạ Giản: “Theo cái tần suất tai họa này, học kỳ này có thể học xong hay không còn khó nói nữa là, còn Khám phá Thế giới. Tớ thấy Mê Hoặc sớm muộn gì cũng sẽ phá nát cả thế giới bên trong lẫn bên ngoài.”
Giang Hồng: “Vậy tớ sẽ bắt đầu sắp xếp, đến lúc đó sẽ gửi cho mọi người mỗi người một bản.”
Trương Tích Đình: “Không vội, trước tiên hãy xem cái tiếp theo là gì.”
Nếu theo hướng đi của mạch luân, việc dự đoán sẽ trở nên khả thi. Dù không thể ngăn chặn, nhưng ít nhất có thể báo động trước.
“Điểm tiếp theo hẳn là nút khuếch tán ra ngoài của mạch luân.” Kim phân tích. “Dãy núi Kỳ Liên, Đài Loan và Thái Nguyên, tiếp theo là Châu Âu.”
“Sau khi đợt sóng đầu tiên đi qua.” Trương Tích Đình nói: “Tai họa sẽ bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài, đến lượt Nam Bắc Mỹ và Châu Phi.”
Giang Hồng nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại, tạo một nhóm chat kéo Lục Tu, Tào Bân và Trần Chân vào.
Trần Chân nói: 【Cảm ơn, chúng tôi cùng Yêu Hiệp, Đại học Thương Khung đều đang làm dự đoán về mặt này, nhưng chỉ có cậu là xuất phát từ hình thái của đại lục Bàn Cổ, vô cùng cảm kích. Giang Hồng, cậu đã cung cấp cho chúng tôi một bước đột phá quan trọng.】
Giang Hồng vội nói: 【Đều là do thầy Hoắc Nhiên dẫn dắt, em mới nghĩ ra.】
Lục Tu chỉ đơn giản trả lời ba chữ: 【Đã biết.】
Tào Bân thì còn đơn giản hơn, trả lời: 【1.】
Lục Tu: 【Điểm thi cuối kỳ có thể thêm không?】
Tào Bân: 【Có thể. Thêm 30 điểm.】
Giang Hồng: 【Dù thế giới sắp bị hủy diệt, nhưng được cộng thêm 30 điểm, vẫn làm người ta vui vẻ quá đi.】
Thế là mọi người đều im lặng, có lẽ ai cũng đang bận đến sứt đầu mẻ trán.
Với tần suất xảy ra thảm họa thường xuyên như vậy, ngay cả thế giới bên ngoài cũng bắt đầu nhận thấy điều bất thường. Các chương trình truyền hình bắt đầu thảo luận về việc tai họa gia tăng không ngừng trong những năm gần đây: sóng nhiệt, dòng lạnh, động đất, núi lửa bùng phát liên tục. Liệu đây có phải là điềm báo hệ thống môi trường Trái Đất đang cận kề sụp đổ?
Trong một thời gian, lòng người hoang mang sợ hãi. Ban đầu mọi người còn có thể tự trấn an rằng dù Mê Hoặc sắp giáng lâm nhưng không có thời điểm cụ thể, biết đâu vẫn có thể tiếp tục ca vũ thăng bình* thêm một thời gian. Nhưng đến bây giờ, tần suất xảy ra tai họa đã nhắc nhở mọi người rằng có lẽ ngay sau đó, Ma Vương cuối cùng kết thúc tất cả sẽ đến.
(*Ca vũ thăng bình: cuộc sống yên bình, vui vẻ, không lo nghĩ)
Các học sinh bắt đầu vô tâm học tập, ai nấy đều hy vọng xin nghỉ rời trường, nhưng các phụ đạo viên của các khoa, các cấp đều không phê duyệt và thông báo cho mọi người rằng trường học sẽ có sắp xếp thống nhất.
Giang Hồng gọi video call về nhà, bố mẹ cậu như cậu nghĩ – mọi thứ vẫn như thường.
“Trùng Khánh lạnh quá!” Mẹ Giang nói: “Bảo bối, bên con có lạnh không? Trùng Khánh năm nay mới tháng 11 mà nhiệt độ đã 0 độ rồi.”
Đại học Thương Khung đã bắt đầu tuyết bay khắp trời, còn bên bố mẹ cậu thì ấm áp như mùa xuân. Giang Hồng vừa nhìn liền phát điên.
“Đến khi nào rồi! Hai người còn chạy ra ngoài nghỉ mát?!”
Giang Hồng chợt nhớ ra, bố mẹ cậu căn bản không biết chuyện về Mê Hoặc! Không chỉ hai người họ, hiện tại đa số người trên thế giới vẫn tin vào phân tích của chuyên gia, cho rằng đó chỉ là những tai họa do thời kỳ hoạt động của vỏ Trái Đất gây ra.
“Tam Á* rất an toàn!” Bố Giang xuất hiện trong khung hình, đội mũ rơm mặc áo sơ mi hoa, nói với con trai: “Cả đảo chỉ có một nơi có núi lửa là Hưng Long, mà đó còn không phải núi lửa hoạt động! Con yên tâm đi!”
(*Tam Á: một thành phố của TQ)
(Hưng Long: một địa điểm ở Tam Á, Hải Nam, Trung Quốc)
Giang Hồng nhìn vào bản đồ so sánh của mình, toàn đảo Hải Nam quả thực không nằm trên điểm hội tụ địa mạch. Chỉ có một nhánh sông địa mạch rất nhỏ chảy qua khu vực Hưng Long, quả thật không dễ xảy ra thiên tai địa chất.
“Được rồi ạ.” Giang Hồng bất đắc dĩ thừa nhận. Muốn nói về mức độ an toàn, Trùng Khánh và Tam Á không chênh lệch là bao: “Hai người khi nào về?”
“Bố con cần an dưỡng.” Mẹ Giang nói: “Có tuổi rồi, bác sĩ cũng nói xuất huyết não cần phải chăm sóc tốt. Mùa đông chúng ta đều ở đây, con nghỉ đông cứ trực tiếp đến Tam Á là được, xe cũng đã gửi vận chuyển đến đây rồi.”
“Được rồi ạ,” Giang Hồng biết bố cậu mấy năm trước đã mua nhà ở Tam Á làm nhà nghỉ dưỡng, chỉ là công việc bận rộn, những năm gần đây không ở được nhiều. Có lẽ vì đã phẫu thuật một lần, nên đã có cái nhìn mới về cuộc sống, không còn toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp nữa.
“Đến lúc đó gọi Lục Tu về cùng nhé.” Mẹ Giang lại nói: “Hai ngày trước thằng bé còn quan tâm sức khỏe bố con, đứa trẻ đáng thương, ở Vu Huyện lâu như vậy.”
“À.” Giang Hồng thầm nghĩ: Lục Tu vẫn đang hỏi thăm người nhà cậu sao.
Vào tuần thứ hai của tháng 11, gần một nửa số người vắng mặt trong lớp học. Giáo viên phụ trách vẫn lên lớp như thường, tuyết lớn không ngừng rơi, nhiệt độ ở khu vực Tần Lĩnh đã phá vỡ mức thấp kỷ lục cùng kỳ, xuống tới âm hai mươi độ.
Mấy lần tai họa cuối cùng xảy ra ở khu vực Đông Á đều được Giang Hồng dự đoán trúng: núi Trường Bạch phun trào, động đất Đài Loan, tai họa lở tuyết ở núi Kỳ Liên, đợt không khí lạnh cường độ mạnh tràn qua Thái Nguyên, Sơn Tây.
Nhưng có lẽ vì Khu Ủy đã kịp thời ứng phó, mấy lần tai họa này đều không gây ra thương vong lớn. Động đất Đài Loan thậm chí còn kỳ lạ khi dừng lại ở cấp 7,2. Giải thích chính thức là một dư chấn xa do trận động đất mạnh ở Nhật Bản, còn các thành phố khác đều đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.
Giang Hồng như thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của hàng vạn Khu Ma Sư đồng nghiệp trong vô số cuộc phỏng vấn tin tức. Hiên Hà Chí vẫn chưa trở về, môn 《Cầu sinh học》của Phương Nghi Phong đã kết thúc.
Sau khi đợt không khí lạnh mạnh đến, tai họa dường như tạm thời im ắng, nhưng cũng như thể đang ấp ủ một sự kiện lớn hơn, hủy thiên diệt địa.
Lại một ngày thứ sáu, Giang Hồng đang học ở lớp S. Môn phục kích của Tào Bân cũng bước vào giai đoạn kết thúc khóa. Tất cả các chương trình học năm nay đều được đẩy nhanh tốc độ, như thể muốn cho học sinh nghỉ đông sớm.
“Được rồi.” Tào Bân nói: “Đến hôm nay thì chương trình học nhập môn Mai Phục về cơ bản đã hoàn tất.”
“Trời ơi.” Tiểu Bì quả thực như một cuộn chỉ rối, nói: “Thật kinh ngạc không biết một đứa ngu xuẩn như tớ đã học xong một môn học cao siêu như vậy bằng cách nào.”
Giang Hồng cũng bị làm cho đau đầu chóng mặt, quả thực như một học sinh trung học trực tiếp nhảy lớp, học phép vi phân và tích phân vậy. Nhưng Tào Bân trước sau vẫn kiên trì rằng lý thuyết cần kết hợp với thực tiễn, nhiều nội dung bây giờ chưa hiểu, về sau sẽ dần dần hiểu.
“Đây là mấy quyển sách tôi viết.” Tào Bân lại lấy ra hai chiếc USB, đưa cho Giang Hồng và Tiểu Bì, nói: “Nếu học kỳ sau học trực tuyến thì các em có thể tự học ở nhà, lần lượt là Mai Phục nâng cao, Mai Phục trung cấp và Mai Phục cao cấp.”
Giang Hồng gật đầu, được, không thành vấn đề… Thế là cất USB đi.
“Vậy bài tập cuối kỳ này là…” Tào Bân nói đến nửa chừng, đột nhiên có người gõ cửa.
Bên ngoài là Khả Đạt.
“Núi lửa Kilimanjaro và Vesuvius đã phun trào liên tiếp trong cùng một ngày.” Khả Đạt nói.
Giang Hồng: “!!!”
Hôm nay hiếm hoi là một ngày nắng không tuyết, nhưng vẫn rất lạnh. Lúc chạng vạng, mặt trời lặn về phía tây, đã khuất dưới đường chân trời.
Tư Quy lấy điều khiển từ xa bật TV ở lớp S, chuyển sang kênh tin tức. Trên màn hình chia đôi, lần lượt hiển thị tình hình hai núi lửa. Máy bay trực thăng đang quay phim trên không, lẫn lộn tiếng Ý và tiếng Anh, nhưng có cả lời giải thích bằng tiếng Trung.
Nhưng ngay vào khoảnh khắc này, bên ngoài Tòa nhà Hành chính bắt đầu ồn ào lên.
“Sao vậy?” Giang Hồng đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy lúc chạng vạng, không ít học sinh từ nhà ăn đi ra, đều thi nhau chạy vội về phía ký túc xá của mình. Tuyết đọng trơn trượt, mọi người chỉ có thể di chuyển nhanh nhất có thể.
“Tớ ra ngoài hỏi một chút.” Tiểu Bì nói.
Giang Hồng vội nói: “Tớ cũng đi!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?!” Giang Hồng hét lên, nhưng không ai trả lời cậu. Điện thoại reo, Giang Hồng nghe máy, Hạ Giản ở đầu dây bên kia nói: “Về phòng ngủ, mau lên! Dùng kính thiên văn! Nhìn thấy rồi!”
Giang Hồng thoáng chốc tim đập lỡ một nhịp. Ngay sau đó, tất cả học sinh trong trường như chim vỡ tổ, thi nhau chạy về phòng ngủ của mình, đến trước kính thiên văn.
Giang Hồng đứng trước Tòa nhà Hành chính, đám đông lướt qua. Cậu như một hòn đảo cô độc giữa đại dương mênh mông.
Tuy nhiên, trong ánh hoàng hôn tối tăm này, tiếng động cơ gầm rú vang lên từ xa. Cậu theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh đó —
— Sau mấy tháng, chiếc Kawasaki H2 kia lại một lần nữa xuất hiện ở cổng chính trường học. Nó mang theo phấn tuyết chở Lục Tu, nhanh như chớp lao vào trường.
“Là Lục Tu!”
Có học sinh phát hiện ra anh, thi nhau nói: “Lục Tu đã về rồi!”
Lục Tu đội mũ bảo hiểm, cúi mình trên chiếc Kawasaki H2, chạy lên con đường nhỏ, xuyên qua cánh đồng hoa Ly Hồn mang theo những cánh hoa bay lả tả khắp trời, chạy thẳng về Tòa nhà Hành chính, rồi dừng lại trước hòn đảo giữa hồ.
Giang Hồng quay đầu lại, nhìn Lục Tu.
“Giang Hồng, anh đã về rồi.” Lục Tu nói với Giang Hồng.
Giang Hồng gật đầu. Lục Tu lại ra hiệu Giang Hồng nhìn lên bầu trời đêm. Khoảnh khắc đó, Mê Hoặc đã không còn cần dùng kính thiên văn mới có thể quan sát, nó đã trở thành một chấm đỏ nhỏ xuất hiện ở nơi cao nhất của bầu trời phía đông.
Tào Bân bước ra khỏi phòng học lớp S, đứng ở ban công nhìn xuống. Lục Tu lại huýt sáo lên cao.
Các học sinh có người vây quanh kính thiên văn, có người thì chen lên sân thượng, dùng ống nhòm để tìm kiếm chấm đỏ kia. Gần như đồng thời, tất cả các kênh tin tức đều đưa tin về cùng một sự kiện —
—Mê Hoặc cuối cùng đã đến.
“Các em học sinh xin chú ý.” giọng Tào Bân chợt vang lên: “Các em học sinh xin chú ý, đây là Phó Hiệu trưởng Tào Bân, xét thấy Hiệu trưởng Hạng Thành vẫn chưa trở về, tôi tạm thời thực hiện quyền quyết định trong thời kỳ đặc biệt này. Như đã từng nói cách đây không lâu, Mê Hoặc đã tiến gần đến Trái Đất. Tiếp theo, trường chúng ta sẽ tạm thời nghỉ học, tất cả các môn học chưa hoàn thành, các em về nhà tự học…”
“… Hôm nay, xe tuyến sẽ chuyển sang luân chuyển 24 giờ, các em có thể đi nhờ xe tuyến của trường đến sân bay. Đến sân bay, cán sự phụ trách phân luồng sẽ đưa các em lên máy bay thuê bao, đưa về thành phố của từng người để đoàn tụ với gia đình. Xin hãy trân trọng thời gian ở bên người thân, người yêu…”
Trong khuôn viên trường một khoảng tĩnh lặng, không một ai nói lời nào. Lục Tu cưỡi trên xe mô tô, Giang Hồng thì lặng lẽ lắng nghe.
“… Chúng ta sẽ rất nhanh chóng chào đón cuộc quyết chiến cuối cùng, trong trận quyết chiến này, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó. Tất cả các Khu Ma Sư, tất cả nhân viên chiến đấu và phi chiến đấu, đều sẽ bảo vệ thế giới chung của chúng ta, thế giới mà chúng ta đang sinh tồn.”
“Các em học sinh, các em chỉ là học sinh, không nên gánh vác quá nhiều trách nhiệm. Mặc dù tôi hy vọng các em có thể phát huy giá trị khi tai họa ập đến, nhưng cũng cần phải nghe lời tôi, xin hãy nhất định bảo vệ tốt bản thân. Bởi vì khi mọi chuyện qua đi, kiến thức và năng lực của các em sẽ trở nên đặc biệt quý giá…”
“Tất cả các giáo viên của Đại học Thương Khung chân thành chúc các em thuận lợi bình an, mong chờ ngày chúng ta cùng nhau gặp lại dưới ánh mặt trời.” Tào Bân cuối cùng nói: “Cảm ơn.”
Lời “Cảm ơn” của Tào Bân vẫn còn vang vọng trong khuôn viên trường. Tất cả học sinh lại đồng loạt nhận ra: Trận chiến này không nhất định sẽ thắng, có lẽ thế giới thật sự sẽ bị hủy diệt.
Thế là toàn bộ khuôn viên trường lại một lần nữa nhộn nhịp lên, mọi người quay về phòng ngủ thu dọn hành lý.
“Em muốn về nhà không?” Lục Tu nói: “Về ở bên bố mẹ em? Đi, anh đưa em ra sân bay.”
Giang Hồng không nói chuyện, nhìn Lục Tu, một lát sau hỏi ngược lại: “Chuyện Thánh địa bận xong rồi sao?”
Lục Tu đáp: “Không, nhưng những chuyện đó không quan trọng.”
“Tại sao?” Giang Hồng bình tĩnh hỏi, cậu nhìn chằm chằm vào mắt Lục Tu, muốn nhìn ra bao nhiêu lời anh giấu trong lòng. Lục Tu né tránh ánh mắt cậu, Giang Hồng liền đưa tay kéo tay anh, nhưng Lục Tu cũng kịp thời tránh đi.
Anh cúi đầu, luôn không đối mặt với Giang Hồng, chậm rãi tháo găng tay của mình, như thể thông qua động tác này, anh một lần nữa sắp xếp lại cảm xúc của mình. Lần này anh chủ động đưa tay ra, nắm lấy tay Giang Hồng. Tay anh to lớn và ấm áp, vẫn như mọi khi.
Tào Bân rời khỏi Tòa nhà Hành chính, tuyết lại bắt đầu rơi.
“Giang Hồng, em không về nhà sao?” Tào Bân đứng trước Kiếm Trí Tuệ điêu khắc ở đảo giữa hồ, hỏi từ xa.
“Không.” Giang Hồng nói: “Em không về nhà, bởi vì em tin tưởng các thầy, thế giới sẽ không bị hủy diệt, tận thế cũng sẽ không đến.”