Trong phòng ngủ, tất cả học sinh đều đã rời đi, cả tòa ký túc xá đã gần như trống rỗng.
Giang Hồng cùng Hạ Giản, Kim, Trương Tích Đình từng người ôm nhau từ biệt. Ai nấy đều nặng trĩu lòng. Lục Tu thì đang ở trong phòng ngủ dùng kính thiên văn của họ, mong chờ có thể nhìn thấy nhiều chi tiết hơn về Mê Hoặc.
“Sau này còn gặp lại.” Hạ Giản thở dài nói.
Mọi người đã không ngừng kề vai chiến đấu không chỉ một lần. Giang Hồng cảm thấy phòng ngủ đại học của mình thật sự là một trong những phòng ngủ tốt nhất trên thế giới.
“Sẽ không sao đâu.” Giang Hồng cười nói: “Mọi người đều sẽ ổn thôi, coi như nghỉ phép sớm vậy, đi đi.”
Những người khác trong phòng ngủ đã đi hết, Liên Giang đi tới nhìn thoáng qua, nói: “Giang Hồng cậu không về nhà sao? À thầy Lục đã về rồi à, ừm, vậy thì không sao.”
Giang Hồng nói: “Liên Giang, cậu không về à?”
Liên Giang nói: “Tớ muốn ở lại trường học, chăm sóc Tiểu Bì. Tớ đã hứa với thầy Hiên Hà Chí rồi.”
Giang Hồng lúc này mới nhớ ra, có lẽ ngày cuối cùng đó, Hiên Hà Chí cũng cảm nhận được điều gì đó, nên mới nói như vậy.
Tiểu Bì cũng đến, cậu ấy tuy rất lo lắng, nhưng lại cẩn thận tự kiềm chế, không muốn làm mọi người ngột ngạt. Cậu nói: “Thầy Lục, thầy nhìn ra được điều gì không ạ?”
Lục Tu đang điều chỉnh kính thiên văn, thuận miệng đáp: “Không nhìn thấy thêm chi tiết nào, nhưng tôi đoán nó đang giảm tốc độ.”
“Tại sao?” Tiểu Bì nói.
Lục Tu giải thích: “Vì nếu không giảm tốc, nó sẽ đâm vào Trái Đất. Nó đã đi vào Hệ Mặt Trời, cần phải giảm chậm tốc độ.”
“Đúng rồi!” Giang Hồng nói: “Vậy chúng ta hẳn là còn có khá nhiều thời gian.”
“Ừm.” Lục Tu tỏ vẻ mọi thứ như thường, nói: “Ăn cơm đi? Tối nay sang phòng anh ngủ nhé?”
“Được.” Giang Hồng hoàn toàn không ngờ, trong khoảng thời gian kẻ Mê Hoặc sắp giáng lâm này, cậu và Lục Tu lại kỳ lạ khôi phục trạng thái như trước.
Trường học chỉ còn lại nhà ăn giáo viên hoạt động, bên trong chỉ có lác đác vài người, phần lớn là giáo viên, cùng với một vài cặp đôi học sinh năm cuối. Mọi người ngồi rải rác, TV nhà ăn đang chiếu kênh chuyên gia thiên văn phân tích.
Bàn kế bên Lục Tu và Giang Hồng là Khả Đạt và Tào Bân. Khả Đạt đang ăn một phần cà ri, còn Tào Bân thì đang ăn hủ tiếu xào.
“… Vậy nó sẽ không đâm vào Trái Đất chứ?”
“Đó là điều tuyệt đối không thể xảy ra. Viên sao chổi này sẽ chỉ sượt qua bên ngoài, thậm chí sẽ không có bất kỳ tiếp xúc nào với tầng khí quyển. Em xem, nó đã chịu ảnh hưởng của các hành tinh trong Hệ Mặt Trời, bắt đầu có giảm tốc độ nhất định…”
Trên màn hình xuất hiện một sao chổi mang theo khí thế đen đỏ.
“À, đúng vậy. Giả sử một sao chổi có thể tích như vậy đâm vào Trái Đất thì sao?”
“Không nên có giả thiết như vậy. Hơn 65 triệu năm trước, ngay cả tiểu hành tinh đã tiêu diệt khủng long cũng lớn hơn nó…”
Khả Đạt châm chọc nói: “Những chuyên gia này lương tâm không đau sao?”
“Dựa vào dự đoán quỹ đạo.” Tào Bân nói: “Họ quả thật không nói sai, nếu Mê Hoặc đã chết, quả thật sẽ không đâm vào. Mấu chốt là tên này không chỉ sống, mà còn biết rẽ hướng.”
Giang Hồng muốn tâm sự với Lục Tu, nhưng sự chú ý của cậu đều bị bàn bên cạnh hấp dẫn. Cậu nhìn Lục Tu, muốn cười, nhưng lại thấy Lục Tu đang nhìn chằm chằm vào mình.
Giang Hồng: “?”
Giang Hồng sờ mặt, nói: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Lục Tu nói: “Anh đang thất thần.”
Sau khi Lục Tu trở về, anh nói rất ít.
Tào Bân nói với Giang Hồng: “Giang Hồng, sau đó muốn nhờ em giúp tôi một việc.”
“À, vâng ạ!” Giang Hồng nói: “Việc gì ạ?”
Bốn người ăn xong bữa tối, Tào Bân đưa Giang Hồng và Lục Tu l*n đ*nh Tòa nhà Hành chính. Ở đó có một chiếc kính thiên văn cỡ lớn với độ phóng đại siêu bội.
Nhưng Tào Bân không bật nó lên, chỉ nói: “Đến đây, Giang Hồng, hãy để chúng ta xem năng lực của Vạn Vật Thư. Mặc dù chỉ là phần quy tắc chung, tôi cũng đã tò mò rất lâu rồi. Lục Tu, phiền cậu làm cho tầng mây tạm thời tản ra một chút.”
Lục Tu dùng một thức long ngữ, trong đêm tối có vẻ đặc biệt rõ ràng. Tầng mây lập tức nhanh chóng tản ra, để lộ bầu trời đêm quang đãng phía đông.
“Ấy?” Giang Hồng chợt rút Vạn Vật Thư ra, nói: “Muốn làm gì vậy ạ?”
Tào Bân nói: “Xem Mê Hoặc. Mặc dù bây giờ nó chỉ là một chấm nhỏ, liệu có thể giải đọc ra thông tin hữu ích nào không?”
“À, đúng vậy!” Giang Hồng lập tức hướng Vạn Vật Thư như một chiếc gậy chỉ huy lên không trung, trông như một ăng-ten thu tín hiệu ngoài không gian.
Thoáng chốc, vạn vật lưu động lại một lần nữa thay đổi. Các vì sao bắt đầu hiển thị quỹ đạo chòm sao, bầu trời đêm cũng hóa thành tinh đồ có tọa độ!
“Oa!” Giang Hồng nói: “Em thấy rồi! Nhưng toàn là thông tin vô dụng.”
Mọi người: “……”
Giang Hồng: “Em tìm Mê Hoặc! Chờ một lát! Có, có con số, 21, 79, 137.”
“Đó là tọa độ.” Tào Bân nói: “Nhìn lại đi.”
Giang Hồng khóa chặt chấm đỏ đó. Lục Tu hỏi: “Có thể thấy thanh máu không?”
“Có thể thấy cũng nhất định toàn là dấu chấm hỏi.” Giang Hồng nói. “Thanh năng lượng chắc cũng vậy… Từ từ, em còn thấy một hàng con số.”
Trong tầm nhìn của Giang Hồng, dấu hiệu thời gian tương lai kia lại một lần nữa xuất hiện.
“Khoảng cách đến khi Nibiru (1) đến còn 228:01:37.”
Giang Hồng thu Vạn Vật Thư lại, khó tin nhìn Tào Bân.
“Còn chín ngày rưỡi nữa là đến Trái Đất.”
“Không chênh lệch nhiều so với dự đoán của Khu Ủy, họ cho rằng còn bảy ngày.” Tào Bân nói với Khả Đạt: “Thông báo cho Trần Chân, chúng ta đã có thời gian cụ thể.”
“Giang Hồng! Giang Hồng!”
Rời khỏi Tòa nhà Hành chính, Giang Hồng và Lục Tu chậm rãi đi bộ trong khuôn viên trường.
Lão Tôn điều khiển máy bay không người lái, bay ở độ cao thấp, cuối cùng cũng tìm thấy cậu.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lão Tôn nói: “Thật sự sắp tận thế sao?”
Giang Hồng chợt nhớ ra, lão Tôn gần như chẳng biết gì cả.
“Đúng rồi ” Giang Hồng nói: “Tao… Xin lỗi, tao còn chưa kể cho mày nghe, có phải mày chẳng biết gì không?”
Lục Tu: “Giải thích ngắn gọn súc tích một chút, có một tiểu hành tinh sắp đâm vào Trái Đất, thế giới sắp bị hủy diệt.”
Lão Tôn sững sờ tại chỗ, tiếng động cơ máy bay không người lái vẫn vang lên, nhưng nó treo lơ lửng bất động. Giang Hồng và Lục Tu đi về phía trước vài bước, lão Tôn liền lại bay đuổi theo.
“Nhưng ta còn chưa tu luyện thành người mà.” Lão Tôn nói.
“Đúng vậy, hơi tiếc.” Giang Hồng nói: “Cuộc đời luôn tràn đầy tiếc nuối, nhưng cũng không nhất định đâu. Lục Tu và Hiệu trưởng Tào sẽ bảo vệ chúng ta, dốc toàn lực chiến đấu. Tao cảm thấy thế giới sẽ không bị hủy diệt, mày nói xem?”
Lão Tôn tạm dừng một lát, rồi sau đó nói: “Ừm.”
Giang Hồng nói: “Nhưng mày cũng… Muốn đi đâu thì đi đi, không sao cả, nhớ mang theo mấy cục sạc dự phòng. Bây giờ mày có thể bay, chỉ cần tìm được chỗ sạc điện thì không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Được rồi.” Lão Tôn nói: “Ta tự mình nghĩ vậy.”
Sau lần này, Giang Hồng không còn hạn chế Lão Tôn đi ra ngoài nữa. Dù sao thì giờ nó đã là một chiếc máy bay không người lái biết bay, chỉ cần đúng giờ về sạc điện là được. Đa số thời gian, Lão Tôn sẽ bay đến gần Tòa nhà Hành chính để tìm những nơi có linh khí dồi dào.
“Còn em thì sao?” Lục Tu và Giang Hồng trở về phòng ngủ cũ của mình. Phòng ngủ đã không có người ở vài tháng, lò sưởi mới bật, lạnh đến mức Giang Hồng cứ run lên.
“Em có muốn đi đâu không?” Lục Tu lại nói: “Anh có thể đi cùng em.”
“Không… Tạm thời không có.” Giang Hồng ngồi trên giường, đáp: “Lạnh quá.”
Lục Tu cùng cậu sánh vai ngồi ở mép giường, nói: “Chờ lò sưởi bật mấy tối thì tốt thôi, anh nhớ em còn nói nghỉ đông muốn đi Tân Cương, ngày mai anh có thể đưa em đi.”
Giang Hồng nói: “Không.”
Lục Tu nghiêng đầu, nhìn Giang Hồng, ánh mắt tràn ngập ý vị phức tạp.
“Anh còn sẽ trở về không phải sao?” Giang Hồng nói: “Anh đã hứa với em rồi, nghỉ đông lại đi.”
“Được.” Lục Tu gật đầu.
“Em lạnh quá…” Giang Hồng nói: “Ngủ thôi, em cũng buồn ngủ quá.”
Đêm đó, Giang Hồng ôm chặt Lục Tu, trong phòng ngủ cuối cùng cũng dần ấm áp lên, dường như ngăn cách mọi nguy hiểm bên ngoài, dựng nên một thiên đường nhỏ.
Gió lạnh không ngừng thổi xuống phía Nam dọc theo đồng bằng Hoa Bắc và cũng chậm rãi khuếch tán về phía Tây.
Sau mấy ngày bão tuyết liên tiếp, Tây An chìm trong tuyết tai, gần như toàn thành phố ngừng hoạt động, cư dân bị mắc kẹt, tài nguyên y tế bị tắc nghẽn, vô số sự cố dồn dập xảy ra.
Khoảng cách đến khi Mê Hoặc giáng lâm, còn tám ngày.
Trước Tòa nhà Hành chính, trên không trường học xuất hiện một bảng đếm ngược khổng lồ treo lơ lửng. Tất cả giáo viên và học sinh ở lại đều có thể nhìn thấy nó, giống như trước kỳ thi đại học, từng phút từng giây không ngừng đếm ngược.
Giang Hồng nghĩ đến việc mình muốn đi đâu, làm gì. Lục Tu đang ở bên cạnh, họ có thể đi bất cứ đâu, đương nhiên cũng có thể chọn không đi đâu cả, yên tĩnh trải qua những ngày này trong trường.
Nhưng Giang Hồng vẫn muốn làm gì đó. Cậu vào phòng hoạt động lớp S. Tào Bân đang ngồi trên ghế xoay đối diện màn hình chiếu, đó là một cuộc họp video do Trần Chân bắt đầu. Khi Giang Hồng bước vào, hai người đang trong giai đoạn im lặng, mỗi người đều không lên tiếng.
Tư Quy thì ngồi một bên, đọc cuốn sách nổi tiếng 《Hoàng Tử Bé》.(2)
“Giang Hồng, có chuyện gì vậy?” Tào Bân không dừng cuộc họp video, nghiêng đầu nói.
“Em không tìm thấy thầy trong văn phòng hiệu trưởng, đoán thầy có lẽ…” Giang Hồng và Lục Tu hôm nay đã tìm khá nhiều nơi.
“So với văn phòng.” Tào Bân thong thả nói: “Tôi thà ở trong phòng hoạt động, nói đi.”
“Chúng em muốn đi Tây An một chuyến.” Giang Hồng nói: “Đến báo với thầy. Thầy Khả Đạt cũng không biết đi đâu rồi…”
“Anh ta về Nội Mông rồi ” Tào Bân đáp: “Đi Tây An làm gì?”
Giang Hồng: “l*m t*nh nguyện viên.”
“Đi đi.” Tào Bân nói: “Chú ý an toàn.”
Trần Chân nói: “Mặc dù hai bên đều đã dừng đối đầu, nhưng các cậu vẫn phải cẩn thận, đừng để bị kẻ địch đánh cắp pha lê vào phút cuối.”
“Tôi sẽ.” Lục Tu đáp.
“Có Lục Tu ở đó, chắc không có vấn đề.” Tào Bân nói.
“Tôi nói là anh đấy.” Trần Chân nói.
Tào Bân cười nói: “Trong trường học hiện tại chỉ còn mình tôi, họ chiếm lĩnh nơi này có ích lợi gì?”
Giang Hồng tò mò nói: “Các thầy đang làm gì vậy?”
“Không làm gì cả.” Tào Bân nói. “Chỉ là đang tán gẫu.”
Tư Quy đặt sách xuống, vẫy tay với Giang Hồng, nói: “Lại đây, tôi cho cậu cái này.”
Chỉ thấy cậu ấy vươn ngón tay ra, giữa các ngón tay xuất hiện một lông chim màu vàng hồng, nói: “Cầm cái này bên người, cậu sẽ không sợ lạnh.”
“Cảm ơn nhiều!” Giang Hồng như trút được gánh nặng, cẩn thận cất lông chim vào.
Tây An đang phải đối mặt với tuyết tai nghiêm trọng nhất trong hàng ngàn năm qua, thậm chí vượt qua cả mùa đông trong Loạn An Sử* hơn 1200 năm trước.
(*Loạn An Sử là cuộc biến loạn xảy ra giữa thời nhà Đường vào thời Đường Huyền Tông Lý Long Cơ trong lịch sử Trung Quốc, kéo dài từ năm 755 đến năm 763, do An Lộc Sơn và Sử Tư Minh cầm đầu. Cả họ An và họ Sử đều xưng là Yên đế trong thời gian nổi dậy.)
“Thật sự không sợ lạnh!” Giang Hồng cưỡi trên mô tô ôm eo Lục Tu, dựa vào lưng anh, vui vẻ nói: “Em còn tưởng sẽ lạnh lắm!”
“Ừm.” Lục Tu đáp.
Giang Hồng nói: “Anh có cảm thấy ấm áp không?”
Lục Tu: “Không, nhưng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của em.”
Lục Tu điều khiển chiếc Kawasaki H2, chở Giang Hồng chạy về khu vực thành phố Tây An. Giang Hồng lại hỏi: “Không bay qua sao?”
Lục Tu nghiêng đầu đáp: “Thời kỳ đặc biệt, Khu Ủy đã không còn lo liệu kịp. Lỡ như bị người thường nhìn thấy, dễ gây ra hoảng loạn không cần thiết.”
Giang Hồng nghĩ cũng đúng. Trong lúc thiên tai hoành hành, trên trời xuất hiện rồng, nhất định sẽ phát sinh thêm nhiều cách giải thích khác. Họ là đi l*m t*nh nguyện viên, nếu làm cho các đồng nghiệp phải mệt mỏi chạy ngược chạy xuôi, chỉ tổ thêm phiền phức cho người ta.
Hai người đến Khu Ủy Tây An để báo danh, ở đó chỉ có một người trực, dường như cũng là một học sinh, đeo kính dày cộp, nói: “À, họ nhất định rất vui. Đang cần người, ấy nhưng mà… Thầy Lục? Thầy không cần ở lại trường học sao?”
“À.” Giang Hồng nhận ra thiếu niên đó, nói: “Cậu là người lần trước bán pháp bảo cho chúng tôi, cái Vương… Vương…”
“Vương Nhạc Cần.” Thiếu niên đó chính là cháu trai của ông chủ tiệm pháp bảo, nói. “Anh là học trưởng Giang Hồng! Các Khu Ma Sư đều đã ra ngoài rồi, em thay ông nội em trực một thời gian. Các anh mang cái này đi, trong thời gian l*m t*nh nguyện Khu Ủy bao ăn ở, các anh có thể ở ký túc xá tiểu lâu phía sau, đây là chìa khóa… Nhưng là nhà cũ lắm, không có lò sưởi, chỉ có một cái phù ấn lửa, anh phải truyền linh lực vào, nó sẽ ấm lên một thời gian, còn lại chỉ có thể tự mình nghĩ cách.”
Vương Nhạc Cần đưa cho họ hai chiếc khuy áo cài kim. Lục Tu vừa cài lên vừa đáp: “Dù sao cũng ở gần, ở trường học cũng không có việc gì, nên đến đây.”
Giang Hồng nói: “Tôi và Lục Tu cùng hành động, có gì có thể làm không?”
“Ừm… Hiện tại đang dọn dẹp các rào chắn điện bị tuyết đọng.” Vương Nhạc Cần nói: “Cần nhanh chóng khôi phục điện và internet. Em sẽ chia sẻ bản đồ cho các anh.”
Vương Nhạc Cần kéo họ vào một nhóm chat, lại thêm hai người bạn tốt, nói: “Xin hãy nhất định chú ý đừng để người thường nhìn thấy dùng pháp thuật. Mặc dù hiện tại bên ngoài người thường không nhiều, lại là thời kỳ đặc biệt, nhưng vẫn phải tuân thủ lệnh cấm. Gần đây có đồng nghiệp không cẩn thận, đã có những lời đồn như yêu nghiệt giáng trần…”
“Được được.” Giang Hồng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Cùng ngày giữa trưa, Lục Tu liền cưỡi mô tô đi đến vài điểm rào chắn điện bị thiệt hại nghiêm trọng. Anh dùng phép thuật dọn dẹp những cây cối bị tuyết đọng đè sập, làm sạch các dây cáp điện bị đứt. Ở vùng ngoại ô, những dây cáp điện lớn treo bị đổ. Lục Tu cưỡi mô tô phóng nhanh qua, chỉ là từ xa một ngón tay điểm vào không trung, tháp sắt liền phát ra tiếng vang lớn, chậm rãi đứng thẳng trở lại.
Giang Hồng lại phóng ra Tam Muội Chân Hỏa. Ngọn lửa lượn lờ, làm nóng chảy những chỗ khung thép bị đứt gãy, đúc hợp lại.
“Vậy chắc có thể tạm thời đứng vững.” Giang Hồng nói: “Còn phải chờ nhân viên kỹ thuật tiếp theo đến sửa chữa. Chiêu này của anh giống như phép thuật mà hiệu trưởng dùng để nâng tòa nhà Khu Ủy lên vậy!”
“Vật đổi sao dời.” Lục Tu nói: “Anh dạy thầy ấy.”
Cùng ngày, họ đi vòng qua hơn nửa vùng ngoại ô, giữa đường còn gặp không ít đồng nghiệp Khu Ma Sư. Mọi người đều cài khuy áo, gặp mặt từ xa sẽ chào hỏi nhau.
Khi trở lại nội thành, điện vẫn chưa có, có lẽ bộ phận cung cấp điện vẫn đang khẩn trương sửa chữa. Tuyết lớn như lông ngỗng, phủ lấp mọi con đường, tuyết đọng dày đến gần 1 mét. Lục Tu ban đầu còn chọn đường đi, sau này thấy phiền quá, dùng phép thuật làm mô tô lơ lửng trên mặt tuyết như mang theo sóng biển nhanh như chớp tiến đến.
Từng nhà đều thắp nến. Khi trở lại nội thành, Giang Hồng lại nhận được một yêu cầu giao thuốc, liền mang theo thuốc trợ tim cấp tốc, giao thuốc đến tận nơi.
Toàn thành mất điện, toàn thành tĩnh lặng, không thấy đèn neon nhấp nháy, chỉ có ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ cửa sổ của hàng ngàn hộ gia đình, như đang bảo vệ tia hy vọng cuối cùng.
12 giờ đêm, khi trở lại Khu Ủy, Giang Hồng đã ngáp liên tục, cùng Lục Tu mỗi người nhận một hộp cơm tự hâm nóng, rồi ngủ trong ký túc xá do Khu Ủy cung cấp.
Mãi đến 3 giờ sáng, mới rải rác có các Khu Ma Sư tình nguyện trở về, rồi lại liên tiếp có người đi ra ngoài nghe điện thoại, rời khỏi ký túc xá.
Sáng sớm hôm sau, Giang Hồng tỉnh dậy trong tiếng hò reo, hệ thống điện lực đã được khôi phục.
Cậu đến xem hơi nước nóng ở cuối hành lang, nước nóng rất ít. Thế là cậu cùng Lục Tu nhanh chóng tắm rửa, nếu không các đồng nghiệp tình nguyện viên sẽ không có cả nước ấm để đánh răng.
“Ai có thể giúp tạo một quả cầu lửa không!” Lại có Khu Ma Sư bên ngoài nói: “Có ai tu luyện hệ hỏa không, đến đây làm tan chảy đoạn ống nước bị đóng băng này.”
“Để tôi!” Giang Hồng dùng Tam Muội Chân Hỏa để giúp đỡ. Trong lòng tương đối đắc ý, thầm nghĩ: Ai, cuối cùng mình cũng có lúc có ích rồi. Xem ra học hệ hỏa vào mùa đông rất được việc nhỉ.
Hôm nay họ dự định tiếp tục hỗ trợ trong nội thành, nhưng phòng trực ban không một bóng người. Lợi dụng lúc Lục Tu đi tắm, Giang Hồng liền lên lầu tìm người, đột nhiên thấy hai người đàn ông trung niên đang cãi vã trong văn phòng chủ nhiệm.
“… Cái này căn bản không có ý nghĩa!” Một người bắt đầu nói: “Mê Hoặc vừa giáng lâm, thì chỗ nào nên mất điện vẫn sẽ mất điện, người nên chết vẫn phải chết. Ông không nghĩ nhanh chóng đưa người chạy đi, còn ở đây duy trì thành phố, lãng phí sức mạnh Khu Ma Sư quý giá không nói, làm mọi người kiệt sức…”
“Chạy đi?! Rút lui về đâu?” Người đối diện nói: “Ông nói cho tôi rút lui về đâu? Ông đi bảo Yêu Hiệp mở cửa sao? Ông không thấy… Cậu là ai? Có chuyện gì?”
Hai người phát hiện Giang Hồng ở ngoài cửa, đồng loạt quay người, cảnh giác nhìn cậu.
“Tôi là tình nguyện viên.” Giang Hồng nói: “Ừm… Không có gì, các vị cứ cãi nhau đi. Tôi chỉ muốn hỏi hôm nay cần làm gì thôi.”
“Ra ngoài đi.” Người đàn ông đứng sau bàn làm việc, có vẻ là chủ quản địa phương, nói. “Họ đều ở bên ngoài.”
Nhưng người đàn ông khởi xướng cuộc cãi vã dường như nhớ ra điều gì, không ngừng ra hiệu cho chủ quản. Giang Hồng liền đi ra.
Một lát sau, Lục Tu rửa mặt xong, chờ Giang Hồng ở dưới lầu, nhận được nhiệm vụ từ phòng thường trực.
“Hôm nay phải đi tìm người.” Lục Tu nói: “Đi thôi.”
“Thầy Lục?” Chủ quản phát hiện Lục Tu, nhanh chóng xuống lầu, đuổi đến bãi đỗ xe. Lục Tu và Giang Hồng vừa lên mô tô, chủ quản liền đuổi theo, hỏi: “Là thầy Lục sao? Thật sự là thầy!”
Lục Tu đáp: “Sao vậy?” Đồng thời dùng ngón cái đẩy ra chắn ga.
“Có thể nào xin Yêu Hiệp địa phương mở cửa mấy ngày…”
“Trần Chân đã chuẩn bị rồi.” Lục Tu nói: “Muộn nhất là tối mai, các vị sẽ có chỗ để di chuyển.” Ngay sau đó lại lái xe ra khỏi Khu Ủy Tây An.
Nhiệm vụ của họ hôm nay là tìm người, bao gồm cứu trợ người gặp nạn trong huyện Gia, tìm kiếm những người vô gia cư đang ở khắp Tây An, sau khi tìm thấy người thì gửi định vị cho Khu Ủy, để các bộ phận xã hội phối hợp khác đến đón người.
“Vạn Vật Thư chỉ có thể thấy người sống.” Giang Hồng nói: “Nếu đã qua đời, thì không có cách nào.”
Số lượng nạn nhân của trận bão tuyết này quả thực vượt xa tưởng tượng của Giang Hồng. Nỗi buồn ẩn chứa dưới thành phố Tây An cũng nhiều hơn rất nhiều so với vẻ ca vũ thăng bình thường ngày: những người vô gia cư không muốn đến trung tâm cứu trợ, những công nhân không có lò sưởi chỉ có thể đốt than sưởi ấm, những người già neo đơn sống trong căn phòng đổ nát… Lên xuống, nổi chìm, Giang Hồng thấy một cảnh tượng mỗi người một vẻ.
Thanh máu của người bình thường thường nằm trong khoảng 120 đến 200, không có thanh năng lượng. Nếu giảm xuống dưới 50, đó là dấu hiệu của việc sắp mất đi sinh mạng và dưới thanh máu sẽ có một trạng thái suy yếu “đóng băng”.
Một phần những người đặc biệt đều đã đăng ký ở các khu dân cư, nhưng dân cư lưu động ở Tây An quá nhiều. Thường có những người vô gia cư hoặc những người mang theo vài trăm tệ đến Tây An kiếm sống, bị bão tuyết bất ngờ giam chân tại chỗ.
Nhiệm vụ của Giang Hồng và Lục Tu là tìm ra những người vô gia cư này, không để họ chết cóng, tiện thể còn nhặt về mấy người say rượu.
—------------------------
(1) Thảm họa Nibiru là cuộc chạm trán được cho là thảm họa giữa Trái đất và một vật thể hành tinh lớn (có thể là va chạm hoặc suýt xảy ra) mà một số nhóm nhất định tin rằng sẽ diễn ra vào đầu thế kỷ 21. Các tín đồ trong sự kiện ngày tận thế này thường gọi đối tượng này là Nibiru hoặc Planet X. Ý tưởng này lần đầu tiên được đưa ra vào năm 1995 bởi Nancy Lieder,[1][2] người sáng lập trang web ZetaTalk. Lieder tự mô tả mình là một người tiếp xúc với khả năng nhận tin nhắn từ người ngoài hành tinh từ hệ thống sao Zeta Reticuli thông qua một bộ cấy trong não. Cô nói rằng cô đã được chọn để cảnh báo nhân loại rằng vật thể sẽ quét qua Hệ Mặt trời bên trong vào tháng 5 năm 2003 (mặc dù ngày đó đã bị hoãn lại) khiến Trái đất trải qua một sự thay đổi cực vật lý sẽ hủy diệt phần lớn nhân loại.[3]
Dự đoán này sau đó đã lan rộng ra ngoài trang web của Lieder và được nhiều nhóm ngày tận thế Internet chấp nhận. Vào cuối những năm 2000, nó trở nên gắn liền với hiện tượng năm 2012. Kể từ năm 2012, thảm họa Nibiru thường xuyên xuất hiện trở lại trên các phương tiện truyền thông phổ biến, thường được liên kết với các vật thể thiên văn học tin tức như Comet ISON hoặc Planet Nine. Mặc dù cái tên "Nibiru" bắt nguồn từ các tác phẩm của nhà văn phi hành gia cổ đại Zecharia Sitchin và những diễn giải của ông về thần thoại Babylon và Sumer, ông phủ nhận mọi mối liên hệ giữa tác phẩm của ông và nhiều tuyên bố khác về ngày tận thế sắp tới. Một dự đoán của "nhà số học Kitô giáo" David Meade tự mô tả rằng trận đại hồng thủy Nibiru sẽ xảy ra vào ngày 23 tháng 9 năm 2017 đã nhận được sự đưa tin rộng rãi trên phương tiện truyền thông.
Ý tưởng rằng một vật thể có kích thước hành tinh sẽ va chạm hoặc đi ngang qua Trái đất trong tương lai gần không được hỗ trợ bởi bất kỳ bằng chứng khoa học nào và đã bị các nhà thiên văn học và các nhà khoa học hành tinh bác bỏ vì giả khoa học và một trò lừa bịp trên Internet.[4][5] Một vật thể như vậy sẽ làm mất ổn định quỹ đạo của các hành tinh đến mức mà các hiệu ứng của chúng có thể dễ dàng quan sát được ngày hôm nay.[6] Các nhà thiên văn học đã đưa ra giả thuyết về nhiều hành tinh ngoài Sao Hải Vương, và mặc dù nhiều hành tinh đã bị từ chối, vẫn có một số ứng cử viên khả thi như Hành tinh Chín. Tất cả các ứng cử viên hiện tại đều ở trong quỹ đạo giữ họ vượt xa Sao Hải Vương trong suốt quỹ đạo của chúng, ngay cả khi chúng ở gần Mặt trời nhất.- Theo Wikipedia, đọc thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A3m_h%E1%BB%8Da_Nibiru
(2) Hoàng tử bé (tên tiếng Pháp: Le Petit Prince, phát âm [lə p(ə)ti pʁɛ̃s]), được xuất bản năm 1943, là tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn và phi công Pháp Antoine de Saint-Exupéry. Cuốn tiểu thuyết cũng bao gồm nhiều bức tranh do chính Saint-Exupéry vẽ. Tác phẩm đã được dịch sang hơn 250 ngôn ngữ (bao gồm cả tiếng địa phương) và cho đến nay đã bán được hơn 200 triệu bản khắp thế giới, trở thành một trong những sách bán chạy nhất của mọi thời đại, được phát triển thành một sê ri truyện tranh 39 chương bởi Élyum Studio, và một phiên bản graphic novel bìa cứng chuyển thể bởi danh họa tài năng Joann Sfar. Truyện còn được dùng như tài liệu cho những người muốn làm quen với ngoại ngữ.- Theo Wikipedia, đọc thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Ho%C3%A0ng_t%E1%BB%AD_b%C3%A9