Vạn Vật Phong Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường

Chương 133

Ngày thứ ba thoát khỏi là chắn Mê Hoặc, xe nhà hạ trại giữa một vùng hoang dã đen kịt. Nhưng ngày này, trong xe thắp lên ngọn đèn dầu. Giang Hồng đã thu thập được gạo, nước cốt lẩu, các loại viên, cua bổng (thanh cua ăn liền) và rau xanh ven đường, bắt đầu nấu cơm.

 

Bên ngoài vẫn còn rét lạnh, hai người mặc áo gi-lê lông, dưới sự che phủ của mái hiên của xe, ăn lẩu nóng hổi.

 

Đôi khi Giang Hồng thậm chí sẽ quên mất một sự kiện – tận thế.

 

Dường như thế giới của cậu, cũng chỉ là một cái bàn, một cái bếp cắm trại dã ngoại, một nồi lẩu và Lục Tu đang ngồi đối diện ăn cơm.

 

“Chúng ta có phải nên quay về Đại học Thương Khung không?” Giang Hồng hiện tại thật ra lo lắng nhất là trường học đã biến thành dạng gì. Đại học Thương Khung là ngôi nhà thứ hai của cậu, vào khoảnh khắc cuối cùng, Khả Đạt mang cậu lao ra chiến trường, còn Hiên Hà Chí thì phụ trách ở lại canh giữ. Nhưng cũng có thể mục tiêu hàng đầu của Tào Bân Hắc Ám chính là trường học.

 

Lục Tu: “Không cần lại đổi địa điểm!”

 

Giang Hồng: “Được được, biết rồi.”

 

Lại một ngày nữa đến. Đây là ngày thứ năm của tận thế, họ vẫn chỉ có nhau, trên một chiếc xe nhà, lái về phía phương xa không xác định.

 

Giang Hồng lái xe lên quốc lộ. Sau khi vào tỉnh Hồ Nam, tuyết dần tan thành những hạt mưa phùn lạnh lẽo. Mưa và tuyết tạt vào cửa kính xe, tầm nhìn rất thấp.

 

“Kiểm tra xem kẻ địch còn truy đuổi chúng ta không.”

 

“Đúng!” Giang Hồng vội vàng sử dụng Vạn Vật Thư. Đột nhiên hiện lên dòng chữ: 【 Cách Xi Vưu đến còn 00:59:12】

 

“Lại đến rồi!” Giang Hồng hoảng sợ, nói: “Lần này chỉ còn chưa đến một tiếng! Ê?”
Nhưng lời cảnh báo lại đột nhiên biến mất.

 

Giang Hồng: “Sao lại không có nữa??? Vạn Vật Thư bị hỏng rồi sao?”

 

Lục Tu: “Quay đầu xe lại.”

 

Giang Hồng: “À?”

 

Lục Tu ra hiệu anh lái xe, rồi nói: “Cậu cầm Vạn Vật Thư, cứ nhìn liên tục, đừng cất đi.” Anh lập tức đổi chỗ với Giang Hồng, trên quốc lộ trực tiếp quay đầu xe, lái về hướng mà họ vừa đi qua.

 

“Lại xuất hiện!” Vài giây sau, Giang Hồng kinh ngạc nói.

 

“Bây giờ thì sao?” Lục Tu lần thứ hai quay đầu xe, lái đi xa.

 

“Không có!” Giang Hồng nói.

 

Lục Tu và Giang Hồng nhìn nhau không nói gì. Ngay sau đó, Lục Tu dường như hiểu ra điều gì đó, anh lần thứ ba quay đầu xe.

 

“Bây giờ?” Lục Tu lại hỏi.

 

“Có!” Giang Hồng khó tin nói.

 

Rất nhanh, Giang Hồng cũng hiểu ra, họ đang ở ngay rìa khu vực cảnh giới!

 

Giang Hồng: “...”

 

Khi Lục Tu liên tục quay đầu, rời đi trong khu vực đó, lời nhắc nhở cảnh báo của Vạn Vật Thư nhấp nháy liên tục. Lục Tu nói: “Cách chỗ chúng ta ngủ qua đêm bao xa?”

 

“Ước chừng...” Giang Hồng nhìn bản đồ, nói: “Có lẽ khoảng 8km? Tám đến mười km.”

 

Lục Tu đáp: “Tôi hiểu rồi, đi thôi.”

 

Tiếp theo, Lục Tu lái xe, rời khỏi khu vực cảnh giới. Giang Hồng dần dần cũng hiểu rõ cơ chế cảnh báo này, nói: “Mê Hoặc định vị địa điểm của chúng ta, sau đó phái thuộc hạ đến truy đuổi. Nhưng chỉ cần rời khỏi một khu vực nhất định, chúng sẽ không tìm thấy!”

 

“Đúng vậy, chính là như thế.” Lục Tu đáp: “Năng lực truy đuổi của đối phương có hạn, tôi phỏng đoán ước chừng là bán kính khoảng 10 km. Chỉ cần đảm bảo luôn ở trên đường là được.”

 

“Nhưng nó định vị chúng ta bằng cách nào?” Giang Hồng vô cùng tò mò.

 

Lục Tu cũng không biết, phỏng đoán nói: “Dừng lại qua đêm, chắc chắn sẽ kích hoạt cơ chế truy đuổi của nó. Tuy nhiên điều này không quan trọng, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không dễ dàng đụng phải.”

 

“Di động có tín hiệu không?” Lục Tu lại hỏi.

 

“Không có.” Giang Hồng đi lấy điện thoại ra, vẫn không có tín hiệu. Họ như một chiếc thuyền nhỏ mất liên lạc với thế giới, đi nhiều ngày như vậy, vẫn không thấy người.

 

“Có muốn mạo hiểm vào Tr**ng S* xem thử không?” Giang Hồng hỏi.

 

“Muốn đi thì đi thôi.” Lục Tu nói: “Sức mạnh của tôi đã hoàn toàn hồi phục.” Ngụ ý, cũng không cần quá lo lắng về thuộc hạ của Mê Hoặc, nếu là đơn đả độc đấu, vẫn có thể đánh được.

 

Thế là họ lái xe lên cao tốc, đi về phía Tr**ng S*. Giang Hồng hạ cửa kính xe xuống, lần đầu tiên thấy một thành phố lớn phồn hoa hóa thành một thành phố tĩnh mịch. Trên đường phố toàn là giấy rác bị mưa ướt sũng. Từng tòa nhà cô tịch không tiếng động. Cửa cuốn của các cửa hàng ven phố, có chút giống cảnh các cửa hàng không kinh doanh vào dịp Tết Nguyên Đán, dường như những người sống ở đây chỉ tạm thời rời đi về quê ăn Tết mà thôi.

 

“Nơi trú ẩn ở đâu?” Giang Hồng nói: “Cổng vào Khu Ủy cũng không biết ở đâu.”

 

“Cậu hỏi tôi, tôi làm sao biết?” Lục Tu mơ màng nói: “Tôi tưởng cậu có thể tìm thấy họ.”

 

Giang Hồng đổi lái, xoay vài vòng trong thành phố Tr**ng S*, không có manh mối. Thiết bị cảm ứng linh lực do Lục Tu chế tạo cũng không có bất kỳ phản ứng nào — trên thực tế từ khi nó được chế tạo ra, nó chưa có bất kỳ cảnh báo nào.

 

“Có phải nó hỏng rồi không?”

 

Xe nhà dừng ở ven đường, Lục Tu ngẩng đầu quan sát kỹ lưỡng thiết kế mà mình đã làm.

 

“Do chính tay anh làm, sao có thể hỏng được?” Giang Hồng mơ hồ cũng có chút lo lắng, nói: “Hoặc là đi thôi.”

 

“Đợi ở đây một chút.” Lục Tu nói: “Tôi lên trời xem thử.”

 

Lục Tu mở cửa xe nhà, đi ra ngoài. Giang Hồng há miệng, muốn nói rồi lại thôi. Lục Tu cũng nhận ra, e rằng khi mình rời đi, lại xảy ra chuyện gì đó. Dù sao Giang Hồng tuy có bảo vật mạnh mẽ nhưng lại không thể tự bảo vệ mình, vẫn là mục tiêu quan trọng của kẻ địch.

 

“Lần này tôi sẽ không rời đi quá xa.” Lục Tu nói.

 

“Anh đi đi.” Giang Hồng nói: “Em không sao đâu, cùng lắm thì lái xe chạy thôi mà.”

 

Lục Tu liền hóa thành hắc long bay lên không trung.

 

Giang Hồng đầu tiên là dọn dẹp đơn giản bên trong xe nhà, muốn tìm một số dụng cụ để sửa lại cánh cửa xe. Từ khi bị Lục Tu kéo hỏng, họ chỉ dùng dây thép cố định tạm thời. Nhưng trên xe không có dụng cụ thế là Giang Hồng lại chuyển ánh mắt về phía các cửa hàng gần đó, phát hiện cách 200 mét có một tòa nhà bách hóa lớn.

 

Thế là cậu thầm nghĩ: Mình đi nhanh về nhanh, vào tòa nhà bách hóa lớn tìm chút vật tư luôn là được — cậu thấy cửa kính bên cạnh bị vỡ, liền tính toán đi vào cướp một ít đồ dùng được.

 

Kết quả vào bên trong tòa nhà, Giang Hồng rất nhanh đã quên mất mục đích của mình là tìm kiếm dụng cụ. Cái này cũng muốn xem, cái kia cũng muốn thử, dừng lại trước một quầy chuyên doanh mã số, một lát sau lại bị cửa hàng flagship Nike* thu hút sự chú ý.

 

(*Cửa hàng lớn nhất đại diện cho thương hiệu Nike)

 

“...”

 

Không đúng, phải nhanh chóng quay về, dù là dùng linh nguyên mua cũng không thể tốn nhiều thời gian như vậy.

 

Giang Hồng đổi lấy một ít thỏi vàng, đặt vào quầy thu ngân, lại để lại một tờ giấy.

 

“Giang Hồng!” Tiếng hắc long gần như gào lên, chấn động đến kính cửa kêu ken két.

 

“Tới đây! Tới đây!” Giang Hồng xách túi lớn túi nhỏ, chạy như điên về xe.

 

Sắc mặt Lục Tu trắng bệch, giận dữ nói: “Cậu làm gì vậy?”

 

“Em em em... Em chỉ đi mua giày, tiện thể mua chút đồ ăn.” Giang Hồng nói: “Anh xem, còn có cả thịt đông nữa... Ừm... Xin lỗi, xin lỗi, em nên để lại cho anh một tờ giấy, em ở ngay đó, ngay tòa nhà bách hóa lớn cách 200 mét.”

 

Năm phút sau, xe nhà khởi động.

 

“Được rồi...” Giang Hồng không ngừng an ủi, xin lỗi, nói: “Buổi tối làm thịt kho tàu cho anh ăn, đừng giận nhé.”

 

Lục Tu mặt đen sì. Giang Hồng nói: “Trước đây em quen rồi, thật ra anh không cần quá lo lắng. Chỉ cần không phải kẻ địch quá mạnh, em đều sẽ không sao, dù sao em cũng học thể thuật với Hiệu trưởng Tào một năm... Hơn nữa em còn có Vạn Vật Thư mà.”

 

Lục Tu vẫn không nói gì, Giang Hồng đành đổi chủ đề, hỏi: “Anh phát hiện gì không?”

 

“Trong công viên, có dấu hiệu bạn cậu để lại.” Lục Tu đáp.

 

“Được.” Giang Hồng vội nói: “Đi ngay, anh chỉ đường đi, em lái xe.”

 

Lục Tu chỉ đường, Giang Hồng liền lái xe về phía bờ sông, đến gần công viên Quất Tử Châu. Hai người lại xuống xe, chuyển sang đi bộ. Trên bầu trời đột nhiên có không ít những con chim màu đen khổng lồ bay vút qua. Lục Tu lập tức ra hiệu cho Giang Hồng, họ liền ẩn mình sau những lùm cây.

 

Đó là những chim Ma tộc, chúng đang phân tán khắp đại địa Thần Châu, có lẽ đảm nhiệm vai trò trinh sát. Nếu Mê Hoặc vẫn luôn điều tra tức là chứng tỏ phần lớn nhân loại hẳn vẫn an toàn.

 

Sau khi những con chim khổng lồ bay qua, hai người mới đi ra, chậm rãi bước đi. Mưa và tuyết tí tách tí tách rơi xuống. Giang Hồng rụt đầu vào mũ của chiếc áo gi-lê lông, lộ ra đôi mắt, ngó nghiêng trái phải, duỗi tay kéo ống tay áo Lục Tu.

 

“Cậu từ trước cũng thế này sao?” Lục Tu nói.

 

Giang Hồng: “Là... đúng vậy, nhưng trước đây, em có cách để triệu hồi anh, nên anh vẫn luôn không quá lo lắng em gặp nguy hiểm.”

 

“Cách nào?” Lục Tu nói.

 

“Bây giờ đã không còn.” Giang Hồng đáp.

 

Lục Tu: “Tôi hỏi, cách nào?”

 

Giang Hồng cười nói: “Thôi bỏ đi.”

 

Lục Tu: “Cậu có thể trả lời thẳng câu hỏi của tôi không? Tôi hỏi cậu, cách nào?”

 

Giang Hồng ấp úng nói: “Anh đã cho em một mảnh vảy.”

 

Lục Tu ngẩn ra, sau đó không chút suy nghĩ liền đáp: “Không thể nào, toàn thân tôi chỉ có một mảnh vảy có thể trực tiếp khởi động mạch luân hô ứng.”

 

Giang Hồng tiếc nuối nói: “Đúng vậy, chính là vảy ngược.”

 

Lục Tu: “............”

 

Lục Tu đứng trong mưa tuyết, nhìn Giang Hồng rất lâu, dường như không tin lời Giang Hồng nói. Nhưng rất nhanh, Giang Hồng liền nói: “Tín hiệu kia ở đâu? Còn tìm được không? Này? Em hình như thấy...”

 

Trong công viên Quất Tử Châu, ngay giữa bãi cỏ, có một phù ấn mỏng manh sáng lên. Giang Hồng bước nhanh chạy tới, Lục Tu thì đứng xa xa phía sau cậu, ánh mắt phức tạp, chăm chú nhìn bóng lưng cậu.

 

“... Chúng tôi đã đi về phía nam.” Một giọng nữ xa lạ nói: “Trịnh Khâm đã tìm thấy bên này, hắn muốn cưỡng chế mở nơi trú ẩn, Mê Hoặc cần hút thêm nhiều sức mạnh... Lý Ngọc Xu là chiến hữu vĩnh viễn của chúng tôi, đồng đội của chúng tôi. Nguyện anh ấy rồi một ngày nào đó, trong thiên địa mạch, thành công chuyển sinh, đón chào một cuộc đời tốt đẹp hơn...”

 

“... Mang theo 46 nơi trú ẩn phiêu bạt, sinh mạng của hơn một ngàn hai trăm vạn người, gắn bó trên người chúng tôi...”

 

Khi nghe những lời này, Giang Hồng hoàn toàn chấn động.

 

“Đây là một bia mộ.” Lục Tu đi đến sau lưng Giang Hồng, nói.

 

Giang Hồng “Ừm” một tiếng, nói: “Hẳn là bia mộ của Khu Ma Sư tên Lý Ngọc Xu kia.”

 

Lục Tu nói: “Cậu nhìn về phía bờ sông.”

 

Giang Hồng khẽ bước lên mấy bậc thang, một lần nữa kinh ngạc... Bờ sông đã trở thành một phế tích chiến trường. Nước sông đã đổi dòng, nhà cửa sụp đổ, một cái hố khổng lồ do vụ nổ pháp lực tạo ra bị nghiêng đi. Chỉ là trước đây những cảnh tượng này đều bị cây cối và bãi cỏ ở chỗ cao che khuất. Từ hình dạng của phế tích có thể suy đoán, nơi đây chắc chắn đã xảy ra một trận ác chiến và rất nhiều Khu Ma Sư đã chết.

 

“Bọn họ đi về phía nam hơn nữa.” Giang Hồng nói: “Sẽ là Quảng Đông sao?”

 

Lục Tu ra hiệu đi thôi, về xe rồi nói.

 

“Chỗ này không nhất định an toàn.” Lục Tu luôn chú ý cảnh vật xung quanh, thúc giục Giang Hồng quay về xe nhà. Tức là, tất cả các nơi trú ẩn ở Tr**ng S* đều đã bỏ chạy, bao gồm cả hơn một ngàn hai trăm  vạn người bên trong...

 

“Cô ấy lại có thể mang theo hơn một ngàn hai trăm vạn người (> 12 triệu người), quá mạnh mẽ.” Giang Hồng nói.

 

“Không nhất định.” Lục Tu nói: “Cậu có biết nơi trú ẩn là gì không?”

 

Giang Hồng: “Ừm?” Chợt nhớ ra, Lục Tu đã mất trí nhớ, vội giải thích tình huống lúc đó cho anh.

 

Lục Tu nghe xong phán đoán nói: “Nơi trú ẩn chỉ là ‘kẽ hở’ được Tâm Đăng mở ra. Lối ra của kẽ hở có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Cậu có thể coi rằng, cô ấy chỉ mang theo những ‘lối ra’ này để đào vong mà thôi. Nơi trú ẩn chân chính, thuộc về không gian độc lập được tạo ra bên ngoài thế giới hiện thực.”

 

“Nếu lối ra bị đoạt đi rồi.” Giang Hồng nói: “Mê Hoặc có thể g**t ch*t tất cả mọi người trong nơi trú ẩn, hút hồn phách của họ không?”

 

“Đúng vậy.” Lục Tu mặt không biểu cảm nói: “Tất cả sinh linh đều là một phần của thiên địa mạch, hồn phách bản thân chính là thể tụ hợp năng lượng, đối với nó mà nói là điểm tâm mỹ vị.”

 

Giang Hồng quả thật không rét mà run.

 

“Nếu phá hủy lối ra thì sao?” Giang Hồng lại hỏi.

 

“Như vậy kẽ hở sẽ vĩnh viễn trở thành kẽ hở.” Lục Tu đáp: “Cuối cùng không thể quay về thế giới hiện thực, giống như cái mà cậu miêu tả là âm phủ. Nếu Trần Chân bị g**t ch*t, kẽ hở cũng sẽ đóng vĩnh viễn. Ăn tối đi, cậu nói phải làm thịt kho tàu, tôi đói rồi.”

 

“Ầy” Giang Hồng nói: “Trí nhớ anh thật tốt... Nhưng dù sao em cũng định làm mà.”

 

Giang Hồng lái xe nhà ra khỏi Tr**ng S*.

 

Ngày thứ năm của tận thế sắp trôi qua, dưới thời tiết mưa tuyết, ánh mặt trời dần dần ảm đạm.

 

xe nhà dừng ở Giang Than trên cao. Lục Tu ở dưới xe gọt vỏ khoai tây và thái khoai tây thành miếng, Giang Hồng thì thái thịt ngựa, làm một nồi lớn thịt kho tàu.

 

Buổi tối, họ bắt đầu ăn cơm tối trên xe. Giang Hồng nói: “Giá như điện thoại di động có tín hiệu thì tốt, dù là tín hiệu vệ tinh cũng được...” Cậu một tay cầm đũa, tay kia cầm điện thoại giơ lên, lúc ẩn lúc hiện, dường như đang tìm kiếm một tín hiệu không tồn tại.

 

Lục Tu nói: “Vệ tinh đều rơi nát rồi.”

 

“Anh nhớ ra sao?” Giang Hồng kinh ngạc nói.

 

“Cái này không phải rõ ràng sao?” Lục Tu nói: “Mê Hoặc nếu là Hoặc Tinh vũ trụ, khi nó rơi xuống đương nhiên sẽ làm toàn bộ mạng lưới vệ tinh mất tác dụng.”

 

“Cũng đúng vậy.” Giang Hồng đáp, lại hỏi: “Thịt kho tàu ngon không?”

 

“Cũng được.” Lục Tu thuận miệng nói: “Mùi vị quen thuộc.”

 

Giang Hồng nghe câu nói này, lại muốn nói “Anh nhớ ra sao?” nhưng không hỏi thêm. Cuối cùng, Lục Tu bổ sung một câu: “Quên mất đã ăn ở đâu rồi, chỉ là cảm thấy quen thuộc.”

 

“Mẹ em làm cũng như vậy.” Giang Hồng đáp: “Trước đây khi anh ở nhà tôi, bữa nào cũng có món đó, anh cũng không ăn ngán.”

 

Lục Tu: “Tôi ở nhà cậu lâu không?”

 

Giang Hồng: “Ừm... cũng không hẳn là lâu, nhưng kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều sẽ ở lại một thời gian.”

 

Lục Tu liền không nói gì nữa. Giang Hồng vừa ăn cơm, vừa mân mê điện thoại, hy vọng có một vệ tinh nào đó còn nguyên vẹn bay qua đỉnh đầu, đột nhiên truyền cho cậu một chút tín hiệu, dù chỉ là một chút cũng được.

 

“Cậu đang xem gì vậy?” Lục Tu liếc mắt nhìn thấy ảnh trên điện thoại của Giang Hồng. Anh đã muốn hỏi từ lâu rồi, hình nền điện thoại của Giang Hồng là một bức ảnh chụp chung của hai người họ.

 

“Ảnh chụp trước đây của chúng ta.” Giang Hồng nói: “Anh muốn xem không?”

 

Lục Tu chần chờ một giây. Giang Hồng nắm lấy cơ hội này, nói: “Cùng xem đi, em mua cái máy chiếu, trả bằng tiền mặt, không phải dùng linh nguyên mua đâu...”

 

Giang Hồng lấy ra chiếc máy chiếu buổi chiều mua từ tòa nhà bách hóa lớn, chiếu cảnh trên điện thoại lên thành xe, bảo Lục Tu nghiêng người sang, rồi chia cho anh một cây kem.

 

“Đây là tôi sao?” Lục Tu có chút không tin.

 

“Đúng vậy.” Giang Hồng cho Lục Tu xem bức ảnh đầu tiên, là anh trong câu lạc bộ đấu kiếm của trường, mặc áo giáp kim loại đang tập luyện thực chiến. Bức tiếp theo là anh tháo mũ giáp, mồ hôi nhỏ giọt.

 

“Ở câu lạc bộ của trường đó.” Giang Hồng cười nói: “Thật sự ngầu chết đi được.” Nói rồi lại cười nhìn Lục Tu bên cạnh.

 

Anh ăn kem, rồi tiếp tục lướt xuống.

 

“Đây là ở nhà ăn giáo viên.” Giang Hồng nói: “Anh đi xếp hàng lấy cơm cho em đó.”

 

Lục Tu trầm mặc không nói. Giang Hồng tiếp tục lướt xuống, trong đó có không ít ảnh là cậu chụp lén — bao gồm ảnh Lục Tu khi cùng cậu đi học, gục đầu trên bàn và cả khi anh tập trung xem điện thoại.

 

“Tôi không phải là giáo viên sao?” Lục Tu nói: “Sao lại còn nghe giảng bài?”

 

“Anh đến học cùng em.” Giang Hồng lại cười nói: “Là môn Khám phá Thế giới của Chu Cẩn Linh, anh nhớ cô ấy không?”

 

Lục Tu lắc đầu. Giang Hồng lướt xuống nữa, bên trong là ảnh hai người họ nắm tay, đi trên sạn đạo treo không Hoa Sơn. Góc chụp là từ Giang Hồng, còn Lục Tu đang đứng phía trước sạn đạo, quay người vươn tay về phía cậu.

 

“Đây là chúng ta đi chơi vào dịp Quốc khánh năm thứ nhất, chụp ảnh đó.” Giang Hồng nhớ lại ngày hôm đó xuống núi Hoa Sơn, Lục Tu còn giận, bởi vì cậu hỏi về vấn đề rồng có thể bay ra khỏi tầng khí quyển hay không... Có lẽ lúc đó, Lục Tu cũng đã có linh cảm rằng họ sẽ chia xa vào một ngày nào đó chăng?

 

“Còn ở khách sạn suối nước nóng...”

 

Trong album phần lớn là Giang Hồng chụp Lục Tu, hoặc là ảnh chụp chung tự sướng của hai người. Một phần nhỏ là Giang Hồng chụp lén, sương mù mờ mịt. Giang Hồng còn chụp ảnh hai người họ cùng ngâm suối nước nóng, nhưng rất nhanh đỏ mặt lật qua.

 

“Sao không chụp chính cậu?” Lục Tu phát hiện ảnh của Giang Hồng rất ít.

 

“Đều ở trong điện thoại của anh đó.” Giang Hồng nói: “Anh xem bức này...”

 

Cậu lướt qua mấy bức ảnh ở giữa. Lục Tu lại nói: “Đừng vội, phía trước là gì? Tôi còn chưa xem.”

 

Lục Tu lấy điện thoại của Giang Hồng, Giang Hồng liền nói: “Anh tự thao tác đi.”

 

Hai người họ thỉnh thoảng sẽ dùng điện thoại của đối phương. Từ khi quen biết nhau dường như giữa họ không có gì là bí mật – thế là Lục Tu bắt đầu từ từ lướt ảnh, những ký ức của họ từng bức một lướt qua như một cuộn phim cực kỳ chậm rãi.

 

“Đây là đang làm gì vậy?” Lục Tu đột nhiên hỏi.

 

Giang Hồng đang rửa chén, nhìn qua, đáp: “Ầy... Cái này... Nói ra thì phức tạp lắm, là lần đầu tiên chúng ta cãi nhau sau khi quen biết... Coi như là cãi nhau không?”

 

Lục Tu lướt đến một bức ảnh, đó là Giang Hồng rời khỏi trường học, từ cửa sau đi ra với nước mắt, quay người chụp cánh đồng hoa Ly Hồn. Ở đó chỉ có một bóng người mờ ảo, chính là Lục Tu ở đối diện sân điền kinh.

 

“Vì sao cãi nhau?” Lục Tu nói.

 

Giang Hồng cúi đầu rửa chén cọ nồi, cười nói: “Vì em đần mà, chọc anh giận.”

 

“Không thể nào.” Lục Tu đáp: “Cậu đang nói dối.”

 

Giang Hồng mang theo vẻ buồn bã, quay đầu nhìn Lục Tu một cái. Lục Tu dường như mong cậu nói ra sự thật, nhưng Giang Hồng lại cười cười, không nói gì cả. Khoảnh khắc đó, giữa họ dường như nảy sinh một cảm xúc vi diệu nào đó, đang lay động trong không gian chật hẹp này.

 

“Vì tôi làm cậu giận.” Lục Tu suy đoán nói: “Là như vậy đúng không.”

 

“Không ai làm ai giận cả.” Giang Hồng đáp: “Chỉ là một hiểu lầm thôi. Tiếp tục xem đi, phía dưới còn rất nhiều.”

 

“Cậu là một đứa trẻ lương thiện.” Lục Tu đột nhiên nói thêm.

 

Giang Hồng cười nói: “Trước đây anh cũng nói với em như vậy.”

 

Nhưng khi Lục Tu nói ra câu đó, dường như có chút dỗi. Anh lướt qua một bức ảnh nữa, trên đó là Giang Hồng chụp đồ ăn trong nhà, cùng với bóng dáng của mẹ cậu đang bận rộn trong bếp... Lục Tu dừng lại rất lâu ở mấy bức ảnh này, cho đến khi Giang Hồng có chút nghi hoặc quay đầu lại, Lục Tu mới tiếp tục xem.

 

Tiếp theo, là những bức ảnh giống hệt xe nhà hiện tại. Lục Tu dường như hiểu ra điều gì đó, nhìn xem các vật trang trí xung quanh. Khi thuê xe, Giang Hồng đã dùng điện thoại chụp không ít ảnh để làm tham chiếu khi trả xe.

 

“Sau đó kỳ nghỉ đông anh đến nhà em.” Giang Hồng cầm chén đũa đã rửa sạch, trở lại ngồi xuống bàn, tìm ra dụng cụ, bắt đầu làm một cái bình ắc quy ổn định điện áp.

 

Lục Tu nhìn qua, nói: “Cậu còn biết làm những thứ phức tạp như vậy sao?”

 

“Anh dạy em đó.” Giang Hồng nói: “Chính là trong chuyến du lịch lần này...”

 

“Tôi đến tìm cậu xin lỗi đúng không.” Lục Tu nói.

 

Giang Hồng: “Không có... Có lẽ là anh nhớ em? Chúng ta liền cùng đi Tây Tạng du lịch.”

 

Lục Tu: “Vì sao đi Tây Tạng?”

 

Giang Hồng: “Bởi vì nơi đó là nơi anh sinh ra.”

 

Lục Tu lại trầm mặc một lát. Giang Hồng nói: “Anh còn nhớ nơi sinh không?”

 

“Hồ Yamdrok Tso.” Lục Tu thì nhớ rõ cái này, nhưng rất nhanh, anh rơi vào mê mang, nói: “Tôi từ hồ Yamdrok đi ra, dường như biến thành người, muốn đi làm một số việc...”

 

Anh ấy lẩm bẩm: “Nhưng là muốn làm gì đây? Từ lúc đó trở đi thì tôi không nhớ rõ nữa.”

 

Tuy nhiên anh ấy vẫn nhớ rõ cách sử dụng pháp thuật, nhớ rõ điện thoại di động, xe nhà và các thiết bị, tiện nghi hiện đại khác, nhớ rõ rất nhiều địa danh của đại địa Thần Châu. Những điều này đều trở thành kiến thức cơ bản, hòa nhập vào ký ức của anh. Nhưng anh lại quên mất cụ thể về Đại học Thương Khung, Khu Ma Sư? Rốt cuộc anh ấy đã quên mất điều gì? Là một mục tiêu nào đó sao? Cùng với những sự kiện phát sinh đi kèm với mục tiêu đó?

 

Tiếp theo, Lục Tu lại lướt xuống, nhìn thấy mỗi nơi họ đã đi qua dọc đường và rất nhiều bức ảnh Lục Tu cùng Giang Hồng ăn cơm dưới xe nhà... Ngay sau đó, là một bức ảnh phong cảnh vô cùng đẹp.

 

Ngày hôm đó, Lục Tu hóa thành hắc long chở Giang Hồng bay lên vạn trượng trời cao, rồi đột nhiên biến trở lại hình người, ôm cậu vào lòng. Hai người từ trên mây tự do rơi xuống, thẳng tắp lao về phía mặt đất. Họ xuyên qua mây mù, bốn phía là những dãy núi chạy dài. Lục Tu một tay ôm Giang Hồng, tay kia cầm điện thoại, chụp một bức ảnh tự sướng từ độ cao hơn 1000 mét.

 

“Đây là bức ảnh em thích nhất.” Giang Hồng cười nói.

 

Lục Tu dừng lại rất lâu ở bức ảnh đó, rồi lại lướt sang, tiếp theo là ảnh phong mã kỳ ở cửa núi Niệm Thanh Đường Cổ Lạp.

 

“Tôi nhớ ra rồi!” Lục Tu nói: “Tôi nhớ địa điểm này!”

 

Tay Giang Hồng run lên, suýt nữa làm chập mạch bình ắc - quy, bỗng nhiên ngẩng đầu.

 

Nhưng Lục Tu lại rơi vào lo âu, lẩm bẩm nói: “Nhưng tôi ở chỗ này làm gì?”

 

Giang Hồng lập tức căng thẳng. Cậu không ngắt lời Lục Tu đang suy tư, chỉ nhìn chằm chằm anh, mong chờ anh đột nhiên bỗng nhiên nhớ ra, nhớ lại tất cả chuyện cũ... Lục Tu nhìn chằm chằm bức ảnh, dường như muốn chạy vào trong bức ảnh về núi Niệm Thanh Đường Cổ Lạp.

 

Nhưng qua rất lâu, cuối cùng anh cũng lướt xuống, nhìn thấy mấy bức ảnh phía sau —

 

— Họ chụp ảnh chung ở ven hồ Yamdrok Tso.

 

“Chính là nơi này.” Lục Tu nói: “Tôi nhớ nơi này, đúng vậy, đây là nơi tôi ra đời.”

 

“Ừm.” Giang Hồng nói: “Sau đó bão tuyết nổi lên, anh liền đưa em đến một thôn trang.”

 

Những bức ảnh phía sau là Giang Hồng mặc áo Tạng tự sướng trước gương lớn, cậu và Lục Tu đứng cạnh nhau.

 

Lục Tu quay đầu, chăm chú nhìn Giang Hồng.

 

Giang Hồng mong chờ nhìn anh, thầm nghĩ: Anh lại nhớ ra điều gì nữa sao?

 

“Cậu mặc áo Tạng khá đẹp.” Lục Tu đánh giá Giang Hồng từ trên xuống dưới, ánh mắt ấy lại tràn đầy tính xâm lược. Giang Hồng không khỏi tim đập thình thịch, đó là ánh mắt Lục Tu mà cậu quen thuộc, khi cậu thỉnh thoảng trêu chọc Lục Tu và Lục Tu không thể nhịn được nữa mà phản công, liền sẽ nhìn cậu đầy uy h**p như vậy.

 

Khi đó Giang Hồng còn không rõ ánh mắt này có ý nghĩa gì. Bây giờ nhớ lại, nếu lúc đó mình đánh bạo tiến lên, Lục Tu nhất định sẽ không thể vãn hồi... Có lẽ rất nhiều khoảnh khắc như vậy, cũng chính là khoảnh khắc họ gần nhất với việc phá vỡ tầng ranh giới cuối cùng giữa nhau...

 

Nhưng lần này, Giang Hồng cũng như thường lệ, mặt cậu đỏ bừng, cúi đầu chuyên tâm chế bình ắc quy.

 

Lục Tu lại chậm rãi nhìn ảnh chụp. Giang Hồng rất lâu không giải thích gì cho anh, cho đến khi Lục Tu lướt đến một bức ảnh về một thanh Tây Dương kiếm, nói: “Đây là cái gì?”

 

Anh khẽ nhíu mày. Giang Hồng nói: “Đây là vũ khí em làm cho anh, ừm, bởi vì lúc đó tâm ma của anh xuất hiện.”

 

“Tôi không có tâm ma.” Lục Tu đáp: “Tâm ma là chấp niệm của một người.”

 

“Có, chính là lúc ở Quảng Châu.” Giang Hồng nói: “Anh đã vứt bỏ một số chấp niệm, bị Trần Chân Hắc Ám tìm được, luyện hóa thành một anh khác... Chúng ta cùng nhau nghĩ rất nhiều cách, em đã rèn cho anh một thanh kiếm...”

 

“Kiếm đâu?” Lục Tu hỏi: “Thanh kiếm này nhìn có vẻ chất liệu rất đặc biệt.”

 

“Cái này phải hỏi anh chứ.” Giang Hồng mơ màng nói: “Kiếm đâu?”

 

Hai người nhìn nhau không nói nên lời. Lục Tu nói: “Tôi mất trí nhớ, tôi làm sao biết?”

 

Giang Hồng: “...”

 

Im lặng không nói gì một lát, Giang Hồng nói: “Ngày cuối cùng, anh mang nó đi ngắm bắn Mê Hoặc đang rơi xuống. Khi em tìm thấy anh lần nữa, thanh kiếm đã không thấy tăm hơi.”

 

“Khoan...” Lục Tu có chút hỗn loạn, ra hiệu Giang Hồng nói rõ hơn: “Vì sao tôi lại đi ngắm bắn Mê Hoặc?”

 

“Bởi vì anh muốn cứu vớt thế giới.” Giang Hồng nói, sau đó thuật lại một lần những chuyện xảy ra vào ngày cuối cùng theo những gì mình biết. Đương nhiên, sau khi rời khỏi tầng khí quyển, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể bỏ qua.

 

Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Lục Tu là: “Tôi có bệnh sao?”

 

Giang Hồng cười nói: “Đổi lại bây giờ, anh sẽ không đi sao?”

 

Lục Tu khựng lại trong giây lát, dường như theo bản năng muốn đáp “Sẽ”, nhưng anh quay đầu lại, đáp: “Sẽ không.”

 

Giang Hồng thầm nghĩ: Anh đang nói dối, em cũng có thể nhìn ra, bởi vì khi anh nói dối, cặp mắt sẽ không nhìn em.

 

Nhưng cậu không vạch trần lời nói dối này, nói: “Ồ, vậy thôi vậy.”

 

Hai người đều không nói chuyện, im lặng rất lâu trước bức ảnh  Tây Dương kiếm. Lục Tu nhìn nửa ngày, dường như có chút thích thanh kiếm này. Giang Hồng nói: “Đây chỉ là bản phôi, anh xem phía sau.”

 

Mười mấy bức ảnh liên tiếp là quá trình Tây Dương kiếm dần thành hình, đến cuối cùng ánh sáng rực rỡ toả ra bốn phía, còn có Giang Hồng lau mồ hôi, đeo kính bảo hộ, chụp ảnh chung với nó.

 

“Anh còn đặt tên cho nó.” Giang Hồng nói: “Gọi là ‘Phong Hoa’.”

 

“Tôi làm mất nó ở đâu?” Lục Tu lẩm bẩm.

 

“Trí Tuệ Kiếm cũng không thấy.” Giang Hồng nói: “Âm phủ nói với em, khi Trí Tuệ Kiếm rơi xuống, nó đã chẻ đôi hạ vị duy độ và lá chắn nhân gian, sau đó hòa vào thiên địa mạch...”

 

Lục Tu lại chẳng quan tâm chút nào đến việc Trí Tuệ Kiếm rơi xuống, chỉ nhìn chằm chằm Tây Dương kiếm.

 

“... Tôi đi ngắm bắn Mê Hoặc.” Lục Tu nói: “Tiếp theo tôi cũng rơi xuống, kiếm không còn, tôi cũng đã chết.”

 

“Đúng vậy.” Giang Hồng nói.

 

Lục Tu: “Nhưng sau đó tôi làm sao sống lại?”

 

Ê? Anh còn không biết chuyện sau khi chết sao? Giang Hồng có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên Lục Tu trực diện với những vấn đề này, là một cơ hội tốt.

 

“Em... Em liền đi âm phủ tìm anh chứ.” Giang Hồng nói: “Anh đã cho em một cái ấn ký long huyết, em nương theo nó chỉ dẫn, tiến vào là chắn Mê Hoặc.”

 

“Cậu làm sao xuyên qua đó?” Lục Tu lại hỏi.

 

“Dùng cái nồi đó.” Giang Hồng nói: “Ở âm phủ em tìm thấy hồn phách của anh, Chung Quỳ cho em một đèn hồi hồn, em mang theo anh trở về, rồi tìm được thân thể của anh.”

 

Lục Tu gật đầu, cứ như vậy, mọi chuyện đại khái đã khớp.

 

“Cậu ở âm phủ không thấy kiếm sao?” Lục Tu lại hỏi.

 

“Không có đâu.” Giang Hồng nói.

 

Lục Tu: “Bên cạnh thân thể tôi cũng không có sao?”

 

“Không có.” Giang Hồng đáp: “Nếu tìm thấy rồi, Trần Chân Hắc Ám nhất định sẽ nói... Em sẽ chế tạo cho anh một thanh khác, nếu anh thực sự để ý đến nó.”

 

Giang Hồng cảm thấy có chút kỳ lạ, Lục Tu thể hiện sự quan tâm đặc biệt đến thanh Phong Hoa kiếm.

 

“Tôi chỉ cần nó.” Lục Tu nói với vẻ cố chấp.

 

Giang Hồng: “???”

 

Họ liếc nhìn nhau, Lục Tu nhíu chặt mày, dường như muốn bổ sung thêm điều gì đó, nhưng rất nhanh lại tiếp tục lướt xuống.

 

“Nếu nó vẫn còn trên thế gian này.” Giang Hồng nói: “Nhất định có thể tìm thấy, chỉ sợ nó giống như Trí Tuệ Kiếm đã hòa vào thiên mạch mất rồi... Mặc dù em cũng không biết vũ khí vì sao lại có thể hòa vào thiên mạch nhưng mà... Ừm, ai, làm xong rồi!”

 

Giang Hồng dán lá bùa xong, bình ắc - quy liền bắt đầu tự sạc dưới sức mạnh của Ngũ Lôi Phù, lượng điện không ngừng tăng lên.

 

Cậu lại ngáp một cái, có chút mệt mỏi, còn Lục Tu vẫn an tĩnh nhìn ảnh trên điện thoại.

 

“Cậu đi ngủ đi.” Lục Tu nói: “Tôi tiếp tục xem, được chứ?”

 

“Đương nhiên.” Giang Hồng đã mệt đến mức không mở nổi mắt. Mười một giờ đêm, cậu ngáp dài bò lên giường. Lục Tu tiến lên tắt máy chiếu, chậm rãi xem ảnh trên điện thoại của Giang Hồng.

Bình Luận (0)
Comment