Vạn Vật Phong Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường

Chương 134

【 Cách Xi Vưu đến còn 01:12:05】

 

Giang Hồng vẫn còn buồn ngủ, ngáp một cái, kiểm tra cảnh báo của Vạn Vật Thư, nói: “Đại ma vương Xi Vưu lại đang đuổi chúng ta.”

 

“Đi thôi.” Lục Tu ngồi trên ghế phụ lái. Giang Hồng thu hồi hệ thống mở rộng thủy lực, đạp ga, lên quốc lộ, xuất phát. Hiện tại cậu đã hoàn toàn miễn nhiễm với những gì sắp xảy ra.

 

Lục Tu: “Còn bao lâu nữa?”

 

Giang Hồng: “1 giờ 12 phút.”

 

Lục Tu nhìn bảng đồng hồ hành trình. Giang Hồng mỗi khi lái xe được một đoạn, thì kích hoạt Vạn Vật Thư để kiểm tra cảnh báo. Thời gian Xi Vưu sắp đến chỉ tăng thêm mấy chục giây.

 

Khi đến gần 10 km, Lục Tu bảo Giang Hồng luôn dùng Vạn Vật Thư. Vào một khoảnh khắc nào đó, giống như ngày hôm qua, cảnh báo thần kỳ biến mất.

 

“12km.” Lục Tu nói: “Khi chúng ta nghỉ ngơi, Ma tộc đã thành công định vị được vị trí của chúng ta và phái Xi Vưu cùng các Ma Vương khác đến truy đuổi. Chúng đến khi chúng ta đã rời đi. Phạm vi tìm kiếm của đối phương là khoảng 12 km. Một khi rời khỏi vòng tìm kiếm này, chúng sẽ không biết tìm chúng ta ở đâu nữa.”

 

“Có thể là bay trên trời không?” Giang Hồng nói: “Có liên quan đến thị lực của Xi Vưu không?”

 

“Đêm nay thử lái xe trước, sau xem sao.” Lục Tu đáp: “Đối phương rốt cuộc dùng phương thức gì để định vị chúng ta? Lạ thật.”

 

Nói xong, Lục Tu tựa vào ghế phụ, nhắm mắt lại.

 

“Anh không sao chứ?” Giang Hồng có chút lo lắng.

 

Lục Tu: “?”

 

Lục Tu mở mắt ra, nói: “Đêm qua tôi không ngủ, cho tôi ngủ một lát là được.”

 

Anh xem ảnh suốt đêm sao? Giang Hồng thầm nghĩ.

 

Nhưng sau đêm qua, thái độ của Lục Tu đối với cậu dường như có chuyển biến kỳ lạ, trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Vì anh đã xem những bức ảnh đó, hiểu rằng Giang Hồng đối với anh cũng từng là một người rất quan trọng sao?

 

Giang Hồng không hỏi. Tiếp theo, cậu lái xe dọc Tr**ng S* về phía nam. Khi vào địa phận Tương Đàm, phát hiện đường cao tốc và núi non đều bị nổ sập.

 

Giang Hồng: “...”

 

Nơi đây đã xảy ra một vụ nổ pháp lực kịch liệt, có lẽ là Khu Ma Sư và Ma tộc đã đối đầu. Phía trước là một cái hố giống như hố thiên thạch, trải dài gần hai mươi km khu vực nổ, sâu đến mấy chục mét. Đường cao tốc đến đây thì bị gián đoạn.

 

Giang Hồng dừng xe, Lục Tu mở mắt, nói: “Sao vậy?”

 

Hai người nhìn cảnh tượng trước mắt, Lục Tu nói: “Tôi mang xe bay qua nhé?”

 

“Thôi... Thôi.” Giang Hồng nói: “Anh tiếp tục ngủ đi, em đổi đường khác. Trong xe đồ đạc quá nhiều, kéo nó bay lên dễ làm hỏng thiết bị trong xe lắm.”

 

Lục Tu liền tiếp tục ngủ. Giang Hồng nói: “Chỗ này không biết đã xảy ra chuyện gì...”

 

“Chú văn hủy diệt gây ra pháp lực tự bạo.” Lục Tu thuận miệng đáp: “Có Khu Ma Sư đã đồng quy vu tận với kẻ thù ở đây.”

 

Cảnh tượng đó trông vô cùng thảm khốc. Giang Hồng thở dài, không hỏi thêm nữa, quay đầu chọn đường, ngược lại tiếp tục chạy về phía tây.

 

Nửa giờ sau.

 

“Ê?” Giang Hồng đột nhiên quay đầu lại, nói: “Có phải nó đang sáng không? Lục Tu! Tỉnh dậy mau! Thiết bị cảm ứng linh lực hình như sáng lên.”

 

Lục Tu tỉnh ngủ, quay đầu nhìn về phía thiết bị cảm ứng. Giang Hồng lái xe, cảm thấy phía sau xe có một ánh sáng mờ ảo chợt lóe.

 

Lục Tu: “Không có, ảo giác thôi.”

 

“Vừa nãy em cua gấp...” Giang Hồng nói, rồi cũng quay hướng về phía tây của quốc lộ.

 

“Lóe lên sao?” Lục Tu dường như cũng thấy, lập tức quay đầu lại.

 

Giang Hồng vừa đánh tay lái, vừa quay đầu nhìn lại. Đúng lúc cậu lái xe về phía Tây Bắc, thiết bị cảm ứng sáng lên!

 

Lần này cả hai đều thấy. Lục Tu nói: “Hướng Tây Bắc, có linh lực dao động.”

 

Rất nhanh, ánh sáng lại biến mất.

 

Giang Hồng lái xe về phía Tây Bắc. Lục Tu nói: “Tiếp tục lái, linh lực sẽ không luôn dao động. Chỉ khi có người dùng phép thuật ở đó mới có thể sáng lên...”

 

Giang Hồng: “Ồ, được... Nhưng cách bao xa vậy? Em sợ bỏ lỡ.”

 

Lục Tu đáp: “Ít nhất là hơn hai trăm km.”

 

Giang Hồng: “Cái này xa quá!”

 

Giang Hồng liền đạp ga, tăng tốc độ lên một trăm hai, xe nhà gầm rú phóng đi.

 

Hai tiếng rưỡi sau.

 

“Chúng ta đều đến Thường Đức rồi!” Giang Hồng nói: “Anh chắc chắn chứ?”

 

“Cậu tự xem đi.” Lục Tu nói.

 

Thiết bị cảm ứng lại sáng lên, lần này ánh sáng mạnh hơn rất nhiều.

 

Giang Hồng: “Phải lên cao tốc thôi.”

 

Lục Tu đáp: “Đối phương là một Khu Ma Sư rất mạnh. Tôi đoán anh ta đang chiến đấu. Chúng ta đã đi hơn hai trăm cây rồi.”

 

“Đi tiếp nữa, sẽ đến Trương Gia Giới.” Giang Hồng nói.

 

“Bây giờ là mấy giờ?” Lục Tu hỏi.

 

“Hai giờ chiều.” Giang Hồng nói: “Chưa ăn trưa đúng không? Ăn chút bánh quy, khoai tây chiên đi.”

 

Thiết bị cảm ứng bỗng sáng lên một lần nữa và lần này kể từ khi tiến vào trung tâm thành phố Thường Đức, nó cứ thế sáng rực, dẫn lối họ vượt qua đường cao tốc trong địa phận Thường Đức, thẳng tiến Trương Gia Giới.

 

Khi bước chân vào Trương Gia Giới, ánh sáng từ thiết bị cảm ứng lại càng thêm chói chang.

 

“Có phải ở Thiên Môn Sơn không?” Hồi nhỏ, Giang Hồng từng được bố đưa đến đây một lần. Thuở ấy, cả nhà ba người đi thuyền Tam Hiệp, men theo sông xuống Nghi Xương, rồi đến Phượng Hoàng và ghé Trương Gia Giới chơi vài ngày. Nhưng mười năm trôi qua, cảnh vật nơi đây đã thay đổi quá nhiều.

 

“Không phải.” Lục Tu đáp: “Chúng ta còn phải đi tiếp.”

 

Khi chiều tà buông xuống, họ đến gần công viên rừng quốc gia Trương Gia Giới. Từ phía xa, một tiếng động lớn vang lên, khiến tất cả dãy núi đều rung chuyển! Đến lúc này, hai người họ không còn cần thiết bị cảm ứng nữa mà đã nghe thấy trực tiếp!

 

Nửa bầu trời rực rỡ trong ánh sáng đỏ, ngay sau đó lại chuyển sang ánh lam huyền ảo.

 

“Đi!” Lục Tu bảo Giang Hồng dừng xe bên ngoài khu danh thắng. Giang Hồng vội vã chạy thẳng vào, nhưng Lục Tu nhìn cậu với vẻ mặt như thể đang nhìn một đứa đần: “Cậu muốn đi đâu?”

 

“À?” Giang Hồng ngớ người: “Không phải là đi vào tìm người sao?”

 

Lục Tu trong nháy mắt biến hóa thành một con hắc long khổng lồ, quay đầu nhìn Giang Hồng. Giang Hồng dè dặt hỏi: “Em… có thể cưỡi trên đầu anh không?”

 

“Cậu không phải đã cưỡi rồi sao?” Hắc long nói, giọng đầy vẻ hối thúc: “Nhanh lên!”

 

Lại một tiếng vang động trời, cổng lớn khu danh thắng đổ sập!

 

Hắc long vút lên một vòng, Giang Hồng lăng không nhảy vọt, nắm chặt sừng rồng và được mang theo bay thẳng lên bầu trời.

 

“Chậm tí!” Giang Hồng la lớn: “Anh sẽ làm em… văng ra ngoài mất!”

 

Hắc long: “……”

 

Giang Hồng dốc hết sức mình để chống lại lực ly tâm khủng khiếp. Hắc long lại nói: “Bám chắc!”

 

Ngay sau đó, hắc long tăng tốc hết cỡ, Giang Hồng chỉ cảm thấy bản thân mình suýt chút nữa tan rã, bị mang theo bay về phía Thiên Tử Sơn.

 

“Đó là cái gì?!” Giang Hồng kinh ngạc hỏi.

 

“Tôi cũng là lần đầu đến đây! Không biết!” Hắc long gầm lên, giọng đầy vẻ sốt ruột.

 

Dưới ánh nắng lờ mờ, tất cả những đỉnh núi đơn độc của Thiên Tử Sơn đều bị đứt gãy, bay lượn trên không trung. Một người áo đen, áo rộng tay dài, toàn thân như hóa thành hắc hỏa tán đi, đang điều khiển vô số đỉnh núi đơn độc này, xoay tròn gào thét ném thẳng vào kết giới ở trung tâm Thiên Tử Sơn!

 

Bên trong kết giới, một người đàn ông đang lơ lửng giữa không trung, hai mắt nhắm nghiền, chân trái hơi cong, đùi phải buông thõng. Một tay anh ta cầm một vũ khí cán dài nằm ngang, khó khăn lắm mới có thể duy trì kết giới. Phần thân trên của anh ta để trần, để lộ những múi cơ rắn chắc nhưng thon gọn, toàn thân phát ra ánh kim quang rực rỡ!

 

Bên dưới kết giới, gần hai mươi phù ấn tránh nạn phát ra ánh sáng mờ nhạt đang lơ lửng trong không trung! Ở trung tâm của những phù ấn này, xuất hiện một thiếu nữ mặc váy lụa trắng, cũng đang lơ lửng, dường như đang duy trì một loại pháp thuật nào đó!

 

Hắc long trong khoảnh khắc đã bay đến, phun ra một ngụm long viêm về phía người áo đen!

 

“Anh không xác định thân phận trước sao?” Giang Hồng hỏi.

 

“Chẳng phải rõ ràng rồi sao?” Hắc long dường như không hiểu mạch não của Giang Hồng: “Cái này còn cần phải tự báo gia môn sao?!”

 

Giang Hồng: “Cũng đúng, bộ đồ đen kia vừa nhìn đã thấy rất tà ác rồi!”

 

Người áo đen không ngờ đột nhiên lại có sự trợ giúp từ một con rồng, liền lập tức quay đầu, hắc hỏa cuồn cuộn bay lên bầu trời!

 

Giang Hồng: “Hắn chú ý đến chúng ta rồi!”

 

Hắc long đột ngột bay cao hơn, phóng thẳng l*n đ*nh trời và quát lớn: “Dùng Vạn Vật Thư!”

 

“Cái này… chức năng không đầy đủ mà!” Giang Hồng nói: “Không thể giúp anh được, chỉ có thể xem thanh máu thôi…”

 

“Vậy thì xem thanh máu!” Hắc long nói: “Đối phương là ai?”

 

Người áo đen lập tức bỏ lại kết giới, bay thẳng lên trời, rõ ràng hắn hứng thú với Giang Hồng và Lục Tu hơn. Giang Hồng rút Vạn Vật Thư ra, truyền pháp lực vào, dùng ma trượng Vạn Vật Thư chỉ thẳng vào người áo đen kia ——

 

“Đầy!” Giang Hồng thốt lên: “Thanh máu đầy mà!”

 

Hắc long: “……”

 

Giang Hồng: “Nhưng thanh năng lượng chỉ còn chưa đến 10%!”

 

Người áo đen lập tức sửng sốt. Giang Hồng lại nói: “Hắn tên là ‘Mục’… cẩn thận!”

 

Hai ngọn núi khổng lồ ầm ầm khép lại vào trung tâm, hắc long suýt nữa đâm thẳng vào. Nó gắng sức xoay mình giữa không trung, Giang Hồng trong nháy mắt bị hất văng ra. Hắc long hóa thân thành Lục Tu, một chân nhẹ nhàng đặt lên thân núi, rồi lao điên cuồng trên ngọn núi đang sụp đổ, thân thể gần như song song với mặt đất, nhanh chóng chạy về phía Giang Hồng.

 

“Em sắp rớt xuống…” Giang Hồng choáng váng, tưởng Lục Tu chưa phát hiện mình đã bị tách ra. Nhưng Lục Tu đã phi thân đến chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ôm ngang Giang Hồng vào lòng, cả hai nhảy ra khỏi dãy núi đang sụp đổ, đồng thời tránh đi những đòn hắc hoả cuồng bạo.

 

Từ phía xa trên mặt đất, trong lá chắn một long ngữ đột ngột truyền đến!

 

Long ngữ kia chỉ có ba chữ, tất cả đều là những từ Giang Hồng đã từng học, nhưng cậu nhất thời không thể giải đọc được điều gì đang xảy ra. Lục Tu nghe thấy long ngữ liền kinh ngạc tột độ, quay đầu lại.

 

Chỉ thấy long ngữ chính là từ vị trí của người đàn ông phát ra kim quang kia, trào dâng mãnh liệt. Lục Tu lại lần nữa biến thành hắc long như thể đã nhận được mệnh lệnh, bay thẳng về phía người áo đen!

 

“Muốn làm gì?” Giang Hồng hỏi.

 

Hắc long nói: “Phá tan lá chắn hộ thân của hắn!”

 

Giang Hồng lúc này mới phát hiện, quanh thân người áo đen kia lại có một cái phù văn lá chắn màu tím đen mờ ảo! Giống như một luồng quang đoàn nhàn nhạt. Trong khoảnh khắc hắc long lao về phía người áo đen, nó tập trung long viêm, ngọn lửa trắng xóa che kín trời đất, ầm ầm bao phủ quang đoàn kia.

 

Kẻ áo đen tên là “Mục” cười lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình.”

 

Ngay sau đó, tất cả những ngọn núi và tảng đá khổng lồ đang bay lượn từ bốn phương tám hướng đều đổ ập xuống đầu hắc long!

 

“Không phá được!” Giang Hồng la lên.
Hắc long đã không còn để ý đến Giang Hồng nữa và cũng không thể trả lời. Giang Hồng triệu hồi Vạn Vật Thư, nói: “Ơ? Để em thử xem có dùng Vạn Vật Thư để sát xoá bỏ được không…”

 

Trong mớ hỗn loạn này, Giang Hồng một tay ôm chặt sừng rồng, tay kia khó khăn lắm mới cầm Vạn Vật Thư chỉ vào Mục, từ giao diện thao tác nhấn vào chức năng “tẩy”, từ trong không trung kéo đến một cục tẩy.

 

Lá chắn hộ thân của người áo đen, đã bị chức năng “tẩy” của Vạn Vật Thư mở ra một khe hở nhỏ.

 

Chỉ trong thoáng chốc, lá chắn xuất hiện những vết rạn nứt, vỡ tan. Áo choàng của người áo đen bay lên, để lộ thân hình thối rữa bên dưới, đôi mắt xanh biếc hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ.

 

Lá chắn trong khoảnh khắc vỡ nát dưới sự oanh tạc của long viêm!

 

Kéo theo đó, tất cả dãy núi đều tan tác, trên mặt đất, vang lên một tiếng gầm rống trong trẻo.

 

“Giao cho tôi đi!”

 

Người đàn ông đang lơ lửng giữa không trung liền thu hồi kết giới bảo hộ, hóa thành một luồng kim quang bay tới. Hắc long dang ngang thân hình, người đàn ông mượn lực từ một bên của hắc long, đạp mạnh một cái, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt người áo đen.

 

“Trừ ma!” Người đàn ông quát lớn, đột nhiên vung cây trường côn trong tay, vung ra một đoàn côn hoa lao ngang tới!

 

Người áo đen gầm lên giận dữ. Thân côn sáng chói vạn trượng kim quang tựa như một biển vàng. Hắc long vút cao giữa không trung, Giang Hồng quay đầu nhìn cảnh tượng này bỗng dưng có một cảm giác quen thuộc đến lạ!

 

Cú vung côn đó, tựa hồ như muốn lật đổ cả trời đất!

 

Kim quang bùng nổ, tạo thành một đại dương mênh mông, vô tận. Cảnh tượng này, Giang Hồng đã từng thấy! Vào cái ngày cậu b*n r* Kim Cương Tiễn ——

 

Ngay sau đó, kim quang ngập trời lại lần nữa thu về thân côn, rồi bùng nổ.

 

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, dưới lớp áo choàng thân hình người áo đen hóa thành vô số quang hoa tựa như sao băng bay vụt về phía xa, chiếc áo choàng bị thiêu rụi không còn gì.

 

Những ngọn núi đang bay nhanh trên không trung mất đi pháp lực, liên tiếp ầm ầm rơi xuống đất.

 

Bụi mù ngập trời cuốn lên, rồi rất nhanh lại lần nữa lắng xuống, trả lại sự yên bình.

 

Người đàn ông để trần nửa thân trên, h* th*n mặc một chiếc quần dài màu xanh đen mỏng, tay cầm trường côn kim quang, tùy ý thu lại, đặt một cách tự nhiên sau lưng. Anh ta quay đầu nhìn về phía gần hai mươi luồng quang hoa chỗ tránh nạn mà mình đã bảo vệ bấy lâu, cùng cô gái mặc váy dài ở trung tâm phù ấn.

 

“À… ủa?” Giang Hồng định nói gì đó, nhưng sau trận đại chiến vừa kết thúc, cậu phát hiện một điều đặc biệt ——

 

—— Cô gái đang bảo vệ phù ấn chỗ tránh nạn kia, với miếng vải đen bịt mắt, mái tóc dài tung bay, lại chính là chủ nhiệm Khu Ủy, Phương Nghi Lan!

 

“Chủ nhiệm Phương?” Giang Hồng trợn tròn mắt, vội vàng kêu lên: “Chủ nhiệm Phương!”

 

“Cảm ơn.” Phương Nghi Lan nói ngắn gọn: “Vậy thì, tôi đi trước đây.”

 

Người đàn ông nói: “Đi thôi, tôi sẽ rất nhanh đến hội hợp với các cô.”

 

Pháp trận quanh thân Phương Nghi Lan đột nhiên khởi động, một tiếng “Ong” và một luồng bạch quang lóe lên, cô ấy cứ thế bị truyền tống đi mất.

 

“Ai, từ từ đã!” Giang Hồng khó khăn lắm mới tìm được một Khu Ma Sư mà lại là người quen, cậu muốn hỏi một chút tình hình hiện tại thế nào, sao lại đi mất như vậy?!

 

Người đàn ông thở ra một hơi dài, nói: “Cũng may các cậu đã đến.”

 

Hắc long chở Giang Hồng, cùng người đàn ông vẫn giữ khoảng cách. Người đàn ông thu hồi tất cả pháp lực, từ từ đáp xuống sạn đạo Thiên Tử Sơn, nhìn hắc long và Giang Hồng.

 

“Tiểu Hắc?” Người đàn ông nhận ra ánh mắt của hắc long dường như mang theo sự nghi hoặc.

 

Hắc long: “……”

 

Hắc long cảnh giác nhìn anh ta.

 

“Anh cũng là rồng?” Hắc long nói.

 

“Nó bị mất trí nhớ sao?” Người đàn ông hỏi Giang Hồng: “Cậu có thể kể cho tôi nghe mọi chuyện đã xảy ra không?”

 

“Ừm…” Giang Hồng nói: “Anh… anh là ai? Tôi vừa nghe anh nói ‘trừ ma’, chẳng lẽ anh chính là…”

 

“Cậu không phải đã đoán ra rồi sao?” Người đàn ông nói: “Đúng vậy, tôi chính là Hạng Thành.”

Bình Luận (0)
Comment