Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, Đại học Thương Khung trở lạnh chỉ sau một đêm, Giang Hồng bất tri bất giác quen với cuộc sống đi học cùng đám Yêu tộc, khi gặp lại đã khá tự nhiên mà không hỏi chủng tộc, đối xử với những bạn học kỳ lạ như đối với con người.
Bình tĩnh mà xem xét, Yêu tộc vẫn rất đáng yêu, thậm chí còn đáng yêu hơn một số người, họ không mấy am hiểu quy tắc hành xử của nhân tộc, xưa nay có gì nói thẳng, không có ý ngầm, cũng không quanh co lòng vòng. Giang Hồng vốn dĩ không có thành kiến với yêu quái, dần dần, sau hai tháng nhập học, cậu kết giao được không ít bạn bè Yêu tộc.
Ngoại trừ việc không thể tu luyện pháp thuật, Giang Hồng đã hoàn toàn hòa nhập vào cộng đồng Khu Ma Sư, trở thành một thành viên của họ. Khi đi học, cậu phát điên với những kiến thức khó hiểu, đầy dấu chấm hỏi trong vở ghi chép, tan học thì nhiệt tình thảo luận những vấn đề như “Thể tích nội đan và năng lượng chứa đựng, giảm dần theo giới hạn quá trình tu luyện.”
Bước vào tháng 12, Tây Bắc đã bắt đầu là mùa đông, Giang Hồng thậm chí ngạc nhiên phát hiện, cậu không hề khó khăn mà tiếp nhận gần như toàn bộ kiến thức, đối với những môn học kỳ ảo phản khoa học này, dường như đã thành quen.
Ngoài môn Khám phá Thế giới, môn này trong nhiều môn học là khó nhất, ngoài nội dung trái với lẽ thường rất nhiều ra, tốc độ giảng bài của Chu Cẩn Linh còn nhanh như bay, cộng thêm đề cuối kỳ phức tạp, khiến Giang Hồng luôn cảm thấy rất cố hết sức, không ít nội dung trên lớp cậu còn phải về phòng hỏi Trương Tích Đình, hoặc tìm thời gian hỏi Lục Tu.
Từ lớp học tổng hợp trừ ma, do Tào Bân tự mình giảng dạy, vị phó hiệu trưởng này bắt đầu truyền thụ cho họ thể thuật (1). Thể thuật là tuyệt kỹ độc môn của Tào Bân, tổng hợp nhu thuật Brazil (2), võ thuật cổ truyền và Karate, nhắm vào thể chất của Giang Hồng và Tiểu Bì, đây quả thực là phương pháp tu luyện tốt nhất, ngay cả người bình thường cũng có thể nắm vững.
“Mạch luân trong cơ thể tôi chịu hạn chế bởi điều kiện thân thể.” Tào Bân vừa uống cà phê vừa nhìn Giang Hồng và Tiểu Bì đứng tấn, nói: “Giờ cũng không thích hợp tu tập pháp thuật linh mạch, nên chọn thể thuật. Đứng mệt thì nghỉ một lát.”
Giang Hồng khôi phục tư thế đứng thẳng, nói: “Nhưng thầy vẫn có tư chất mà.”
Tào Bân gật đầu, nói: “Đó là chuyện rất sau này, không có pháp thuật, vẫn có thể trở thành Khu Ma Sư. Chúng ta giải quyết vấn đề, quan trọng nhất là dựa vào chỗ này…”
Nói rồi, anh dùng ngón tay chỉ vào huyệt Thái Dương của mình: “Trí tuệ, mới là đặc tính quan trọng nhất của một Khu Ma Sư.” Hôm nay Lục Tu không đến, Giang Hồng mấy lần muốn hỏi, cuối cùng Tiểu Bì đã mở lời.
“Học trưởng đâu ạ?”
Tào Bân thong thả đáp: “Cậu ấy đi làm việc rồi.”
Chuyện Khu Ủy Dương Phi Dao “đối phó” họ lần trước đã qua hơn một tháng, sau đó không còn động tĩnh gì nữa, Giang Hồng luôn nghi ngờ Tào Bân và Lục Tu đang có kế hoạch gì đó.
“Hôm nay học đến đây thôi.” 11 giờ 20 phút, Tào Bân nói: “Mặc áo khoác vào rồi đi, kẻo dễ bị cảm lạnh.”
Tiểu Bì và Giang Hồng cảm ơn rồi tan học, rời đi trước, Tào Bân lại gọi Giang Hồng lại.
“Có thời gian không?” Tào Bân nói: “Nói chuyện chút.”
Giang Hồng đồng ý tự nhiên, vừa bước ra khỏi tòa nhà hành chính, cậu liền kêu lớn.
“Tuyết rơi!” Đây là lần đầu tiên Giang Hồng, người lớn lên ở phương Nam, nhìn thấy tuyết!
Giang Hồng quàng khăn, đội mũ len, hô to một tiếng, lạch bạch chạy đến ven đường bên ngoài tòa nhà hành chính, bắt đầu nghịch tuyết.
Tào Bân thì mặc bộ vest, bên ngoài khoác chiếc áo gió, đứng bên hồ nước của tòa nhà hành chính nhìn Giang Hồng, dường như cảm thấy cậu rất thú vị.
Giang Hồng nói: “Hiệu trưởng! Chỗ này tháng 12 đã bắt đầu có tuyết rồi sao?”
Tào Bân đáp: “Năm nay tuyết rơi sớm lắm, chắc là một mùa đông giá rét.”
Tào Bân chỉ đứng bên cạnh yên lặng nhìn, rồi nhắc nhở: “Đừng đến gần hồ nước, băng ở đó mỏng lắm.”
Giang Hồng gom tuyết xoa xoa trong tay, quyết định về phòng ngủ chơi tiếp. Tào Bân đợi cậu quay lại nguời rồi mới nói: “Cuối tháng cậu có kế hoạch gì không?”
“Cuối tháng?” Giang Hồng nghĩ nghĩ rồi đáp: “Chắc là không có.”
Hai người đi trên đường, Giang Hồng phủi tuyết trên tay, hỏi: “Cụ thể ngày nào? Cần em chạy việc gì sao?”
Tào Bân nói: “Tôi chuẩn bị đi Bắc Kinh một chuyến, chọn ngày thì nhằm ngày, cứ 29 tháng 12 đi, có lẽ sẽ chiếm một ngày nghỉ Tết Dương lịch của em.”
Giang Hồng: “Đi Bắc Kinh làm gì ạ?”
“Khu Ủy.” Tào Bân nói: “Trần Chân muốn gặp mặt em để xác nhận chuyện xảy ra ở địa mạch ngày hôm đó.”
Giang Hồng “ồ” một tiếng, đang do dự có nên hỏi Lục Tu không, có lẽ anh ấy đã có kế hoạch cho Tết Dương lịch rồi, Tào Bân lại nhìn thấu sự nghi ngờ của cậu, nói: “Đến lúc đó Lục Tu cũng sẽ đi, cùng với thầy Hiên Hà Chí.”
Giang Hồng liền đồng ý ngay, Tào Bân lại nói: “Em chắc chắn thời gian này không có kế hoạch khác chứ? Tôi không muốn làm Em bị trùng lịch.”
Giang Hồng nói: “Trong khóa phân biệt pháp bảo, muốn cùng bạn cùng phòng cùng nhau đi tìm pháp bảo. Đề cuối kỳ của môn Khám phá Thế giới, dự định làm trước sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch, chắc là có thể dời lại một chút.”
Tào Bân nói: "Cuối kỳ khối lượng bài tập tương đối nặng, chú ý đừng trượt môn.”
Giang Hồng vì thế vui vẻ chào tạm biệt Tào Bân. Mùa đông Tần Lĩnh đến nhanh chóng khiến người ta không kịp chuẩn bị, lại lạnh hơn và ẩm ướt hơn phương Nam, trận tuyết đầu mùa đông phủ lên một màu trắng cho khuôn viên trường. Lúc này Lục Tu đang làm gì nhỉ? Giang Hồng đột nhiên rất nhớ anh, Lục Tu đã gần một tuần không tìm cậu.
Còn chưa đến hai tuần nữa là đến Tết Dương lịch. Giang Hồng trở về phòng ngủ, bạn cùng phòng cười ầm lên.
“Cậu có cần mặc nhiều thế không?” Kim nói.
Giang Hồng: “Thật sự rất lạnh mà!”
Giang Hồng lần đầu tiên gặp phải mùa đông dưới không độ, cũng lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy tuyết rơi, cậu cởi khăn quàng cổ, tháo mũ, cởi áo khoác, nằm dài trong phòng ngủ ấm áp như mùa xuân, chỉ muốn lười biếng ngủ một giấc ngủ đông, buổi chiều không muốn lên lớp chút nào.
“Khi nào đi mua pháp bảo?” Trương Tích Đình hỏi: “Sau Tết Dương lịch phải nộp bài tập rồi.”
Giang Hồng nằm sấp trên giường, sắp xếp lại vở ghi, nhớ tới môn Tổng hợp trừ ma của Tào Bân cũng có đề cuối kỳ! A a a! Phải làm một chuyện, làm chuyện gì cũng được, làm như “sự tích” báo cáo cho Tào Bân, còn phải viết báo cáo kỹ càng tỉ mỉ! Sao mà khó vậy!
Giang Hồng nói có việc vào Tết Dương lịch, mọi người cũng khá hiểu, Trương Tích Đình nói: “Vậy 24 tháng 12 đi Tây An nhé? Vừa lúc mấy ngày này chúng ta cũng không có tiết, đón Giáng Sinh luôn, các cậu thấy sao?”
Giang Hồng nhìn lịch học, phần lớn các môn đại cương có thể bỏ qua, liền đồng ý.
“Một đám Khu Ma Sư Trung Quốc, đi ăn mừng lễ Giáng Sinh của đạo Thiên Chúa.” Giang Hồng nói: “Không thấy kỳ lạ lắm sao?”
Trương Tích Đình ra hiệu cũng được, đừng hỏi những câu thừa thãi như vậy.
Mấy ngày nay, trong phòng ngủ toàn là chuyển phát nhanh, hơn nữa đều là Hạ Giản mua, mỗi gói Hạ Giản đều mở ra xem một cái, rồi tùy tay vứt xuống, toàn là đồ cổ giả, đồ trang trí dân tộc, bùa Phật Đông Nam Á, đồ trang sức secondhand, ngọc rẻ tiền.
Phòng 903 chẳng khác nào một cái chợ bán sỉ đồ lặt vặt.
“Tuy rằng cái phần mềm kia đúng là tên là ‘Đào Bảo*’, nhưng cậu đào pháp bảo trên Đào Bảo thì không thể nào đào được đâu.” Kim cuối cùng không nhịn được, nhắc nhở Hạ Giản: “Nghiêm túc làm bài tập đi, đến lúc đó cẩn thận tìm.”
淘宝 /Táobǎo/ App Taobao - 陶宝 /Táo bǎo/ đào bảo (bối). Hai từ này có cách đọc giống nhau
Hạ Giản cầm kéo, mở thêm một gói nhỏ, lấy ra một khối thủy tinh nhìn cái, rồi lại bỏ vào, vứt cả gói và hàng vào thùng rác.
“Kệ nó.” Hạ Giản nói: “Biết đâu lại đào được thì sao?”
“Nhưng mà cho dù muốn đào đồ.” Giang Hồng nói: “Chẳng phải nên ở trên Nhàn Ngư sao (3)? Ở đó đồ secondhand mới nhiều chứ.”
(闲鱼 /Xián yú/: Nhàn Ngư)
Hạ Giản vô cùng không muốn đi chen chúc ở chợ đồ cổ dưới đường, vì thế gửi hy vọng vào việc một lần là xong, đào được vài món pháp bảo lọt lưới trên mạng, ví dụ như mấy món pháp bảo dân gian bị người phàm vô tình có được, không biết cách dùng, cũng không có khái niệm gì về nó, liền đem lên mạng bán như đồ secondhand.
Ban đầu Giang Hồng cảm thấy lãng phí, còn nhặt lại một vài món, hoặc để ở ban công, dần dần cũng mất hứng. Con đường mua sắm của Hạ Giản bao gồm những buổi livestream không hạn bán đá ngọc và thủy tinh các loại, cùng với các cửa hàng đồ cổ online.
Ước nguyện ban đầu của Hạ Giản là dù không đào được pháp bảo thật, đào được chút nguyên liệu cũng tạm chấp nhận, nhưng không như mong muốn, chẳng có món nào dùng được.
“Thôi vậy…” Hạ Giản kêu ca nói: “Tớ vẫn nên đi mua trực tiếp thôi!”
Cả online và offline đều phải dựa vào vận may, nhưng offline có thể thấy hàng thật, tương đối vẫn dễ hơn một chút.
Giang Hồng: “Sao cậu còn mua cả Tinh Linh Thiên Miêu vậy?”
Hạ Giản đáp: “Đặt nhầm đơn, vứt đi.”
Giang Hồng vì thế giữ lại Tinh Linh Thiên Miêu dùng, chuyển tiền cho Hạ Giản.
“Vậy tớ đi đổ rác đây.” Giang Hồng ôm bao lớn bao nhỏ trước tiên đưa cho đám yêu quái ở phòng khác chọn, xem có ai thích không, thu chút tiền trả lại Hạ Giản, cuối cùng mới đem đi vứt.
Đại học Thương Khung nghỉ đông rất sớm, đặc biệt đối với sinh viên năm nhất, sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch mùng 1 trở về, liền phải bắt đầu thi cuối kỳ và báo cáo đề tài, thời hạn một tuần, trước ngày 20 đã nghỉ.
Trên notebook của mọi người toàn là tài liệu ôn tập cuối kỳ, khiến Giang Hồng cũng thấy hơi hoang mang. Khác biệt chỉ ở chỗ, nội dung ôn tập của bạn cùng phòng toàn là tiếng Anh, Triết học Mác-Lênin, ba môn đại cương về máy tính, còn tài liệu ôn tập của Giang Hồng lại là một đống bản vẽ pháp bảo và sơ đồ linh mạch.
Còn có môn Khám phá Thế giới! Giang Hồng tính toán thời gian, nhắc nhở Hạ Giản, rồi cùng tổ mở một buổi thảo luận đề thi.
Mọi người hiện tại đã xác định được xuất xứ của cái đỉnh có khắc chữ vàng kia, Liên Giang điều tra ra, nơi khai quật cái đỉnh Võ Hầu ở ngoại ô thành phố Trương Dịch, tỉnh Cam Túc, mọi người tạm định ngày mùng 2 tháng 1 sẽ tập hợp đến địa điểm, bắt đầu làm đề tài này.
“Kịp không?” Trong quán cà phê, Tiểu Bì lo lắng nói.
Liên Giang nói: “Làm được đến đâu hay đến đó thôi.”
Hạ Giản nói: “Kịp, yên tâm đi, không kịp thì trực tiếp bảo Giang Hồng dọn ngoại viện, tớ bây giờ phiền nhất là pháp bảo đấy, một chút manh mối cũng không có.”
Giang Hồng đột nhiên lại nhớ tới một chuyện: “Tớ còn có đề cuối kỳ của thầy Tào nữa a a a! Sao mà nhiều vậy!”
Từng việc một thôi, việc học của Khu Ma Sư so với đại học bình thường chẳng thoải mái chút nào, tự do cao thì khó khăn cũng theo đó mà tăng lên. Trở về phòng ngủ, mọi người đều đang nói chuyện pháp bảo pháp bảo, phòng đối diện còn mang đến không ít đồ secondhand, nhờ Hạ Giản và Kim giúp phân biệt.
Mỗi sinh viên năm nhất đều cần pháp bảo, tự nghiên cứu hoặc mua sắm là hai con đường, muốn được đánh giá loại xuất sắc, chỉ có thể đi mua sắm, dù sao sinh viên năm nhất cũng không làm ra được pháp bảo tốt nào.
“Chơi cờ đi.” Trương Tích Đình nói: “Nào nào nào, giải toả tí.”
Giang Hồng ôn tập được một nửa, thật sự không muốn tốn não nữa, vì thế lại bị Trương Tích Đình kéo đi chơi cờ.
Gần đến Giáng Sinh, các môn đại cương bắt đầu thi rải rác, chỉ dùng ba ngày là thi xong hết. Thi xong Triết học Mác-Lênin vào chiều tối hôm đó, Lục Tu cuối cùng cũng gửi tin nhắn cho Giang Hồng.
Lục Tu: 【Ở đó không?】
Giang Hồng: 【Anh cuối cùng cũng quay lại rồi sao?】
Lục Tu: 【Đã về từ lâu rồi, không muốn làm phiền cậu ôn tập cuối kỳ.】
Giang Hồng thi xong liền về phòng ngủ thu dọn ba lô, đóng dấu luận văn trừ ma sử, sắp xếp xong chuẩn bị sau Tết Dương lịch nộp, ba môn cuối cùng còn lại, hôm nay bắt đầu cùng bạn cùng phòng làm việc tập thể, mua được pháp bảo xong còn phải đi Bắc Kinh một chuyến, ngày hôm sau Tết Dương lịch thì cùng Liên Giang, Tiểu Bì hỏa tốc hội họp, đi Cam Túc - Vũ Uy - Trương Dịch.
Thay đổi từ trước, Giang Hồng chắc chắn thầm nghĩ sắp tới toàn là hoạt động ngoại khóa, ha ha ha quá hạnh phúc!
Hiện tại chỉ còn lại tiếng ô ô ô, thật sự không muốn ra cửa chút nào, mùa đông phương bắc thật sự quá lạnh...
“Đi.” Kim rất có phong phạm thủ lĩnh, từ giờ trở đi, cần phải đảm bảo cả phòng nộp bài tập vừa ý, trong đó người cần quan tâm đặc biệt lại là Giang Hồng, bởi vì Giang Hồng trong quá trình thi cuối kỳ, vẫn luôn giúp mọi người ôn tập tiếng Anh.
Lục Tu lại hỏi: 【Có kế hoạch gì không?】
Giang Hồng chần chờ một lát, nói cho Lục Tu hành trình của mình - ban đầu còn đang suy xét, lễ Giáng Sinh có nên cùng Lục Tu đón không, nhưng Lục Tu vẫn chưa hẹn trước cậu, Giang Hồng lại phải làm bài tập cuối kỳ, liền đồng ý với bạn cùng phòng.
Lục Tu sau khi nghe xong chỉ đơn giản trả lời một câu: 【Có việc thì gọi tôi.】
Giang Hồng nói: 【Đợi tôi mua được pháp bảo, sẽ nhắn tin cho anh.】
Lục Tu: 【Không quan trọng, vốn dĩ cũng muốn đi Bắc Kinh, rất nhanh sẽ gặp mặt.】
Giang Hồng: 【Đi Bắc Kinh chơi tôi làm hướng dẫn nhé.】
Lục Tu: 【Được.】
Vào buổi tối, phòng 903 quyết định trước tiên đi xả hơi, vì thế đến Tây An trước đi tắm suối nước nóng, rồi đến quán bar uống chút rượu, chơi board game (4), đón một đêm Giáng Sinh an lành ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, ngày 12 cuối tháng, Tây An gió lớn gào thét, Kim đến gõ cửa.
“Dậy làm bài tập đi.”
Đầu Giang Hồng suýt bị gió thổi lệch, phần lớn thời gian trốn sau lưng Kim, thương gia thì rất có không khí lễ hội.
Trong chợ đồ cổ nhỏ ở cửa Đông thành, họ gặp không ít sinh viên cùng trường, mọi người gặp nhau chào hỏi một tiếng, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cười cười. Khi đi qua các sạp hàng, từng người họ liền dừng lại, nghiêm túc xem có đồ secondhand nào “có thể là pháp bảo” không. Giang Hồng so sánh với ghi chép trong notebook, pháp bảo xuất hiện trên các loại đồ sứ, đồ gốm xác suất cực nhỏ, có thể bỏ qua. Đồng thau, đồng, ngọc thạch, chuỗi hạt là đối tượng kiểm tra chủ yếu.
“Tớ qua bên kia xem.” Trương Tích Đình đứng ở hàng vỉa hè, thấy Kim lật tới lật lui, so sánh một món đồ trang sức bằng ngọc, có chút mất kiên nhẫn.
Kim gật đầu, mọi người liền chia nhau làm việc, Giang Hồng nhìn một lát, vì thế đi theo sau Trương Tích Đình.
Trương Tích Đình nói: “Cậu chẳng phải đã có một món pháp bảo rồi sao?”
Giang Hồng: “Đâu? Không có mà.”
Trương Tích Đình: “Cái cậu đeo trên cổ này.”
Giang Hồng: “Phải tự tay làm ra, hoặc là mua được pháp khí vô chủ, cái này là Lục Tu cho tớ, không tính.”
Trương Tích Đình nói: “Đó là vảy rồng phải không?”
Giang Hồng nhớ tới Lục Tu từng nói, vì thế “ừ” một tiếng, Trương Tích Đình lại nói: “Cậu không thể xin anh ấy một cái nữa sao? Vảy rồng là vật liệu tuyệt hảo để chế tạo pháp bảo, anh ấy nhất định sẽ cho cậu.”
Giang Hồng nói: “Không thể cái gì cũng tìm anh ấy được, cũng quá đáng, sớm muộn gì anh ấy cũng chán ghét tớ!”
Trương Tích Đình đến một sạp hàng, quỳ một gối xuống đất, tìm thấy một cái đĩa kim loại nạm đầy đá quý, khắc đầy phù văn, nói với Giang Hồng: “Cậu xem cái này?”
Giang Hồng nói: “Đây là Thất Bảo Bàn, hẳn là của một vị cao tăng từng dùng, trên bàn khắc kinh Lăng Nghiêm.”
Giang Hồng không có pháp lực, lý thuyết lại học rất nghiêm túc, cái bàn này nhìn qua, có khả năng để lại chút pháp lực, nhưng chưa chắc đã là pháp bảo.
“Bao nhiêu tiền?” Trương Tích Đình hỏi ông chủ.
“46 vạn.”Ông chủ đáp.(~1.658.958.150 VNĐ)
Giang Hồng: “...”
Trương Tích Đình: "Tiền giấy?"
Giang Hồng: "..............."
Ông chủ: “Không mua thì cút đi! Cái loại keo kiệt!”
Mọi người đi dạo một vòng ra, ba người tay không, chỉ có Hạ Giản mua một khối mã não nam hồng, quyết định nếu thật sự không được thì về tự chế tạo pháp bảo vậy.
“Haizz…” Kim bất đắc dĩ thở dài.
Mọi người ăn trưa ở nhà ăn, mỗi người nghĩ đối sách.
Tin nhắn Lục Tu đến: 【Mua được pháp bảo chưa?】
Giang Hồng: 【Chẳng có gì cả, ngay cả vật liệu dùng được cũng rất đắt.】
Giang Hồng vô ý ngẩng đầu, phát hiện mọi người đều nhìn chằm chằm vào điện thoại của cậu, dường như đang mong chờ viện trợ bên ngoài có thể phát cho mỗi người một món pháp bảo.
“Giờ làm sao đây?” Giang Hồng nghĩ đi nghĩ lại.
Mọi người thấy Giang Hồng không có ý định nhờ giúp đỡ, liền đành phải từ bỏ ý niệm.
Kim nói: “Buổi chiều lại đi dạo, không thì mua chút vật liệu về làm?”
Hạ Giản nói: “Tự làm pháp bảo nhiều nhất cũng chỉ được loại A, không đến được loại S, hơn nữa đa số còn chẳng được loại A ấy chứ.”
Trương Tích Đình nói: “Cậu là thiếu gia, làm nghiêm túc thế làm gì?”
Hạ Giản: “Tớ cũng muốn cố gắng mà! Bố tớ yêu cầu nghiêm khắc lắm, lỡ được loại B thì về nhà bị đánh chết.”
“Ting.” tin nhắn Lục Tu đến, mọi người lại cùng nhau nhìn điện thoại Giang Hồng.
Giang Hồng: “Các cậu thật là quá đủ rồi! Sao cứ đặt hy vọng vào học trưởng của tớ thế hả! Không thể hỏi các học tỷ của các cậu sao?”
Trương Tích Đình: “Bố, bố xem thử ông nội có gợi ý nhiệm vụ không đi.”
Giang Hồng: “...............”
Lục Tu: 【Nói cho cậu một bí mật.】
Giang Hồng: 【Gì?】
Lục Tu: 【Chợ cửa Đông đúng là có một ít, đều là thầy của La, giáo viên môn pháp bảo của các cậu tự mình đến bỏ vào, không quá hai mươi món, phân theo cấp bậc, mục đích khảo hạch là xem các em có nắm vững ‘phân biệt’ hay không, cho dù tìm được, theo tôi đoán, cũng không quá ‘A’.】
“Ra là thế này...!” Mọi người như tỉnh khỏi giấc mộng.
“Quá thâm đi.” Trương Tích Đình nói.
Giang Hồng đánh giá, Tào Bân từng nói, cuối kỳ mỗi môn S đều có hạn ngạch, nhưng môn của Tào Bân thì không, bởi vì lớp anh chỉ có hai người, chỉ cần làm tốt là có thể cho cả hai S.
Hai trăm sinh viên cả khóa, S nghe nói không quá 1%, tức là 2 người, A thì không quá 19%, 38 người.
Giang Hồng đang định hỏi vậy giờ làm sao thì Lục Tu lại gửi một tin: 【Pháp bảo không phải không có, muốn tìm phải đúng chỗ.】
“Ở đâu?” Kim lập tức tỉnh táo hẳn.
Giang Hồng nhìn nhìn bạn cùng phòng, do dự không biết có nên hỏi Lục Tu không, bên kia không hề trả lời, dường như ngầm bảo dừng ở đây.
“Nên hỏi anh ấy không?” Giang Hồng nói, giọng có chút nghi hoặc.
Trương Tích Đình tuy rằng thường xuyên nói đùa, nhưng cũng hiểu ý, không phải là không thể nhờ giúp đỡ, chỉ là nếu hoàn toàn dựa vào gợi ý, có vẻ như bọn họ chẳng làm gì cả, giống như những kẻ chỉ biết chìa tay xin xỏ.
“Trước từ từ.” Trương Tích Đình nói:“Chúng ta thử nghĩ xem, những nơi nào có khả năng bán pháp bảo?”
Hạ Giản lập tức lên tiếng: “Khu Ủy! Tớ nghe nói ở cổng nhiều trụ sở Khu Ủy, đều có người bày bán đồ vỉa hè!”
Kim cũng nghĩ tới, gật gù: “Đúng đúng, những pháp bảo đó tuy rằng không tính là đặc biệt tốt, giá cũng không rẻ, nhưng ít ra là hàng thật giá thật.”
“Liệu họ có bán cho sinh viên không?” Trương Tích Đình hỏi, vẫn còn chút nghi ngờ.
Hạ Giản nhún vai: “Bỏ thêm chút tiền chắc là được thôi?”
Kim lắc đầu: “Chỉ có ở thành phố, tỉnh lỵ mới có chi bộ Khu Ủy chính thức, với lại một vài thành phố đặc biệt mới có văn phòng đặc phái của Khu Ủy, chúng ta làm sao mà vào được những nơi đó.”
Trương Tích Đình ngạc nhiên: “Cậu chưa từng đến Khu Ủy bao giờ à?”
Kim đáp: “Ủy ban Khu Ma Sư Cam Túc ở tận Lan Châu và Đôn Hoàng, bọn Yêu tộc chúng ta gần như không bao giờ đến những nơi như vậy, phần lớn giao dịch là qua Yêu Hiệp.”
“Vậy trong Yêu Hiệp có bán pháp bảo không?” Giang Hồng tò mò hỏi.
Kim và Hạ Giản đồng loạt buông tay, tỏ vẻ bất lực. Hiệp hội Yêu quái Trung Quốc, tên gọi tắt Yêu Hiệp, tuy rằng là một tổ chức trên toàn quốc, nhưng phần lớn chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, bề ngoài tự quản lý, kỳ thực vẫn phải chịu sự giám sát của Ủy ban Khu Ma Sư do con người thành lập.
“Yêu Hiệp thì ở ngay phía sau Đại Nhạn Tháp.” Hạ Giản nói: “Muốn đi thì tớ có thể dẫn các cậu vào, nhưng trời lạnh thế này, chắc chắn toàn bộ đều trốn học mất.”
“Ây……” Cả bọn đều cảm thấy có lý.
Thế là trách nhiệm tìm đường đến Khu Ủy rơi lên vai Trương Tích Đình.
“Hồi còn bé, tớ từng đi với bố một lần.” Trương Tích Đình vắt óc nhớ lại:“Đến Khu Ủy Thượng Hải, nhưng mà vào bằng cách nào, tớ thật sự không tài nào nhớ nổi.”
Giang Hồng thở dài: “Tớ cũng từng đến Khu Ủy ở Trùng Khánh rồi, ở cái khu mười tám thang ấy, Lục Tu dẫn tớ vào, tớ cũng quên béng mất đường đi lối lại thế nào.” Cái cầu thang Penrose quái quỷ kia, cho dù Giang Hồng có cố gắng nhớ đến mấy, cũng căn bản không thể hình dung ra...
“Tây An chắc chắn cũng có văn phòng Ủy ban Khu Ma Sư.” Trương Tích Đình nói:“Hay là mỗi người thử tìm hiểu xem có cách nào vào được không?”
Từ từ! Giang Hồng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
“A!” Giang Hồng nhớ lại đêm đó, khi cùng Dương Phi Dao đi xe điện, xuyên qua những con phố vắng vẻ để bắt yêu, cô ấy đã từng nói một câu.
Hai giờ chiều, trên tường thành cổ kính của Tây An.
“Xuất phát từ An Viễn Môn.” Giang Hồng lẩm bẩm, vừa nhớ lại lời Dương Phi Dao vừa đếm bước chân:“Viên gạch thứ một trăm lẻ mấy nhỉ?”
Bốn người mỗi người ngồi một chiếc xe đạp công cộng, dọc theo con đường lát gạch trên tường thành, tay nắm chặt tay lái, chân nhịp nhàng đạp, một chân còn lại thỉnh thoảng chống xuống đất giữ thăng bằng.
“Là viên này sao?” Giang Hồng hồi tưởng lời Dương Phi Dao, cụ thể là viên thứ bao nhiêu cậu không còn nhớ rõ, tóm lại là trên tường thành có một viên gạch hơi nhô ra. Cậu xuống xe, ấn mạnh vài lần vào viên gạch đặc biệt đó, rồi lại cẩn thận dẫm lên nó, nhưng không có động tĩnh gì xảy ra.
Trương Tích Đình nhíu mày: “Nếu cô ta bảo cậu đi xe đạp, thì chắc chắn chiếc xe đạp là điều kiện tiên quyết.”
“Để tớ thử xem sao?” Kim ra hiệu cho Giang Hồng tránh ra.
Kim với tư thế của một vận động viên thể thao mạo hiểm, đạp mạnh lên bàn đạp xe, đứng thẳng người trên khung xe, nhấc bổng đầu xe lên, thực hiện một cú nhảy bánh trước điêu luyện trên không trung, rồi biểu diễn một động tác ngẩng đầu xe đầy phong cách. Cùng lúc đó, hai tay cậu phát ra ánh sáng nhạt, rót năng lượng vào tay lái xe đạp, rồi mạnh mẽ dồn lực đạp mạnh xuống.
Bánh trước xe đạp vừa vặn đè lên viên gạch nhô ra, ép nó lún xuống!
Chỉ trong một khoảnh khắc, những viên gạch xung quanh đồng loạt rung chuyển và bay lên!
Trước mắt họ hiện ra một chiếc cầu gạch treo lơ lửng giữa không trung, chiếc xe đạp lao nhanh xuống con dốc thoai thoải, cả bốn người bị con đường gạch kỳ lạ này dẫn dắt đạp xe hướng thẳng vào trong thành. Đi được khoảng bốn trăm mét, một cổng chào cổ kính hiện ra trước mắt, trên đó khắc ba chữ lớn màu vàng: Bộ phận Ủy ban Khu Ma Sư Tây An Trung Quốc .
“Má ơi!” Trương Tích Đình không thể tin vào mắt mình, thốt lên: “Tìm được thật rồi!”
Văn phòng Khu Ủy sau cổng chào là một quần thể kiến trúc phỏng theo phong cách nhà Đường, vừa uy nghiêm vừa mang đậm nét truyền thống, trước cổng còn có một bãi đỗ xe đạp công cộng rộng rãi. Phía sau cổng chào là một con phố đi bộ bán các mặt hàng nhỏ, con phố được bố trí theo hình tròn, xung quanh có các quán trà, nhà hàng và cửa hàng lưu niệm, ở quảng trường nhỏ trung tâm còn dựng một cây thông Noel lấp lánh ánh đèn.
Một bên quảng trường treo tấm vải đỏ lớn với dòng chữ “Chúc mừng năm mới”, bên cạnh cây thông Noel đặt một tấm áp phích quảng cáo: 24 tháng 12 – 31 tháng 12, toàn bộ cửa hàng giảm giá 12%, mua sắm pháp bảo, vật liệu, phấn hoa Ly Hồn chỉ 2.000.000 tệ, còn có cơ hội tham gia bốc thăm trúng thưởng.
Giải thưởng lớn đang chờ bạn!
Giang Hồng đã dần quen với cái kiểu Khu Ma Sư đón Giáng Sinh mang đậm màu sắc “không giống ai” này, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ “mua sắm chỉ hai triệu tệ”, cậu vẫn theo bản năng s* s**ng túi tiền, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Hạ Giản reo lên một tiếng đầy phấn khích, dẫn đầu cả bọn xông vào một cửa hàng bày bán đủ loại pháp khí.
Lục Tu lại gửi tin nhắn cho Giang Hồng: 【Tìm được chỗ rồi chứ?】
Giang Hồng: 【Tìm được rồi, nhưng tôi dự cảm là chẳng mua nổi cái gì đâu. (Icon mặt khóc)】
----------------------------
(1) Thể thuật hay còn gọi là Taijutsu là một thuật ngữ võ thuật Nhật Bản dành cho bất kỳ kỹ năng chiến đấu, kỹ thuật hoặc hệ thống võ thuật nào sử dụng các chuyển động cơ thể được mô tả là hệ thống hoặc kỹ năng chiến đấu tay không. Taijutsu là từ đồng nghĩa với jujutsu và các từ jujutsu, taijutsu và yawara có thể được sử dụng thay thế cho nhau. - Theo Wikipedia
(2) Nhu thuật Brasil (hay Nhu thuật Ba Tây, tiếng Bồ Đào Nha: jiu-jitsu brasileiro) là môn võ tự vệ và môn thể thao thi đấu đối kháng thông qua hình thức ứng dụng các đòn vật và khóa tay chân ở tư thế nằm trong những cuộc thi đấu trên võ đài. Môn võ thuật này bắt nguồn từ quá trình truyền thụ võ học tại quốc gia Brasil của võ sư Judo Maeda Mitsuyo và được cải tiến từ người đệ tử Carlos Gracie, người đã kết hợp các thế võ căn bản của Nhu thuật với tinh hoa quyền thuật Brasil và sáng chế ra môn "Nhu thuật Brasil" và gia tộc Gracie đã phát triển sau này, do đó môn võ này còn được gọi là "Nhu thuật Gracie". - Theo Wikipedia , tìm hiểu thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Nhu_thu%E1%BA%ADt_Brasil
(3) App Nhàn Ngư
(4)Trò chơi bàn cờ (tiếng Anh: board game) là một trò chơi trên bàn, gồm các quân trên bàn được cho di chuyển hoặc đặt trên một bề mặt phẳng hay bảng được đánh dấu sẵn (bề mặt chơi) và thường bao gồm các yếu tố của trò chơi trên bàn, thẻ bài, nhập vai và trò chơi thu nhỏ.
Nguồn Wikipedia, tìm hiểu thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Tr%C3%B2_ch%C6%A1i_v%E1%BB%9Bi_b%C3%A0n_c%E1%BB%9D#:~:text=Tr%C3%B2%20ch%C6%A1i%20b%C3%A0n%20c%E1%BB%9D%20(ti%E1%BA%BFng,v%C3%A0%20tr%C3%B2%20ch%C6%A1i%20thu%20nh%E1%BB%8F.