Sự thật chứng minh, dự cảm của Giang Hồng quả nhiên chính xác đến đáng sợ.
Hạ Giản chỉ vào một chiếc vòng tay tinh xảo: “Cái này bao nhiêu tiền?”
“Đó là một chiếc vòng làm từ vàng tinh luyện.” Người bán hàng, một nam sinh tầm tuổi học sinh trung học, đeo cặp kính cận dày cộp, có chút rụt rè đáp:“Có thể thu giữ các loại pháp bảo kim loại, giá mười hai vạn sáu ngàn tệ (~454.254.233 VNĐ).
Người chế tác không rõ, sau khi rót linh lực vào có thể tạo ra từ trường mạnh mẽ, tùy thuộc vào linh lực của người sử dụng, ít nhất có thể hút được vật nặng dưới một tấn.” Cậu ta nhìn Hạ Giản, ấp úng nói thêm: “Nếu... nếu anh thật sự muốn mua, cũng không phải là không thể bớt chút.”
“Cái này thì sao?” Kim cầm một chiếc trống nhỏ bằng da lên hỏi.
“Cái kia là làm từ da linh miêu xali quý hiếm.” Nam sinh kia giải thích:“Có khả năng phá giải ảo thuật của tộc hồ yêu. Là tác phẩm của một pháp bảo sư Yêu tộc.”
Giang Hồng đột nhiên nhớ lại kiến thức đã học trong lớp pháp bảo, hưng phấn hỏi: “Bởi vì linh miêu xali là thiên địch của hồ ly sao?”
“Là... đúng vậy.” Nam sinh kia hơi rụt người lại, đáp: “Hai mươi hai vạn tệ (~792.110.375 VNĐ). Cái đó là người khác gửi bán, không được mặc cả. Xin... xin đừng thử dùng nó ở đây, nó là pháp bảo cổ lắm rồi, dễ làm các pháp bảo khác sợ.”
Trương Tích Đình liếc mắt nhìn tấm bảng “Học sinh thực tập” đặt trên quầy, trên đó ghi tên nam sinh kia: Vương Nhạc Cần.
“Không có người lớn trông cửa hàng sao?” Trương Tích Đình cầm một chiếc mâm đồng chạm khắc tinh xảo lên xem xét.
“Ông nội đi đánh cờ với lãnh đạo rồi.” Vương Nhạc Cần đẩy gọng kính xuống, nói: “Chắc lát nữa mới về, các anh cứ xem trước đi.”
Trong tiệm bày biện chẳng khác nào một cửa hàng tạp hóa chất đầy đồ cũ, mỗi món đều không có niêm yết giá. Giang Hồng theo chân bạn cùng phòng nhìn ngó một hồi, Hạ Giản lại cầm lên một chiếc áo choàng, hỏi: “Cái này thì sao? Dùng thế nào?”
Vương Nhạc Cần đứng dậy nhìn qua, nói: “Cái này gọi là Tình Dương Phong Luân, tác phẩm của pháp bảo sư Lý Thắng thời Thanh, có thể giữ ánh sáng tạm thời trong một lúc, giá bao nhiêu thì em cũng không rõ, phải hỏi ông nội.”
Trên áo choàng dệt đầy những hoa văn chìm phức tạp, Hạ Giản có vẻ rất thích nó, nói: “Vậy em hỏi thử đi.”
Vương Nhạc Cần liền dùng điện thoại nhắn tin, Kim lại cầm lên một cái chày giã thuốc, hỏi: “Cái này dùng làm gì?”
Vương Nhạc Cần không ngẩng đầu lên, đáp: “Vô Cực Thiên Xử phải dùng chung với Hỗn Nguyên Oản mới là một bộ, có thể trộn lẫn hai loại vật chất vốn không thể hòa lẫn, ví dụ như nước với lửa, nhưng thứ tạo ra rất bất ổn, dễ nổ, là đồ mà Hoài Nam Vương Lưu An từng cất giữ, rất quý.”
Giang Hồng tò mò nhìn chiếc chén trong tay Kim, bên cạnh chén cũng có một vòng phù văn kỳ lạ.
“Cái này thì sao?” Giang Hồng chỉ vào một vật nhỏ bằng gỗ, hình dáng kỳ dị.
Vương Nhạc Cần nói: “Cái đó là cái cào lưng của ông nội em... không phải pháp bảo. Anh muốn mua cũng được... hai mươi lăm tệ.”(~90.129 VNĐ)
Giang Hồng liền đặt cái cào lưng xuống, lại hỏi: “Còn cái chuông gió này thì sao?”
Vương Nhạc Cần nói: “Đừng lắc nó, đó chỉ là một cái chuông triệu hồi quỷ linh bình thường, do một sinh viên thực tập của Khu Ủy làm, được đại pháp sư trừ yêu của Khu Ủy là Trì Tiểu Đa gia công thêm, tỷ lệ triệu hồi quỷ có thể đạt tới 65%, nhưng triệu hồi được cái gì thì tùy cơ.”
Giang Hồng chỉ vào một vật cổ xưa, hình bán cầu: “Vậy cái này là gì?”
Vương Nhạc Cần: “Cái đó là camera giám sát trong tiệm…”
Giang Hồng: “...”
Giang Hồng nhìn mãi mà không phân biệt được cái nào là pháp bảo, cái nào không phải, có chút xấu hổ.
“A! Tớ cái gì cũng muốn!” Hạ Giản quay đầu nhìn xung quanh, lần đầu tiên bước vào một cửa hàng tạp hóa pháp bảo kỳ lạ như thế này, cậu hận không thể mua hết cả cửa hàng.
“Tôi lấy cái này đi.” Kim cầm lấy bộ chày và cối giã thuốc, nói.
Vương Nhạc Cần “ừ” một tiếng, Hạ Giản đã chấm chiếc áo choàng, Trương Tích Đình chần chừ một lát, đặt chiếc chuông gió xuống, hỏi: “Có pháp bảo nào có linh tính không?”
Vương Nhạc Cần đáp: “Có, đợi một chút.”
Vương Nhạc Cần lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo, Giang Hồng nhớ lại kiến thức trong lớp pháp bảo, có một số pháp bảo trong quá trình tích lũy thời gian dài, hấp thụ linh khí trời đất, sẽ sinh ra “linh”, tức là ý thức của riêng mình, thậm chí có một số pháp bảo sư trong quá trình chế tác, sẽ phong ấn vào đó những hồn phách có sức mạnh nhất định - phần lớn là những linh hồn tà ác, đó vừa là trừng phạt sau khi thu phục yêu quái, cũng là con đường để những linh hồn đó lập công chuộc tội, bù đắp lỗi lầm.
Những pháp bảo như vậy nghe nói vô cùng hiếm có, hơn nữa có thể nói chuyện với chủ nhân... mỗi một món đều là trân bảo vô giá, hiếm có trên đời...
Tiếp theo, Vương Nhạc Cần mở cánh cửa phía trong, bật đèn.
Ánh đèn sáng rực, hàng trăm món pháp bảo đặt trên các kệ khác nhau đồng loạt cất tiếng la hét.
“Có khách tới sao?!”
“Có khách! Chọn ta! Chọn ta với——! Chọn ta đi mà!”
“Mua ta về đi! Ngươi sẽ không hối hận đâu!”
“Chọn ta! Này!”
Giang Hồng: “............”
“Đừng ồn ào.” Vương Nhạc Cần nói vọng vào phòng pháp bảo.
Đám pháp bảo vì vậy lại đồng loạt im lặng trở lại.
Giang Hồng thầm nghĩ đây là cái quái gì vậy! Quả thực khiến người ta dựng tóc gáy, bảo là trân bảo hiếm có đâu? Cả phòng toàn là kinh luân, thư họa, lục lạc, chai lọ bình vại, tất cả đều mồm năm miệng mười cãi nhau.
“Chọn ta đi.” Một giọng khàn khàn vang lên từ góc phòng: “Này mấy nhóc, hàng của ta vừa tốt vừa rẻ, các ngươi sẽ không hối hận đâu!”
Giang Hồng lần đầu tiên nghe thấy kiểu chào hàng “hàng của ta vừa tốt vừa rẻ” này.
Trương Tích Đình: “Ây…”
Vương Nhạc Cần lại yếu ớt nói: “Các anh có ưng ý món nào chưa? Em có thể giới thiệu cho.”
Trương Tích Đình rõ ràng không có hứng thú, cũng chẳng muốn nghe giới thiệu, nhưng người ta đã mở cửa kho ra rồi, không nói gì thì cũng không hay, đành phải hỏi Giang Hồng: “Giang Hồng, cậu có thích cái nào không?”
Giang Hồng thầm nghĩ: Tớ cái nào cũng muốn, nhưng cái nào cũng đắt cắt cổ! Cho dù tớ có đi làm thêm đến chết mệt cũng chẳng mua nổi pháp bảo ở đây mất!
“Mua ta đi!” Một pháp bảo nghe được hai chữ “Giang Hồng”, liền dùng giọng khàn khàn kêu lên: “Giang Hồng! Giang Hồng! Ta và cậu có duyên…”
Vương Nhạc Cần nói: “Đừng gọi tên khách hàng như thế, ngươi sẽ dọa họ chạy mất.”
Một chiếc đèn đồng ở tận kệ dưới cùng bỗng phát ra tiếng kêu the thé, nghe giống như tiếng vẹt. Các pháp bảo khác nghe thấy nó kêu, cũng đồng loạt hùa theo, trong chốc lát căn phòng kho chưa đến năm mét vuông tràn ngập tiếng “Chọn ta chọn ta”, “Mua ta về đi”, ồn ào đến mức đầu óc mọi người choáng váng.
“Ừm…” Giang Hồng nói: “Để tôi suy nghĩ đã.”
Vương Nhạc Cần cũng có chút không chịu nổi, tiện tay tắt đèn, chiếc đèn này có tác dụng kỳ lạ, vừa tắt, cả phòng pháp bảo lại im lặng trở lại.
Trương Tích Đình nói: “Tôi vẫn chọn cái chuông gió kia vậy.”
Bây giờ chỉ còn Giang Hồng chưa mua gì, Vương Nhạc Cần liền hỏi Giang Hồng: “Anh ơi, anh thì sao?”
Giang Hồng: “Ây... tôi hỏi một chút, ở đây pháp bảo nào rẻ nhất?”
Giang Hồng không có nhiều tiền, bố mẹ chỉ cho cậu hai vạn tệ tiền sinh hoạt phí, số tiền này đã là rất nhiều rồi.(~71.995.590 VNĐ)
“À.” Vương Nhạc Cần cũng không ngạc nhiên lắm, nói: “Rẻ nhất à, chính là cái đèn đồng vừa nãy, một vạn năm ngàn tám tệ, ngoài việc biết nói ra thì không có tác dụng gì khác…”(~54.103.036 VNĐ)
Vương Nhạc Cần xoay người đi vào kho, lại bật đèn, chiếc đèn đồng cười ha hả:“Nhóc con! Cuối cùng cậu vẫn quay lại!”
Giang Hồng: “Vậy cái rẻ thứ hai thì sao?”
Vương Nhạc Cần: “Cái rẻ thứ hai à, là cái này, em dẫn anh qua xem…”
Đèn đồng: “Người trẻ tuổi, chọn ta không sai đâu…”
Giang Hồng: “Ừm... tôi vẫn xem cái rẻ thứ hai vậy.”
Vương Nhạc Cần đi đến giữa cửa hàng, từ dưới quầy rút ra một chiếc bàn phím cũ nát.
Mọi người không hề cảm thấy kỳ lạ vì sự túng quẫn của Giang Hồng, cùng nhau vây quanh chiếc bàn phím.
Giang Hồng khóe miệng giật giật: “Cậu chắc chắn đây là pháp bảo? Cái này chẳng phải là máy học tập Tiểu Bá Vương sao?”
“Cái này là chủ nhiệm Đậu Khoan của Khu Ủy, làm hồi thực tập.” Vương Nhạc Cần cầm chiếc bàn phím của cái máy học tập Tiểu Bá Vương có thể cắm băng vào, đưa về phía Giang Hồng, nói: “Nhớ năm đó anh ấy vẫn còn là thực tập sinh, đã lamd ra một pháp bảo kinh thiên động địa như vậy...”
Trương Tích Đình: “Có thể bỏ qua những lời giới thiệu thừa thãi không?”
Vương Nhạc Cần yếu ớt đáp: “Anh ấy dặn là khi giới thiệu thì phải nói như vậy... Kết hợp công nghệ pháp bảo cổ xưa và khoa học cấu trúc máy tính hiện đại, bản thân toàn bộ bàn phím nó đã là một pháp bảo rồi. Một vạn chín ngàn tệ, còn rất thực dụng, có thể dùng bàn phím để phóng thích một vài pháp thuật đơn giản.”(~39.239.221 VNĐ)
Mọi người: “……”
“...Thao tác cụ thể là như thế này, anh hướng bàn phím về phía đối thủ, ấn phím ‘Space’, có thể bắn đối thủ ra xa một mét. Đối với đồ vật, trước hết ấn giữ ‘CTRL’ + ‘C’, rồi chuyển bàn phím về phía đối tượng, ấn ‘CTRL’ + ‘V’, có thể sao chép ra một ảnh ảo trong phạm vi năm mét, ấn ‘DEL’ để xóa ảnh ảo đó...”
Giang Hồng: “............”
“...Ấn ‘ESC’, có thể lùi lại, bắn bản thân ra sau một mét, ấn giữ ‘ESC’, anh có thể liên tục lùi về sau, tốc độ là 0.8 mét mỗi giây, nhưng thỉnh thoảng phải thả ra một chút để lấy lại thăng bằng, thuộc về một món pháp bảo thực chiến.”
Trương Tích Đình: “Sau đó thì sao? Đến gần đối phương rồi, ấn ‘Enter’ có chức năng tà ác nào không?”
Vương Nhạc Cần: “Anh nghĩ nhiều rồi, những phím khác đều không có tác dụng gì cả, chủ nhiệm Đậu Khoan chỉ phát triển mấy chức năng này thôi. Nếu các anh có pháp bảo sư, có thể thử thay đổi và phát triển thêm.”
Hạ Giản: “Cái này có ích gì chứ! Xin lỗi, tớ chỉ muốn nói, chẳng lẽ không thể nhấc chân chạy sao? 0.8 mét mỗi giây còn chậm hơn đi bộ, tớ còn phải ấn ‘ESC’ để bỏ chạy á?”
Vương Nhạc Cần: “Đúng vậy, nhưng giá chỉ có một vạn chín, cũng khá rẻ rồi.”
Giang Hồng lúc này thật khó xử, giữa một chiếc đèn đồng chỉ biết nói chuyện giá một vạn năm ngàn tám tệ, và việc trở thành một anh hùng bàn phím trong truyền thuyết, cậu cứ do dự mãi.
Mọi người cùng nhau nhìn Giang Hồng.
“Em lấy cái đèn đồng kia ra cho anh xem lại nhé?” Vương Nhạc Cần yếu ớt nói.
Mọi người cũng không đề nghị cho Giang Hồng vay tiền, vì Giang Hồng không chủ động mở lời.
“Cái đèn kia ngoài việc biết nói.” Giang Hồng hỏi: “Thì không có tác dụng gì khác sao?”
Trương Tích Đình: “Ví dụ như tư vấn lịch sử hay kiến thức gì đó?”
Vương Nhạc Cần đẩy gọng kính xuống, nói: “Thật đáng tiếc, đúng vậy, nó bị nhốt trong mộ sau khi được tạo ra, chẳng biết gì cả, sau khi đào lên thì phần lớn thời gian ở trong kho, nhưng năng lượng của nó thì đúng là rất dồi dào...”
Kim: “Linh thể bên trong pháp bảo đó là gì?”
Vương Nhạc Cần: “Không biết, ngay cả bản thân nó cũng không biết mình là cái gì.”
“Chắc chỉ là con vẹt thôi.” Hạ Giản nói:“Cái giọng này nghe đúng là kiểu vẹt hay cãi nhau với người chết.”
Vương Nhạc Cần nhún vai, làm một điệu bộ bất đắc dĩ.
Đèn trong kho vẫn chưa tắt, đèn đồng lại la lớn: “Chọn ta đi! Cậu nhóc! Nghe ta không sai đâu!”
Giang Hồng: “Vậy chắc lần sau tôi lại đến vậy.”
Vương Nhạc Cần: “Vâng.”
Đèn đồng: “Ta nói cho cậu một bí mật! Ta biết kho báu, đừng đóng cửa!”
“Vậy em tính tổng cộng cho các anh nhé.” Vương Nhạc Cần lấy ra một chiếc máy tính, nói: “Chuông gió Dạ Hành U Hỏa chín vạn (~325.049.325 VNĐ), ừm... áo choàng Tình Dương Phong Luân một trăm mười lăm vạn (~4.153.408.054 VNĐ), Vô Cực Thiên Xử và Hỗn Nguyên Địa Oản cộng lại là hai trăm hai mươi vạn...”(~7.945.650.190 VNĐ)
“Có phấn hoa Ly Hồn không?” Kim lại hỏi.
“Cửa hàng bên cạnh có bán.” Vương Nhạc Cần nói: “Bên đó chuyên bán nguyên liệu, cửa hàng thứ ba bên trái là binh khí, cửa hàng thứ tư là đan dược. Các anh chị giàu thật đấy, đều là Khu Ma Sư cấp A trở lên phải không?”
Không ai trả lời, Vương Nhạc Cần tính xong, nói: “Tổng cộng ba trăm bốn mươi tư vạn, giảm giá còn ba trăm linh hai vạn bảy ngàn tệ (~10.916.767.841 VNĐ). Tiền mặt hay quẹt thẻ ạ? Thanh toán chung hay riêng?”
Ba người bạn cùng phòng mỗi người lấy ra một chiếc thẻ, Vương Nhạc Cần ra hiệu đợi một lát, cúi người lấy máy POS từ dưới quầy.
“Em muốn tính lại một chút...”
Đắt quá! Giang Hồng thầm nghĩ, một bộ đồ ra ngoài thôi mà, chi tiêu của Khu Ma Sư đều lớn như vậy sao?
Trương Tích Đình nói: “Hai người bọn họ rất có tiền, tớ thì chẳng có bao nhiêu, rất nhiều Khu Ma Sư cũng không có của cải gì đâu.”
Giang Hồng và Trương Tích Đình đứng ở cửa trò chuyện, Giang Hồng tính toán nửa ngày, mua pháp bảo xong thì hết tiền sinh hoạt, vậy đề cuối kỳ thì làm sao bây giờ?
Trương Tích Đình hỏi: “Cậu thật sự không mua một cái sao? Hay là tớ cho cậu mượn trước?”
Giang Hồng lắc đầu: “Tớ mà bỏ ra hai vạn tệ mua một cái máy học tập Tiểu Bá Vương secondhand về, bố tớ sẽ đánh chết tớ mất!”
“Mời các anh qua đây bốc thăm trúng thưởng.” Vương Nhạc Cần nói vọng ra phía quầy.
“Các cậu bốc đi.” Trương Tích Đình nói:“Tớ chỉ góp một số lẻ, không xem náo nhiệt đâu.”
Hạ Giản nói: “Giang Hồng, cậu qua đây đi?”
“Không được không được.” Giang Hồng xua tay: “Thôi các cậu bốc đi, tớ có mua gì đâu.”
Giang Hồng hiểu ý Hạ Giản, cậu ta muốn tặng cậu một món pháp bảo, ít nhất để cuối kỳ có cái báo cáo.
Hạ Giản nói: “Nếu không phải cậu dẫn chúng tớ vào đây, thì cũng chẳng mua được gì, qua đây đi.”
Giang Hồng có chút chần chừ, Kim nói: “Cậu cứ bốc thử xem, nếu được món tốt thì trả lại cho Hạ Giản sau.”
Trương Tích Đình nói thêm: “Nếu bốc được cái cậu thích thì cứ dùng trước, đến lúc đó trả tiền cho cậu ấy cũng được.”
Giang Hồng thầm nghĩ đúng vậy, có lẽ Hạ Giản cũng không cần dùng đến, cứ lấy dùng trước, rồi từ từ trả tiền cho cậu ta sau cũng được.
“Vậy được.” Giang Hồng cười nói:“Tớ qua đây.”
“Các anh muốn chọn bộ vòng hay là bốc thăm trúng thưởng ạ?” Vương Nhạc Cần nói: “Đồ bốc thăm trúng thưởng thì... không phải là thứ gì đặc biệt tốt đâu ạ, em xin phép nhắc trước, nhưng bốc là chắc chắn có thưởng, không bao giờ trượt đâu ạ.”
“Chọn bộ vòng đi.” Trương Tích Đình nói:“Có thể xem trước có cái gì.”
“Đợi một lát em bày ra đã.” Vương Nhạc Cần nói.
Thế là Vương Nhạc Cần đi vào cầm pháp bảo ra, bày ở ngoài cửa hàng, một đám pháp bảo thấy ánh mặt trời, lại bắt đầu la hét om sòm.
Đèn đồng: “Cậu nhóc! Nghe ta nói!”
24 món pháp bảo được bày biện trên một kệ dài hơn mười mét, duy chỉ có chiếc đèn đồng được đặt ngay trước mặt Giang Hồng, cách chưa đến một mét, và nó vẫn đang kêu la inh ỏi.
“Ta biết cậu tên là Giang Hồng——”
Giang Hồng cầm chiếc vòng, đứng ngẩn người như trời trồng.
Mọi người: “…………”
Vương Nhạc Cần: “Vòng trúng cái nào thì tính cái đó.”
Giang Hồng gần như phát điên nói: “Thế này thì ném kiểu gì! Chẳng phải ép tớ chỉ có thể bộ trúng cái đèn này sao?!”
Đèn đồng: “Ta đã bị nhốt ở chỗ này gần mười năm rồi……”
Giang Hồng: “Bây giờ đổi sang bốc thăm trúng thưởng còn kịp không?”
Vương Nhạc Cần nói: “Được, anh đợi một lát.”
Vương Nhạc Cần lại đi vào cầm ra một cái hộp giấy, bên trong toàn là những mảnh giấy gấp nhỏ, cậu lắc lắc hộp, nói: “Anh rút một cái đi?”
“Tôi có dự cảm chẳng lành.” Giang Hồng nói với mọi người.
“Rút đi.” Hạ Giản và Kim đồng thanh nói. Giang Hồng vì thế mò lấy một mảnh giấy, mở ra xem thì thấy: 【Giải bốn】.
“Oa.” Vương Nhạc Cần đẩy gọng kính xuống, nói: “Chúc mừng vị khách hàng này, đã bốc trúng giải bốn!”
Giang Hồng: “Giải mấy là tệ nhất?”
Vương Nhạc Cần cúi người cầm lấy chiếc đèn đồng, trao cho Giang Hồng: “Anh nhận được chiếc đèn đồng này, thật là một giải thưởng lớn may mắn! Chúc mừng!”
Giang Hồng: “……”
Đèn đồng: “Cuối cùng! Cuối cùng! Cậu nhóc! Cậu xem, đây chính là ý trời……”
Vương Nhạc Cần: “Em tặng anh thêm một lá bùa nữa, dán nó lên là nó sẽ im lặng.” Nói rồi Vương Nhạc Cần nhanh chóng dán một lá bùa giấy vàng lên chiếc đèn, tiếng kêu la inh ỏi của đèn đồng đột ngột im bặt.
“Được rồi.” Vương Nhạc Cần nói:“Còn một chuyện nữa, mọi người vui lòng cho em thông tin đăng ký chứng nhận Khu Ma Sư.”
Khoảnh khắc cả cửa hàng im lặng như tờ.
Vương Nhạc Cần: “?”
Vương Nhạc Cần nhìn bốn người.
Kim lập tức phản ứng lại, nói: “Chứng nhận không mang theo người, lần sau chúng tôi quay lại vậy, chúng tôi đi trước.”
“Bản sao hoặc ảnh chụp cũng được, cho em xem qua là được.” Vương Nhạc Cần lấy ra một bảng kê, nói: “Không đăng ký thì không thể mang pháp bảo đi.”
Hạ Giản: “……”
Trương Tích Đình: “……”
Giang Hồng: “……”
Không khí giằng co vài giây, Vương Nhạc Cần đột nhiên nhận ra một vấn đề, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Các anh không có giấy phép hành nghề? Vậy đã vào bằng cách nào?”
Năm phút sau, bốn người đứng bên ngoài cửa hàng, vẻ mặt khẩn trương bàn bạc đối sách.
“Giờ làm sao?” Kim nói:“Chạy trốn luôn không?”
“Sẽ bị bắt thôi.” Trương Tích Đình nói:“Lát nữa là họ tìm ra chúng ta ngay.”
Hạ Giản lo lắng: “Chỉ là tớ không muốn để anh trai tớ biết chuyện này, nếu không thì khác gì việc xin pháp bảo từ nhà đâu?”
“Tìm học trưởng Lục Tu thì sao?” Giang Hồng đề nghị:“Nhưng như vậy cũng giống gian lận rồi, lỡ thầy hỏi pháp bảo lấy ở đâu ra, chúng ta biết trả lời thế nào?”
“Ông chủ tới rồi.” Trương Tích Đình nói:“Tớ thử ra thương lượng xem sao.”
Ông nội của Vương Nhạc Cần tới, vừa bước vào cửa hàng, ông lão đã mắng to cậu cháu trông cửa hàng một trận, mắng đến Vương Nhạc Cần ngơ ngác.
“Tiền đã thu hết rồi!” Vương lão đầu nói: “Sao lại trả? Hơn ba trăm vạn tệ chứ ít gì!”
“Cháu không biết mà!” Vương Nhạc Cần vẻ mặt khổ sở nói: “Chẳng phải chỉ có Khu Ma Sư mới được vào sao?”
Vương lão đầu cau mày: “Các cháu mau đi đi! Nếu không bị thanh tra của Khu Ủy bắt được, còn phải để hiệu trưởng các cháu đích thân đến đón người đấy!”
Trương Tích Đình vội nói: “Vậy... Vương lão, có thể châm chước chút được không ạ? Chúng cháu cũng không phải người thường.”
“Không thể bán pháp bảo cho học sinh các cháu!” Vương lão đầu nghiêm giọng nói:“Đây là quy định của Khu Ủy!”
Nói rồi, Vương lão đầu quét mắt nhìn mọi người, Hạ Giản nhanh nhảu nói: “Anh trai cháu cũng là Khu Ma Sư, cháu đảm bảo sẽ không gây chuyện đâu, chỉ là cần để nộp bài tập cuối kỳ thôi ạ.”
Vương lão đầu giận dữ hừ một tiếng, nhưng Trương Tích Đình từ tiếng "hừ" đó, cảm nhận được một tia mềm mỏng.
Trương Tích Đình nói: “Cháu là người nhà họ Trương ở Hồ Châu.”
“Cháu là người nhà họ Hạ.” Hạ Giản tiếp lời:“Chắc chắn ông biết.”
“Nhà họ Hạ thì ta biết.” Vương lão đầu gật đầu: “Nhà họ Trương ở Hồ Châu... là dòng dõi của Trương Đạo Lăng phải không? Bố cháu là Trương Kính?”
Trương Tích Đình lập tức nói: “Dạ đúng, đúng ạ.”
“Còn cháu?” Vương lão đầu quay sang hỏi Kim.
Kim đáp: “Nhà cháu là Sư Tử Trấn Ma Môn.”
“À.” Vương lão đầu gật gù:“Sư tử ở Mạch Tích Sơn. Còn cháu? Sao nhìn cháu giống người bình thường vậy? Cháu là người ở đâu?”
Vương lão đầu nhìn chằm chằm Giang Hồng, Giang Hồng thầm nghĩ hay là mình cứ nói không cần cái đèn này, nhưng Trương Tích Đình liếc mắt ra hiệu cho cậu, rồi nhanh chóng nói: “Cậu ấy là hậu duệ của một đại sư phong thủy, đang nghiên cứu về phong thủy học.”
Vương lão đầu nghi ngờ hỏi: “Thật không? Nhà ai?”
“Cậu ấy là người Trùng Khánh.” Trương Tích Đình nhanh chóng thay Giang Hồng trả lời: “Đời thứ năm rồi ạ.”
Vương lão đầu không hỏi thêm nữa, cầm lấy cái cào lưng, ngồi xuống chiếc ghế mềm, vẻ mặt vẫn còn bất mãn, đôi mắt đánh giá Giang Hồng từ trên xuống dưới. Đột nhiên, ông ta nhìn thấy thứ Giang Hồng đang nắm trong tay, lá bùa hộ mệnh mà cậu vừa định triệu hồi Lục Tu.
Vương lão đầu nheo mắt lại, trầm ngâm một lát.
Hạ Giản khẽ nháy mắt với Giang Hồng, ý bảo cậu nắm lấy cơ hội.
“Như vậy đi!” Vương lão đầu dùng cái cào lưng chỉ trỏ như đang vẽ bản đồ, nói: “Ở Trùng Khánh các cháu, có một Khu Ma Sư tên là Mạch Kình, cháu có quen không? Nếu các cháu đều là phong thủy sư, lại đều ở Trùng Khánh, không thể nào không có quen biết!”
Giang Hồng hoàn toàn không quen biết người này, vẻ mặt đầy nghi hoặc, Trương Tích Đình liếc nhìn Giang Hồng một cái, rồi hỏi Vương lão đầu: “Ông có quen người đó không ạ?”
Giang Hồng căng thẳng gật đầu: “Quen... quen ạ.”
Vương lão đầu nói: “Hắn nợ ta một cái la bàn, tên là Huyền Quang Kim Đấu. Các cháu đi đòi lại nó cho ta, bốn món pháp bảo này ta sẽ bán cho các cháu, nếu Khu Ủy hỏi, ta sẽ chịu trách nhiệm liên quan.”
Một giờ sau, bốn người đứng bên ngoài trụ sở Khu Ủy, hai mặt nhìn nhau.
“Cái người kia cậu thật sự quen sao?” Hạ Giản tò mò hỏi.
“Không quen.” Giang Hồng vẻ mặt nghi hoặc nói: “Là ai vậy?”
Kim: “Giờ làm sao? Đi đòi thật à?”
Trương Tích Đình thở dài: “Người ta đã nói vậy rồi, còn cách nào khác?”
Ba người tiêu tiền mua pháp bảo bị giữ lại trong cửa hàng, chỉ có chiếc đèn đồng là được mang ra, bởi vì quy định của Khu Ủy là “cấm bán pháp bảo cho nhân viên không phải là Khu Ma Sư”, nhưng không nói là không được “tặng” pháp bảo cho người ngoài. Giang Hồng lại là bốc thăm trúng thưởng, không nằm trong phạm vi “bán”.
Nhưng nếu trong vòng 3 ngày không lấy về được Huyền Quang Kim Đấu, cửa hàng cũng chỉ có thể hoàn tiền xử lý. Nhưng tôi cần nó để làm gì chứ?! Giang Hồng rất muốn vứt nó vào thùng rác.
“Ra ngoài xem thử đi.” Kim nói:“Tớ có dự cảm cái người tên Mạch Kình kia sẽ không còn ở đó đâu.”
Trương Tích Đình nói: “Cứ đi xem rồi tính, đi thôi, mua vé máy bay.”
Giang Hồng kêu lên: “Đây là chuyện gì vậy! Tớ chỉ là muốn làm bài tập cuối kỳ thôi mà!”