Vạn Vật Phong Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường

Chương 34

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Alo, Giang Hồng đó hả?” Đầu dây bên kia là giọng Tào Bân: “Lục Tu có ở cùng em không? Cho cậu ta nghe máy, tôi có chuyện quan trọng cần tìm cậu ta…”

 

Giang Hồng đáp: “Tụi em không ở cùng nhau.”

 

Tào Bân nói: “Có tiện tạm dừng đề thi của mấy em không? Tôi cần gọi cậu ta về trước.”

 

Giang Hồng ấp úng: “À... Em sẽ thử xem, em đang theo dõi người.”

 

Tào Bân hỏi: “Theo dõi?”

 

Giang Hồng đeo tai nghe, thì thầm kể lại sự việc cho Tào Bân, và cả chuyện Lục Tu đang ngủ.

 

Người nam và người nữ lại đi xa hơn. Giang Hồng không dám đến quá gần, chỉ đi theo những dấu chân họ để lại trên nền tuyết. Tào Bân vừa nghe được một nửa đã quả quyết nói: “Kẻ địch ở đâu? Chỉ có một mình em thôi à?”

 

Giang Hồng nói nhỏ: “Vâng, em không dám đến quá gần.”

 

Tào Bân dặn: “Từ giờ trở đi, không được nói chuyện, cố gắng tiếp cận họ. Đừng lo lắng, hầu hết Khu Ma Sư và yêu quái cảm nhận môi trường thông qua dao động linh lực. Em không có sức mạnh linh mạch nên gần như sẽ không khiến họ cảnh giác.”

 

Giang Hồng nói: “Em nghi ngờ họ muốn đến di tích núi Kỳ Liên... Em nhìn thấy bóng dáng của họ rồi.”

 

Giang Hồng sắp rời khỏi trại ngựa, xung quanh không có chỗ ẩn nấp nào. Cậu chỉ có thể hy vọng đối phương không đột ngột quay đầu lại.

 

Bên ngoài trại ngựa là một bình nguyên trống trải rộng lớn.

 

Giang Hồng kêu lên: “Hiệu trưởng... xung quanh đây chẳng có gì cả, em sẽ bị tóm sống mất!”

 

Tào Bân nói: "Đừng lên tiếng, tôi sẽ thông báo cho Khu Ủy ngay lập tức, sắp xếp người đến tiếp ứng các em. Hãy tin vào bản thân mình, dù sao em cũng là học trò của tôi.”

 

Giang Hồng vì thế mà đánh bạo, lại đến gần hơn một chút. Tào Bân trong tai nghe nói: “Nếu có thể, hãy chụp một bức ảnh thử xem, gửi cho tôi.”

 

“Em sẽ cố gắng.”

 

Giang Hồng không nói gì, đến gần hơn, vòng qua tường rào, đuổi kịp phía trước đối phương.

 

Rời khỏi bức tường này là ra khỏi trại ngựa. Cách đó 50 mét có một chiếc Jeep đang đỗ. Đây là vị trí chụp ảnh tuyệt vời. Giang Hồng rút điện thoại ra, tìm góc độ, chụp lại dáng vẻ của hai người.

 

Đồng thời, cậu không quên quan sát vóc dáng và giọng điệu của họ.

 

“Bây giờ xuất phát à?” Người đàn ông hỏi.

 

Người phụ nữ đáp: “Đi thôi, còn có thể làm gì nữa? Ở lại trại ngựa cũng không phải là cách hay.”

 

Ngay sau đó, đèn flash “tách” một tiếng sáng lên, rọi thẳng vào mặt hai người.

 

Giang Hồng: “…………………………”

 

Đối phương: “…………”

 

Giang Hồng: “À... chào hai người…”

 

Hai sứ giả tức khắc trợn mắt há hốc mồm. Giang Hồng ngay lập tức hét lên: “Tạm biệt!”

 

Tào Bân trong tai nghe hỏi: “Bị phát hiện rồi à?”

 

“Quên tắt đèn flash rồi ——!” Giang Hồng nói: “Xong rồi, xong rồi!”

 

Giang Hồng quay đầu bỏ chạy. Người đàn ông kia là người đầu tiên nhận ra sự nghiêm trọng, quát: “Kẻ nào?!”

 

Một nam một nữ lập tức quay người đuổi theo Giang Hồng. Nhưng Giang Hồng thường xuyên luyện chạy bộ, tốc độ quả thực rất nhanh. Vừa nhận thấy có điều không ổn, cậu đã chạy mất dạng.

 

Người đàn ông lại dùng thuật dịch chuyển tức thời, rút ngắn khoảng cách với Giang Hồng. Giang Hồng quay đầu nhìn lại hoảng sợ, hét: “Tôi không quen biết các người, tôi chỉ là khách du lịch…”

 

“Hắn không phải người của trại ngựa!” Người phụ nữ quát, đồng thời xuất hiện từ dưới bức tường rào, tay run lên. Móng tay cô ta tức khắc dài ra gần nửa mét, lóe lên hàn quang, nhằm thẳng đầu Giang Hồng mà cào xuống. Tưởng chừng như một cú cào đó sẽ khiến Giang Hồng da tróc thịt bong, thì cậu lại đột nhiên thực hiện một cú trượt trên tuyết, cứng nhắc rẽ ngang giữa chừng, lao thẳng vào giữa những lều trại trong trại ngựa.

 

Người đàn ông quát: “Bắt lấy hắn! Đừng để hắn chạy!”

 

Ngay khoảnh khắc Giang Hồng lao qua một dãy lều trại, cậu lập tức bị một bàn tay kéo vào bên trong, đồng thời bị bịt miệng. Thế giới chìm vào bóng tối. Một giây, hai giây, ba giây.

 

Giang Hồng không giãy giụa. Bàn tay kia từ từ buông ra. Hơi thở nam tính phập phồng bên tai cậu, cơ thể tỏa ra hơi ấm. Giang Hồng dần dần thở phào nhẹ nhõm, biết người phía sau này là giúp đỡ. Cậu hơi ngẩng đầu nhìn, thấy đối phương mặc chiếc áo hoodie màu rằn ri, đội mũ trùm đầu.

 

Bên ngoài, giọng người đàn ông lại vang lên, hỏi: “Người đâu?”

 

Người phụ nữ nói: “Không biết, vừa nãy còn ở đây, chớp mắt đã biến mất.”

 

Người đàn ông nói: “Kỳ lạ, cũng không cảm nhận được thằng nhãi này, rốt cuộc từ đâu chui ra? Hôm nay nhất định phải bắt được cậu ta, không biết ai phái tới.”

 

Người phụ nữ hỏi: “Quay lại tìm Đổng Mang?”

 

Người đàn ông đáp: “Trước không, trước khi trời sáng cứ cẩn thận tìm xem.”

 

Tiếng bước chân xa dần.

 

Người nọ ra hiệu cho Giang Hồng lùi lại một chút, cùng mình đi theo, dọc theo hành lang vào một lều trại khác, bật đèn, cởi mũ trùm xuống.

 

“Đổng... Ông chủ Đổng?!” Giang Hồng đột nhiên không kịp phòng bị, thấy mặt Đổng Mang!

 

“Là tôi, mới buổi chiều thấy mặt rồi, không nhận ra sao?” Người nọ cất tiếng, lại là giọng của Mục Tông, nhưng Mục Tông và Đổng Mang quả thực lớn lên giống nhau như đúc, mặt mày, môi, mũi... Khác biệt duy nhất là ngũ quan của Mục Tông cứng rắn hơn một chút, còn Đổng Mang thì có vẻ nho nhã hơn.

 

Giang Hồng lập tức hiểu ra, họ là anh em sinh đôi. Buổi chiều Mục Tông luôn mặc áo hoodie trùm đầu và đeo khẩu trang, mọi người đều không chú ý đến khuôn mặt anh ta.

 

Giang Hồng hỏi: “Hai người là anh em?”

 

Mục Tông gật đầu: “Ừ. Rốt cuộc các cậu đến đây làm gì? Tào Bân giao cho các cậu nhiệm vụ gì?”

 

Giang Hồng ngượng ngùng: “Ây... Mặc dù nói ra đến tôi còn không tin, nhưng chúng tôi thật sự là làm đề thi cuối kỳ.”

 

Mục Tông thăm dò nhìn ra ngoài, kiểm tra xem đối phương đã đi xa chưa. Giang Hồng hỏi: “Rốt cuộc bọn họ là ai?”

 

Mục Tông nhìn Giang Hồng, dường như có chút do dự. Giang Hồng vội nói: “Không nói cũng không sao, tôi có thể coi như không biết. Vẫn cảm ơn anh, tôi phải về phòng trước, cùng các bạn bàn bạc xem tiếp theo làm thế nào.”

 

Mục Tông nói: “Tôi sẽ kể cho cậu nghe mọi chuyện chi tiết, cậu có thể giúp anh trai tôi không?”

 

Giang Hồng có chút khó xử, nhưng lúc này, Tào Bân đột nhiên nói qua tai nghe: “Đồng ý với anh ta, hỏi anh ta là chuyện gì, tiếp viện đang trên đường.”

 

Lúc này Giang Hồng mới nhớ ra mình vẫn chưa ngắt điện thoại.

 

Giang Hồng nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”

 

Mục Tông nói: “Đây không phải là chỗ để nói chuyện, đi theo tôi.”

 

Giang Hồng lập tức nói: “Đến phòng chúng tôi đi.”

 

Mục Tông lắc đầu: “Phòng các cậu có theo dõi, bảo bọn họ đến đây đi.”

 

Giang Hồng móc điện thoại ra, chần chờ một lát, không muốn ngắt điện thoại của Tào Bân, trực tiếp gửi tin nhắn cho Liên Giang. Liên Giang bên kia đã ra ngoài, cũng chạm mặt hai người đang lùng sục khắp trại ngựa, Liên Giang nhìn chằm chằm người đàn ông, Hạ Giản và Tiểu Bì thì đang nhìn chằm chằm người phụ nữ. Giang Hồng gửi vị trí cho họ, bảo họ đến tập trung trước. Không lâu sau, Lục Tu cũng đến.

 

Giang Hồng dùng ánh mắt hỏi han: Anh đỡ hơn chưa?

 

Lục Tu gật đầu, ngón tay làm một động tác, ý bảo trước đừng hỏi nhiều, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng.

 

Mọi người đến tập hợp trong phòng nhỏ của Mục Tông, nơi này chỉ có hai chiếc giường tầng, một chiếc bàn trà nhỏ, trên bàn trà bày đầy gạt tàn thuốc lá.

 

Khi thấy Mục Tông, mọi người đều rất nhanh hiểu ra mối quan hệ anh em giữa anh ta và Đổng Mang.

 

“Anh xem ảnh tôi chụp hai người kia này.” Giang Hồng lấy điện thoại ra cho Lục Tu xem, chỉ vào dòng chữ trong cuộc trò chuyện điện thoại: Hiệu trưởng.

 

Lục Tu nhận lấy, khẽ “ừm” một tiếng, rồi đeo tai nghe vào.

 

“Tôi nói ngắn gọn thôi.” Mục Tông ngồi ở mép giường, những người khác hoặc ngồi hoặc đứng, Hạ Giản và Tiểu Bì rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, ngáp dài.

 

Giang Hồng hỏi: “Là về nội dung của ‘Mặc’ sao?”

 

Lục Tu vẫn đeo tai nghe, Giang Hồng đoán Tào Bân ở đầu dây bên kia đang dặn dò chuyện gì đó. Lục Tu không hề biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nhìn Mục Tông, nhưng đột nhiên, sắc mặt Lục Tu trở nên ngưng trọng.

 

“Sao có thể? Thầy nói thật sao?!” Lục Tu đột ngột thốt ra một câu, rõ ràng là nói với Tào Bân ở đầu dây bên kia.

 

“Gì vậy?” Mọi người nghi hoặc nhìn Lục Tu.

 

Lục Tu ý thức được không thể để họ biết mình đang gọi điện thoại, liền gỡ một bên tai nghe xuống, nói: “Không có gì, tiếp tục đi.”

 

Một bên tai anh bị mũ len che khuất, bên kia vẫn giấu một chiếc tai nghe.

 

Mục Tông nói: “Đám người này thực ra không gọi là Mặc, tên gọi chính thức của chúng, phải là ‘Mê Hoặc’, đã tồn tại trên đời này rất lâu rồi, cụ thể có bao nhiêu thành viên, chúng tôi cũng không rõ lắm.” Trong phòng im lặng như tờ, Lục Tu lên tiếng: “Mê Hoặc chẳng phải là Hỏa Tinh sao?”

 

Mục Tông buông tay, nói: “Tôi cũng không biết.”

 

Mọi người vẫn chưa tỏ vẻ nghi ngờ gì, nhưng Giang Hồng lập tức phát hiện điều bất thường - Lục Tu từ đầu đến giờ không hề chủ động can thiệp vào đề thi của họ, tuân thủ ước hẹn với Giang Hồng, lúc này đột nhiên tham gia vào câu chuyện, nguyên nhân chỉ có một: Người cung cấp thông tin có lẽ là Tào Bân ở đầu dây bên kia.

 

Lục Tu nói: “Anh nói tiếp đi.”

 

Mục Tông kể: “Các cậu cũng biết, trại ngựa Sơn Đan đã tồn tại trên đời này hơn hai ngàn năm. Tổ tiên chúng tôi từ đời nhà Hán đã ở hành lang Hà Tây (1) nuôi ngựa cho Hoắc Khứ Bệnh (2), đời đời truyền lại. Vì vậy, chúng tôi vẫn giữ liên lạc với một tổ chức nào đó thời Trung cổ. Đương nhiên, phần lớn các tổ chức hiện tại đã tiêu vong, hoặc nói đúng hơn là họ chủ động tìm đến chúng tôi.”

 

Giang Hồng đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ, hỏi: “Ngoài Mê Hoặc ra, còn có tổ chức cổ đại nào khác không?”

 

“Khu Ma Tư, tức là Khu Ủy đời trước.” Mục Tông nghĩ ngợi rồi nói: “Còn có Thánh địa Yêu tộc, thỉnh thoảng cũng liên lạc với chúng tôi. Mê Hoặc đã biến mất rất lâu rất lâu rồi, chỉ mới bắt đầu trỗi dậy trong vài năm gần đây.”

 

Hạ Giản cũng tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên giống như Giang Hồng, ban đầu họ chỉ cho rằng đây là một đề thi cuối kỳ khảo cổ thông thường, nhưng sau khi nghe Liên Giang thuật lại, Hạ Giản bắt đầu ý thức được nội tình chắc chắn không hề đơn giản.

 

“Vài năm trước?” Hạ Giản hỏi: “Chúng tôi còn chẳng biết có tổ chức này.”

 

“Tính cụ thể thì lần đầu tiên bọn họ xuất hiện, chắc là mười năm trước.” Mục Tông đáp: “Nhưng mười năm trước, những người xuất hiện không phải là hai tên sứ giả này.”

 

Giang Hồng liếc nhìn Lục Tu, Lục Tu không hỏi thêm gì nữa, hiển nhiên việc Tào Bân có được cái tên “Mê Hoặc” đã đủ để giải thích rất nhiều điều.

 

Liên Giang hỏi: “Yêu cầu của bọn họ là gì?”

 

“Xúi giục anh trai tôi, Đổng Mang.” Mục Tông nghiêm túc nói: “Bọn họ rất nhanh sẽ lật đổ Khu Ủy, khống chế toàn diện thế giới loài người, cho dù dùng thủ đoạn gì. Kế hoạch này đã tiến hành mười năm rồi, mỗi năm bọn họ đều đến thuyết phục anh trai tôi một lần, cũng phô bày thực lực của Mê Hoặc cho anh ấy xem. Chi tiết cụ thể tôi không rõ lắm, nhưng những gì bọn họ có thể làm, vượt xa những gì các cậu tưởng tượng.”

 

Oa, đây là nhiệm vụ bảo vệ thế giới sao? Giang Hồng thầm nghĩ, mình chỉ muốn làm bài tập cuối kỳ thôi mà.

 

Hạ Giản hỏi: “Nhưng bọn họ có thể làm gì chứ?”

 

Mục Tông chần chờ một lát, rồi nói: “Tôi không rõ lắm, những chuyện còn lại, chỉ có Đổng Mang mới biết rõ nội tình.”

 

Liên Giang hỏi: “Anh muốn chúng tôi làm gì?”

 

Mục Tông ngẩng đầu, tràn đầy mong đợi nhìn họ: “Giúp tôi khống chế Đổng Mang, tôi sẽ tiếp quản trại ngựa. Anh ấy đã quyết định gia nhập Mê Hoặc, chỉ là còn muốn nói thêm điều kiện và mặc cả với họ. Những thông tin các cậu muốn có, phần lớn anh ấy đều rõ.”

 

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên người Giang Hồng.

 

Giang Hồng: “...”

 

Giang Hồng thầm nghĩ: Chuyện này không đúng, Liên Giang mới là tổ trưởng, sao lại để mình quyết định? Nhưng chuyện này là do cậu và Liên Giang cùng phát hiện, nên việc hai người cùng nhau quyết định cũng không có gì lạ.

 

“Chúng ta thảo luận một chút đã.” Giang Hồng nói.

 

“Được.” Mục Tông đáp: “Tôi nhường phòng lại cho các cậu, tôi ra ngoài chờ.”

 

Nói rồi, anh ta cầm bật lửa và bao thuốc, đang định rời đi thì Giang Hồng lại hỏi thêm một câu: “Mê Hoặc muốn ông chủ Đổng đầu quân cho bọn họ, mục đích là gì? Ý tôi là, trại ngựa Sơn Đan có gì có thể giúp bọn họ?”

 

Mục Tông ngẩn ra, nghĩ ngợi rồi nói: “Bọn họ có lẽ cần Sơn Đan hỗ trợ một số việc? Những cái này tôi đều không rõ lắm, anh trai tôi nói chuyện với họ luôn tránh mặt tôi.”

 

Giang Hồng lại hỏi: “Nếu chúng tôi giúp anh, anh có thể cho chúng tôi vào Thần Đàn Hoan hoàn thành bài tập cuối khóa không?”

 

Mục Tông đáp: “Đương nhiên, các cậu có thể tự nhiên vào.” Anh ta lại chờ đợi một lát, thấy mọi người không còn câu hỏi gì, liền vén rèm cửa rời khỏi phòng, ra ngoài hút thuốc.

 

Tiểu Bì tiến đến cạnh cửa nhìn, Mục Tông đã đi rất xa, ở phía bên kia lều trại trong gió tuyết.

 

“Giúp anh ta không?” Tiểu Bì hỏi.

 

Giang Hồng nhìn Lục Tu, Lục Tu đã cúp điện thoại, đưa điện thoại cho Giang Hồng.

 

Giang Hồng nói với mọi người: “Mục đích của Mê Hoặc là gì?”

 

Hạ Giản nói: “So với cái đó, tớ thấy càng kỳ lạ là sao nhiều năm như vậy, chúng ta chưa từng nghe nói đến cái tên này?”

 

Liên Giang giải thích: “Rất bình thường thôi, bọn họ hoạt động bí mật, nếu dễ dàng bị người khác biết đến, còn làm ăn gì nữa?”

 

Giang Hồng lại nhìn Lục Tu, có chút do dự. Hạ Giản cuối cùng nói: “Giang Hồng, Liên Giang, hai cậu hỏi thăm được thông tin, cứ hai cậu quyết định đi.”

 

Lời Mục Tông đã nói đến nước này, Giang Hồng có thể không can thiệp sao? Chẳng lẽ cậu mang những thông tin ở đây về mật báo cho Khu Ủy? Đương nhiên, việc Tào Bân đã thông báo cho Khu Ủy và phái tiếp viện đến Mục Tông cũng không hề cảm kích, chỉ không biết những người đến là ai.

 

Liên Giang nói: “Giang Hồng quyết định đi, đừng quên đề thi của chúng ta là đi điều tra Thần Đàn Hoan, đến lúc đó đừng quên làm bài tập là được."

 

Giang Hồng luôn có một cảm giác kỳ lạ - Mục Tông vẫn còn biết một số chuyện, anh ta không nói cho họ biết toàn bộ sự thật, hoặc là phần lớn sự thật.

 

Vì an toàn, Giang Hồng không mở miệng nói ra, mà gõ một dòng chữ trên điện thoại: Tôi cảm thấy Mục Tông đang nói dối, đừng hoàn toàn tin tưởng anh ta. Giang Hồng đưa dòng chữ đó cho họ xem, mọi người xem xong, Lục Tu gật đầu.

 

Giang Hồng nói: “Giúp anh ta đi, manh mối về đề thi của chúng ta vẫn còn ở chỗ anh ta.”

 

Mọi người đồng loạt đồng ý: “Được.”

 

Tiểu Bì vì thế gọi Mục Tông vào, người Mục Tông đầy tuyết, xoa xoa tay hà hơi. “Chúng ta phải làm gì?” Giang Hồng hỏi.

 

Mục Tông đáp: “Tôi không thể ra tay với anh trai, nhưng pháp lực của anh ấy không mạnh. Phải nghĩ cách khiến anh ấy rời khỏi phòng ngủ, rồi giam giữ anh ấy một thời gian, đợi tôi tiếp quản toàn bộ trại ngựa. Anh ấy sẽ về phòng lúc hai giờ rưỡi mỗi ngày.”

 

Liên Giang nghi ngờ hỏi: “Anh làm được không?”

 

Mục Tông nói: “Chỗ anh trai tôi có một miếng ngọc phù, chỉ cần lấy được nó là không có vấn đề gì. Trại ngựa từ trên xuống dưới, chỉ nhận miếng ngọc phù này.”

 

Mấy người lại trao đổi ánh mắt lần nữa, Liên Giang hỏi: “Vậy hai người kia thì sao? Mặc kệ à?”

 

Mục Tông nói: “Chỉ cần lấy được ngọc phù, tôi có thể điều động vệ sĩ trại ngựa, bắt bọn họ lại.”

 

“Chúng ta chia làm hai nhóm đi.” Giang Hồng đề nghị: “Phân công thế nào?”

 

Liên Giang nói: “Tôi và Tiểu Bì đi vây khốn Đổng Mang. Các cậu đi giám sát hai tên sứ giả kia.”

 

Giang Hồng trưng cầu ý kiến của Liên Giang, Liên Giang ra hiệu cứ yên tâm, không thành vấn đề.

 

Mục Tông nói: “Tôi đi triệu tập những người phụ trách các cấp quản lý của trại ngựa, chuẩn bị cho hành động tiếp theo.”

 

Sau khi Liên Giang và Tiểu Bì rời đi, Giang Hồng hỏi Lục Tu: “Hiệu trưởng có chuyện quan trọng sao?”

 

Lục Tu đáp: “Tôi phải gọi điện thoại cho Khu Ủy, kết quả thẩm vấn Mạch Kình đã có rồi.”

 

Giang Hồng liền gật đầu, Lục Tu tạm thời ở lại trong phòng nhỏ của Mục Tông.

 

Trở lại bên ngoài đầy gió tuyết, Giang Hồng kéo mũ trùm lên.

 

Hạ Giản nói: “Cho dù Mục Tông đang nói dối, Đổng Mang cũng chẳng vô tội chút nào.”

 

Giang Hồng ngạc nhiên: “Hả? Sao lại nói vậy?”

 

Hạ Giản giải thích: “Một tổ chức bí mật, tiếp xúc với trại ngựa Sơn Đan gần mười năm, trong mười năm này, Đổng Mang chưa từng báo cáo lên Khu Ủy, cậu nghĩ anh ta đang mưu tính cái gì?”

 

Giang Hồng nghĩ cũng thấy đúng, nội tình bên trong chắc chắn phức tạp rắc rối. Thân phận của Đổng Mang lại là Yêu tộc, nói không chừng trong thời gian dài vẫn luôn do dự, chưa quyết tâm đầu quân cho Mê Hoặc, có lẽ chỉ vì cho rằng thực lực của đối phương không đủ để chống lại Khu Ủy.

 

Hạ Giản hỏi: “Chúng ta bắt hai tên sứ giả của Mê Hoặc lại? Giao cho Khu Ủy, để bọn họ về từ từ thẩm vấn?”

 

Giang Hồng đáp: “Được, tớ đảm nhận việc thứ hai, lát nữa có lẽ cần học trưởng giúp đỡ, tớ sẽ gọi anh ấy.”

 

Giang Hồng quyết định phân tổ như vậy, cũng chính là vì đối phương đang ở trong trại ngựa điều tra về sự biến mất của cậu. Một nam một nữ kia đã phân công nhau hành động. Hai giờ khuya, trong trại ngựa im lặng như tờ. Giang Hồng rón rén từ sau một căn nhà lợp tôn đi ra, đột nhiên không kịp phòng bị đụng mặt người đàn ông kia.

 

Giang Hồng kêu lên một tiếng, xoay người bỏ chạy. Người đàn ông sải bước đuổi theo, trong đêm tối chỉ thấy bóng dáng mờ ảo của nhau. Giang Hồng vấp ngã trên nền tuyết, sợ hãi nói: “Anh anh anh... Anh là ai?”

 

Người đàn ông vén tay áo trái lên, lộ ra móng vuốt sắc bén lóe ánh hàn quang, không nói một lời, chậm rãi tiến lên, Giang Hồng nghẹn thở.

 

Sau lưng, bóng đen càng lúc càng gần, chợt bóng đen kia vung áo choàng, trùm kín người đàn ông.

 

Thế giới tức khắc chìm vào bóng tối, ngay sau đó bóng tối tan ra, người đàn ông đột nhiên hét lớn một tiếng, sau cổ bị vật sắc nhọn đâm vào, thoáng chốc toàn thân cứng đờ, ngã xuống.

 

Hạ Giản hiện thân, nói: “Đơn giản, nhanh gọn.”

 

“Cậu dùng cái gì vậy?” Giang Hồng trợn mắt há hốc mồm hỏi.

 

Hạ Giản đưa cho Giang Hồng xem một chiếc chông sắt trong tay, nói: “Có thể khiến gã này ngủ mười hai tiếng.”

 

Giang Hồng kéo người đàn ông vào trong phòng lợp tôn, từ bên ngoài cài then cửa, nói: “Đi, chúng ta đi bắt người tiếp theo.”

 

Cùng lúc đó, Liên Giang và Tiểu Bì xuyên qua khu ăn uống, Tiểu Bì nói: “Lát nữa để tớ ra tay đi.”

 

Liên Giang không cao, nhưng Tiểu Bì còn non nớt hơn Liên Giang một chút, Liên Giang buồn cười nói: “Được, cậu ra tay.” Nói rồi xoa đầu Tiểu Bì.

 

Tiểu Bì nói: “Tớ cũng muốn làm chút gì đó, bằng không cứ mãi là các cậu bận trước bận sau, tớ cảm thấy mình vô dụng quá.” Liên Giang nhìn quanh về phía các phòng VIP, nói: “Được, lát nữa cậu muốn làm thế nào?”

 

Tiểu Bì vận động gân cốt, nói: “Tớ học thể thuật từ hiệu trưởng, tớ sẽ khống chế hắn, cậu giúp tớ trói tay chân hắn lại.”

 

Liên Giang sảng khoái nói: “Không thành vấn đề.” Nói rồi cởi áo khoác, quấn hai vòng quanh cánh tay.

 

Tiểu Bì và Liên Giang mỗi người một bên, ẩn nấp ở hai bên hành lang, từ xa thấy bóng dáng, Đổng Mang cuối cùng cũng rời khỏi phòng VIP, đầu tiên đi đến phòng bên cạnh, gõ cửa nói: “Tiểu Bạch, hết giờ làm rồi, hôm nay vất vả cậu.”

 

Nơi đó chính là phòng VIP bên cạnh mà Giang Hồng và Liên Giang đã xuyên tường vào đánh lén tên vệ sĩ lúc trước. Tên thân tín của Đổng Mang đã bị Liên Giang hạ gục, đương nhiên không có ai trả lời.

 

Đổng Mang đợi một lát, không nghe thấy tiếng trả lời, liền đẩy cửa bước vào.

 

Tên vệ sĩ nằm ngang trên sô pha, mặt úp xuống. Đổng Mang hơi khom người, đang định gọi hắn dậy thì - Tiểu Bì đột nhiên từ phía sau xuất hiện không một tiếng động, cánh tay siết chặt cổ Đổng Mang.

 

Phản ứng của Đổng Mang cực kỳ nhanh, trong tích tắc thẳng lưng, xoay người một cái, ném Tiểu Bì bay lên!

 

Tiểu Bì mượn lực vào vách tường, ôm lấy eo Đổng Mang, dùng lực “bốn lạng đẩy ngàn cân” quật ngã anh ta xuống đất.

 

Đổng Mang không quên hét lớn: “Người đâu ——!”

 

Liên Giang reo hò một tiếng, đứng bên cạnh vỗ tay. Tiểu Bì tung một cú đấm, Đổng Mang đột nhiên cúi đầu né tránh, dùng bộ pháp vật ngã Mông Cổ, quật ngã Tiểu Bì xuống đất.

 

Đổng Mang quát: “Các người làm sao ra ngoài được?!”

 

Tiểu Bì nói: “Mau giúp tớ với!”

 

Liên Giang cởi chiếc áo khoác trên tay, trùm lên đầu Đổng Mang, Đổng Mang lại một lần nữa quật vai, ném Tiểu Bì ra, ngay sau đó xông ra ngoài.

 

Liên Giang nói: “Ai bảo anh ta dễ đối phó!” Đổng Mang vừa lao ra hành lang định hô hoán, Tiểu Bì choáng váng đứng dậy, Liên Giang kéo tay hắn, hai người đồng thời lao lên, tạo thành thế bao vây Đổng Mang. Ngay sau đó, Liên Giang ấn tay trái vào lưng Đổng Mang, đẩy hắn về phía vách tường.

 

Liên Giang quát: “Đi chết đi!”

 

Ba người “ong” một tiếng, đồng thời xuyên tường, một mảnh tối đen.

 

Đổng Mang: “!!!”

 

Đổng Mang còn chưa kịp phản ứng, hai mắt chưa quen với bóng tối, bản năng xoay người, Liên Giang và Tiểu Bì lại đồng thời đụng vào hắn.

 

Liên Giang hô: “Lại nữa!”

 

Đổng Mang bị đâm trúng ngực, Liên Giang thấp hơn hắn, cộng thêm cú va chạm khi khom người chỉ tới eo hắn, lại một cú th*c m*nh, lần thứ hai xuyên tường, bốn phía lại một mảnh rộng rãi.

 

Hai mắt Đổng Mang ban đầu là bóng tối, rồi lại vào khu vực có ánh sáng, đang choáng váng thì Liên Giang lần thứ ba đâm ngã hắn.

 

“Không ngờ tới phải không!” Liên Giang cười nói.

 

Tiếng “ong ong” vang lên liên tục, Đổng Mang không còn chút sức lực chống cự, bị Liên Giang lôi đi xuyên qua năm sáu bức tường, đã không biết mình đang ở đâu. Cuối cùng định thần, muốn tung một cú đấm vào mặt Liên Giang thì Liên Giang lại nói: “Coi chừng!”

 

Liên Giang vừa kéo Đổng Mang vào một căn phòng, thấy Đổng Mang tung quyền, lại đột nhiên dừng lại, ôm eo Tiểu Bì, hai người đột ngột lùi về phía sau, lại lần nữa độn thổ vào tường.

 

Đổng Mang thu quyền không kịp, một cú đấm nện vào tường xi măng, lập tức đau đớn rống to.

 

Liên Giang lại hiện thân, Tiểu Bì tùy tay chộp lấy một chiếc laptop, đập mạnh vào gáy Đổng Mang, trong nháy mắt thế giới yên tĩnh lại.

 

Liên Giang nhìn quanh, nói: “Đây là văn phòng của anh ta.”

 

Tiểu Bì th* d*c nói: “Thành công rồi, có phải tìm ngọc phù của anh ta không?”

 

Liên Giang cởi áo sơ mi của Đổng Mang ra, nhìn ngực hắn, không đeo bất kỳ trang sức nào, liền lục soát xuống.

 

Tiểu Bì hỏi: “Có cần gọi những người khác đến không?”

 

Liên Giang xua tay nói: “Không vội, đợi anh ta tỉnh. Xem tình hình trước đã, đến đây, giúp tớ kéo anh ta lên ghế.”

 

Liên Giang và Tiểu Bì hợp lực trói Đổng Mang vào chiếc ghế làm việc.

 

Tiểu Bì lấy nước khoáng, hắt lên mặt anh ta, Đổng Mang tỉnh lại.

 

Lần này anh ta phát hiện mình bị khống chế, nhưng lại vô cùng trấn tĩnh, bình tĩnh.

 

“Nói đi.” Đổng Mang trầm giọng nói: “Đưa ra điều kiện, tôi biết sẽ có ngày này, ai thả các cậu ra?”

 

Liên Giang ngả ngớn ngồi trên bàn làm việc, cười nói: “Bổn thiếu gia muốn ra ngoài, còn cần người thả sao?”

 

“Còn một người nữa…” Giang Hồng lẩm bẩm.

 

Hạ Giản tiếp lời: “Từng bước từng bước một…”

 

Hai người đang khắp nơi tìm kiếm nữ đặc sứ kia, Hạ Giản hỏi: “Ý trung long của cậu không sao chứ?” (Bình thường con người là “ý trung nhân” nhưng mà Lục Tu là rồng nên là “ý trung long”

 

“Hả?” Giang Hồng đáp: “Chắc là không sao? Sao vậy? Cậu nghe thấy gì à?”

 

Hạ Giản nói: “Cậu còn nhớ cái tên Dương Phi Dao không? Còn cả lần trước chúng ta đi Nam Sơn Trùng Khánh, lẻn vào nhà Mạch Kình?”

 

Giang Hồng gật đầu: “Ừ... Sao vậy?”

 

Hạ Giản nói: “Bọn họ là một bọn, chuyện này hơi lớn, liên lụy đến cả bên trong Khu Ủy, có không ít nội gián.”

 

Anh trai Hạ Giản làm việc ở Khu Ủy, Giang Hồng không hề nghi ngờ tính chân thật của tin tức này, lại hỏi: “Nhưng chuyện này không liên quan nhiều đến Lục Tu chứ?”

 

Hạ Giản đáp: “Có chút phức tạp, nghe nói cũng có liên quan đến Lục Tu.”

 

Giang Hồng: “???”

 

Lục Tu từ trước đến nay không mấy quan tâm đến chuyện của Khu Ủy, vì sao lại có liên quan đến anh ấy?

 

Giang Hồng tìm kiếm khắp nơi, vẫn không thấy tung tích của nữ sứ giả kia. Đến gần ba giờ, bên ngoài thực sự quá lạnh.

 

Hạ Giản nói: “Từ từ, cậu nhìn kia xem?”

 

Hai người đứng trên mái nhà, nhìn ra bên ngoài trại ngựa. Một chiếc xe jeep đang rời khỏi trại ngựa, lái về phía dãy núi xa xăm. Rất có thể hai tên sứ giả có phương thức liên lạc đặc biệt nào đó, tên nam bị bắt, tên nữ liền lập tức bỏ chạy.

 

“Đuổi không?” Giang Hồng do dự, muốn đuổi cũng chỉ có Hạ Giản đuổi được, bởi vì chỉ có cậu ta biết bay.

 

Lúc này, điện thoại đến.

 

Liên Giang ở đầu dây bên kia nói: “Bọn tớ đang ở trong văn phòng, các cậu tốt nhất nhanh chóng qua đây, bắt không được người trước cứ kệ đã.”

 

Giang Hồng hỏi: “Sao vậy?”

 

Liên Giang đáp: “Cậu đoán đúng rồi.”

 

Trong văn phòng đèn đuốc sáng trưng, Đổng Mang vẫn bị trói trên ghế xoay, áo sơ mi bị nới lỏng hai cúc, trông bộ dạng quần áo xộc xệch.

 

Hạ Giản nhận xét: “Trường hợp này ám muội quá.”

 

Liên Giang phản bác: “Không liên quan đến tớ, vừa nãy chính hắn giãy giụa làm rách.”

 

Khi Giang Hồng bước vào, cậu suýt đụng phải Lục Tu ở cửa. Dưới ánh đèn hành lang tối tăm, Lục Tu liếc nhìn Giang Hồng một cái.

 

“Sao vậy?” Giang Hồng hỏi.

 

Lục Tu xua tay, ý bảo không có gì, bảo Giang Hồng vào văn phòng trước. Giang Hồng lại đột nhiên cảm thấy, dường như có gì đó không giống.

 

Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, Giang Hồng nghi hoặc nhìn Lục Tu.

 

“Giải quyết chuyện trước mắt đã, những chuyện khác quay lại rồi nói.” Lục Tu đáp.

 

“Không có gì chứ?” Giang Hồng nhớ rõ khi Tào Bân gọi điện thoại đến, đã dặn dò là “chuyện quan trọng”. Bên Khu Ủy đã xảy ra chuyện gì sao?

 

“Vào đi.” Giọng Lục Tu vẫn lạnh lùng và xa cách.

 

Ánh đèn bàn chiếu vào mặt Đổng Mang, Liên Giang vẫn không cởi trói cho hắn, nói: “Cần mọi người cùng nhau đến xem xét.”

 

Hạ Giản cũng kéo tên sứ giả bị bắt vào, người đàn ông kia vẫn đang trong trạng thái hôn mê.

 

Đổng Mang nói: “Tiếp theo tôi nói, chỉ nói một lần, các cậu tin hay không tùy ý.” Nói rồi, hắn nhìn tên sứ giả Mê Hoặc đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, nói: “Quả nhiên là Khu Ủy phái tới.”

 

“Đoán sai rồi.” Liên Giang nói: “Chúng tôi thật sự không nói dối anh, đều là sinh viên.”

 

“Sinh viên?” Đổng Mang nói: “Tôi nghĩ không ra sinh viên có lý do gì, muốn nhúng tay vào chuyện của trại ngựa.”

 

Tiểu Bì nói: “Đại học Thương Khung vốn dĩ là do Khu Ủy xây dựng, nói là một bọn, cũng có thể.”

 

Hạ Giản cắt ngang: “Đừng nói nhảm nữa, nếu biết rõ mục đích của Mê Hoặc, tại sao anh không báo cáo sự thật cho Khu Ủy?”

 

Đổng Mang nói: “Xem ra các cậu biết không ít. Nếu anh trai cậu là Khu Ma Sư, chẳng lẽ không nói với cậu, trại ngựa Sơn Đan không đứng về bất kỳ phe nào sao? Chúng tôi đã mở cửa từ hơn hai ngàn năm trước, khi Jesus còn chưa ra đời, lúc đó ngay cả Khu Ma Tư cũng chưa tồn tại, bây giờ cái Ủy ban đó, có tư cách gì đến hợp nhất chúng tôi?"

 

Liên Giang nói: “Ông Đổng, ông nói vậy, đừng trách chúng tôi không giúp được ông.”

 

Vẻ mặt Đổng Mang thoáng chút ảm đạm trở lại, thở dài.

 

“Được thôi.” Đổng Mang nói: “Tôi nói, nói hết cho các cậu, dù sao Khu Ủy và Đại học Thương Khung đã trở mặt, cấp trên của các cậu, chắc cũng đang trên đường đến rồi.”

 

“Vậy mới đúng chứ.” Liên Giang nói.

 

Đổng Mang nói: “Bắt đầu từ đâu nhỉ? Em trai tôi, Mục Tông, đã nói gì với các cậu? Cậu ta sẽ không nói cho các cậu sự thật…”

 

“Cái đó không quan trọng.” Hạ Giản nói: “Rốt cuộc Mê Hoặc là tổ chức gì?”

 

Đổng Mang đáp: “Không ai biết, lúc ban đầu tôi cũng rất mơ hồ. Mê Hoặc tìm đến tôi mười năm trước, muốn trại ngựa Sơn Đan đầu quân cho tổ chức này. Các cậu đã bắt được Bạch Tông rồi, thẩm vấn hắn chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?”

 

Đổng Mang nhìn tên nam sứ giả đang hôn mê, dường như vẫn đang suy nghĩ.

 

“Mạch Kình là thành viên của Mê Hoặc?” Lục Tu đột nhiên hỏi.

 

Đổng Mang đáp: “Tôi không rõ lắm, bọn họ trước nay chỉ liên lạc với tôi một đường.”

 

“Mục đích của bọn họ là gì?” Giang Hồng nghi hoặc hỏi, đây là lần thứ ba cậu hỏi câu hỏi này trong ngày hôm nay. Cậu tin rằng tổ chức tên Mê Hoặc này chắc chắn có mưu đồ gì đó.

 

Đổng Mang đáp: “Chuyện này phải kể từ mười năm trước. Khi sứ giả đầu tiên của Mê Hoặc đến trước mặt tôi, đã đề cập đến một pháp bảo vô cùng xa xưa. Các cậu có biết Vạn Vật Thư không?”

 

Giang Hồng: “?”

 

Mấy người nhìn nhau, Lục Tu lại nói: “Biết, anh nói tiếp đi.”

 

Vẻ mặt Lục Tu trở nên ngưng trọng, Giang Hồng rất muốn hỏi đó là cái gì, nhưng bây giờ không phải lúc, chỉ đành nhẫn nhịn.

 

Đổng Mang hỏi: “Các cậu tin có Vạn Vật Thư không?”

 

Lục Tu đáp: “Không tin. Sao? Mê Hoặc tự bảo mình có được Vạn Vật Thư?”

 

Đổng Mang thấy vẻ mặt khó hiểu của những người khác, nói: “Cổ lão tương truyền, ở nhân gian có một văn kiện tối thượng, vượt lên trên hết thảy pháp bảo, tên gọi “Vạn Vật Thư”. Quyển sách này ghi lại hết thảy vật, hết thảy pháp, lớn đến núi sông đại địa, nhỏ đến hạt bụi, không nơi nào không bao trùm, không nơi nào không dung chứa…”

 

“Đó chẳng phải là Sơn Hà Xã Tắc Đồ sao?” Hạ Giản nghi hoặc hỏi.

 

Đổng Mang lắc đầu: “Không, không phải, đã từng có người nghĩ vậy. Truyền thuyết chỉ cần có được Vạn Vật Thư, cậu sẽ không gì không làm được, bởi vì trên đó ghi lại tất cả huyền bí, nhân loại đã biết, và cả những điều chưa biết.”

 

Giang Hồng nói: “Tôi cảm thấy không quá có khả năng có loại đồ vật này…”

 

Đổng Mang nói: “Sứ giả của Mê Hoặc, tự bảo trong tay bọn họ có được Vạn Vật Thư, cụ thể từ đâu mà có, tôi không biết.”

 

Lục Tu hỏi: “Bọn họ cho anh xem?”

 

Đổng Mang đáp: “Không có, nhưng nghe nói, thủ lĩnh của bọn họ, dùng Vạn Vật Thư làm ‘vật dẫn’, tìm được thuật trọng sinh.”

 

Lục Tu: “!!!”

 

Biểu cảm của Lục Tu thoáng chốc thay đổi, Đổng Mang nói tiếp: “Sứ giả nói với tôi, chỉ cần giáo chủ của Mê Hoặc nguyện ý, hắn có thể hồi sinh tất cả người chết, từ thuở khai thiên lập địa đến ngay khoảnh khắc hiện tại, chỉ cần có đủ nguyên liệu và năng lượng.”

 

Giang Hồng cũng nghĩ đến, con Vô Chi Kỳ xuất hiện ở Trùng Khánh!

 

Lục Tu: "Bọn chúng nói thẳng với anh?"

 

Đổng Mang: “Chúng vẫn đang dần bộc lộ ý đồ, Thần Đàn Hoan chính là một trong những thí nghiệm của bọn chúng. Ở đó có hài cốt của Hoan, một trong những trách nhiệm của trại ngựa Sơn Đan, chính là nhiều đời trông coi Thần Đàn Hoan, tránh cho người không liên quan tiến vào. Bọn chúng sử dụng sức mạnh địa mạch để hồi sinh ‘Hoan’, quá trình này được gọi là ‘đánh thức’.”

 

Giang Hồng nghĩ đến cuộc trò chuyện nghe lén được trong phòng VIP.

 

Đổng Mang: “Mê Hoặc đã thành công một lần rồi, đúng không? Nghe nói ở Trùng Khánh, bọn chúng đã hồi sinh một con thủy yêu viễn cổ.”

 

“Bây giờ tôi đang hỏi anh.” Lục Tu lạnh lùng nói: “Vì sao anh không lập tức báo cáo lên Khu Ủy?”

 

Đổng Mang: “Mê Hoặc hứa, chỉ cần chúng tôi phối hợp, bọn chúng có thể hồi sinh bố, mẹ và ông bà tổ tiên đã mất của chúng tôi... Thử nghĩ xem, người chết có thể một lần nữa trở lại thế gian, còn có điều kiện gì mà cậu không thể chấp nhận?”

 

Giang Hồng: “Nhưng... nhưng, dù cho vong linh chuyển sinh thành công…”

 

Tiểu Bì nói: “Linh hồn cũng có thể gọi về sao? Hồn phách đã sớm tiến vào địa mạch luân hồi rồi!”

 

Đổng Mang đáp: “Không sai, tôi trước sau biết điều này, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng, nếu như người thân của tôi chưa nhập luân hồi…”

 

“Việc đó gần như không thể.” Liên Giang nói.

 

Đổng Mang nói: “Cho nên tôi vẫn luôn do dự, nhưng ngay khi tôi hạ quyết tâm, em trai tôi, Mục Tông lại đổi ý. Nó tin tưởng bọn chúng. Tôi tính đóng cửa hoàn toàn Thần Đàn Hoan, không hề tham gia vào chuyện này. Mục Tông sau khi biết ý định của tôi, đã nảy sinh mâu thuẫn gay gắt với tôi.”

 

Nói xong, Đổng Mang ra hiệu rằng cục diện hiện tại chính là kết quả.

 

“Bây giờ các cậu lập tức chạy đến đó ngăn cản nó, vẫn còn kịp.” Đổng Mang nói: “Lớp chắn sâu bên trong Thần Đàn Hoan chỉ có huyết mạch của hai anh em chúng tôi mới có thể mở ra.”

 

“Hoan hồi sinh đến giai đoạn nào rồi?” Lục Tu tiến lên một bước, trầm giọng hỏi.

 

“Gần xong rồi.” Đổng Mang đáp: “Tôi không biết các cậu lấy được tin tức này từ đâu, sự tồn tại của Thần Đàn Hoan tương đối bí ẩn, chỉ có những cuốn sách cổ xưa được Khu Ủy cất giữ mới có ghi lại.”

 

“Bài tập cuối kỳ của các cậu đến đây là kết thúc.” Lục Tu nói: “Bây giờ nơi này do tôi tiếp quản, nghe theo sự sắp xếp của tôi. Bốn người các cậu, đều ở lại đây, trông coi Đổng Mang, chờ Khu Ma Sư đến.”

 

Nói xong, một trận gió đẩy cửa, Lục Tu đi ra ngoài. Giang Hồng vừa đuổi theo ra vài bước, liền thấy thân thể rồng khổng lồ bay lên không trung, hướng về phía núi Kỳ Liên.

 

“Lục Tu! Từ từ!” Giang Hồng đuổi đến ngoài cửa, nhìn theo Lục Tu rời đi.

 

Giang Hồng quay đầu nhìn Đổng Mang, rồi lại nhìn về hướng Lục Tu vừa đi.

 

Giang Hồng hỏi: “Cái con yêu thú tên Hoan này mạnh lắm sao?”

 

Đổng Mang đáp: “Hoan là một loài sinh vật trong thần thoại cổ xưa, đủ sức ganh đua cao thấp với rồng. Rồng sinh ra từ địa mạch, được linh khí thiên mạch nuôi dưỡng trưởng thành; Hoan thì hoàn toàn ngược lại, sinh ra từ trên trời, cư trú dưới lòng đất trong suốt những năm tháng dài. Hoan và rồng có thể nói là kẻ thù tự nhiên của nhau.”

 

Liên Giang hỏi: “Bây giờ phong ấn nó còn kịp không?”

 

Đổng Mang đáp: “Nếu kịp thời đuổi tới, ngăn cản Mục Tông, thì vẫn kịp. Tôi biết có một con đường nhỏ, có thể đi thông đến núi Kỳ Liên, nhưng con đường đó xe không đi được.”

 

--------------------------

 

(1) Hành lang Hà Tây hay hành lang Cam Túc (tiếng Trung: 河西走廊; bính âm: Héxī zǒuláng; Wade–Giles: Hehsi Tsoulang, âm Hán Việt:Hà Tây tẩu lang) đề cập tới tuyến đường lịch sử tại tỉnh Cam Túc ở Trung Quốc. Hành lang là một phần của con đường tơ lụa phương Bắc đi về phía tây bắc từ bờ Hoàng Hà, đây là tuyến đường quan trọng nhất nối từ Trung Nguyên đến lòng chảo Tarim và Trung Á đối với các thương nhân và đội quân. Hành lang về cơ bản là một chuỗi các ốc đảo nằm dọc theo rìa phía bắc của cao nguyên Thanh-Tạng. Phía nam là cao nguyên Thanh-Tạng cao vút và hoang vắng, phía bắc là sa mạc Gobi và vùng đồng cỏ Ngoại Mông. Ở cực tây, tuyến đường phân làm ba, hoặc đi về phía bắc hoặc phía nam của Thiên Sơn ở hai bên lòng chảo Tarim. Ở cực đông là các dãy núi bao quanh Lan Châu trước khi đến thung lũng Vị Hà và Trung Quốc bản thổ. - Theo Wikipedia, tìm hiểu thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/H%C3%A0nh_lang_H%C3%A0_T%C3%A2y

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

(2) Hoắc Khứ Bệnh (tiếng Trung: 霍去病; bính âm: Huo Qubing, 140 TCN - 117 TCN), là người huyện Bình Dương, quận Hà Đông[1], đại tướng chống Hung Nô của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. - Theo Wikipedia, tìm hiểu thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Ho%E1%BA%AFc_Kh%E1%BB%A9_B%E1%BB%87nh

Bình Luận (0)
Comment