“Tớ cảm thấy anh ta có thể tin tưởng được.” Tiểu Bì nhỏ giọng nói: “Cảm giác hoàn toàn không giống với người em sinh đôi của anh ta.”
Đổng Mang vẫn bị trói trên ghế, bình tĩnh nhìn mọi người. Giang Hồng chăm chú nhìn vào mắt hắn, luôn cảm thấy trong ánh mắt hắn có một nỗi đau thương khó tả.
“Tên tù binh này thì sao?” Giang Hồng nhìn tên đặc sứ mà họ bắt được.
Đổng Mang nói: “Nếu tin lời tôi, giao hắn cho thủ hạ của tôi tạm giam. Người của Khu Ủy rất nhanh sẽ đến thôi, đúng không? Với thủ đoạn của Trần Chân, có hay không tù binh cũng không ảnh hưởng quá lớn.”
Giang Hồng chần chờ một lát, hỏi: “Tôi có thể tin tưởng anh không?”
“Muốn giúp đỡ bạn của các cậu.” Đổng Mang nói: “Đây là biện pháp duy nhất, mặc dù tôi không biết cậu ta là ai.”
Trại ngựa Sơn Đan dường như đã cách biệt với thế giới bên ngoài rất nhiều năm. Giang Hồng cuối cùng gật đầu, nói: “Chúng ta đuổi theo học trưởng xem sao.”
“Đi thôi.” Liên Giang nói.
Ba giờ rưỡi đêm, trong gió tuyết, bốn người đeo kính thở, cưỡi những con tuấn mã của trại. Giang Hồng dẫn đầu, tọa kỵ thình lình hóa thành nguyên hình của Đổng Mang, dọc theo sườn dốc gập ghềnh của núi Kỳ Liên tiến về phía trước, leo lên sườn núi chắn gió, đi đến một lối vào bí mật khác của Thần Đàn Hoan.
Gió lớn gào thét đến chân núi đột nhiên dịu đi, Giang Hồng hỏi: “Còn bao xa nữa?”
“Chưa đến ba cây số.” Con ngựa vương đáp.
Bộ lông bờm của nó rất đẹp, dù dính đầy bông tuyết, đôi mắt rất to, toàn thân màu hạt dẻ, đường cong cơ bắp của động vật cũng vô cùng uyển chuyển. Giang Hồng trước sau cảm thấy ngựa là loài động vật hiền lành, đặc biệt là đôi mắt to tròn và hàng mi dài của chúng.
“Tôi có thể hỏi một câu không?” Giang Hồng nói.
Con ngựa vương vừa dẫn dắt đàn ngựa leo lên con đường núi hiểm trở, vừa đáp: “Hỏi đi.”
Giang Hồng hỏi: “Anh muốn hồi sinh ai?” Giang Hồng đến thế giới này thời gian ngắn ngủi, không có nhiều tính cách ghét cái ác như kẻ thù của đám con cháu thế gia Khu Ma Sư. Môi trường sống từ nhỏ cũng khiến cậu có thể đối với mọi chuyện bằng ánh mắt bao dung hơn. Cậu luôn cảm thấy Đổng Mang có nỗi khổ riêng, ngay cả Mục Tông cũng vậy.
“Tôi đang do dự.” Con ngựa vương đáp: “Tổ tiên tôi dặn dò tôi, nhất định phải trông coi Thần Đàn Hoan, nhưng ngay khi Mê Hoặc đưa ra điều kiện, tôi đã dao động.”
Giang Hồng nói: “Anh không thể thấu hiểu được sinh tử.”
Con ngựa vương không trả lời, dừng lại trên một tảng đá trơ trụi, dường như đang quan sát địa hình.
“Nếu thực sự có Vạn Vật Thư, tôi chỉ muốn biết một chuyện, ở nơi luân hồi xa xôi, có thể tìm lại được người mà đời trước mình chấp niệm không?” Nó nói thêm.
Giang Hồng đáp: “Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách anh, tôi nghĩ, là cá nhân đều không thể thấu hiểu được thôi. Tôi lại chưa từng trải qua, chỉ có thể nói đứng nói chuyện không đau lưng*.”
(*Đại loại là không đặt mình vào vị trí của người khác mà hùng hồn bàn ra tán vào, tỏ ra thông minh)
“Cảm ơn.” Con ngựa vương đáp: “Dù biết rõ đây là sai, các cụ thường nói, sinh tử có số, không có mất đi, thì làm sao có sinh mệnh mới?”
Giang Hồng nhớ rõ mình dường như cũng nghe thấy câu nói tương tự ở chỗ Kim, có lẽ là Yêu tộc, cảm xúc đối với về cái chết quả thực sâu sắc hơn một chút.
“Giống như cỏ xanh dưới chân núi Kỳ Liên được tưới bằng nước tuyết, năm này qua năm khác.”
Ngựa vương chuyển hướng, men theo sườn núi theo một đường nghiêng chênh vênh, chạy đến cửa động trên vách núi. Cửa động sâu thăm thẳm, mọi người lần lượt đến sau, cẩn thận men theo một chiếc thang dây đi xuống.
Giang Hồng kéo kính bảo vệ mắt, vị trí của họ vừa đúng là phía trên cao của khung đỉnh trước đây.
“Suỵt.” Liên Giang ra hiệu Tiểu Bì nhẹ chân, đừng gây ra tiếng động.
Họ cuối cùng cũng thấy được cảnh tượng phía sau cánh cửa - đó là một cái động vòm rộng lớn, mặt đất lát gạch vuông lớn, trên vách động vẽ hình biển cả, dãy núi, rừng rậm, lại dùng bột bạc và màu vẽ ra dòng chảy địa mạch. Ở trái tim của đại địa đó, có một con chim non đang thức tỉnh. Đây là Thần Đàn Hoàn, bên ngoài thần đàn trên mặt đất khắc lại phù văn bát quái, trung tâm thần đàn là một bệ tròn Thái Cực, cao hơn mặt đất một chút, xung quanh rơi rụng bảy chiếc đỉnh đồng, bày biện theo phương vị bát quái của đại địa, hiển nhiên có một chiếc trước đây đã bị lấy đi mang đến viện bảo tàng.
Tạo hình đỉnh giống hệt chiếc Giang Hồng thấy ở Thiểm Bắc, bên trong đỉnh khắc chữ “Mặc”, điều này khiến họ có cảm giác như phá án.
“Chính là cái đó.” Giang Hồng khẽ nói.
“Tớ chụp một tấm…” Hạ Giản thực sự bị cái đỉnh và văn tự kia dày vò đến phát điên.
Liên Giang: “Đến lúc nào rồi còn chụp ảnh?”
Giang Hồng lập tức nhắc nhở: “Coi chừng đèn flash…”
Ngã một lần khôn hơn một chút. Sau khi Hạ Giản chụp ảnh xong, lại thấy phía dưới có hai người đi vào đại sảnh, một nam một nữ, nam chính là Mục Tông, nữ chính là tên sứ giả kia.
“Các ngươi ở bên ngoài canh giữ.” Mục Tông ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ trại ngựa đi theo hắn.
Giang Hồng trước sau đang tìm kiếm bóng dáng Lục Tu, anh ấy bay qua đây, hẳn là phải đến nhanh hơn họ mới đúng, sao không thấy người đâu?
Đổng Mang nói: “Cậu nhóc, bạn cậu ở đó.”
Đổng Mang trong môi trường tối tăm phát hiện Lục Tu, Lục Tu đang quỳ một gối trên xà ngang cao ở đỉnh, chăm chú nhìn xuống mọi động tĩnh bên dưới.
Khi Giang Hồng ngước mắt nhìn anh, Lục Tu liền nhận ra, nhìn về phía họ, ngay sau đó đưa ngón tay lên nhẹ nhàng lắc xuống, ý bảo trước đừng hành động.
“Anh ấy muốn làm gì?” Liên Giang khẽ hỏi: “Vì sao không ngăn cản Mục Tông?”
Ở khoảng cách này, Lục Tu chỉ cần đánh một phép thuật xuống, liền có thể đánh ngất cả hai người.
Hạ Giản nói: “Anh ấy được hiệu trưởng Tào bày mưu tính kế, nói không chừng là muốn dẫn dụ ai đó ra. Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Ông Đổng, ra tay không?” Đổng Mang do dự, dù sao người bên dưới kia, là em trai sinh đôi của hắn.
Giang Hồng nhỏ giọng nói: “Trước không nên động thủ, dù sao học trưởng đã tham gia, cứ giao cho anh ấy đi.”
Mấy người liền giữ im lặng, Giang Hồng lại nhìn một lát, bỗng nhiên khẽ động, khom người, men theo xà nhà treo lơ lửng, bước nhỏ chạy về phía Lục Tu.
Xà nhà chỉ rộng ba bốn mươi centimet, Giang Hồng dang hai cánh tay, cúi người chạy chậm, trái phải lắc lư, muốn ngã xuống bất cứ lúc nào, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi vì cậu.
Lục Tu quay đầu, lộ vẻ trách cứ, khi Giang Hồng đến gần, anh chộp lấy cổ tay cậu, kéo cậu áp vào người mình.
“Em làm gì vậy?!” Lục Tu cực kỳ khẽ nói.
Giang Hồng nhìn vào mắt Lục Tu, nói: “Anh sao vậy? Nói cho em biết.”
Từ khi nhận được điện thoại của Tào Bân, Giang Hồng luôn cảm thấy Lục Tu có chút không đúng. Giờ khắc này, Lục Tu tránh ánh mắt cậu, điều này càng khẳng định phỏng đoán của Giang Hồng.
Lục Tu buông cậu ra, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lát nữa chờ thêm chút, tôi nghi bọn chúng còn triệu đến người nào đó, nói không chừng là chủ sự của Mê Hoặc.”
Giang Hồng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ lo lắng nhìn Lục Tu.
“Tôi chẳng phải đã bảo em đừng theo tới sao?” Lục Tu giận dữ nói.
Giang Hồng đáp: “Mọi người đều lo lắng cho anh.”
Giang Hồng liếc mắt nhìn về phía các bạn, mấy người ra hiệu bảo cậu yên tâm.
Mặt Lục Tu âm trầm, khẽ nói: “Em có thể làm gì? Chỉ biết gây thêm phiền phức cho người khác.”
Giang Hồng mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Em quả thật không giúp được anh, nhưng vẫn rất lo lắng…”
Lúc này, phía dưới vang lên tiếng nói chuyện, cắt ngang cuộc đối thoại của Lục Tu và Giang Hồng.
“Anh đã nghĩ kỹ chưa?” Nữ sứ giả cất cao giọng nói.
Mục Tông đáp: “Nghĩ kỹ rồi.”
Hắn quay lưng về phía mọi người, Giang Hồng không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng theo bản năng cậu lấy điện thoại ra, bắt đầu quay phim, thỉnh thoảng ấn vài cái chụp ảnh.
Mục Tông lại nói: “Người của Khu Ủy đã trên đường đến rồi, mấy tên học sinh kia phá hỏng bố trí của các người, chỉ cần bọn họ đến, lập tức sẽ niêm phong Thần Đàn Hoan, cô phải nhanh chóng lên.”
“Không cần lo lắng.” Nữ sứ giả nói: “Chủ công nắm rõ như lòng bàn tay hành động của bọn chúng. Nếu nói, hôm nay tất cả, đều nằm trong sự sắp xếp của chúng ta, anh tin hay không?”
Mục Tông cười lạnh: “Đều nằm trong sự sắp xếp, bao gồm cả bệnh của tôi, ý chí sắt đá thấy chết không cứu của anh trai tôi, các người đều có thể dự đoán được?”
Nữ sứ giả nói: “Từ khi sáng lập đến tận cùng, Vạn Vật Thư đã sớm cho chúng ta biết tất cả, ngay cả những chuyện tiếp theo, cũng nằm trong tính toán. Đến đây đi, Mục Tông.”
Nghe thấy đoạn đối thoại này, Giang Hồng lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Đổng Mang ở đầu kia xà nhà.
Vẻ mặt Đổng Mang vẫn bình tĩnh như cũ. Mục Tông móc ra một con dao nhỏ, rạch một đường trên cánh tay phải, chảy ra dòng máu tĩnh mạch màu tím đen.
Nữ sứ giả làm một thủ thế, những giọt máu từ cánh tay Mục Tông bay lên, hòa vào nhau thành một quả cầu máu nhỏ, đen kịt, lơ lửng trong không trung.
“Máu đen như mực.” Nữ sứ giả lẩm bẩm: “Hiến tế Thần Hoan.”
Mục Tông đứng giữa tế đàn, chợt quả cầu máu tan ra, hóa thành tám giọt, bay về phía tám góc tế đàn, vị trí ban đầu đặt những chiếc đỉnh đồng, bốc cháy lên ngọn lửa u ám màu đen.
Lục Tu nhẹ nhàng giơ tay trái lên, trong tay anh quẩn quanh ánh sáng màu lam, dường như ngay sau đó sẽ ra tay.
Ngay sau đó, trên mặt đất quanh tế đàn, hiện ra phù văn Thái Cực bát quái, ánh sáng lam của địa mạch nhanh chóng hội tụ, chảy xiết trên những vạch âm dương, toàn bộ Thần Đàn Hoan bừng sáng rực rỡ ánh lam, nhất thời khiến Giang Hồng không mở nổi mắt.
Trung tâm tế đàn bắt đầu lượn lờ những làn sương mù đen đỏ như có hình dạng, dần dần tụ tập lại với nhau, hiện ra một con yêu thú hư thối lơ lửng trên không.
Giang Hồng: “!!!”
Đầu con yêu thú rất lớn, còn không ngừng bành trướng, may mà đến một giới hạn nào đó cuối cùng cũng dừng lại. Yêu thú cao chừng hai mét, là một con chim khổng lồ, lông chim thưa thớt, chỗ xương cánh còn treo những thớ thịt tươi đỏ, tựa như một con thủy điểu chết đã gần một tháng, cơ thể phần lớn đen kịt.
Nhưng so với quá trình hư thối, “鴅” lại hoàn toàn có thể dùng từ “nghịch chuyển” để hình dung, chỉ vì sức mạnh địa mạch đang tu bổ thân hình nó, cũng cuồn cuộn không ngừng rút ra những khí tức hắc ám trên người nó, tựa như sự hủ bại đang bị địa mạch hấp thu và tinh lọc, thay thế, còn lại là cho nó một thân hình hoàn toàn mới.
“Còn thiếu nhiều lắm.” Mục Tông nói: “Hoan chưa hoàn toàn sống lại, so với tình huống dự đoán, thực lực cũng có chênh lệch.”
Nữ sứ giả lại nói: “Không còn kịp nữa rồi, nếu tình huống thay đổi, nhất định phải giải trừ phong ấn của nó trước khi người của Khu Ủy đến, giao cho nó linh hồn mới.”
Ánh sáng trong tay Lục Tu càng thêm ngưng tụ, anh trước sau vẫn đang chờ đợi, đó chỉ là một phỏng đoán, nhưng lại có căn cứ tương đối vững chắc.
“Tự cô ra tay?” Mục Tông lạnh lùng hỏi.
Nữ sứ giả đáp: “Tôi không làm được, phải mời chủ công tự mình ra tay.”
Mục Tông: “Tôi muốn ở bên xem.”
Nữ sứ giả: "Đương nhiên có thể.”
Mục Tông: “Chủ công của cô đâu?"
Nữ sứ giả không trả lời, chỉ cởi áo choàng, từ trong lòng lấy ra một chiếc lục lạc nhỏ.(1)
Giang Hồng: “...”
Giang Hồng nhìn về phía Lục Tu, chiếc lục lạc giống hệt, họ đã từng gặp, chính là ở nhà Mạch Kình! Lúc đó Hiên Hà Chí còn nhắc đến chiếc lục lạc này tên là “Bát Phương Vân Lai”, có lẽ là một hình thức liên lạc của bọn chúng.
Nữ sứ giả nhẹ nhàng lắc chiếc lục lạc trong tay.
Tiếng “đinh” vang lên, không gian xảy ra những dao động khó phát hiện, mặt đất giống như gợn sóng lan ra bốn phía.
Giang Hồng nhìn về phía xà nhà, thấy tất cả mọi người đang chụp ảnh và quay phim.
Một giọng nói hơi nghẹn ngào vang lên.
“Chủ công, tình huống có biến…”
“Ta đã biết.” Giọng nói kia đáp: “Đi đánh thức trước, nhiệm vụ lần này dừng ở đây, các ngươi lập tức rút lui khỏi đây.”
Trước tế đàn có một vầng hào quang đỏ rực vây quanh, trong hào quang hiện ra bóng dáng một người đàn ông.
Giang Hồng mở to mắt nhìn, sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào, vầng hào quang đỏ rực tựa như một cánh cổng truyền tống, người đàn ông trước sau vẫn ở trong hào quang, không bước ra một bước.
Hắn giơ tay lên, phần lớn cơ thể bị hào quang che khuất, Giang Hồng chỉ thấy được bàn tay đó. Bàn tay người đàn ông kéo theo ánh sáng đỏ như máu, quấn quanh con Hoan đang mục ruỗng ở trung tâm tế đàn, một luồng năng lượng kỳ dị đang cuồn cuộn không ngừng truyền vào thân hình nó.
Ngay sau đó, Lục Tu tay phải ấn xuống xà nhà, tay trái nâng lên, vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng người đàn ông kia - Giang Hồng chỉ cảm thấy hoa mắt, Lục Tu đã biến mất, giống như thuấn di vậy, anh ấy đã làm thế nào?
“Cuối cùng cũng đợi được ngươi.” Lục Tu trầm giọng nói, rồi vung một quyền chém ra!
Mọi người đột nhiên không kịp phòng bị, ngay cả người đàn ông trong hào quang đỏ cũng không ngờ Lục Tu đang nấp xem lại đột nhiên ra tay gây khó dễ. Hào quang đỏ rực tức khắc bạo phá trong Thần Đàn Hoan, nữ sứ giả giận dữ gầm lên một tiếng: “Còn có người!”
Mục Tông lập tức lùi về phía sau, chỉ thấy nửa thân người Lục Tu hoàn toàn tiến vào trong hào quang đỏ.
“Là ngươi.” Giọng nói hơi nghẹn ngào kia vang lên.
Lục Tu đã tóm được người đàn ông kia, hào quang khoảnh khắc bùng nổ, che trời lấp đất, toàn bộ trong sơn động đều là ánh sáng chói mắt, ngay sau đó một luồng sóng xung kích quét ngang ra ngoài!
Mọi người đồng thời hô lớn, xà nhà gãy vụn, khoảnh khắc đó Giang Hồng thực sự cảm nhận được sự bất lực của một phàm nhân. Trong cú ra tay đột ngột không báo trước của Lục Tu, năng lượng địa mạch bị nhiễu loạn, tùy ý phun trào, đá núi bay tứ tung, mấy người đang đợi trên xà nhà toàn bộ bị hất văng ra ngoài trong cơn sóng xung kích!
Hạ Giản lướt tới, đỡ được Giang Hồng, đột nhiên vỗ cánh, kêu lên: “Cậu nặng quá!”
Giang Hồng: “Các cậu chạy mau ——! Rời khỏi đây! Tiểu Bì đâu?!”
Hạ Giản: “Liên Giang đang bảo vệ cậu ấy! Tớ bay không nổi! Để tớ thả cậu xuống, rơi xuống đất chạy mau, một hai ba!”
Đổng Mang hô lớn: “Động sắp sập rồi!”
Làn sóng năng lượng đầu tiên bùng nổ kinh thiên động địa, nhưng lại tạm thời rơi vào trạng thái giằng co. Trong ánh sáng đỏ chói mắt, bóng dáng Lục Tu và người đàn ông kia giằng co không ngừng, dường như đang tranh đoạt thứ gì đó. Hào quang đỏ rực từng đợt từng đợt gào thét xông tới, mọi người dùng tay che mặt, xoay người chạy ra khỏi hang động.
Hạ Giản dốc hết sức, ném Giang Hồng xuống gần đó, mọi người vội vã rút lui. Giang Hồng phanh gấp tại chỗ, nhìn về phía trung tâm hào quang đỏ.
Tay trái Lục Tu nắm lấy thứ gì đó, dường như là thân hình người đàn ông trong hào quang đỏ, muốn kéo hắn ra khỏi ánh sáng. Tay phải anh quẩn quanh ánh sáng lam, tạo ra một kết giới, đang ngoan cường đối đầu với kẻ địch.
Hạ Giản giương cánh, bay về phía lối ra duy nhất.
Hạ Giản: “Đi mau đi!”
Giang Hồng nhìn ba giây, xoay người lao về phía trung tâm hào quang đỏ.
Đó là cân bằng pháp lực giữa các Khu Ma Sư!
Giang Hồng nhớ lại bài giảng trong khóa thực hành, sự giằng xé pháp lực trong đối kháng đôi khi sẽ đạt đến điểm cân bằng vô cùng vi diệu. Lúc này, một khi có ai phá vỡ sự cân bằng này, liền có thể tạo ra tác dụng quyết định.
Lục Tu đang toàn lực ứng phó đối đầu với người đàn ông kia, bỗng nhiên thấy bóng dáng Giang Hồng.
Giang Hồng khom người, tùy tay nhặt một viên gạch trên mặt đất, xông lên trước, quát: “Chết đi!”
Lục Tu: “...”
Giang Hồng một bước phanh gấp, mượn lực lao tới, ném mạnh viên gạch về phía hào quang đỏ.
Thế giới trong nháy mắt yên tĩnh, chỉ có ánh sáng đỏ kích động và tiếng nổ lớn tạm thời cướp đi thính giác của Giang Hồng. Giang Hồng cảm giác mình dường như đánh trúng thứ gì đó, lại dường như không. Một tay vừa vói vào trong hào quang đỏ, viên gạch tức khắc bị cuốn đi. Lục Tu chớp mắt nắm lấy cơ hội này, tay phải hóa chưởng thành quyền, trầm giọng nói: “Đồ lặc tô!” Đồng thời tay trái nắm lấy cổ tay người đàn ông kia, kéo mạnh về phía mình!
“Thân thủ tốt đấy.” Người đàn ông kia cất tiếng tán thưởng rõ ràng.
Trước tế đàn ầm ầm bạo phá, Giang Hồng không biết mình đã nắm được cái gì, theo bản năng siết chặt ngón tay, rụt tay về, ôm đầu bỏ chạy. Nhưng Lục Tu không biết đã hủy diệt thứ gì trong hào quang đỏ, tiếng nổ lớn giống như ném một quả bom hạt nhân xuống bên cạnh Giang Hồng chưa đến năm mét, hất tung cả người cậu lên không trung.
Giang Hồng cảm thấy trời đất quay cuồng dữ dội, nhưng ngay lập tức, Lục Tu đã nắm chặt cổ tay cậu, kéo trở lại. Tiếng nổ cuối cùng vang lên đặc biệt kinh hoàng, khiến toàn bộ hang động sụp đổ theo. Lục Tu ôm chặt lấy Giang Hồng, một tay che chắn đầu cậu, cả hai người lăn lộn trên mặt đất.
Giang Hồng không ngừng la hét, Lục Tu quát lớn: “Ôm chặt lấy tôi!”
Lục Tu dùng lưng che chắn những tảng đá rơi xuống. Ngay sau đó, năng lượng địa mạch điên cuồng chảy ngược, ánh sáng đỏ biến mất, toàn bộ năng lượng dồn về phía con chim khổng lồ thối rữa ở trung tâm đàn tế Hoan
Vào rạng sáng, dãy núi Kỳ Liên xảy ra lở đất, phần đáy hang động ở giữa sụp xuống, sự chống đỡ bị rút cạn, trong nháy mắt toàn bộ ngọn núi đổ sụp.
Liên Giang hét lớn: “Giang Hồng đâu?! Cậu ấy vẫn chưa ra ngoài!”
Giữa đống đổ nát của dãy núi sụp xuống, đầu tiên là một tiếng rồng ngâm vang vọng, ầm ầm như sấm. Đá vụn b*n r* tứ phía, giống như vành đai tiểu hành tinh xoay quanh, lan rộng ra xung quanh. Rồi sau đó, Lục Tu hóa thành chân thân – một con rồng bay vút ra!
Đầu Giang Hồng đầy máu, một tay cậu bám chặt vào sừng rồng, tay kia nắm giữ một vật dẹt không rõ chất liệu, không phải kim loại cũng chẳng phải sắt.
“Cậu điên rồi sao?” Hắc long giận dữ gầm lên.
Giang Hồng lắp bắp: “Em… em… em sợ anh gặp nguy hiểm…”
Hắc long im lặng.
“Xuống!” Hắc long giận dữ ngút trời, xoay người lại, trực tiếp ném Giang Hồng xuống dưới. Hạ Giản vừa bay lên đón đã bị Giang Hồng đè trúng, điên cuồng đập cánh một hồi mới giữ được thăng bằng.
“Cậu cầm cái gì vậy?” Liên Giang hỏi.
“Ây… Đây là cái gì? Đôi đũa?” Giang Hồng cúi đầu nhìn vật mình đang nắm. Đây là thứ cậu vô tình nhặt được từ đống đổ nát. Vừa định vứt đi, cậu lại nghĩ ngợi rồi nhét nó vào túi quần.
Tay Giang Hồng đầy máu, lúc này cậu mới bắt đầu cảm thấy đau đớn. Cậu tùy tiện vốc một nắm tuyết trên mặt đất xoa lên vết thương, chẳng hề sợ nhiễm trùng.
Hắc long lượn quanh trên không trung, chăm chú nhìn vào bên trong đống đổ nát.
Đổng Mang nói: “Mau rời khỏi đây! Mọi chuyện vẫn chưa xong! Chỉ sợ Hoan thần sắp tỉnh lại!”
Lời còn chưa dứt, con Hoan thối rữa từ trong đống đá vụn lao ra, phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa!
Toàn thân con chim khổng lồ tỏa ra ngọn lửa u ám màu đen. Dưới ánh mặt trời chập chờn, nó vỗ cánh, không hề có ý định giao chiến mà chỉ muốn trốn thoát. Nhưng hắc long lập tức áp sát, cùng nó giao chiến kịch liệt!
Mọi người lùi lại phía sau. Trận chiến giữa hai con quái vật khổng lồ đã vượt quá khả năng can thiệp của họ. Giang Hồng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, tựa như đang xem một bộ phim 3D khổng lồ. Trời đất tối sầm lại, như thể ngày tận thế. Bốn móng vuốt của hắc long đều xuất hiện, siết chặt lấy con Hoan khổng lồ, mấy lần muốn ấn nó trở lại mặt đất. Con Hoan thấy không thể trốn thoát, bắt đầu phản kháng điên cuồng.
Bốn phương tám hướng đều là lông chim khổng lồ của con Hoan rơi xuống. Đôi cánh thối rữa của nó chỉ cần chạm nhẹ vào mặt tuyết đã khiến nơi đó hóa thành một mảng đen kịt.
Giang Hồng lo lắng nhìn về phía xa.
Hắc long phát ra tiếng gầm rú điên cuồng, cuối cùng cũng thành công quật ngã con Hoan xuống đất. Nhưng ngay trong khoảnh khắc giãy giụa cuối cùng trước khi chết, con Hoan hung hăng cào rách sườn hắc long. Đó là lần đầu tiên Giang Hồng nhìn thấy máu rồng – Màu máu vàng kim, phát ra ánh sáng, khi rơi xuống tựa như cả bầu trời sao lấp lánh. Máu rồng từ trên trời rơi xuống, giống như ánh sao dịu dàng, lại như ánh đom đóm mùa hè.
“Lục Tu——!” Giang Hồng đau khổ hét lớn.
Hắc long vẫn đang cố gắng, con Hoan mấy lần lao về phía chân núi, nhưng hắc long đều kịp thời khống chế được nó, chỉ vì dưới chân núi là Giang Hồng.
“Lục Tu!” Giang Hồng gào lên: “Cố lên! Anh nhất định có thể đánh bại nó——!”
“Học trưởng!” Tiểu Bì cũng hét theo: “Cố lên!”
“Lục Tu!” Hạ Giản và Liên Giang đồng thanh hô: “Cố lên——!”
Giang Hồng biết Lục Tu tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc hay trốn chạy, anh nhất định sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì cậu.
“Lục Tu——!” Giang Hồng dùng hết sức lực, hét lớn: “g**t ch*t nó——!”
Hắc long dường như nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ từ Giang Hồng.
Chỉ thấy nó hít một hơi thật sâu. Trước khi hít vào, phong vân biến sắc. Long tức tựa như ngưng tụ toàn bộ cơn lốc trong thiên địa. Nó ấn chặt con Hoan xuống sườn núi, rồi một ngụm long viêm điên cuồng phun trào ra!
Dưới ngọn lửa rồng màu trắng xanh rực rỡ, sườn núi tan chảy theo. Nửa thân trên của con Hoan hóa thành tro tàn trong biển lửa, nổ tung!
Nhưng ngay khi ngọn lửa rồng phun trào được một nửa, toàn thân hắc long bỗng nhiên hiện ra vô số phù văn màu vàng kim. Những phù văn sáng lên trên thân hình đen nhánh khiến cả con rồng trở nên vô cùng quỷ dị.
Không xong! Đến giờ rồi! Giang Hồng nhớ lại lời Lục Tu đã nói, thời gian anh khôi phục chân thân chỉ có thể kéo dài rất ngắn.
Hắc long vô cùng đau đớn, đột nhiên buông con Hoan ra, xoay người đâm mạnh vào sườn núi, rồi lăn lông lốc xuống sườn núi với tốc độ kinh hoàng!
“Lục Tu!” Giang Hồng lao đi như tên bắn về phía anh với tốc độ trăm mét.
Khi Lục Tu chạm đất liền trở lại hình người, lăn lộn trên mặt tuyết. Giang Hồng ôm chặt lấy anh, dùng thân mình làm lớp đệm, cùng anh lăn xuống dưới.
Hai mắt Lục Tu nhắm nghiền, trên cánh tay và eo có hai vết thương bị móng chim cào rách, máu vẫn đang chảy ra.
“Hộc… hộc…” Giang Hồng th* d*c: “Lục Tu! Lục Tu!”
Giang Hồng vội vàng bò lên, nửa ôm Lục Tu, kiểm tra tình hình của anh.
“Vất vả rồi.” Một giọng nói vang lên: “Tiếp theo cứ giao cho chúng tôi.”
Giang Hồng đột nhiên ngẩng đầu. Giọng đàn ông không biết từ đâu truyền đến, nhưng lại như ở ngay bên tai.
“Hiệu trưởng!” Mọi người đồng loạt hô lên. Một chiếc xe việt dã không biết từ lúc nào đã dừng trên mặt tuyết. Tào Bân từ ghế lái bước xuống, nhanh chóng đi về phía họ, lớn tiếng nói: “Rút lui khỏi đây!”
Một người đàn ông khác từ ghế phụ bước ra. Giang Hồng chợt thoáng nhìn, phát hiện đó là Trần Chân! Trần Chân vậy mà đích thân đến!
Trần Chân vẫn mặc chiếc sơ mi trắng và quần tây đen quen thuộc, đeo kính cận gọng đơn Google, bước đi trên nền tuyết, để lại một hàng dấu chân. Trong mùa đông tuyết rơi dày đặc này, bộ quần áo đơn bạc của anh ta mang đến một cảm giác vô cùng huyền ảo.
Trên sườn núi, con Hoan chỉ còn lại thân hình tàn tạ, nửa người lộ ra những khúc xương trắng đáng sợ, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa với ý chí sinh tồn.
Trần Chân đi đến trước mặt Giang Hồng và Lục Tu, dùng thân mình che chắn cho họ.
Chỉ thấy anh ta khẽ giơ một tay lên, dùng kiếm chỉ vẽ phù văn giữa không trung, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ!
Tâm Đăng muôn đời, rạng rỡ như ngày! Thân hình Trần Chân trong khoảnh khắc bùng nổ thứ ánh sáng chói lọi tựa biển cả cuộn trào. Bên trong vầng quang ấy, thần linh giáng thế!
Trần Chân hóa thành pháp tướng Nhiên Đăng, ngũ quan thanh tú, thân thể thon dài cân xứng hóa thành nguồn sáng, bay vút lên trời. Khoảnh khắc ấy, ánh sáng soi rọi mười dặm đất trời tăm tối, giống như mặt trời mới mọc, tầng mây kim quang cuồn cuộn trào dâng.
Pháp tướng Nhiên Đăng m*nh tr*n, gương mặt lại mang dáng vẻ Trần Chân, toàn thân kim bào tung bay, pháp bào tựa như dải ngân hà đỏ rực lay động giữa trời đất, ngực và lưng hiện lên những kinh văn màu kim hồng, âm thanh thiên giới vang vọng.
“Con dân Hiên Viên…” Con Hoan đã mục ruỗng ngồi xổm trên đỉnh núi, vậy mà vào giây phút cuối cùng lại thốt ra tiếng người: “Tai họa các ngươi ngập đầu, sắp đến rồi… Điều chờ đợi các ngươi là giãy giụa trong biển khổ, cùng với sự trầm luân…”
Nhiên Đăng lơ lửng giữa không trung, hóa thành vầng thái dương rực rỡ ở chân trời, tầng mây mở rộng, phía chân trời hiện ra ánh bình minh màu lam nhạt dịu dàng.
“Ngươi không có tư cách tiên đoán tương lai.” Trần Chân dịu dàng nói: “Từ bụi đất mà đến, hãy trở về với bụi đất, trở về với giấc ngủ mê man của ngươi. Sinh giả vi quá khách, tử giả vi quy nhân…”
Pháp tướng Nhiên Đăng hai tay kết ấn tâm đăng, ánh sáng ấm áp bao trùm tất cả.
“…Thiên địa nhất nghịch lữ, đồng bi vạn cổ trần.” Trần Chân quát lớn: “Tan biến đi!” Con Hoan khổng lồ r*n r*, toàn thân lông chim dưới ánh kim quang chiếu rọi bốc cháy thành ngọn lửa vàng rực, thiêu đốt nó gần như không còn gì.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhìn cảnh tượng này.
Quá ngầu… Thật sự quá ngầu. Giang Hồng lần đầu tiên thấy nhân vật cấp Boss thu phục yêu quái, chỉ sợ rất nhiều Khu Ma Sư cả đời cũng không nhìn thấy được cảnh tượng như vậy…
Giang Hồng thay đổi cách nhìn về Trần Chân, cậu cảm thấy Trần Chân tuyệt đối không phải là kẻ phản bội.
-----------------------------
(1) Lục lạc nhỏ