Vạn Vật Phong Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường

Chương 46

Bà nội Sở Thần mở tủ năm ngăn, lấy ra một tấm ảnh đã ngả vàng được coi như trân bảo, chụp từ gần một thế kỷ trước. 83 năm trước, bà vẫn còn là một cô bé bảy tuổi, cùng bố, mẹ, ông nội, bà nội, chụp chung một tấm ảnh trước Cung điện Potala. Người chụp cho họ là một người Anh.

 

Một tấm ảnh đen trắng khác, còn có từ thời xa xưa hơn, khi bà nội Sở Thần còn chưa ra đời. Đó là ảnh ông bà nội hồi trẻ, mặc Âu phục, dáng vẻ quả thực có bóng dáng của Giang Hồng.

 

Bức ảnh này được chụp vào năm 1890, năm đó, ông bà nội khoảng 40 tuổi.

 

Sở Thần chỉ vào bức ảnh, giải thích cho hai người. Lục Tu trầm mặc lắng nghe, bỗng nhiên dùng một ánh mắt kỳ dị, chăm chú nhìn gương mặt Giang Hồng.

 

“Nói gì vậy?” Giang Hồng nhận lấy bức ảnh, vô cùng khó hiểu.

 

“Sở Thần nói, bà nội cậu ta là thổ ty*.” Lục Tu giải thích: “Sau khi gả về nhà chồng, đã giữ lại một số ảnh chụp ngày xưa. Người bình thường không có tư cách chụp ảnh, là người Anh đã chụp cho họ.”

 

(*Thổ ty (土司) là quan lại xưa cha truyền con nối ở miền dân tộc thiểu số.)

 

Giang Hồng nói: “Quả thực có chút giống nhau.”

 

“Em có quen thuộc với nơi này không?” Lục Tu đột nhiên hỏi.

 

Giang Hồng: “Em... hoàn toàn không có cảm giác gì.”

 

Lục Tu im lặng. Giang Hồng vẫn đang trong trạng thái phản ứng cao nguyên, đầu đau từng cơn, không thể tập trung chú ý lắm. Nhưng anh hiểu ý Lục Tu, chuyện này không thể nào xảy ra được chứ? Đã xác nhận rồi mà... Ngàn vạn suy nghĩ lướt qua, Giang Hồng lại có chút trốn tránh, không muốn nghĩ nhiều về ý nghĩa ẩn chứa đằng sau chuyện này.

 

“Còn ảnh nào nữa không?” Lục Tu lại hỏi. Lần này anh thậm chí quên chuyển sang tiếng Tạng, nhưng Sở Thần vẫn hiểu, tự mình đứng dậy, đỡ bà nội, đi lên gác mái.

 

Giang Hồng nói: “Chỉ là trông hơi giống thôi, không phải anh nói, đứa bé kia mất từ rất nhỏ, hẳn là chưa kết hôn, không để lại con cái chứ?”

 

Lục Tu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tấm ảnh ông cố của Sở Thần.

 

Một lát sau, Sở Thần lại đỡ bà nội xuống. Bà nội cầm một khung ảnh rất nhỏ, đưa cho họ, rồi nói vài câu.

 

Lần này là Sở Thần phiên dịch: “Em trai của bà, em trai.”

 

Trong ảnh là một cậu bé rất trẻ, khoảng 13-14 tuổi, cười rạng rỡ đầy nắng.

 

Lục Tu vừa nhìn thoáng qua, tay liền không ngừng run rẩy, rồi nhìn Giang Hồng. Đó rõ ràng chính là Giang Hồng!

 

Hai người chìm vào sự im lặng kéo dài. Lục Tu nắm chặt khung ảnh, nhưng lại không nhìn vào bức ảnh nữa, ngược lại mơ hồ nhìn Giang Hồng.

 

Giây phút ấy, khi nhìn chăm chú vào Giang Hồng, hốc mắt Lục Tu lại đỏ hoe.

 

“Cái này…” Giang Hồng cũng không biết nên nói gì.

 

“Giống không?” Sở Thần cười tếu táo như thật mà bình luận: “Giống! Uống đi! Lục Tu! Uống rượu!”

 

Lục Tu ngơ ngẩn nhìn Giang Hồng, Giang Hồng cũng có chút bối rối nhìn lại Lục Tu. Thiếu niên trong bức ảnh kia, rõ ràng chính là dáng vẻ của Giang Hồng, từ ánh mắt, sống mũi, cho đến nụ cười, không hề sai biệt.

 

Sở Thần lại nói thêm vài câu với Lục Tu, nhưng Lục Tu vẫn điếc đặc, đứng im như một pho tượng. Giang Hồng nhìn Lục Tu, rồi lại nhìn bức ảnh trong tay.

 

“Cậu ấy mất rồi.” Sở Thần lại làm điệu bộ một “đứa trẻ”, dù thiếu niên trong ảnh không còn là trẻ con nữa, giải thích: “Mười mấy tuổi, mất rồi, bị bệnh.”

 

“Tôi có thể…” Giang Hồng ngập ngừng: “Chụp một tấm hình không? Không hiểu sao, cứ như thấy chính mình…”

 

Sở Thần ra hiệu tùy ý, rồi làm động tác cầm khung ảnh, định đưa cho Giang Hồng. Giang Hồng vội xua tay. Bà nội của Sở Thần lại đến gần, mang theo nụ cười hiền từ, nhất quyết bắt cậu phải nhận lấy bức ảnh này.

 

Đầu óng Giang Hồng trống rỗng, đành phải nhận bức ảnh đặt vào lòng.

 

“Anh tin rồi.” Lục Tu đột nhiên cất tiếng.

 

Giang Hồng: “Cái… Cái gì cơ?”

 

Mọi chuyện đến quá nhanh, Giang Hồng cho đến giờ vẫn chưa hoàn hồn. Lục Tu lại nói: “Anh tin vào vận mệnh, từ giờ phút này, anh tin vào sự an bài của vận mệnh.” Anh bất chợt đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài màn tuyết trắng xóa, rồi lại quay đầu chăm chú nhìn Giang Hồng.

 

“Học trưởng…” Giang Hồng bất an nói: “Cũng, cũng không nhất định đâu ạ? Em đau đầu quá, em, ừm… Không phải kiểu đau đầu mất trí nhớ đâu, là cao phản… Không, bây giờ em chẳng nghĩ được gì cả, em… Em phải nghỉ một lát.”

 

Giang Hồng cảm thấy mình sắp gục rồi. Sáng sớm nay đầu đã âm ỉ đau, đi hồ Yamdrok Tso lại gặp bão tuyết, lại bị hơi ấm hong vào, giờ càng khó chịu, toàn thân nóng bừng, như có ai đó đang dùng búa bổ vào trán cậu.

 

“Em ngủ đi.” Lục Tu trở lại bên cậu, nói: “Gối lên đùi anh này, nghỉ một lát. Nào! Sở Thần! Uống tiếp đi! Tôi xem cậu muốn uống đến bao giờ!”

 

Giang Hồng: “…”

 

Giang Hồng nghiêng người nằm xuống. Lục Tu co một chân gác lên ghế dài làm gối cho Giang Hồng, rồi giải thích với họ rằng Giang Hồng bị cao phản. Một lát sau, mẹ Sở Thần mang chăn đến, đắp lên người Giang Hồng.

 

Lục Tu bắt đầu uống rượu với Sở Thần. Trong hơi thở mát lạnh của rượu Thanh Khoa, Giang Hồng nửa tỉnh nửa mê, đầu thực sự đau muốn chết, nhưng dần dần lại khá hơn.

 

Không biết đã bao lâu, Giang Hồng cảm thấy mình được bế lên.

 

“Mấy giờ rồi…?” Giang Hồng lầm bầm: “À, Sở Thần say rồi à? Em cũng… say.”

 

Lục Tu ôm Giang Hồng vào phòng trong, đặt cậu nằm trên giường, còn mình thì ngồi ở mép giường, lặng lẽ nhìn cậu, không nói lời nào. Giang Hồng há miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng Lục Tu lại đưa cho cậu một viên Ibuprofen*. Sau khi uống chút nước, có lẽ là do tác dụng tâm lý, Giang Hồng cảm thấy đỡ hơn một chút.

 

(*Ibuprofen là một loại thuốc kháng viêm không steroid (NSAID) được sử dụng để giảm đau, hạ sốt và giảm viêm.)

 

Cậu mở mắt ra, nhìn ánh mắt Lục Tu. Trong căn phòng tối chỉ có một ngọn đèn ngủ.

 

Giang Hồng cố gắng cười cười, nói: “Em cũng rất hy vọng… là em. Nói thật, vừa rồi em rất vui, thật sự.”

 

Hốc mắt Lục Tu lại đỏ hoe. Lần này anh quay mặt đi, không muốn Giang Hồng nhìn kỹ, rồi đưa tay xoa xoa đầu cậu. Trong sự yên tĩnh đó, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Là mẹ của Sở Thần. Lục Tu liền đứng dậy mở cửa.

 

Mẹ Sở Thần cầm hai bộ áo Tạng, cười nói gì đó. Lục Tu trầm ngâm một lát, rồi chắp tay cảm ơn, nhận lấy.

 

“Em bị cao phản, hôm nay không thể tắm.” Lục Tu quay lại, nói với Giang Hồng: “Thay bộ đồ sạch sẽ rồi ngủ tiếp đi.”

 

“Á, áo Tạng!” Giang Hồng reo lên: “Em vẫn luôn muốn mặc thử… Em khá hơn nhiều rồi, bây giờ mới mấy… Mới 10 giờ thôi sao, sớm thế…”

 

Lục Tu: “…”

 

Giang Hồng uống Ibuprofen xong, cảm thấy mình lại sống lại, bắt đầu nhảy nhót lung tung.

 

“Cho em xem nào?” Giang Hồng bật dậy: “Cái này mặc thế nào? Là vạt trái hay vạt phải? Không đúng, em là người Hán, mặc cái này có hơi… Thôi nhập gia tùy tục nhỉ, mặc một chút cũng đâu có sao…”

 

Lục Tu: “…”

 

Giang Hồng: “Tuyết ngừng rơi chưa? Em thấy bên ngoài sáng sủa lắm, hay mình mặc đồ rồi lát nữa ra ngoài chụp một tấm hình nhé?”

 

Lục Tu: “…”

 

Lục Tu dạy Giang Hồng mặc áo Tạng. Giang Hồng vừa mặc vừa ngắm mình trong gương. Lục Tu cầm lấy khung ảnh trên giường, cúi đầu nhìn một lúc, rồi lại nhìn Giang Hồng, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

 

“Oa, đẹp trai quá! Quả thực là đẹp trai nhất thiên hạ.” Giang Hồng ngắm nhìn mình trong gương, rồi lại khuyến khích: “Anh cũng thay thử xem, để em chụp cho anh một tấm, mau lên.”

 

Áo sơ mi trắng cùng quần dài, áo khoác ngoài màu đỏ sẫm thêu viền minh hoàng, bốt đi săn màu đen. Trang phục thủ công của nhà Sở Thần thực sự rất tinh xảo, còn có một chiếc khăn quàng trắng buộc bên ngoài áo choàng.

 

Lúc này, Lục Tu, dù Giang Hồng có đưa ra yêu cầu quá đáng đến đâu, thậm chí là muốn anh cùng mình đi hủy diệt thế giới, Lục Tu cũng sẽ không chút do dự mà gật đầu.

 

Lục Tu thay xong áo Tạng, Giang Hồng lập tức thầm nghĩ: Tiêu rồi, “đẹp trai nhất thiên hạ” lại sắp nhường ngôi…

 

Vòng eo Lục Tu săn chắc, vai lưng mạnh mẽ, làn da trắng ngần mềm mại như sữa, tóc còn hơi xoăn nhẹ, ánh mắt trong suốt, hốc mắt vẫn còn chút hồng, điều khó hơn nữa là khi anh ngồi thẳng, toát ra một khí chất hùng vĩ, mạnh mẽ, một khí chất độc đáo của loài rồng.

 

“Còn muốn nhìn gì nữa?” Lục Tu hỏi.

 

“Không không.” Giang Hồng vội nói: “Thế này là được rồi… Đầu em lại bắt đầu… hơi đau một chút, em nghĩ tốt nhất vẫn nên nằm xuống trước.”

 

Lục Tu: “…”

 

Lục Tu ngồi trên giường, Giang Hồng bò đến, gối lên đùi anh. Thay quần áo sạch sẽ vào thoải mái hơn nhiều, cũng ấm áp hơn nhiều. Lò sưởi dầu trong phòng tỏa ra ánh vàng nhạt.

 

Giang Hồng cầm lấy khung ảnh kia, ngước mắt liếc nhìn Lục Tu, phát hiện Lục Tu cũng đang nhìn mình.

 

“Anh có phải cố ý dẫn em tới ngôi làng này không?” Giang Hồng hỏi.

 

“Không phải.” Lục Tu lại có chút rụt rè, đáp: “Anh chỉ nhớ có nơi này. Sau khi em mất, anh không còn quay lại nữa.”

 

Giang Hồng: “Em còn chưa có chết đâu!”

 

Lục Tu: “Em ở kiếp trước, hoặc là nói, kiếp trước nữa ấy.”

 

Giang Hồng: “Không nhất định là em…”

 

Lục Tu: “Là em, anh trước sau vẫn cảm thấy là em, Giang Hồng. Trong lòng anh, vẫn luôn có một tiếng nói…” Nói đoạn, anh lại đặt tay lên đầu Giang Hồng. Lần này, anh không nhìn bức ảnh nữa, mà kiên định nói: “Anh đã nghĩ kỹ rồi, dù không phải em thì cũng không còn quan trọng nữa. Vì thế anh mới đến Trùng Khánh tìm em… Thôi, bây giờ thì chẳng sao cả.”

 

Giang Hồng: “Nói lại đi, anh không nhớ diện mạo thì thôi, cũng không hỏi tên người ta là gì sao? Em đang nói đến cái người trong ảnh ấy, được rồi, tạm thời coi như là kiếp trước hoặc kiếp trước nữa của em đi.”

 

Lục Tu: “Khi đó anh còn chẳng hiểu cách giao tiếp với con người.”

 

Giang Hồng cầm khung ảnh, hồi tưởng lại dung mạo của Viên Sĩ Vũ, so sánh thì quả thật Viên Sĩ Vũ và cậu không giống nhau.

 

“Nhưng mà ngũ quan của em là di truyền từ mẹ em mà.” Giang Hồng nói: “Cái này giải thích sao đây?”

 

“Do duyên phận thôi.” Lục Tu nói: “Di truyền cũng không nhất định hoàn toàn giống nhau, luôn có những thay đổi rất nhỏ, khiến em trong quá trình trưởng thành, dần dần thể hiện ra dấu vết của hết đời này đến đời khác, từ kiếp này sang kiếp khác.”

 

Giang Hồng đặt khung ảnh xuống, ngồi dậy, nói: “Vậy rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Ui da đầu lại bắt đầu đau rồi… Hay là nằm xuống đi.”

 

Lục Tu nói: “Có lẽ là Thúc Hốt làm sai. Có cơ hội anh sẽ đi hỏi cô ấy một lần nữa. Không, Thúc Hốt không sai, từ đầu đến cuối, sai đều là anh, anh không nên dao động, xin lỗi em, Giang Hồng…”

 

“Nói bậy bạ gì vậy.” Giang Hồng cười nói, nghĩ thầm nếu là mình thật thì tốt quá, chỉ là trong khoảnh khắc đó, cậu không dám thừa nhận, hoặc nói, sợ hãi lại lần nữa mắc lỗi, mà khiến bản thân rơi vào thất vọng.

 

“Thế nhưng.” Giang Hồng nói: “Thúc Hốt nói thế nào? Cô ấy nói, người anh tìm là hậu duệ của một phong thủy sư vĩ đại, đó chắc chắn là Viên Sĩ Vũ mà. Tổ tiên nhà em làm gì có phong thủy sư, đều là người bình thường.”

 

Lục Tu: “Anh không biết, nhưng em nhất định chính là cậu ấy. Nhất định là vậy, đừng hoài nghi nữa.”

 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, suy cho cùng, họ vẫn quá nhàn rỗi – cả ngày cứ bận tâm kiếp trước kiếp này có ý nghĩa gì sao? Giang Hồng lại cảm thấy mọi chuyện thật sự quá hoang đường.

 

Cậu không biết mình đã ngủ từ lúc nào, khi hừng đông, ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt, đánh thức cậu.

 

Cuối cùng thì trời cũng sáng, chứng cao phản cũng đỡ rồi.

 

Lục Tu thì vẫn ngồi bên cạnh Giang Hồng. Áo khoác ngoài của Giang Hồng không biết cởi ra từ lúc nào, cậu đang mặc áo trong và quần trắng, trên người còn đắp chăn. Lục Tu cứ thế làm gối cho cậu dựa, ngồi suốt một đêm, tay cầm khung ảnh kia, chăm chú nhìn Giang Hồng.

 

“Đừng nhìn em như vậy.” Giang Hồng thực sự bị nhìn đến ngượng ngùng, nói: “Học trưởng! Ánh mắt anh ái muội quá! Sẽ khiến người ta rung động mất!”

 

Lục Tu bật cười.

 

Giang Hồng xoay người ngồi dậy, phát hiện mình đã hồi đầy máu! Tuyệt vời! Đầu không đau nữa!

 

“Đi ra ngoài một chút không?” Lục Tu nói: “Còn một lát nữa mới ăn sáng.”

 

Giang Hồng đương nhiên nhiệt liệt hưởng ứng. Chuyện xảy ra đêm qua, cứ như một giấc mơ vậy. Trước khi rời phòng, cậu nhìn thấy khung ảnh đặt trên tủ đầu giường, mới nhớ ra tất cả đều là thật.

 

Ngoài trời vẫn đang đổ tuyết lông ngỗng dày đặc, nhưng không có gió, tuyết rơi thẳng đứng, mang lại cảm giác dịu dàng.

 

Mặc áo Tạng vào đã ấm áp hơn nhiều so với hôm qua. Lớp áo khoác ngoài của người dân Tạng có lớp nỉ dày làm từ lông bò Tây Tạng bên trong, có tác dụng giữ ấm rất tốt. Hẻm nhỏ bên ngoài nhà Sở Thần hai bên đều có mái hiên, giống như một hành lang liền mạch. Họ liền đi trên hành lang tự nhiên đó, tiến về phía một gò đất nhỏ phía sau thôn.

 

“Em cảm thấy nơi này rất quen thuộc.” Giang Hồng nói.

 

Lục Tu bỗng thấy buồn cười, chỉ cười mà không nói.

 

Giang Hồng: “Như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.”

 

Lục Tu: “Ừm.”

 

Giang Hồng nghiêm túc nói: “Anh nhất định cảm thấy em đang nói bừa.”

 

Lục Tu: “Không có, chỉ là ngôi làng này sau này mới thay đổi. Ban đầu đều là điền trang của Thổ ty Đức Vượng, không có nhiều nhà cửa như vậy.”

 

Giang Hồng lúng túng nói: “Em cứ cảm giác em đã từng gặp… Thôi được rồi, cái này không quan trọng.”

 

“Ừm, không quan trọng.” Lục Tu đi đến bên cạnh cậu, cùng Giang Hồng ngắm nhìn ngôi làng nhỏ yên bình này.

 

Mặc dù tuyết rơi dày đặc, nhưng người dân trong làng đã bắt đầu hoạt động. Sống ở ngôi làng nhỏ như một thế ngoại đào nguyên này*, lại đúng vào mùa đông lạnh giá, mọi người thường ngày cũng không có việc gì làm. Việc nhiều nhất là qua nhà nhau chơi, đánh bài, xem TV.

 

(*Thế Ngoại Đào Nguyên là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.)

 

Khá nhiều người trẻ tuổi từng nhóm nhỏ đang chơi ném tuyết, ném cầu tuyết bên ngoài, bất chấp tuyết rơi dày. Thấy Giang Hồng và Lục Tu đến, họ liền hô to một tiếng “Trát tây đức lặc!” Tiếp đó một quả cầu tuyết bay đến, Lục Tu lập tức giúp Giang Hồng chắn, bị dính đầy tuyết trên tay và cánh tay.

 

“Trát tây đức lặc!” Giang Hồng cũng hô to: “Trát tây… Trát tây đức lặc…”

 

Giang Hồng bắt đầu chơi ném tuyết với họ, đứng phía sau nặn cầu tuyết cho Lục Tu. Một lát sau, thấy Lục Tu ném chưa đủ “ác liệt”, cậu liền xắn tay áo tự mình xông lên, ném khiến mọi người phải chạy bán sống bán chết.

 

Lục Tu: “Đừng vận động mạnh, lát nữa lại đau đầu đấy.” Nói xong liền nắm tay Giang Hồng kéo đi.

 

Sở Thần ra tìm họ, bảo hai người về ăn sáng. Rõ ràng đêm qua hắn bị Lục Tu chuốc say nên đầu óc còn hơi chưa tỉnh táo. Cậu ta mấy lần định kéo tay Lục Tu, nhưng Lục Tu không cho kéo, thế là Sở Thần chuyển sang kéo tay Giang Hồng. Giang Hồng cũng hơi xấu hổ, nhân cơ hội đó thoát khỏi hắn.

 

Giang Hồng phát hiện một điều, theo phong tục của người Tạng, hai chàng trai trẻ thường thích nắm tay nhau đi, khác với người Hán. Người Hán thì quen bá vai. Mặc dù nhìn qua có chút không khí ái muội kỳ lạ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thân mật.

 

Trở lại nhà Sở Thần, bữa sáng là một nồi mì sợi lớn bốc khói nghi ngút. Mọi người ngồi quanh chiếc bàn ấm cúng, dùng những chiếc bát nhỏ để ăn.

 

Giang Hồng quay sang Lục Tu nói: “Mấy bạn trẻ ở đây đều thích nắm tay đi bộ, ái muội quá.”

 

Lục Tu giải thích: “Vì người Tạng tin rằng trên vai có thần linh cư ngụ, không thể vỗ vai hay đỡ. Họ quen nắm tay. Chuyện này không liên quan đến người trẻ đâu, ngay cả các cụ già bảy tám chục tuổi ra phố cũng nắm tay nhau.”

 

À, hóa ra là vậy…

 

Sau bữa trưa, tuyết đã ngớt dần. Lục Tu chào tạm biệt Sở Thần. Sở Thần cứ giữ mãi không cho hai người đi, nhưng Lục Tu nói mình cũng phải về ăn Tết. Giang Hồng còn mở video call, để bố mẹ mình chào hỏi cả nhà Sở Thần.

 

Thế là Sở Thần quyến luyến không thôi, vì lâu lắm rồi hắn mới gặp được một bạn nhậu “hợp cạ” như Lục Tu. Hắn tự mình lái xe đưa họ đến Lhasa. Lúc chia tay, mẹ và bà nội Sở Thần đều ra tiễn, đứng bên đường cho đến khi xe lăn bánh khuất hẳn khỏi thôn.

 

“Anh xem! Anh xem!” Giang Hồng reo lên khi tìm thấy một quyển Địa lý Quốc gia ở ghế sau: “Thế ngoại đào nguyên bên hồ Yamdrok Tso. Kỳ này em đã xem rồi, em đã bảo mà.”

 

Lục Tu đang nói chuyện ngắn gọn với Sở Thần, liếc qua kính chiếu hậu rồi nói: “Được rồi, anh biết rồi, anh sai rồi.”

 

Giang Hồng: “…”

 

Giang Hồng chỉ nhớ mang máng đã từng thấy ngôi làng nhỏ này ở đâu đó, nhưng cậu lại bắt đầu băn khoăn: nếu mình thực sự đã sống ở đây trong một kiếp nào đó, tại sao lại không nhớ gì cả? Sắc mặt cậu lại trở nên ảm đạm. Lục Tu vẫn luôn quan sát từng cử chỉ của Giang Hồng qua kính chiếu hậu, lúc này hỏi: “Sao vậy?”

 

Giang Hồng kể. Lục Tu nói: “Không nhớ gì là chuyện bình thường thôi.”

 

Giang Hồng: “Cũng phải, nếu không thì đâu có luân hồi.”

 

Lục Tu: “Không, vì kiếp đó của em là một tên ngốc. Mong chờ một tên ngốc nhớ được chuyện quan trọng gì đó thì rõ ràng không thực tế.”

 

Giang Hồng: “…”

 

Đến nội thành Lhasa, hai người chia tay Sở Thần. Chiếc xe lăn bánh đi.

 

“Oa.” Giang Hồng thốt lên: “Cung điện Potala sau tuyết đẹp quá.”

 

Chỉ còn năm ngày nữa là đến Tết Âm lịch, khắp đường phố đều là người Tạng. Thời tiết này khách du lịch đã rất ít, Lhasa tràn ngập những người dân bản địa. Khắp nơi là những người trẻ tuổi nắm tay nhau, đi dạo phố, đi hành hương.

 

Giang Hồng đã đặt vé máy bay về nhà vào chiều hôm sau, nên hôm nay họ quyết định sẽ dạo chơi Lhasa thật kỹ.

 

“Đi dạo quanh Hẻm Bát Giác và chùa Đại Chiêu nhé.” Lục Tu chủ động đề nghị: “Khó khăn lắm mới đến đây một lần.”

 

“Được.”

 

Giang Hồng và Lục Tu vẫn mặc áo Tạng. Người nhà Sở Thần đã tặng họ hai bộ quần áo này. Hòa lẫn vào dòng người địa phương đến hành hương, Lục Tu lại biết nói tiếng Tạng, dường như chẳng có gì khác biệt với họ.

 

“Em có thể…” Giang Hồng ngập ngừng.

 

Lục Tu: “?”

 

Giang Hồng và Lục Tu đứng bên ngoài chùa Đại Chiêu. Giang Hồng nghĩ đi nghĩ lại, rồi nói: “Có thể… nắm tay không? Ây, em không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy…”

 

Lục Tu không trả lời, mà trực tiếp nắm lấy tay Giang Hồng, mười ngón đan chặt vào nhau. Họ cứ thế bước đi trên đường như những người khác, mọi thứ tự nhiên đến lạ.

 

Khoảnh khắc nắm tay Lục Tu, Giang Hồng như bị một luồng điện xuyên qua tim, cảm giác vô cùng kỳ lạ, đặc biệt là với kiểu đan ngón tay thế này… Nắm tay Lục Tu như vậy cậu hoàn toàn có thể chấp nhận, nhưng với những người con trai khác thì sẽ rất ngượng.

 

Nếu ở trường học hai nam sinh nắm tay đi bộ, chắc chắn sẽ bị coi là gay, nhưng trên con phố dài của Hẻm Bát Giác, nhìn khắp nơi đều thấy vậy, ngược lại lại rất tự nhiên, chẳng ai chú ý đến họ cả. Lục Tu và Giang Hồng xét về thẩm mỹ của người Tạng cũng không được coi là đẹp trai. Người Tạng sùng bái những tráng hán thân hình vạm vỡ, râu ria đầy mặt. Hai người họ đứng trên đường, chỉ là những người trẻ tuổi da trắng trẻo.

 

“Viên Sĩ Vũ sao rồi ạ?”

 

Trong quán trà ngọt, Giang Hồng thấy Lục Tu đang nhắn WeChat, liền tò mò ghé lại nhìn.

 

“Xóa rồi.” Lục Tu nói: “Anh bảo cậu ta đừng tìm anh nữa, có việc thì tìm Hiên Hà Chí.”

 

Giang Hồng: “Sao lại xóa nhanh vậy, anh còn chưa xác minh mà, nhỡ lại sai thì sao? Hơn nữa cái vấn đề hậu duệ phong thủy sư kia…”

 

Lục Tu dứt khoát ngắt lời: “Anh không muốn xác minh nữa, đây là chấp niệm, cũng là tâm ma, cần phải buông bỏ.”

 

Thôi được rồi, anh nói gì cũng đúng. Giang Hồng nghĩ thầm. Nhưng từ ngày đến hồ Yamdrok Tso, Lục Tu như biến thành một người khác vậy. Trước đây anh chưa bao giờ cười, bây giờ thỉnh thoảng lại thấy khóe môi anh cong lên một nụ cười hiếm hoi.

 

“Thầy hiệu trưởng Tào nhờ em giúp một việc.”

 

“Làm gì ạ?” Giang Hồng hỏi.

 

Lục Tu nói: “Trần Chân nhờ Tào Bân kêu em giúp anh ta, để dán một lớp kim phấn cho bức tượng Thích Tôn trong chùa Đại Chiêu.”

 

Giang Hồng: “Tại sao lại là em?”

 

Lục Tu: “Anh là Yêu tộc, dù là rồng thì vẫn tính là Yêu tộc, em là Nhân tộc, chắc là lý do này. Đi thôi.”

 

Giang Hồng thăm viếng xong chùa Đại Chiêu. Khi màn đêm buông xuống, họ thuê một phòng tiêu chuẩn, lấy hành lý gửi lại. Lục Tu nhìn hai chiếc giường, cuối cùng chủ động lại gần, bảo Giang Hồng ngủ dịch vào một chút, rồi nằm cạnh Giang Hồng, tự giác chen chúc cùng cậu trên một chiếc giường.

 

“Anh muốn về nhà em ăn Tết không?” Giang Hồng nói: “Vậy anh không về trường học sao?”

 

Lục Tu: “Ừm, em mời anh sao?”

 

Giang Hồng lại bắt đầu được đà khoe khoang: “Đúng vậy, nếu không anh một con rồng lẻ loi ăn Tết cũng chán lắm, em đành miễn cưỡng mời anh vậy.”

 

Cậu vốn nghĩ Lục Tu sẽ dọa dẫm vài câu, không ngờ Lục Tu lại nói: “Vậy anh sẽ bám riết lấy em đấy.”

 

Tính tình trở nên thật tốt… Chỉ không biết là tạm thời, hay vĩnh viễn, đây có phải là sự an bài của vận mệnh? Ngày Giang Hồng rời trường học, vạn lần không ngờ rằng chuyến đi Tây Tạng này lại một lần nữa thay đổi tất cả.

Bình Luận (0)
Comment