(*Ngày thứ bảy của tháng âm lịch đầu tiên, còn được gọi là 人日 /Rénrì/ ngày người, "Lễ hội Rénrì" hoặc "Lễ hội Rénshēng", là một trong những lễ hội truyền thống của Trung Quốc. Theo truyền thuyết, ngày này là ngày sinh của nhân loại.) - Theo Baidu
Cuối cùng cũng về nhà!
Khi Giang Hồng về đến nhà, cậu chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí ở Trùng Khánh thực sự quá tuyệt vời. Bốn mùa rõ ràng, mà lại không quá lạnh. Bước vào khu dân cư, lập tức ném hết mọi kế hoạch dưỡng lão ở Thế ngoại đào nguyên ra sau đầu. Quả nhiên vẫn là quê hương mình là tốt nhất.
“Bố! Mẹ!” Giang Hồng reo lên: “Chúng con về rồi!”
Đón chào cậu lại là một căn nhà trống trải – quả nhiên, mẹ Giang nói miệng thì lo lắng, nhưng những hoạt động giải trí hàng ngày lại chẳng bỏ chút nào. Bố thì cùng công nhân công ty đi gặp mặt chúc Tết cuối năm rồi.
Giang Hồng thầm nghĩ: “Xem ra mình có ở nhà hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, vậy mà mình cứ áy náy mãi.”
Nhưng tối đó, bố mẹ cậu vẫn về nhà. Mẹ Giang làm một bàn đầy món ăn, và Giang Hồng đã chia sẻ không ít những hiểu biết, trải nghiệm thú vị từ chuyến đi. Khi biết Lục Tu sẽ ở lại ăn Tết, bố mẹ Giang thể hiện sự hoan nghênh nồng nhiệt.
Bố Giang còn quý Lục Tu hơn cả con trai mình, kéo anh lại trò chuyện rất nhiều, bao gồm cả lần vào cổ vật trước. Mỗi chi tiết đều khiến bố Giang cảm nhận được thế nào là chuyên nghiệp, thế nào là chính quy, không khỏi cảm thán rằng tri thức chính là sức mạnh.
“Các con nhìn thế nào?” Bố Giang hỏi: “Bác thấy mấy cái cổ vật này cơ bản chẳng có nhiều điểm nhấn gì cả.”
“Lên đồng viết chữ ạ.” Lục Tu khiêm tốn nói.
Bố Giang sững sờ, rồi phá lên cười ha hả.
Sau bữa tối, bố Giang hỏi: “Bảo bối à, gia đình học trưởng con thế nào vậy? Bố không tiện hỏi thẳng nó.”
Giang Hồng trước đó đã hỏi Lục Tu rồi, liền đáp theo kịch bản đã chuẩn bị sẵn: “Bố mẹ anh ấy ly hôn, mỗi người đều có gia đình riêng rồi ạ.”
“Ồ —— ồ ——.” Bố Giang nói: “Được, được. Thật không dễ dàng, sau này nhất định sẽ có tiền đồ lớn.”
Giang Hồng thầm nghĩ đối với một con rồng mà nói, chắc là không quá bận tâm chuyện này… Nhưng rồi bố Giang lại chuyển chủ đề, nói: “Con thấy con gái của chú Mạc thế nào, du học Anh quốc, ngành tài chính, đã học xong thạc sĩ…”
Giang Hồng: “Cái chị đó không phải bố muốn giới thiệu cho con làm đối tượng sao? Dù con chẳng có ý định xem mắt với chị ấy, nhưng đây là ý gì nữa ạ!”
Bố Giang lời lẽ thấm thía nói: “Người ta không để mắt đến con, nhưng Tiểu Lục thì nhất định không thành vấn đề. Mặc dù bố mẹ không ở bên cạnh, nhưng nó thân mật với con như vậy, nhà mình tựa như nhà nó. Bố thấy được đấy, năm nay nó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Một trăm sáu!” Giang Hồng đáp.
Bố Giang: “Bố hỏi tuổi, không phải cân nặng. Nó nặng đến thế sao? Nhìn không ra nhỉ.”(160kg bên Trung = 80kg bên Việt)
Giang Hồng đột nhiên có chút khó chịu, nói: “Không được, họ không hợp đâu.”
Bố Giang chỉ hận không sinh được con gái, để có thể giữ chân một thanh niên tài tuấn như Lục Tu ở bên cạnh, mỗi ngày làm anh ấy lên đồng viết chữ, vào cổ vật cho mình.
Giang Hồng trong khi Lục Tu không hay biết, đã phá hỏng đề nghị mai mối của bố mình, dù sao Lục Tu cũng sẽ không bận tâm. Nhưng nếu Lục Tu tìm đối tượng, mình có thể chấp nhận kiểu người như thế nào đây? Lòng chiếm hữu của Giang Hồng đột nhiên trở nên rất mạnh. Sau chuyến đi này, cậu đã coi Lục Tu như vật sở hữu, huynh trưởng cũng được, thú triệu hồi cũng thế… Nếu Lục Tu mà có bạn gái, có lẽ Giang Hồng sẽ không ngày nào cũng chơi với anh ấy nữa.
Lục Tu ở lại nhà Giang Hồng ăn Tết suốt một tuần, và trong khoảng thời gian đó, anh một lần nữa khiến bố Giang thay đổi cách nhìn về mình. Suốt bao năm qua, Giang Hồng gần như chưa bao giờ thực sự thể hiện được trách nhiệm của một người con. Cậu vốn quen được phục vụ tận nơi, tuy không kén chọn nhưng cũng chẳng mấy khi chủ động giúp đỡ việc nhà. Trái lại, Lục Tu lại hoàn toàn khác: mỗi ngày đều đích thân dán câu đối xuân, bày biện rượu, chỉ cần một cuộc gọi là sẵn sàng đưa tài liệu cho bố Giang. Cho dù việc gì, anh cũng chu toàn, thậm chí còn tốt hơn cả con trai ruột của ông. Khi kỳ nghỉ bắt đầu, ngày nào Lục Tu cũng cùng bố Giang chơi tennis, trò chuyện vui vẻ.
Bố Giang chỉ cảm thấy trước mặt con trai mình là một người hầu, còn trước mặt Lục Tu mới tìm lại được cảm giác làm bố.
Mùng chín Tết, cả gia đình bốn người còn cùng nhau ra Walmart mua sắm đồ Tết. Lục Tu đẩy xe, Giang Hồng ném vào xe những món ăn vặt hai người thích. Mẹ Giang gặp người quen, thấy trong nhà có thêm người, liền giới thiệu: “Đây là cháu trai của ông xã chúng tôi.”
“Rồng ngoan ngoãn, anh có muốn ăn cái này không?” Giang Hồng vừa cầm gói đồ vừa hỏi, làm động tác đưa tới miệng Lục Tu như muốn đút cho anh.
“Có thể cân nhắc nếm thử.” Lục Tu trước nay với chuyện ăn uống luôn giữ thái độ ai mời cũng không từ chối.
“Phao phao long*, còn cái này thì sao?” Giang Hồng lại cười cười, đưa tiếp món khác ra.
(*Hiệu đại khái là rồng mềm mềm)
“Thử một chút, đừng đặt cho anh những biệt danh kỳ lạ nữa.” Lục Tu hiện tại dịu ngoan như một con rồng Komodo (1), chỉ cần cuộc sống cơ bản được đảm bảo, chủ nhân tùy ý x** n*n, cũng không phản kháng.
“Cái thịt bò khô khẩu vị Thành Đô này ngon nhất.” Mẹ Giang liếc nhìn, nói: “Nhất định phải thái mỏng hấp lên, tối nay mẹ làm cho con ăn… Ồ không phải là dì, nhìn cái đầu óc này, lú lẫn cả rồi. Giang Hồng đâu? Con đi lấy ít thịt bò béo đi, tối nay ăn lẩu!”
Khi mẹ Giang và bố Giang đang nghiên cứu trọng lượng và giá cả một hộp tổ yến, Giang Hồng đã quay lại, thấy Lục Tu đột nhiên đang thất thần.
“Sao vậy ạ?” Giang Hồng giơ tay, vẫy vẫy trước mặt Lục Tu.
Lục Tu lấy lại tinh thần, lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Giang Hồng biết mỗi khi Lục Tu biểu hiện vẻ mặt này, đều là đang nhớ lại tâm sự. Cậu liền nói: “Em phát hiện dạo này anh phối hợp nhiều lắm nha.”
“Phối hợp cái gì?” Lục Tu hỏi.
Giang Hồng nói: “Đa số mọi chuyện, ví dụ như em thỉnh cầu anh, anh liền sẽ làm.”
Lục Tu đáp: “Từ trước đến giờ đều thế mà.”
Giang Hồng: “Em nhớ anh trước kia nói với thầy Tạ Liêu là anh là thú triệu hồi của em, chúng ta có khế ước sao? Hình như em không ký khế ước nào cả.”
Lục Tu không chút suy nghĩ liền đáp: “Em phong chính cho anh, đó chính là khế ước rồi. Em đọc tiểu thuyết nhiều quá phải không, còn muốn ký khế ước nữa à?”
Giang Hồng: “Vậy nên em triệu hồi anh, nhờ anh giúp đỡ, anh đều sẽ giúp em sao?”
Lục Tu đáp: “Sẽ chứ, lần nào chẳng vậy?”
Giang Hồng: “Ồ… Là như thế à, vậy cụ thể giới hạn trong cái gì? À, em nghe thầy hiệu trưởng Tào nói trên lớp, quan hệ triệu hoán là quan hệ tuyệt đối, nói cách khác…”
Lục Tu: “Cuối cùng em muốn hỏi cái gì? Đừng quanh co lòng vòng nữa. Đúng vậy, mọi chuyện, tất cả, chỉ cần em nói ra, bảo anh làm, anh đều sẽ làm, không có lý do. Nhưng nó bị giới hạn bởi sức mạnh của anh, không nhất định đều có thể thành công, chỉ cần em nói, anh đều sẽ đi làm, dù cũng có thể thất bại.”
Giang Hồng: “Nếu em không phải là em… giống như trước đây thì sao? Ý em là, nếu chúng ta chỉ là bạn bè.”
Lục Tu: “Đầu óc em có phải lại có vấn đề gì rồi không?”
Giang Hồng: “Tò mò hỏi một chút thôi mà.”
Lục Tu: “Vậy đương nhiên là không có khế ước rồi.”
Giang Hồng: “Vậy anh sẽ làm gì?”
Lục Tu: “Anh sẽ cân nhắc, sẽ không vô điều kiện làm tất cả.”
Giang Hồng: “Nhưng cuối cùng thì cũng sẽ làm, đúng không?”
Lục Tu: “…”
Giang Hồng: “Cho nên bây giờ có cái khế ước này, anh sẽ không cần suy xét nữa.”
Lục Tu: “Anh cũng sẽ cân nhắc! Em rốt cuộc đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?”
Giang Hồng: “Em đương nhiên sẽ không làm chuyện quá phận, chỉ là em tò mò thôi… Chỉ tò mò thôi, giết người phóng hỏa anh cũng làm sao?”
Lục Tu: “Ồ, em muốn giết ai? Cho anh tên.”
Giang Hồng: “Không không… Em chỉ tò mò hỏi chút thôi.”
Lục Tu: “Đốt chỗ nào? Khu Uỷ?”
Giang Hồng: “Em là công dân lương thiện tuân thủ pháp luật, không làm loại chuyện đó đâu… Em sẽ chỉ bảo anh cứu vớt thế giới thôi.”
Lục Tu đột nhiên trầm mặc, một lát sau đáp: “Ừm, đây đúng là lời em sẽ nói.”
Giang Hồng tiếp tục tìm đồ vật, định mấy ngày này đút cho Lục Tu. Lục Tu bỗng nhiên lại nói một câu: “Có một việc anh không làm được.”
“Gì vậy?”
“Giết em, hoặc giúp em tự sát.” Lục Tu nói: “Hoặc là khiến em gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Giang Hồng: “Điên rồi, ai lại đi bảo người giữ khế ước giết mình chứ.” Cậu cảm thấy cách gọi “thú triệu hồi” có vẻ không được tôn trọng lắm, liền đổi cách gọi, rồi nói: “Nghe giống như ba định luật của robot vậy (2), thật ra anh là một con rồng máy móc à.”
Lục Tu không hiểu ý Giang Hồng, bối rối hỏi: “Em hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc muốn anh làm gì?”
Giang Hồng: “Ây… Anh có thể nói cho em biết khoảnh khắc anh vừa thất thần, anh đang nghĩ gì không?”
Lục Tu lúc này mới biết hóa ra quanh co nửa ngày trời, là để hỏi cái này.
“Không nghĩ gì cả.” Lục Tu thành thật trả lời: “Chỉ là nghĩ, nếu anh có một gia đình, sẽ như thế nào. Anh không có bố, cũng không có mẹ, càng chưa từng có trải nghiệm sống cùng họ.”
“Được rồi.” Giang Hồng có chút áy náy nói: “Em xin lỗi, em cứ nghĩ anh đang có phiền muộn.”
Lục Tu cũng hiểu, Giang Hồng vẫn luôn lo lắng cho mình.
“Như thế này rất tốt.” Lục Tu nói: “Đây là những ngày tốt đẹp nhất của anh kể từ khi anh có nhận thức.”
Trước Tết, bố mẹ Giang đều về nhà. Gia đình bốn người liền trở lại cuộc sống bình thường. Mỗi ngày ngủ dậy tự nhiên, Giang Hồng đọc sách hoặc chơi game, Lục Tu thỉnh thoảng dùng laptop của Giang Hồng để soạn bài, buổi chiều cùng bố Giang ra ngoài chơi bóng.
Giao thừa, mẹ Giang cảm khái nói: “Năm nay có thêm Lục Tu, không khí náo nhiệt hơn nhiều. Hai bác cứ sợ Giang Hồng vào đại học rồi sẽ không về nhà ăn Tết nữa.”
“Thì ra hai người cũng sợ bị bỏ rơi à.” Giang Hồng nói: “Con còn tưởng con đi vắng thì cuộc sống sẽ dễ chịu hơn chứ.”
Bố Giang nói: “Ngày thường thì đúng là vậy, chỉ là ăn Tết thôi mà…”
Giang Hồng dở khóc dở cười nói: “Cái này đúng là đâm thêm một dao mà!”
Bố Giang mở một chai Mao Đài*, cùng Lục Tu uống. Giang Hồng đã biết tửu lượng của Lục Tu, không ngừng ra hiệu, ý bảo anh nhường chút cho người lớn tuổi. Lục Tu liền hiểu ý.
(*Tên một loại rượu. Mao Đài còn là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu)
“À đúng rồi.” Bố Giang đột nhiên nhớ ra một chuyện trên bàn cơm tất niên, nói: “Bảo bối, con nhớ lần trước đám bạn cùng phòng con đến chơi, con hỏi bố câu hỏi đó không?”
“Cái gì ạ?” Giang Hồng vẻ mặt mơ hồ.
Bố Giang nói: “Con chẳng phải hỏi bố, tổ tiên nhà mình có phải có một đại sư phong thủy không?”
Giang Hồng đã hoàn toàn quên chuyện này. Lục Tu nghe vậy liền ngừng động tác, nhìn bố Giang.
“Mấy ngày con đi Tây Tạng, vừa lúc có người thân ở quê đến chơi, chúng ta trò chuyện. Anh ấy đã giúp bố tra lại gia phả, và trả lại cho chúng ta một bản sao chép đấy.” Bố Giang nói: “Hơn hai trăm năm trước, thật sự có một vị đại sư phong thủy tên là Giang Thịnh Hoàng. Nhưng nói đi thì cũng nói lại, làm sao con lại biết chuyện này?”
Giang Hồng tức khắc há hốc mồm, lại nhìn Lục Tu.
“Vị tổ tiên này lúc đó rất nổi tiếng đấy.” Bố Giang nói: “Đã sáng lập ra một phái riêng, còn dạy rất nhiều đệ tử từ khắp nơi trên cả nước. Con xem, trên này có ghi lại sự tích của ông ấy, một trang đầy đủ luôn, còn nói ông ấy lúc về già đã đi khắp cả nước, trở thành một Khu Ma Sư, sống 115 tuổi, thu phục không ít yêu ma… Đương nhiên, những chuyện quái lực loạn thần này, cứ coi như chuyện kể thì được rồi.”
“Thật đáng gờm.” Lục Tu nói: “Không ngờ lại có một vị tổ tiên bản bản* như vậy.”
“Tổ tiên bản bản không thể dùng như vậy.” Giang Hồng sửa lại cách dùng từ Tứ Xuyên mà Lục Tu mới học được chưa lâu: “Đó là lời mắng chửi người đấy.”
(*Trong tiếng Tứ Xuyên (phương ngữ Tứ Xuyên), “bản bản”(板板) là một cách nói mang nghĩa miệt thị, mắng chửi, không phải lời khen. Dùng “tổ tiên bản bản” (板板祖宗) là một cách mắng rất nặng, ám chỉ một người không chỉ bản bản mà còn là "tổ tông" của cái kiểu cứng đầu đó, ngụ ý cực kỳ khó ưa, chướng tai gai mắt.)
Lục Tu vội gật đầu, nói: “Nào, cạn một ly với em.”
Giang Hồng: “Nhưng mà em cũng đâu có biết pháp thuật, em chỉ là người bình thường thôi.”
Giang Hồng vô tình lỡ lời, bố Giang lại không phát hiện. Mẹ Giang nói: “Trên đời này, ai chẳng là bình thường, có thể bình bình an an, sống hết đời, thì đã rất hạnh phúc rồi, phải không con?”
Đêm giao thừa, sau khi đếm ngược, Giang Hồng ngồi trên giường, vẫn không ngủ được, không ngừng cảm khái sự kỳ diệu của vận mệnh.
“Hóa ra là thật!” Giang Hồng nói.
Nghi hoặc cuối cùng cũng được giải đáp. Giang Hồng nói: “Thế nhưng tại sao Tâm Luân của em lại vỡ nát vậy?”
Lục Tu: “Rất bình thường, không ít hậu duệ Khu Ma Sư cũng không dùng được pháp thuật, huống chi cách nhiều thế hệ như vậy. Có một số Khu Ma Sư hy vọng con cháu không theo lại nghề cũ, dù sao cũng quá nguy hiểm, thà rằng họ làm người bình thường còn hơn.”
Được rồi… Giang Hồng nhìn sự tích tổ tiên trúc trắc khó đọc, được viết bằng ngữ pháp cổ văn. Trong nhóm WeChat không ngừng b*n r* tin nhắn chúc Tết, phần lớn là bạn học.
Lục Tu cũng đang gửi vài tin nhắn trong nhóm giáo viên, nói: “Ngày mai anh có chút việc, phải về trường học một chuyến.”
“Ò.” Giang Hồng không ngẩng đầu, nằm sấp trên giường chơi điện thoại, nói: “Viên Sĩ Vũ có chuyện gì sao?”
“Không phải cậu ta.” Lục Tu bây giờ đã hoàn toàn không ngại thảo luận về Viên Sĩ Vũ với Giang Hồng, nói: “Em sẽ không về cùng anh chứ? Khó khăn lắm mới về được, ở cùng gia đình thêm vài ngày đi.”
Giang Hồng nghĩ nghĩ, luyến tiếc Lục Tu, nhưng lại cảm thấy nghỉ đông, ăn Tết mà không ở nhà thì cũng không tốt.
“Vậy anh còn về nữa không?” Giang Hồng hỏi.
Lục Tu hơi chần chừ. Giang Hồng tính toán thời gian, năm nay ăn Tết muộn, mùng tám Tết đã phải trở lại trường học báo danh. Cậu liền nói: “Vậy em sẽ đi tìm anh sớm hơn vậy.”
“Được.” Lục Tu nói.
“Chuyện gì vậy?” Giang Hồng lại hỏi.
“Chuyện của Khu Uỷ.” Lục Tu nói: “Học kỳ sau có đợt thực tập 2 chọn 1 giữa Khu Ủy và Yêu hiệp. Hiệu trưởng Tào muốn mùng hai Tết dẫn vài giáo viên đi chúc Tết các lãnh đạo cũ của Khu Ủy. Tiện thể anh cũng muốn nói chuyện với thầy ấy về chuyện của em.”
“Hiệu trưởng Tào thật ra là anh cả trong nhà của anh à.” Giang Hồng ngẩng mắt, cười nhìn Lục Tu.
“Không hẳn.” Lục Tu cũng nằm xuống, đặt điện thoại sang một bên, nói: “Nhưng thầy ấy với Trần Chân, Hạng Thành thì như anh cả vậy, rất quan tâm anh.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng pháo thưa thớt, đêm mùng một đầu năm mới, Giang Hồng nói: “Cung hỉ phát tài, năm mới vui vẻ.” Sau đó, cậu s* s**ng Lục Tu khắp người, như một chú khỉ con vậy.
“Sờ cái gì?” Lục Tu bị Giang Hồng sờ đến phát điên, nói: “Mau dừng tay!”
“Bao lì xì chứ gì!” Giang Hồng chỉ là trêu chọc anh, nhưng cơ bụng và cơ ngực mỏng của Lục Tu sờ rất thích. Mặc đồ thì nhìn gầy, c** đ* lại có thịt, không phải kiểu to con, đặc biệt vòng eo ôm rất thoải mái, nên cậu cứ muốn chiếm tiện nghi.
Khi Giang Hồng luồn tay vào áo thun của Lục Tu, sờ đến ngực anh, đang định nghịch ngợm véo ngực anh thì Lục Tu cũng thò tay vào.
“Mau đưa bao lì xì ra…” Giang Hồng đột nhiên im bặt, cảm giác trong tay mình bị nhét một miếng vảy mỏng.
“Trả lại cho em.” Lục Tu nói.
Đó là vảy ngược của Lục Tu. Giang Hồng xoay người ngồi dậy, lật áo thun của Lục Tu lên, nhìn vị trí trái tim anh.
Trên ngực trái của anh, xuất hiện một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm rất mờ. Giang Hồng nhớ lại vài lần xem Lục Tu thay quần áo. Sau khi anh ấy đưa vảy cho mình, ngực anh ấy quả thật lần nào cũng thấy dấu vết này. Còn khi cậu trả lại vảy ngược cho Lục Tu, trên đường đi Tây Tạng, vết sẹo trên ngực Lục Tu đã biến mất.
Bây giờ nó lại xuất hiện.
“Không, không.” Giang Hồng muốn dán lại vảy vào chỗ cũ, thử vài lần đều thất bại.
Lục Tu nói: “Anh ngay từ đầu đã không nghĩ đến việc lấy lại, em cứ giữ đi, có thể triệu hồi anh bất cứ lúc nào.”
Giang Hồng: “Vậy sau khi anh hóa rồng, vị trí trái tim sẽ không có bảo vệ. Lỡ như có người dùng tên bắn anh…”
“Anh sẽ không né tránh sao?” Lục Tu dở khóc dở cười nói: “Anh nằm im cho người ta bắn tên, đối phương cũng không tìm được chỗ nào không có vảy bao phủ đâu.”
Giang Hồng thầm nghĩ: “Nhưng dù sao cũng không tốt. Vảy ngược là điểm yếu duy nhất của rồng mà.” Nhưng Lục Tu ấn tay cậu, làm cậu khép ngón tay lại, rồi lại bảo cậu nằm xuống, tắt đèn, không nói thêm lời nào mà bắt cậu nhận lấy.
“Năm mới vui vẻ.” Lục Tu nói.
“Ừm.” Giang Hồng đáp.
Nửa đêm, Lục Tu lại bỗng nhiên nói: “Thúc Hốt từ đầu đến cuối đều không sai, là anh sai rồi. Anh được gặp lại em theo sự an bài của vận mệnh, em là hậu duệ của đại sư phong thủy, lời tiên đoán này rất chính xác, Giang Hồng.”
Lục Tu liếc nhìn Giang Hồng đang ngủ say. Giang Hồng ôm eo anh, ngủ ngon lành.
Sáng mùng một Tết, Lục Tu chào tạm biệt bố mẹ Giang. Cả hai đều khá ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến việc Lục Tu chỉ đưa ra ý định đi sau khi ăn Tết Giao thừa xong, hẳn là không có chuyện đãi khách không chu đáo. Bố Giang kiên quyết muốn đưa anh ra sân bay, Giang Hồng từ chối thế nào cũng không lay chuyển được, đành phải để bố lái xe đưa cả hai cùng đi.
“Mấy ngày nữa gặp lại nhé.” Lục Tu dùng ngón tay làm điệu bộ kích thước của vảy, hai người từ biệt ở sân bay.
“Thật ra…” Giang Hồng vẫn luôn cảm thấy nói lời này có chút ngượng ngùng, nhưng nếu Lục Tu phải đi vài ngày, bây giờ nói ra thì cũng được.
Lục Tu: “?”
Giang Hồng: “Thật ra em vẫn… rất vui, khi phát hiện ra mình quả thật là… người mà anh vẫn luôn tìm kiếm. Có lẽ em đã quên rất nhiều, không, em chẳng nhớ gì cả, cũng không còn là người đó của kiếp trước nữa… Nhưng biết rằng giữa chúng ta vẫn còn… còn có mối liên hệ này, thì vui hơn bất cứ điều gì… Ầy, là như vậy đấy, anh hiểu ý em chứ.”
Lục Tu: “Điều đó không quan trọng. Em có phải là cậu ấy hay không, đã không còn quan trọng nữa. Khi anh về đây tìm em vào kỳ nghỉ đông, anh đã nghĩ thông suốt rồi.”
Giang Hồng vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Lục Tu, nhưng hai nam sinh nói những lời như vậy, thật sự quá ái muội.
“Nhưng em thấy anh cũng rất vui mà.” Giang Hồng nói.
“Ừm.” Lục Tu nói: “Vui hơn cả lần đầu tiên tìm thấy em. Khi đó anh quá căng thẳng, thậm chí không biết nói chuyện với em thế nào, sợ em thấy anh quá mạo phạm… Thôi không nói nữa, xấu hổ quá.”
Lục Tu nói những lời này, thậm chí không dám nhìn Giang Hồng.
Giang Hồng bật cười, nói: “Bây giờ thì sao?”
“Điều trân quý nhất trên thế gian không phải là có được, mà là mất rồi lại tìm thấy.” Lục Tu đáp. Ngay sau đó anh cũng chẳng chào từ biệt Giang Hồng nữa, mà bước nhanh đi mất.
Mất rồi lại tìm thấy à, Giang Hồng thầm nghĩ, có vẻ là như vậy thật.
“Bảo bối, khi nào con về trường học?” Bố Giang hỏi.
Giang Hồng: “Mùng tám ạ… Sao vậy ạ?”
Bố Giang: “Bố với mẹ con mùng năm muốn đi Tam Á nghỉ dưỡng, con nhất định có thể tự chăm sóc bản thân ở nhà tốt đúng không?”
Giang Hồng: “Lại nữa rồi! Lại nữa rồi! Con biết ngay mà… Cái gì mà sợ Tết vắng vẻ! Thôi, con mùng năm đi là được rồi, không cần đưa con ra sân bay đâu.”
Bố Giang: “Được được được… Ừm? Bảo bối, Tiểu Lục đi rồi sao?”
“Đúng vậy.” Giang Hồng nói: “Sao vậy ạ?”
Bố Giang: “Bố vừa nãy hình như nhìn thấy nó đang bắt taxi bên đường? Quên lấy đồ à?”
Giang Hồng thầm nghĩ: “Còn chẳng phải tại bố, anh ấy còn chưa mua vé máy bay nữa mà.” Nhờ thịnh tình tiễn đưa của bố Giang, Lục Tu đến sân bay, còn phải xuống tầng dưới bắt taxi, tìm một nơi vắng người xuống xe, rồi mới biến thành rồng bay về.
“Không có.” Giang Hồng thề thốt phủ nhận: “Bố hoa mắt rồi.”
Bố Giang ha hả cười, liên tục nói “Được được”.
Mấy ngày còn lại, Giang Hồng hẹn bạn học cấp ba ra ngoài hát karaoke, chơi kịch bản sát nhân trong mật thất, chớp mắt đã hết. Lục Tu thì mỗi ngày sáng tối đều nhắn tin cho cậu.
Giang Hồng: “Dạo này anh nhắn WeChat cũng tích cực ghê nha.”
Lục Tu: “Trước đây chẳng phải cũng vậy sao?”
Giang Hồng đang nói chuyện thì ngước nhìn lên trần nhà, phát hiện quả thật là như vậy. Trước sự kiện của Viên Sĩ Vũ, Lục Tu mỗi ngày sáng tối đều nhắn tin cho cậu. Giang Hồng thấy thì trả lời, trò chuyện vài câu, ngay cả khi nghỉ đông, Lục Tu cũng gửi tin nhắn cho cậu.
Chỉ là khoảng thời gian đó, Giang Hồng hầu như không hồi âm anh ấy.
Ồ, quả nhiên là vậy… Giang Hồng cũng cảm nhận được cái cảm giác mất rồi lại tìm thấy của Lục Tu. Trước đây dường như cậu chưa bao giờ thực sự quan tâm đến điều đó.
“Tao bây giờ biết, tại sao trên thế giới lại có nhiều người đồng tính như vậy.” Giang Hồng nằm trên giường, nói: “Lão Tôn, mày là nam hay nữ? Tao đoán mày chắc là nam đúng không?”
Vào thời điểm đó, Lão Tôn vô cùng thức thời, lái xe trên quốc lộ 318, gần như suốt hành trình không nói lời nào, càng không xen vào cuộc nói chuyện của hai người, vì biết mình không thể trêu chọc Lục Tu.
“Nam… đi.” Giọng Lão Tôn có chút khàn khàn, nhưng vẫn có thể nghe ra là giọng nam.
“Cứ ngủ thế này.” Giang Hồng nói: “Tao cảm thấy mình sớm muộn cũng sẽ thích Lục Tu mất, a a a —”
Giang Hồng lần đầu tiên cảm thấy chiếc gối ôm Hatsune Miku của mình cứng đờ và lạnh lẽo đến thế. Nó không có vòng eo thon gọn, không có bụng nhỏ với cơ bụng rõ ràng, càng không có cánh tay để cậu gối… Khụ khụ! Không được, ngủ với Lục Tu nhiều quá, Giang Hồng cảm thấy mình sắp không kìm lòng được, không thể manh hóa*! Phải sống khỏe mạnh lên!
(*Manh trong lưu manh)
May mắn là sau khi về trường, sẽ không còn cơ hội ngủ cùng Lục Tu nữa, vừa hay có thể củng cố lại xu hướng giới tính đang lung lay sắp đổ của mình.
Đầu năm năm nay, Giang Hồng cùng đám bạn cùng phòng bàn bạc, cùng đi chúc Tết các thầy cô để xin bao lì xì. Cậu cùng bố mẹ ra sân bay. Bố mẹ Giang lưu luyến không rời, nhưng lại cười rạng rỡ như ánh mặt trời, vì sắp được đón nắng vàng và bãi cát ở Tam Á. Giang Hồng thì phải trở về Tần Lĩnh lạnh giá, băng tuyết để đi học.
“Hai người chơi vui vẻ nhé.” Giang Hồng nói với vẻ mặt vô cảm.
Trở lại trường học vẫn rất vui vẻ, học kỳ mới lại có thể học được rất nhiều điều mới lạ, thú vị, hơn nữa Giang Hồng cũng có chút nhớ Lục Tu, dù chỉ xa nhau năm ngày. Nếu có thể chọn, cậu thà cùng Lục Tu đi Tam Á nghỉ dưỡng lặn biển, Lục Tu hẳn là ngay cả bình khí cũng không cần mang, biết đâu còn có thể chở cậu đi biển sâu…
Nếu sau này tốt nghiệp không cần đi làm kiếm tiền, mỗi ngày có thể cùng Lục Tu đi khắp nơi chơi, thật là một cuộc đời an nhàn không gì sánh bằng. Dù sao mình cũng chỉ có một cuộc đời ngắn ngủi chưa đến trăm năm, lại phải lãng phí rất nhiều thời gian vào việc mưu sinh. Học ngành Khu Ma Sư này, còn không biết sau này tìm công việc gì, liệu có phải đi xem phong thủy cho người khác không?
Giang Hồng miên man suy nghĩ trên máy bay, không biết đời này của mình chết đi, Lục Tu có buồn lắm không, anh ấy sẽ lại đi tìm kiếp sau của mình chứ?
Nhưng khi đến sân bay Tây An, cậu thấy chiếc Kawasaki H2 quen thuộc, cùng với Lục Tu đang ngồi trên đó, một thân áo khoác lái xe đen bó sát, đôi chân dài chống xe. Không ít người ra sân bay vẫn đang lén chụp Lục Tu.
Lục Tu đội mũ bảo hiểm, đang chỉnh lại găng tay, dường như không nhìn thấy Giang Hồng.
Giang Hồng ném hành lý cho chiếc xe giáo vụ đến đón, chạy như bay đến, nhảy lên xe máy, nói: “Sư phụ* có đi không?”
(师傅 /shīfù/: Sư phụ dùng để xưng hô với người lái xe, kính trọng chuyên môn và trong võ thuật)
Lục Tu: “Đi đâu?”
Giang Hồng: “Khu thắng cảnh Tần Lĩnh bao nhiêu tiền?”
“Tám đồng.” Lục Tu đáp, khởi động chiếc Kawasaki H2, vụt cái bay nhanh đi.
Lại về rồi!
Trở lại trường học, trong khuôn viên đèn lồng giăng mắc hoa lệ. Mặc dù số học sinh ăn Tết ở Đại học Thương Khung không nhiều, nhưng đèn màu được treo ở khắp mọi nơi. Trường học không thiếu tiền, nên Tết Âm lịch được tổ chức vô cùng long trọng. Mùng năm tháng Giêng vừa đến, mọi thứ đã được chuẩn bị cho Tết Nguyên Tiêu.
Nhà ăn từ mùng một đến mùng bảy cung cấp tiệc buffet miễn phí, còn có lẩu mini và đồ ăn Tây. Thầy trò ở lại trường ăn ý vô cùng, đều thay trang phục cắt may quốc phong. Lục Tu dẫn Giang Hồng đến nhà ăn trước.
“Ký túc xá của em một tháng không có người ở, lạnh lắm, tối nay ngủ chỗ anh nhé?” Lục Tu nói: “Anh đã đổi ký túc xá rồi.”
“Họ đã về rồi mà.” Giang Hồng nói.
“Ò.” Lục Tu nghĩ nghĩ, đành nói: “Vậy đưa em về vậy.”
Giang Hồng và Lục Tu gặp nhau ngắn ngủi nửa ngày rồi lại trở về phòng ngủ của mình, vẫy tay chào tạm biệt anh. Trở lại phòng ngủ, vẫn là mùi hương quen thuộc của phòng ngủ nam sinh – mùi sư tử Kim hòa lẫn với mùi nước hoa của Hạ Giản.
Trương Tích Đình nói: “Cậu với trợ lý đi hưởng tuần trăng mật về à.”
“Không có! Không có! Không có!” Giang Hồng nói: “Không được nói bậy, tớ với con Hồ Tạng đó không thân. Nào, đặc sản Tây Tạng cho mấy cậu đây.”
Kim và Hạ Giản cũng đã về, mọi người bắt đầu xem ảnh của Giang Hồng, chia sẻ những điều biết được trong kỳ nghỉ đông của mỗi người.
Hạ Giản nói: “Lục Tu đã xin làm phó trợ lý niên cấp của chúng ta, cậu không biết sao?”
“Ồ… thật à?” Giang Hồng nói: “Trường mình thiếu giáo viên đến mức đó sao?”
“Nghe nói anh ấy đã sớm có thể tốt nghiệp, vốn dĩ đã có thể ở lại trường dạy học rồi.” Kim nói: “Không biết vì sao, vẫn cứ tạm giữ chức nghiên cứu sinh.”
Trương Tích Đình khuyến khích nói: “Bà xã trợ lý, năm nay môn học nhờ ngài chiếu cố nhé.”
“Không có! Không có!” Giang Hồng bò lên giường Trương Tích Đình, nhét thịt bò khô Tây Tạng vào miệng cậu ta. Trương Tích Đình vội vàng kêu to xin tha.
Mùng bảy Tết, Ngày Người, các học sinh như đang đón Halloween vậy, đổ xô đến ký túc xá giáo viên, gõ cửa điên cuồng như chó. Vài giáo viên ở lại trường đã chuẩn bị sẵn sàng, người đầu tiên mở cửa là Tào Bân, tay cầm một xấp bao lì xì, chia từng cái cho họ.
“Cảm ơn hiệu trưởng!” Mọi người reo hò.
“Có cần dập đầu không?” Giang Hồng nói. Mọi người bảo cậu mau đừng nói linh tinh, kéo cậu đi. Tạ Liêu cũng ở lại trường, nghe tiếng mở cửa ra phát bao lì xì.
“Hiệu trưởng Tào cho bao nhiêu?” Mọi người công khai bóc bao lì xì ở hành lang. Tào Bân cho những hai trăm đồng, đúng là bố! Tạ Liêu cho một trăm sáu, làm khó thầy ấy tìm nhiều tiền mặt lẻ mười tệ đến vậy.
“Chủ nhiệm Hiên —!” Mọi người reo hò.
“Đến đây đến đây, phát cho mọi người bao lì xì 5 triệu!” Hiên Hà Chí cũng chuẩn bị một xấp lớn, điều này thực sự quá kinh ngạc.
“Bên trong là cái gì?”
Hiên Hà Chí đi rồi, mọi người thì thầm bàn tán: “Không phải là ngân hàng trời đất chứ…”
Bao lì xì là một tấm vé số điện toán.
“Thầy Lục!” Mọi người thấy Lục Tu, lập tức hóa thân thành kẻ l**m chó sủa điên cuồng, đẩy Giang Hồng lên trước.
Lục Tu đưa bốn xấp bao lì xì đã chuẩn bị sẵn cho Giang Hồng, nói: “Chúc các cậu năm mới vui vẻ.” Rồi xoay người đóng cửa lại.
Đám học sinh lập tức xông lên tranh nhau giành lì xì. Mỗi bao lì xì của Lục Tu có một trăm đồng. Có vẻ như các thầy cô đã bàn bạc trước với nhau: Tào Bân là người cho số tiền nhiều nhất trong từng bao, nhưng Lục Tu lại thắng ở số lượng—không thèm đếm đầu người, anh đưa cho Giang Hồng hẳn mấy trăm cái. Mỗi học sinh chia được vài bao, tính ra mỗi người nhận được hai đến ba cái, ngược lại lại thành người được nhiều nhất.
Giang Hồng phát hiện Lục Tu tuy rất lạnh nhạt, nhưng lại vô cùng được học sinh yêu thích. Có lẽ vì anh ấy trẻ trung và ngầu, nên fanboy fangirl của anh ấy quả thực có khắp nơi.
“Sáng nay lớp S có tiệc trà với bảy người, em có đến không?”
Rời khỏi ký túc xá giáo viên, Giang Hồng nhận được tin nhắn từ Lục Tu. Cậu liền xin phép nhóm bạn cùng phòng để đến phòng học lớp S.
Những ngày thường, có rất nhiều tiết học không mấy quan trọng, nhưng tại Đại học Thương Khung, chúng bỗng trở nên vô cùng ý nghĩa. Ví dụ như ngày “sơ bảy người” – theo dân gian tương truyền là ngày Nữ Oa tạo ra loài người. Hôm nay, nhà ăn còn đặc biệt chuẩn bị bánh kem cho các học sinh nhân loại.
Thế nhưng, trong môi trường sống trước đây, nơi ai cũng là con người, Giang Hồng chưa bao giờ thực sự coi trọng ngày lễ này.
“Mọi người về cả rồi.”
Khi Giang Hồng mở cửa, Tào Bân cười nói.
Trong phòng hoạt động của lớp S, những món tráng miệng cho bữa trà chiều được bày biện khắp nơi: nào là bánh kem ly giấy, bánh quy, rồi cả chocolate. Tào Bân mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, khoác ngoài là một chiếc áo khoác da màu nâu ôm dáng, trông vô cùng phong độ. Anh còn khéo léo pha cà phê, trông chẳng khác nào một barista* chuyên nghiệp, đẹp trai đến mức “kinh vi thiên nhân*”.
(*Barista là người chuyên pha chế các loại đồ uống từ cà phê, đặc biệt là espresso, và các loại thức uống không cồn khác. )
(*Kinh vi thiên nhân: Ý chỉ là cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.)
Hạng Tư Quy cũng có mặt, cậu mặc một bộ đường trang màu đỏ (3), quần nhung cuộn dưới gối, trông như một nhân vật cổ trang. Tóc dài ra khá nhiều, cậu đang mải mê chơi game PS*.
(*Game PS là viết tắt của "PlayStation game", ám chỉ các trò chơi điện tử được thiết kế và phát hành dành cho hệ máy chơi game PlayStation của Sony.)
“Chào hiệu trưởng ạ!” Giang Hồng tươi cười rạng rỡ, chỉ mong được ăn mừng chiến thắng trở về ngày hôm nay.
“Xem ra em đã có một kỳ nghỉ đông rất thú vị.” Tào Bân nói: “Đồ ăn vặt cứ tự nhiên dùng nhé.”
“Thầy tự làm sao?” Giang Hồng kinh ngạc.
“Tư Quy làm đấy.” Tào Bân đáp.
“Mùi vị không ngon đừng có chê nhé.” Tư Quy thuận miệng nói, mắt vẫn dán chặt vào màn hình.
Giang Hồng nửa điểm cũng không ngờ được, Tư Quy lại còn biết nướng bánh kem nữa chứ.
“Hiệu trưởng đón Tết Âm Lịch thế nào ạ?” Giang Hồng hỏi.
“Cùng Tư Quy đón.” Tào Bân nói: “Chúng tôi đã đi suối nước nóng ở núi Ly Sơn.” Rốt cuộc nguyên hình của Tư Quy là gì nhỉ? Giang Hồng có chút tò mò, nhưng không hỏi.
“À đúng rồi, hiệu trưởng, em có một vấn đề muốn hỏi ạ.” Giang Hồng chợt nhớ ra một chuyện, điều mà cậu đã muốn hỏi nhưng đã trì hoãn cả một kỳ nghỉ đông.
“Ừm.” Tào Bân ra hiệu Giang Hồng đợi một lát, rồi nói: “Nhân lúc Bì Vân Hạo và Lục Tu còn chưa đến, tôi muốn xác nhận với em một chút, Giang Hồng, hiện tại việc truyền năng em có bận tâm không?”
Giang Hồng: “Hả? Truyền năng gì ạ?”
Tào Bân: “Lục Tu còn chưa hỏi em sao? Cậu ấy nói em đã đồng ý rồi mà.”
“À đúng rồi!” Giang Hồng lập tức nhớ ra, Tào Bân nguyện ý truyền năng lượng cho Tâm Luân của cậu!
“Cảm ơn hiệu trưởng, thật sự cám ơn ạ, em thật sự rất ngại…” Giang Hồng lắp bắp nói: “Không ngờ lại là hiệu trưởng, em vinh hạnh quá... Quả thực ơn cứu mạng!”
Tào Bân nghe Giang Hồng “nịnh bợ” một lát, ra hiệu cậu uống chút cà phê. Giang Hồng hỏi: “Sẽ tốn nhiều tâm lực của thầy lắm sao? Liệu có ảnh hưởng gì không tốt…”
Tào Bân: “Không đâu, chuyện nhỏ thôi, chẳng tốn sức gì, chỉ mất chưa đến một phút. Tuy nhiên…”
Giang Hồng nhấp một ngụm cà phê, trước mắt Tào Bân đột nhiên xuất hiện bóng chồng. Cậu ngã vật xuống quầy bar, rồi sau đó không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh lại, cậu được Tiểu Bì đánh thức, nghe thấy Tiểu Bì đang la lối ầm ĩ về sự bất công, muốn cướp bài của Tư Quy, nhưng Tư Quy lại không cho.
“Tỉnh rồi.” Lục Tu nói.
Giang Hồng phát hiện mình đang ngủ trên ghế sofa, trên người đắp chiếc áo khoác vest của Lục Tu. Lục Tu thì ngồi dưới thảm cạnh sofa. Hôm nay, Lục Tu và Tào Bân mặc khá giống nhau, đều là áo sơ mi trong, vest ngoài, bộ ba món. Chỉ là vest của Lục Tu là màu đen tuyền, màu sắc rất chuẩn, trông trẻ trung và tràn đầy năng lượng hơn Tào Bân. Còn Tào Bân thì có vẻ mang phong thái quý ông.
Giang Hồng: “Sao tự nhiên lại ngủ thiếp đi thế này?”
Tào Bân: “Dậy hoạt động xem sao, có thấy chỗ nào không thoải mái không.”
Giang Hồng ngáp một cái, chợt nhớ đến chuyện truyền năng lượng, bèn hỏi: “Đã xong rồi ạ?”
“Ừm.” Tào Bân nói: “Rất nhanh thôi, nhưng vì một mục đích không thể tiết lộ, tôi đã để em ngủ một giấc ngắn mười phút, nghĩ rằng em sẽ không để tâm đâu.” Nói xong, Tào Bân và Hạng Tư Quy trao đổi ánh mắt, Tư Quy chuyển ánh mắt về phía Giang Hồng, chăm chú nhìn cậu.
“Ra bài đi.” Tiểu Bì nói.
Tư Quy mặt không biểu cảm nói: “Cậu đừng có chơi ăn gian.”
Tiểu Bì: “Sao mà ăn gian được chứ.”
“Bốn con sáu phải không?”
Tiểu Bì: “...”
“Bốn con Q.”
Tiểu Bì: “..................”
“Thêm một đôi vương*, hết bài.”
(*2 con K)
Tư Quy bất ngờ khiến Tiểu Bì thua liên tiếp ba ván “tứ quý.”
Giang Hồng thì không ngừng cảm ơn, ngồi dậy. Lục Tu nói: “Cảm nhận một chút ở vị trí trái tim em đi.”
Giang Hồng hít sâu, làm theo cách vận chuyển pháp lực mà Tạ Liêu đã từng dạy, thúc đẩy nguồn pháp lực mà cậu chưa từng có.
------------------------
(1) Rồng Komodo
(2)Ba định luật về người máy (thường được viết tắt là Ba định luật hoặc Định luật Asimov ) là một bộ quy tắc do tác giả khoa học viễn tưởng Isaac Asimov đưa ra , được các robot tuân theo trong một số câu chuyện của ông. Các quy tắc này được giới thiệu trong truyện ngắn " Runaround " năm 1942 của ông (có trong tập I, Robot năm 1950 ), mặc dù những hạn chế tương tự đã được ngụ ý trong các câu chuyện trước đó.
Ba định luật được trình bày là trích từ "Sổ tay về người máy, ấn bản lần thứ 56, năm 2058 sau Công nguyên" là:
- Robot không được phép làm hại con người hoặc để con người bị tổn hại do không hành động.
- Robot phải tuân theo mệnh lệnh của con người, trừ khi mệnh lệnh đó xung đột với Định luật thứ nhất.
- Robot phải bảo vệ sự tồn tại của chính mình miễn là sự bảo vệ đó không xung đột với Định luật thứ nhất hoặc thứ hai. (Theo Wikipedia tìm hiểu thêm tại https://en.m.wikipedia.org/wiki/Three_Laws_of_Robotics)
(3) Đường trang: vì không tìm được màu đỏ nên lấy tạm