Vạn Vật Phong Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường

Chương 68

Giang Hồng đem tin nhắn trên tường tỏ tình lặp đi lặp lại xem rất nhiều lần.

 

“Tại sao lại là một nam sinh chứ?!” Giang Hồng lớn thế này, lần đầu tiên nhận được lời tỏ tình từ người cùng giới. Mặc dù ở đại học chuyện này dường như rất phổ biến, và từ trước đến nay không ai lấy làm lạ, dù sao đối với một ngôi trường hỗn hợp yêu nhân mà nói, chuyện yêu đương vượt chủng tộc đều đã quen thuộc, đừng nói chi đến đồng giới.

 

Nhưng Giang Hồng trước sau vẫn vô cùng sốc, có lẽ là vì đột nhiên phát hiện trong trường học này có người thích mình mà sốc, có lẽ là vì lần đầu tiên bị nam sinh tỏ tình mà sốc. Đại khái thì sự tác động của cái trước mạnh hơn cái sau.

 

Không lẽ là Lục Tu sao?

 

A a a, nếu là Lục Tu thì làm sao bây giờ? Bị một con rồng tỏ tình?!

 

Thế nhưng sâu thẳm trong lòng Giang Hồng lại cảm thấy điều này dường như rất hợp lý, bởi vì trừ Lục Tu ra, ai sẽ ở bên cậu cả ngày quấn quýt không rời chứ?

 

【Bận xong chưa?】

 

Điện thoại có tin nhắn.

 

Giang Hồng giật mình một cái, bật dậy khỏi giường, nghiêm túc trả lời: 【Có thể ra ngoài rồi.】

 

Tiếp theo cậu lại nằm xuống, bắt đầu lăn lộn. A a a, làm sao bây giờ? Vậy… Lục Tu thích mình từ khi nào? Giang Hồng lờ mờ cảm thấy, khoảng thời gian này, họ đều đang yêu nhau sao?

 

Nhịp tim Giang Hồng lại bắt đầu tăng tốc.

 

Lục Tu: 【Đợi ở đâu?】

 

Giang Hồng: 【Cổng trường đi.】

 

Nói như vậy, hình như thật sự có chút giống đang yêu đương a! Giang Hồng lại giật mình một cái, bật dậy nhanh chóng thay quần áo… Bị một con rồng tỏ tình, mình có nên chấp nhận không?

 

Giang Hồng có chút khó xử. Cậu có thích Lục Tu không? Cậu đến trước gương chỉnh lại tóc dưới. Không nghi ngờ gì, cậu đương nhiên thích Lục Tu, quả thực thích đến muốn chết. Nhưng đây có tính là “yêu” không? Cậu cũng không quá có thể chấp nhận việc kết thành mối quan hệ như nhiều cặp tình nhân khác với Lục Tu… Ví dụ như hôn môi, thậm chí… Nghĩ đến hôn môi, Giang Hồng lại nghĩ đến giấc mơ kia. Cậu không những không kháng cự, ngược lại còn rất tình nguyện.

 

Đây là chuyện gì vậy?! Giang Hồng gào thét trong lòng.

 

Nhưng từ chối Lục Tu sao? Giang Hồng lại không muốn từ chối anh ấy… Anh ấy đại khái đã nhìn thấy nội tâm mình. Đúng vậy, về mặt lý trí mà nói, cậu cảm thấy như vậy là không thích hợp; nhưng về mặt tình cảm mà nói, cậu quả thật là thích Lục Tu. Vậy mình chẳng phải là người đồng tính sao? Giang Hồng lại nhận ra một vấn đề khác. Làm sao để giải thích với bố mẹ đây? Sẽ bị mắng chết mất thôi? À, cũng không nhất định sẽ bị mắng chết, bố mẹ cậu có lẽ, khả năng cao vẫn sẽ chấp nhận, sẽ chỉ lúc đầu vô cùng sốc, sốc không thua gì Giang Hồng.

 

Hỏng rồi, càng ngày càng phức tạp.

 

Lục Tu: 【Anh ở dưới lầu phòng ngủ của các em.】

 

Giang Hồng hướng ra ngoài hét: “Em ra ngay đây!” Vì thế vội vàng đi ra ngoài. Mình phải làm sao bây giờ? Giang Hồng thầm nghĩ. Hôm nay là 520… Lục Tu sẽ làm gì sao? Anh ấy có thể sẽ hôn mình như lần trước không?

 

Nội tâm Giang Hồng từ trước đến nay rất nhiều kịch tính. Trong đầu cậu tràn ngập những ý nghĩ hỗn loạn và vô trật tự. Đi ngang qua phòng ngủ gần đó, thấy Liên Giang đang chơi guitar một mình.

 

“Hi!” Liên Giang nói: “Buổi tối đi đâu chơi?”

 

Giang Hồng dừng bước: “Vẫn chưa biết, cậu không ra ngoài sao? Không có hẹn hò à?”

 

Liên Giang: “Không có đâu, Tiểu Bì sẽ đến tìm tớ, bọn mình ăn cơm ở nhà ăn nhé?”

 

Giang Hồng: “Cậu cẩn thận đấy, bố cậu ấy dùng Sâm La Vạn Tượng chém cậu thành bốn mảnh đấy.”

 

Liên Giang: “Bọn tớ không phải loại quan hệ đó. Cậu bị tỏ tình có phải không? Tớ đã tìm tên cậu rồi.”

 

Giang Hồng định thề thốt phủ nhận, nhưng phủ nhận hiển nhiên cũng không có ý nghĩa, vì thế nói: “Tớ không biết đó là ai, không phải cậu đang trêu tớ chơi đấy chứ?”

 

“Cậu ngốc à ” Liên Giang nói: “Trừ thầy Lục Tu ra thì còn ai vào đây?”

 

Giang Hồng một tay đỡ trán. Liên Giang kinh ngạc nói: “Các cậu còn chưa… chưa…”

 

Giang Hồng lập tức nói: “Tớ trước đây vẫn luôn không nghĩ đến phương diện này mà! Rất rõ ràng sao? Không đến mức đó đâu!”

 

Liên Giang dường như còn sốc hơn Giang Hồng, nói: “Tớ còn tưởng rằng các cậu… các cậu khi cậu nhập học, đã là một đôi rồi chứ! Không phải thầy ấy đã đưa cậu đến sao?”

 

Giang Hồng nói: “Sao có thể! Anh ấy là học trưởng phụ trách dẫn dắt tớ!”

 

Liên Giang: “Các cậu không phải thường xuyên ở bên nhau sao? Thầy Lục Tu mỗi ngày đều chủ động đến tìm cậu.”

 

Giang Hồng: “Điều này không phải bình thường sao? Không thể có bạn tốt à? Cậu với Tiểu Bì cũng thường xuyên ở bên nhau chơi mà!”

 

Liên Giang vậy mà lại không nói nên lời. Liên Giang nói: “Các cậu vậy mà còn chưa… chưa xác định sao? Chẳng phải kiếp trước đã định sẵn rồi à? Chuyện này ngay cả Tiểu Bì cũng biết.”

 

Giang Hồng: “Thật sự là… Ừm, nói kiếp trước cũng hợp lý, nhưng Tiểu Bì tại sao lại biết?!”

 

Liên Giang: “Bố cậu ấy nói…”

 

Giang Hồng: “Chủ nhiệm giáo dục sao lại còn thảo luận loại chuyện này?! Thôi tớ không nói với cậu nữa… Tớ đi đây. Anh ấy còn đang đợi tớ dưới lầu.”

 

Liên Giang ném một nụ hôn gió về phía Giang Hồng: “Chơi vui nhé!”

 

Giang Hồng nói mấy câu rồi, vì thế tâm trạng trở nên càng phức tạp.

 

Buổi chiều 4 giờ rưỡi, Lục Tu tắm mình trong ánh nắng chiều, ngồi trên một bức tường thấp phía sau ký túc xá.

 

Giang Hồng đang khắp nơi tìm người, tiếng nói từ trên đầu truyền xuống: “Ở đây này, em nhìn đi đâu vậy?”

 

Giang Hồng hoảng sợ. Khi thấy Lục Tu, không hiểu sao lại trở nên căng thẳng.

 

Giang Hồng gãi đầu, nói: “Xuống lâu quá.”

 

“Không sao đâu.” Lục Tu thoải mái nói: “Lái xe đưa em đi ra ngoài hay đi xe buýt của trường?”

 

Giang Hồng buột miệng nói: “Đi xe buýt đi, có thể nói chuyện một lát.”

 

Mặc dù Lục Tu lái xe đưa cậu rất ngầu, nhưng Giang Hồng luôn chỉ có thể ôm anh, tiếng gió lại lớn, hai người suốt quãng đường rất ít khi nói chuyện.

 

Lục Tu vì thế “Ừm” một tiếng, rồi chậm rãi đi về phía cổng trường để đón xe buýt.

 

“Thi thế nào rồi?” Lục Tu lại hỏi.

 

Giang Hồng: “Cũng… cũng ổn đi?”

 

Giang Hồng trước sau vẫn lén nhìn Lục Tu. Nếu nói khi chưa gặp anh ấy, trong lòng còn có 1% ý nghĩ rằng có nên từ chối lời tỏ tình như vậy không, không phù hợp lắm, thì khi gặp mặt, chút ý nghĩ cuối cùng này quả thực hoàn toàn tan thành mây khói, không đáng nhắc tới——dù sao đối với người như Lục Tu, ở bên anh ấy thật sự rất vui vẻ, căn bản không dung thứ cho những ý nghĩ khác.

 

Sự dựa dẫm và yêu cầu của Giang Hồng đối với Lục Tu tựa như không khí vậy, hiện diện khắp nơi, không thể thiếu.

 

“Mấy hôm nay em thức đêm à?” Lục Tu hỏi.

 

“Ừm, ơ, sao anh biết?” Giang Hồng xoa mặt, nói: “Trông tiều tụy lắm hả? Rõ ràng đến thế sao?”

 

Lục Tu dừng bước, nhìn kỹ gương mặt Giang Hồng, rồi bất giác dời tầm mắt đi, nói: “Đèn ban công ký túc xá em tối qua sáng đến ba giờ sáng.”

 

Giang Hồng: “Ồ, anh dùng kính viễn vọng nhìn ký túc xá em à?”

 

Lục Tu: “Không có! Em nghĩ gì vậy? Từ phòng ngủ của anh nhìn sang, dù cách hai cây số, nhưng ban đêm nhìn rất rõ.”

 

Tại bến xe buýt của trường, xe đã đến, không ít người nhìn chằm chằm cặp đôi Lục Tu và Giang Hồng. Lúc này, Giang Hồng mới để ý hôm nay hai người đang đi giày đôi, quần áo cũng rất ăn ý. Áo phông mùa hè là mua chung, thỉnh thoảng Giang Hồng mua một chiếc màu trắng cho mình, cũng sẽ mua một chiếc cùng kiểu màu đen cho Lục Tu.

 

Đúng là như một cặp tình nhân… Giang Hồng liếc nhìn những ánh mắt xung quanh, nhưng dường như các học sinh không phải vì họ là hai nam sinh mà đặc biệt chú ý, dù sao ở đây cũng có không ít cặp đôi nam.

 

Lên xe, từng hàng ghế đều là những cặp tình nhân nhỏ.

 

Lục Tu và Giang Hồng ngồi ở hàng cuối cùng của xe buýt. Nữ sinh phía trước dường như rất muốn bắt chuyện với Lục Tu, vài lần quay đầu lại nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

 

“Tuần sau thi gì?” Lục Tu lại hỏi.

 

Giang Hồng: “Vẫn là môn Pháp bảo, nộp luận văn, em viết gần xong rồi. Một môn Lịch sử Trừ ma, cuối cùng là Khám phá Thế giới và môn Tổng hợp của thầy hiệu trưởng Tào.”

 

Giang Hồng lại ngáp một cái, quả thật vô cùng buồn ngủ. Mấy ngày nay cậu mỗi ngày chỉ ngủ hơn ba tiếng, hôm nay thi xong một môn, cả người thả lỏng hẳn.

 

Lục Tu đeo tai nghe không dây, đưa cho Giang Hồng một bên.

 

Giang Hồng tựa vào vai Lục Tu, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong lòng đang miên man suy nghĩ. Bài hát Lục Tu đang bật tình cờ là bản tiếng Quảng Đông của “Một giây cần có em”, Giang Hồng luôn cảm thấy dường như có gì đó ám chỉ.

 

Một khi cảm thấy mối quan hệ của cả hai không bình thường, Giang Hồng liền bắt đầu cảm thấy mọi thứ đều như là ám chỉ cậu, có lẽ Lục Tu đã sớm quen rồi, chỉ có mình cậu là ngây thơ mơ hồ?

 

Nhưng mà, nếu ở bên Lục Tu, quả thật rất thỏa mãn cái tôi hư vinh… Không, loại quan hệ thuần khiết này, sao có thể dùng cái tôi hư vinh để đong đếm? Ở bên một con rồng, quả thực là một thành tựu không ai có thể đạt được phải không?

 

Nếu để bố mẹ biết, sẽ thế nào đây?

 

Trong lòng Giang Hồng đang lăn tăn suy nghĩ. Chỉ ở Đại học Thương Khung, mọi người mới có vẻ không bận tâm, một khi trở về thế giới hiện thực, công khai mối quan hệ với bố mẹ Giang Hồng…

 

Những suy nghĩ kỳ lạ liên tiếp xuất hiện, chiếm đầy đầu óc Giang Hồng. Khi nghĩ đến việc cùng Lục Tu đối mặt với bố mẹ, áp lực ngăn cản từ gia đình trong vở kịch máu chó này, Giang Hồng cuối cùng không thể chịu đựng nổi, hoàn toàn ngủ gục.

 

“Đến rồi.” Lục Tu nói.

 

Trên xe trống không, chỉ còn lại Giang Hồng đã ngủ gục trong lòng Lục Tu.

 

“À, à…” Giang Hồng nói: “Mấy giờ rồi? Đi ăn cơm không?”

 

Lục Tu đã đặt một nhà hàng rất sang trọng, không khí vô cùng dễ chịu, nằm trên một sân thượng có thể nhìn ra khu vườn bên ngoài. Hôm nay còn náo nhiệt hơn cả Lễ Tình Nhân phương Tây, nhà hàng trên sân thượng không còn chỗ trống.

 

Lục Tu đã gọi món, rồi lặng lẽ nhìn Giang Hồng. Ngày thường đi ăn, luôn là Giang Hồng mở lời, dù cậu có gì có thể nói, cũng có thể tìm chuyện để nói nửa tiếng đồng hồ. Nhưng hôm nay, hoặc nói là mấy ngày gần đây, sau khi trải qua hàng loạt sự việc, Giang Hồng lại không nói nên lời, cố gắng lục lọi lòng mình cũng không tìm thấy chủ đề phù hợp, mặt còn hơi đỏ.

 

“Ting ting.” Điện thoại Giang Hồng có tin nhắn.

 

Ngay lập tức cậu như được đại xá, vội vàng nhìn vào điện thoại, người gửi tin nhắn là Tiểu Bì.

 

Giang Hồng liếc nhìn Lục Tu, rồi cúi đầu bắt đầu trả lời tin nhắn. Khi ở bên Lục Tu, cậu chưa bao giờ xem điện thoại; ngược lại, Lục Tu thỉnh thoảng sẽ chú ý tin nhắn, để tránh có việc gấp.

 

Tiểu Bì: 【 Ôi, Giang Hồng, tớ nghe Liên Giang nói, không phải như cậu nghĩ đâu, cậu ấy không nói rõ ràng. Nếu làm cậu cảm thấy bối rối thì thật sự xin lỗi nha! 】

 

Giang Hồng: 【 Ừm, không sao đâu, chúng tớ cũng chỉ là thuận miệng nói chuyện thôi mà. 】

 

Tiểu Bì: 【 Cậu nghe tớ giải thích nè, thật ra chỉ có các thầy cô biết thôi, Liên Giang luôn giữ kín như bưng! Chúng tớ chưa bao giờ nói với ai khác cả, trừ tớ với Liên Giang, những người khác chỉ có thầy hiệu trưởng Tào, bố tớ, và Tư Quy biết quan hệ của hai cậu thôi! Thầy Khả Đạt là tự thầy ấy đoán được, không có ai nói với thầy ấy cả! 】

 

Giang Hồng: “…”

 

Cái lời giải thích này căn bản không có ý nghĩa gì hết! Nội tâm Giang Hồng càng phát điên.

 

Tiểu Bì: 【 Nguyên văn lời của bố tớ là, thầy Lục đợi cậu hơn một trăm năm rồi, cho nên thầy ấy ở lại Đại học Thương Khung là vì cậu, đây là sự dẫn lối của vận mệnh. Ông ấy cũng chỉ là một lần thuận miệng nói ra, thật sự không nghĩ tới sẽ khiến cậu bối rối, quá xin lỗi. 】

 

Giang Hồng một bên trả lời 【 Không sao đâu không sao đâu 】, một bên lén nhìn Lục Tu một cái.

 

Lục Tu: “?”

 

Giang Hồng liền không trả lời tin nhắn nữa.

 

“Bận lắm sao?” Lục Tu hơi nghi hoặc hỏi, dù sao Giang Hồng mấy ngày nay biểu hiện thật sự quá kỳ lạ.

 

“Không có.” Giang Hồng lập tức nói, cứ thế nhìn Lục Tu xuất thần, nói: “Em vẫn còn hơi buồn ngủ…”

 

Lục Tu hiểu ý gật đầu. Hai người im lặng một lát, Giang Hồng thấy trên bàn có nến, bên cạnh nến còn cắm một bông hồng, rồi lại nhìn xung quanh các cặp đôi. Giữa các bàn ăn được ngăn cách bằng cây xanh và kính, có thể mơ hồ thấy bóng người, giống như một căn phòng nửa mở. Sân thượng nhà hàng có một bầu không khí đặc biệt, mọi người đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai câu nói chuyện. Nam sinh cũng không quá mạnh mẽ mà nữ sinh cũng không biểu hiện quá nhiều nhiệt tình. 

 

Nhà hàng chỉ có bàn của họ là hai nam sinh ngồi cùng nhau ăn bữa tối lãng mạn, nhưng không ai tỏ vẻ kỳ lạ, ngay cả nhân viên phục vụ cũng phản ứng rất tự nhiên.

 

“Hiệu trưởng đưa Thức Hồn cho em sao?” Lục Tu mở lời.

 

“Thức Hồn là cái gì?” Giang Hồng nhớ tới con dao nhỏ mà Tào Bân đã đưa cho mình, vội lấy ra đưa cho Lục Tu, nói: “Sao anh ấy biết hai chúng ta tối ở cùng nhau?”

 

Lục Tu tiện tay nhận lấy, nói: “Nếu không thì sao?”

 

Giang Hồng nói: “À, được rồi, nhưng đây lại là pháp bảo gì?”

 

Cậu chăm chú nhìn những ngón tay linh hoạt của Lục Tu đang đùa nghịch con dao nhỏ có vỏ bọc da, chỉ dài khoảng năm sáu centimet.

 

Lục Tu nhẹ nhàng rút con dao ra khỏi vỏ, lưỡi dao trông tựa như ngòi chích của bọ cạp.

 

“Thức Hồn có thể gây thương tổn đặc biệt cho các sinh vật đặc thù.” Lục Tu nói: “Anh sẽ dạy em một phép thuật.”

 

“Ở đây luôn sao?” Giang Hồng nhìn quanh.

 

Lục Tu đứng dậy, ngồi sát bên Giang Hồng, dùng thân mình che đi một bên, khiến Giang Hồng trở nên căng thẳng, nói: “Em không biết liệu có học được không…”

 

“Phép thuật này rất đơn giản.” Lục Tu nói: “Không cần nhớ bất kỳ chú ngữ nào, chỉ cần một phù văn, nhưng sẽ hơi đau một chút.”

 

Tiếp đó, Lục Tu dùng Thức Hồn rạch một vết trên ngón áp út của mình.

 

“Này, anh làm gì đó?!”

 

“Suỵt.” Lục Tu ra hiệu cho Giang Hồng đừng kêu lên.

 

Giang Hồng ngỡ ngàng nhìn Lục Tu, ngón tay anh ấy lập tức trào ra máu tươi, nhưng mà máu đó lại không phải màu đỏ thắm, mà là màu vàng óng!

 

Máu vàng óng! Giang Hồng chỉ mới thấy một lần, ở núi Kỳ Liên, khi Lục Tu bị thương trong lúc chiến đấu bằng chân thân của mình! Sau đó, ngay cả khi đối đầu với bản sao, Lục Tu cũng chưa từng chảy máu vàng óng!

 

Thức Hồn lại có thể xuyên qua hình dạng người của Lục Tu, trực tiếp đâm bị thương chân thân của anh!

 

Đẹp thật… Máu của Lục Tu không giống như màu sơn hay màu vẽ vàng, mà là màu vàng hồng sáng chói, tựa như ánh sáng nhạt phát ra trong đêm tối, đó là màu của ngọn lửa.

 

“Đưa tay đây cho anh, ngón nào cũng được.” Lục Tu nhắc lại: “Hơi đau một chút, linh lực long huyết quá mạnh, sẽ đốt cháy linh hồn em.”

 

Giang Hồng lập tức gật đầu, đưa tay trái cho Lục Tu. Lục Tu ấn ngón tay dính máu lên mu bàn tay cậu.

 

Giang Hồng tức khắc hồn vía lên mây, đau đến mức muốn thăng thiên! Đây đâu phải là “hơi đau một chút”? Đây là sự run rẩy đánh thẳng vào linh hồn sâu thẳm!

 

Ngay sau đó, Lục Tu rất nhanh chóng vẽ ra một phù văn. Long huyết dưới dạng phù văn hoàn toàn đi vào dưới da mu bàn tay Giang Hồng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã biến mất không dấu vết.

 

Cảm giác đau đớn lập tức rút lui, chỉ còn lại sự nóng rực, rồi sau đó là cảm giác ấm áp, và tiếp theo, không còn cảm giác gì nữa.

 

“Ái chà, thật sự hơi đau đó.” Mồ hôi trên trán Giang Hồng đã túa ra.

 

“Xong rồi.” Lục Tu nhẹ nhàng cọ mu bàn tay mình vào má Giang Hồng.

 

“Đây là gì vậy?” Giang Hồng lập tức phấn khích, giơ mu bàn tay trái lên nghiêm túc ngắm nghía, nói: “Có thể b*n r* quả cầu lửa không?”

 

Lục Tu ngồi trở lại đối diện, tra Thức Hồn vào vỏ, đáp: “Đây là một dấu vết không gian đặc trưng của Long tộc, tương tự nguyên lý của ‘kẽ hở’ mà Yêu tộc tu luyện ra, có thể giúp em chứa đồ vật.”

 

“À!” Giang Hồng hiểu ra, cậu thường thấy bạn học biến ra quả cầu pha lê và nhiều thứ khác từ những nơi khó hiểu, giống như Tiểu Bì đột nhiên rút ra thanh đại kiếm ván cửa.

 

“Vận chuyển linh lực đến phù văn, kích hoạt nó, để linh lực từ phần ngoài phù văn hút vào trong.” Lục Tu nói: “Em có thể triệu hồi vật phẩm đã cất giữ vào cái kẽ hở đặc biệt này. Thử xem?”

 

Lục Tu kéo tay Giang Hồng, để cậu đặt mu bàn tay lên đĩa thức ăn trên bàn. Giang Hồng làm theo lời Lục Tu dạy, đột nhiên chiếc đĩa thức ăn không một tiếng động biến mất.

 

“Đảo ngược dòng chảy.” Lục Tu lại nói: “Vận chuyển linh lực, để nó từ điểm giữa phù văn khuếch tán ra ngoài, chính là sử dụng ngược hướng.”

 

“Viu” một tiếng, chiếc đĩa thức ăn như đĩa bay b*n r*, Lục Tu nhanh chóng bắt lấy, đặt lên bàn.

 

“Ôi, ôi, ôi!” Giang Hồng nói: “Thần kỳ quá! Cái gì cũng có thể đựng được sao? Vậy em cho cả nhà vào đó, ngồi máy bay không phải có thể trốn vé à?”

 

“Dừng lại!” Lục Tu ngăn Giang Hồng lại khi thấy cậu định dùng phù văn để hút cả những hành động nhàm chán của mình, rồi giải thích: “Không thể chứa vật sống đâu. Không gian trong đó cũng rất hạn chế, lại còn dễ bị pháp lực của em làm rối loạn…”

 

“Đúng rồi, đúng rồi.” Giang Hồng có chút cảm khái — pháp lực của mình đúng là quá yếu, đến việc biến hóa người sống cũng không làm nổi. Bỗng nhiên, cậu chợt lóe lên ý tưởng, hớn hở nói: “Nhưng ít nhất cũng có thể lên Xuân Vãn (1) biểu diễn tiết mục, đúng không?”

 

Lục Tu: “…”

 

“Anh cho em phép thuật này là để em cất giữ cái gì?” Lục Tu kiên nhẫn nói.

 

Giang Hồng cười hì hì, nói: “Vật sống dạng thực vật sao?”

 

Lục Tu nói: “Vạn Vật Thư.”

 

“À —!” Giang Hồng như bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu ra, nói: “Đúng rồi! Như vậy sẽ không sợ bị cướp!”

 

Lục Tu nói: “Ban đầu anh định làm cho em một chiếc nhẫn, dù sao pháp bảo có thể chứa được nhiều hơn, nhưng lỡ như nhẫn bị cướp thì cũng như nhau, cho nên sử dụng ấn ký long huyết an toàn hơn.”

 

“Đúng, đúng, đúng!” Giang Hồng mỗi ngày đều đeo chiếc túi xách một vai bên người, Vạn Vật Thư bên trong chưa bao giờ rời khỏi người. Lần này cậu đã hiểu, lấy Vạn Vật Thư ra, thử cất nó vào cái kẽ hở này, rồi lại như rút kiếm mà dứt khoát rút ra.

 

Tiếp đó cậu bắt đầu luyện tập đặt tay trái lên eo, tay phải ấn lên mu bàn tay trái, giống như kiếm khách làm động tác “rút kiếm” rất ngầu.

 

Lục Tu nhìn động tác của Giang Hồng, đột nhiên nở nụ cười.

 

Giang Hồng cũng cảm thấy rất thú vị, quá ngầu!

 

“Bởi vậy, trừ khi đối phương chặt tay em.” Giang Hồng nói: “Nếu không thì Vạn Vật Thư sẽ không bao giờ bị cướp đi nữa.”

 

“Tuy rằng sẽ không xảy ra loại tình huống này.” Lục Tu đáp: “Nhưng chặt tay cũng không cướp đi được, bởi vì nơi được khắc ấn ký long huyết không phải trên tay em, mà là trên linh hồn em, chính xác mà nói, là trên tay linh hồn em.”

 

Giang Hồng nửa hiểu nửa không, gật gật đầu. Lục Tu quan sát cậu một lát, đột nhiên lại có chút bất an, nói: “Tạo ấn ký long huyết, em sẽ không không thích chứ?”

 

“Đương nhiên là không rồi!” Giang Hồng nói: “Sao anh lại nói vậy?”

 

Lục Tu nói: “Giống như để lại một dấu ấn trên linh hồn em, có một số người không thích bị để lại dấu ấn…”

 

“Hoàn toàn không có đâu!” Giang Hồng nói: “Em siêu thích cái ấn ký này!”

 

Lục Tu lại có vẻ như trút được gánh nặng, gật đầu nói: “Vậy thì được.”

 

Giang Hồng bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị, nếu anh sợ em bận tâm, sao không hỏi em ngay từ đầu chứ?

 

“Ăn cơm đi.” Lục Tu nói: “Đồ ăn lên rồi, đừng nghịch nữa.”

 

Giang Hồng vẫn chưa thỏa mãn, lặp đi lặp lại vài lần nữa mới bắt đầu ăn tối. Lục Tu dặn: “Em chỉ có thể đặt những thứ quan trọng nhất vào đó, tốt nhất chỉ đặt Vạn Vật Thư thôi, ngàn vạn lần đừng ham tiện, cái gì cũng nhét vào.”

 

Nếu Lục Tu không nói, khẳng định Giang Hồng sẽ coi nó như túi đồ cá nhân. Nhưng một khi đồ đạc chất đầy, nó sẽ giống như chiếc túi bảo bối của Doraemon không được sắp xếp thường xuyên. Mỗi khi cần dùng lại luống cuống, lôi ra đủ thứ vướng víu.

 

“Được thôi!” Giang Hồng nói.

 

“Cái đó, em vẫn nên mang theo.” Lục Tu lại nhắc nhở.

 

“Ừm.”

 

“Hôm nay…” Giang Hồng trầm ngâm một lát rồi bất chợt lên tiếng.

 

“Sao vậy?” Lục Tu không ngẩng đầu lên, đáp lời.

 

Giang Hồng hỏi: “Anh đã xem ‘tường tỏ tình’ chưa?”

 

Lục Tu đột nhiên ngừng hẳn động tác, không nói gì.

 

Giang Hồng vốn định trêu chọc một chút, liền nói: “Nhiều người tỏ tình với anh quá trời luôn đó.”

 

Sau một thoáng dừng lại ngắn ngủi, Lục Tu liền trở lại bình thường, liếc nhìn Giang Hồng một cái: “Toàn là mấy đứa học trò nghịch ngợm thôi, em đừng để ý làm gì.” Tim Giang Hồng bỗng nhiên lại đập loạn xạ. Nếu là trước đây, có lẽ cậu sẽ chẳng hề để tâm đến đoạn đối thoại này, chỉ xem như một cuộc trò chuyện phiếm bình thường. Nhưng giờ đây, sao nghe câu nào cũng thấy như có ẩn ý.

 

“Anh sợ em ghen hả?” Giang Hồng cười hỏi.

 

“Giờ em chẳng phải đang ghen đó sao?” Lục Tu hỏi ngược lại.

 

Giang Hồng cứng họng. Phản ứng của Lục Tu dường như đã chứng thực suy đoán của cậu, nhưng khi nghe xong, cậu lại thấy vui lạ lùng.

 

“Hiệu trưởng Tào…” Giang Hồng nói: “Còn nhiều hơn anh nữa kìa!”

 

Lục Tu đáp: “Ừm, nhưng cũng chẳng để làm gì, thầy ấy vẫn độc thân mà.”

 

Giang Hồng cười mấy tiếng ha hả, rồi nói: “Em còn thấy cả Hạng Thành nữa.”

 

“Ngõa Tổng hả?” Lục Tu đáp: “À, thầy ấy cũng được nhiều người yêu mến lắm, dù em chưa gặp thầy ấy bao giờ.”

 

“Tại sao lại gọi là Ngõa Tổng*?” Giang Hồng hỏi: “Thầy ấy giỏi xây nhà lắm sao?”

 

(*Đoán là Ngoã trong "ngoã công" 瓦工 /wǎgōng/ xây nhà; thợ xây)

 

Lục Tu nhún vai, nói: “Anh không biết, mọi người đều gọi thầy ấy như vậy.”

 

Giang Hồng tò mò hỏi: “Hiệu trưởng Hạng là người như thế nào vậy?”

 

Lục Tu suy nghĩ một lúc, thấy thật khó để miêu tả, cuối cùng chỉ nói: “Là một người rất biết thấu hiểu người khác.”

 

Giang Hồng gật đầu. Lục Tu nói thêm: “Thầy ấy sẽ đứng ở góc độ của nhiều người, đặt mình vào hoàn cảnh người khác để thấu hiểu họ.”

 

Giang Hồng hỏi: “Ví dụ như thế nào?”

 

Lục Tu đáp: “Ví dụ như sự cô độc, nỗi đau khổ, những điều khó xử mà người khác buộc phải làm, cùng với rất nhiều mặt tối mà chính bản thân họ cũng không muốn thừa nhận. Thầy ấy hoàn toàn xứng đáng là một hộ pháp võ thần.”

 

Giang Hồng thầm nghĩ, Lục Tu gần như rất hiếm khi đưa ra đánh giá hoàn toàn khẳng định về người khác, ngay cả với sư phụ của họ là Tào Bân, Lục Tu cũng chỉ thể hiện sự tôn kính chứ không phải sự sùng bái vô điều kiện; còn những người như Trần Chân và những người ở Khu Ủy lại càng khác.

 

Chỉ duy nhất Hạng Thành, Lục Tu mới từ tận đáy lòng tôn trọng anh ấy. Có lẽ Lục Tu cũng cảm nhận được sự thấu hiểu mà Hạng Thành dành cho mình?

 

Vậy thì, sự cô độc và đau khổ mà Lục Tu được Hạng Thành thấu hiểu, rốt cuộc là gì?

 

Đôi khi Giang Hồng cảm thấy mình có thể chạm đến một vài điều đó. Cậu không kìm được mà tự đặt mình vào vị trí của Hạng Thành để so sánh, liệu bản thân có phải là người hiểu Lục Tu nhất trên đời này không?

 

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác à… Giang Hồng lại bắt đầu suy nghĩ miên man.

 

Sau bữa tối, Lục Tu lại hỏi: “Muốn đi đâu chơi? Đi dạo phố mua sắm không? Có muốn mua gì không?”

 

“Không không.” Giang Hồng đáp. “Em không có ý định mua sắm gì cả.”

 

Lục Tu nói: “Ở tiết học Khám phá Thế giới buổi hôm trước, em chẳng hỏi anh có bao nhiêu tiền sao? Muốn mua gì thì cứ nói đi.”

 

Giang Hồng cười nói: “Anh vẫn còn nhớ à.”

 

Đêm hè hơi oi bức, Giang Hồng và Lục Tu đi xuyên qua con đường nhỏ rợp bóng cây, dưới ánh đèn vàng cam. Lục Tu đưa tay ngắt một chiếc lá, rồi tiện tay làm một phép thuật b*n r*. Chiếc lá nhẹ nhàng bay lượn, tựa như cánh bướm trong đêm.

 

Giang Hồng đáp: “Em hỏi bâng quơ vậy thôi, thật sự không muốn gì cả.”

 

Lục Tu lại ra hiệu cho Giang Hồng nhìn. Chiếc lá kia đột nhiên phát ra ánh sáng, ngay sau đó, tất cả lá cây trên con đường đều phát ra ánh sáng lấp lánh như đom đóm, xoáy tròn bay lượn trong không trung, giống như đang nhảy múa, rồi lại đồng loạt trở về cành cây, tràn ngập vẻ mộng ảo.

 

Giang Hồng đứng dưới tán cây, bầu trời đầy mây đen, bốn phương tám hướng lấp lánh những đốm sáng.

 

“Muốn đi đâu?” Lục Tu nói: “Nếu em không nói, anh sẽ quyết định.”

 

Giang Hồng ngáp một cái, nói: “Em muốn ngủ, đi đâu cũng được.”

 

Giang Hồng mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi, cậu nhìn Lục Tu như một đứa trẻ con, uể oải, chỉ còn thiếu dụi mắt nữa thôi.

 

Lục Tu suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy… về phòng ngủ của anh ngủ nhé?”

 

“Đó đúng là đề nghị tuyệt vời nhất!” Giang Hồng đáp. Cậu thật sự rất muốn ngủ bù, và cũng rất muốn ôm Lục Tu ngủ… A, cái ý nghĩ này thật sự quá mờ ám, nhưng đề nghị của Lục Tu lại đúng lúc vô cùng. Bởi Giang Hồng chỉ có thể ngủ say như chết khi ở trong môi trường quen thuộc, tràn ngập cảm giác an toàn.

 

“Muốn bay về hay chờ xe buýt?”

 

“Chờ xe buýt đi.” Giang Hồng đáp: “Em ăn no quá rồi, bay nữa sợ nôn ra mất.”

 

Thế là Lục Tu và Giang Hồng chầm chậm đi trên đường, đến điểm đón xe buýt.

 

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác… Giang Hồng vẫn đang suy nghĩ về lời Lục Tu nói. Nếu mình là Lục Tu, mình sẽ có sự cô độc như thế nào?

 

Cậu có chờ đợi thêm một người suốt 160 năm không?

 

Không hiểu sao, trong lòng Giang Hồng lại hiện lên những lời này. Bỗng chốc, cậu lại nghĩ đến cuốn Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung mà mình đã đọc khi còn nhỏ, nhớ đến Trương Tam Phong, một thế hệ tông sư, khi đã trăm tuổi, và nhớ đến Quách Tương, người từng yêu ông.

 

“Trương Tam Phong nhìn di thư của Quách Tương, trước mắt dường như lại thấy bóng dáng thiếu nữ minh tuệ tiêu sái năm nào.”

 

“Chỉ là, đó đã là chuyện của trăm năm trước.”

 

Đó là câu nói khiến cậu chấn động nhất.

 

“Em không cần phải ghen.” Lục Tu đột nhiên nói.

 

Giang Hồng bừng tỉnh, nói: “À, em… Có sao? Em không có mà?” Không ngờ Lục Tu vẫn còn nghĩ đến chuyện trên diễn đàn.

 

Giang Hồng không dám nhìn Lục Tu. Lục Tu một tay đặt lên vai cậu. 8 giờ 40 tối, họ đang chờ chuyến xe cuối cùng về trường.

 

“Lúc Viên Sĩ Vũ đến, em đã ghen rồi đó.” Lục Tu đáp.

 

Giang Hồng không dám nhìn anh, lại nghe trong giọng nói của anh phảng phất chút ý cười.

 

“Cái đó không giống nhau!” Giang Hồng cố gắng biện minh.

 

Tay Lục Tu lướt qua vai Giang Hồng, véo nhẹ vài cái vào tai cậu, như thể đang đùa nghịch.

 

“Tình cảm của anh cũng chỉ dành cho một mình em thôi.” Lục Tu cuối cùng nói: “Sẽ không dành cho bất cứ ai khác.”

 

Một tiếng “Oanh” vang lên, tựa như pháo hoa vừa nổ tung trong đầu Giang Hồng.

 

“A a a, trời ạ! Nghe ngại quá đi mất!” Giang Hồng đỏ bừng mặt, đẩy tay Lục Tu ra, nói.

 

“Lần trước em chẳng nói y chang vậy sao?” Lục Tu khó hiểu nhìn Giang Hồng, ý là tại sao lần trước cậu nói như vậy mà không hề thấy ngại ngùng chút nào?

 

Giang Hồng vừa ngượng vừa muốn cười, cứ nhìn chằm chằm Lục Tu.

 

Lục Tu thoáng ngẩn ra, rồi đột nhiên nở nụ cười, như muốn nói điều gì đó, ngay sau đó mặt anh cũng đỏ ửng.

 

Anh muốn nói nhưng lại thôi, ánh mắt dừng trên môi Giang Hồng, nhẹ nhàng hít thở.

 

Đúng lúc này, xe buýt tới. Chiếc xe không bấm còi, nhưng cả hai đều nghe thấy tiếng động. Khi cửa xe mở ra, Giang Hồng như bay lên xe, nhanh chóng ngồi vào vị trí quen thuộc của mình – hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ.

 

Lục Tu cũng bất chợt theo lên, ngồi ngay bên cạnh Giang Hồng.

 

Giang Hồng thở dồn dập, Lục Tu liền im lặng.

 

Xe buýt khởi hành, xa xa mây đen giăng kín, trong tầng mây ẩn hiện những tia chớp lóe lên. Năm phút sau, Lục Tu nói: “Trời sắp đổ mưa lớn rồi.”

 

“Ừm.” Giang Hồng bình ổn tâm trạng, dịch về phía Lục Tu một chút. Lục Tu liền thuận thế ôm cậu vào lòng, để cậu tựa vào ngực mình.

 

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác… Giang Hồng mệt đến mức mắt không mở nổi, ngay cả tiếng sấm và tia chớp không lâu sau đó cũng chỉ như những khúc dạo đầu nho nhỏ trong giấc mơ lướt qua biển ý thức vô biên của cậu.

 

Chờ đợi một người 160 năm, rốt cuộc là tư vị gì? Mười năm, hai mươi năm, đã đủ để ký ức của một người trở nên mơ hồ, không còn nhớ rõ khuôn mặt đối phương nữa.

 

“Đi thôi!” Lục Tu nói: “Về rồi tắm!”

 

Mưa lớn như trút nước, hoành hành khắp Tần Lĩnh. Khi Giang Hồng tỉnh lại, cậu cùng Lục Tu xuống xe, định chạy nhanh từ cổng chính về ký túc xá.

 

Lục Tu thổi một tiếng huýt sáo, chiếc Kawasaki H2 xé nước, “xoạt” một cái trôi dạt đến trước cổng trường, như thể được triệu hồi.

 

“Lên xe!”

 

Trở lại trường học, không cần lo lắng về việc sử dụng phép thuật ngoài trường bị giám sát rồi rắc rối, Lục Tu bước lên xe, Giang Hồng liền nhảy lên ghế sau, ôm chặt lấy eo Lục Tu, úp mặt vào lưng anh.

 

Chiếc Kawasaki H2 tựa như một con thuyền cao tốc, trong tiếng sấm và mưa lớn ầm ầm tung lên những đợt sóng nước trắng xóa, xuyên qua nửa khuôn viên trường. Trong đêm tối, phía trước vô biên vô hạn, chỉ có ánh đèn pha của xe máy chiếu rọi những hạt mưa bay lượn, tựa như hàng vạn tia chớp bị đánh nát, lướt đi trong màn đêm.

 

Dưới chiếc áo sơ mi ướt đẫm của Lục Tu là làn da nóng bỏng, mang lại cảm giác tràn đầy an toàn. Giang Hồng cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Lục Tu.

 

“Em đang nghĩ gì vậy?” Lục Tu giảm tốc độ, vòng qua khu dạy học: “Tỉnh ngủ chưa?”

 

Giang Hồng lớn tiếng đáp: “Em không nói cho anh biết đâu!”

 

Lục Tu liền lướt xe một cái, “rầm” một tiếng lại bắn tung một cột sóng nước cao gần một mét: “Em có biết anh đang nghĩ gì không?”

 

“Anh đang nghĩ gì?” Giang Hồng hỏi.

 

Chiếc Kawasaki H2 giảm tốc độ, chậm rãi tiến vào tầng trệt khu ký túc xá của nhân viên trường học, rồi dừng lại.

 

“Anh cảm nhận được nhịp tim của em.” Lục Tu đáp trong một khoảng lặng.

 

Trong thang máy, cả hai ướt sũng từ đầu đến chân, Lục Tu vẫn nắm tay Giang Hồng. Trở về phòng ngủ, bật đèn sưởi, bên ngoài ban công gió mưa vẫn gào thét.

 

Giang Hồng lập tức đi tắm để tránh bị cảm lạnh. Khi đang tắm dở, Lục Tu đẩy cửa bước vào. Động tác của anh tự nhiên đến lạ. Anh đứng dưới vòi sen, vặn nước nóng đến mức lớn nhất.

 

Giang Hồng: “!!!”

 

Đây không phải lần đầu cậu thấy cơ thể Lục Tu, nhưng không hiểu sao, hôm nay nhìn thấy lại cảm thấy quá đỗi gợi cảm! Anh có đôi chân dài, xương quai xanh rõ ràng, cơ bụng săn chắc, lại còn rất trắng nõn.

 

Việc bản thân lại cảm thấy cơ thể của một nam sinh gợi cảm đến vậy, có lẽ là vì Lục Tu, dù sở hữu vóc dáng của một thanh niên nam tính, nhưng ở một vài chi tiết rất nhỏ lại mang đặc điểm của rồng, ví dụ như hình dáng một số nhóm cơ nhỏ chẳng hạn.

 

“Em… em tắm xong rồi.” Giang Hồng nói.

 

Lục Tu tắt nước, trong một màn sương trắng mịt mờ, anh dùng khăn tắm lau mạnh đầu cho Giang Hồng mấy cái, rồi mới nói: “Đi thôi.”

 

Giang Hồng sấy khô tóc, quen đường cũ lấy quần áo của Lục Tu mặc vào rồi nằm sấp trên giường.

 

160 năm…

 

Không, không phải 160 năm, mà là vĩnh viễn.

 

Cho đến giờ phút này, một ý niệm sâu thẳm trong lòng Giang Hồng cuối cùng cũng khiến cậu thật sự “đặt mình vào hoàn cảnh người khác” mà thấu hiểu Lục Tu. Anh không hề biết cuộc tìm kiếm này sẽ kết thúc sau 160 năm, cũng chưa bao giờ xác định rõ ràng rằng người mình chờ đợi sẽ đến sau 160 năm… Đối với Lục Tu mà nói, mỗi ngày sống trong đó đều là sự mịt mờ, có lẽ là ngày mai, hoặc có lẽ là mãi mãi.

 

“Lại đang ngủ.” Lục Tu tắm xong đi ra, lau khô tóc, thấy Giang Hồng đã nằm sấp trên giường ngủ say.

 

Anh tiện tay tắt đèn, ngồi bên mép giường, lướt mắt qua điện thoại một cách tùy ý, rồi nằm xuống bên cạnh Giang Hồng. Một lát sau, anh nhẹ nhàng lay Giang Hồng.

 

Giang Hồng liền tự giác xoay người lại, theo bản năng ôm lấy Lục Tu, quấn quýt trên người anh mà tiếp tục ngủ.

 

-----------------------------

 

(1) Gala năm mới CCTV, còn được gọi là Đêm hội mùa xuân và thường được viết tắt bằng tiếng Trung Quốc là Xuân Vãn (tiếng Trung: 春晚; bính âm: Chūnwăn), là một chương trình đặc biệt mừng Tết nguyên đán của Trung Quốc được sản xuất bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV). Được phát sóng vào đêm trước Tết Nguyên đán trên CCTV-1, kênh truyền hình cáp CCTV-3, kênh truyền hình vệ tinh CCTV-4, CCTV-7 và CCTV-14 và trên toàn cầu thông qua China Global Television Network, chương trình luôn có lượng người xem từ 700 triệu trở lên hàng năm, biến nó thành một trong những sự kiện truyền hình hàng đầu Trung Quốc.- Theo Wikipedia, đọc thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/%C4%90%C3%AAm_h%E1%BB%99i_m%C3%B9a_Xu%C3%A2n_CCTV

Bình Luận (0)
Comment