Trận mưa này kéo dài liên tục mấy ngày, từ thứ Sáu đến thứ Hai. Giang Hồng ngày nào cũng ở lại phòng ngủ của Lục Tu, ngủ đến tận gần 12 giờ trưa. Bên ngoài vẫn đổ mưa lất phất không ngừng, gột rửa những tán lá cây thành màu xanh tươi mới.
Mở mắt ra là có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, không khí tươi mát ẩm ướt từ núi rừng tràn vào, xung quanh một mảnh tĩnh lặng. Lục Tu luôn ngủ rất muộn cùng Giang Hồng, nhưng anh cũng luôn dậy sớm hơn cậu một chút. Làm sao Giang Hồng biết được? Bởi vì khi cậu mở mắt, bên cạnh luôn còn vương lại hơi ấm cơ thể của Lục Tu.
Lục Tu sau khi dậy liền bắt đầu chấm điểm bài kiểm tra cuối kỳ, đối chiếu danh sách điểm danh, cho điểm từng học sinh. Cái dáng vẻ nghiêm túc của anh khi mặc đồ ở nhà, ngồi bên bàn làm việc, khiến Giang Hồng cảm thấy thật không chân thực.
Một con rồng đang làm giáo viên… Một con rồng đang chữa bài kiểm tra… Một con rồng đang chơi game, điện thoại…
Bất cứ chuyện gì, một khi kết hợp với thân phận của Lục Tu, đều trở nên huyền ảo đến lạ, bao gồm cả chuyện một con rồng lại có thể kiện cấp trên lên bảng thông báo như vậy.
Chỉ là, chúng ta hiện tại đến cùng là quan hệ gì?!
Trong khoảng thời gian này, Giang Hồng bắt đầu cảm nhận được họ quả thật rất giống những người yêu nhau. Lục Tu cũng dường như tự nhiên trở thành bạn trai của cậu, nhưng cậu có nói gì đâu chứ?
Lỡ anh ấy nói ra thì sao? Mình phải làm gì đây? Giang Hồng lại bắt đầu luẩn quẩn trong mớ suy nghĩ rối bời.
May mà Lục Tu chẳng nói gì, trước sau vẫn tỏ ra vô cùng bình thường. Suốt cuối tuần này, hai người họ vẫn luôn ở bên nhau. Rất nhiều lần Giang Hồng hoàn toàn quên bẵng đi việc rối rắm về mối quan hệ của họ, lại trở về với trạng thái như trước. Nhưng đến tối cuối tuần, khi cả hai chia tay, Giang Hồng trở về phòng ngủ của mình và nghe nhóm bạn cùng phòng vui vẻ trò chuyện, cậu lại bắt đầu cảm thấy bối rối.
Kim đã thành công hẹn được cô gái mèo Ba Tư xinh đẹp kia, nhưng lại căng thẳng đến mức không thể mở lời. Hai người ở bên nhau với tư cách bạn bè một thời gian, mà chẳng có tiến triển gì.
“Thế thì cái này tính là gì?” Hạ Giản nói: “Sao cậu lại nhát gan thế? Tỏ tình đi chứ!”
“Tỏ tình cái khỉ gì!” Kim gần như gào lên: “Tớ không nói được!”
Trương Tích Đình hỏi: “Cậu có thích cô ấy không?”
Kim đáp: “Đương nhiên thích, nhưng tớ là sư tử, cô ấy là mèo mà… Tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, vẫn không nói ra được…”
Giang Hồng đang đeo kính bảo hộ, tranh thủ thời gian mài một linh kiện hợp kim cho thanh Tây Dương kiếm trên ban công, nghe cuộc nói chuyện vọng vào từ trong ký túc xá mà không khỏi bật cười.
“Quan trọng nhất là cậu có thích cô ấy không.” Trương Tích Đình nói: “Con người nhất định phải trung thực với nội tâm của mình, giống như Russell (1) đã nói vậy…”
“Russell là ai?” Hạ Giản nghi hoặc hỏi.
“Một triết gia của nhân loại bọn họ.” Kim thì lại biết.
“Tớ biết, tớ biết!” Giang Hồng lập tức đáp: “Đó là một trong những thần tượng của tớ.”
Trương Tích Đình búng tay một cái, nói: “Tiếp theo, xin mời bạn Giang Hồng trả lời câu hỏi này.”
Giang Hồng hiểu Trương Tích Đình muốn nói câu nào, vừa chuyên tâm làm đồ nguội, vừa đáp: “Cái gọi là trí tuệ, chính là khi chúng ta đối mặt với khó khăn và lựa chọn, nhất định phải tự hỏi mình ‘Sự thật là gì? Chân tướng mà sự thật ủng hộ, lại là gì?’. Sự thật không vì bạn ‘cảm thấy nên như thế nào’ mà thay đổi.”
“Chính xác.” Trương Tích Đình nói: “Đừng dùng đạo đức và d*c v*ng để vướng bận nó, đừng tự lừa dối mình, sự thật vẫn là sự thật.”
Giang Hồng thật sự rất thích trí tuệ của Russell. Cậu cũng luôn dùng nguyên tắc này để tự yêu cầu bản thân. Một năm trước, khi cậu từng nghĩ đến việc bỏ học, Tào Bân cũng đã nói những lời tương tự. Có lẽ chính vì vậy, cậu đã trở thành đệ tử chân truyền của Tào Bân. Sâu thẳm trong nội tâm của họ đều có một điểm tương đồng – tôn trọng sự thật, tôn trọng chân tướng.
Hạ Giản: “Thế cô ấy có thích cậu không?”
Kim nói: “Cô ấy nhận quà rồi, còn rất thích nữa, cậu nói xem? Chỉ chờ tớ mở lời thôi.”
Giang Hồng vẫn không nói gì, đẩy kính bảo hộ lên trán, im lặng làm thanh Tây Dương kiếm của mình, lạch cạch lạch cạch, gõ gõ đập đập.
Sự thật là, mình có thích anh ấy không? Giang Hồng cũng đang tự hỏi chính mình. Mãi cho đến khi phòng ngủ đều tắt đèn, Kim vẫn còn đang rối rắm với chuyện tình cảm của mình trong bóng tối, Giang Hồng mới nhẹ nhàng chân tay, trở về giường nằm ngủ.
“Nghe nói thầy Lục sẽ biểu diễn tiết mục trong lễ kỷ niệm thành lập trường đó!”
Thứ Hai là buổi kiểm tra thực hành. Bài kiểm tra học kỳ này được chia theo nhóm, lấy thành tích của nhóm làm căn cứ đánh giá. Học sinh đã kiểm tra xong phần lớn các môn học, nên bài kiểm tra thực hành hôm nay đối với mọi người chỉ như đang chơi, ai nấy đều sôi nổi bắt đầu bàn tán về lễ kỷ niệm thành lập trường.
Ngày mai chính là lễ kỷ niệm thành lập trường Đại học Thương Khung. Cùng ngày sẽ có chợ công ích của học sinh, cùng với các loại triển lãm. Đồng thời, vào ngày kỷ niệm, tất cả pháp thuật cấm chế trong khuôn viên trường sẽ được mở ra. Cuối cùng, vào buổi tối còn có biểu diễn, tất cả giáo viên đều phải lên sân khấu, biểu diễn tiết mục cho học sinh, thể hiện một bộ dáng khác hẳn ngày thường, tục gọi là “sập nhân vật” (nhân thiết sụp đổ), nhằm rút ngắn khoảng cách giữa thầy trò.
Khả Đạt có một năm còn mặc đồ nữ, hoàn toàn “sập nhân vật” theo đúng nghĩa đen.
“Thầy ơi, năm nay thầy sẽ giả làm gì ạ?” Có người hỏi.
Khả Đạt đang quan sát trận đấu, xem năng lực của học sinh mình đã dạy suốt một học kỳ ra sao, lớn tiếng nói: “Tập trung kiểm tra đi! Đừng nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó!”
Giang Hồng cùng Liên Giang, Kim và Xà yêu Thường Quân được xếp vào một nhóm. Vẫn chưa đến lượt họ lên sân khấu, Giang Hồng liền cùng Liên Giang ngồi ở một góc nhỏ giọng trò chuyện.
Sau đêm đó, mối quan hệ giữa Giang Hồng và Liên Giang càng tiến thêm một bước, như thể cả hai đã biết một vài bí mật của đối phương, và cũng kéo gần khoảng cách giữa họ.
“Tớ thì lại rất tò mò về thầy Lục…”
“Cậu nói người tỏ tình đó sẽ là anh ấy sao?” Giang Hồng vẫn đang rối bời.
“Chắc chắn rồi, còn ai ở đây nữa?” Liên Giang đáp.
Giang Hồng nói: “Nhưng Lục Tu anh ấy… chẳng nói gì cả.”
Liên Giang: “Ồ?”
Giang Hồng: “Tớ không thể nào đi hỏi thẳng mặt anh ấy được! Ngại chết đi được, lỡ không phải thì sao?”
Liên Giang: “Thế thì sao? Cậu cứ hỏi từng người có khả năng tỏ tình với cậu xem? Là cậu sao? Là cậu ư? Là cậu đã tỏ tình với tôi trên bảng thông báo sao? Anh trai này, anh có thích tôi không? Ồ không phải à, vậy những khả năng khác đều loại trừ, chắc phải là thầy Lục rồi…”
“Nhanh im miệng đi!” Giang Hồng hận không thể đào hố chôn mình xuống, càng lúc càng ngại.
Liên Giang ha ha cười vang, một tay khoác lên vai Giang Hồng.
Giang Hồng: “Gần đây cậu vẫn độc thân sao?”
Mặc dù Liên Giang và Tiểu Bì luôn ở bên nhau, nhưng Giang Hồng có thể cảm nhận được Liên Giang xem Tiểu Bì như một đứa em trai để chăm sóc. Chẳng may Liên Giang mà hẹn hò, Tiểu Bì còn có thể ghen nữa. Nhưng nhìn hai người họ, lại thấy thật tốt đẹp! Liên Giang đẹp trai, lại rất năng động, biết chơi ván trượt, lại còn rất rộng rãi, tính tình tốt, đối xử với mọi người rất thân thiện, tràn đầy ánh nắng và nhiệt huyết.
Còn Tiểu Bì lại là kiểu thiếu niên nhỏ nhắn cần được quan tâm, tuy thường xuyên ngây ngốc và không quá tự tin, Liên Giang Hồng cũng luôn muốn chăm sóc và yêu thương cậu bé.
Liên Giang nói: “Cậu ấy làm cho tớ một thanh kiếm bảng to, cảm động quá chừng.”
“Ừm, sẽ rất cảm động sao?” Giang Hồng thầm nghĩ, Lục Tu khi nhận được thanh Tây Dương kiếm, chắc cũng sẽ rất cảm động nhỉ?
“Chúng ta quay lại chủ đề thầy Lục đi…”
“Tớ cho rằng chủ đề này không cần thiết phải tiếp tục…”
“Đầu tiên, cậu phải xác định rõ bản thân, có thích thầy Lục hay không.”
“Thôi đừng nói nữa, đến lượt chúng ta lên sân khấu rồi.”
“Còn sớm chán.”
“Không phải…” Giang Hồng nói: “Liên Giang, cậu nghe tớ nói đã.”
Liên Giang bỗng nhiên hỏi: “Có phải cậu vẫn chưa thể chấp nhận xu hướng tính dục của mình không?”
“Hả?” Giang Hồng bất ngờ bị hỏi trúng ngay trọng tâm.
Liên Giang quả nhiên là người từng trải, một lời đã nói trúng tim đen.
Dường như là vậy. Giang Hồng nghĩ đi nghĩ lại, vốn dĩ cậu đang định nói điều này, liền giải thích: “Từ nhỏ đến lớn, tớ chưa từng thích con trai, cũng chưa từng được con trai theo đuổi. Đột nhiên lại thành ra thế này, tớ thật sự rất khó… tiêu hóa.”
Liên Giang nói: “Được rồi, vậy chúng ta làm một giả thuyết nhé. Dù sao Yêu tộc đều có thể biến hóa mà, nếu thầy Lục biến thành một chị gái xinh đẹp thì sao?”
Giang Hồng: “!!!”
Liên Giang ra hiệu bảo cậu thử tưởng tượng xem.
Giang Hồng: “???”
“Thôi đi!” Giang Hồng nói: “Như vậy kỳ quái quá! Chẳng phải nói rồng chỉ có giống đực sao?”
Liên Giang: “Phép biến hóa mà, cái này rất hợp lý.”
“Không không không.” Giang Hồng nói: “Không thể chuyển đổi giới tính thành chị gái xinh đẹp được. Tớ vẫn thích Lục Tu như hiện tại. Nếu anh ấy là chị gái, đó sẽ là một cảm giác khác, tớ…”
“Vậy nên.” Liên Giang búng tay một cái, ra hiệu cho Giang Hồng: “Cậu thích thầy ấy là con trai hay thầy ấy là con gái?”
Giang Hồng cuối cùng cũng chọn đối mặt với sự thật, gật đầu nói: “Thích anh ấy là con trai. Không, phải nói là, thích anh ấy ở hình dáng từ trước đến nay, không hy vọng anh ấy thay đổi.”
Liên Giang: “Thế nếu tớ như vậy… thì sao?”
Liên Giang giả vờ muốn hôn Giang Hồng một cái, Giang Hồng hoảng sợ, lập tức nói: “Đừng! Ghê quá!”
Liên Giang cũng chỉ giả vờ, buông tay nói: “Vậy là cậu không chấp nhận những con trai khác.”
Giang Hồng nói: “Đương nhiên rồi, chính vì vậy mà tớ mới thực sự… rối rắm. Thôi được, cảm ơn cậu, Liên Giang, tớ hiểu rồi.”
Sự tháo vát của Liên Giang đã giúp Giang Hồng hiểu rõ nội tâm mình, xét về điểm đó, cậu thật sự rất biết ơn Liên Giang.
Ừm… Giang Hồng đã hiểu ra, cậu thật sự thích Lục Tu.
Cậu ngẩn người một lát, Liên Giang nghiêm túc nói: “Tuy nhiên, nếu hai cậu không ở bên nhau, sau này cậu có thể sẽ trở lại với xu hướng tính dục ban đầu, nhưng cũng có thể sẽ thích một người con trai khác, rồi sau đó chỉ thích con trai. Trước đây tớ cũng từng thích một đứa con trai, là bạn học cấp hai. Lúc đó tớ cũng cảm thấy không liên quan đến xu hướng tính dục, chỉ là đơn thuần thích bạn ấy. Cuối cùng không thể đến được với nhau… Thế nên…”
Liên Giang nhún vai, khoảnh khắc đó, ánh mắt vốn luôn phóng khoáng của cậu ấy lại lóe lên một chút u buồn.
Giang Hồng “Ừm” một tiếng, nói: “Đối mặt với nội tâm của mình là quan trọng nhất.”
“Đúng vậy.” Liên Giang nói: “Thích thì cứ thừa nhận, đừng suy nghĩ gì khác. Phần còn lại, cứ giao cho số phận là được. Đi thôi, lên sân khấu!”
Nhóm bốn người tập hợp giữa sân. Kim nói: “Hôm nay có cần gọi Lục Tu không?”
“Không cần đâu!” Tâm trạng Giang Hồng giờ đã tốt hơn rất nhiều. Cậu làm động tác giả, hôm nay cậu vừa không định sử dụng Vạn Vật Thư, cũng không định triệu hồi Lục Tu, mà tính toán hoàn toàn dựa vào thể thuật đã khổ luyện ở chỗ Tào Bân để đánh bại đối thủ.
“Cố lên! Liên Giang! Cố lên! Giang Hồng!” Tiểu Bì vẫn còn ở bên cạnh cổ vũ cho họ.
Liên Giang hai tay múa lượn trong không trung, tạo một thủ thế hào nhoáng, rút ra thanh kiếm bảng to từ hư không, nghiêng mũi kiếm chống xuống đất, “Đương” một tiếng, che chắn trước đồng đội, đảm nhiệm vai trò xe tăng. Ngay lập tức, tiếng reo hò vang dội! Đến cả Khả Đạt cũng lớn tiếng nói: “Ngầu quá! Tôi tin tưởng các em!”
Đây là lần đầu tiên Liên Giang chính thức đảm nhiệm vai trò xe tăng trong chiến đấu. Ngày thường, Kim da dày thịt béo là người đỡ pháp thuật. Liên Giang cũng không kìm được mà khen ngợi: “Ngầu quá.”
Hai bên khai chiến. Lần này, họ đã giành được một chiến thắng đẹp mắt. Thanh kiếm bảng to trong tay Liên Giang bay lượn trên dưới, còn Giang Hồng thì càng khó đối phó hơn trong tay đối phương. Cuối cùng, đối phương không dám quá tấn công cậu, sợ cậu bất chợt triệu hồi Lục Tu đến để trả đũa. Suốt một năm qua trên các tiết thực hành, hầu hết mọi người đều coi Giang Hồng là một triệu hồi sư bình thường, đánh giá thấp năng lực tác chiến thông thường của cậu.
Vì vậy, Giang Hồng có cơ hội thể hiện, trực tiếp hạ gục một người, rồi nhẹ nhàng áp sát, cắt đứt pháp thuật của bạn cùng lớp, một chiêu quăng ngang ném đối phương ra khỏi vòng đấu.
Thể thuật của Tào Bân quả thật là khắc tinh của hệ pháp sư. Nhóm của Giang Hồng lần này hầu như không có ai sử dụng pháp thuật, làm một đội hình thuần vật lý. Liên Giang thu hút hỏa lực, Kim, Thường Quân, Giang Hồng cả ba đều là tuyển thủ tốc độ, đánh nhanh thắng nhanh, liên tục ba thắng, bốn thắng, năm thắng.
Đối thủ thì bị họ đánh đến thật sự nghẹn khuất, pháp thuật căn bản không thể tung ra được.
Cuối cùng vẫn phải đối đầu với tổ của Hạ Giản. Hạ Giản bay thẳng lên không trung, còn Trương Tích Đình thì thôi miên dưới mặt đất, mới đẩy được họ ra khỏi vòng đấu.
“Thấy chưa! Thấy chưa!” Khả Đạt nói với tất cả học sinh: “Pháp thuật là gì? Chúng ta nhắc lại một lần nữa! Pháp thuật nhất định phải giữ khoảng cách an toàn mới có thể phát động. Các em đều thích học pháp thuật, thích luyện pháp thuật đúng không? Cảm thấy tôi không dạy pháp thuật, toàn dạy các em vật lộn, đấm đá, muốn học những pháp thuật hoa mỹ, cấm chú ư, học Luật Nhân Quả, học pháp thuật siêu cấp cấp độ đạn hạt nhân… đều xem thường đấu tay đôi, cung tiễn, vũ khí lạnh*, đều muốn làm đại pháp sư, vừa ra tay là tự có hiệu ứng đặc biệt, tự có âm thanh, tự có thánh quang! Tự có sương đen vong linh! Cái đó gọi là ngầu lòi đúng không? Giờ thì nhìn thấy rồi chứ? Thấy rõ rồi chứ?”
(*Tên gọi chung các vũ khí chuyên dùng để đánh giáp lá cà, để đâm, chém như gươm, mã tấu, giáo mác, dao găm, lưỡi lê, v.v)
“Gặp phải kẻ địch dạng cận chiến.” Khả Đạt nói: “Một đấm một cái, các em những pháp sư này, chính là lên để dâng đầu người* thôi. Đừng nói không gian chật hẹp, ngay cả trên đấu trường, đối phương cũng sẽ không cho các em thời gian để thi triển xong pháp thuật. Lên chiến trường mà đánh như vậy, kết cục chỉ có bị kẻ địch đâm sau lưng.”
(*Ý chỉ chỉ là vật hi sinh hoặc có thể hiểu theo thuật ngữ trong game là feed kill)
Bên ngoài vang lên tiếng cười lớn, Khả Đạt nói: “Mục đích ra tay là để hạ gục kẻ địch, không phải để bắn pháo hoa cho đối phương xem. Học kỳ sau, các em sẽ biết điểm yếu của mình nằm ở đâu.”
“…Các em cũng đừng quá vui mừng.” Khả Đạt nói: “Đội thuần vật lý phải ngoan ngoãn chịu đòn kiểm soát của đối phương, có đúng không? Các em xem, pháp thuật của Trương Tích Đình rõ ràng khắc chế các em. Không có một người tầm xa, gặp phải đơn vị bay thì phải chịu thua rồi.”
Giang Hồng đánh đến người ướt đẫm mồ hôi, mặc dù thua, nhưng cuối cùng vẫn tràn đầy vui sướng. Đây là lần đầu tiên cậu không dựa vào pháp bảo, không triệu hồi Lục Tu, nghiêm túc đấu võ với các bạn cùng lớp, và còn chiến thắng nữa.
Có thể nói, cho đến tận hôm nay, Giang Hồng mới thực sự cảm thấy mình là một Khu Ma Sư chân chính.
Cậu nằm trên bãi cỏ ngoài đấu trường, nhìn bầu trời quang đãng sau cơn mưa, nở nụ cười.
Liên Giang đến vỗ tay với cậu, rồi ra hiệu bảo cậu nhìn. Giang Hồng theo ánh mắt của Liên Giang nhìn lại, thấy Lục Tu.
Lục Tu đang đứng ở phía bên kia, nói chuyện với Khả Đạt, lúc này đang chăm chú nhìn cậu.
Giang Hồng lập tức đứng dậy, Lục Tu lại biến mất trong chớp mắt, rồi gửi tin nhắn đến điện thoại cậu: 【Đánh đẹp lắm.】
“Em trưởng thành nhanh hơn tôi tưởng tượng nhiều.” Khả Đạt đi tới, nói với Giang Hồng: “Thật đáng nể.”
Giang Hồng ngượng ngùng cười cười, các học sinh đều lục tục tản đi, về ký túc xá tắm rửa thay quần áo.
Khả Đạt nói: “Lát nữa em có tiết của thầy Tào Bân phải không?”
Giang Hồng: “Vâng đúng vậy… Ôi chết rồi, đã 1 giờ rưỡi rồi!”
Hôm nay buổi kiểm tra thực hành kéo dài khá lâu, nhưng các học sinh khác buổi chiều đều không có tiết. Đây là môn cuối cùng, chỉ có Giang Hồng và Tiểu Bì còn phải học môn Tổng hợp Trừ ma học.
Khả Đạt đưa cho Giang Hồng một suất cơm trưa, nói: “Thầy Lục mang cho em đấy.”
“Cảm ơn ạ!” Giang Hồng liếc thấy Khả Đạt cho nhóm của mình điểm A, liền nhảy dựng lên bám vào người Khả Đạt, rồi lại vui vẻ chạy đi.
“Hôm nay Khu Ủy có một vị cố vấn đến!” Khả Đạt nói vọng theo Giang Hồng: “Đặc biệt tìm em đấy!”
“Vâng!” Giang Hồng đáp: “Em biết rồi ạ!”
Cố vấn? Giang Hồng đến bên ngoài Tòa Hành chính Trung ương, môn học cuối cùng cũng đã kiểm tra xong, giờ thì vui vẻ vô cùng, tiếp theo chỉ còn việc nghĩ xem nghỉ hè sẽ đi đâu chơi.
Gần đây Lục Tu luôn rất bận rộn, có lẽ đang chuẩn bị tiết mục cho lễ kỷ niệm thành lập trường. Giang Hồng vẫn chưa kịp thảo luận kỹ với anh, liệu nghỉ hè này họ có nhất định sẽ ở bên nhau không? Giang Hồng một mạch đi vào nơi dừng chân của Lớp S, Tư Quy hôm nay đang lắp một mô hình Lego.
“Kiểm tra xong rồi à?” Tư Quy hỏi.
“Đúng vậy.” Giang Hồng nói, vừa mở hộp cơm trưa. Đó là sandwich gan ngỗng nướng và một suất mì xào Lục Tu mua cho cậu, cùng với một chai nước uống thể thao*.
(*Đồ uống thể thao, còn được gọi là đồ uống điện giải, là đồ uống chức năng không chứa caffein với mục đích đã nêu là giúp vận động viên thay thế nước, chất điện giải và năng lượng trước, trong và sau khi tập luyện hoặc thi đấu.- Theo Wikipedia)
“Kiểm tra rất tốt à?” Tư Quy chuyên tâm lắp ghép mô hình Lego của mình, hỏi.
“Sao cậu biết?” Giang Hồng nói: “Có thể nhìn thấy điểm của tôi sao?”
“Không thể.” Tư Quy liếc nhìn Giang Hồng một cái: “Nhưng có thể cảm nhận được cậu rất vui vẻ.”
“Vì kỳ thi cuối kỳ kết thúc rồi.” Giang Hồng cười nói: “Còn gỡ được một khúc mắc, à, tính là tạm thời gỡ được thôi.”
Tư Quy: “Ừm.”
Giang Hồng đôi khi không hiểu vì sao, luôn cảm thấy mình và Tư Quy như có một loại thần giao cách cảm kỳ lạ, giống như bây giờ, mặc dù Tư Quy chẳng nói gì, trực giác Giang Hồng lại cảm nhận được Tư Quy có chút phát điên, như thể đang nghĩ muốn phá hủy toàn bộ thế giới này. Tư Quy lại có ý niệm hóa thân thành đại ma vương, đáng sợ quá.
Nhưng rốt cuộc cậu ấy đang phát điên vì điều gì? À! Đúng rồi! Cái mô hình này… có một mảnh ghép không khớp.
Giang Hồng nói: “Cậu ăn sandwich không? Để tôi giúp cậu nhé.”
Tào Bân vẫn chưa đến, đã qua hai giờ. Giang Hồng giúp Tư Quy gắn một linh kiện rất nhỏ lên, nói: “Xin lỗi, người tôi toàn mồ hôi.”
Tư Quy xua tay, cảm kích gật đầu. Cái không khí nguy hiểm muốn hủy diệt cả thế giới kia lại biến mất.
“Khu Ủy có khách muốn đến sao?” Giang Hồng tò mò hỏi: “Tôi nghe nói là đích thân tìm tôi.”
“Tôi không biết.” Tư Quy nói: “Nhưng tôi vẫn luôn ở đây, cậu không cần lo lắng.”
Giang Hồng “À” một tiếng, rồi chợt nhận ra ý của Tư Quy là, nếu đối phương muốn gây khó dễ cho cậu, Tư Quy sẽ không đứng nhìn. Cậu không khỏi rất cảm động. Còn nhớ lúc mới quen, cậu ấy chẳng phản ứng với ai, nhưng từ khi Tư Quy nói ra câu “Tôi kết bạn với cậu”, mọi thứ liền thay đổi. Cậu ấy “kết bạn” không phải nói suông, mà thực sự coi Giang Hồng là bạn.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Tào Bân đẩy cửa bước vào, phía sau là Tiểu Bì cùng một thiếu niên khác.
“Ai không sao đâu.” Giang Hồng lúc này đã hết mồ hôi, nói: “Em vẫn đang ăn… cơm trưa. Chào cậu!”
Giang Hồng thấy thiếu niên kia và Tiểu Bì thân mật nắm tay nhau, lại có học viên mới sao?
Đối phương mỉm cười, gật đầu chào cậu. Thiếu niên kia trông có vẻ chỉ lớn hơn Tiểu Bì hai ba tuổi, gương mặt độ mười bảy mười tám, tóc hơi dài, che tai, da rất trắng, thân hình gầy gò. Ngũ quan của cậu ấy rất thanh tú, mày mắt tựa như vân nước gợn sóng, đường môi mềm mại, mũi rất thẳng. Hình dáng mũi và mày mắt của cậu ấy luôn khiến Giang Hồng có cảm giác quen thuộc lạ thường.
“Người này là Tổng cố vấn của Văn phòng Chưa biết thuộc Khu Ủy.” Tào Bân nói: “Văn phòng Chưa biết hiện tại chỉ có hai người, còn gọi là ‘Vấn Hào Tư’. Ngoài cậu ấy ra, thành viên còn lại là Hiệu trưởng Hạng… người nhà. Hôm nay cậu ấy đặc biệt đến tìm em, muốn thỉnh giáo em một vài chuyện.”
“À, vâng, vâng ạ.” Giang Hồng được sủng ái mà lo sợ, vội vàng đứng dậy, lau tay vào quần áo rồi bắt tay với đối phương.
Thiếu niên kia cười và nắm tay Giang Hồng, tay hơi lạnh, rồi lấy ra một chiếc máy tính bảng điện tử, viết lên đó: 【Xin chào, tôi tên là Trần Lãng, tôi là người câm điếc.】
-------------------------------
(1) Bertrand Arthur William Russell, Bá tước Russell thứ 3, OM, FRS (phiên âm tiếng Việt: Béctơrăng Rátxen; sinh ngày 18 tháng 5 năm 1872 – mất ngày 2 tháng 2 năm 1970), là một triết gia, nhà lôgic học, nhà toán học người Anh của thế kỷ 20. Là một tác giả có nhiều tác phẩm, ông còn là người mang triết học đến với đại chúng và là một nhà bình luận đối với nhiều chủ đề đa dạng, từ các vấn đề rất nghiêm túc cho đến những điều trần tục. Nối tiếp truyền thống gia đình trong lĩnh vực chính trị, ông là một người theo chủ nghĩa tự do với vị thế nổi bật, ông còn là một người dân chủ xã hội (socialist) và người hoạt động chống chiến tranh trong phần lớn cuộc đời dài của mình. Hàng triệu người coi ông như là một nhà tiên tri của cuộc sống sáng tạo và duy lý; đồng thời, quan điểm của ông về nhiều chủ đề đã gây nên rất nhiều tranh cãi.- Theo Wikipedia, tìm hiểu thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Bertrand_Russell