Vạn Vật Phong Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường

Chương 70

Tào Bân đang rửa tay sau quầy bar, pha cà phê, nói: “Hôm nay là tiết học cuối cùng của học kỳ này, đề thi làm đến đâu rồi? Bì Vân Hạo, ‘Phong Luân’ của em đã thông qua thí nghiệm thực chiến chưa?”

 

Tiểu Bì “biến” ra thanh kiếm bảng to đó, nói: “Hôm nay đã thử nghiệm ở tiết thực hành rồi, có một số chỗ vẫn cần điều chỉnh một chút.”

 

“Rất tốt.” Tào Bân nhận lấy thanh kiếm.

 

Thanh kiếm bảng to đó rộng gấp đôi bàn tay anh. Anh cầm kiếm bằng tay trái, tay phải v**t v* thân kiếm. Thân kiếm phát ra ánh sáng vàng đen, tựa hồ cảm nhận được linh lực mạnh mẽ của Tào Bân, đang ầm ầm vang vọng.

 

Trần Lãng không kìm được vỗ tay, giơ ngón cái về phía Tiểu Bì, ra hiệu làm rất tốt.

 

Tào Bân tay cầm Phong Luân, đi về phía ban công, một tay nâng trọng kiếm, đứng yên, mũi kiếm chỉ về phía chân trời, tay phải đỡ kiếm. Các phù văn trên thân kiếm lần lượt sáng lên, cho đến đỉnh cao nhất. Gió xung quanh nhanh chóng cuộn lên, xoáy tròn từng vòng từng vòng, khiến tất cả sách vở trong nhà hoạt động tức thì rung lên bần bật.

 

“Ngầu quá!” Giang Hồng nói: “Trời ơi! Quá ngầu!”

 

Tiểu Bì nhất thời trợn tròn mắt, há hốc mồm nói: “Hiệu trưởng, thầy còn có thể vẽ phù văn trên thanh kiếm đến đỉnh! Thầy còn lợi hại hơn cả bố em nữa!”

 

Tào Bân vừa thu linh lực, thanh kiếm bảng to lại trở nên ảm đạm.

 

“Bố của em chỉ là không dốc hết toàn lực thôi.” Tào Bân trêu chọc nói: “Sợ dinh dưỡng không theo kịp?”

 

Trần Lãng lập tức cười ngã vào bàn bida. Giang Hồng thầm nghĩ, đây chắc chắn là một câu nói đùa (meme) đã lưu truyền từ lâu.

 

“Rất tốt.” Tào Bân khen ngợi nói: “‘Phong Luân’ tập trung vào việc sử dụng trọng lực và sức gió, chia khu vực theo cấp độ phù văn. Hiệu dụng ban đầu là lợi dụng luồng khí để giảm trọng lượng kiếm, dễ dàng múa may, đồng thời khắc phục sức cản của không khí. Khi linh lực được truyền vào và dâng lên, thanh trọng kiếm này có thể mượn sức gió để gia tốc, dùng chất lượng của chính nó để nghiền nát kẻ địch. Khi phát huy đến mức tối đa, nó còn có thể tạo ra lốc xoáy. Nếu kiếm sĩ có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của nó, nhất định có thể bước lên hàng ngũ cường giả.”

 

Tiểu Bì ngượng ngùng nói: “Thanh kiếm này không hoàn toàn do một mình em hoàn thành, bố em và thầy Khả Đạt đều giúp đỡ rất nhiều.”

 

“Không sao cả.” Tào Bân nói: “Tôi sẽ cho nó một đánh giá xứng đáng.”

 

Tiểu Bì nở nụ cười, Trần Lãng nhìn Giang Hồng, dường như có chút mong chờ bài tập cuối kỳ của cậu.

 

Tào Bân ra hiệu cho Giang Hồng, Giang Hồng nói: “Ừm… Thầy, đề thi của em vẫn chưa làm xong, mới chỉ làm xong phần cán cầm và phần che tay. Lưỡi kiếm vẫn chưa được tôi luyện trong nước lạnh, cũng chưa chú linh, có lẽ phải đợi đến học kỳ sau khai giảng.”

 

Tào Bân sảng khoái nói: “Không sao, thầy đã hứa với các em rồi, không cần vội vã. Em cứ việc tận dụng kỳ nghỉ hè để hoàn thành nó.”

 

“Vâng, vâng ạ.” Giang Hồng nói: “Em nhất định sẽ làm thật tốt.”

 

Tào Bân: “Đầu tiên em cần thu thập đủ thiên địa linh khí, rồi tìm được giếng địa mạch, mới có thể thuận lợi dung nhập linh khí vào binh khí này.”

 

“Nhưng em hoàn toàn không biết quá trình chú linh ạ.” Giang Hồng nói: “Lỡ gây ra nổ lớn thì sao?”

 

Tào Bân đáp: “Lục Tu hẳn là có thể hộ pháp cho em, chỉ cần tìm được giếng địa mạch thích hợp, sẽ không có tai nạn lớn. Ừm… Thâỳ  nghĩ xem, Tây An có giếng địa mạch thích hợp, ngay tại địa cung Đại Từ Ân Tự. Nơi đó thuộc khu vực bảo vệ đặc biệt, nhưng không phải là không thể vào được. Thầy sẽ nghĩ cách giúp em.”

 

Mặc dù thời gian có thể thư thả, nhưng Giang Hồng vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối. Nhìn thanh kiếm bảng to của Tiểu Bì đã hoàn thành, còn binh khí của mình không chỉ chưa làm xong, tên cũng chưa đặt, không biết đến lúc đó, khi Lục Tu cầm nó, có thể sẽ ngầu như Liên Giang không.

 

“Được rồi.” Tào Bân nói, “Vậy… hôm nay đến đây thôi. Thời gian còn lại dành cho Tiểu Lãng, cậu ấy có rất nhiều điều muốn nói với em, đang sốt ruột lắm rồi.”

 

Tiểu Bì nộp xong bài tập, vui vẻ hớn hở rời đi. Tào Bân pha cà phê cho họ, nói: “Tiểu Lãng, cậu cứ tự nhiên. Tôi cũng tạm lánh đi một lát.”

 

Trần Lãng gật đầu, cùng Giang Hồng ngồi vào quầy bar. Hôm nay Lục Tu không đến, trong phòng hoạt động chỉ còn lại Giang Hồng, Trần Lãng và Tư Quy. Tư Quy vẫn như cũ đang lắp mô hình Lego của mình, như thể không hề chú ý đến họ.

 

Trần Lãng: 【Tôi vẫn chưa cảm ơn cậu đâu, xin hãy đón nhận lòng biết ơn chân thành nhất của tôi.】

 

Giang Hồng: 【À? Cảm ơn tôi về điều gì?】

 

Trần Lãng: 【Cậu có thể giao tiếp với tôi bằng cách nói chuyện, tôi có thể hiểu khẩu hình miệng, chỉ cần cậu đừng nói quá nhanh.】

 

Giang Hồng: “Được, được, vậy thì dễ dàng hơn nhiều.”

 

Chiếc máy tính bảng điện tử của Trần Lãng dường như được thiết kế riêng cho cậu, có rất nhiều từ ngữ, câu cú thông dụng và hiệu ứng liên tưởng. Cậu chỉ cần dùng bút viết vẽ vài nét là có thể chọn được câu, còn có chức năng ghi âm phát lại.

 

“Tôi rất thích Đại học Thương Khung, nhưng cơ hội để đến đây không nhiều lắm.” Chiếc máy tính bảng phát ra một giọng nam thanh niên hơi quen thuộc.

 

“Hả?” Giang Hồng ngẩn người. Giọng nói đó cậu dường như đã nghe ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ rõ.

 

Trần Lãng cười, viết: 【Như vậy có hơi kỳ lạ phải không? Tôi nhờ bạn bè giúp tôi ghi âm. Hay là tôi vẫn dùng cách gõ chữ nhé.】

 

Giang Hồng gật đầu, cố gắng nhớ lại giọng nói này, rốt cuộc đã nghe ở đâu rồi, trong mơ sao?

 

Cậu đầy nghi hoặc, nhưng Trần Lãng lại viết: 【Cậu chưa từng nghi ngờ mà ngay từ đầu đã tin tưởng anh trai tôi. Rất ít người, rất rất ít người làm được điều này. Trên thế giới này, sẽ không quá năm người. Tôi vô cùng cảm ơn cậu đã tin tưởng anh trai tôi.】

 

Giang Hồng: “Anh trai của cậu?”

 

Cậu nghiêm túc nhìn Trần Lãng, muốn tìm dấu vết của ai đó trên ngũ quan của cậu ấy. Bỗng nhiên cậu hiểu ra!

 

“Cậu là em trai của Trần Chân!” Giang Hồng nói: “Oa, anh ấy chưa từng nhắc đến… À không, anh ấy hình như có nói qua, chỉ là tôi không để ý! Anh ấy vậy mà còn có em trai! Hơn nữa cậu còn đẹp trai hơn anh ấy… À không, hai anh em các cậu đẹp trai như nhau.”

 

Trần Lãng lại bật cười, ngồi trên ghế quầy bar, ôm lấy Giang Hồng. Hai người dường như có một sự ăn ý đặc biệt.

 

Giang Hồng nói: “Chuyện lần này, có phải đã gây ra rắc rối lớn cho Khu Ủy không?”

 

Trần Lãng suy nghĩ một lát, viết: 【Nhưng tôi tin rằng anh trai tôi và mọi người có thể ứng phó được. Ác quỷ dù nhất thời có thể chiếm thế thượng phong, bóng tối cũng sẽ không kéo dài mãi.】

 

Nghe như một nhân vật chính trong truyện tranh thiếu niên vậy. Giang Hồng quả thật rất hiếm khi nghe những cuộc đối thoại như thế này ngoài đời thực. Đây chắc là lời thoại chỉ có trong truyện tranh. Vì thế, cậu cũng gật đầu.

 

Trần Lãng: 【Lần này tôi đến đây là để điều tra về quy tắc chung của pháp bảo đặc biệt “Vạn Vật Thư”.】

 

“Ồ—” Giang Hồng hiểu ra.

 

【Cậu không cần lo lắng.】Trần Lãng viết: 【Mặc dù tôi biết Vạn Vật Thư đang ở trong tay cậu, nhưng cậu có thể hoàn toàn tin tưởng tôi. Bởi vì ngay từ đầu, tôi và Tiểu Đa đã từng suy đoán rằng Vạn Vật Thư là có tồn tại. Dựa trên suy đoán của chúng tôi, nó cũng sẽ xuất hiện trong khoảng thời gian đặc biệt này, và sẽ lựa chọn một người đặc biệt để hoàn thành một sứ mệnh đặc biệt.】

 

Giang Hồng: “Thì ra là vậy… Cậu có muốn xem nó không?” Cậu thật ra không quá lo lắng về Trần Lãng. Dù sao cậu ấy là em trai của Trần Chân, lại là một người khá quan trọng trong Khu Ủy. Nếu Khu Ủy thật sự muốn chiếm đoạt Vạn Vật Thư, họ đã thu nó đi từ lâu rồi. Việc để nó ở trong tay cậu chứng tỏ rằng những người cấp cao đều không có ý nghĩ thèm muốn nó.

 

Cũng chính vì điểm này, Giang Hồng cảm thấy họ đều là những người chính trực. Thỉnh thoảng có những khác biệt, cũng chỉ là khác biệt về quan niệm, nhưng trên nguyên tắc, họ đều nhất quán và chính nghĩa.

 

Trần Lãng: 【Có được không? Nếu tiện, tôi thật sự rất muốn được chiêm ngưỡng một chút.】

 

Giang Hồng không nói hai lời, từ trong hư không, cậu làm một động tác đẹp mắt, rút ra cây thước kim loại đen sì đó.

 

Trần Lãng hoảng sợ. Giang Hồng đưa Vạn Vật Thư cho cậu ấy, Trần Lãng lại có chút căng thẳng, ra hiệu chờ một lát, rồi vội vàng lấy găng tay từ trong túi ra đeo vào.

 

Giang Hồng nói: “Không sao đâu, không cần cẩn thận đến vậy. Chúng tôi đều cứ vứt qua vứt lại nó thôi mà.”

 

Trần Lãng một tay viết trên máy tính bảng điện tử: 【Đây là pháp bảo cổ xưa nhất, bí ẩn nhất đã biết trên thế gian này. Nó nhất định có “Linh” của riêng mình, nên phải vô cùng tôn kính.】

 

Trần Lãng nhẹ nhàng chạm vào, rồi v**t v* nó, đồng thời từ trong hư không “biến” ra một chiếc hộp dụng cụ, đeo kính quan sát và cẩn thận xem xét.

 

【Nó đã nói chuyện với cậu chưa?】 Trần Lãng hỏi.

 

Giang Hồng: “Gì cơ? Không có, chưa từng. Trời ới, pháp bảo mà biết nói thì đáng sợ quá… À nhưng mà cũng không sao, đây là một thế giới giả tưởng kỳ ảo mà…”

 

Trần Lãng gật đầu, rồi nhìn thêm một lát: 【Nó đã nhận chủ rồi phải không?】

 

Giang Hồng: “Hình như là vậy, có cần tôi kích hoạt nó không?”

 

Trần Lãng lùi lại một chút. Giang Hồng truyền pháp lực thấp kém của mình vào. Các phù văn trên Vạn Vật Thư sáng lên, Trần Lãng lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng cẩn thận quan sát. Giang Hồng cũng là lần đầu tiên chú ý, sau khi truyền pháp lực, Vạn Vật Thư lại biến thành màu hổ phách nửa trong suốt, phù văn lưu động bên trong.

 

“Thật ra nó không có tác dụng gì đặc biệt cả.” Giang Hồng có chút tiếc nuối nói: “Có lẽ là vì pháp lực của tôi quá yếu.”

 

Trần Lãng bắt đầu ghi chép, vẽ lại nguyên dạng nội dung phù văn, giữa lúc bận rộn lại hỏi: 【Nó có hiệu quả gì?】

 

Giang Hồng: “Hiện tại có thể xem thanh máu của đối phương, cùng với copy-paste, biến đồ vật thành hình dáng khác, còn có thể báo động cho tôi…” Giang Hồng cẩn thận hồi tưởng lại những tác dụng của Vạn Vật Thư trong thời gian qua, rồi nói: “Thật ra cũng rất hữu dụng mà.”

 

Trần Lãng: 【Đương nhiên rồi! Cậu lại nói Vạn Vật Thư “rất hữu dụng”!】

 

Giang Hồng: “Tôi có thể xem thanh máu của cậu đó.”

 

Trần Lãng nghi hoặc hỏi: 【Thanh máu của tôi là bao nhiêu?】

 

Giang Hồng: “Chỉ có hơn 3000, thấp quá, thanh mana (lam điều) cũng chỉ có 420.”

 

Trần Lãng: 【Đúng vậy, tôi quả thật là một sinh vật yếu ớt.】

 

Giang Hồng: “Tôi cũng vậy mà.”

 

Trần Lãng: 【Vạn Vật Thư sẽ bảo vệ cậu, cứ yên tâm đi.】

 

Giang Hồng: “Nhưng dưới thanh máu của cậu có một buff, hình dạng như ngọn lửa màu vàng kim, không biết là gì.”

 

Trần Lãng: 【Đó chắc là một linh hồn cộng sinh mà anh trai tôi đã ban cho tôi? Đừng để ý đến những chi tiết nhỏ đó. Thế còn copy-paste thì sao?】

 

Giang Hồng: “Có thể biến cái ly này thành cái khác, ví dụ cậu xem? À biến thành một quả bóng bida… Cần phải có vật liệu sống khác trong tầm tay, tôi mới có thể copy-paste nguyên dạng. Nhưng nó chỉ có một số chức năng bề ngoài, bản chất vẫn là một cái ly. Nếu ném quả bóng bida này xuống đất, nó sẽ vỡ nát và trở lại thành cái ly.”

 

Trần Lãng: 【Có thể biến những thứ khác thành chính nó không?】

 

Giang Hồng: “???”

 

Giang Hồng nhận ra ý tưởng của Trần Lãng quả thật rất kỳ lạ.

 

“Chưa thử bao giờ.” Giang Hồng nói: “Nhưng không thể đâu, cậu xem, vì nó giống như con chuột, lại giống điều khiển từ xa, cho nên điều khiển từ xa không thể tự sao chép chính mình được.”

 

Trần Lãng: 【Có thể sao chép đồ vật trong gương không?】

 

Giang Hồng: “……”

 

Giang Hồng thử một chút, phát hiện thật sự có thể! Kỳ diệu quá! Nhưng cái này cũng chẳng có ích gì nhỉ?

 

Trần Lãng: 【Vậy là nó lợi dụng ánh sáng để đạt được hiệu quả in hình dáng bên ngoài, tôi đã hiểu rồi.】

 

Giang Hồng: “Tôi cũng đã hiểu rồi, cậu giỏi quá.”

 

Trần Lãng: 【Cậu đã dùng nó sao chép thành công vật gì chưa? Hiệu quả thế nào?】

 

Giang Hồng: “Nói đến cái này, tôi… vẫn chưa!”

 

Giang Hồng suýt nữa theo bản năng nói ra những chuyện mình đã làm, đồng thời bỗng nhiên nhớ lại một sự việc mà cậu đã hoàn toàn quên bẵng: Không lâu trước đây, cậu đã sử dụng Vạn Vật Thư trong kho báu của Khu Ủy, sao chép đầu của Thúc Hốt!

 

Giang Hồng suýt cắn phải lưỡi mình. May mắn thay đầu óc cậu xoay chuyển nhanh, sau khi nhớ lại, cậu nhanh chóng lục lọi ký ức của mình. Chết tiệt, cái đầu đó đã được cậu mang ra ngoài, rồi sau đó biến mất!

 

Nếu không phải Trần Lãng nhắc đến chuyện này, Giang Hồng đã hoàn toàn quên béng mất!

 

Chỉ là Thúc Hốt cuối cùng cũng không tìm thấy, nhưng Khu Ủy chẳng nói gì, điều đó cũng chứng tỏ rằng cho đến bây giờ, họ vẫn chưa phát hiện ra việc đầu của Thúc Hốt bị đánh tráo… Nghĩ đến đây, Giang Hồng lại hơi yên lòng.

 

Trần Lãng: 【Vạn Vật Thư ngoài quy tắc chung ra, còn có bốn cuốn, lần lượt là “Pháp”, “Vật”, “Linh”, “Thế”. Nếu cậu tìm được những cuốn còn lại, nhất định có thể giúp được một ân huệ lớn.】

 

Giang Hồng khi nhìn thấy câu này lại hoảng sợ. Lần cuối cùng nghe thấy có “người” am hiểu Vạn Vật Thư đến vậy là khi đối mặt với Thúc Hốt. Trần Lãng vậy mà lại nói ra được những nội dung cốt lõi nhất một cách nhẹ nhàng!

 

“Bổ sung những bộ phận khác vào thì sẽ lợi hại hơn sao?” Giang Hồng hỏi.

 

Trần Lãng: 【“Pháp” là pháp thuật thế gian. Tôi và Tiểu Đa suy đoán, nó có thể phá giải, thay đổi quy tắc sinh ra và vận hành của tất cả pháp thuật. “Vật” thì có thể thay đổi kết cấu bản thân của vật thể, hoặc xem xét trạng thái căn nguyên của nó. Thật ra quy tắc chung đã sở hữu một phần năng lực này, ví dụ như xem thanh máu, chính là hiệu quả tác dụng của “Vật”. Còn về “Linh”, tôi đoán đó là logic vận hành của thế giới, bao gồm nhưng không giới hạn trong tất cả các quy tắc vật lý và hóa học, địa mạch và tương tác giữa chúng.】

 

“Thế còn ‘Thế’ thì sao?” Giang Hồng hỏi.

 

Trần Lãng có chút mơ hồ, lắc đầu, nói: 【Tiểu Đa suy đoán là sinh tử, còn tôi suy đoán là “Tương lai” và “Quá khứ”.】

 

Giang Hồng hoàn toàn chấn động. Vạn Vật Thư còn có thể thay đổi tương lai và quá khứ sao? Mạnh mẽ đến vậy ư? Tuy nhiên, nếu Vạn Vật Thư được mệnh danh là “Tất cả mọi thứ trên thế gian”, thì nó cũng bao hàm quá khứ, hiện tại và tương lai.

 

Giang Hồng: “Nhưng muốn giành được những thứ đó từ tay của Mê Hoặc, chắc sẽ bị đánh chết mất!”

 

Trần Lãng: 【Không ở trong tay bọn họ, ít nhất tôi cảm thấy không có khả năng ở trong tay bọn họ. Nếu không, bọn họ đã sớm công phá Khu Ủy rồi.】

 

Giang Hồng nghĩ cũng đúng, người cầm quy tắc chung lúc trước là Trần Chân giả, nếu còn có các bộ phận khác, thì hắn ta gần như là vô địch.

 

Giang Hồng: “Thế còn những phần khác thì thất lạc ở đâu?”

 

Trần Lãng: 【Tôi tin rằng quy tắc chung sẽ dẫn lối cho cậu, chỉ cần đúng thời điểm thích hợp.】

 

Tiếp theo, Trần Lãng trả lại Vạn Vật Thư cho Giang Hồng, bảo cậu cất giữ cẩn thận. Hai người im lặng uống cà phê. Trần Lãng đã gửi một tin nhắn báo cho Tào Bân biết rằng bên họ đã kết thúc.

 

Sau đó, cậu ấy dường như đang suy tư. Giang Hồng muốn nói rồi lại thôi, vốn định hỏi cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng lại nghĩ người khác không cần thiết phải giải thích với mình, hỏi ngược lại sẽ rất đường đột. Tuy nhiên, Trần Lãng lại phát hiện biểu cảm thoáng qua của Giang Hồng, liền nở nụ cười, viết: 【Tôi đang nghĩ về những điều có thể làm được khi sử dụng quy tắc chung của Vạn Vật Thư.】

 

Giang Hồng nói: “Vậy là tôi đại khái hiểu rồi, nếu là ‘quy tắc chung’, nó giống như giao diện điều khiển cấp cao. Giao diện đã mở ra, chỉ là một số chức năng vẫn chưa thể phát huy hoàn toàn.”

 

Trần Lãng: 【Về lý thuyết thì đúng là như vậy.】

 

Bốn hạng mục “Pháp, Vật, Linh, Thế” là nguyên lý vận hành của vạn vật thế gian. Giang Hồng dần dần cũng hiểu ra – “Vật” thể hiện ở việc copy-paste vật thể, xem xét trạng thái; “Pháp” thì thông qua Vạn Vật Thư thấy được dấu vết khi thi pháp cùng với màn sương mù, qua chức năng không hoàn chỉnh của quy tắc chung, có thể ban cho khả năng sát trừ đơn giản; “Linh” hiện tại vẫn chưa thể hiện, là sửa đổi quy tắc sao? “Thế” cũng không có… Không! Có chứ! Giang Hồng nhớ lại đã từng nhìn thấy “Cách Trần Chân đến còn XX giây”, đó chính là dự đoán tương lai!

 

Trong không gian tĩnh lặng, Trần Lãng lại viết: 【Bốn cuốn còn lại, cậu không cần vội vàng. Nếu Vạn Vật Thư đã chọn cậu, tôi nghĩ nó sẽ dẫn dắt cậu cuối cùng tìm được chúng. Hơn nữa, rất có thể chúng đều không phải là vật hữu hình, mà chỉ xuất hiện vào một số thời điểm cơ duyên trùng hợp.】

 

Lúc này, Tào Bân đã trở lại. Anh không hỏi về kết luận của hai người, như thể chẳng hề quan tâm, chỉ ngồi xuống sau quầy bar.

 

Tào Bân: “Vốn dĩ hôm nay đến đây là kết thúc rồi, nhưng tôi đột nhiên nghĩ ra còn có mấy lời cần thỉnh giáo cậu, nếu không trong lòng cứ bất an… Không, Giang Hồng, em không cần rời đi, chuyện này cũng có liên quan nhất định đến em.”

 

Tào Bân bảo Giang Hồng vẫn ngồi xuống. Trần Lãng viết: 【Cái gương đã làm xong chưa?】

 

Tào Bân gật đầu. Giang Hồng trong lòng nghi hoặc: Gương? Gương gì vậy?

 

Tào Bân không nói chuyện phiếm, chỉ hỏi: “Về ‘tâm ma’, các cậu đã nghiên cứu ra được bao nhiêu kết luận rồi?”

 

A! Giang Hồng cũng nghĩ tới. Trần Lãng khi nghe câu này, biểu cảm dường như có chút khó xử.

 

Tào Bân nói: “Kết luận sơ bộ cũng được, dù sao không ai có thể đưa ra suy luận vẹn toàn.”

 

Trần Lãng ra hiệu chờ một lát, khoảng một phút sau, cậu mới bắt đầu nhanh chóng viết, vẽ, và chọn câu từ trên màn hình.

 

【Ngay cả kết luận sơ bộ cũng không thể coi là đã có, nhưng xét đến khả năng thầy Lục và đối thủ oan gia ngõ hẹp sắp đối đầu, có lẽ thời điểm này càng ngày càng gần.】

 

Sau một thoáng dừng ngắn ngủi, Trần Lãng lại viết: 【Tôi chỉ có thể nói cho các anh những gì mình biết, những gì mình suy đoán, không thể đảm bảo sự chính xác…】

 

Tào Bân: “Xin nguyện lắng nghe chi tiết.”

 

Giang Hồng bỗng dưng căng thẳng, nhìn Trần Lãng nhanh chóng viết chữ.

 

【…Cái gọi là tâm ma, chính là chấp niệm của con người. Bản chất của tâm ma không cần nói nhiều, trực diện với d*c v*ng và chấp nhất của chúng ta là cách tốt nhất để nhận biết tâm ma. Nhưng có một chi tiết khiến tôi cảm thấy có rất nhiều điều vẫn nằm ngoài hệ thống lý luận hiện tại. Sau trận chiến Quảng Châu, tôi đã cẩn thận đọc tất cả các báo cáo và phát hiện ra rằng ở giai đoạn cuối của trận quyết đấu giữa Lục Tu và tâm ma Lục Tu, tâm ma Lục Tu đã nhắc đến một câu: “Ta muốn hấp thu ngươi.”】

 

“A!” Giang Hồng cũng nhớ ra.

 

【Câu nói này xuất hiện trong báo cáo của An Kiệt, vì vậy tôi tin vào tính chân thật của nó.】

 

Giang Hồng lập tức nói: “Đúng vậy! Tôi cũng nghe thấy!”

 

Trần Lãng nghiêm túc gật đầu, nhướng mày nhìn Tào Bân. Biểu cảm của Tào Bân trở nên càng thêm nghiêm trọng.

 

Trần Lãng: 【Vậy nên, chúng ta có thể giả định rằng tâm ma mong muốn hấp thu bản thể. Điều này có thể làm sức mạnh của nó trở nên mạnh hơn. Nếu cơ chế này thực sự tồn tại, chúng ta có lẽ phải đánh giá lại vai trò của các con tin. Đầu tiên, “Hấp thu” yêu cầu thỏa mãn điều kiện gì? Tiếp theo, “Hấp thu” sẽ đạt đến kết quả gì?】

 

【Dưới đây là suy đoán, tâm ma không thể “vô điều kiện” hấp thu bản thể. Cần phải cắt giảm thực lực của bản thể đến một mức độ nào đó, hoặc về tinh thần, hoặc về thể lực, hoặc cả hai. Thông qua trận chiến của thầy Lục và tâm ma, chúng ta không khó để suy đoán ra điểm này. Tiền đề quyết định việc hấp thu, có lẽ chính là điểm thứ hai mà chúng ta đang thảo luận… Xin lỗi, có hơi lòng vòng không?】

 

Tào Bân và Giang Hồng đồng thời nói: “Không lòng vòng.”

 

【Sau khi “hấp thu”, một thể dung hợp sẽ ra đời như thế nào? Ai sẽ quyết định nhân cách của thể dung hợp này? Là tâm ma? Hay là bản thể? Hay là cả hai đều có? Hiện tại không có dữ liệu thực nghiệm, nhưng tôi cho rằng đây là một khúc mắc đột phá rất quan trọng.】

 

Trần Lãng viết xong, nhìn hai người.

 

Tào Bân nói: “Tôi đã hiểu rồi.”

 

Giang Hồng thầm nghĩ đúng là đã đưa ra rất nhiều ý tưởng mới, nhưng cũng chưa có gì thực sự hữu dụng nhỉ…

 

“Được rồi, cảm ơn cậu, Tiểu Lãng.” Tào Bân nói: “Ngày mai là lễ kỷ niệm thành lập trường, cậu có thể thoải mái chơi một ngày trong khuôn viên trường rồi hãy trở về.”

 

Bản thân Trần Lãng dường như vẫn là một đứa trẻ con, khi nghe những lời này liền nở nụ cười, chào tạm biệt họ rồi chạy đi. Lúc gần đi, cậu ấy còn viết trên máy tính bảng điện tử: 【Mong chờ tiết mục đặc sắc tối mai!】

 

Chỉ còn lại Giang Hồng và Tào Bân đối diện. Tào Bân buông tay, ý bảo cậu còn đang chờ đợi điều gì?

 

“Tan học rồi ạ?” Giang Hồng hỏi.

 

“Nghỉ rồi.” Tào Bân nghiêm túc nói: “Năm học đầu tiên kết thúc. Chúc mừng em, Giang Hồng, em là người duy nhất của Đại học Thương Khung…”

 

“Ôi bố ơi—!” Giang Hồng mới phản ứng kịp, bắt đầu nhảy cẫng lên. Nghỉ hè rồi!
Nửa câu sau của Tào Bân còn chưa nói xong, Giang Hồng đã xông ra ngoài.

 

Tào Bân: “……”

 

Tư Quy: “……”

 

“Thầy muốn nói gì?” Tư Quy hỏi.

 

Tào Bân bất đắc dĩ nói: “Tôi muốn nói, em là người duy nhất kể từ khi Đại học Thương Khung thành lập, hoàn thành việc học năm nhất với thân phận thuần túy là người bình thường.”

 

“Nghỉ rồi—!” Giang Hồng lại xông vào, ôm chầm lấy Tào Bân, rồi lại chạy đến ôm Tư Quy. Tư Quy lập tức nói: “Đừng lại đây—!”

 

Mô hình Lego của Tư Quy cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay của Giang Hồng. Giang Hồng đã quẳng tất cả mọi thứ, từ tâm ma cho đến thanh Tây Dương kiếm, ra khỏi đầu, chạy ra khỏi tòa nhà hành chính.

 

Cuộc sống học tập năm nhất đại học kết thúc, Giang Hồng bước vào một kiểu sinh hoạt khác, lại tự nhiên mà quen với thế giới mới kỳ lạ này. Nó đến đột ngột như một cơn lốc, cuốn cậu vào ngay trung tâm của cơn gió xoáy.

 

Hầu hết tất cả học sinh trong trường đều đang tận hưởng buổi chiều trước khi về nhà. Cả ngày ngày mai sẽ là ngày kỷ niệm thành lập trường, sau đó mọi người mới lục tục thu dọn đồ đạc về nhà. Không ít người trải thảm trên bãi cỏ ăn trưa, hoặc chơi ván trượt trên sân trống.

 

Giang Hồng thấy Liên Giang và Tiểu Bì. Liên Giang đang dạy Tiểu Bì chơi ván trượt. Cậu ấy vẫy tay từ xa về phía họ, nhưng cả hai đều không nhìn thấy, vừa nói vừa cười.

 

Cậu nhớ lại cái nồi đã từng lén lút mang về từ Khu Ủy, liền nhắn tin hỏi Trương Tích Đình. Trương Tích Đình trả lời: 【À, đồ của cậu à, nó ở trong tủ quần áo đó, để chung với cái tay mượn.】

 

Giang Hồng: “……”

 

Giang Hồng chạy nhanh về phòng ngủ một chuyến, tìm một vòng, phát hiện cái nồi nhôm vẫn còn trong túi. May mà không bị bạn cùng phòng lấy ra nấu mì ăn liền.

 

Giang Hồng: “……”

 

Giang Hồng nhớ rõ, dường như đội nồi lên đầu là có thể tàng hình?

 

Nhưng trong phòng ngủ người ra người vào, đột nhiên tàng hình có vẻ hơi kỳ quái nhỉ? Có lẽ có thể dùng tùy lúc, ừm.

 

Thế là Giang Hồng cất cái nồi vào tủ đồ cá nhân của mình.

 

Giang Hồng lấy điện thoại ra, thấy Lục Tu đã trả lời tin nhắn từ hai tiếng trước. Buổi chiều anh ấy vẫn còn phải coi thi. Lúc này, cậu chợt nảy sinh ý muốn chơi đùa, đột nhiên muốn đi tìm Lục Tu, liền lóe mình vào khu giảng đường.

 

Phòng học đa năng tầng 4, Giang Hồng ngó nghiêng ở cửa, thấy Lục Tu.

 

Hôm nay Lục Tu mặc áo phông và quần đùi rộng thùng thình, trên cổ đeo chiếc tai nghe màu đỏ đen Giang Hồng tặng, vẻ mặt chán chường đứng trước bảng trắng, nhìn chằm chằm học sinh làm bài kiểm tra. Bản thân Lục Tu giống hệt một học sinh nộp bài sớm nhất, bất kể là dung mạo, quần áo, hay khí chất, đều không hề có dáng vẻ của một giáo viên.

 

Giang Hồng ở bên ngoài thập thò ngó vào, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.

 

“Mười phút cuối cùng.” Lục Tu lạnh lùng nói.

 

Trong phòng học vang lên một tiếng xôn xao nhỏ. Giang Hồng thầm nghĩ: Ngầu quá! Sao làm giám thị cũng ngầu đến vậy!

 

Lục Tu quay đầu lại, nhìn Giang Hồng, rõ ràng đã sớm biết cậu đến.

 

Giang Hồng ngẩn ngơ nhìn Lục Tu, bỗng nhiên có chút đỏ mặt.

 

Lục Tu có chút chần chừ, Giang Hồng ra hiệu không cần để ý đến mình, nhưng Lục Tu vẫn đi về phía cậu, đến cửa phòng học.

 

“Sao vậy?” Lục Tu hỏi.

 

Giang Hồng: “Không có gì… Chỉ là đến tìm anh.”

 

Lục Tu liền “Ừm” một tiếng. Giang Hồng thấy trong phòng học, một số học sinh Yêu tộc bắt đầu liếc mắt đưa tình với nhau. Hạ Giản thì thò đầu ra nhìn quanh, thấy Giang Hồng, liền bí ẩn nháy mắt mấy cái.

 

“Em ngồi đây đi.” Lục Tu bảo Giang Hồng ngồi vào chỗ trống ở hàng đầu tiên. Giang Hồng vốn nghĩ Lục Tu sẽ quay về bục giảng coi thi, ai ngờ anh lại thuận thế ngồi xuống bên cạnh mình.

 

“Tiết học xong hết rồi à?” Lục Tu lại hỏi nhỏ: “Hôm nay bài thực hành đánh không tệ, anh có xem.”

 

Giang Hồng thầm nghĩ: Anh đang coi thi mà, như vậy có ổn không?

 

Giang Hồng nhỏ giọng nói: “Hôm nay Khu Ủy có một người cố vấn đến…”

 

Lục Tu: “Không được quay cóp!”

 

Các học sinh bị giật mình. Lục Tu không quay đầu lại, đáp: “Em trai của Trần Chân, anh biết rồi.”

 

Giang Hồng gật đầu. Lục Tu bỗng nhiên ở dưới bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, mấy ngón tay đan xen vào nhau, đó là một hành động thể hiện sự thân mật. Hai người họ đã hai ngày không gặp mặt. Trong tích tắc, tim Giang Hồng bắt đầu đập loạn xạ, sướng quá đi mất—!

 

Cậu đột nhiên cảm nhận được một loại hạnh phúc khó tả, vừa căng thẳng lại vừa mong chờ.

 

Mấy ngày qua cậu dường như đã tiêu hóa không ít sự thật này. Mình cứ như… Không, đã là đang hẹn hò với Lục Tu rồi… Chỉ là Lục Tu chưa bao giờ nói gì về điều đó, khiến cậu vừa thấp thỏm lại vừa say mê.

 

Chết rồi, chết rồi… Mình…

 

Giang Hồng lại ngẩn người ra. Lục Tu thì nhìn cậu thêm hai lần.

 

Lục Tu: “?”

 

Giang Hồng hoàn hồn lại, nhỏ giọng hỏi: “Em muốn hỏi… đây là gì vậy?”

 

Giang Hồng đặt tay lên đùi Lục Tu, sờ thấy trong túi anh có mấy tờ giấy cứng, liền thò tay vào túi quần anh, lấy những tờ giấy cứng ra.

 

Lục Tu nói: “Đây là phiếu đổi quà phát vào ngày kỷ niệm thành lập trường, dùng để tiêu phí.”

 

Giang Hồng: “Ồ— Sao em lại không có?!”

 

Lục Tu: “Chỉ có các giáo viên mới có, không phải để dùng phiếu, mà là có thể nhận được phiên bản giới hạn dành riêng cho giáo viên.”

 

Giang Hồng: “Cho em một ít…”

 

Lục Tu: “Ngày mai hai chúng ta chẳng phải ở bên nhau sao?”

 

Giang Hồng thầm nghĩ cũng đúng. Lục Tu liền giao hết cho cậu, nói: “Em cất đi.”

 

“Em được nghỉ rồi.” Giang Hồng lại nhỏ giọng nói.

 

Lục Tu: “Ừm, muốn đi đâu chơi? Còn ba phút nữa thôi!”

 

Giang Hồng vẫn chưa nghĩ ra, hai người cứ thế ngồi. Ba phút sau, Lục Tu buông tay Giang Hồng ra, nói: “Nộp bài thi, đừng viết nữa.”

 

Các học sinh ngoan ngoãn, lục tục đứng dậy, cũng không ai dám oán giận, thu dọn đồ đạc, đến chào Lục Tu.

 

“Chào thầy ạ.”

 

“Cảm ơn thầy ạ.”

 

“Chúc thầy kỳ nghỉ vui vẻ ạ.”

 

Lục Tu gật đầu. Giang Hồng ở bên cạnh giúp anh ấy sắp xếp bài thi. Hạ Giản vui vẻ nói: “Chào sư phụ, chào sư nương.”

 

Giang Hồng: “!!!”

 

Lục Tu như không nghe thấy, đáp: “Học kỳ sau gặp lại.”

 

Giang Hồng: “……”

 

Lục Tu: “?”

 

Giang Hồng trong lòng lại đang “A a a a”, mặt đỏ bừng, cầm bài thi của Hạ Giản, làm động tác “xé” về phía cậu bạn đang vội rời khỏi phòng học. Hạ Giản lập tức mặt mày tái mét, làm động tác “quỳ lạy khẩn cầu”, cầu Giang Hồng ngàn vạn lần đừng làm bậy.

 

“Tối nay đến chỗ anh ở không?” Lục Tu nói: “Sắp nghỉ rồi, em có kế hoạch gì không?”

 

Mấy học sinh cuối cùng nộp bài thi nghe được lời này, giật mình.

 

“À.” Giang Hồng nói: “Không có, anh có về Trùng Khánh với em không?”

 

Mọi người cuối cùng cũng đi hết. Lục Tu cầm bài thi ra khỏi phòng học, đáp: “Anh thế nào cũng được, em có muốn đi đâu không?”

 

Giang Hồng vui vẻ nói: “Em nghĩ đã, lên kế hoạch đi.”

 

“Ừm.” Lục Tu đáp, dẫn Giang Hồng vào văn phòng của mình, nói: “Anh niêm phong bài thi trước, em chờ anh một lát.”

 

“Giang Hồng.” Chu Cẩn Linh chào Giang Hồng.

 

“Ài, cô giáo ạ.” Giang Hồng tung tăng chạy đến nói: “Cô ơi, em được bao nhiêu điểm ạ?”

 

Chu Cẩn Linh nhìn Lục Tu. Lục Tu đang ở một bên niêm phong bài thi, không quay đầu lại nói: “Cô Chu, cô đừng để ý đến em ấy.”

 

Chu Cẩn Linh nở nụ cười, nói: “Uống một ly trà đi, lại đây, ăn một miếng chocolate.” Chu Cẩn Linh dùng tách trà kiểu Anh rót trà cho Giang Hồng, bảo cậu ngồi xuống, nói: “Lần trước em không phải bảo cô giúp em tìm những nơi có linh lực dư thừa sao?”

 

“Ồ! Ồ!” Giang Hồng nhớ ra, có chút chột dạ liếc nhìn Lục Tu. Không lâu trước đây, cậu đã nhờ Chu Cẩn Linh một việc, tìm kiếm những nơi có linh lực cường thịnh trong thiên địa. Cậu muốn thu thập chúng, cuối cùng truyền vào thanh Tây Dương kiếm.

 

Nhưng cậu vẫn không muốn Lục Tu biết, nên có chút ấp úng.

 

“Lại đây.” Chu Cẩn Linh nói: “Cô cho em xem cái này.”

 

Chu Cẩn Linh cầm một tấm bản đồ Đông Á, dùng bút đánh dấu trên đó, nói: “Em nói địa mạch có thể thu thập, nhưng gần đây quá nguy hiểm; thứ hai, năng lượng địa mạch thuộc về âm tính, thêm vào đó nhiều điểm địa mạch khó thâm nhập, cô cảm thấy không bằng năng lượng thiên mạch thì tốt hơn.”

 

“Năng lượng thiên mạch cũng có thể thu thập sao?” Giang Hồng nói.

 

“Có thể.” Chu Cẩn Linh kiên nhẫn nói: “Đảo Olkhon trên Hồ Baikal, Harhorin phía Tây Nam Ulan Bator, núi Long Môn ở Lạc Dương, núi Hiện ở Tương Dương Hồ Bắc… Hầu hết đều nằm trên núi cao. Cô đã đánh dấu cho em rồi, tổng cộng có bảy chỗ.”

 

“Ồ, hơi xa nhỉ.” Giang Hồng thấy Hồ Baikal và Harhorin, xa quá.

 

“Thầy Lục không phải biết bay sao.” Chu Cẩn Linh nói: “Được rồi, tấm bản đồ này cho em.”

 

“Cảm ơn cô Chu ạ!” Giang Hồng đã tìm được cách thu thập thiên địa linh khí, chỉ là không biết có thể thu thập được bao nhiêu.

 

“Thu thập thiên mạch linh khí để làm gì?” Lục Tu hỏi: “Chế tạo bom sao?”

 

Giang Hồng cười hì hì, bí ẩn liếc nhìn Lục Tu, cậu có kế hoạch rồi.

 

“Em muốn đẩy nhanh tu hành của lão Tôn, chúng ta lái xe đi thôi.” Giang Hồng nói: “Nghỉ hè vẫn là dùng xe nhà, đi mấy điểm thiên mạch này.”

 

Lục Tu nhìn tấm bản đồ, đáp: “Được.”

 

Buổi chiều, người trong nhà ăn đã vắng hơn nửa, đều ra trường đi chơi. Nghĩ đến lại có thể cùng Lục Tu thực hiện chuyến du lịch xe nhà, Giang Hồng quả thật liền tâm hoa nộ phóng*, lần này nhất định vui vẻ hơn nhiều so với lần đi hồ Yamdrok Tso!

 

(*"Tâm hoa nộ phóng" (心花怒放): "lòng như hoa nở rộ" diễn tả trạng thái cảm xúc vui sướng, phấn khích, hân hoan tột độ của một người.- Theo Google)

 

“Tối nay đến chỗ anh ngủ không?” Lục Tu nói.

 

Những lời này thật sự quá khiến người ta ngượng ngùng, nhưng Lục Tu mỗi lần nói như vậy, biểu cảm đều rất bình thường, như thể anh cũng rất mong chờ được Giang Hồng ôm ngủ.

 

“Hôm nay phòng ngủ của bọn em có hoạt động, buổi tối liên hoan uống rượu mở tiệc.” Giang Hồng nói: “Hay là em không về?”

 

Lục Tu nói: “Đi đi, không thiếu ngày này.”

 

Giang Hồng nhìn Lục Tu, đột nhiên nhớ lại Liên Giang đã dạy cậu hôm nay. Bây giờ có nên hỏi chuyện “tường tỏ tình” không nhỉ?

 

Lục Tu: “Để anh gói cho em ít đồ ăn nhé? Hôm nay sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm anh mãi.”

 

“Không có.” Giang Hồng lại căng thẳng, quay mắt đi. Lục Tu liền dùng ngón tay khẽ cào mặt cậu.

 

“Vậy anh…” Giang Hồng nội tâm vô cùng thấp thỏm, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: “Vậy em về đây.”

 

Giang Hồng có chút lưu luyến, Lục Tu liền cầm đồ đạc, nói: “Anh đưa em về nhé.”

 

Trời tối, trong trường học, tất cả đèn màu đều đã được treo lên. Không biết ai đang kéo đàn violon ở xa xa. Trong tiếng nhạc, những chiếc đèn màu như có sinh mệnh, lướt qua giữa cây cối, lan can.

 

Khi sáng lên nhất định sẽ rất đẹp, Giang Hồng nghiêng đầu nhìn những chiếc đèn trong bóng đêm.

 

Hôm nay Hạ Giản gọi cậu là “Sư nương”, Lục Tu chắc chắn đã nghe thấy, nhưng lại chẳng nói gì cả.

 

“Ngày mai sẽ rất náo nhiệt phải không?” Giang Hồng vẫn là lần đầu tiên đón lễ kỷ niệm thành lập trường.

 

“Ừm.” Lục Tu nói: “Rất náo nhiệt.”

 

Giang Hồng: “Có những trò chơi gì vậy?”

 

Lục Tu: “Rất nhiều, đến lúc đó em sẽ biết.”

 

Giang Hồng: “Trước đây anh toàn chơi gì? Năm trước? Anh có từng mở gian hàng không?”

 

Lục Tu: “Không có, anh đều đứng rất xa, hai mắt xem tùy tiện.”

 

Giang Hồng: “……”

 

Lục Tu: “Chán quá.”

 

Giang Hồng thầm nghĩ: Anh sao mà mâu thuẫn thế.

 

“Vậy ngày mai anh sẽ không chán sao?” Giang Hồng nói.

 

“Vì có em mà.” Lục Tu nói một cách đương nhiên.

 

Khoảnh khắc này, toàn bộ khuôn viên trường, tất cả đèn đều bật sáng. Bốn phương tám hướng, tất cả học sinh đều hô lên: “Oa a——”

 

“Em ở đây, nên sẽ không chán.” Lục Tu đáp.

 

Giang Hồng muốn kiềm chế nụ cười của mình, nhưng lại không kìm được mà khóe miệng nhếch lên.

 

Cả hai đều bị ánh đèn thu hút sự chú ý. Phải nói rằng Tào Bân quả thật rất có gu thẩm mỹ, không dùng loại đèn nhấp nháy đủ màu sắc, hoặc đèn có không khí xanh lè như ma quỷ, mà lại dùng đèn màu cam vàng thuần nhất, khiến Đại học Thương Khung trở nên vô cùng lãng mạn.

 

“Em về đây.” Giang Hồng nói.

 

“Ngày mai gặp lại.” Lục Tu chăm chú nhìn vào mắt Giang Hồng.

 

Giang Hồng có cảm giác, dường như Lục Tu muốn hôn cậu một cái, nhưng lại đang do dự.

 

Hay là mình chủ động đây— Giang Hồng thầm nghĩ.

 

“Oa ha ha ha——” Giang Hồng nói: “Nghỉ hè rồi! Vui quá đi mất!”

 

Giang Hồng quay người 180°, nhảy lên lưng Lục Tu, từ phía sau ôm cổ anh, hôn một cái lên má anh.

 

“Tạm biệt!” Giang Hồng nói.

 

Giang Hồng mặt đỏ bừng, không dám nhìn lại Lục Tu, chạy như bay đi.

 

Lên đến tầng hai, Giang Hồng lén nhìn xuống.

 

Lục Tu vẫn đứng ở đó, mặt hướng về phía từng hàng đèn, bất động.

 

Lên đến tầng ba, Giang Hồng lại bám lan can nhìn xuống. Lục Tu vẫn ở đó, quay lưng về phía ký túc xá.

 

Lên đến tầng bốn… Giang Hồng lại lén nhìn, phát hiện Lục Tu quay đầu lại, nhìn thẳng cậu.

 

“Anh còn không về?” Giang Hồng lớn tiếng nói.

 

Lục Tu nhìn Giang Hồng một lúc lâu. Ánh đèn phía sau như vầng hào quang của máy quay, lưu động trong đêm tĩnh lặng này, chiếu lên dáng người cao gầy của anh. Giang Hồng không nhìn rõ biểu cảm của anh.

 

Giang Hồng còn lấy điện thoại ra, chụp cho anh một bức ảnh. Cuối cùng, Lục Tu vẫy tay chào cậu, đeo tai nghe rồi bước đi.

Bình Luận (0)
Comment