Lục Tu xuyên qua cung điện. Phong Ly xuất hiện ở phía sau anh ấy.
“Ngài đã điều tra ra rồi sao?” Phong Ly thấp giọng nói.
“Một năm trước, Hồ Khanh thấy hai bóng người kia ở cấm địa.” Lục Tu nói: “Chính là Lỗ Triều Dương và kẻ đứng đầu Mê Hoặc, bản sao Trần Chân.”
Lông mày Phong Ly nhíu chặt. Lục Tu lại nói: “Tiếp theo từ anh nghĩ cách kìm chân anh ta, tôi sẽ đi thu thập chứng cứ.”
Phong Ly đáp: “Muốn xử trí anh ta thì đã không cần chứng cứ, chỉ cần triệu tập tứ vương yết kiến, rồi tuyên bố tội danh của anh ta là được.”
“Không.” Lục Tu đáp: “Cần chứng cứ.”
Lục Tu dừng lại bước chân, lại nói: “Nếu một cái tôi khác xuất hiện trước mặt các anh, khả năng tứ vương thần phục hắn là bao nhiêu?”
Phong Ly rõ ràng đã nghe thấy việc ở Khu Ủy, lập tức cũng dừng bước chân.
Lục Tu từ trong sự im lặng này, đã có được câu trả lời.
“Đó là ngài sao?” Phong Ly trầm giọng nói: “Nếu chỉ là ảo thuật biến thành…”
Lục Tu đáp: “Đó chính là tôi. Hắn là tâm ma của tôi biến thành. Mê Hoặc đã dùng long huyết của tôi để nuôi dưỡng hắn. Hắn cơ hồ có được hầu hết tất cả ký ức của tôi, cũng có được tất cả ý thức tiêu cực của tôi. Có thể nói là một cái tôi khác. Tôi đã từng tràn đầy không cam lòng, không muốn chấp nhận, thậm chí không muốn đối mặt với số mệnh sắp đến của tôi. Nhưng cuối cùng tôi vẫn bị đả động. Vì thế tôi vứt bỏ nó và Mê Hoặc tìm thấy nó, kết hợp máu của tôi để tái tạo một Lục Tu khác.”
Phong Ly: “Chuyện này xảy ra trước hay sau khi Đại vương Hạng phó thác thánh địa cho ngài?”
“Sau.” Lục Tu nói: “Tôi nghĩ, câu trả lời đã rất rõ ràng.”
Phong Ly: “Đã là như thế, chúng ta chỉ có thể cam chịu, khi Đại vương Hạng giao thánh địa cho ngài, ngài và tâm ma là một thể. Hai người các ngài đều có thể coi là “Tiểu Vương” và cuộc đấu tranh hiện tại của ngài với tâm ma, Yêu tộc không cách nào nhúng tay can thiệp.”
Lục Tu nhận được câu trả lời trong dự kiến, gật gật đầu. Phong Ly nói: “Tôi cũng từng chiến đấu với tâm ma của chính mình, chỉ là tâm ma của tôi xuất hiện dưới hình thái song bào thai, khi mẹ tôi mang thai chúng tôi, chúng tôi đã ở trong t* c*ng của bà ấy, chia lìa nhau.”
“Yêu tộc không thể hiệp trợ ngài.” Phong Ly lại nói: “Đồng thời cũng không thể hỗ trợ một cái ngài khác. Nói như vậy, Tiểu Vương, ngài vẫn có phần thắng. Khi nào bắt đầu quyết chiến?”
Lục Tu nói: “Hắn ở trong cung điện này. Chúng ta lập tức sẽ bắt đầu.”
“Chúc ngài may mắn.” Phong Ly khom người, rời khỏi Lục Tu.
Lục Tu đứng trước hành lang đầy mưa gió, nhìn về phía Vu Sơn sắp có mưa gió, nhìn về phía Thần Nữ Phong tối cao. Nàng sừng sững trên đỉnh dãy núi, nhìn ra xa mảnh đất đầy tang thương. Còn dưới chân nàng, dòng chảy cuồn cuộn như nước sông, giống như thời gian, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Giang Hồng chìm vào giấc mơ dài.
“... Đó chính là Mê Hoặc.” Giọng thiếu niên nói: “Nó là số mệnh cuối cùng của thế giới... Nó đã sắp trở lại rồi...”
“Xem xét quỹ đạo của nó.” Giọng người đàn ông kiên định và mạnh mẽ: “Đến lúc đó thượng vị duy độ và hạ vị duy độ đều sẽ bị phá vỡ…”
Thiếu niên: “Rất nhanh, chỉ bốn năm sau khi chúng ta rời đi... Lục Tu thực sự có thể ngăn cản nổi nó sao?”
Người đàn ông: “Cậu ta sẽ nghĩ kỹ. Ta tin tưởng cậu ta, giống như cậu đã từng không hề giữ lại mà tin tưởng tôi.”
Thiếu niên: “Nhưng trong tiên đoán của Thúc Hốt…”
Người đàn ông: “Tiên đoán của Thúc Hốt không phải là kết cục cuối cùng. Đây là tương lai không xác định, đây cũng là chung kết luân hồi. Mỗi ngàn năm Thiên Ma chuyển sinh một lần, chỉ là Mê Hoặc c·ướp lấy dưỡng chất của đất. Các tinh cầu dưới sức mạnh bóng tối lần lượt tan vỡ. An Kiệt mới chạy trốn đến thế giới của chúng ta…”
Lần này, giấc mơ của Giang Hồng trở nên rõ ràng hơn. Cậu thình lình phát hiện mình đang ở trong một sơn động tràn ngập ánh sáng vàng. Trong sơn động có những bức bích họa rõ ràng.
Đó là những bức bích họa miêu tả thế giới và trước bức bích họa đứng một người đàn ông, một người thiếu niên. Họ nắm tay nhau, mặt hướng về bức bích họa.
Bích họa tương tự với bản vẽ mà Chu Cẩn Linh đã vẽ khi học, thể hiện thế giới, dấu hiệu thế giới, thượng vị duy độ, hạ vị duy độ, mộng trung vô tận cảnh, khe hở…
Nhưng trên bản vẽ này, thêm một khu vực nữa. Phía trên bên phải xuất hiện một thiên thể màu đỏ sẫm. Thiên thể đang cháy với ngọn lửa đen, đang rơi xuống thế giới.
“Đây là hạt giống Mê Hoặc gieo trên Trái Đất mười vạn năm trước. Ma khí là năng lượng của nó, sinh mệnh là lương thực của nó sẽ làm nó càng mạnh mẽ hơn.” Thiếu niên lẩm bẩm nói: “Nó sắp trở lại rồi.”
Lại trong nháy mắt, vô số cảnh tượng lướt qua trước mặt Giang Hồng. Những khuôn mặt người quen biết và không quen biết —— Lục Tu, Tào Bân, Hiên Hà Chí, bố mẹ mình —— giống như đèn kéo quân. Cuối cùng, thế giới to lớn biến mất, hiện ra một đứa trẻ xa lạ.
Khuôn mặt đứa trẻ tỏa ra ánh sáng, lơ lửng giữa không trung, thân thể cuộn tròn một nửa, hai tay ôm trước ngực một quang cầu. Quang cầu tỏa ra ánh sáng xanh lam ôn nhuận, mờ ảo có thể phân biệt ra lục địa, hải dương, tầng mây... Đó là Trái Đất.
Đứa trẻ dường như cảm nhận được điều gì đó,hai mắt nâng lên, đối mặt với Giang Hồng.
Chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi, giấc mơ lại trở về bóng tối.
Trong thánh địa, Lỗ Triều Dương cảm nhận được phong ấn cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Hắn bỏ lại Phong Ly, thậm chí không giải thích thêm, bước nhanh trở về phòng nghị sự của thủy tộc.
Nhưng Lục Tu đã chờ ở đó, dường như đã có chuẩn bị mà đến.
Lỗ Triều Dương dừng bước chân, giằng co cùng Lục Tu.
“Đêm qua.” Lỗ Triều Dương nói: “Tôi còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng tôi biết ngài sẽ không nghe lời khuyên của tôi. Tôi rất tò mò, tại sao có người biết rõ sắp tan xương nát thịt, mà cũng không muốn thử đấu tranh với số mệnh của mình dù chỉ một chút?”
“Sống lâu có lợi có hại, cũng dễ khiến người mù quáng.” Lục Tu bình tĩnh nói: “Có chủng tộc cho rằng mình sống lâu rồi, hấp thu tinh hoa thiên địa càng nhiều là có thể vượt cấp khiêu chiến rồng.”
Lỗ Triều Dương cười, nói: “Ngay cả thân là Tương Liễu, cũng không dám khiêu chiến sinh linh cao quý nhất trong trời đất này. Nhưng thuộc hạ không thể, không thể hiện những người khác cũng không thể. Ngài đã nghĩ kỹ chưa? Đây nhất định là một trận quyết đấu không ai có thể nhúng tay, không chết không dừng.”
Nói rồi, Lỗ Triều Dương giơ một tay lên, nhưng không có gì xảy ra.
“Anh đang tìm nó sao?” Lục Tu cũng theo đó giơ tay. Trong tay anh ấy hiện ra một chiếc chuông gió nhỏ nhắn, cổ xưa.
Lỗ Triều Dương ngây người. Trong ánh mắt hiện ra thần sắc nguy hiểm.
“Tôi tới thay anh triệu hồi?” Chợt, Lục Tu nhẹ nhàng rung lên. Chuông gió phát ra tiếng “Đinh” trong trẻo.
Cảm giác áp bức mạnh mẽ kia xuất hiện, từ đình giữa đến chính điện. Tất cả các cánh cửa lớn lần lượt từ từ mở rộng dưới khí thế này, hiện ra một thân ảnh đen ở nơi cực xa xôi.
“Ta đã đợi ngày này rất lâu.” Lục Tu Hắc Ám trầm giọng nói: “Ngươi cuối cùng cũng nguyện ý đường đường chính chính quyết đấu với ta?”
Lục Tu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Tu Hắc Ám không ngừng lại gần. Lỗ Triều Dương lập tức có hành động sáng suốt nhất —— nhanh chóng lùi về một bên.
Ngay sau đó, hai luồng sức mạnh long ngữ thổi lên sóng gió kinh thiên động địa, gào thét mà đi. Mặt đất ven đường nứt nát, hiện ra những mảnh gỗ bay tung tóe. Khoảnh khắc va chạm vào nhau, tạo ra sóng xung kích không ai có thể cản!
Giang Hồng bị một tiếng vang lớn đánh thức.
“Mau tỉnh dậy!” Trương Tích Đình nôn nóng vỗ Giang Hồng.
“Gì vậy?” Giang Hồng ngủ đến mơ mơ màng màng. Khi mở mắt ra, vẫn là sáng sớm.
Trương Tích Đình nói: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Tối qua?” Giang Hồng còn buồn ngủ, miễn cưỡng ngồi dậy. Thoáng chốc lại là một tiếng vang lớn, kính bị rung đến kêu loảng xoảng, hiện ra vết rạn hình mạng nhện. Một luồng sóng xung kích khuếch tán giữa các dãy núi, dường như có cự thú khổng lồ đang tranh đấu không ngừng bên ngoài.
Bên ngoài truyền đến tiếng hô to. Giang Hồng hỏi: “Lão Tôn đâu? Lão Tôn!”
“Ta ở đây.” Lão Tôn nói: “Giang Hồng, mau xuống giường đi.”
Ngay sau đó truyền đến tiếng vang lớn thứ ba, giống như tiếng sấm. Kính cửa sổ sát đất bị rung nát, “Rầm” một tiếng tan thành bột phấn khắp trời, theo gió lớn và nước mưa thổi quét đến.
Trương Tích Đình lập tức cùng Giang Hồng quay cuồng, trốn xuống gầm giường. Giang Hồng bị nước mưa lạnh buốt tưới ướt, nháy mắt tỉnh táo, nói: “Lục Tu đâu? Bên ngoài xảy ra chuyện gì?!”
“Hai con rồng!” Trương Tích Đình nói: “Đột nhiên xuất hiện một con rồng khác, đang đánh nhau trong thung lũng rồi!”
Giang Hồng lập tức nhớ lại chuyện trước khi ngủ say, lớn tiếng nói: “Không xong! Nhất định là đã kinh động thể bản sao hắc ám! Những người khác đâu?”
“Họ đã rút xuống khu vực tầng dưới.” Trương Tích Đình nói: “Kim và Hạ Giản, Tiểu Bì, Liên Giang còn ở gần đó, còn có tiểu ca tên Dịch Phong mà cậu mang vào... Khu vực tầng trên tạm thời đóng cửa, họ nói hai Yêu Vương đang quyết đấu…”
Giang Hồng lập tức hiểu ra, nhất định là Lục Tu đã tìm được nơi ẩn náu của Lục Tu Hắc Ám, hai bên lại một lần nữa triển khai cuộc quyết chiến không chết không thôi.
Cậu kéo Trương Tích Đình, nói: “Đi xem! Các Yêu tộc khác đâu?”
Trương Tích Đình cùng Giang Hồng chạy ra hành lang. Trương Tích Đình nói: “Lỗ Triều Dương đã hạ lệnh, bất kể là Nhân tộc hay Yêu tộc, đều tuyệt đối cấm nhúng tay.”
Giang Hồng nghe được lời này, hơi bớt lo lắng. Cậu biết Lục Tu tuy rằng thực lực gần bằng Lục Tu Hắc Ám, nhưng anh ấy có Tây Dương kiếm do chính mình chế tạo, lần này nói không chừng có thể hoàn toàn áp đảo mà đánh bại đối phương.
“Ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?!” Tiếng gầm giận dữ, dường như là giọng của Lục Tu, nhưng Giang Hồng nghe vào tai, ngay lập tức phán đoán đó là Lục Tu Hắc Ám kiêu ngạo.
Cậu vôi chạy đến trung tâm hành lang nối liền hai đỉnh núi của thánh địa, đỡ lan can nhìn ra ngoài.
Chân trời một mảnh tôi đen, không phân biệt được ngày đêm. Tận thế dường như đã đến. Dưới đám mây đen, tia chớp đan xen ngang dọc. Hai bóng dáng đang lượn vòng tốc độ cao quanh khe sông, kéo ra từng luồng huyễn quang. Long ngữ đã hóa thành chú văn thực thể, lấp lánh ánh sáng tím đen trong bóng đêm.
Tia chớp xẹt qua chân trời, chiếu sáng toàn bộ thánh địa.
Trương Tích Đình chạm vào Giang Hồng, ý bảo cậu mau nhìn. Giang Hồng lau nước trên mặt, nhìn quanh các tòa lầu các của thánh địa nằm trên núi. Tất cả yêu quái đều đã ra ngoài xem, quả thực dòng người chen chúc xô đẩy.
“Đó không phải Lục Tu!” Giang Hồng bực bội mà hô.
Nhưng tất cả thành viên Yêu tộc đều không để ý đến Giang Hồng. Giang Hồng chăm chú nhìn trường đấu trên không trung. Một con tiên hạc bay đến đậu sau lưng Giang Hồng.
“Đối với họ mà nói.” Giọng Hạ Nhung nói: “Một bên tham gia quyết đấu, cũng là rồng.”
Giang Hồng thấp giọng dồn dập mà nói: “Đó là bản sao của anh ấy! Là Mê Hoặc tạo ra!”
Hạ Nhung nhỏ giọng nói: “Đối với Yêu tộc mà nói là giống nhau, họ mặc kệ bên kia có phải là tâm ma hay không, chỉ khi Tiểu Vương chiến thắng tâm ma mới có thể khiến mọi người thần phục.”
Giang Hồng nói: “Nguyên tắc đâu?”
Trương Tích Đình ra hiệu dừng lại, bảo Giang Hồng đừng cãi vã vô ích nữa. Ngay tại khoảnh khắc này, Lục Tu và Lục Tu Hắc Ám đồng thời biến ảo thành rồng, mỗi người phát ra tiếng rống của rồng.
Trên người Lục Tu vẫn lấp lánh phong ấn vàng, phun ra long viêm. Lục Tu Hắc Ám thì linh hoạt hơn anh ấy. Hai bên đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến số mệnh không thể tránh khỏi hôm nay.
Trong tiếng vang lớn, hai con rồng dây dưa đâm vào vách núi. Một góc lầu các trên vách núi dưới cự lực này sụp đổ như lở đất. Yêu tộc tứ tán khắp nơi, nhưng trước sau không có ai ra tay can thiệp vào trận quyết chiến này!
“Trước cố gắng tìm nơi ẩn nấp mà trốn đi.” Hạ Nhung khẽ nói: “Tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.”
Chợt, Hạ Nhung lại lần nữa hóa thành tiên hạc bay đi.
Tiếp theo, một bóng người từ xa đến gần đi về phía hành lang nối. Trương Tích Đình và Giang Hồng lập tức lùi lại phía sau.
Thân hình cao lớn người đó, chính là Lỗ Triều Dương!
“Giang Hồng.” Ngữ khí Lỗ Triều Dương rất ôn hòa, nói: “Đến đây, đi theo tôi một chuyến đi.”
“Khoan đã.” Một giọng khác xuất hiện phía sau Giang Hồng. Giang Hồng lập tức quay đầu lại, thấy Phong Ly.
Phong Ly thong dong đi lên phía trước, nói: “Tương Liễu, Yêu Vương bệ hạ còn chưa thua đâu.”
Giang Hồng thầm nghĩ: Lục Tu nhất định sẽ không thua! Anh ấy có thanh kiếm tôi chế tạo, nhất định anh ấy có thể thắng!
Trong thung lũng, hai con hắc long bay lượn quyết đấu đã đến giai đoạn gay cấn. Trên hành lang, Lỗ Triều Dương và Phong Ly đều không hề liếc nhìn chiến trường ——
“Cho dù là Lục Tu cắn nuốt tâm ma của hắn.” Lỗ Triều Dương nói: “Hay là tâm ma cắn nuốt Lục Tu, kết quả đều như nhau. Phong Ly, ngày mà mọi người chờ đợi sắp đến rồi. Đến tận lúc này, ngươi vẫn cố chấp như vậy sao?”
Phong Ly chắn trước Giang Hồng và Trương Tích Đình, đáp: “Mặc dù họ tự cắn nuốt lẫn nhau, cũng phải chờ đợi sau khi tân Yêu Vương ra đời, tuân theo quyết định của ngài ấy. Muốn bắt con tin trước là không thể được.”
Bỗng nhiên Lỗ Triều Dương phát ra một tràng cười lớn, nói: “Phong Ly, ngươi càng ngày càng giống nhân loại.”
Phong Ly lại lạnh lùng nói: “Tôi chỉ là đang thực thi sự giao phó của Hạng Thành trước khi đi mà thôi.”
Lại một tiếng vang lớn, hắc long siết chặt lấy hắc long trên người trải rộng phong ấn vàng, đâm vào đỉnh cao nhất của Vu Sơn.
Trong sự chú ý của vạn chúng, Lục Tu và Lục Tu Hắc Ám đồng thời khôi phục hình thái nhân loại. Thoáng chốc, bóng tối vô biên vô hạn bùng phát ra.
“Ta muốn cắn nuốt ngươi ——!” Tiếng của Lục Tu Hắc Ám vang vọng thiên địa: “Hãy giao ra tất cả sự không cam lòng và oán giận đi! Hết thảy trách nhiệm của ngươi, đến hôm nay đều có thể buông bỏ ——”
Lục Tu giơ một tay lên, dường như muốn bắt lấy cái gì giữa không trung.
Khoảnh khắc đó, bản năng Giang Hồng dường như dự đoán được tương lai.
Cậu biết đây nhất định là kế sách của Lục Tu! Tiếp theo, anh ấy sẽ trong một giây rút ra thanh Tây Dương kiếm mà cậu đã tặng cho anh ấy. Trong thiên địa sẽ đồng thời bùng phát ra sáu luồng cường quang, một kiếm giải quyết đối thủ này!
Nhưng mà không có. Đỉnh cao nhất của Vu Sơn bùng phát ra một quả cầu ánh sáng màu đen, giống như siêu sao đỏ cháy đến cuối đời. Quả cầu ánh sáng trong một giây sụp đổ, co rút lại. Tất cả yêu quái đang quan chiến trong thánh địa, lại đồng thời phát ra một tiếng hô to.
Một tay Phong Ly đặt sau lưng, làm động tác “rời đi”.
“Đi mau.” Trương Tích Đình thúc giục khẽ nói: “Giang Hồng, đi mau!”
Lỗ Triều Dương đã tạm thời quên Giang Hồng, quay đầu nhìn về phía nơi cao xa xa. Quả cầu ánh sáng màu đen kia phun trào ra ngọn lửa đen hùng vĩ như vật hữu hình quét ngang toàn bộ thánh địa.
“Đi mau!” Phong Ly thừa dịp lúc này, quát lớn về phía Giang Hồng: “Đi a! Đi!”
Giang Hồng thấy Lục Tu tắm trong ngọn lửa đen, lại lần nữa xuất hiện từ trong quả cầu ánh sáng. Phong ấn trói buộc anh ấy trong thoáng chốc hóa thành mảnh vụn, tan vỡ giữa trời đất.
Chuyện này không thể nào...
Mọi thứ đến quá nhanh, Giang Hồng thậm chí còn chưa kịp tỉnh táo.
Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa. Đôi mắt của Lục Tu mới lập lòe màu vàng, yên lặng lơ lửng giữa không trung.
“Tân Vương ra đời!” Giọng Lỗ Triều Dương vang vọng Vu Sơn: “Hãy một lần nữa thăm viếng vương của các ngươi! Vương của Yêu tộc! Đây mới là người thống lĩnh thuần huyết thực sự của chúng ta ——!”
“Chuyện này không thể nào!” Giang Hồng hô to hết sức. Phong Ly đã nhanh chóng quyết định vỗ ngược một cái, phù văn lấp lánh. Một sức mạnh lớn lao đẩy Giang Hồng và Trương Tích Đình, bắn nhanh về phía sâu trong cung điện.
Lỗ Triều Dương chuyển hướng về phía Phong Ly. Tay trái Phong Ly xoay tròn, tay phải ấn lên cột gỗ lớn của hành lang nối. Tiếng “Rầm” vang lên, mái ngói vỡ vụn bay cuộn. Cả tòa hành lang nối trong thoáng chốc sụp đổ, liên tiếp sụp đổ. Đá vụn và gỗ gãy bay tới, phong bế lối vào cung điện.
“Ngươi làm như vậy không hề có ý nghĩa.” Lỗ Triều Dương lơ lửng giữa không trung. Phong Ly không ngừng lùi lại phía sau. Trong phút chốc, Lỗ Triều Dương hiện ra nguyên hình.
Trong tiếng kinh hô khắp núi đồi, con rắn chín đầu khổng lồ xuất hiện. Tương Liễu đầu người thân rắn, cao mấy mét phun ra liệt hoả cùng hàn băng. Phong Ly bay nhanh né tránh trên không trung, khí thế toàn thân ầm ầm bùng nổ, hóa thành con cửu vĩ yêu hồ lớn tương tự. Chín cái đuôi bao trùm trời đất, gầm rống về phía Tương Liễu, xẹt qua màn trời đen tối.
Trận quyết chiến thứ hai giữa các Yêu Vương bắt đầu ngay lập khắc. Cả người Lục Tu bốc lửa, chỉ cười lạnh đứng ngoài quan sát cảnh này.
Giang Hồng và Trương Tích Đình bị quăng mạnh vào trong hành lang, bên ngoài tiếng nổ liên tiếp vang lên.
“Không thể nào, chuyện này không thể nào.” Giang Hồng khó khăn giãy dụa đứng dậy.
Trương Tích Đình kéo cậu một cái, nói: “Xuống trước đã! Đến khu vực tầng dưới đi, thầy Hiên Hà Chí còn ở đó!”
Giang Hồng đứng dậy th* d*c một lát. Trương Tích Đình lại nói: “Bình tĩnh một chút!”
Giang Hồng bị câu “Bình tĩnh một chút” này đánh thức, nhìn về phía màn trời u ám, tiếng nổ vẫn không ngừng truyền đến từ xa. Trương Tích Đình nói: “Phong Ly đang giúp chúng ta tranh thủ thời gian, cậu phải nghĩ cách đi ra ngoài!”
“Khoan đã…” Giang Hồng lập tức nói: “Vẫn còn có biện pháp!”
Giang Hồng gần như cùng lúc đó, sờ được miếng vảy đeo trên người mình! Vảy vẫn còn! Điều đó có nghĩa là, ngay cả khi Lục Tu Hắc Ám cắn nuốt Lục Tu thật, trên người anh ấy vẫn không có vảy ngược!
Giang Hồng lập tức nhớ lại ngày đó, lời nói của Lục Tu trên xe:
【 Sao lại nghĩ như vậy được? 】
【 Nếu một ngày nào đó tôi đột nhiên mất đi chính mình, em nhất định phải nghĩ cách đánh thức tôi, cho dù tự tay bắn mũi tên quyết định đó vào tôi. Em phải tin tưởng... 】
【 Không thể nào! 】
【 Em rất rõ ràng điểm yếu của tôi ở đâu. Cũng chỉ có em mới có thể triệu hoán tôi. Cho dù tôi ở bất cứ lúc nào, bất cứ địa điểm nào cũng sẽ đáp lại lời triệu hoán của em, cho dù số lần em triệu hoán tôi không nhiều lắm... Nhưng tôi nhất định sẽ đến, đúng không? Em vì tôi phong chính, ràng buộc giữa hai chúng ta, là đã định sẵn từ ban đầu... 】
【 Kim Cương Tiễn Bất Động Minh Vương, chỉ trừ tâm ma. Cũng chỉ khi tâm ma bị trừ, mới có thể thực sự giải cứu người đang ở trong hắc ám... Mà Kim Cương Tiễn, đại diện cho... 】
“Kim Cương Tiễn đại diện cho cái gì?” Giang Hồng đột nhiên hỏi.
“Tớ không biết.” Trương Tích Đình nói: “Cậu muốn hỏi thầy hiệu trưởng Tào. Thế nào? Đây là một cái mai phục hả?”
Giang Hồng đi ra vài bước. Bên ngoài bỗng nhiên lại truyền đến tiếng của Tương Liễu.
“Đại thắng.” Giọng nói vang vọng trong toàn bộ thánh địa: “Tiếp theo, chính là thanh trừ u ác tính đã phát triển nhiều năm trong thánh địa.”
“Trước tiên hãy rời khỏi đây.” Giang Hồng nói: “Kim Cương Tiễn, tớ muốn đi tìm Dao Cơ.”
“Dao Cơ?” Trương Tích Đình nói: “Thần nữ Vu Sơn sao? Nàng còn sống? Không phải hơn hai mươi năm trước đã…”
“Đi! Chờ lát nữa tớ sẽ giải thích cho cậu.” Giang Hồng vội nói.
Họ lập tức rời đi từ một lối ra khác, nhưng đột nhiên lại vang lên một giọng nói. Chủ nhân của giọng nói vô cùng nóng nảy.
“Buông cậu ta ra cho tôi! Tương Liễu!” Đó là giọng của Khả Đạt.
“À, lại một vị Yêu Vương đại diện…”
Ngay sau đó, các tòa lầu các trong thánh địa không ngừng rung chuyển, dường như có gì đó đánh vào trên núi. Giang Hồng nhìn ra ngoài từ một cửa sổ, thấy một con sói khổng lồ đang chiến đấu dữ dội với Tương Liễu.
“Chín... Rắn chín đầu?” Giang Hồng hoảng sợ.
“Sói khổng lồ từ đâu ra vậy?” Trương Tích Đình cũng ngây người.
“Đó là thầy Khả Đạt!” Giang Hồng nói: “Thầy ấy đã thành công kìm chân được thời gian. Đi thôi!”
Hai người xuyên qua một hành lang dài khác, đi về phía trung đình. Lão Tôn đuổi theo, nói: “Giang Hồng!”
“Mày còn bản đồ không?” Giang Hồng nói: “Đưa tao đến địa điểm tao đã đánh dấu, đi trước!”
Tại trung đình, thình lình lại đến một người —— chính là Dịch Phong.
“Vừa rồi... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dịch Phong bịt mắt, cõng theo túi sửa chữa của mình, mờ mịt nói: “Tôi nghe thấy có người đang dùng truyền thanh trung ương phát kịch cổ trang? Động đất sao?”
Giang Hồng: “...”
Trương Tích Đình: “...”
Dịch Phong rõ ràng đang không hiểu chuyện gì. Trương Tích Đình hỏi: “Làm sao bây giờ? Mang theo cậu ta đi không?”
Hiện tại cũng chỉ có thể mang theo Dịch Phong đi thôi. Giang Hồng đành phải nói: “Dịch Phong, cậu đi theo chúng tôi, đừng chạy loạn. Sau đó tôi sẽ giải thích cho cậu.”
Trương Tích Đình: “Cậu là người thường sao?”
“Chờ lát nữa chỉ có thể cho cậu ta hít phấn hoa Ly Hồn.” Giang Hồng nói: “Tiền đề là trong tình huống chúng ta còn sống... Đi theo Lão Tôn đi.”
Lão Tôn dẫn ba người lên giàn giáo. Dịch Phong nói: “Đây là thang máy sao? Không có vách trong rất nguy hiểm.”
Giang Hồng: “Tôi cũng cảm thấy vậy…”
“Đến lúc nào rồi!” Trương Tích Đình quả thực dở khóc dở cười: “Cậu còn quan tâm thang máy?”
Giang Hồng vội nói: “Đúng đúng đúng, Lục Tu anh ấy... Không, tớ cảm thấy Lục Tu vẫn giữ lại ý thức của mình, bởi vì vảy ngược của anh ấy…”
Dịch Phong: “?”
Dù sao cũng đã quyết định phải cho Dịch Phong hít phấn hoa Ly Hồn, Giang Hồng cũng không quan tâm. Cậu giải thích với Trương Tích Đình, hiện tại Lục Tu tuy rằng bị cắn nuốt, nhưng vảy ngược của anh ấy vẫn còn trên người mình, điều đó có nghĩa là nhìn từ dấu hiệu này, có thể Lục Tu vẫn chiếm ưu thế về nhân cách.
“Bây giờ đi tìm Dao Cơ sao?” Trương Tích Đình nói: “Cậu sẽ không muốn giết nàng chứ? Nàng là mẹ của hiệu trưởng Hạng!”
“Không không!” Giang Hồng nói: “Tớ thực sự muốn tìm nàng, chỉ là trước hết tớ cần tìm một người khác... Ngay tại đây, cậu có thể gỡ bỏ phong ấn không? Dựa vào cậu đó! Giải trừ phong ấn thực sự quá khó.”
“Tớ thử xem.” Trương Tích Đình nói: “Các cậu ngàn vạn để ý.”
Trương Tích Đình đặt tay ấn lên phong ấn. Phong ấn này dẫn đến hang động đá vôi giam giữ dưới lòng đất. Hang động đá vôi có hài cốt của côn. Giang Hồng quyết định đi thử vận may trước.
Trương Tích Đình đang thi pháp phá giải phong ấn, tuyệt đối không thể bị cắt ngang. Giang Hồng xoay người, không dám thở mạnh, nhìn quanh khắp nơi. Nơi này chỉ có cậu và Dịch Phong, cùng với Lão Tôn đang bảo vệ ở bên cạnh.
Dịch Phong cũng không nói gì, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tuy nhiên, ngay lúc này, một giọng nói ôn nhu nói: “Quả nhiên ở đây. Các cậu muốn làm gì? Không bằng đi theo tôi đi.”
Một người phụ nữ mặc sườn xám, phía sau vài người áo đen đi theo, chậm rãi đi đến trước hành lang dài.
Giang Hồng thật sự sợ cái gì thì cái đó đến. Cậu nhớ rõ người này tên là Hoa Hiểu Lí. Lần đầu tiên đến thánh địa, chính là nàng phụ trách dẫn đường Giang Hồng và Lục Tu đến phòng ngủ, cũng là phó thủ của Tương Liễu.
Giang Hồng nhìn Trương Tích Đình một cái, quyết định trước tiên kéo dài thời gian, nói: “Chị ơi, phía sau cánh cửa này có gì, chị không tò mò sao?”
“Phía sau cánh cửa này là hài cốt của Vong Côn, cựu đại thống lĩnh thủy tộc chúng ta.” Hoa Hiểu Lí cười nói: “Tôi tưởng cậu đã sớm biết rồi chứ. Được rồi, đi theo tôi đi? Đừng ép tôi động thủ nhé, dù sao lỡ như Yêu Vương trở về thấy cậu bị thương, chúng tôi cũng khó ăn nói.”
Giang Hồng nói: “Vậy cô không sợ tôi tự mình hại mình sao?” Chợt làm bộ lấy đồ vật từ ấn ký long huyết trên tay, tính toán nếu tình hình không tốt, ngay tại chỗ liền đội cái nồi nhôm. Mặc dù cậu tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Trương Tích Đình và Dịch Phong để tự mình chạy trốn, nhưng đánh lén từ bên cạnh nhất định là có thể.
“Hơn nữa cô xem.” Giang Hồng lại duỗi một tay ra, đặt sau gáy Trương Tích Đình, nói: “Cậu ấy đang chuyên tâm gỡ bỏ pháp trận. Lúc này nếu tôi quấy nhiễu cậu ấy, pháp trận liền sẽ nổ tung, khiến cả hai chúng ta cùng chết, cô cũng rất khó báo cáo công việc.”
Hoa Hiểu Lí hiển nhiên chưa từng gặp phải loại người như Giang Hồng, lập tức lộ ra biểu cảm “Cậu có bệnh sao”. Tuy nhiên, lời đe dọa của Giang Hồng lại là thật sự, hoàn toàn không thể hóa giải.
Đang lúc nàng định ra hiệu cho thuộc hạ, Dịch Phong lại nói: “Như vậy cũng quá nguy hiểm đi? Không thể kéo một người mù như tôi cùng chết chứ, mặc dù sự tồn tại của bản thân cũng không có ý nghĩa gì.”
Giang Hồng: “...Ấy, thực xin lỗi, tôi chỉ là đe dọa cô ta thôi, không phải làm thật...”
Dịch Phong nở nụ cười, nói: “Để tôi làm đi.”
Ngay sau đó, Dịch Phong vươn tay phải, cầm lấy dải băng đen bịt mắt, chỉ là nhẹ nhàng kéo một cái, dải băng liền bị kéo ra.
Hoa Hiểu Lí lộ ra biểu cảm quỷ dị, rồi nhanh chóng nhận ra có điều không ổn, theo bản năng muốn thoát đi. Nhưng ngay sau đó, trong mắt Dịch Phong nở rộ ánh sáng yêu dị. Hoa Hiểu Lí cùng vài người áo đen phía sau hoàn toàn không thể hành động!
Giang Hồng theo bản năng quay đầu muốn nhìn. Dịch Phong lại nói: “Đừng nhìn, cậu không sợ biến thành cục đá sao?”
Giang Hồng: “!!!”
Hoa Hiểu Lí muốn chạy trốn cũng đã muộn. Giây tiếp theo, ngoại trừ phía Dịch Phong, tất cả kẻ địch đối diện từ chân đến đầu, bắt đầu nhanh chóng hóa đá!
“Đây là... Này…” Giang Hồng đã choáng váng.
Ba giây sau, toàn trường yên tĩnh. Trên thảm đỏ chỉ còn lại sáu tượng đá. Hoa Hiểu Lí trước khi hóa đá, còn để lại biểu cảm sợ hãi đến cực điểm!
Dịch Phong lại một lần buộc dải băng bịt mắt, bình tĩnh, như thể không có gì xảy ra.
Giang Hồng dường như cũng bị hóa đá, rất lâu sau không nói nên lời.
Vẫn là Dịch Phong phá vỡ sự yên tĩnh, nói: “Không ngờ tới đúng không?”
Giang Hồng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, phát điên nói: “Giả heo ăn thịt hổ vui lắm sao?”
Dịch Phong bịt mắt, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra một nụ cười bí ẩn: “Nếu không phải như vậy, làm sao có thể vào thánh địa được chứ?”
“Cậu…” Giang Hồng muốn tiến lên đánh cậu ta. Dịch Phong nhất định là một Khu Ma Sư nổi tiếng! Lại còn cực kỳ lợi hại! Bất kỳ Khu Ma Sư nào có khả năng đặc biệt này, đều ít nhất là... Là...
“Cậu tên là Dịch Phong sao?” Giang Hồng nói.
“Không, tôi tên là Phương Nghi Phong.” Dịch Phong nói: “Cậu là học sinh Đại học Thương Khung, nhất định biết chị gái tôi, nàng tên là Phương Nghi Lan. Được rồi, máy bay không người lái tôi đưa cho Lão Tôn, coi như bù đắp lỗi lầm với cậu, 8000 tiền tệ không dễ kiếm đâu nha.”
Toàn thân Giang Hồng dường như mất đi sức lực, thầm nghĩ: Tôi đã bảo mà! Tôi đã bảo mà!
Khu Ma Sư cấp S!
Giang Hồng: “Tôi thực sự cảm ơn anh! Nói tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy anh đó.”
Phương Nghi Phong trong truyền thuyết, ngay cả Trần Chân vài lần triệu tập tất cả Khu Ma Sư cấp S cũng không thể tìm được cậu về, cư nhiên vô thanh vô tức xuất hiện ở đây!
“Được rồi.” Trương Tích Đình cả người như vừa vớt ra từ mồ hôi. Khi quay đầu lại thấy một đám điêu khắc trên hành lang, lập tức ngây người.
“Đây là cậu làm sao?” Trương Tích Đình nghẹn họng nhìn trân trối.
Giang Hồng ý bảo là Phương Nghi Phong. Trương Tích Đình ngay lập tức hiểu ra. Phương Nghi Phong lại nói: “Nắm chặt thời gian, cho dù các cậu muốn tìm gì, thời gian không còn nhiều lắm.”
Giang Hồng vội nói: “Đi thôi!”
Phương Nghi Phong nói: “Tôi sẽ canh giữ cho các cậu, đi thôi.”