“Vừa rồi là chuyện gì vậy?” Trương Tích Đình vẫn như lọt vào trong sương mù.
Giang Hồng nhanh chóng kể lại sự việc một lần. Trương Tích Đình ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Anh ấy à!”
“Cậu biết anh ấy sao?” Giang Hồng nói: “Ai! Lão Tôn! Sao mày cũng theo vào đây vậy, cẩn thận cầu thang!”
Lão Tôn luôn dễ dàng bị xem nhẹ, bởi vì nó quá lùn, lại thường xuyên không nói lời nào. Giang Hồng đến đâu thì nó theo đến đó. Có khi Giang Hồng thậm chí không phát hiện, dễ dàng dẫm phải nó.
Trương Tích Đình nhặt nó lên dẫn đi, giải thích nói: “Bố tớ biết anh ấy. Anh ấy chưa bao giờ tụ tập với nhóm Khu Ma Sư cấp S, nhưng anh ấy xác thật thực rất lợi hại. Chúng ta bây giờ muốn làm gì?”
Giang Hồng đã không cần giải thích, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, họ đã xuống đến bậc thang tận cùng, đứng trong nước sâu đến mắt cá chân. Trương Tích Đình cũng có thể nhìn thấy toàn cảnh bộ hài cốt khổng lồ kia.
“Tớ phải nghĩ cách giao tiếp với nó.” Giang Hồng nói: “Nghe nói nó đã chết rất lâu rồi... Nhưng tớ đoán linh hồn nó vẫn luôn không nhập luân hồi... Tích Đình?”
Trương Tích Đình lại quỳ một gối trước hài cốt Vong Côn, hành lễ.
“Nó đã từng là tọa kỵ của Trang Tử.” Trương Tích Đình nói: “Trang Sinh ảo mộng, Trang Tử là thần của Mộng Trung Vô Tận Cảnh. Côn Vương giống như thần thú dưới tòa thần minh.”
“À.” Giang Hồng đáp: “Cậu nói vậy tớ đã hiểu rồi. Tớ còn biết nó có tên nhân loại, gọi là ‘Viên Côn’.”
Trương Tích Đình nói: “Đúng vậy, nó sở dĩ đã chết là bởi vì hơn một ngàn năm trước nó khơi mào chiến tranh giữa hai tộc người và yêu, cuối cùng bị đại Khu Ma Sư và Yêu Vương lúc bấy giờ liên thủ tru sát.”
“Thủy tộc dường như luôn rất không cam lòng a.” Giang Hồng nghĩ thầm: “Đời trước là Vong Côn, đời này là Tương Liễu, đều nhớ mãi không quên muốn phát động phản công của Yêu tộc đối với Nhân tộc.”
“Nhưng nếu Vong Côn khi còn sống là người bảo vệ Yêu tộc, chúng ta nhờ nó giúp đỡ có hữu ích không?” Giang Hồng nói: “Nó căn bản không đáp lại tớ.”
Trương Tích Đình nói: “Cậu chỉ có thể hy vọng rằng trải qua thời gian dài đằng đẵng, chấp niệm của nó đã tiêu tan gần hết, hoặc là khi ma đầu đi trước hơn một ngàn năm, chấp niệm của nó cũng bị tiêu diệt cùng lúc. Nó không đáp lại là bởi vì sức mạnh của nó đã rất yếu, nhưng tớ có thể dùng cảnh trong mơ để liên kết, cậu có cần không?”
Giang Hồng nói: “Thử xem đi, tớ cần nhanh chóng tìm được Kim Cương Tiễn... Không biết bên ngoài hiện giờ thế nào rồi.”
Lần cuối cùng cậu thấy tình hình chiến đấu là lúc Khả Đạt đến cứu Phong Ly, cậu đoán rằng Khả Đạt có lẽ không thể cầm cự được lâu.
Trương Tích Đình bèn giơ một tay lên, những đốm sáng lấp lánh khuếch tán, mặt nước trong hang động lập tức phản chiếu cả một bầu trời ngân hà. Giang Hồng cảm thấy họ bắt đầu rơi xuống một cách không kiểm soát, như thể lạc vào một giấc mơ êm đềm.
Ngay khoảnh khắc rơi xuống, Trương Tích Đình vươn tay nắm lấy cổ tay Giang Hồng. Họ lơ lửng giữa biển sao, trong khi mảnh xương Côn tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết, rồi hiện lên một hư ảnh khổng lồ – một thần thú cao sáu cánh, hai bên mình phủ kín 24 con mắt.
“Người nắm giữ Vạn Vật Thư.” Giọng nói của Côn vang vọng trong ngân hà, vừa hư ảo vừa hùng vĩ: “Người thừa kế của Mộng Trung Vô Tận Cảnh, thế giới sắp sửa đón chào hồi kết cuối cùng. Liệu từ trong đống đổ nát này, có thể niết bàn trọng sinh được chăng?”
Giang Hồng: “...”
Giang Hồng và Trương Tích Đình nhìn nhau. Giang Hồng đang định buông lời càu nhàu rằng đủ rồi đấy, tại sao ai cũng nói về chuyện tận thế, rõ ràng mọi thứ vẫn ổn mà!
Trương Tích Đình nhận ra vẻ mặt của Giang Hồng, nói: “Cậu muốn hỏi nó điều gì? Côn Thần, thật không dám giấu giếm, chúng ta có chuyện muốn thỉnh cầu…”
Giang Hồng nói: “Cái đó... Người có thể biến đổi hình dạng trước được không? Mắt của người nhiều quá, ta hơi…”
Hư ảnh khổng lồ của Côn biến mất, thay vào đó là một bóng người lơ lửng giữa không trung.
“A, như vậy tốt hơn nhiều rồi.” Giang Hồng thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy nhìn thấy hai hàng mắt của Côn, cậu suýt nữa lên cơn đau tim.
“Người còn nhớ Dao Cơ không?” Giang Hồng hỏi: “Nàng cầu xin người đi cứu nàng, nàng đang bị giam cầm trong một góc thánh địa.”
“Duyên cũ đã dứt.” Bóng người chợt lóe lên, hiện ra dung mạo của một thanh niên tuấn tú. Hắn vận y phục đen tuyền, hai mắt tựa như có tinh tú xoay vần: “Cần gì phải mãi nhớ nhung? Huống hồ đó đã chẳng còn là Dao Cơ, chỉ là huyết dịch bị Mê Hoặc tạo nên mà thôi. Ước nguyện cuối cùng của Dao Cơ khi còn sống đã bị nàng vứt bỏ, giờ đang hành động thông qua nàng. Đến khi thời khắc chín muồi, tự nhiên sẽ mất đi mọi sinh khí, hóa thành huyết bại mà tiêu vong.”
Giang Hồng nhất thời không nói nên lời.
“Nhưng mà…” Giang Hồng đột nhiên cảm thấy Dao Cơ thật sự quá đáng thương, nhưng cậu lại không thể không tin lời Viên Côn, rốt cuộc ngoài việc tin tưởng hắn, Giang Hồng cũng không có lựa chọn nào khác.
“Nhưng mà cái gì?” Viên Côn thản nhiên đáp: “Sinh lão bệnh tử là lẽ tất nhiên, chấp niệm không dứt sẽ sinh ra tâm ma.”
Giang Hồng nhịn không được hỏi: “Vậy vì sao người không nhập luân hồi?”
Trương Tích Đình vội thì thầm: “Đừng chọc hắn! Chúng ta là tới cầu hắn làm việc…”
“À đúng rồi.” Giang Hồng vội nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi. Nhưng tôi muốn tìm Kim Cương Tiễn, cái này rất quan trọng! Thánh địa đã sắp bị hủy hoại rồi.”
“À.” Trong giọng Viên Côn hiện lên vẻ thấu hiểu, đáp: “Kim Cương Tiễn là pháp khí đáp ứng mọi ước nguyện, ví như người yêu nhau... Nó từng thật sự bị Dao Cơ lấy đi, nhưng sau khi Hạng Thành đuổi ma, Kim Cương Tiễn đã trở về thiên địa. Ngươi muốn triệu hồi nó trở lại sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Giang Hồng lập tức nói.
“Hãy trả lại đoạn cảnh mơ này cho Dao Cơ.” Viên Côn vươn tay, đáp: “Nàng tự nhiên có thể nhớ lại một vài chuyện cũ, có lẽ có thể giúp ngươi lấy lại Kim Cương Tiễn.”
“Là…” Giang Hồng nói: “Nhưng mà cảnh mơ này phải dùng gì để chứa đây?”
Trương Tích Đình ra hiệu không sao, bảo Giang Hồng cầm lấy. Chợt Viên Côn trong tay phóng ra một quả cầu sáng lấp lánh, lơ lửng trong tay Giang Hồng.
“Cảm ơn, tôi phải đi đây.” Giang Hồng lập tức nói.
“Ta còn một câu hỏi.” Lão Tôn nói.
“Không được!” Giang Hồng nói: “Nhanh lên đi!”
Giang Hồng đang định rời đi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, nói: “Ủa? Lão Tôn? Mày có thể vào cảnh mơ được sao?”
Trương Tích Đình nói: “Cứ để nó hỏi đi, thời gian trôi đi trong cảnh mơ không giống với hiện thực.”
“Được rồi, được rồi, mau lên.” Ruột gan Giang Hồng quả thực như lửa đốt.
Lão Tôn lơ lửng giữa không trung, bay lại gần Viên Côn một chút, hỏi: “Ta được khai quật từ địa cung Đại Nhạn tháp, ngươi có biết ta là cái gì không?”
Viên Côn: “...”
Viên Côn hơi cúi đầu nhìn chăm chú Lão Tôn, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Thứ ta nói thẳng.” Viên Côn đáp: “Thời Đường hẳn là chưa phát minh ra máy hút bụi nhỉ?”
Giang Hồng: “.................”
Lão Tôn nói: “Bản thể của ta là một chiếc đèn.”
Viên Côn: “Ngươi chỉ có hồn phách, không có cảnh mộng, cũng không có ký ức quá vãng. Ngươi là một hồn bị vứt bỏ, thông qua tu luyện hiện giờ tam hồn đã đủ. Cần phải chờ đợi thời cơ mới có thể lại lần nữa hóa thành người.”
“Thôi được, đi nhanh đi.” Giang Hồng vội nói.
Trương Tích Đình thu hồi cảnh mơ, hai người cùng Lão Tôn lại một lần nữa trở lại trong nước. Giang Hồng nhanh tay lẹ mắt vớt lấy Lão Tôn, tránh để nó bị đoản mạch khi rơi vào nước.
“Không thấy được giấc mơ!” Giang Hồng nói.
“Chờ lát nữa gặp người thì sẽ có!” Trương Tích Đình kéo cậu bước nhanh lên bậc thang, trở lại ngoài hành lang dài. Vừa rời khỏi phong ấn, đằng xa lại vang lên một tiếng động lớn.
“Giang Hồng?” Giọng Lục Tu như vang vọng khắp nơi, nói: “Em ở đâu? Đến chính điện đi.”
Giang Hồng khi nghe thấy giọng nói này thì chậm bước, đột nhiên, cậu không hề có chút sợ hãi nào. Đó là lời Lục Tu Hắc Ám đã nói với cậu sau khi cắn nuốt Lục Tu thật. Không hiểu vì sao, giọng nói ấy vẫn bình tĩnh như Lục Tu thường lệ, nhưng trong sự bình tĩnh ấy lại mơ hồ mang theo một chút chờ mong.
“Giang Hồng.”
Giọng Lục Tu như thể được khuếch đại, vang vọng khắp mọi ngóc ngách của thánh địa, tựa như đang văng vẳng bên tai.
“Anh có lời muốn nói với em.” Lục Tu lại nói: “Những lời đó anh chưa từng mở miệng nói cho em biết…”
Phương Nghi Phong vẫn đứng chờ ngoài phong ấn, nói với Giang Hồng: “Cậu muốn đi sao?”
Trong khoảnh khắc Giang Hồng ấy dao động, cậu như thể thấy Lục Tu cô độc ngồi trên ngai vương, hướng về hư không nói: “Giang Hồng.”
“Giang Hồng?” Giọng Lục Tu lại nói: “Em đang tức giận sao? Em xem, anh vẫn ổn mà, lại đây đi, nghe anh giải thích.”
Phương Nghi Phong và Trương Tích Đình đều không nói gì, thậm chí không ai nhắc nhở cậu rằng giọng nói này không phải là Lục Tu thật.
Giang Hồng im lặng mấy giây, sau đó đáp: “Không đi. Lão Tôn, dẫn đường, chúng ta đi bích họa.”
Ba người nhanh chóng đi theo sau con robot hút bụi, nhưng thánh địa trải qua liên tiếp các trận chiến, không ít lối đi trên sườn núi đã bị chặn, càng bị những tảng đá lớn lăn xuống làm tắc nghẽn. Lão Tôn đành phải dẫn họ đi đường vòng liên tục.
“Giang Hồng.” Giọng Lục Tu lại vang lên: “Người khác không nhìn thấy em, đừng quên anh có thể thấy, ngay cả khi muốn ẩn thân, cũng là vô ích…”
“Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở!” Giang Hồng nói: “Tôi suýt nữa quên mất mình có thể ẩn thân!”
Trương Tích Đình: “Cậu có thể ẩn thân?”
Giang Hồng: “Nhưng đối với Lục Tu thì không có hiệu quả, vẫn là không cần làm phức tạp thêm, như vậy Lão Tôn cũng không nhìn thấy tôi, không ai dẫn đường …”
Lục Tu: “Em có biết tại sao anh có thể thấy em không? Đến chính điện đi, anh sẽ nói cho em tất cả mọi chuyện này.”
Giang Hồng lập tức rất bối rối. Một bên là trọng trách cứu vớt Lục Tu, bên kia lại là giải đáp những nghi ngờ bấy lâu nay của cậu... Quả thực tò mò đến không chịu nổi!
“Giang Hồng.” Giọng Lỗ Triều Dương nói: “Cậu ở đâu? Nếu không xuất hiện, tôi không thể đảm bảo an toàn cho các bạn học của cậu đâu.”
“Vô sỉ!” Giang Hồng giận dữ hét: “Quá vô sỉ!”
“Đừng sợ.” Phương Nghi Phong nói: “Có Hiên Hà Chí ở đó, hắn không thể bắt bạn học của cậu làm con tin.”
“Phía trước có yêu quái!” Trương Tích Đình lập tức nói: “Để ý!”
Một đám tẩu thú xông về phía họ. Con báo gấm dẫn đầu quát: “Tìm thấy rồi!”
Trương Tích Đình và Phương Nghi Phong mỗi người tiến lên một bước. Trương Tích Đình phóng xuất Mộng Trung Vô Tận Cảnh. Đám tẩu thú vồ hụt rõ ràng bị đình trệ giữa không trung. Phương Nghi Phong thì một tay hư không nhấc lên, tiếng “viu” một tiếng rút ra một cây côn Tề Mi từ hư không, quét ngang đi như gió cuốn lá rụng, ngay lập tức quét sạch kẻ địch trước mặt về phía dưới vách núi!
Đối diện lại xông tới hai người, chính là Kim và Hạ Giản.
“Người một nhà!” Trương Tích Đình lập tức hô, để tránh gây thương vong ngoài ý muốn.
“Giang Hồng đâu? Ơ!” Hạ Giản nói: “Tốt quá! Cuối cùng cũng tìm thấy cậu!”
“Những người khác đâu?” Giang Hồng hỏi.
Kim lại gần ôm Giang Hồng một cái, nói: “Đều xuống dưới rồi. Thầy Hiên Hà Chí đang bảo vệ họ, nhưng hiện tại không thể cầu cứu Khu Ủy và trường học, kết giới đã chặn liên lạc.”
Giang Hồng đến gần cửa sổ, nhìn ra ngoài một cái, chỉ thấy có không ít Yêu tộc đang vây công khu vực tầng dưới, muốn bắt các học sinh làm con tin.
Nhưng rất nhanh, một nhóm kỵ binh khác giống như thủy triều tràn xuống khu vực tầng dưới, lại là đến để bảo vệ họ.
“Quỷ Vương!” Giang Hồng nói: “Thật tốt quá!”
Kim nói: “Bây giờ cậu muốn làm gì? Có phải thầy Lục bị tâm ma cắn nuốt chửng rồi không?”
“Tớ phải đi về phía này, đi đến trước bích họa.” Giang Hồng nói.
“Cậu có chắc chắn không?” Hạ Giản hỏi: “Hiện tại toàn bộ thánh địa đều đang vây bắt cậu đó. Thầy Khả Đạt đã bị bắt.”
“Tớ không biết.” Giang Hồng nói: “Nhưng tớ muốn đi thử xem.”
“Giang Hồng?” Giọng Lục Tu lại nói: “Em lại đang làm gì? Vẫn chưa muốn ra ngoài sao? Anh cam đoan với em…”
Khi mọi người nghe thấy giọng Lục Tu, lại không nói chuyện với nhau, bắt đầu hành động ăn ý. Nhưng quả thật như lời Hạ Giản, khắp thánh địa đều là yêu quái đến tìm Giang Hồng. Giang Hồng vừa qua khỏi hành lang dài liền gặp phải quái thú phun lửa, ngay sau đó lại là phi ngư khổng lồ đầy vuốt sắc, xông về phía cậu.
“Còn bao xa?!” Giang Hồng nói: “Lão Tôn!”
“Nhanh!” Lão Tôn nói: “Phía trước núi có thể sụp đổ, phải đi vòng từ phía dưới!’
“Các cậu đi trước!” Kim hóa thân nguyên hình, một tiếng sư tử hống, sóng âm quét tới, làm nổ tung những con phi ngư bay tán loạn khắp nơi.
Giang Hồng xuyên qua một hành lang dài khác, đến ngôi cao. Ở đó đứng một thanh niên.
“Anh?” Hạ Giản chậm lại bước chân.
“Tân Yêu Vương đã ra đời.” Hạ Nhung nói: “Căn cứ quy tắc của thánh địa, cần phải thần phục Lục Tu.”
Hạ Giản đồ sộ bất động. Giang Hồng nhìn Hạ Giản một cái, lại nhìn Hạ Nhung.
“Ưng Vương cũng phản bội sao?” Hạ Giản nói: “Em hiểu anh, anh à, anh cũng thực sự không dễ dàng, ngay cả khi không muốn, cũng cần phải…”
“Đừng nói nữa.” Hạ Nhung đáp: “Cùng tôi đi gặp Lục Tu đi.”
Hạ Giản lại không đáp lại anh cả, mà là nói với Giang Hồng: “Các cậu đi trước, giao cho tớ đi.”
Giang Hồng: “!!!”
Quá nguy hiểm! Giang Hồng dù thế nào cũng không tin Hạ Giản là đối thủ của anh cả cậu ta.
“Đi!” Trương Tích Đình nắm cổ áo Giang Hồng, một tay kia dẫn theo Lão Tôn, từ một ngôi cao nhảy lên một ngôi cao khác. Phía dưới chính là vực sâu vạn trượng. Chợt, Phương Nghi Phong cũng nhảy vọt đến.
Giang Hồng lo lắng đến cực điểm, không ngừng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hạ Nhung và Hạ Giản hai huynh đệ đứng trên ngôi cao, mỗi người tung ra Quyền Hạc Hình. Linh khí gào thét dũng mãnh về phía hai người.
Trên bầu trời, càng nhiều loài chim bay vọt tới, nhắm về phía ba người.
“Anh tìm thấy em, Giang Hồng.” Giọng Lục Tu vang vọng dưới bầu trời tái nhợt: “Em muốn trốn đi đâu? Con đường thông đến khu vực tầng dưới đã bị phong tỏa.”
Chim bay đầy trời bắt đầu lao tới. Trương Tích Đình quát: “Các cậu xuống trước! Giữ chặt Lão Tôn! Tớ giải quyết xong chỗ này sẽ đi giúp Hạ Giản!”
Giang Hồng: “Tốt quá! Các cậu nhất định phải bình an!”
Trương Tích Đình ném Lão Tôn cho Giang Hồng. Giang Hồng tiếp nhận, trượt xuống theo cầu thang gỗ bị gãy. Trương Tích Đình xoay người đối mặt với chân trời, phóng thích Mộng Trung Vô Tân Cảnh. Loài chim bay chợt dừng lại, từng con rơi xuống.
Phương Nghi Phong cũng trượt xuống dưới. Lão Tôn nói: “Vòng qua trung đình phía trước là đến nơi!”
Trung đình đang rung chuyển. Lục Tu đã chú ý đến họ. Lỗ Triều Dương đang tiến về phía Giang Hồng.
Nhưng Phương Nghi Phong và Giang Hồng đồng thời dừng bước. Trước mặt họ đứng một người mà Giang Hồng tuyệt đối không muốn gặp phải —— Liễu Hằng.
“Ưng Vương?” Phương Nghi Phong nói “Lần đầu gặp mặt, chào anh.”
“Anh là Khu Ma Sư phải không?” Liễu Hằng mặc bộ âu phục, giống như một quý công tử ưu nhã, nói: “Khu Ủy can thiệp nội bộ Yêu tộc không phải một ngày hai ngày. Hiện tại ngay cả cớ cũng không cần, trực tiếp xé bỏ mặt nạ mà mạnh mẽ nhúng tay sao?”
Khóe miệng ôn nhuận của Phương Nghi Phong, hiện ra một nụ cười chế giễu: “Cái gì mà xé bỏ mặt nạ? Tôi chỉ là đến giúp bạn bè sửa con robot hút bụi.”
Cùng lúc đó, trong đầu Giang Hồng vang lên một giọng nói: “Đi mau.”
Ngay sau đó, Liễu Hằng không biến ảo nguyên hình, chỉ là hóa thành hư ảnh lao nhanh về phía Phương Nghi Phong. Dải băng đen bịt mắt của Phương Nghi Phong bay xuống, tay cầm côn Tề Mi. Liễu Hằng lại không ham chiến, chạm một cái là rút lui, lượn quanh không trung tạo thành một vòng xoay lớn!
Phương Nghi Phong chưa mở mắt, chỉ phân biệt vị trí của Liễu Hằng qua tiếng gió, thoáng chốc xoay người, kéo côn Tề Mi quét ngang, một côn chỉ thẳng vào yết hầu Ưng Vương. Khoảnh khắc bỗng nhiên mở mắt, Liễu Hằng lại lần nữa bay cao lên, hóa thành hư ảnh, vòng ra phía sau Phương Nghi Phong!
Giang Hồng lập tức chạy về phía một lối ra khác của trung đình. Lão Tôn nói: “Ở đó có một địa đạo, có thể trượt xuống!”
Giang Hồng trượt xuống theo địa đạo nghiêng nghiêng sau bụi cây. Lão Tôn nói: “Lần trước ta ở thánh địa, từng không cẩn thận ngã xuống từ đây.”
“Còn bao xa?” Giang Hồng nói.
Lão Tôn: “200 mét.”
Giang Hồng: “Bây giờ chỉ còn hai ta…” Nhưng ngay sau đó, trong trung tâm thông đạo, Giang Hồng thấy con gấu đen to lớn như dãy núi!
Gấu đen gầm rống giận dữ về phía Giang Hồng. Tiếng gầm giống như cuồng phong, xuyên suốt thông đạo.
Giang Hồng tuyệt vọng nói: “Làm sao bây giờ?! Biến thành một mình chiến đấu rồi!”
Lão Tôn: “Ta đi dẫn dụ nó rời đi, cậu nhân cơ hội đi mau!”
Giang Hồng: “Không không không! Nó cho mày một chân là mày bẹp dí rồi! Để tao xem nó có bao nhiêu máu trước đã... Nhìn xem có điểm yếu nào không…”
Giang Hồng lấy ra cuốn Vạn Vật Thư giống như gậy chỉ huy từ hư không. Cậu còn có cái nồi. Sau đó có lẽ có thể mang theo cái nồi, lợi dụng lúc nó không chú ý, vòng ra phía sau cho nó một đòn ngàn năm sát, nhưng như vậy Lão Tôn sẽ rất nguy hiểm...
Trước tiên xem thanh máu... 14 vạn máu! Lớp da của con gấu này cũng dày quá đi!
Lão Tôn anh dũng mà nói: “Giang Hồng! Ta đi!”
“Oa a! Đừng mà!” Giang Hồng lớn tiếng nói.
Nhưng ngay lúc này, sau lưng một trận chấn động, dường như sàn nhà bị biến dạng, đồng thời bắn Giang Hồng và Lão Tôn lên. Một con cự thú khác xuất hiện cũng có hình thể gấu khổng lồ, mặc dù về độ cường tráng thì kém hơn một chút nhưng khí thế lại không yếu một chút nào.
Nó có bộ lông đen trắng chói mắt. Lúc này hết sức lao về phía con gấu khổng lồ, tiếng gầm giống như sấm sét trên trời.
“Đồ ngu! Tao thấy mày khó chịu thật lâu rồi ——!!” Gấu trúc khổng lồ gầm giận lao về phía con gấu khổng lồ kia, hai tay giữ chặt mông nó, hung hăng húc nó vào tường, lại đột nhiên nhấc bổng lên.
Giang Hồng: “............”
Gấu khổng lồ hoảng sợ đâm vỡ ba tầng vách tường, ầm ầm bay ra ngoài!
Gấu trúc lông tóc dựng đứng, thở hồng hộc, đột nhiên khôi phục biểu cảm mềm mại đáng yêu.
“Nương nương!” Đại Hoàn xông về phía Giang Hồng: “Ngài bị sợ hãi!”
“Sao các anh bây giờ mới đến!” Giang Hồng nhìn thấy gấu trúc, liền nói ngay: “Tôi sắp bị dọa chết rồi!”
Đại Hoàn vội nói: “Cứu giá chậm trễ, cứu giá chậm trễ! Chúng tôi sẽ hộ tống nương nương, tiến đến quyết chiến với Yêu Vương!”
Giang Hồng: “Ấy, cái này không hay lắm đâu... Lục Tu dù sao cũng là một con rồng, mặc dù anh thực sự rất lợi hại, hơn nữa anh cũng phải nghe lời Lục Tu chứ? Lúc này anh nguyện ý đến cứu tôi, tôi đã rất cảm động rồi!”
Tiếp theo, càng nhiều gấu trúc từ hai bên hành lang xông lên, sôi nổi hô: “Chúng ta không thuộc quyền quản lý của Yêu Vương!”
Đại Hoàn nói: “Chúng tôi là đội thân vệ của nương nương, biên chế độc lập! Yêu Vương không quản được chúng tôi!”
“Vâng vâng vâng.” Giang Hồng vội nói: “Đưa tôi đến một nơi, cẩn thận đừng giẫm phải con robot hút bụi của tôi! Đi! Sắp đến nơi rồi!”
Trước bức bích họa, Giang Hồng đối mặt với phong ấn, đột nhiên trợn tròn mắt.
“Làm sao vào được?” Giang Hồng thầm nghĩ không xong, cậu sẽ không giải được phong ấn này!
“Anh có biết giải phong ấn không? Đại Hoàn?” Giang Hồng nói: “Xong rồi, xong rồi, tính toán ngàn lần, vạn lần, lại quên mất có một phong ấn!”
Đại Hoàn nói: “Trực tiếp đâm vào là được rồi, mọi người nghe lệnh của tôi, một, hai, ba…”
Giang Hồng: “Khoan đã! Trời ơi! Đây là đang làm cái gì!!”
Ngay sau đó, Đại Hoàn dẫn theo một đám gấu trúc, trực tiếp đâm vào bức bích họa. Bức bích họa ầm ầm sụp đổ, hiện ra cầu thang bên trong.
Giang Hồng: “............”
Đại Hoàn có chút choáng váng đầu óc, ngồi th* d*c. Giang Hồng vội vàng từ trên người nó xuống, nói: “Thế mà còn có thể phá giải bằng bạo lực à, quá cảm ơn! Anh ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi phải nhanh chóng đi vào trước.”
Giang Hồng nhanh chóng chạy vào không gian sau bích họa, bước lên bậc thang.
Toàn bộ thế giới bỗng nhiên yên tĩnh lại. Trong mây mù lượn lờ, Dao Cơ vẫn yên tĩnh ngồi trên đài, một tay nhẹ nhàng ấn vào mép đài, nghiêng người giống như một bức điêu khắc đẹp đến cực điểm.
Giang Hồng mỏi mệt bất kham. Suốt chặng đường này quả thực đã tiêu hao hết sức lực của cậu, nhưng cậu vẫn chưa thể nghỉ ngơi.
“Giang Hồng? Cậu đến rồi sao?” Dao Cơ nói.
Giang Hồng ngay cả sức nói chuyện cũng không có, xua xua tay. Trong một tay hiện ra quang cầu cảnh trong mơ mà Viên Côn đã trao cho cậu. Dao Cơ vươn tay, trước mặt thiếu niên, chạm vào quang cầu kia, giống như cảnh tượng “Sáng Thế Kỷ” trên trần nhà nhà nguyện Sistina (1). Khác biệt chỉ ở chỗ một bên là thiếu niên phàm nhân, một bên khác lại là nữ thần cao quý.
Quang cầu ngay sau đó tiêu tán, hóa thành vô số điểm sáng, chậm rãi hoàn toàn đi vào trong mặt nạ vàng của Dao Cơ.
“Dao Cơ?” Giang Hồng tựa vào dưới bậc thang, hơi chán nản ngồi xuống.
Giọng Lục Tu không truyền đến đây. Giang Hồng lại cảm thấy càng nguy hiểm, không biết hiện tại bên ngoài, trong chính điện hay khu vực tầng dưới là cảnh tượng như thế nào.
Thời gian từng giọt từng giọt trôi đi, không biết đã qua bao lâu, Dao Cơ động đậy.
Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, khẽ nói: “Thì ra là như vậy sao?”
“Dao Cơ?” Giang Hồng hồi phục một chút thể lực, vội vàng đứng dậy nói: “Cô nhớ ra cái gì?”
------------------------------
(1) Trần nhà nhà nguyện Sistina