Vân Việt Vãng Sự

Chương 24

Những quân cờ trên bàn cờ chia làm hai màu khác nhau, một bên màu trắng, một bên màu xanh biếc. Màu trắng chất liệu là ngọc, xanh biếc chất liệu là tùng thạch. Quân cờ đẹp đẽ vô cùng, mà bàn cờ cũng chẳng kém cạnh, sơn bằng nước sơn đỏ son, ở trên còn có những hoa văn chim Phượng mỹ lệ màu vàng tươi. 

Chiêu Linh kẹp một quân cờ trắng còn sót trên bàn cờ, nỗ lực tấn công vào lãnh địa của tùng thạch xanh biếc, nước đi tràn ngập tính công kích. Đến phiên Thái tử, Thái tử nhấc quân cờ mát lạnh lên, chẳng chút hoang mang đánh hạ quân trắng vừa xông tới, ngăn cản thế tiến công, còn thuận thế củng cố thêm địa bàn của chính mình. 

“Nghe nói Đại Quốc phái sứ thần tới đây? Đúng là kiên trì thật.” Chiêu Linh lại lấy một quân cờ trắng trong hộp ra. Y không nóng lòng hạ cờ, hai mắt nhìn chằm chằm thế cờ, một tay đỡ cằm ra chiều suy nghĩ, còn có thể một công đôi việc mà nói chuyện phiếm cùng Thái tử. 

Trên bàn, quân cờ trắng xanh đan xen lẫn nhau. Bàn cờ này trông vô cùng phức tạp, cũng không có cách nào nhìn thấu thắng vại được. Nội tâm Thái tử tính toán, cảm thấy phần thắng của mình chiếm nhiều hơn, tay cầm một quân cờ gõ nhẹ xuống bàn, nói: “Sứ thần được phái tới lần này là một công tử. Nói là sứ thần, chi bằng nói là con tin thì đúng hơn. Đại Quốc nhỏ yếu, không thể làm kiêu, đành phải không ngừng lấy lòng cường quốc.” 

Cường quốc trong lời Thái tử ở đây, chính là Dung Quốc. 

Dung Quốc vô cùng mạnh mẽ, trước đây đã thế, sau khi công chiếm Vân Việt, thực lực càng như hổ thêm cánh. Đại Quốc nhỏ yếu, nằm ở giữa hai cường quốc là Dung Quốc và Duy Quốc, tình cảnh vô cùng gian nan. 

“Nghe nói Quốc quân Đại Quốc có mấy nữ nhi vô cùng mỹ mạo, trước đây còn định dâng lên cho phụ vương.” Chiêu Linh suy nghĩ một chút, quyết định tiếp tục quấy nhiễu địa bàn của huynh trưởng. Y hạ một quân cờ trắng, tiến công ngay vào điểm yếu của đạo quân xanh biếc. 

Quân trắng vừa hạ, Thái tử đang nhãn nhã lập tức định thần ứng đối, lần thứ hai chặn lại quân trắng giữa đoàn quân xanh, ngăn ý đồ không an phận của nó lại. 

Tư duy của Thái tử nhanh nhẹn, năng lực tính toán cũng rất tốt. Tài đánh cờ của Chiêu Linh cũng không tồi, có điều vẫn còn kém huynh trưởng xa lắm. 

Thái tử lạnh nhạt nói: “Phụ vương thế mà còn muốn nhận, tiếc rằng lực bất tòng tâm.”

Chiêu Linh hơi nâng cằm lên, suy nghĩ làm sao để cướp được địa bàn giữa tay đạo quân của huynh trưởng. Huynh trưởng phòng thủ nghiêm cẩn, rất ít khi bộc lộ điểm yếu ra ngoài. 

Nghe những lời này của Thái tử, y cúi đầu mừng thầm, nghĩ rằng phụ vương quả thật đã già rồi, dù bên người có vô số mỹ cơ, cũng chẳng giúp ích được gì. 

“Đừng chỉ nói đến người khác. Tuỳ tùng Việt nhân kia của ngươi, ngày mai đưa về nhà xưởng đi.” Thái tử liếc mắt nhìn đệ đệ đang mừng thầm, bỗng nhiên cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc lại. 

Tâm lý Chiêu Linh đã sớm có chuẩn bị, đặt một quân cờ lên bàn, lẩm bẩm nói: “Vất vả mãi ta mới mang hắn ra…” 

Hôm nay hồi cung, y đã biết huynh trưởng nhất định sẽ nhắc đến chuyện này, vốn cũng không có ý định gạt huynh trưởng, mà là muốn tìm cớ để nói cho y biết. 

Thái tử hỏi: “Ngươi mang hắn ra khỏi nhà xưởng từ khi nào?” 

Chiêu Linh hàm hồ bảo: “Đã lâu lắm rồi, ta cũng không nhớ rõ.” 

“Sao ta lại nghe được rằng, năm ngoái người đã rời khỏi nhà xưởng rồi?” Đương nhiên Thái tử không nghe ai nói cả, chỉ cần y muốn tra xét gì bên trong Đô thành, quả thực dễ như trở bàn tay. 

Từ khi phát hiện bên cạnh Chiêu Linh có một tên tuỳ tùng tựa như con trai của Vân Việt Vương, Thái tử đã phái người tới nhà xưởng gỗ trúc, tìm quan lại hỏi tung tích của Việt Tiềm. 

Đối với việc Việt Tiềm rời khỏi nhà xưởng từ khi nào, đến bên cạnh Chiêu Linh từ khi nào, y đều nắm được hết sức rõ ràng. 

Chiêu Linh hiểu rõ năng lực của huynh trưởng, bèn thành thật khai báo: “Huynh trưởng có nhớ khi còn bé ta biến thành chim chóc, có một nam hài đã cứu ta không?”

Thái tử trả lời: “Còn nhớ.” 

“Nam hài kia, chính là đứa con trai của Vân Việt Vương, sau này ta nhìn thấy mới nhận ra hắn.” Chiêu Linh ngồi nghiêm chỉnh, thuật lại cho Thái tử nghe.

Phản ứng của Thái tử vô cùng bình thản. Y còn nhớ tới chuyện này, cũng nhớ rõ năm đó từng nhìn thấy Việt Tiềm khi còn nhỏ ở Hữu uyển. Chính y cũng từng hoài nghi, Việt Tiềm là nam hài trong giấc mộng của Chiêu Linh. 

“A Linh bảo là nhìn thấy trong mộng, đã nhiều năm trôi qua, làm sao xác định được đúng là hắn?” Thái tử có trí nhớ rất tốt. Chiêu Linh nằm mơ hoá thành chim chóc, ngao du trong mơ năm mười tuổi, tính tới hiện tại cũng đã là sáu, bảy năm rồi. 

Chiêu Linh trả lời: “Ta nhận ra mặt mày hắn, cũng đã tìm tới căn nhà tranh bên bờ mạn Bắc của Quái thuỷ, đúng là hắn.”

Thái tử hừ nhẹ một tiếng. 

Năm ngoái, đệ đệ nhất nhất phải đưa Việt Tiềm ra khỏi Hữu uyển, hoá ra là đã nhận ra người rồi. 

“Huynh trưởng, ta đã quan sát rất lâu mới dám để hắn trở thành tuỳ tùng của ta. Hắn làm nô nhiều năm, tính tình trầm ổn kính cẩn, chưa bao giờ biểu lộ ra oán hận gì. Có là con trai của Vân Việt Vương gì, hiện tại cũng chỉ là một tuỳ tùng cúi đầu nghe theo từng mệnh lệnh của ta mà thôi.” Chiêu Linh cố gắng làm nhạt nhoà câu chuyện đi, phảng phất như đây chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể. 

Thái tử nhíu mày. 

Chiêu Linh tiếp tục nói: “Huynh trưởng hẳn là sợ hắn làm hại ta. Hắn không dám, cũng sẽ không làm. Ta ở chung cùng hắn đã lâu, ta biết rất rõ.”

Tuy không chạm được tới nội tâm Việt Tiềm, nhưng qua từng ngày ở chung, bầu bạn, thi thoảng lại quan sát, Chiêu Linh tin tưởng suy nghĩ của mình. 

Y nói chắc như đinh đóng cột, thần sắc làm người ta tin phục. Thái tử xưa nay vẫn luôn nuông chiều y, cuối cùng chỉ nói một câu: “Thôi.”

Không phải là khoan dung không giết một nô lệ Việt nhân, giữ lại một mạng cho hắn, mà là một Việt nhân thôi, chẳng thể khuấy lên được chút bọt nước nào. 

Thái tử biết Việt Tiềm ở trong nhà xưởng gỗ trúc chỉ vẻn vẹn mấy ngày, lại rời qua làm nô công ở Tàng thất nửa năm, còn biết khi Chiêu Linh mang Việt Tiềm đi khỏi Tàng thất, tính tới nay cũng được một khoảng thời gian rồi. 

*** 

Sáng sớm ngày thứ hai, Chiêu Linh rời khỏi Vương cung, đi tới Phán cung ở ngoại thành. Việt Tiềm đi theo ngoài xe ngựa, như cố định mãi ở vị trí đó, cũng luôn trầm mặc ít nói. 

Từ đầu xuân đến giữa hạ, hắn vẫn luôn đi theo bên ngoài cửa xe, bất kể là mưa xối, phơi nắng dưới mặt trời nóng đỏ, xưa nay hắn vẫn luôn bình tĩnh thong dong, mắt nhìn thẳng phía trước, trên mặt không để lộ ra bất kỳ tâm tình gì. 

Hắn có biết không? Nếu ta không đảm bảo chắc chắn, hắn đã bị đưa tới nhà xưởng gỗ trúc. 

Chiêu Linh liếc mắt nhìn người đi theo bên cạnh xe, thầm nghĩ trong lòng. 

Thật ra, Việt Tiềm đoán được. 

Bản thân vẫn là tuỳ tùng đi theo bên cạnh Linh công tử, không bị xử lý, tất do Linh công tử bảo vệ hắn. 

Thiếu niên trong buồng xe còn nhỏ hơn mình hai tuổi, thân phận lại cực kỳ cao quý, cho nên có thể tuỳ ý làm bậy, tuỳ tâm sở dục. 

Sau khi Linh công tử tới Phán cung đọc sách, Việt Tiềm và Vệ Hoè lại cùng nhau đi tới trại ngựa. 

Luyện tập vài ngày, Việt Tiềm đã có thể một mình lái xe hai ngựa, không cần Vệ Hoè kè kè chỉ điểm bên người nữa. 

Ở nơi luyện tập, ngước mắt lên là có thể thấy Việt Tiềm ngồi trên xe ngựa, tay cầm dây cương, miệng ra khẩu lệnh, điều khiển hai con ngựa đi tới phía trước hay lùi về phía sau, rẽ trái hoặc rẽ phải, người ngựa như một thể tương thông. 

Vệ Hoè nhìn hắn lái xe, kỹ xảo thành thạo, thâm tâm không khỏi lo lắng. Nếu truyền tất cả kinh nghiệm của mình cho hắn, chỉ sợ ngày sau đến mình cũng không có cửa làm Ngự phu của Linh công tử. 

Vệ Hoè âm thầm nghĩ, Việt hầu đã học được cách lái xe hai ngựa, hiện giờ còn chưa bắt đầu học cách lái xe bốn ngựa. Ông tự nhủ, khi dạy hắn thuật lái xe bốn ngựa, truyền thụ cho hắn một chút kỹ năng đơn giản là được rồi, nhất định phải giấu tuyệt kỹ lái xe bốn ngựa đi mới được. 

Nghĩ bụng như vậy, Vệ Hoè cũng không chú ý đến tình huống của Việt Tiềm nữa. 

Ngày hè nóng bức, trong trại ngựa nhiều cây cối, hơn nữa còn có lều che nắng, Vệ Hoè liền đi vào trong một chiếc lều nhỏ hưởng mát. Ông có thói quen làm bạn cùng ngựa, rất thích bầu không khí nhẹ nhàng trong trại ngựa. 

Gió mát thổi xuyên qua cánh rừng nhỏ, tiếng ve kêu làm người ta mệt rã rời. Vệ Hoè dựa vào trụ gỗ, không bao lâu liền ngủ gật. 

Việt Tiềm vẫn còn đang luyện tập. Lúc hắn chạy xe tới vòng thứ năm thì bất ngờ thấy thân ảnh của Chiêu Linh. Y tới trại ngựa từ khi nào? 

Bên người Chiêu Linh lúc này chỉ có một người hầu, là Trịnh Minh. 

Trực giác nói rằng ánh mắt của Linh công tử đang hướng về phía mình, Việt Tiềm không khỏi điều khiển xe cho tốc độ chậm lại, nghĩ thầm y hẳn là đi từ Phán cung tới. 

Trại ngựa cách Phán cung không xa, bước bộ lại đây cũng coi như thuận tiện. Có điều còn chưa tới lúc chạng vạng, tại sao hôm nay Linh công tử lại rời khỏi Phán cung sớm như vậy?

Việt Tiềm và Chiêu Linh cách nhau một khoảng, mà trong sân luyện tập có tới mấy gốc mộc lan, cũng không tiện trò chuyện. Hắn bèn tiếp tục lái xe, hướng thẳng về phía trước. 

Chạy xong một vòng nữa mới có thể đến đầu kia của chuồng ngựa, giao xe ngựa cho mã nô trông coi. 

Chiêu Linh cũng đang đi về phía chuồng ngựa. Đường y đi là đường thẳng, mà Việt Tiềm vẫn còn nửa vòng xe nữa. Y đi tới chuồng ngựa trước, khi ấy Việt Tiềm vẫn còn đang luyện tập trong sân. 

Chuồng ngựa ở ven hồ, cách đó không xa có một gò núi nhỏ. Nơi này có tầm nhìn rất tốt, Chiêu Linh đứng ở nơi cao, phóng tầm mắt tới thân ảnh đang điều động xe ngựa của Việt Tiềm. 

Bên tai truyền đến từng tiếng ngựa hí, nghe hướng phát ra từ bên trong chuồng, vô cùng đau đớn, làm cho người ta không đành lòng. 

Y nói với Trịnh Minh bên cạnh: “Trịnh Minh, ngươi đi xem có chuyện gì xảy ra.” 

“Vâng, công tử.” Trịnh Minh rời đi, tiến vào trong chuồng ngựa. 

Hình ảnh Việt Tiềm điều khiển xe ngựa đã bị cây cối rậm rạp che mất, Chiêu Linh tính toán thời gian, cảm thấy hẳn là hắn cũng đã tới chuồng ngựa rồi. Y không chú ý tới tình huống bên trong chuồng mà kiễng chân chờ đợi. 

Từ đoạn dốc leo lên chuồng núi dưới gò núi nhỏ, xe ngựa của Việt Tiềm đã dừng hẳn. Hắn nhảy xuống xe ngựa, giao dây cương cho mã nô, sau đó vòng qua chuồng, đi tới vị trí của Chiêu Linh. 

Đi tới trước mặt Chiêu Linh, Việt Tiềm tiến lên hành lễ. 

Chiêu Linh vô cùng hài lòng với thuật lái xe của Việt Tiềm, khen: “Không tệ, xem ra là học được rồi.” 

“Sao chỉ có một mình ngươi? Vệ Hoè đâu?” Chiêu Linh nhìn quanh bốn phía, không thấy Vệ Hoè. 

Nơi Vệ Hoè nghỉ ngơi là một nhà lều lớn ở phụ cận. Ông nằm ở nơi đầy bóng mát, vừa vặn bị kiến trúc che khuất. 

Việt Tiềm đang muốn đáp lời, đột nhiên phía sau truyền tới tiếng ngựa hí thê thảm. Tiếng thét này rất không bình thường, vừa khổ sở vừa kịch liệt. 

“Con ngựa này bị bệnh?” Chiêu Linh đoán là mã nô đã làm con ngựa trong chuồng bị thương, nó không chịu được đau đớn nên mới kêu to như vậy. 

Y nghe ra tiếng của con ngựa bệnh, thật ra cũng không khó phân biệt cho lắm. 

Việt Tiềm đã ở trại ngựa mấy ngày, quen với tiếng ngựa kêu, tất nhiên cũng nghe ra dị thường. Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức quay về phía chuồng ngựa xem tình hình, vừa tới nơi đã thấy một con ngựa phi thẳng ra ngoài cửa chuồng, suýt chút nữa đã đá vào người một tên mã nô trên hành lang. 

Mã nô trong lúc kinh hoảng vẫn không quên túm lấy dây cương trên cổ con ngựa, vất vả vừa kéo vừa nắm, sợ hãi gào to, kêu gọi người khác giúp đỡ. 

Việt Tiềm liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là con ngựa bị thương mấy ngày trước. Con ngựa này đã rê.n rỉ trong chuồng mấy ngày, thương thế vẫn không tốt lên chút nào. Nó không chịu thuần phục nữa, sợ là đã nổi cơn điên. 

Việt Tiềm và Chiêu Linh đứng ngoài cửa chuồng. Hắn vốn muốn đi hỗ trợ tên mã nô kia chế phục con ngựa bị thương, lại thấy Linh công tử bên cạnh đứng yên không nhúc nhích, thần sắc bình tĩnh, bèn lưu lại làm bạn. 

Ở phụ cận chuồng ngựa có rất nhiều mã nô danh tiếng. Họ nghe tiếng liền đến cứu trợ rất nhanh, đúng là cũng không cần người ngoài giúp đỡ. 

“Các ngươi mau tránh ra! Ta tới chế ngự nó!” 

Trịnh Minh không biết chui từ chỗ nào ra, trong tay cầm một cái ách[1], vừa vung lên vừa lớn tiếng nói với mã nô hai bên. 

[1] Ách: Đoạn gỗ cong mắc lên cổ trâu bò để buộc dây kéo xe, cày, bừa.

Mã nô bán tính bán nghi dừng bước, Trịnh Minh vung ách về phía con ngựa điên. Gã cũng có chút bản lỉnh, rất nhanh đã chụp được cổ của con ngựa. 

Mã nô đang kéo dây cương phía trước thở phào một hơi, buông một tay ra lau mồ hôi. 

Mắt thấy con ngựa đã bị chế ngự, nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Con ngựa kia đột nhiên mân mê móng trước, hung tợn đá một cú về phía Trịnh Minh đang diễu võ dương oai, lại hất ngã hai tên mã nô vừa xông tới trước mặt. Nó thoát được chế ngự, lao như điên ra khỏi chuồng. 

Còn chưa kịp phản ứng lại được chuyện gì đã xảy ra, con ngựa đã lao thẳng về phía Chiêu Linh và Việt Tiềm. Trên bụng nó có một mảng da thịt đã thối rữa, vết thương khủng bố nhìn mà giật mình, khiến nó đau xót khó chịu, không ngừng hí lên. 

Chiêu Linh giật nảy mình, nhưng cũng không hoảng hốt. Y nhìn thoáng qua chồng cỏ khô cao như núi nhỏ bên người, dự định tránh về nơi ấy. Việt Tiềm lại phản ứng không kịp. Tốc độ của con ngựa cực nhanh, trong nháy mắt hắn và Linh công tử đều có thể bị nó hất tung khỏi mặt đất. 

Bọn họ còn vừa vặn đứng trước cửa chuồng, hơn nữa còn chưa kịp di chuyển bước nào. 

Nếu một mình đối mặt với con ngựa điên, Việt Tiềm còn có thể tránh né. Nhưng Linh công tử tránh không thoát, cũng chẳng thể nào chạy được. 

Những suy nghĩ này nhanh chóng lướt qua trong đầu, Việt Tiềm còn chưa kịp đưa ra quyết định đã kéo ngã Chiêu Linh. Động tác của hắn mạnh mẽ, khoảnh khắc móng ngựa phóng vụt qua đầu hắn, trong nháy mắt này, Việt Tiềm theo bản năng nâng cánh tay lên bảo vệ Chiêu Linh, ôm lấy đầu y. 

Chuồng ngựa xây trên sườn núi nhỏ, thân sườn núi lại nghiêng nghiêng. Việt Tiềm kéo ngã Chiêu Linh, hai người cũng theo quán tính, trực tiếp thẳng lăn xuống sườn núi. 
Bình Luận (0)
Comment