Vân Việt Vãng Sự

Chương 25

Con ngựa điên phi thật nhanh, đã sắp va chạm chính diện. Chiêu Linh không tránh kịp, còn chưa kịp làm ra phản ứng kinh hoảng, trong phút chốc đã bị người bên cạnh kéo ngã nhào xuống đất. 

Y nghe tiếng ngựa hí như dán sát bên tai, cùng lúc đó, một cánh tay rắn chắc che phủ lên đầu, bảo vệ y. 

Mũi y ngửi được mùi hương của súc vật, con ngựa điên trong nháy mắt đã phóng qua đỉnh đầu họ. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, họ miễn cưỡng né tránh được nó. 

Còn chưa kịp thở phào, Chiêu Linh liền cảm thấy trời đất quay cuồng, bản thân đang không ngừng lăn từ chỗ cao xuống. 

Thẳng một đường, mãi cho tới khi lăn tới đáy dốc, động tác của hai người mới dừng lại. Chiêu Linh như bị doạ phát hoảng, cả người vẫn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ. Tới khi ý thức được chuyện gì đã xảy ra, y mới phát hiện mình đang nằm trong lòng Việt Tiềm. 

Một cánh tay của Việt Tiềm ôm chặt eo y, một cánh tay khác bao bọc bảo vệ đầu y, thân thể dán sát bọc y lại chặt chẽ. 

Chiêu Linh được hắn che chở trong ngực, tới một sợi tóc cũng không bị tổn thương. 

Việt Tiềm lại không may mắn như thế. Hai cánh tay của hắn trải đầy những vết thương lớn nhỏ, tay trái còn trầy da một mảng lớn, loáng thoáng có thể thấy máu đỏ đang rỉ ra. 

“Việt Tiềm, thả ra.” 

Cánh tay vòng trên eo mạnh mẽ lại cường tráng, siết đến mức khiến cho Chiêu Linh cảm thấy hơi khó thở. Quanh thân y được bao bọc bởi nhiệt độ của Việt Tiềm, còn có mùi hương thoang thoảng của hắn, khiến cho y lại càng thêm bối rối. 

Việt Tiềm cũng không có ý ôm mãi không buông. Sau khi ôm Chiêu Linh lăn xuống đáy dốc, chuyện đầu tiên hắn làm là ngẩng đầu nhìn về phía sườn núi, tìm kiếm tung tích của con ngựa điên kia. 

Advertisement

Hắn vẫn đang vô cùng cảnh giác, không rảnh bận tâm đến những điều khác. 

Ngựa điên đã bị mã nô và Vệ Hoè cùng tiến lên chế ngự. Nó bị đè trên dốc núi, đau đớn hí lên thật lớn. 

“Thả ra.” 

Nghe được âm thanh của Chiêu Linh, Việt Tiềm lập tức thả người ra. Hắn không để ý rằng mình ôm Chiêu Linh chặt như vậy, cũng không ý thức được, cánh tay hắn luôn bảo vệ đầu của Chiêu Linh. 

Cánh tay bên hông cuối cùng cũng buông ra, Chiêu Linh có thể cử động được. 

Y bò từ dưới đất lên, chỉnh lý lại áo quần, cũng đã khôi phục trấn tĩnh từ lâu. Y không cúi đầu nhìn Việt Tiềm, ngược lại ngẩng đầu nhìn thẳng những người đang chế ngự ngựa trên sườn núi. 

Rõ ràng y đã thấy, cánh tay Việt Tiềm trầy da một mảng lớn, tay phải che chở đầu y, khớp xương chất chồng đầy vết thương. 

Nội tâm Chiêu Linh không trấn động như vẻ bề ngoài. Tâm tình y tựa như đang chập chùng, không khỏi tăng nhanh bước chân hướng về phía sườn núi, cũng bình ổn lại suy nghĩ của mình. 

Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, quan trại ngựa rất nhanh đã chạy tới. Hắn nhìn thấy Linh công tử ở đây, còn nghe thấy Vệ Hoè đang nói về con ngựa chạy khỏi chuồng, suýt chút nữa đã đâm vào công tử, bị doạ đến trắng cả mặt. 

Quan trại ngựa chạy tới trước mặt Chiêu Linh, đột nhiên quỳ xuống đất dập đầu tạ tội, miệng không ngừng hối lỗi. 

Chiêu Linh không để ý tới hắn. Y đi lướt qua hắn tới chỗ con ngựa điên đang bị đè dưới đất, chỉ còn thở thoi thóp, hỏi Trịnh Minh: “Chuyện gì đã xảy ra?” 

Ở đây nhiều người như vậy, Chiêu Linh cũng không nhắc đến ai, trực tiếp hỏi thẳng Trịnh Minh. 

Y sai Trịnh Minh đi xem tình huống trong chuồng ngựa, không bao lâu sau, ngựa điên liền chạy ra khỏi chuồng, hiển nhiên Trịnh Minh là người chứng kiến tất cả. 

Trịnh Minh nghe thấy tiếng công tử hỏi, tâm lý chột dạ, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng. Gã cố gắng trấn định lại, quỳ một gối trên mặt đất, tay ôm bụng, suy yếu nói: “Công tử, thần cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chưa gì đã nghe thấy tiếng mã nô gào to. Thần thấy bên tường đúng lúc có cái ách, chỉ nghĩ không thể để nó làm công tử bị thương, mới lấy hết dũng khí tiến lên dùng cái ách chụp nó lại, không nghĩ con súc sinh này vẫn còn tránh được.” 

“Bụng thần bị súc sinh kia đá một cước, đau đến không thở ra hơi, thiếu chút nữa đã ngất xỉu rồi. Thần thất trách, không thể cứu trợ công tử đúng lúc, cầu công tử trị tội thần!” Trịnh Minh cũng không giả bộ bị thương. Càng nói, sắc mặt gã càng tái nhợt, ngón tay siết lại đến trắng bệch. 

“Con ngựa này vẫn bị nhốt trong chuồng để trị thương, có cương ngựa, còn bị cột lại, làm sao chạy ra ngoài được?” Vệ Hoè không khỏi nghi nhờ, nhìn quét qua mấy mã nô đang quỳ rạp dưới đất. 

Chuồng ngựa rất cao, chắc chắn ngựa không thể nhảy ra được. Vả lại, chỉ cần cột chắc dây thừng, chắc chắn không thể nào xảy ra chuyện như vậy được. 

Phát hiện ánh mắt của Vệ Hoè chuyển đến nhìn mình, Trịnh Minh chột dạ cúi thấp đầu xuống, ánh mắt né tránh, thấp giọng: “Có lẽ là do mã nô nào đó sơ sẩy.” 

Quan trại ngựa quỳ trên mặt đất, hận không thể chọc mù hai mắt của chính mình. Hắn lết đầu gối đi tới trước mặt Chiêu Linh, run lẩy lẩy bẩy nói: 

“Công tử, tiểu thần đáng chết. Nhất định những mã nô ngu xuẩn này đã không trông chừng cẩn thận, để con súc sinh này lao ra khỏi chuồng, chống đối công tử!” 

“Tiểu thần, tiểu thần sẽ giế,t chết những tên mã nô ngu ngốc, làm thịt con súc sinh này!” Những lời này chính là tiếng lòng của quan trại ngựa, cảm thấy chính mình không hề có tội gì, tất cả đều là lỗi của mã nô và con ngựa điên kia. 

Chiêu Linh cúi thấp người, duỗi tay xoa nhẹ đầu ngựa. Động tác của y nhẹ nhàng, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ những gì quan trại ngựa nói. Mảng da thịt bị thương trên bụng con ngựa đã hoàn toàn thối rữa, vết thương rất sâu. Ánh mắt nó xa xăm, mũi không ngừng hít khí, Chiêu Linh biết giờ phút này, nó sống cũng sẽ khổ sở bất kham. 

Y ngẩng đầu, nhìn quét qua bảy mã nô áo rách quần manh run lẩy bẩy đang quỳ trên mặt đất, biểu tình vô cùng lạnh nhạt. 

Chiêu Linh cất cao giọng, nói: “Vệ Hoè, chấm dứt tính mạng của con ngựa ốm này đi.” 

Vệ Hoè theo đó mà đáp: “Vâng, công tử.” 

Con ngựa này không cứu sống được, tất cả những phương pháp khả thi đều đã thử rồi. 

Bên cạnh chuồng ngựa có một cây đao lớn khắc hình cây cỏ. Vệ Hoè mang đao khắc tới, quan trại ngựa sai người đè chặt con ngựa ốm lại. 

Ông giơ tay chém xuống. Máu tươi tung toé, con ngựa phát ra một tiếng rê.n rỉ cuối cùng. 

So với để nó tiếp tục chịu tội, thà rằng kết thúc nỗi đau đớn của nó sớm một chút. 

Từ lúc Chiêu Linh đi lên sườn núi, Việt Tiềm vẫn luôn theo sát bên cạnh. Khi Vệ Hoè giết ngựa, hắn hỗ trợ đè lại cổ nó, máu tươi bắn lên trên mặt hắn, thần sắc vô cùng nghiêm nghị. 

Ngựa đã bị hành quyết, giờ đến lượt mã nô. 

Những mã nô này thân người gầy gò, quần áo lam lũ, mặt mày nhơ bẩn. Sâu trong mắt họ là vẻ tuyệt vọng khôn cùng, với nỗi sợ hãi cái chết đang kề cạnh. 

Trước đây, Việt Tiềm cũng là một nô lệ trong số bọn họ. Nhìn những mã nô thấp hèn này, cuối cùng gương mặt luôn không có cảm xúc gì của hắn cũng thay đổi. 

Sau khi giết chết ngựa ốm, Chiêu Linh tựa như đã mệt mỏi. Y quét mắt nhìn những mã nô đang phát run quỳ trên mặt mắt, nói với Vệ Hoè: “Quay về.” 

Quan trại ngựa đầu tiên là sững sờ, sau đó kích động rập đầu, kêu lên: “Công tử khoan dung rộng lượng! Đa tạ công tử tha mạng cho bọn họ!” 

Mặc dù chỉ là nô lệ, nhưng bị giết sạch thì làm sao hắn làm quan trại ngựa được nữa, chính hắn cũng đâu biết cách nuôi ngựa. 

***

Vệ Hoè lái xe, Việt Tiềm theo xe mà đi, Trịnh Minh bị thương nặng, đành phải ở lại trại ngựa chữa trị. 

Trong buồng xe, Chiêu Linh nghĩ lại những chuyện xảy ra ở trại ngựa, vào giây phút con ngựa điên sắp lao thẳng vào người y, Việt Tiềm đã nhào qua kéo y ngã xuống đất, hai người cùng nhau lăn thẳng xuống sườn núi. 

Y bất động thanh sắc, lặng lẽ nhìn vết thương trên cánh tay Việt Tiềm. Máu đã ngừng chảy, đọng lại một mảng lớn trên áo. 

Vết thương còn chưa được xử lý, trên máu đọng lại cả đất cát pha tạp, khoét sâu vào miệng vết thương. Thương thế như vậy không nặng, nhưng sẽ rất đau. 

Việt Tiềm lại chẳng để ý chút nào, hệt như những vết thương trên tay không tồn tại. Lúc còn ở trại ngựa, hắn thậm chí còn không dùng nước để rửa sạch vết thương. 

Tại sao lại không để ý tới? Có lẽ đối với hắn, đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. 

Ánh mắt của Chiêu Linh rời khỏi cánh tay Việt Tiềm, trong lòng còn đang nghĩ: Tại sao hắn lại cứu ta? 

Vào lúc bản thân và người bên cạnh đều rơi vào hiểm cảnh, mọi người đều sẽ chọn tự cứu, chứ không phải cứu người bên cạnh. Đây chính là bản năng. 

Ngày ấy, tại bãi săn, khi Việt Tiềm cứu đồng bọn, cũng dùng chính thân thể của mình ngăn cản trâu rừng, chiến đấu quên mình. 

Máu của hắn rất ấm, mà tâm hắn cũng vậy. 

Chiêu Linh nhớ lại khi Việt Tiềm bảo vệ y trong lòng, hai người cùng nằm trên cỏ xanh trải dài, nghe mùi đất ẩm ướt dưới sườn núi, dựa sát lại gần nhau. Lúc ấy, y như có thể nghe được từng nhịp tim mình đập thình thịch. 

Hoàng hôn đã buông xuống. Gió mát phất qua khuôn mặt y, vén sợi tóc bên tai lên. Chiêu Linh liếc mắt nhìn gương mặt của Việt Tiềm, đáy lòng đã nung nấu chút tình cảm lạ lùng. 

***

Trở lại Biệt đệ, Việt Tiềm đi thay quần áo. Hắn giơ cánh tay lên, mới nhớ đến mình đã bị thương. 

Tỳ nữ bưng một chậu nước sạch tới. Việt Tiềm rửa sạch vết thương, tuy nói chỉ là bị thương ngoài da vẫn bị chảy không ít máu, mặt nước trong suốt hiện lên một tầng ánh đỏ nhàn nhạt. 

Khi còn ở trong Hữu uyển, trên người Việt Tiềm cũng thường có không ít những vết thương nhỏ. Hắn bị lướt đánh cá cắt rách ngón tay, bị vây cá sượt qua tổn thương lòng bàn tay, bị bụi gai đâm thủng lòng bàn chân… Hắn sẽ không kêu đau, cũng không lo lắng chút nào, năng lực tự lành vẫn luôn rất tốt. 

Nhưng chỉ cần Thường phụ phát hiện ra, Thường phụ sẽ đi háo thảo dược, dùng phiến đá nghiền nát rồi đắp lên vết thương của Việt Tiềm. 

Sau khi rửa sạch vết thương, Việt Tiềm lau vết nước đi, quấn cao ống tay áo lên rồi không để ý tới nữa. Ở phụ cận Biệt đệ không có thảo dược dại, mà hắn cũng không có ý định đắp thuốc, tổn thương ngoài da sau một thời gian tự khắc sẽ lành lại. 

“Việt hầu, công tử gọi ngươi qua.” 

Thị nữ tới đây truyền lời. Nàng đứng ở cửa, trong không khí như thoang thoảng mùi thơm ngát. 

Việt Tiềm thả ống tay áo xuống, đi theo thị nữ vào bên trong. 

Thị nữ dẫn Việt Tiềm vào phòng ngủ. Linh công tử đang thay y phục. Khi lăn xuống sườn núi, y không bị thương chút nào, thế nhưng quần áo đã dính đầy bùn đất. 

Linh công tử chỉ vừa mới mặc trung y, lộ ra một phần cánh tay và cổ tay trắng nõn. 

Việt Tiềm nhìn Chiêu Linh thay y phục đã thành thói quen, ánh mắt không đến nỗi không biết để đi đâu. Hắn bình tĩnh đi tới bên cạnh Chiêu Linh, người sau đang đưa lưng về phía hắn đột nhiên lên tiếng: “Ngươi vừa mới cứu ta ở trại ngựa, cần phải thưởng ngươi. Có muốn điều gì không?” 

Chỉ nghe tiếng bước chân, y cũng biết Việt Tiềm tới. 

Việt Tiềm không đáp lời. Hắn cứu Linh công tử, có thể chẳng vì khen thưởng gì. 

Thị nữ mặc cho Chiêu Linh một chiếc sấn bào. Sấn bào cao cổ, che kín cả cổ lẫn cổ tay, ống tay áo rộng lớn che khuất cánh tay trắng trẻo. Chiêu Linh mở rộng hai tay, tuỳ ý để thị nữ mặc đồ cho mình. 

Cuối cùng cũng ăn mặc chỉnh tề. Chiêu Linh xoay người lại, nhìn về phía Việt Tiềm vẫn không lên tiếng, ánh mắt rơi lên hai cánh tay bị tay áo che phủ của hắn, hỏi: “Đã nghĩ ra chưa?” 

Việt Tiềm nói: “”Mỗ ngày xưa từng được công tử giúp đỡ, không cần khen thưởng.” 

Hắn tự xưng “mỗ”, chưa bao giờ xưng “thần”, có lẽ khi ra tay cứu trợ, cũng chưa bao giờ cảm thấy, mình đang cứu chủ nhân. 

Chiêu Linh cảm thấy có đôi khi Việt Tiềm thực sự không hiểu nhân tình, bèn ra lệnh: “Đưa tay lại đây.” 

Lúc này Việt Tiềm cũng không biết đối phương muốn làm gì, bèn đưa tay phải ra. 

Chiêu Linh sửa lời: “Tay trái.” 

Đổi thành tay trái. 

Chiêu Linh cầm tay trái của Việt Tiềm, kéo cao ống tay áo lên, nhìn vết thương vừa rửa sạch nhưng không được băng bó từ từ chảy ra dòng máu đỏ. 

Lẽ nào hắn không cảm thấy đau? 

“Gọi quản gia, tìm dược sư tới.” Chiêu Linh dặn dò thị nữ. 

Thị nữ vội vã rời đi, đi tìm quản gia. 

Từ nhỏ tới lớn, Chiêu Linh chưa từng làm việc nặng. Năm ngón tay y mềm mại, bóng loáng, lòng bàn tay vô cùng ấm áp. Cảm giác mềm mà ấm này khiến Việt Tiềm cảm thấy hệt như những lần tiếp xúc thân cận với chim nhỏ năm nào, trong lòng hắn thấy là lạ, cuối cùng rút tay về. 

Chiêu Linh đứng rất gần, khi hai người đối diện, lần đầu tiên Việt Tiềm phát hiện y không lùn chút nào, hơn nữa đã không còn là thiếu niên gầy gõ lúc trước nữa. Bình thường Chiêu Linh ăn uống rất tốt, thân cao chân dài, cơ thể khoẻ mạnh, đã sắp trưởng thành rồi. 

Việt Tiềm rất ít khi quan sát Chiêu Linh. Trong lòng hắn, y vẫn luôn là tiểu thiếu niên tuỳ hứng làm bậy. 

Đối phương đã rút tay về, nhất thời khiến nhiệt tình của Chiêu Linh tan đi mất. Y tựa như cảm thấy không thú vị nữa, cũng không tiếp tục để ý tới Việt Tiềm mà ngồi xuống trước bàn trang điểm, để thị nữ giúp mình vấn tóc. 

Không biết quản gia gọi dược sư ở nơi nào, chỉ sợ là đã vào thành, còn lâu mới quay trở lại. 

Việt Tiềm đứng yên bên cạnh, xem thị nữ vấn tóc cho Chiêu Linh. Hắn rất có định lực, thân thể không hề nhúc nhích. 

Cuối cùng, quản gia cũng dẫn dược sư quay trở lại. Quản gia đứng bên ngoài phục mệnh, Chiêu Linh gọi dược sư vào trong nhà. 

Dược sư đi tới trước mặt Chiêu Linh, bôi thuốc lên cánh tay trái của Việt Tiềm. Hắn làm việc rất tỉ mỉ, động tác vô cùng thành thạo. 

Thảo dược lạnh lẽo áp lên vết thương, vừa có tác dụng giảm đau, lại mang đến cảm giác thư thái, khiến Việt Tiềm bỗng nhiên nhớ tới Thường phụ, nhớ tới tuổi thơ ở trong Hữu uyển, sinh hoạt vô cùng gian khổ, nhớ tới Thường phụ mỗi lần hắn bị thương sẽ bôi thuốc, băng bó vết thương cho hắn. 

Linh công tử đứng ở rất gần, thần sắc chăm chú nhìn nhìn động tác bôi thuốc, băng bó của dược sư. 

Việt Tiềm cảm thấy vô cùng hoang đường. Vì hành động gọi dược sư trị liệu của Linh công tử, hắn lại liên tưởng tới Thường phụ. 

Sao có thể đánh đồng hai người này với nhau. 

Đây đâu chỉ là chuyện hoang đường duy nhất. Khi ý thức được những vết trầy xước, rách da trên cánh tay mình đều là vì cứu Linh công tử, bảo vệ y không bị thương mà có, Việt Tiềm càng cảm thấy quái lạ. 

Khi đó, hắn hành động vô ý thức, căn bản không kịp nghĩ ngợi gì. 

***

Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng trong rõ ràng, chiếu lên đầu cành cây. Màn đêm thăm thẳm yên tĩnh, xa xa truyền tới vài tiếng côn trùng rả rích. 

Chiêu Linh nằm yên trên giường, ánh nến chiếu sáng gương mặt y. Việt Tiềm ngồi bên cạnh giường, tay nâng một quyển sách lụa, chậm rãi đọc từng lời. 

Trong mắt Việt Tiềm, những truyền thuyết, thần thoại mịt mờ ghi trong sách lụa đều khá là vô vị. Chiêu Linh lại rất thích những cố sự ly kỳ này, tối nay y còn có tâm tình giải trí, thậm chí còn hạ lệnh để Việt Tiềm đọc sách cho mình nghe. 

Việt Tiềm không biết hết mặt chữ. Khi còn nhỏ, hắn mới được giáo dục rất ít, gặp phải những chữ hắn không biết cách phát âm hoặc đọc sai, Chiêu Linh sẽ vừa chỉ, vừa sửa cho hắn. 

“Sơn quỷ ngụ ở núi Nam, tay cầm nhành mộc lan, eo thắt tùng la, đẹp đẽ đa tình. Đàm công săn thú, trôi theo Quái thuỷ, gặp được Sơn quỷ bên bờ lau sậy…” 

Việt Tiềm đọc đến đây liền hơi ngưng lại. Hắn nhìn tranh vẽ Sơn quỷ trên sách lụa, phát hiện ra dáng dấp của Sơn quỷ núi Nam hoàn toàn không giống một nữ tử. 

Tâm lý hắn vô cùng nghi hoặc, dù vậy, hắn vẫn đọc tiếp phần dưới, ngữ điệu vẫn rất bình thản. 

Đọc đến đoạn ban đêm Đàm công hoá thành chim Phượng, bay qua núi Nam hẹn hò cùng Sơn quỷ, Việt Tiềm thầm giật mình. 

Cố sự này đã hoàn toàn lý giải thân phận của Đàm công, là quân vương đời đầu tiên của Dung Quốc. 

Xem ra bởi vì truyền thuyết Đàm công có thể hoá thân thành chim Phượng, người Dung Quốc mới tôn chim Phượng làm chim thần, Vương tộc Dung Quốc cũng dùng hình ảnh chim Phượng làm tộc huy. 

Việt Tiềm liên tưởng đến tuổi thơ của mình, lại nhớ tới chim Phượng nho nhỏ vô cùng có linh tính mình từng gặp trong Hữu uyển, liệu nó có phải do người hoá thành hay không? 

Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy vô cùng hoang đường. 

Việt Tiềm ngẩng đầu nhìn người đang nghe cố sự, mới phát hiện Chiêu Linh đã ngủ, dung nhan an ổn. 

Bởi vì tín nhiệm, nên không hề phòng bị. 
Bình Luận (0)
Comment