Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 128

"Con chuột này đích xác có chút tài cán, có thể đào xuyên qua được lớp nham thạch cứng rắn như vậy. Mà đống nham thạch này tựa hồ cũng không phải là khoáng thạch bình thường, có chút giống linh thạch, bất quá lại càng giống với một loại tài liệu nào đó hơn."

Đế Thích Thiên cẩn thận quan sát nham thạch bốn phía, phát hiện ra những tảng đá này cứng rắn dị thường, bên trong tựa hồ bao hàm một cỗ linh lực cùng loại với linh thạch, nhưng lại vô pháp rút ra hấp thụ, nên có thể loại trừ khả năng đây chính là linh thạch. Hơn nữa, loại nham thạch này lại phát ra một tầng ánh sáng màu vàng xanh, nếu không có gì bất ngờ, đây hẳn là một loại tài liệu luyện khí tốt.

Cũng không vội vàng đuổi theo Thử Vương, tuy không biết những nham thạch cổ quái này dùng để làm gì, nhưng Đế Thích Thiên vẫn dùng túi trữ vật trực tiếp thu lấy một ít, tương lai có lẽ sẽ có tác dụng.

"Răng rắc!!!"

Đúng lúc này, Thử Vương sau một hồi dốc sức liều mạng đào xới, khi lợi trảo của hắn như thường lệ rơi xuống lớp đá phía trước, bỗng nhiên mãnh liệt truyền đến một tiếng vang giòn giã dị thường, tựa hồ phía sau tảng đá là một mảng trống rỗng, tiếp theo, một cửa động to bằng nắm tay hiện ra trước mắt.

"Đã đến!"

Thử vương trong lòng vui vẻ, hai thử trảo như bạo vũ cuồng phong, tạo ra vô số đạo tàn ảnh, rơi xuống vách đá xung quanh cửa động, mà vách đá dưới móng vuốt của hắn, tựa như đậu hũ, dễ dàng bị đào ra. Lúc này, tình cảnh trước mắt trở nên có chút quỷ bí.

Chỉ thấy, sau khi hắn mở rộng xong cửa động phía trước, một mảnh không gian vô cùng rộng lớn liền hiện ra trước mắt, không thấy nửa điểm nham thạch chắn ở trong tầm mắt.

"Ha ha, Hắc Hổ Vương, ngươi muốn giết Bản Đại Vương, lần này chỉ sợ không có cơ hội, Bản Đại Vương đi trước một bước." Thử Vương hai mắt ánh sáng lấp loé, tinh thần phấn chấn, quay đầu hướng về phía Đế Thích Thiên ở đắng sau tùy tiện cười to một tiếng, thân thể to lớn trực tiếp hóa thành một chuỗi tàn ảnh, cũng không biết hắn đến tột cùng là hướng về phương nào chạy trốn, trong chớp mắt đã thấy không còn bóng dáng.

"Muốn chạy trốn."

Đế Thích Thiên đột nhiên nhảy về phía trước một cái, uy thế hung mãnh như thủy triều rơi xuống vị trí Thử Vương từng đứng, vừa muốn lần nữa lao tới, bất quá, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì thân thể đột nhiên ngừng lại, miễn cưỡng cố định tại chỗ, trong mắt hiện ra kinh hãi khó tin.

Dù hắn tự nhận là tâm tính kiên định, cũng phải trợn mắt ngoác mồm.

"Làm sao có thể? Trong lòng đất làm sao có chuyện như vậy tồn tại. Thật khó mà tin nổi."

Nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt, Đế Thích Thiên trong lòng tràn ngập khiếp sợ khôn tả, liền ngay cả ý định truy sát Thử Vương cũng ném ra sau đầu.

Vì sao?

Vì sự vật trước mắt thực sự đã triệt để nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Trước mắt là một thế giới vô cùng rộng lớn dưới lòng đất. Không gian cực kỳ bao la, khó nhìn thấy giới hạn, phảng phất như một tiểu thế giới hoàn chỉnh. Mặt trên là một tầng sương mù màu xám đậm ngưng tụ không tan, mang khí thế tĩnh mịch đến khủng bố, làm cho không khí chung quanh cũng ngột ngạt đáng sợ.

Đế Thích Thiên còn chưa tiến vào bên trong vùng không gian này, đã cảm nhận được khí tức kinh khủng tràn ngập mỗi một tấc thiên địa, chỉ cần hơi tới gần, hô hấp liền có chút không trôi chảy, bởi vậy có thể thấy được, cảnh tượng trước mắt thần bí cùng đáng sợ đến cỡ nào.

Phần lớn cảnh vật đều bao phủ trong sương mù, như ẩn như hiện, nhưng vẫn có thể nhìn thấy, ở ngay phía trước, có một cửa đá cổ lão to lớn. Trên cửa, tựa hồ có đủ loại phù triện thần bí tỏa ra khí tức viễn cổ.

Mà ở giữa sương mù lại có một toà cổ tháp cao vót thần bí, lơ lửng giữa không trung, lớn vô cùng. Kỳ lạ chính là, sương mù ở đây có thể bao trùm được những cảnh vật khác, nhưng không cách nào bao phủ được cổ tháp, bốn phía chung quanh cổ tháp sương mù không có cách nào tới gần được. Điều này làm cho Đế Thích Thiên có thể quan sát rõ ràng tòa cổ tháp này.

Cổ tháp toàn thân lộ ra khí tức thần bí viễn cổ. Tháp phân thành chín tầng, một tầng nối tiếp một tầng. Trên thân tháp, từng cái cổ triện thần bí trải rộng khắp mặt ngoài, tựa như một loại văn tự cổ đại thần bí nào đó. Toàn bộ thân tháp đều nhuốm màu hỗn độn, sừng sững đứng đó, như man thú viễn cổ, tỏa ra từng tia từng tia khí tức thương mãng (mênh mông bao la).

Không thể tưởng tượng!!!

"Nam Man lòng đất lại có chuyện như vậy tồn tại, xem dáng vẻ cổ tháp này, tuyệt đối là tồn tại khó có thể tưởng tượng được năm tháng, chẳng lẽ là di chỉ thời viễn cổ để lại?"

Đế Thích Thiên nhìn cảnh tượng trước mắt, thật lâu mới hồi thần, trong lòng chấn động, triệt để bị những gì bản thân nhìn thấy làm cho kinh sợ. Đây tựa hồ là một mảnh di chỉ thời kỳ viễn cổ, khí tức từ cửa đá cùng cổ tháp lan ra cùng với tòa mộ cổ bên trong Vạn Yêu Cốc lúc trước hầu như không thua kém nhau nhiều.

Đều toát ra vẻ tuế nguyệt tang thương. Viễn cổ mênh mang.

Hắn suy đoán, bên trong di chỉ này có lẽ chôn dấu bí mật kinh thiên nào đó.

"Nơi này quá khủng bố, lấy tu vi của ta bây giờ, căn bản không cách đặt chân vào đó. Tùy tiện đi vào, nói không chừng sẽ ngã xuống ở đây." Lòng hiếu kỳ người người đều có, Đế Thích Thiên cũng không ngoại lệ, bất quá, hắn nhạy bén cảm giác được, bên trong di chỉ này ẩn giấu nhiều thứ khủng bố không thể đo lường, còn có thể có nguy hiểm trí mạng đáng sợ.

Bằng thực lực yêu thú nho nhỏ hiện tại của hắn, chỉ sợ đừng nói là tiếp cận cổ tháp, nói không chừng ngay cả cửa đá cũng không thể mở ra. Yếu, quá yếu. Ở trước mặt di chỉ thời viễn cổ này, yêu thú quả thực là tồn tại nhược không thể nhược hơn, hơi ngoài ý muốn một chút, liền có thể mất luôn cái mạng nhỏ.

Trong mắt hiện lên vài phần kiêng kỵ, đối với tính mạng của mình, Đế Thích Thiên từ trước đến giờ cực kỳ coi trọng, tuy rằng đối với di chỉ trước mắt rất hiếu kỳ, nhưng lại không có ý định đánh bạc tính mạng để đi tìm hiểu.

Ánh mắt Đế Thích Thiên bỗng nhiên rơi vào một khối phương tiêm cổ bi (bia đá vuông nhọn) cách đó không xa, khối bia đá này dị thường cao to, tựa như một thanh cổ kiếm, sừng sững đứng trên mặt đất. 

Ở trên bia đá, có từng đạo từng đạo văn tự nhô ra. Vận dụng hết thị lực nhìn sang, Đế Thích Thiên không khỏi âm thầm lắc đầu, thứ văn tự này thực sự quá thần bí, bản thân hắn không có cách nào nhận biết, nhưng chắc chắn không phải là cổ triện, mà là một loại văn tự cổ đại nào đó hắn chưa từng gặp qua. Những chữ cổ này in dấu ở trên bia đá, cũng không có vẻ cứng nhắc, trái lại thập phần linh động, bên trong mỗi chữ đều tựa hồ bao hàm uy năng lớn lao.

"Nơi này ta tạm thời không thể đặt chân vào. Chờ tương lai, sau khi thực lực đủ mạnh, mới có tư cách thăm dò bí mật chôn dấu bên trong di chỉ này."

Đế Thích Thiên quyết đoán vẩy vẩy đầu, hắn cũng không có vì đột nhiên phát hiện di chỉ mà tâm trí lạc lối, nhào vào bên trong, bởi vì hắn biết rõ phân lượng chính mình. Đem con mắt từ trên cổ bi lặng lẽ dời đi, hướng về phương vị Thử Vương lúc trước chạy trốn nhìn lại. Hiện tại Thử Vương đã sớm không còn tăm hơi.

Nhìn dáng vẻ của nó, đối với nơi này tựa hồ tương đối quen thuộc.

Ý định ban đầu của nó chính là đem Đế Thích Thiên dẫn tới đây, muốn hắn nhào vào bên trong di chỉ. Như vậy, liền có thể dễ dàng mượn sức mạnh di chỉ gây thương tổn trí mạng tới hắn.

“Mẹ kiếp, con chuột thối này chạy đúng là nhanh nha" Đế Thích Thiên hừ lạnh một tiếng, trong mắt hàn quang lập lòe, lạnh nhạt nói: "Bất quá, lần này giúp ta phát hiện chỗ di chỉ này, cũng coi như thu hoạch không nhỏ. Tạm thời coi như ngươi may mắn."

Buông tha Thử Vương tất nhiên là không thể, bất quá hiện tại có lòng đất rắc rối phức tạp, Thử 
Vương tung tích lại biến mất không còn bóng dáng, muốn tìm ra khẳng định là cực kỳ khó khăn, ở lại lâu thêm cũng chỉ vô ích.

Đế Thích Thiên xoay người đi vào thông đạo lúc trước, sau đó vung trảo về phía đỉnh đầu đánh một kích.

"Oanh long!!!"

Lực công kích mạnh mẽ đem phiến thổ thạch bên trên nứt toạc ra, trong nháy mắt nham thạch xụp xuống, đem thông đạo hướng về phía di chỉ bế trụ lại.

Sau đó không hề lưu luyến, theo đường cũ chạy trở về. Đối với quần thử trong lòng đất này, trong lòng hắn đã có kế hoạch toàn vẹn.

"Không biết tiểu muội ở phía trên như thế nào rồi. Lần này đuổi theo con chuột thối kia chạy lâu như vậy, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì." Đế Thích Thiên trong lòng nghĩ đến Tiểu Bạch Hổ trên mặt đất, càng không có tâm tình tiếp tục ở lại, liền theo đường cũ, bằng tốc độ nhanh nhất lao đi. 

Bên trong Nam Man tồn tại đủ loại nguy hiểm. Lấy năng lực Tiểu Bạch Hổ, nếu xảy ra chuyện, căn bản là không thể chống đỡ. Tuy rằng lúc trước hắn oai vũ uy hiếp tứ phương, có thể sẽ không có chuyện gì, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. 

Vừa nghĩ tới Tiểu Bạch Hổ, Đế Thích Thiên trong lòng cũng không khỏi hiện lên một tầng nghi hoặc thật sâu.

“Muội muội làm sao trốn ra được, còn có thiếu nữ nhân loại kia, làm sao ở cùng với tiểu muội, ta nhớ rõ lúc trước tận mắt nhìn thấy tiểu muội ba người bị bọn tu tiên giả đồng loạt bắt đi cơ mà. Không được, nhất định phải hỏi thật rõ ràng."

Càng suy nghĩ, nghi hoặc càng nhiều, làm cho hắn không khỏi nổi lên một tia táo bạo, hắn có linh cảm, lần này tiểu muội trở về, có thể cho hắn biết được sau khi bọn họ bị bắt đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, bị bắt đi nơi nào? Bạch Hổ mụ mụ cùng đệ đệ giờ ra sao?

Nghi vấn liên tiếp không ngừng hiện lên trong đầu.

Chuyện này, ở trong lòng hắn vẫn luôn là một cây gai, sâu sắc đâm vào trong tim, mỗi khi hồi tưởng lại, các loại đau đớn xót ruột không ngừng hiện lên. Cảm giác vô lực trơ mắt nhìn bọn họ bị bắt đi lúc trước, khiến hắn mãi mãi cũng không quên, cũng chính vì vậy, đã thúc giục hắn không ngừng hướng về phía trước.

Hắn không muốn để chuyện như thế phát sinh thêm lần thứ hai.

Mà muốn ngăn chặn chuyện như vậy, cũng chỉ có một con đường, chính là trở nên mạnh mẽ, không ngừng trở nên cường đại.

"Phỉ tỷ tỷ, ca ca ta sao còn chưa trở lại nha. Đã đi một thời gian dài như vậy, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?" Trên mặt đất, Tiểu Bạch Hổ hai con mắt chớp chớp, không ngừng chăm chú nhìn vào cửa động to lớn phía trước, chờ đợi bóng người quen thuộc từ trong đó nhảy ra. Bên trong thanh âm, không che dấu được thấp thỏm trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment