Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 129

"Không sao đâu, Tiểu Bạch! Ngươi không phải nói ca ca ngươi là lợi hại nhất sao. Con chuột thối kia cũng đánh không lại ca ca ngươi, nói không chừng, hắn rất nhanh sẽ quay lại."

Thiếu nữ mỉm cười ngồi xổm xuống bên người Tiểu Bạch Hổ, vỗ vỗ đầu nàng, an ủi nói ra, hai con mắt cũng không ngừng hướng về cửa động quét qua. Không biết vì điều gì, từ lúc nhìn thấy Đế Thích Thiên thế công bá đạo đem Thử Vương đập trên mặt đất, trong lòng nàng đối với hắn có một loại tin tưởng khó hiểu.

Lời này nói ra là để an ủi Tiểu Bạch, kỳ thực cũng là để an ủi chính mình. Kể từ sau khi đụng phải Thử Vương, nàng cũng triệt để minh bạch, những động vật ở trong sơn mạch này cùng với những động vật bình thường bên ngoài không giống nhau, đều có trí tuệ cao thâm, nếu gặp phải chúng sẽ rất nguy hiểm, tùy thời có thể chết. Sau khi nhìn thấy được uy thế của Đế Thích Thiên, trong nội tâm nàng cũng không tự giác được có thêm một loại cảm giác an toàn. 

"Bịch!"

Thời điểm thiếu nữ nói xong, chợt nghe thấy từ trong lòng đất vang lên một tiếng rít gào rõ ràng. “Hoắc”. Sau một tiếng vang thật lớn, một đạo hắc ảnh trong nháy mắt từ dưới mặt đất lao ra, kèm theo một cỗ cuồng phong khiến người ta hít thở không thông đập thẳng vào mặt.

Tiểu Bạch Hổ đang nhìn về phía cửa động, liền mở to con mắt, vui sướng chạy tới. Vừa chạy, vừa la lớn: “Ca ca, sao ngươi đi lâu như vậy, Tiểu Bạch còn tưởng rằng ngươi không cần Tiểu Bạch nữa." Nói xong liền đi tới bên cạnh Đế Thích Thiên, dựa sát vào chân hắn, khí tức ấm áp từ đó tràn ra, khiến nàng cực kỳ hưởng thụ.

"Ha ha!!!" Đế Thích Thiên rời khỏi thông đạo, nhìn thấy Tiểu Bạch, ánh mắt đang lạnh như băng cũng trở nên hòa hoãn hơn nhiều, tươi cười nhìn về phía Tiểu Bạch, ôn hòa nói: "Ngươi hiện tại là thân nhân duy nhất của ca ca, ca ca làm sao có thể không nhớ ngươi. Nếu ai dám thương tổn ngươi, Đế Thích Thiên ta liền ma cản giết ma, thần cản sát thần.”

Câu trước còn dị thường ôn hòa, mang theo khí tức ấm áp, câu sau đã trở nên lạnh lùng. Bất kể có hay không có năng lực bảo vệ, thân nhân bên người đã trở thành nghịch lân trọng yếu nhất của hắn, một khi chạm tới, nhất định sẽ khiến hắn lửa giận ngập trời. Sự tình đã xảy ra một lần, hắn tuyệt đối không cho phép lần nữa tái sinh.

"Ca ca, Tiểu Bạch thật hạnh phúc.” Tiểu Bạch ngẩng đầu, nhìn về phía Đế Thích Thiên, lộ ra vẻ cảm động.

"Lạch cạch!!!"

Lúc này, một tiếng vang thật nhỏ đem khoảng khắc ấm áp trong nháy mắt phá vỡ, thoáng nhìn đi, chỉ thấy một thiếu nữ dưới chân còn có tiếng nứt vỡ của cây khô, hiển nhiên, tiếng vang vừa rồi là từ dưới chân nàng truyền ra.

"Ca ca, Tiểu Bạch giới thiệu cho ngươi nhận biết tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ đối với ta rất tốt, nếu không có nàng, Tiểu Bạch cũng không biết tới khi nào mới có thể gặp lại được ca ca.” Tiểu Bạch nhìn thấy thiếu nữ, vội vã dẫn Đế Thích Thiên đi tới trước mặt nàng, giới thiệu: "Ca ca, đây là Phỉ tỷ tỷ. Phỉ tỷ tỷ, đây chính là ca ca ta."

Thanh âm non nớt ở giữa thiếu nữ cùng Đế Thích Thiên vang lên.

Nhìn thiếu nữ trước mắt một thân xiêm y rách rưới, Đế Thích Thiên trong mắt lóe lên dị quang. Có thể nhìn ra, những lỗ hổng trên y phục này, toàn bộ đều do bụi gai tạo thành, không khó đoán được, đây là do đi lại lâu dài trong rừng núi mới trở nên như vậy. Giày dưới chân nàng cũng bị rách tả tơi đến không cách nào sử dụng tiếp.

Liên tưởng đến lời nói của Tiểu Bạch, Đế Thích Thiên ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ trở nên nhu hòa hơn nhiều.

Hắn chỉ đối với tu tiên giả cừu hận, còn thiếu nữ trước mắt này, cũng không có tu vị trong người, chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn không ngại cực khổ đem Tiểu Bạch đưa tới tận đây. Phần ân tình này, để ở chỗ nào cũng đều nặng trịch như núi. Kỳ lạ nhất chính là, hắn để ý tới, trên người thiếu nữ này tựa hồ trời sinh có một loại khí tức cùng tự nhiên không hạn chế thân cận, khiến hắn cảm giác rất thoải mái, không sinh ra ác cảm.

"Bản vương chính là thân ca ca của Tiểu Bạch, ngươi có thể gọi ta là Đế Thích Thiên."

"Ta tên Tử Phỉ, ngươi là ca ca Tiểu Bạch, có thể gọi ta là Tử Phỉ hoặc Phi Phi đều được." Thiếu nữ Tử Phỉ nháy mắt, đánh giá trên dưới Đế Thích Thiên mấy lần, giọng lanh lảnh nói.

Đế Thích Thiên nghe vậy, hơi gật gù, nói: "Lần này ngươi có thể đem Tiểu Bạch tới đây, Đế Thích Thiên ta nợ ngươi một món nợ ân tình, tương lai, nếu như có chuyện gì yêu cầu ta, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của ta, không trực tiếp muốn tính mạng của ta, coi như là phải tới cùng trời cuối đất, nhập Bích Lạc Hoàng Tuyền, ta đều sẽ làm.

Lời hứa hẹn, ở trong lòng Đế Thích Thiên tuyệt đối không phải có trọng lượng bình thường, cho tới nay hắn đều thi hành. Chỉ cần nói ra, tuyệt đối sẽ làm, có thể xem như lời hứa đáng giá nghìn vàng, nhất ngôn cửu đỉnh. Chính vì vậy, hắn xưa nay đều không dễ dàng hứa hẹn điều gì.

Một khi ưng thuận, liền mang ý nghĩa, đây là một loại ràng buộc rất lớn.

Mà hiện tại, hắn lại đối với thiếu nữ gọi Tử Phỉ này thẳng thắn đưa ra hứa hẹn, một lời hứa hẹn quý giá.

Chỉ là, Tử Phỉ hiện tại còn không biết được lời hứa hẹn này quý giá cỡ nào, nên không quá mức để trong lòng. Nàng sao có thể tưởng tượng được, trong tương lai, ở trên Tử Kim đại lục, nếu như có được một lời hứa hẹn của Đế Thích Thiên mà nói, sẽ cuốn lên từng trận bão táp.

Trên mặt lộ ra nụ cười từ trong nội tâm, lắc lắc đầu nói: "Đế đại ca, Tử Phỉ chỉ là vì yêu thích Tiểu Bạch nên mới cùng nàng đi tìm ngươi, ngươi không cần phải quá lưu tâm." 

Thiếu nữ này quả nhiên không giống người bình thường, Đế Thích Thiên nội tâm âm thầm gật gù, nhưng vẫn như cũ nói: "Chuyện ngươi yêu thích Tiểu Bạch là chuyện khác, ta là ca ca của nàng, ngươi giúp ta đem nàng mang về đây, nhân tình này ta nhận, mặc kệ ngươi có tiếp hay không, lời đã nói ra, ta tuyệt đối sẽ không thay đổi." Nói xong liền xoay người nhìn về phía Tiểu Bạch, nói: "Đi, Tiểu Bạch, ta dẫn ngươi tới nhà mới của chúng ta. Tử Phỉ cô nương cũng đi cùng đi."

Đế Thích Thiên nói xong lập tức đi về phía trước dẫn đường, hướng phương vị Vạn Yêu Cốc tiến tới.

"Phỉ tỷ tỷ!!!"

Tiểu Bạch kêu to một tiếng, tại chỗ nhảy lên, nhào vào lòng thiếu nữ Phỉ Phỉ, sau đó thoải mái cuộn mình trong ngực nàng, hấp háy mắt nói: "Phỉ tỷ tỷ, chúng ta cũng theo sau đi."

Tử Phỉ gật gù, ôm Tiểu Bạch Hổ và Bạch Hồ đi theo sau lưng Đế Thích Thiên cùng tiến về phía trước. Đế Thích Thiên cũng biết Tử Phỉ là người bình thường, nên hắn chỉ chậm rãi đi tới, cũng không vội vã.

"Hắc Hổ này tốc độ tu luyện quả thực khủng bố, mấy tháng trước còn là tinh thú, trong chớp mắt không ngờ đã lột xác thành yêu thú. Tốc độ tu luyện như vậy, từ trước đến nay ta vẫn chưa gặp qua. Tên Đế Thích Thiên này đến tột cùng là có gì khác lạ" Trên đường đi, Bạch Hồ thỉnh thoảng ở trên người Đế Thích Thiên liếc nhìn một chút.

Nếu như nhìn kỹ có thể thấy được, trong mắt nàng tràn ngập vẻ khiếp sợ, tựa như nhìn thấy một chuyện khó tin nào đó đang diễn ra.

Người khác còn không minh bạch, nhưng nàng lại hiểu rõ nhất, ngắn ngủi không tới một năm thời gian, một tên hổ tộc chưa bao giờ tu luyện cơ sở, lại nhanh chóng nhảy vọt qua linh thú, qua quái thú, tiến tới cảnh giới yêu thú như hiện tại. Tốc độ như vậy, có thể nói là khủng bố. Một năm, đối với yêu tộc mà nói, không đủ để cho động vật phổ thông sinh ra linh trí, không đủ để cho linh thú mở ra một cái kinh mạch, không đủ để cho quái thú mở ra yêu phủ, ngắn ngủi không thể ngắn ngủi hơn. 

Nhưng mà ở trong một năm thời gian ngắn ngủi, Hắc Hổ trước mắt lại có thể làm ra sự tình tuyệt đối không thể làm được như vậy, thử hỏi, nàng há có thể lý nào không kinh ngạc.

"Xem ra, nhãn quang lúc đầu của ta có cao tới đâu cũng vẫn là ngoài ý muốn à." Bạch Hồ trong lòng âm thầm nghi hoặc một tiếng, nằm nhoài trong lòng thiếu nữ, vẫn như thường ngày, nửa câu cũng không mở miệng.

"Ca ca, chúng ta là đang đi nơi nào?" Tiểu Bạch hiếu kỳ dò hỏi, vừa nhìn về phía Đế Thích Thiên, vừa hướng bốn phía đánh giá. "Lúc trước ta cùng Phỉ tỷ tỷ đến hang núi chúng ta từng ở tìm ngươi, nhưng không tìm được, tại sao lại chuyển tới nơi này nha?" Nàng xác thực rất tò mò điểm này, không hiểu tại sao ca ca lại rời khỏi Hổ Khẩu sơn mạch.

"Tiểu muội, rất nhiều chuyện sau này ca ca sẽ nói cho ngươi, ngươi chỉ cần biết rằng, sau này tại Nam Man, sẽ không có ai dám bắt nạt ngươi. Đợi tới Vạn Yêu Cốc, ngươi chính là Vạn Yêu Cốc công chúa, mà ca ca chính là Vạn Yêu Cốc Vương. Từ nay về sau, ca ca sẽ bảo vệ ngươi, tuyệt đối không để cho ngươi bị ủy khuất."

Thanh âm vô cùng kiên định, tại một khắc gặp lại Tiểu Bạch, hắn liền thề, tuyệt đối sẽ không để cho nàng lại gặp phải nguy hiểm, hắn tuyệt đối không cho phép thân nhân duy nhất bên người chịu bất kỳ tổn thương nào.

"Ca ca, Vạn Yêu Cốc là nơi nào?"

"Vạn Yêu Cốc chính là ca ca ta vì ngươi bố trí, ở nơi đó, ngươi chính là công chúa."

"Ca ca, Tiểu Bạch cũng muốn trở nên mạnh mẽ như ca ca."

"Ca ca sẽ dạy ngươi"

Dọc theo đường đi, Tiểu Bạch cùng Đế Thích Thiên tựa hồ chuyện nói không hết, cái này nối tiếp cái kia, lũ lượt kéo đến. Đế Thích Thiên cũng kiên trì hiếm thấy, hỏi gì đáp nấy, biểu hiện vô cùng cưng chiều.

Mà Tử Phỉ lại trợn tròn mắt, vểnh tai lên, cẩn thận nghe huynh muội bọn hắn đối thoại, thỉnh thoảng từ trong miệng Đế Thích Thiên nghe được một ít chuyện tình lý thú cùng Nam Man có quan hệ, còn hơi đề cập đến tràng đại chiến tại Nam Man trước kia, đến ngay cả Bạch Hồ cũng vểnh tai lên lắng nghe. 

Một đường đi tới, bởi vì Tử Phỉ là người bình thường nên Đế Thích Thiên cũng hết sức thong thả, không có đi nhanh. Dựa theo hành trình, muốn đến Vạn Yêu Cốc, cũng cần một hai ngày thời gian, hắn cũng không vội, cũng không triển khai Ngự Phong thuật đưa các nàng lướt đi. Đi trên mặt đất, vừa di chuyển, vừa có thể quan sát cảnh vật bốn phía, hơn nữa huynh muội gặp lại, trong miệng luôn có chuyện nói không hết.

Tựa hồ rất ấm áp.

Đế Thích Thiên trong lòng tuy rằng có nhiều nghi vấn, bất quá, lúc này cũng không hỏi ra, dù sao, hiện tại cũng không phải là thời điểm thích hơp. Đợi đến khi tới Vạn Yêu Cốc, sẽ có rất nhiều cơ hội.

Dưới tình huống như vậy, buổi chiều ngày thứ hai, nhóm người Đế Thích Thiên đã đi tới con đường nối với Vạn Yêu Cốc.

Một ngọn núi cao vút hiện ra trong tầm mắt, đem hết thảy sự vật phía sau nó ẩn dấu đi.

"Tiểu muội, nơi này chính là Vạn Yêu Cốc, chúng ta đi nào." Đế Thích Thiên dừng lại, nhu hòa nhìn về phía Tiểu Bạch nói.

"Hào!" 

Đột nhiên giữa bầu trời, một tiếng ưng hót tựa như xuyên thủng mây cao vang lên. Ngẩng đầu nhìn lại, giữa không trung, chỉ thấy một con ưng khổng lồ đang không ngừng xoay vòng.
Bình Luận (0)
Comment