Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 109

Lần này, hai người phóng ngựa một mạch về kinh. Trên đường họ đi không gặp bất cứ một trục trặc nào cả.  

Trước khi cánh cửa hoàng cung nặng nề đóng lại,  Phương Bành Hạc bèn cúi thấp xuống, hỏi lại nàng một lần nữa.  

– Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?  Nếu cô hối hận, ta có thể cho cô xuất cung ngay tại đây!  

Nàng không do dự mà gật đầu một cái thật chắc nịch.  

Cường Chân đã đỗ tú tài. Nay mai huynh ấy ắt sẽ vào cung. Con người thật thà như Mạch Cường Chân nếu không có người ở bên giúp đỡ, ắt sẽ bị kẻ xấu hãm hại.  

Mạch Tiểu Khê cảm thấy không yên tâm một chút nào.  

Lần này, nàng tự nguyện nhập cung, không hề nở miệng oán than lấy một tiếng.  

Tuy nhiên, vì Mạch Tiểu Khê và Phương Hàn Lãnh đã không còn là phu thê nữa, cho nên hiên tại nàng cũng không biết mình trở về hoàng cung với tư cách gì đây.  

Trông thấy Phương Bành Hạc và Mạch Tiểu Khê đều an toàn trở về, Phương Hàn Lãnh thở phào nhẹ nhõm.  

– Hai người không sao là tốt rồi. Hoàng đệ còn nghĩ đám người của Mạn Đà Sinh chắc chắn sẽ không tha cho hai người đâu.  

Phương Bành Hạc bèn gật nhẹ đầu, sau đó rời đi ngay lập tức.  

Chỉ còn lại mình Mạch Tiểu Khê cùng Phương Hàn Lãnh, huynh ấy không giữ ý nữa mà thắc mắc hỏi ngay:  

– Vì sao nàng không xuất cung luôn mà lại đến đây? Nàng có biết không, một khi đã đặt chân trở lại đồng nghĩa với việc nàng sẽ khó lòng thoát ra khỏi nơi này nữa đấy?  

Mạch Tiểu Khê vẫn mỉm cười chắc nịch. Đoạn đem toàn bộ sự việc Cường Chân đỗ tú tài, ngay ngày mai Phương Bành Hạc sẽ gọi huynh ấy vào nhập cung, kể lại cho Phương Hàn Lãnh nghe.  

– Hoàng thượng có nói với muội sẽ cấp cho Cường Chân một căn phủ ngay tại trong hoàng cung này. Chàng thử nghĩ mà xem, cấp phủ trong cung có khác gì đưa Cường Chân ca ca vào trong đây giam lỏng hay không?  

Ngẫm lời Mạch Tiểu Khê nói cũng có lý, Phương Hàn Lãnh liền gật đầu.  

Tin tức Mạch Tiểu Khê không còn là vương phi đã lan truyền khắp trong hoàng cung. Bởi vậy những kẻ khác khi gặp nàng lại trở về thái độ khinh khỉnh như thường.  

Mạch Tiểu Khê cũng không buồn để tâm tới.  

Đúng như Phương Bành Hạc đã nói, đúng sáng sớm ngày hôm sau, hắn truyền chỉ cho gọi Mạch Cường Chân vào nhậm chức.  

Mạch Tiểu Khê lén lút đứng từ phía gần đó, lặng lẽ quan sát ca ca của mình, người mà nàng vẫn thường mong ngóng nhanh chóng được gặp lại để cùng đoàn viên.  

Mạch Cường Chân hôm nay trông khác hẳn ngày thường. Huynh ấy mặc một bộ y phục màu xanh đen, gọn gàng mà trông vô cùng sang trọng, mái tóc dài đã được cuộn gọn lên cao, trên đầu đội một chiếc mũ đen nho nhỏ.  

Mạch Tiểu Khê đưa tay che miệng cười thầm.  

Chắc chắn bộ y phục này là do Vương Sùng Ngân đã chuẩn bị cho huynh ấy đây.  

Cường Chân có vẻ ngượng ngùng, bước chân lúc nhanh lúc chậm, có lần suýt chút nữa thì va vào nhau mà vấp té.  

– Xem ra Cường Chân có vẻ vô cùng bối rối nhỉ?  

Giọng nói trầm ấm của Phương Hàn Lãnh vang lên bên cạnh nàng. Mạch Tiểu Khê vừa cười vừa gật đầu đồng ý.  

Tại thần điện tối cao…  

Phương Bành Hạc mặc long bào, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm ngồi trên ngai vàng, bên dưới là hai hàng quan văn, quan võ đứng ngay ngắn, thẳng hàng, không gây bất kỳ một tiếng động nào.  

Nhìn thấy Mạch Cường Chân chậm rãi bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía huynh ấy.  

Mạch Cường Chân có chút lo sợ, lồng ngực thổn thức đập liên hồi, trong lòng khec hít sâu một hơi.  

Nếu không phải vì cứu muội muội yêu dẫu có đánh chết, Mạch Cường Chân cũng đừng hòng bước chân vào chốn quan trường quanh năm chém giết lẫn nhau như thế này.  

– Vi thần tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!  

Mạch Cường Chân vừa hành lễ, vừa quỳ xuống dập đầu bái lạy trước Phương Bành Hạc.  

– Bình thân!  

Ngữ khí của hắn lạnh nhạt, không thể nghe ra bất cứ suy nghĩ gì từ trong lòng hắn.  

…  

Mạch Tiểu Khê và Phương Hàn Lãnh chờ bên ngoài thần điện đến hơn một canh giờ mới thấy các quan đại thần cũng nhau bước ra.  

Buổi lên triều cuối cùng cũng tan, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Từ phía xa xa, một bóng hình quen thuộc bước đến.  

Đôi mắt Mạch Tiểu Khê nhòe đi ngay lập tức, bước chân trở nên mỗi lúc một gấp gáp hơn:  

– Ca ca!  

Mạch Cường Chân trông thấy biểu muội của mình, tâm tư vô cùng phấn khích.  

– Tiểu Khê. Ôi, Tiểu Khê! Gần một năm trời trôi qua, cuối cùng ta cũng đã gặp được muội!  

Niềm vui đến bất ngờ khiến Mạch Tiểu Khê không biết nói gì hơn, Mạch Cường Chân phải đưa tay lau nước mắt cho nàng.  

Chứng kiến một cảnh này, Phương Bành Hạc chỉ đứng lặng, khoanh tay nhìn vào khoảng không phía trước.  

Lâu lắm rồi, hắn chưa từng trải qua thứ cảm giác đoàn viên này. Mẫu hậu hắn, phụ hoàng hắn đã qua đời nhiều năm trước. Đứa trẻ mới mười hai tuổi như hắn đã phải tập làm người lớn, tập mà trưởng thành.  

Bỗng, trong đầu Phương Bành Hạc chợt nhớ tới đoạn ký ức hắn ôm chặt Mạch Tiểu Khê khi ở trong Sơn Thạch Bàn, cả khi hắn tìm được nàng trong ngôi làng ăn thịt người của A Bưu…  

Đó, phải chăng chính là cảm giác đoàn viên mà hắn đang ao ước, thèm khát?!…
Bình Luận (0)
Comment