Trên chiếc bàn gỗ sơn bóng loáng, ba người gồm Phương Hàn Lãnh và hai huynh muội Mạch Tiểu Khê đang cùng nhau dùng bữa trưa.
Cuộc trò chuyện diễn ra vô cùng rôm rả, ai ai cũng tràn trề niềm vui, hạnh phúc, thật hiếm hoi và quý giá biết nhường nào.
Mạch Cường Chân nâng một chén rượu nho, tu một ngụm cạn sạch, đoạn cất giọng cười sảng khoái:
– Hoàng thượng không những ban thưởng cho ta một ngàn lượng vàng, trao áo mà mũ quan, còn ưu ái cấp cho hai huynh muội ta một căn phủ rộng rãi, nằm ngay trong khuôn viên ngự thiển.
Mạch Tiểu Khê vừa cắn miếng cá sốt, vừa cúi mặt nở nụ cười miễn cưỡng. Ngoài nàng và Phương Hàn Lãnh ra, không ai hay biết đằng sau sự ưu ái tuyệt đối này của Phương Bành Hạc là gì!
Dụng ý của hắn, nàng ngầm thừa hiểu.
– Ca ca, Sùng Ngân vẫn khỏe chứ?
Mạch Tiểu Khê cất giọng hỏi thăm Vương Sùng Ngân. Huynh ấy có ơn nghĩa đặc biệt đối với nàng. Nếu không nhờ Vương Sùng Ngân, hai huynh muội họ chắc chắn đã âm dương ly tán từ rất lâu rồi.
Mạch Cường Chân vui vẻ gật đầu, nhắc đến gã thư sinh lãng tử phong lưu kia, huynh ấy chỉ muốn mắng cho vài tiếng.
– Sùng Ngân vẫn khỏe, dặn ta nhớ tìm cách đưa vào cung gặp muội càng sớm càng tốt.
Căn phủ Phương Bành Hạc cấp cho Mạch Cường Chân rộng lớn và sang trọng không kém thủ phủ của những vương công quý tử khác.
Nơi này Mạch Tiểu Khê có riêng một không gian dành cho mình, có thể dành cả ngày để tùy ý làm những gì bản thân mình thích.
Sáng sáng, Mạch Cường Chân sẽ cũng các quan đại thần khác lên thần điện để dâng tấu chương, ba ngày nữa huynh ấy sẽ chính thức nhậm chức làm quan tri phủ.
Hiện tại, ở trong cung này, Mạch Tiểu Khê giống như một cung nữ tự do tự tại, vừa từng là An Bình vương phi, giờ lại là biểu muội của quan tri phủ. Nơi này vô thức đã trở thành ngôi nhà thứ hai bất đắc dĩ của nàng.
Dật Hi lên ngôi hoàng hậu, trật tự trong cung đã thay đổi đi rất nhiều.
Hầu hết các phi tần khác cứ bắt gặp nàng ta ở đâu là vội vàng cúi rạp hành lễ, sau đó không ai bảo ai mà lui về tẩm cung của mình, ở yên đó không dám ho he lấy nửa lời.
Ngày đầu đông tới, Mạch Tiểu Khê vươn vai tỉnh dậy, toan mở cửa ra ngoài đi dạo. Chợt, nàng trông thấy một bóng người lặng lẽ bước nhanh qua, dáng điệu vô cùng khẩn trương pha chút khả nghi.
Mạch Tiểu Khê khẽ chép miệng, xoay người toan bước vào bên trong.
Nhân tình thế thái, đối với nàng hiện giờ đều không có một chút dư vị nào nữa.
Chỉ tiếc là, càng những điều Mạch Tiểu Khê cố tình muốn bỏ qua, ông trời lại càng không muốn cho nàng toại nguyện.
Suỵt!
Mạch Tiểu Khê lập tức bị một người kéo mạnh ra bên ngoài, sau đó đưa tay bịt chặt miệng lại.
Người đến là An Dung phi tần, năm nay mới tròn mười chín tuổi. Sỡ dĩ Mạch Tiểu Khê biết đến An Dung đó là vì trong buổi lễ sinh thần của hoàng hậu ngày trước, An Dung đã đích thân dâng lên cho hoàng thái hậu một viên dạ minh châu màu tím nhạt có tuổi đời lên đến hai ngàn năm, khiến Mạch Tiểu Khê dù không muốn cũng phải chú ý.
– An Dung nương nương?
Nàng tròn mắt ngạc nhiên mà hỏi.
An Dung liền gật đầu, sau đó thì thầm vào sát tai nàng nói:
– Mạch vương phi, ta muốn nói cho cô biết chuyện này. Sự việc này có liên quan trọng đại tới an nguy của Tịch Quốc. Thế nhưng ta sức tài hèn mọn, thế thủ yếu ớt, chỉ sợ không có đủ khả năng và tài trí chống chọi lại được.
Nhìn sắc mặt có phần gấp gáp của An Dung phi tần, Mạch Tiểu Khê liền đồng ý, đoạn hai người khép kín cửa lại, cùng nhau bàn bạc sự tình.
An Dung nhấp một ngụm trà lớn, đôi mắt không ngừng đảo qua đảo lại, cẩn thận xem xét xung quanh, đề phòng có người rình nghe trộm.
Mạch Tiểu Khê nâng tách trà lên, nhẹ nhàng rót thêm cho An Dung một chén nữa, bình tĩnh cất giọng nói:
– An Dung nương nương, sự việc quan trọng mà cô muốn nói cho ta biết, có liên quan đến nội bộ hậu cung phải không?
An Dung trầm ngâm mọi lúc, đoạn gật đầu xác nhận.
– Chuyện này…có liên quan tới Dật Hi hoàng hậu. Ta cũng chỉ tình cờ phát hiện ra bí mật của nàng ta. Tuy nhiên vẫn chưa có bằng chứng xác nhận cụ thể.
Lại là Dật Hi!
Đôi lông mày như cánh bướm của nàng khẽ nhíu lại.
Nếu như nàng đoán không nhầm, bí mật mà An Dung muốn nói chắc chắn có liên quan tới thân thế thật sự của Dật Hi hoàng hậu…
– Nương nương!
Ngoài cửa phòng ngủ trong tẩm cung hoàng hậu, một gã đàn ông mặc y phục thái giám đang khom lưng cất giọng nói.
– Vào đi!
Giọng nói thanh thuần mà nhẹ nhàng của Dật Hi chợt vang lên, cánh cửa cũng theo đó chậm rãi được mở ra.
Gã thái giám ngay khi đóng cửa lại liền lập tức quỳ rạp trên đất, hai bàn tay nắm chặt, chỉ để lại ngón cái giơ thẳng lên trên, cung kính bái lễ:
– A Man Tung, xin thỉnh an hoàng hậu nương nương.
Khóe môi Dật Hi khẽ cười. Nàng ta chậm rãi đứng dậy, đưa tay đỡ A Man Tung đứng lên, cười cười mà đáp:
– Giữa chúng ta còn cần phải giữ ý như thế này nữa hay sao, sư phụ?!
Lúc này đây, A Man Tung mới lộ rõ bộ mặt thực sự của mình.
Gã ngửa cổ cười sảng khoái, tiện tay tháo chiếc mũ thái giám đang đội trên đầu ra, ném mạnh vào một bên góc.
Gương mặt của gã to bành, làn da ngăm đen chi chít những vết rỗ lởm chởm, cặp lông mày sắc lạnh và thâm sâu, trông gã vô cùng quái dị.
– Dật nhi, mới chỉ theo ta có mấy tháng mà khả năng của con càng lúc càng thêm tài giỏi hơn nhiều rồi đấy!
Dật Hi bước đến bàn trà, rót cho gã một ly nước, đoạn nhoẻn miệng cười thân thiết mà hàm chứa sâu xa:
– Sư phụ, để có được khoảng thời gian súng sướng như thế này, Tiểu Uyển thật sự cảm kích người trăm ngàn lần!…