Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 114

Đám người Phương Hàn Lãnh chờ thêm lúc lâu nữa thì Phương Bành Hạc cùng Pháp Hải Ẩn Tịch mới cùng nhau bước ra.  

Mọi người cùng nhau đi dạo khắp chùa một lần nữa mới có ý định trở về.  

Tuy nhiên, ngay trước lúc đoàn người ngồi lên xe ngựa, từ phía khu rừng phía xa chợt vang lên những tiếng động lạ kỳ quái.  

Vút…vút…  

Hàng loạt mũi tên sắc nhọn từ từ phía lao vụt tới, nhằm vào đoàn người Phương Bành Hạc mà bắn xối xả.  

– Có thích khách. Người đâu, mau hộ giá bệ hạ!  

Phương Hàn Lãnh hét lên một tiếng, đoạn cùng mọi người dùng kiếm chặt đứt từng đợt mũi tên lao tới, tạm thời bảo vệ thành công những người xung quanh.  

– Hoàng thượng, mau lui vào trong sảnh thờ!  

Pháp Hải Ẩn Tịch hô hào, ra hiệu cho mọi người cùng nhau chạy vào sảnh thờ lánh nạn.  

Lúc này, trời đã bắt đầu xẩm tối, những ngôi nhà dân xung quanh cũng đều lên đèn, ánh sáng lập lòe ẩn hiện trong không gian.  

Phương Bành Hạc cùng hoàng đệ ngồi bàn kế sách đối phó với đám thích khách bên ngoài, còn hoàng thái hậu, Dật Hi cùng Mạch Tiểu Khê thì ngồi yên lặng ở một góc.  

Nàng đưa mắt nhìn về phía hai người đàn ông uy lãnh trước mắt, chợt dừng lại về hướng Phương Bành Hạc, vừa lúc hai đôi mắt cùng chạm vào nhau.  

Mạch Tiểu Khê mơ hồ nhìn thấy khóe môi hắn hơi cong lên, một điệu cười thâm tình mà đầy ẩn ý, tức khắc trái tim nàng khẽ đập chệch một nhịp.  

“Không được, không được nghĩ đến hắn!”  

Nàng tự an ủi mình như thế.  

Thời gian gần đây, ánh mắt Phương Bành Hạc mỗi khi nhìn nàng đã không còn vẻ khinh miệt, ghét bỏ như những lần trước. Thay vào đó là sự trìu mến, nhẹ nhàng đến kỳ lạ.  

Bên ngoài, thích khách mai phục càng lúc càng đông. Hiện tại, bọn hạ đang trong tình thế địch ở trong tối, mình ngoài sáng. Do vậy, Phương Bành Hạc vô cùng cẩn trọng trong việc nghĩ ra phương hướng giải quyết.  

Hoàng thái hậu quay sang nhìn Dật Hi, trầm ngâm nói:  

– Lần này chúng ta xuất cung, nếu trở về bình an, con và hoàng thượng cũng nên tính đến chuyện hạ sinh thái tử đi.  

Nghe vậy, Dật Hi đỏ mặt thoáng chút khó xử mà đáp:  

– Khó lắm hoàng thái hậu. Con nghĩ, phải rất lâu nữa Tịch Quốc mới đón thêm một thành viên mới.  

– Sao vậy? Chẳng lẽ, từ khi hai đứa thành thân Bành Hạc vẫn chưa viên phòng với con hay sao?  

Mạch Tiểu Khê dựa lưng vào bên cạnh, thâm tâm khẽ cười khẩy.  

Phương Bành Hạc chưa từng động vào bất cứ một người con gái nào khác, ngoài nàng.  

– Hàn Lãnh, chúng ta cần phải tìm đường thoái lui. Nếu còn đứng ở đây thêm nữa, chắc chắn chúng ta sẽ gặp phải chuyện không hay.  

Phương Hàn Lãnh gật đầu, quay sang Pháp Hải Ẩn Tịch, trầm giọng nói:  

– Sư thầy, phiền người chăm sóc cho hoàng thái hậu cùng hoàng hậu và Mạch cô nương, con và hoàng huynh sẽ đánh lạc hướng bọn chúng.  

Dứt lời, Phương Hàn Lãnh phá cửa sổ bên cạnh, lao ra bên ngoài.  

Lập tức, đám thích khách mai phục như vớ được vàng, hò hét cùng nhau đuổi theo.  

Phương Bành Hạc thừa cơ mở một căn phòng kín nhỏ khác, để Pháp Hải Ẩn Tịch cùng ba người phụ nữ trốn vào góc trong đó, tạm thời giữ yên lặng để còn thoát nạn.  

Sau đó hắn cũng lao mình ra bên ngoài, lăn xả với đám người kia.  

Bốn người trốn trong góc, không dám hé răng nói nửa lời.  

Vì chùa đón tiếp người trong hoàng cung, do vậy các sư khác đều tự động di tản sang một phân khu mới, nhường chỗ riêng tư cho người trong hoàng gia.  

Bởi vậy lúc này, trong chùa chỉ có duy nhất vài người bọn họ.  

Tiếng kiếm chém giết va vào nhau vang lên không ngớt, Mạch Tiểu Khê cùng ba người còn lại đều hết sức lo lắng cho an nguy của hai huynh đệ Phương Bành Hạc.  

Đột nhiên, cánh cửa phòng vụt mở.  

Dật Hi cho rằng Phương Bành Hạc đã quay lại bèn nhất thời reo lên:  

– Bệ hạ!  

Nàng ta chưa kịp nói dứt lời, Mạch Tiểu Khê đã đưa tay bịt chặt lấy miệng Dật Hi, lắc đầu ra hiệu.  

Kẻ vừa vào chắc chắn không phải Phương Bành Hạc hoặc Phương Hàn Lãnh.  

Mạch Tiểu Khê có năng lực thụ thính rất nhạy bén.  

Bởi vậy nàng thừa hiểu, cách đi của Phương Hàn Lãnh lúc nào cũng gấp gáp, vội vàng.  

Còn Phương Bành Hạc thì lại nhẹ nhàng, uyển chuyển mà tràn trề nội lực.  

Còn tiếng bước chân mới vào đây thì lại hoàn toàn khác, một bên nặng, một bên nhẹ, cảm tưởng như kẻ này bị thọt chân, chân cao, chân thấp.  

Mặc dù Mạch Tiểu Khê đã kịp thời ngăn chặn Dật Hi phát ra âm thanh, nhưng hoàn toàn không kịp.  

Kẻ kia vẫn nghe thấy giọng nói của nàng ta, do vậy y kéo lê mũi kiếm xuống đất, tạo thành âm thành chói tai vô cùng ghê rợn.  

Bốn người im lặng, tim đập liên hồi, có thể cảm nhận rõ sự lo lắng đến hãi hùng đang bủa vây trong thâm tâm.  

Nếu cứ để yên như thế này, chắc chắn bốn người đều sẽ phải chết.  

Bởi thế, Mạch Tiểu Khê quyết định lao ra bên ngoài, sử dụng thuật dùng châm của mình để đối phó tạm thời với y, cố gắng chống chế trước khi huynh đệ Phương Bành Hạc kịp thời tới ứng phó.  

Vụt!!!  

Vừa lúc Mạch Tiểu Khê lao ra bên ngoài, hướng chú ý của kẻ kia cũng chuyển sang người nàng.  

Hắn mặc một bộ đồ màu xám, gương mặt bịt kín từ đầu đến cuối, trên tay còn cầm thanh kiếm dài nhuốm máu.  

Mạch Tiểu Khê trừng mắt nhìn hắn, đoạn vung tay tiến hành chiêu thức thả kim.  

Một loạt kim châm nhất thời phun ra, nhằm hướng y mà đâm tới.  

Thân thủ của y cũng vô cùng nhanh nhẹn, dứt khoát tránh được loạt kim của Mạch Tiểu Khê.  

– Cô nương cũng rất thú vị đấy!  

Y nhìn Mạch Tiểu Khê, cất giọng khàn khàn mà nói.  

Khóe môi Mạch Tiểu Khê cong lên, lộ ý thách thức y thấy rõ.  

– Ta nói này, ngươi tránh được một đường kim của ta, nhưng lần sau chưa chắc đã tránh nổi.  

Dứt lời, nàng phóng tiếp một loạt kim nữa đến.  

Lần này, y cũng nhanh nhẹn tránh được toàn bộ.  

Khóe mắt y lộ rõ ý cười.  

Đoạn, bàn tay y càng thêm nắm chặt chuôi kiễm quyết định giết chết Mạch Tiểu Khê cành sớm càng tốt.  

– Dù cho cô có thú vị đến thế nào đi chăng nữa, ta vẫn sẽ tiễn cô xuống suối vàng. Đi chết đi!  

Vừa nói, y vừa bổ một đường về phía nàng, chau mày đe dọa.  

Mạch Tiểu Khê toan xoay người lác sang bên cạnh liền bị vướng phải bờ tường cụt, nhất thời té ngã.  

Lưỡi kiếm chém lệch sang một bên, nhưng ngay sau đó lại chuyển hướng, nhằm tiếp về phía nàng mà chém tới.  

– Khốn khiếp!  

Y gào lên mắng nhiếc, đoạn bổ tiếp một đường kiếm xuống nữa.  

Soạt!  

Lưỡi kiếm không chém vào người nàng mà cứa ngay vào cánh tay của Phương Bành Hạc.  

Hắn đã quay trở lại từ lúc nào, vừa vặn chứng kiến toàn bộ màn truy sát vừa rồi.  

Bởi vậy Phương Bành Hạc nhanh tay đỡ cho nàng một mạng, cánh tay bị chém lập tức chảy máu ồ ạt.  

Mạch Tiểu Khê như chết lặng.  

Hắn vẫn vì nàng đến điên dại như thế, không màng cả tính mạng và đau đớn thân xác.  

– Dám đòi giết người của ta, ta cho ngươi tan xác.  
Bình Luận (0)
Comment