Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 115

Kẻ kia làm sao có thể đọ sức lại được với Phương Bành Hạc. Do vậy, ngay sau khi bị hắn dùng trưởng đánh ngược lại, y nhanh chóng đã bị đẩy ngã ngửa ra phía sau, trọng thương mà nôn cả ra máu.  

Tuy nhiên, y dù có chết cũng rất trung thành với chủ nhân, quyết kiều mạng giết chết bằng được hai người bọn họ.  

Bởi thế, y phóng một chiếc lọ nhỏ có chứa chất kịch độc về phía Phương Bành Hạc và Mạch Tiểu Khê.  

Loại độc này một khi ngấm vào da thịt con người thì sẽ nhanh chóng làm suy kiệt hệ thần kinh, gây tổn thất đến tính mạng.  

Phương Bành Hạc không suy nghĩ gì nhiều, đưa lưng quay ngược lại mà che chắn cho nàng.  

Hự…!  

Hắn lập tức trúng độc, hai mắt bắt đầu nhòe đi.  

Loại độc có sức ngấm khủng khiếp khiến nạn nhân dù cơ thể có khỏe cỡ mấy cũng sẽ bị suy kiệt nhanh chóng.  

Mạch Tiểu Khê thừa cơ, nhanh tay nhặt lưỡi kiếm rơi dưới đất lên, đâm một đường xuyên cổ họng của y.  

Máu tươi lập tức phun trào, y chết ngay tức khắc.  

– Hoàng thượng, người không sao chứ?  

Phương Bành Hạc nằm trong vòng tay Mạch Tiểu Khê, mi mắt chậm rãi nhắm lại, gương mặt tái nhợt, hoàn toàn không có chút sức sống.  

Những giọt nước mắt mặn chát bất ngờ chảy tràn xuống đôi gò má trắng ngần của Mạch Tiểu Khê.  

Đây là lần đầu tiên nàng rơi nước mắt vì hắn, vì một kẻ mà nàng luôn luôn căm ghét đến tận xương tủy.  

Những ngày sau đó, Mạch Tiểu Khê mặc kệ lời can ngăn của Phương Hàn Lãnh cùng Dật Hi, ngày đêm bất chấp túc trực bên giường của Phương Bành Hạc, chăm sóc và theo dõi tình hình của hắn một cách rất cẩn thận.  

– Mạch Tiểu Khê, ngươi là cái thá gì mà dám ở đây đòi chăm sóc cho bệ hạ?  

Dật Hi vô cùng phẫn hận, bực tức chỉ trỏ về phía nàng mà quát mắng.  

– Ta là hoàng hậu của Tịch Quốc, ta có quyền hạn để tống cổ ngươi cút xéo khỏi đây. Ngươi nghe rõ hay không?  

Trước những lời đe dọa của Dật Hi, Mạch Tiểu Khê hoàn toàn nín lặng. Nàng không nói không rằng, đứng phắt dậy, bước đến bên cạnh nàng ta, dùng tay tóm chặt lấy cổ áo Dật Hi mà gằn giọng:  

– Cô khôn hồn hãy ngậm miệng lại cho ta. Cho dù cô có là hoàng hậu đi chăng nữa, ta cũng sẽ không nể sợ cô đâu.  

Dật Hi hoàn toàn chết sững. Nàng ta không thể ngờ Mạch Tiểu Khê lại có thể ăn gan hùm mà dám mắng chửi cả hoàng hậu Tịch Quốc đến như thế kia.  

– Cô, hỗn láo! Người đâu, lôi Mạch Tiểu Khê xuống nhốt vào đại lao cho ta!  

– Cô thử xem!  

Mạch Tiểu Khê trừng mắt quát lại.  

– Tiểu Uyển, hừ! Cô đừng tưởng giở trò tráo long đổi phụng ra đây mà lừa bịp ta. Nhất định sẽ có ngày ta đem cô lôi ra ánh sáng, để cho hoàng thượng định đoạt tội trạng.  

Ánh mắt Dật Hi lập tức đờ đẫn.  

Nàng ta không thể ngờ Mạch Tiểu Khê đã biết rõ thân phận thực sự của mình. Cả cơ thể Dật Hi như muốn đổ ập xuống, bước đi không còn vững.  

– Mạch Tiểu Khê, ngươi hãy chờ đấy. Ta sẽ không tha cho ngươi!  

Dật Hi bỏ đi rồi, Mạch Tiểu Khê mới thở phào nhẹ nhõm.  

Nàng quay lại phía giường Phương Bành Hạc, cẩn thận bắt mạch trên tay hắn.  

Mạch đập rất yếu.  

Mặc dù nàng đã tiến hành trị liệu, hóa giải tám, chín phần độc tố có trong người hắn nhưng dường như sức khỏe của hắn vẫn chưa tiến triển là mấy.  

Cánh cửa phòng được mở ra, Phương Hàn Lãnh trên tay cầm một chén canh gà hầm, dịu dàng đặt lên bàn mà gọi nàng:  

– Tiểu Khê, nàng mau lại đây uống chút canh tẩm bổ đi. Đã ba ngày trôi qua, nàng chưa ăn gì cả.  

Mạch Tiểu Khê vẫn không rời mắt khỏi Phương Bành Hạc, chỉ lắc đầy buồn bã:  

– Bành Hạc vì muội mà bị thương hết lần này đến lần khác. Quả thật muội vô cùng áy náy. Muội phải chờ ở đây cho đến khi nào huynh ấy tỉnh lại. Bằng không…  

– Bằng không thì nàng định làm gì hả? Nàng muốn chăm sóc hoàng huynh, nhưng ngay cả bản thân nàng nàng cũng không biết trân trọng và bảo vệ. Vậy thì nàng còn muốn chăm sóc ai nữa?  

Mạch Tiểu Khê bị những lời nói trách móc của Phương Hàn Lãnh làm cho thức tỉnh. Huynh ấy luôn muốn tốt cho nàng.  

Bởi vậy, Mạch Tiểu Khê bước đến bên bàn, cầm chén canh trên tay, chậm rãi uống từng ngụm.  

Canh gà trôi xuống dạ dày khiến nàng dường như cũng tỉnh táo hơn hẳn.  

– Tiểu Khê, ta có chuyện muốn hỏi nàng.  

Phương Hàn Lãnh nhìn Mạch Tiểu Khê uống cạn chén canh, lúc ấy mới cảm thấy mãn nguyện phần nào.  

Nàng khẽ nhướn đôi lông mày lên, dịu dàng gật đầu, chờ đợi câu hỏi.  

Phương Hàn Lãnh hít sâu một hơi, đoạn nhỏ giọng nói:  

– Nàng có tình cảm với hoàng huynh, phải không?  

Ánh mắt Mạch Tiểu Khê thoáng chút đờ đẫn.  

Tình cảm của nàng và Phương Bành Hạc, sao có thể gọi là yêu được chứ.  

Nàng luôn cảm thấy căm hận hắn. Chính hắn đã tước đoạt đi cuộc sống tự do của nàng, cũng chính hắn đã không chịu thừa nhận đứa con xấu số của mình…  

Tất cả những chuyện này khiến nàng căm ghét hắn hơn cả xương tủy, làm sao có thể nói là yêu?…  
Bình Luận (0)
Comment