Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 98

La Hầu Thiên vừa nói, vừa cẩn thận đánh giá Mạch Tiểu Khê một lượt. Cô nàng cao hơn Mạch Tiểu Khê nửa cái đầu, tóc ngắn búi cao, trông tướng mạo vô cùng nổi loạn.  

Mạch Tiểu Khê khẽ nhếch mép, lười biếng đáp:  

– Không cần phải cảm ơn ta. Dù sao ta cũng sẽ không ở lại đây lâu.  

Nghe nàng nói, La Hầu Thiên khẽ nhướn đôi lông mày lá liễu của mình lên, đoạn phì cười mà đáp:  

– Ta chỉ e, cô nương không thể rời khỏi đây được đâu. Mạn Đà Sinh chắc chắn sẽ không để cô đi một cách dễ dàng. Chỉ e, cô và Phương Bành Hạc cùng nhau chôn thây ở đây mà thôi.  

Nói xong, La Hầu Thiên xoay lưng rời đi, đoạn không quên dặn dò Mạch Tiểu Khê một câu:  

– Ta khuyên cô nên ngoan ngoãn nghe lời, may ra còn giữ được mạng.  

La Hầu Thiên đi rồi, Mạch Tiểu Khê bèn quay trở lại giường, khẽ thở dài một tiếng.  

Cùng lúc này, Phương Bành Hạc đang không ngừng thúc ngựa ngày đêm không nghỉ, di chuyển với tốc độ tối đa, Sơn Thạch Bàn cũng dần dần hiện ra trước mắt…  

Buổi sáng ngày hôm sau, trời bắt đầu đổ mưa rả rích, cơn lạnh kéo theo hơi ẩm khiến cơ thể con người bất giác run lên từng hồi.  

Mạn Đà Thanh sau khu tỉnh rượu, nhớ lại được hành vi xấu xa mà đêm qua đã gây ra cho Mạch Tiểu Khê bèn đưa tay tự gõ vào đầu mình mấy cái.  

– Ây da, Mạn Đà Thanh, đêm hôm qua ngươi làm trò gì vậy?!  

Thế nhưng, dư vị ấm nóng, ngọt ngào từ đôi môi của Mạch Tiểu Khê vẫn còn lưu lại trong trí nhớ của hắn, khiến hắn bất giác đưa tay chạm nhẹ lên môi mình. Một cảm giác kỳ lạ chợt len lói trong từng mạch máu của hắn.  

– Tên khốn Mạn Đà Thanh kia, ngươi thật là bỉ ổi, vô liêm sỉ mà!  

Từ phía ngoài cửa, giọng nói the thé của La Hầu Thiên vang lên. Tiếp sau đó là một chưởng đạp  tung cánh cửa phòng, cửa phòng lập tức gãy làm đôi.  

Mẹ nó chứ, La Hầu Thiên quả thật vô cùng dữ dằn!  

Mạn Đà Thanh tức khắc nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác, giả ngốc cất giọng hỏi:  

– La Hầu Thiên, cô không thể dịu dàng hơn chút được sao?  

La Hầu Thiên đưa mắt liếc xéo hắn, bực dọc mắng tiếp:  

– Ngươi nên nhớ hai chúng ta đã có hôn ước từ trước. Bởi vậy ta cấm ngươi được để ý tới nữ nhi khác, ngoài ta. Bằng không ta giết chết ngươi.  

Mạn Đà Thanh và La Hầu Thiên vốn là một cặp thanh mai trúc mã, đã có hẹn hôn từ trước. La Hầu Thiên rất thích Mạn Đà Thanh, nhưng trái ngược lại, Mạn Đà Thanh chỉ coi cô như biểu muội của mình. Điều này khiến La Hầu Thiên vô cùng buồn bực, chỉ còn biết chạy theo ngăn chặn hắn làm càn với những nữ nhân khác.  

Chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, La Hầu Thiên bèn trầm giọng lên tiếng:  

– Chẳng phải hôm trước ngươi nói cần phải lên núi hái hoa thần hay sao?  

Hoa thần vốn chỉ là một cây cỏ, nhưng lại thuộc hàng vô cùng quý hiếm. Loài cỏ này cứ ba mươi năm mới đâm chồi một lần, mỗi lần chỉ có duy nhất một cọng lá. Thời gian sinh tồn của hoa thần chỉ diễn ra trong vẻn vẹn đúng ba ngày. Công dụng của hoa thần cũng vượt mức so với các loài khác, tác dụng lên tới hơn trăm loại. Bởi vậy nên mới được gọi là hoa thần.  

Mạn Đà Thanh khẽ trầm tư. Sau đó nhìn La Hầu Thiên, nghiêm giọng nói:  

– Một canh giờ nữa ta sẽ lên núi hái hoa thần. Ngươi ở yên đây, cấm không được đi theo ta.  

Thế nhưng, với tính cách ương bướng của mình, La Hầu Thiên làm gì cam chịu như thế. Cô đưa tay túm chặt lấy tóc của Mạn Đà Thanh, đập mạnh xuống giường khiến hắn kêu la oai oái, đoạn gằn giọng đe dọa:  

– Hừ, ngươi có giỏi thì cứ thử xem!  

Đúng một canh giờ sau, Mạn Đà Thanh cùng La Hầu Thiên chỉnh trang lại y phục cho thoải mái, sau đó cùng nhau leo núi.  

Mạch Tiểu Khê được Mạn Đà Sinh cho phép ra ngoài đi dạo, tùy ý ngắm nghía cảnh vật xung quanh Sơn Thạch Bàn.  

Nàng nhìn ngắm xung quanh, nhận thấy Sơn Thạch Bàn cũng không lớn lắm. Nhưng bốn bề Sơn Thạc Bàn đều được Mạn Đà Sinh sai người rào chắn toàn bộ bằng cọc sắt sắc nhọn, đề phòng người ngoài lén lút xâm phạm.  

– Xin hỏi vị lão bà đây, ngoài Sơn Thạc Bàn ra thì xung quanh có thôn làng nào sinh sống nữa hay không ạ?  

Mạch Tiểu Khê trông thấy một cụ già đang ngồi vân vê vài trái táo khô, dịu dàng cất giọng hỏi.  

Bà lão nghe tiếng bèn ngẩng mặt lên nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu xuống làm tiếp việc đang dang dở.  

Mạch Tiểu Khê cũng đưa tay ra giúp bà lão làm táo. Bà lão không hề phản đối, nhưng vẫn chưa mở lời bắt chuyện với nàng.  

Khung cảnh yên bình như thế khiến Mạch Tiểu Khê bỗng cảm thấy hết sức thoải mái.  

Bất chợt, đám người hầu trong Sơn Thạch Bàn bỗng trở nên hoảng hốt, hò hét nhau chạy rầm rầm về phía lối vào Sơn Thạch Bàn.  

– Mau lên, thiếu gia xảy ra chuyện rồi.  

Thiếu gia? Có thể nào là Mạn Đà Thanh?!  

Mạch Tiểu Khê cũng đứng dậy, chậm rãi bước về phía trước xem xét tình hình.  

Quả đúng như nàng suy nghĩ, người được nhắc tới chính là Mạn Đà Thanh. Hắn đang được một vài người hầu dìu đỡ, khuôn mặt tái mét, trắng bệch không còn chút mạch máu, hơi thở của hắn ngày một thoi thóp, trên tay vẫn còn nắm chặt một con rắn hổ mang chúa to bằng bắp tay.  

Con rắn to như thế này đây cũng là lầm đầu tiên Mạch Tiểu Khê trông thấy. Nó còn to hơn so với con rắn mà Mạch Tiểu Khê bị hãm hại trong Tuyết Phủ mấy tháng trước.  

– La Hầu Thiên, chuyện này là như thế nào?  

Mạn Đà Sinh lớn tiếng quát, trông thấy con rắn to lớn mà cũng không khỏi sợ hãi.  

La Hầu Thiên cúi gằm mặt, không nói lên lời, hai tay run rẩy liên tục.  

Mạch Tiểu Khê nhìn chằm chằm vào con rắn, trầm giọng nói:  

– Rắn chúa hổ sơn, nọc độc kinh người!…
Bình Luận (0)
Comment