Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 99

Mạn Đà Sinh nghe nàng phán đoán liền khựng lại một chút, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hừ lạnh nói:  

– Một người đàn bà chân yếu tay mềm như ngươi làm sao biết nổi thế nào là bệnh, thế nào là độc. Đừng có ăn nói hàm hồ!  

Mạn Đà Thanh được đưa vào trong phòng, nằm im lìm trên giường. La Hầu Thiên không ngừng run rẩy, lo lắng đến nỗi gương mặt xinh đẹp cũng đã trở nên tái mét.  

Ngay khi hai người chuẩn bị thành công hái được hoa thần thì La Hầu Thiên suýt chút nữa đã bị con rắn kia cắn chết. Vừa hay lúc đó Mạn Đà Thanh trông thấy, bèn nhanh tay đẩy mạnh cô sang bên cạnh nhưng con rắn vẫn kịp thời đớp vào chân hắn một phát thật mạnh.  

Con rắn này cũng là lần đầu tiên La Hầu Thiên nhìn thấy, sợ hãi đến nỗi chỉ muốn ngất lịm đi ngay tức khắc.  

May mắn khi đó Mạn Đà Thanh vẫn còn tỉnh táo, bèn chộp lấy đầu con rắn, đem về cho thầy y trong Sơn Thạch Bàn xem xét mà đưa ra phương án cứu chữa kịp thời.  

Hiện tại, Mạn Đà Thanh đang trong trạng thái bất tỉnh, làn da cành lúc càng trở nên xanh xao, tím tái, hơi thở yếu đi trông thấy, chỉ e tính mạng khó giữ.  

Vị thầy thuốc gà đã có nhiều năm chữa bệnh cho Sơn Thạch Bàn được gọi đến một cách nhanh chóng.  

– A Minh, ông mau chữa trị cho Đà Thanh, nhìn thần sắc của nó càng ngày càng xấu.  

Mạn Đà Sinh lo lắng đứng kế bên, không ngừng thúc giục.  

A Minh gật gật đầu, đoạn kéo ống quần của Mạn Đà Thanh lên, cảnh tượng đập vào mắt khiến tất cả mọi người đều sửng sốt:  

Vết thương bị rắn cắn của Mạn Đà Thanh đã trở nên đen sì, phần thịt bị cắn cảm tưởng như có thể  thối rữa bất cứ lúc nào.  

Sơn Thạch Bàn vốn là một nơi cô lập, người sống ở đây chỉ vỏn vẹn sinh hoạt trong thôn nhỏ, không có ra ngoài tiếp xúc nhiều, bởi vậy kiến thức về nọc độc rắn còn rất ít.  

A Minh sau một hồi chép miệng, chỉ biết cho Mạn Đà Thanh uống một viên thuốc cầm cự, ngăn chặn tạm thời tốc độ di chuyển của độc tố. Đoạn ông ta lúi húi viết một đơn thuốc, đưa cho thuộc hạ của Mạn Đà Sinh sắc, không quên nói:  

– Lão gia à, nói thật tay nghề tôi còn yếu, không đủ khả năng để chữa bệnh giúp thiếu gia. Mong ông hãy thử gọi tới một vị thái y khác xem sao. Đây cũng là lần đầu tiên tôi trông thấy loại rắn kỳ lạ này. Chỉ e, khó lòng cứu chữa.  

Mạn Đà Sinh nghe ông ta nói thì tức điên, đưa chân đá phăng hộp thuốc của A Minh, lớn tiếng quát:  

– Ông thân làm thái y bao nhiêu năm mà đến cả một con rắn cũng không chữa nổi à? Thật là vô dụng!  

A Minh nghe vậy càng tức, liền mở miệng cãi:  

– Lão gia, bao nhiêu năm qua ông cô lập chúng tôi trong cái làng nhỏ bé bằng móng tay này, ngay cả ra ngoài chân núi kia thôi cũng cấm không cho chúng tôi đi. Vậy tôi xin hỏi ông, bị giam lỏng ở một nơi nhỏ bé như thế này thì chúng tôi lấy đâu ra kinh nghiệm chữa bách bệnh như những kẻ khác?  

Một lời này của A Minh khiến Mạn Đà Sinh á khẩu không nói lên lời. Ông ta ngồi thụp xuống dưới đất, tâm trạng hết sức rối ren, phức tạp. Nhìn đứa con trai ruột thịt của mình đang rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, Mạn Đà Sinh càng thêm sun rẩy hơn. Ông ta thường ngày độc đoán, cao ngạo là thế, vậy mà giờ đây ủ dột đến mức đáng thương.  

A Minh thu dọn lại đống đồ khi nãy bị Mạn Đà Sinh đá rơi lả tả, xoay lưng rời khỏi. Trước khi đi ông ta còn không quên bồi thêm một câu nữa:  

– Lão gia, tôi nhắc ông hãy chuẩn bị trước tinh thần. Qua đêm nay chỉ e thiếu gia không thể giữ nổi mạng đâu!  

Lời nói thẳng thắn mà vô tình của A Minh giống như đang dội một gáo nước lạnh vào mặt Mạn Đà Sinh vậy. Lão ta nhìn theo A Minh bằng đôi mắt đầy căm ghét. Nếu Mạn Đà Thanh thực sự xảy ra chuyện chẳng lành, chỉ e…  

“Rắn chúa hổ sơn, nọc độc kinh người!”  

Mạn Đà Sinh bất chợt nhớ đến câu nói lúc trước của Mạch Tiểu Khê. Chẳng lẽ một người con gái còn ít tuổi như cô ta lại biết y thuật hay sao?  

Mạn Đà Sinh đã liều hết một phen, quyết định thử cho gọi Mạch Tiểu Khê đến xem xét như thế nào.  

Mạch Tiểu Khê khi đó đang ngồi chăm chú xem bà lão kia vân vê đống táo khô, nghe tiếng bước chân dồn dập bước về phía mình, khóe môi nàng khẽ cong lên.  

– Mạch vương phi, lão gia chúng tôi mời cô vào trong một chuyến.  

Một thuộc hạ của Mạn Đà Sinh vội vã bước ra, cung kính nhìn Mạch Tiểu Khê nói.  

Lão già Mạn Đà Sinh muốn nhờ nàng giúp đỡ, nhưng chỉ phái đúng một nô bộc đi ra gọi nàng vào. Chính tay lão bắt cóc nàng đến đây, thì cũng phải chính tay lão đích thân bước ra mà nhờ nàng vào trong.  

Thấy Mạch Tiểu Khê chỉ khẽ cười, vẫn không nhúc nhích lấy một lần, người thuộc hạ kia không chờ thêm được nữa, sốt ruột chạy lại vào trong bẩm báo.  

Quả đúng như nàng dự đoán, lần này Mạn Đà Sinh đã đích thân bước ra.  

– Mạch vương phi, xin hãy thứ lỗi về sự bất kính của ta khi nãy. Phiền cô có thể vào trong xem xét tình hình Đà Thanh được không?  

Ông ta đã đích thân mở lời, nàng cũng không muốn dây dưa mà làm khó thêm nữa. Mạch Tiểu Khê đứng dậy, rảo bước đi thẳng vào trong chính giữa nhà.  

La Hầu Thiên nhìn thấy nàng bước vào, trong lòng không giấu khỏi sự hoài nghi bèn cất giọng hỏi:  

– Nếu cô không biết chữa bệnh thì mau mau tạ lỗi với lão gia, sau đó lui ra đi. Đừng để ông ấy nổi điên, tính mạng cô lúc đó sẽ không giữ được đâu.  

Mạch Tiểu Khê không nói không rằng, thẳng tay xé rách quần của Mạn Đà Sinh, kéo cao lên đến quá đầu gối.  

– Cô làm trò gì vậy?  

La Hầu Thiên gắt lên, nhìn động tác tay của Mạch Tiểu Khê mà khẽ chau mày.  

– Nếu cô không muốn hắn chết thì hãy bớt lải nhải đi!  

Một lời này nói ra, La Hầu Thiên lập tức ngậm miệng lại.  

Mạn Đà Sinh đứng khoanh tay bên cạnh, chăm chú nhìn xem Mạch Tiểu Khê sẽ định xử lý như thế nào.  

Cùng lúc đó, cửa phòng được đẩy ra, một người con gái tuổi chừng hai mươi tư, ngoại hình xinh đẹp sốt sắng bước vào.  

– Cha, ca ca sao rồi?  

La Hầu Thiên nhìn thấy người vừa vào liền vui mừng không ngớt, bèn chạy ra nghẹn ngào nói:  

– Đà Lan, ca ca của muội đang rất nguy hiểm.  

Mạn Đà Lan là biểu muội của Mạn Đà Thanh, tính tình ham chơi, thường trốn cha đi ngao du khắp nơi, chỉ thỉnh thoảng mới trở về nhà.  

– Hừ, con vẫn còn biết đường tìm về nhà hay sao?  

Mạn Đà Sinh lên tiếng mắng, mắt vẫn không rời khỏi Mạch Tiểu Khê.  

Mạn Đà Lan khẽ cười cười, đoạn nhìn thấy Mạch Tiểu Khê đang chăm chú lau rửa vết rắn cắn cho ca ca của mình liền nghĩ ngay tới việc nàng là tình nhân của biểu ca, bèn cất cao giọng mắng:  

– Ả hồ ly kia là ai vậy, Hầu Thiên tỉ tỉ?  

Mạch Tiểu Khê vẫn không buồn ngẩng đầu nhìn cô ta, chỉ tập trung làm việc của mình.  

La Hầu Thiên thuật lại ngắn gọn mọi chuyện đã xảy ra cho Mạn Đà Lan. Nghe xong, Mạn Đà Lan cũng cảm thấy Mạch Tiểu Khê không đáng tin, chỉ là đang giơ oai múa võ, không nhịn được mà lao đến, chộp lấy tay của Mạch Tiểu Khê, cất giọng the thé mà mắng:  

– Mau cút đi cho ta! Đừng có ở đây mà giở trò hãm hại biểu ca của ta. Cút đi!
Bình Luận (0)
Comment