Về Bên Anh

Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Fleur

Biên tập: Iris

L27

Tần Ca mở mắt ra, lúc này những người khác trong phòng bệnh đều đã nằm im trên giường, Tần Ca nói nhỏ, giọng nói có sự kiên quyết và chua xót: “Cậu đều biết rồi à?”

“Ừm.” Bạch Khải Gia gật đầu, giọng điệu vẫn bình thản như mây: “Ngủ đi, có chuyện gì nói sau.”

Tần Ca lo lắng nhưng không biết bắt đầu nói từ đâu, cô chỉ có thể nhắm mắt lại, kéo chăn trùm kín mặt. Trước mắt toàn bộ là màu đen, cô không dám cử động chút nào, sợ động đến vết thương, tuy nằm thẳng rất mỏi nhưng cô vẫn không thắng nổi cơn buồn ngủ kéo đến. Bạch Khải Gia đợi đến khi đèn tắt mới kéo chăn trên mặt Tần Ca xuống, anh chăm chú nhìn cô trong bóng tối, sự bình tĩnh vừa rồi hóa thành hư không, anh không muốn lộ ra lo lắng với người khác.

Nửa đêm về sáng, chai thuốc hạ sốt của Tần Ca cũng được truyền xong, Bạch Khải Gia không gọi y tá mà tự mình rút kim trên mu bàn tay cho cô. Anh cầm một chiếc chai không đi ra ngoài, nói với y tá: “Phiền cô để ý giường số 35 giúp tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay.”

Y tá biết anh là bác sĩ tầng dưới, gật đầu đồng ý.

Bạch Khải Gia đi xuống tầng bốn, khi anh đi vào phòng trực thì bác sĩ trực đang ăn mỳ tôm, muốn trốn cũng không kịp. Bác sĩ Bạch mượn máy tính, ngón tay gõ vài phím, trên màn hình hiện ra bệnh án của bệnh nhân tên là Tần Ca.

Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy tận mắt, anh vẫn hết sức kinh ngạc.

Tối nay y tá Từ trực ban, lại nhìn thấy bác sĩ Bạch vốn được nghỉ lại ở đây, vội vàng chạy đến thân thiết hỏi: “Bác sĩ Bạch, sao anh lại ở đây? Có chuyện gì à?”

Bạch Khải Gia nhanh tay tắt màn hình, nói: “Bỗng dưng nhớ ra có việc chưa làm nên kiểm tra lại.”

Y tá Từ hỏi thêm: “Anh có vội không? Em có vài vấn đề muốn hỏi một chút, là về…”

“Để hôm khác đi.” Bạch Khải Gia đứng lên ngắt lời cô ta: “Tôi phải về rồi.”

Anh lo cho Tần Ca nên lại vội vàng chạy lên tầng năm, vén rèm che lên thấy cô chưa tỉnh mới thở phào, y tá phụ trách đi đến nói: “Không sao đâu, tôi vẫn trông cô ấy.”

“Cám ơn.”

Từ này hôm nay anh nói nhiều lần lắm rồi.

Trời còn chưa sáng Tần Ca đã tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy Bạch Khải Gia ngồi ở đầu giường nhìn mình không chớp mắt, anh hỏi: “Đau lắm hả?”

Tần Ca lắc đầu: “Không đau.”

Cô chống tay xuống mép giường cố gắng ngồi dậy, vết thương ở bụng như muốn vỡ ra. Cô ngừng lại, sợ đến mức không dám hô hấp, sau đó thử đặt chân xuống dưới. Bạch Khải Gia nhìn là hiểu, hai tay đặt ở dưới cánh tay cô rồi nhấc cô lên, cẩn thận tránh chỗ phẫu thuật.

Anh đặt tay cô lên vai mình, sau đó ngồi xổm xuống, giúp cô đi giầy.

“Vịn vào anh.” Anh nói.

Tần Ca giậm giậm chân, dựa vào ánh sáng yếu ớt từ phòng y tá để nhìn người ngồi dưới đất. Anh cao mà lại ngồi thấp như thế, lưng to rộng, cúi đầu cầm mắt cá chân của cô.

Sức của anh hơn cô nhiều, giờ khắc này trong lòng cô anh đã không còn là cậu thiếu niên khi xưa mà là một người đàn ông chân chính. Không biết anh chuẩn bị dép vải bông, rất vừa vặn, lông bên trong dép chạm vào lòng bàn chân, khiến người ta cảm thấy yên ổn.

“WC ở bên kia.” Anh đứng lên chỉ về một phía, một tay đỡ cô.

“Ừm.” Tần Ca đáp lời, từng bước một gian nan đi về hướng đó.

Bạch Khải Gia bật đèn cho cô, nhà vệ sinh nho nhỏ mà có đến hai người chen chúc, anh xoay người cũng khó. Anh không đi, cúi đầu nhìn Tần Ca và nói: “Anh ở ngay bên ngoài, đứng lên chậm thôi, không được thì gọi anh.”

Tần Ca ngồi trên bồn cầu, cảm thấy chính mình cũng rất dọa người.

Nhưng tất cả đều đã xảy ra. Tần Ca kéo quần áo bệnh nhân lên xem chỗ phẫu thuật, cô không thể xoay người, chỉ có thể nhìn thấy một chút bông băng trắng ở bụng.

Lần này còn xấu hơn… Tần Ca nghĩ trong lòng.

***

Sáng sớm hôm sau, Bạch Khải Gia dẫn hộ lý đến, anh nói với Tần Ca: “Chừng nào em trung tiện thì mới được ăn cơm. Hôm nay anh phải làm việc nên không thể ở cạnh em, sạc pin để lại cho em, đăng kí 3G rồi, chán thì cứ dùng, muộn một chút anh sẽ đem iPad đến. Em xem phim Hàn hay phim Mỹ?”

Tần Ca nói không cần.

“Được nghỉ trưa anh sẽ lên, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh.” Anh nói xong thì đi, nhưng lại xoay người lại xoa xoa đầu cô.

Anh đi rồi, cô hộ lý chải đầu cho Tần Ca, nói: “Bạn trai cháu đã nói với cô phải nhẹ nhàng một chút, không được làm cháu đau. Tiểu Ca, cháu có gì muốn nói thì cứ nói, đừng ngại.”

Chỉ chốc lát sau y tá đến truyền dịch, khi ghim kim cho Tần Ca còn cười nói: “Bác sĩ Bạch dặn tôi phải nhẹ nhàng, không làm đau chị. Tiểu Ca, tôi có làm chị đau không? Kỹ thuật của tôi cũng được chứ? Xem này, một kim thấy máu!”

Tần Ca cúi đầu nhìn, kim trên mu bàn tay hồi máu bình thường, quả nhiên là kỹ thuật tốt.

Bác sĩ đến kiểm tra phòng, trưởng khoa Lưu vén chăn lên xem miệng vết thương của Tần Ca, dặn dò thực tập sinh phía sau: “Em tới thay thuốc cho cô ấy, nhẹ tay thôi, đừng làm người ta đau.”

Thực tập sinh nói: “Thầy ơi, em biết rồi.”

Lúc được truyền dịch rất dễ ngủ quên, Tần Ca không đợi được thực tập sinh đến thay thuốc nên đã ngủ rồi. Cô ngủ thẳng đến giữa trưa, mọi người trong phòng bệnh lúc đó đều bắt đầu ăn cơm, thực tập sinh lúc sáng vội vàng chạy vào, cầm trên tay một túi đồ xử lý vết thương, xin lỗi nói: “Sáng nay có quá nhiều bệnh nhân nhập viện, em bận đến tận bây giờ.”

Là một cậu bé thật thà, luống cuống đeo găng tay vào, đeo xong mới nhớ chưa xốc chăn của Tần Ca lên, lại phải tháo găng tay ra, Tần Ca ôm chăn: “Em có thể kéo rèm trước không?”

Lúc này thực tập sinh mới nhớ ra việc này, lại nói xin lỗi: “Em quên mất.”

Tần Ca vốn không lo lắng, thấy vậy cũng lo lắng theo, cô nằm thẳng, cảm thấy găng tay lạnh lẽo vạch băng gạc của mình lên, băng gạc dính một chút vào vết thương nên khi vạch ra cô thấy vừa lạnh vừa đau, tuy không nhìn thấy nhưng lại cảm nhận được rất rõ ràng. Chỉ cảm thấy dung dịch khử trùng lạnh lẽo chạm vào vết thương, hơi lạnh làm người ta sợ hãi, ngay sau đó không biết nên làm thế nào, bụng bị kéo căng, đau đến mức Tần Ca muốn ngồi bật dậy.

“Cậu làm thế hả?!” Khi cô đang đau đớn, nghe thấy tiếng nói vừa hung dữ vừa nặng nề của Bạch Khải Gia liền yên tâm.

Thực tập sinh tưởng người đến là người nhà, liền giải thích: “Em đang khử trùng vết thương cho chị ấy.”

Bạch Khải Gia ngăn cậu ta, nói: “Trước khi tôi quay lại, cậu không được làm gì cả.”

Sau đó, anh đi mất.

Cậu thực tập sinh không hiểu, Tần Ca cũng không hiểu, may là anh quay về rất nhanh, còn cầm trong tay một túi đồ xử lý vết thương mới.

Anh nói: “Để tôi tự làm”

Cậu thực tập sinh ngây người, nào có người nhà như vậy? Tự anh làm? Anh không làm được đâu!

Bạch Khải Gia lấy bảng tên ra quơ quơ trước mặt cậu ta rồi kéo rèm. Rèm ngăn cách không gian trong ngoài, Bạch Khải Gia ở bên trong, cậu thực tập sinh ở bên ngoài. Anh nhìn túi đồ bóc dở, chau mày, Tần Ca hỏi: “Hỏng bét à?”

Anh lắc đầu: “Không, chỉ là chân tay vụng về.”

Tần Ca đột nhiên nghĩ đến có phải thực tập sinh của anh cũng bị anh chê là vụng về, sau đó toàn bộ thực tập sinh đều mệt như chó, mắng sau lưng anh không ngớt không?

Nghĩ đến liền không nén nổi cười, nhưng cười lại ảnh hưởng đến vết thương. Tần Ca cười méo mó, khuôn mặt gượng gạo, đành yên lặng từ bỏ. Bạch Khải Gia dùng nhíp gắp một miếng bông thấm dung dịch khử trùng, dừng ở vết mổ, vết mổ còn chưa khép lại, có thể nhìn thấy nó hơi rướm máu nhưng khôi phục khá tốt, không sưng không rạn đường chỉ, tay nghề khâu của trưởng khoa Thái rất tốt.

Khử trùng là phải rửa sạch từng mũi khâu, khâu lại chỗ có vảy máu, muốn rửa sạch thì phải động đến miệng vết thương, trước kia, anh sẽ nói với bệnh nhân: “Cố chịu một chút, đừng nhúc nhích.”

Nhưng anh sẽ không nói như vậy với Tần Ca, anh sẽ chậm rãi, nhẹ nhàng hơn.

***

Một lúc sau, cuối cùng Bạch Khải Gia tháo găng tay ra nói: “Tốt lắm.”

Tần Ca sờ sờ, vết thương đã được quấn băng lại, cô buông áo xuống, Bạch Khải Gia đắp chăn cho cô. Sau đó anh hỏi: “Có trung tiện không”

Tần Ca không muốn để ý đến anh, nhưng anh nói: “Xem ra là không, vậy hôm nay em vẫn không được ăn cơm rồi.”

Xung quanh đều là mùi đồ ăn, tuy cô không đói nhưng thật sự muốn ăn gì đó.

“Cậu không đi ăn cơm à?” Cô thúc giục anh rời đi.

Anh lắc đầu: “Không sao.”

“Ở đây có cô chăm sóc mình rồi, cậu đi làm việc đi.” Cô nhớ khoa chỉnh hình ngay cả trưa cũng đều nhiều việc, rất nhiều bác sĩ không kịp đi căn tin ăn cơm, chỉ có thể để một người đi mua cơm, nhưng chờ đến khi họ có thời gian ăn cơm, đồ ăn cũng nguội ngắt.

Bạch Khải Gia không đi, ngược lại kéo ghế ngồi xuống nhưng cô hộ lý lại xách túi lên, nói với Tần Ca: “Chiều cô sẽ đến.”

Tần Ca biết, hai người đã phân công thời gian, cô có thúc giục cũng vô dụng. Đơn giản là nhắm mắt lại, ngủ tiếp cũng được.

“Có muốn đi WC không?” Bạch Khải Gia hỏi bên tai cô.

Tần Ca không trả lời.

Anh không hỏi, nghe tiếng rót nước, sau đó Tần Ca cảm thấy đôi môi nứt nẻ cả ngày trở nên ẩm ướt. Cô mở mắt ra, thấy anh dùng miếng bông thấm nước chấm lên môi cô.

Cô muốn uống nước, tuy không khát nhưng lại rất muốn thử một ngụm.

Nhưng anh không cho, cầm cốc nước đi. Tần Ca lại nhắm mắt lại, xoay mặt đi. Bạch Khải Gia điều chỉnh một chút, ngồi xuống nghịch điện thoại, chờ đôi tay đang nắm chặt chăn của cô buông ra, anh mới xoay mặt cô lại, cẩn thận dùng tay kéo da khô trên môi cô.

Anh đứng dậy hôn cô một chút, dùng đầu lưỡi liếm đôi môi cô, cho đến khi có chút huyết sắc mới thôi.

Buổi trưa hôm đó, anh rất bận rộn. Sửa sang môi cho cô xong, anh lại kéo quần áo bệnh nhân của Tần Ca ra quan sát băng gạc. Khi những người trong phòng bệnh đều đang ngủ, anh lấy trong túi ra một đôi tất, nhẹ nhàng đi vào cho cô.

Làm xong tất cả, anh lại ngồi xuống ghế, cầm đôi tay lạnh lẽo của Tần Ca, vẫn không buông ra.
Bình Luận (0)
Comment